Người này rõ ràng là vì chuyện này mà mới choáng váng đầu óc, ăn nói có chút không lựa lời nên khiến nhiều người nghe hắn nói như vậy thì đều nhướn mày.
- Miệng lưỡi sạch sẽ chút đi!
Thư Tiểu Ngữ bước lên trước một bước rồi nhẹ nhàng nói một câu, trong lòng vốn rất đồng cảm với hoàn cảnh của người này nhưng lúc này nhìn hắn không phân tốt xấu như vậy, ngay cả sư huynh mình cũng mắng, trong phút chốc lòng đồng cảm này cũng tan thành mây khói.
Trần Học Thư lôi nàng lại, rồi nhìn nàng chậm rãi lắc đầu.
Tính khí Trần Học Thư không tệ, biết người này bị đả kích lớn như vậy nên cũng không muốn so đo với hắn.
Nào biết hắn lại được đằng chân lân đằng đầu, nhìn chằm chằm Từ Mạch quát mắng:
- Tiện nhân, nếu ngươi mà không nghĩ ra cách bổ hồi đan điền cho ta thì ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!
Tử Mạch cũng không phải người nữ tử tính khí tốt đẹp gì, mấy ngày này bị người khác khống chế, không thể làm chủ tính mạng của mình, mang hận Dương Khai sau đó lại bị đồng môn ngầm hãm hại, vốn định nén giận trong lòng nhưng lúc này thấy hắn uy hiếp mình như vậy thì cũng nổi giận lên, cười nhạt nói:
- Chi dựa vào ngươi? Khoan nói ta không biết cách cứu, cho dù có biết ta cũng không cứu ngươi!
Đây vốn dĩ chỉ là câu nói bừa, nào ngờ tên đó nghe xong thì mừng rỡ, hắn nắm lấy cánh tay Tất Tu Minh phấn chấn nói:
- Sư huynh, huynh nghe thấy chưa? Cô ta quả nhiên là có cách, mau, hãy bắt cô ta lại để cứu đệ! Đệ không muốn trở thành kẻ tàn phế!
Sắc mặt Tất Tu Minh âm tinh bất định, mãi lát sau mới từ từ gật đầu an ủi nói:
- Được, nếu cô ta dám không cứu đệ thì ta sẽ phế bỏ tu vi của nàng ta, bắt cô ta làm tỳ nữ để đệ sai khiến, hầu hạ đệ cả đời!
Dứt lời, hắn từ từ đứng dậy, xoay người vẻ mặt âm trầm nhìn Tử Mạch.
Trên khuôn mặt đẹp của Tử Mạch hiện ra vẻ sát khí, nàng lạnh lùng quay đầu nhìn sang.
- Làm cái gì vậy?
Trần Học Thư đứng ra hòa giải:
- Tất Tu Minh, ngươi nên biết vừa rồi vị cô nương này chỉ là nói nhảm mà thôi, hơn nữa nàng ấy cũng coi như từng cứu mạng chúng ta, nếu không phải nàng ấy liên thủ với Dương Khai diễn một vở kịch hay thì giờ này chúng ta vẫn bị Diêu Hà Diêu Khê khống chế, ngươi không nhớ ân báo đáp thì thôi chằng lẽ lại muốn ra tay với nàng ấy?
- Cứu mạng chúng ta?
Tất Tu Minh cười nhạt:
- Nếu không phải trước đó cô ta cùng với tên tặc tử Thiên Lang kia công kích thì chúng ta sao có thể rơi vào giam hãm của người khác? Cô ta cứu chúng ta chi là cách để bảo vệ mình! Cô ta chi cứu bản thân mình mà thôi. Trần Học Thư, ta biết ngươi tính khí tốt nhưng chuyện này ngươi đừng xen vào nữa!
Trần Học Thư nhướn mày. Tuy hắn không thích Tất Tu Minh nhưng hắn không thể phủ nhận những lời Tất Tu Minh nói đều là sự thật!
Tử Mạch trước đó đã từng dẫn bọn yêu thú đến tấn công những người ở đây, bọn họ bị Diêu Hà Diêu Khe khống chế, Tử Mạch cũng có trách nhiệm rất lớn. Vừa rồi cùng với Dương Khai giết Diêu Hà Diêu Khê, Tử Mạch cũng chi muốn tự bảo vệ mình chứ không hề có ý nghĩ cứu ai.
Chính vì biết lời Tất Tu Minh nói là sự thật nên Trần Học Thư mới thấy có chút khó xử. Một mặt hắn cũng không thích Tử Mạch. Mặt khác hắn biết Tử Mạch cùng đến với Dương Khai, hai người nhất định là có giao tinh, giúp ai cũng không được.
Trần Học Thư cũng phải e dè như vậy thì những người khác chẳng lẽ lại không như vậy, bất luận là bốn thiếu nữ của Vạn Hoa cung hay tỷ đệ Dạ Thanh Ti và Chu Bá Sư đều im lặng không nói, lựa chọn không giúp ai mà chi lăng lẽ quan sát thình thế.
Bởi vì không ai trong họ biết rõ rốt cuộc Dương Khai và Tử Mạch có quan hệ gì.
Nhìn thấy vô số con mắt đang nhìn về phía mình Dương Khai cười nhạt một tiếng, mắt nhìn chằm chằm Tất Tu Minh nói:
- Ngươi muốn phế bỏ tu vi của cô ta, lại muốn cô ta làm tỳ nữ cho sư đệ ngươi?
Có người muốn thăm dò Tử Mạch, hắn đương nhiên là không thể đứng ngoài cuộc, vì dù thế nào thì hiện giờ Tử Mạch cũng đang chịu sự khống chế của hắn.
- Nếu như cô ta không thể khiến sư đệ ta khôi phục như ban đầu thì đây chính là số kiếp của cô ta!
Vẻ mặt Tất Tu Minh có vẻ lo lắng.
- Sư đệ ngươi sợ là không có phúc phận đó! Dương Khai lãnh đạm cười:
- Cô ta đã là tỳ nữ của ta rồi!
Ngực Tử Mạch đập phập phồng! Lại không dễ gì phản bác, nói nàng là tỳ nữ của Dương Khai cũng đã là cất nhắc nàng ta rồi, sống chết đều nằm trong tay Dương Khai, nàng còn có thể nói gì được?
Tuy rằng nghiến răng nghiến lợi nhưng Tử Mạch lại cảm thấy nam nhân đáng ghét này làm cho người ta không thể hận nổi, vì người này lúc này lại đang vì mình mà lộ diện.
Những người khác nghe thấy vậy thì lấy làm ngạc nhiên, bởi họ thấy Tử Mach không chút phản bác, ai nấy đều trừng mắt nhìn Tử Mạch rồi lại nhìn Dương Khai với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Những người này rơi vào tay Diêu Hà Diêu Khê thì chịu nhục mà sống, chịu hết đầy đọa, còn Dương Khai và Tử Mạch thì lại ngược lại. Chuyện này là thế nào? Hắn sao có thể làm được vậy?
Trên khuôn mặt Lãnh San hiện lên một vẻ mặt không được tự nhiên lắm.
Nghiêm chỉnh mà nói thì địa vị của nàng ta cũng chi như Tử Mạch mà thôi.
- Tỳ nữ của ta thì sống chết phải do ta quyết định, ngươi vẫn chưa có tư cách.
Dương Khai nhìn Tất Tu Minh trong lòng đã thấy khó chịu, lúc này đúng lúc có thể phát tiết.
- Ha ha
Tất Tu Minh cười nhạt, khinh bĩ nhìn Dương Khai nói:
- Xem ra ngươi đã bị con yêu nữ của Thiên Lang mê hoặc làm cho thần hồn điên đảo, không còn biết nên đứng về phía nào rồi. Ngươi nói đờ cho cô ta như vậy chằng lẽ đã trớ thành quân thần dưới váy của nó? Cũng phải, người đàn bà này nhìn cũng biết là hồ ly tình, ai cũng có thể làm chồng, để cho ngươi chơi đùa vài lần thì cũng không có gì để mất .
Tất cả những nữ nhân đều nhướn mày, tên Tất Tu Minh này nói quá lộ liễu quá khó nghe rồi, ai nghe cũng không thể chấp nhận được.
Tử Mạch tức đến mức hoa dung thất sắc, thân thể mềm mại không khỏi phát run, mặc dù nhìn nàng đúng là có vẻ phóng đãng, lời lẽ hành động cũng cho người ta có cảm giác sai lầm đó, nhưng chi có những người hiểu nàng mới biết nàng vẫn là một thiếu nữ không thể giả được.
- Ngươi tránh ra, ta phải giết chết hắn!
Tử Mạch cắn chặt răng, thù hằn nhìn chằm chằm Tất Tu Minh, sắc mặt nàng lạnh đạm.
Bị người ta xi nhục đến mức này thì không thể nào hào hoãn được rồi.
- Ngươi không thể ra tay!
Dương Khai lạnh lùng nhìn nàng, dù sao nàng cũng là người của Thiên Lang, cho dù thực lực có cao hơn Tất Tu Minh, cũng có thể thắng được hắn, nhưng một khi ra tay với Tất Tu Minh thì những người của Đại Hán này cũng không thể đứng nhìn không quản, đến lúc đó sự việc sẽ khó giải quyết.
- Ta không quan tâm, ta muốn hắn chết!
Tử Mạch có chút phát cuồng, chân nguyên trong người cuồng bạo không yên.
- Cút sang một bên!
Dương Khai quát gầm lên.
Tử Mạch đần mặt ra, cơn thịnh nộ bất giác giảm xuống nhiều, nàng là người thông minh lanh lợi, đương nhiên là biết rõ Dương Khai đang lo lắng điều gì. Lãnh San quan sát lời lẽ sắc mặt rồi nhanh chóng xông lên kéo Tử Mạch. Hai người bọn họ đều đã từng chịu nỗi thống khổ thần hồn bị giày vò, và cũng biết rõ tính khí Dương Khai, nếu như phật ý chàng thì e rằng sẽ lại phải chịu thêm một lần giày vò nữa.
Tất Tu Minh sắc mặt âm lãnh nhìn chằm chằm Tử Mạch, vẻ mặt chuẩn bị hành động.
- Sư huynh, không thể bỏ qua cô ta!
Sư đệ của Tất Tu Minh từ bên kia lại gào ầm lên.
Trong mắt Tất Tu Minh hiện lên một vẻ dứt khoát. Hắn khẽ gật đầu, đang định xông về phía Tử Mạch thì Dương Khai lại đã đứng chặn trước mặt hắn rồi.
- Để ta chơi với ngươi!
Dương Khai sắc mặt lạnh nhạt nhìn hắn.
Tất Tu Minh cau mày, vẻ mặt đầy căm ghét:
- Chi vì con tiện nhân của Thiên Lang mà ngươi lại muốn đối đầu với ta sao?
- Ta nói rồi, cô ta là tỳ nữ của ta, sống chết chi có thể do ta quyết định.
- Ngươi không phải đối thủ của ta, ta không muốn giết ngươi.
Tất Tu Minh vẻ mặt như không thể kiên nhẫn được nữa.
- Không đánh làm sao biết được?
Dương Khai thân như bàn thạch.
Tất Tu Minh quan sát kỹ Dương Khai. Mãi lát sau mới vẻ khinh bỉ gật đầu:
- Được, nếu như ngươi muốn tìm đến cái chết thì cũng không thể trách ta được, ta giết ngươi trước sau đó mới tính đến con yêu nữ kia!
Trong lúc đang nói thì Tất Tu Minh hung giữ đánh đến Dương Khai một chưởng. Chân nguyên thôi động, chưởng phong gào thét.
Một tiếng kinh hô vang lên, mọi người đều không ngờ Tất Tu Minh nói ra tay là liền ra tay! Hắn lại là một người luyện võ Chân Nguyên cảnh tứ tầng. Còn Dương Khai thì chi có đến Ly Hợp cảnh tám tầng mà thôi. Sát chiêu này mà đánh ra thì Dương Khai đâu còn đường sống?
Hắn lại không chút nghĩ đến vừa rồi Dương Khai đã cứu mạng mình nữa sao? Người này nghiễm nhiên là đã làm cho tức đến váng đầu. Căn bản là không còn chút đạo nghĩa gì nữa.
- Thủ hạ lưu tình!
Hán Tiểu Thất kêu lên.
Dạ Thanh Ti bọc lấy một mảnh huyết quang xông đến.
Hai người Tử Mạch và Lãng San không khỏi há hốc miệng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Trong điện quang hỏa thạch, Dương Khai ngấng đầu xuất một chưởng, đụng nhau một kích với Tất Tu Minh.
Nguyên Khí va chạm, năng lượng đất trời tùy ý.
Đạp đạp đạp đạp…. Tất Tu Minh không tự chủ được đã lùi về sau mười mấy bước rồi khó khăn lắm mới đứng vững lại, còn Dương Khai thì lại bát phong bất động.
Dạ Thanh Ti vừa xông đến thì dừng lại, huyết quang trên người như ẩn như hiện, vẻ vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt Tử Mạch và Lãnh San thì càng đầy vẻ kinh ngạc, vẻ mặt như không thể tin nổi.
Đôi mắt Chu Bá to như cột điện lúc này híp lại, khuôn mặt như dao gọt co quắp lại mấy cái.
Hai người Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ miệng vòng thành hình tròn, sư huynh muội cùng lúc cảm giác như trong đầu có chút như thiếu dường khí.
Mọi người phản ứng không giống nhau, nhưng đều thấy chấn động vì Dương Khai có thể đẩy lui Tất Tu Minh chi với một chưởng.
Ly Hợp cảnh tám tầng. Chân Nguyên cảnh bốn tầng...
Chênh nhau năm tiểu cảnh giới tạm thời không nói đến, nhưng ở giữa lại cách nhau một cảnh giới lớn giống như đường phân nước vậy!
Trước khi đạt đến Chân nguyên cảnh, thì nguyên khí trong cơ thể người luyện võ là nguyên khí, nhưng sau Chân Nguyên cảnh thì trong cơ thể người luyện võ thì lại là chân nguyên!
Hai người căn bản là không ở trong cùng một cấp bậc. Từ trước đến giờ chưa có một người luyện võ Ly Hợp cảnh nào lại có thể trong cảnh giới này đánh lui được cao thủ Chân Nguyên cảnh, ngoại trừ ít ỏi những thiên chi kiều tò.
Vậy mà hiện giờ cảnh tượng chấn động này lại thiết thực rõ ràng xảy ra trước mắt.
Tất Tu Minh cũng vô cùng hoảng sợ nhìn Dương Khai, tay trái túm lấy tay phải, ra sức thôi động chân nguyên để hóa giải chân dương nguyên khí xâm nhập vào cơ thể, bàn tay phải đỏ ừng như hỏa thiêu, hơn nữa màu đỏ ừng này lại lan ra khắp cánh tay hắn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
- Nguyên khí của ngươi
Tất Tu Minh giọng run lên,
- Sao có thể tình thuần đến vậy?
Dương Khai cười nhạt, bộ pháp triển khai, lôi ra một đạo tàn ảnh, trong phút chốc đã lấn đến trước người Tất Tu Minh, bàn tay to như che bầu trời chụp xuống đầu hắn.
Tất Tu Minh kinh hãi kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng giơ lên hai chướng để ứng phó.
Một tháng trước đó, trong đại chiến giữa Dương Khai và Tề Kiếm Tinh, Viêm Dương tam điệp bạo đã bị Tề Kiếm Tinh với Chân Nguyên cảnh hoàn mỹ phá giải, và vẫn chưa thể làm hắn bị thương. Nhưng lúc này Tất Tu Minh ở bốn tầng Chân Nguyên cảnh lại không có bản lĩnh này.
Thứ nhất, nguyên khí của Dương Khai tinh thuần hơn nhiều so với một tháng trước đó, đây tất cả đều là công lao của Lưu Viêm Dịch.
Thứ hai, Cửu Tinh kiếm phái mà Tề Kiếm Tinh xuất thân là một tông môn nhất đẳng, còn sư môn của Tất Tu Minh chỉ là nhị bậc, nội tinh hai bên khác nhau rất lớn.
Viêm Dương tam điệp bạo ầm ầm nổ bung trong cơ thể Tất Tu Minh, Tất Tu Minh kêu thảm lên một tiếng, sắc mặt tái đi, sau đó không tự chủ được mà phun ra một ngụm máu!