Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2342: Chết sớm sẽ sớm siêu sinh




Băng Lung suy đoán rất đúng, Băng Vân tổ sư không ngã xuống, mà rời khỏi thiên địa đó, đến bầu trời rộng lớn hơn. Hiện tại, nàng sống sờ sờ trước mặt Dương Khai.

Băng Tâm Cốc coi như sư môn của Tô Nhan, Băng Vân còn là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, cho nên hiểu được lai lịch của đối phương, Dương Khai lập tức có cảm giác thân thiết với nàng, bớt đi gò bó cẩn thận.

Tuy rằng thần sắc Băng Vân vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt có một chút nhu hòa. Dù đối với nàng, ở chỗ này gặp được một người đến từ Tinh Vực cố hương, cũng là cực kỳ khó gặp.

- Ngươi ngồi xuống đã, bổn cung có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi. Băng Vân chỉ vào ghế nói.

- Vâng. Dương Khai chắp tay, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trong 1 canh giờ tiếp theo, hỏi Dương Khai rất nhiều chuyện về Xích Lan Tinh, Băng Tâm Cốc, Dương Khai tự nhiên nói hết những gì mình biết, bao gồm cả quan hệ giữa hắn và Tô Nhan, những chuyện gặp phải trong Băng Tâm Cốc, không sót chuyện nào.

Băng Vân nghe xong, im lặng thật lâu.

Xích Lan Tinh Băng Tâm Cốc dù sao cũng là do nàng sáng lập, dù sớm đến Tinh Giới, mấy chục ngàn năm không về, nhưng trong lòng vẫn còn một phần cảm tình không vì thời gian mà cắt đứt.

Hiện tại nghe nói Băng Tâm Cốc chỉ có một Hư Vương nhất tầng cảnh, Băng Vân vẫn có chút thổn thức.

Năm đó còn có nàng, Băng Tâm Cốc là bá chủ Xích Lan Tinh, là tồn tại nổi danh trong khắp Hằng La Tinh Vực, cường giả vô số. Mấy chục ngàn năm sau, tông môn lại xuống dốc đến thế, không khỏi làm người ta cảm thương.

Tuy nhiên dù sao nàng cũng là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, tâm cảnh không kém, biết trên đời không có tông môn trường tồn, không có thế lực không suy sụp. Nàng rời đi mấy chục ngàn năm, Băng Tâm Cốc vẫn có thể duy trì truyền thừa, cũng là cố gắng của các đệ tử hậu bối.

- Năm đó tiền bối làm sao rời khỏi Tinh Vực cố hương đến nơi này? Dương Khai thấy biểu tình của nàng có chút mất mát, vội chuyển đề tài.

Băng Vân mỉm cười, nói:

- Cơ duyên trùng hợp mà thôi, bổn cung vào một chỗ bí cảnh, chờ khi đi ra đã đến Tinh Giới, ngươi thì sao?

Dương Khai gãi đầu: - Ta cùng mấy người bạn mượn Tinh Đế Lệnh của Tinh Không Đại Đế để lại, cưỡng chế mở ra đường đi.

- Tinh Không Đại Đế? Băng Vân nhíu mày, rất dễ nhìn.

Dương Khai thấy nàng như thế, cũng biết lúc nàng đi còn chưa có nhân vật Tinh Không Đại Đế, lập tức giải thích. Nghe xong, Băng Vân gật đầu: - Không ngờ ở chỗ nhỏ như thế cũng có đại năng đi qua, chỉ là Dương Viêm mà ngươi nói, ta chưa từng nghe qua.

- Ta cũng không biết hiện tại nàng ở đâu, tu vi thân phận cụ thể thế nào. Dương Khai cười khổ.

Hắn đến Tinh Giới, dù không cố ý tìm hiểu tin tức Dương Viêm, nhưng quả thật chưa từng nghe qua có ai là Dương Viêm Đại Đế, tối thiểu không có trong 10 đại Đế Tôn.

Nhớ tới Dương Viêm, Dương Khai lại nhớ đến tiểu nha đầu Lâm Vận Nhi. Năm đó Dương Viêm rời U Ám Tinh, cũng dẫn theo Lâm Vận Nhi, đã nhiều năm qua, tiểu nha đầu này thế nào rồi.

Năm đó nàng chỉ là nhóc con mà thôi, nhiều năm qua đi, hẳn đã thành thiếu nữ yêu kiều rồi?

- Nếu như có duyên, sẽ được gặp lại. Băng Vân ôn nhu nói.

Dương Khai nghiêm túc gật đầu. Duyên phận, thứ này rất kỳ diệu, không nói rõ ràng, duyên phận chưa đến có cưỡng cầu cũng không kết quả, duyên phận mà tới, xa tận chân trời cũng gần như gang tất.

Hôm nay Dương Khai có thể gặp được Băng Vân trong Tịch Hư Bí Cảnh, coi như là một loại duyên phận.

- Đúng rồi, tiền bối, hôm nay gọi vãn bối đến đây, là có chuyện gì? Trước khi đến đây, Dương Khai còn thấp thỏm, không biết vị Băng Tâm Các chủ chưa gặp qua này gọi mình đến là vì sao, nhưng hiện tại hắn không còn lo lắng, cả người thoải mái.

- Trên đảo rất khó tìm được luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, ngươi hẳn là người cuối cùng mà bổn cung có thể tìm tới. Bổn cung chỉ muốn hỏi, nếu cho ngươi đủ nguyên liệu, lúc nào ngươi có thể thăng cấp. Băng Vân nói.

- Thăng cấp đan sư Đạo Nguyên thượng phẩm? Dương Khai nhướng mày, hiểu được, nói: - Tiền bối cần ta luyện chế linh đan gì?

Băng Vân nói: - Đúng vậy, bổn cung muốn luyện chế linh đan có cấp bậc không thấp, cấp bậc đan sư của ngươi quá thấp, không thể đảm bảo xác suất thành công.

- Tiền bối muốn luyện đan gì? Dương Khai hỏi.

- Bách Chuyển Đế Nguyên đan!

Dương Khai nghe vậy, nhướng mày.

Hắn là luyện đan sư cấp Đế, tự nhiên biết Bách Chuyển Đế Nguyên đan để làm gì, thứ này đơn thuần là cho cường giả Đế Tôn Cảnh khôi phục đế nguyên. Một viên Đế Nguyên đan hạ phẩm có thể khôi phục chừng 10% lực lượng cho Đế Tôn Cảnh, trung phẩm có thể khôi phục 20%, thượng phẩm 30%, hơn nữa tốn thời gian rất ngắn.

Tuy nhiên bởi vì lực lượng cường giả Đế Tôn Cảnh bình thường đã rất khổng lồ, cho nên bình thường không dùng tới loại linh đan này, hơn nữa luyện chế không dễ, loại linh đan này cũng không tiêu thụ được bao nhiêu.

Dương Khai không ngờ Băng Vân muốn mìn luyện chế Bách Chuyển Đế Nguyên đan, không rõ nàng cần linh đan này để làm gì.

Trong khi Dương Khai đang muốn nói thật năng lực luyện đan của mình, Băng Vân chợt biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó quát khẽ: - Ngươi qua đây!

Dứt lời, nàng vươn tay hút lấy Dương Khai, lực hút mạnh mẽ truyền ra từ bàn tay ngọc, Dương Khai không chút chống cự bị nàng hút tới trước người, sau đó nàng vỗ ghế, liền xuất hiện một cái vách kín.

Băng Vân không nói, nhét Dương Khai vào vách kín, vội căn dặn: - Thu liễm khí tức, ngừng thở, bổn cung không gọi thì ngươi đừng ra, tuyệt đối không được bại lộ tung tích!

Dương Khai hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Băng Vân căng thẳng như thế, trong lòng cũng hiểu tình huống không ổn. Nàng là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, làm nàng đối xử cẩn thận như thế thì làm sao đơn giản được?

Lập tức không nói nữa, co người trong vách kín, trực tiếp thi triển bí thuật Hư Vô, thu liễm tất cả khí tức.

Cạch... Vách kín bị đóng lại, Băng Vân lại ngồi lên trên, không động đậy, vận chuyển lực lượng, ngăn cách chỗ của Dương Khai.

Vốn nàng còn sợ tu vi Dương Khai không ra gì, công pháp ẩn nấp không xong, chảy ra khí tức, nhưng kiểm tra một phen lại phát hiện Dương Khai ngày càng hư vô, như bị đày sang không gian khác, ngay cả thần niệm của nàng ở kế bên cũng khó phát hiện dấu vết, thế mới yên lòng, biết đã coi thường bản lĩnh của Dương Khai.

Nàng vừa làm xong, trong lầu các chợt lóe lên bóng người, một người quỷ dị hiện ra, mặt đầy tươi cười, chắp tay với Băng Vân, nho nhã lịch sự nói: - Băng Vân muội muội, 3 tháng không gặp, phong thái như xưa, trong lòng ta thật an ủi.

Dưới vách kín, Dương Khai nghe mà trong lòng nhảy dựng, hoảng sợ không thôi.

Hắn không biết người tới là ai, nhưng người này ngông nghênh như vậy, trực tiếp gọi Băng Vân là muội muội, há chỉ nói là to gan lớn mật.

Có tư cách gọi Băng Vân như thế, trên Thông Thiên Đảo này cũng chỉ có một người mà thôi.

Thông Thiên Đảo chủ, Xích Nhật!

Vừa hiểu được người vừa lên tiếng là Thông Thiên Đảo chủ, trong lòng Dương Khai khẽ động, cũng hiểu được vì sao Băng Vân lại như gặp đại địch.

Chỉ là Xích Nhật sao lại đến Băng Tâm Các? Giữa hai vị Đế Tôn tam tầng cảnh này có ân oán tình thù gì? Vì sao Băng Vân phát giác ra hắn đến, lập tức giấu mình xuống vách kín này.

Dương Khai đầu óc mơ hồ, chỉ biết Băng Vân rất kiêng kỵ Xích Nhật.

Trong khi Dương Khai đang xuy nghĩ, bên ngoài lại có tiếng Băng Vân nhàn nhạt vang lên: - Xích Nhật, ngươi còn muốn thử nữa sao?

Xích Nhật cười to: - Sống ở trên đảo này thật không có gì vui, chỉ có Băng Vân muội muội mới làm bổn tọa nhớ thương. Nếu muội muội đã cho thử thách, Xích Nhật tự nhiên phải một lòng muốn hoàn thành, sớm ôm mỹ nhân về, sánh đôi cùng muội muội!

Nghe vậy, da mặt Dương Khai co quắp, mơ hồ biết Xích Nhật đến đây muốn làm gì. Nghe hắn nói, là có ý với Băng Vân. Cũng khó trách, trên Thông Thiên Đảo, có thể ngồi ngang hàng với Xích Nhật cũng chỉ có một mình Băng Vân, hơn nữa Băng Vân lại không xấu, mà còn tinh khiết xinh đẹp vô cùng, dù cho cường giả như Xích Nhật cũng khó tránh động lòng.

Chỉ là Băng Vân đã đặt ra thử thách gì, Xích Nhật còn chưa hoàn thành, không thể bắt lấy lòng của Băng Vân.

Nhưng theo Dương Khai thấy, dù cho Xích Nhật thật hoàn thành thử thách, Băng Vân cũng chưa chắc sẽ ủy thân gả cho hắn. Băng Vân tu luyện mấy chục ngàn năm, trong thời gian đó nhất định cũng đụng tới vô số nam nhân thiên tài tuyệt thế. Nếu nàng thật muốn kết hợp với nam nhân nào, đã sớm làm rồi, nào tới lượt Thông Thiên Đảo chủ?

Dương Khai biết rất nhiều công pháp của Băng Tâm Cốc đều cần giữ thân con gái, không thể có thân mật quá mức với nam nhân. Nếu như Băng Vân là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, khẳng định cũng có nhiều công pháp như thế.

Thông Thiên Đảo chủ này chỉ có thể nói đầu óc nóng lên, ngay cả Dương Khai cũng cảm giác được Băng Vân lạnh lùng bài xích, hắn không tin Xích Nhật không biết được.

Băng Vân hừ lạnh: - Nếu vậy, ngươi tới đây!

Nói xong, bên ngoài bỗng rơi vào im lặng.

Dương Khai không dám dùng thần niệm, thậm chí không dám làm lộ một chút khí tức, bởi vậy không thể biết được bên ngoài có chuyện gì.

Một lát sau, im lặng bị phá vỡ, Dương Khai nghe được tiếng rít lên, cảm nhận được lực lượng khổng lồ va chạm trong phạm vi nhỏ, dù hắn trốn dưới vách ngăn cũng vẫn kinh hồn bạt vía, sợ lực lượng của hai người chảy ra phá hủy lầu các này.

Nếu thật phá hủy lầu các, vậy hắn cũng không trốn được.

Trận đánh này không kéo dài lâu, trước sau chỉ cạn chung trà, chiến đấu liền ngừng lại.

Băng Vân lành lạnh lên tiếng: - Nước đổ rồi!

Xích Nhật ảo não: - Chỉ kém chút nữa, bổn tọa có thể uống được trà của muội muội tự tay pha. Đáng tiếc, đáng tiếc!

- Mời trở về! Băng Vân không khách khí hạ lệnh đuổi khách. Băng Lung suy đoán rất đúng, Băng Vân tổ sư không ngã xuống, mà rời khỏi thiên địa đó, đến bầu trời rộng lớn hơn. Hiện tại, nàng sống sờ sờ trước mặt Dương Khai.

Băng Tâm Cốc coi như sư môn của Tô Nhan, Băng Vân còn là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, cho nên hiểu được lai lịch của đối phương, Dương Khai lập tức có cảm giác thân thiết với nàng, bớt đi gò bó cẩn thận.

Tuy rằng thần sắc Băng Vân vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt có một chút nhu hòa. Dù đối với nàng, ở chỗ này gặp được một người đến từ Tinh Vực cố hương, cũng là cực kỳ khó gặp.

- Ngươi ngồi xuống đã, bổn cung có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi. Băng Vân chỉ vào ghế nói.

- Vâng. Dương Khai chắp tay, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trong 1 canh giờ tiếp theo, hỏi Dương Khai rất nhiều chuyện về Xích Lan Tinh, Băng Tâm Cốc, Dương Khai tự nhiên nói hết những gì mình biết, bao gồm cả quan hệ giữa hắn và Tô Nhan, những chuyện gặp phải trong Băng Tâm Cốc, không sót chuyện nào.

Băng Vân nghe xong, im lặng thật lâu.

Xích Lan Tinh Băng Tâm Cốc dù sao cũng là do nàng sáng lập, dù sớm đến Tinh Giới, mấy chục ngàn năm không về, nhưng trong lòng vẫn còn một phần cảm tình không vì thời gian mà cắt đứt.

Hiện tại nghe nói Băng Tâm Cốc chỉ có một Hư Vương nhất tầng cảnh, Băng Vân vẫn có chút thổn thức.

Năm đó còn có nàng, Băng Tâm Cốc là bá chủ Xích Lan Tinh, là tồn tại nổi danh trong khắp Hằng La Tinh Vực, cường giả vô số. Mấy chục ngàn năm sau, tông môn lại xuống dốc đến thế, không khỏi làm người ta cảm thương.

Tuy nhiên dù sao nàng cũng là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, tâm cảnh không kém, biết trên đời không có tông môn trường tồn, không có thế lực không suy sụp. Nàng rời đi mấy chục ngàn năm, Băng Tâm Cốc vẫn có thể duy trì truyền thừa, cũng là cố gắng của các đệ tử hậu bối.

- Năm đó tiền bối làm sao rời khỏi Tinh Vực cố hương đến nơi này? Dương Khai thấy biểu tình của nàng có chút mất mát, vội chuyển đề tài.

Băng Vân mỉm cười, nói:

- Cơ duyên trùng hợp mà thôi, bổn cung vào một chỗ bí cảnh, chờ khi đi ra đã đến Tinh Giới, ngươi thì sao?

Dương Khai gãi đầu: - Ta cùng mấy người bạn mượn Tinh Đế Lệnh của Tinh Không Đại Đế để lại, cưỡng chế mở ra đường đi.

- Tinh Không Đại Đế? Băng Vân nhíu mày, rất dễ nhìn.

Dương Khai thấy nàng như thế, cũng biết lúc nàng đi còn chưa có nhân vật Tinh Không Đại Đế, lập tức giải thích. Nghe xong, Băng Vân gật đầu: - Không ngờ ở chỗ nhỏ như thế cũng có đại năng đi qua, chỉ là Dương Viêm mà ngươi nói, ta chưa từng nghe qua.

- Ta cũng không biết hiện tại nàng ở đâu, tu vi thân phận cụ thể thế nào. Dương Khai cười khổ.

Hắn đến Tinh Giới, dù không cố ý tìm hiểu tin tức Dương Viêm, nhưng quả thật chưa từng nghe qua có ai là Dương Viêm Đại Đế, tối thiểu không có trong 10 đại Đế Tôn.

Nhớ tới Dương Viêm, Dương Khai lại nhớ đến tiểu nha đầu Lâm Vận Nhi. Năm đó Dương Viêm rời U Ám Tinh, cũng dẫn theo Lâm Vận Nhi, đã nhiều năm qua, tiểu nha đầu này thế nào rồi.

Năm đó nàng chỉ là nhóc con mà thôi, nhiều năm qua đi, hẳn đã thành thiếu nữ yêu kiều rồi?

- Nếu như có duyên, sẽ được gặp lại. Băng Vân ôn nhu nói.

Dương Khai nghiêm túc gật đầu. Duyên phận, thứ này rất kỳ diệu, không nói rõ ràng, duyên phận chưa đến có cưỡng cầu cũng không kết quả, duyên phận mà tới, xa tận chân trời cũng gần như gang tất.

Hôm nay Dương Khai có thể gặp được Băng Vân trong Tịch Hư Bí Cảnh, coi như là một loại duyên phận.

- Đúng rồi, tiền bối, hôm nay gọi vãn bối đến đây, là có chuyện gì? Trước khi đến đây, Dương Khai còn thấp thỏm, không biết vị Băng Tâm Các chủ chưa gặp qua này gọi mình đến là vì sao, nhưng hiện tại hắn không còn lo lắng, cả người thoải mái.

- Trên đảo rất khó tìm được luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, ngươi hẳn là người cuối cùng mà bổn cung có thể tìm tới. Bổn cung chỉ muốn hỏi, nếu cho ngươi đủ nguyên liệu, lúc nào ngươi có thể thăng cấp. Băng Vân nói.

- Thăng cấp đan sư Đạo Nguyên thượng phẩm? Dương Khai nhướng mày, hiểu được, nói: - Tiền bối cần ta luyện chế linh đan gì?

Băng Vân nói: - Đúng vậy, bổn cung muốn luyện chế linh đan có cấp bậc không thấp, cấp bậc đan sư của ngươi quá thấp, không thể đảm bảo xác suất thành công.

- Tiền bối muốn luyện đan gì? Dương Khai hỏi.

- Bách Chuyển Đế Nguyên đan!

Dương Khai nghe vậy, nhướng mày.

Hắn là luyện đan sư cấp Đế, tự nhiên biết Bách Chuyển Đế Nguyên đan để làm gì, thứ này đơn thuần là cho cường giả Đế Tôn Cảnh khôi phục đế nguyên. Một viên Đế Nguyên đan hạ phẩm có thể khôi phục chừng 10% lực lượng cho Đế Tôn Cảnh, trung phẩm có thể khôi phục 20%, thượng phẩm 30%, hơn nữa tốn thời gian rất ngắn.

Tuy nhiên bởi vì lực lượng cường giả Đế Tôn Cảnh bình thường đã rất khổng lồ, cho nên bình thường không dùng tới loại linh đan này, hơn nữa luyện chế không dễ, loại linh đan này cũng không tiêu thụ được bao nhiêu.

Dương Khai không ngờ Băng Vân muốn mìn luyện chế Bách Chuyển Đế Nguyên đan, không rõ nàng cần linh đan này để làm gì.

Trong khi Dương Khai đang muốn nói thật năng lực luyện đan của mình, Băng Vân chợt biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó quát khẽ: - Ngươi qua đây!

Dứt lời, nàng vươn tay hút lấy Dương Khai, lực hút mạnh mẽ truyền ra từ bàn tay ngọc, Dương Khai không chút chống cự bị nàng hút tới trước người, sau đó nàng vỗ ghế, liền xuất hiện một cái vách kín.

Băng Vân không nói, nhét Dương Khai vào vách kín, vội căn dặn: - Thu liễm khí tức, ngừng thở, bổn cung không gọi thì ngươi đừng ra, tuyệt đối không được bại lộ tung tích!

Dương Khai hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Băng Vân căng thẳng như thế, trong lòng cũng hiểu tình huống không ổn. Nàng là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, làm nàng đối xử cẩn thận như thế thì làm sao đơn giản được?

Lập tức không nói nữa, co người trong vách kín, trực tiếp thi triển bí thuật Hư Vô, thu liễm tất cả khí tức.

Cạch... Vách kín bị đóng lại, Băng Vân lại ngồi lên trên, không động đậy, vận chuyển lực lượng, ngăn cách chỗ của Dương Khai.

Vốn nàng còn sợ tu vi Dương Khai không ra gì, công pháp ẩn nấp không xong, chảy ra khí tức, nhưng kiểm tra một phen lại phát hiện Dương Khai ngày càng hư vô, như bị đày sang không gian khác, ngay cả thần niệm của nàng ở kế bên cũng khó phát hiện dấu vết, thế mới yên lòng, biết đã coi thường bản lĩnh của Dương Khai.

Nàng vừa làm xong, trong lầu các chợt lóe lên bóng người, một người quỷ dị hiện ra, mặt đầy tươi cười, chắp tay với Băng Vân, nho nhã lịch sự nói: - Băng Vân muội muội, 3 tháng không gặp, phong thái như xưa, trong lòng ta thật an ủi.

Dưới vách kín, Dương Khai nghe mà trong lòng nhảy dựng, hoảng sợ không thôi.

Hắn không biết người tới là ai, nhưng người này ngông nghênh như vậy, trực tiếp gọi Băng Vân là muội muội, há chỉ nói là to gan lớn mật.

Có tư cách gọi Băng Vân như thế, trên Thông Thiên Đảo này cũng chỉ có một người mà thôi.

Thông Thiên Đảo chủ, Xích Nhật!

Vừa hiểu được người vừa lên tiếng là Thông Thiên Đảo chủ, trong lòng Dương Khai khẽ động, cũng hiểu được vì sao Băng Vân lại như gặp đại địch.

Chỉ là Xích Nhật sao lại đến Băng Tâm Các? Giữa hai vị Đế Tôn tam tầng cảnh này có ân oán tình thù gì? Vì sao Băng Vân phát giác ra hắn đến, lập tức giấu mình xuống vách kín này.

Dương Khai đầu óc mơ hồ, chỉ biết Băng Vân rất kiêng kỵ Xích Nhật.

Trong khi Dương Khai đang xuy nghĩ, bên ngoài lại có tiếng Băng Vân nhàn nhạt vang lên: - Xích Nhật, ngươi còn muốn thử nữa sao?

Xích Nhật cười to: - Sống ở trên đảo này thật không có gì vui, chỉ có Băng Vân muội muội mới làm bổn tọa nhớ thương. Nếu muội muội đã cho thử thách, Xích Nhật tự nhiên phải một lòng muốn hoàn thành, sớm ôm mỹ nhân về, sánh đôi cùng muội muội!

Nghe vậy, da mặt Dương Khai co quắp, mơ hồ biết Xích Nhật đến đây muốn làm gì. Nghe hắn nói, là có ý với Băng Vân. Cũng khó trách, trên Thông Thiên Đảo, có thể ngồi ngang hàng với Xích Nhật cũng chỉ có một mình Băng Vân, hơn nữa Băng Vân lại không xấu, mà còn tinh khiết xinh đẹp vô cùng, dù cho cường giả như Xích Nhật cũng khó tránh động lòng.

Chỉ là Băng Vân đã đặt ra thử thách gì, Xích Nhật còn chưa hoàn thành, không thể bắt lấy lòng của Băng Vân.

Nhưng theo Dương Khai thấy, dù cho Xích Nhật thật hoàn thành thử thách, Băng Vân cũng chưa chắc sẽ ủy thân gả cho hắn. Băng Vân tu luyện mấy chục ngàn năm, trong thời gian đó nhất định cũng đụng tới vô số nam nhân thiên tài tuyệt thế. Nếu nàng thật muốn kết hợp với nam nhân nào, đã sớm làm rồi, nào tới lượt Thông Thiên Đảo chủ?

Dương Khai biết rất nhiều công pháp của Băng Tâm Cốc đều cần giữ thân con gái, không thể có thân mật quá mức với nam nhân. Nếu như Băng Vân là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, khẳng định cũng có nhiều công pháp như thế.

Thông Thiên Đảo chủ này chỉ có thể nói đầu óc nóng lên, ngay cả Dương Khai cũng cảm giác được Băng Vân lạnh lùng bài xích, hắn không tin Xích Nhật không biết được.

Băng Vân hừ lạnh: - Nếu vậy, ngươi tới đây!

Nói xong, bên ngoài bỗng rơi vào im lặng.

Dương Khai không dám dùng thần niệm, thậm chí không dám làm lộ một chút khí tức, bởi vậy không thể biết được bên ngoài có chuyện gì.

Một lát sau, im lặng bị phá vỡ, Dương Khai nghe được tiếng rít lên, cảm nhận được lực lượng khổng lồ va chạm trong phạm vi nhỏ, dù hắn trốn dưới vách ngăn cũng vẫn kinh hồn bạt vía, sợ lực lượng của hai người chảy ra phá hủy lầu các này.

Nếu thật phá hủy lầu các, vậy hắn cũng không trốn được.

Trận đánh này không kéo dài lâu, trước sau chỉ cạn chung trà, chiến đấu liền ngừng lại.

Băng Vân lành lạnh lên tiếng: - Nước đổ rồi!

Xích Nhật ảo não: - Chỉ kém chút nữa, bổn tọa có thể uống được trà của muội muội tự tay pha. Đáng tiếc, đáng tiếc!

- Mời trở về! Băng Vân không khách khí hạ lệnh đuổi khách.