Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2341: Bắt trở về nấu nhừ




Đi theo sau Phạm Hinh, Dương Khai hỏi: - Phạm Hinh sư muội, các chủ đại nhân sao lại muốn gặp ta?

Phạm Hinh mỉm cười: - Sư tôn làm việc, đệ tử không dám hỏi nhiều.

Nàng cũng chỉ phụng lệnh, nào hiểu được vì sao Băng Tâm Các chủ muốn gặp Dương Khai? Ngừng một chút, nàng lại nói: - Tuy nhiên sư tôn rất hiếm gặp người ngoài, cũng chỉ có mấy đệ tử chúng ta, cũng đã lâu rồi chưa gặp ngài ấy.

Nói tới đây, nàng toát ra vẻ ảm đạm, đồng thời còn có chút hâm mộ, bởi vì người ngoài như Dương Khai lại có cơ duyên được sư tôn triệu kiến.

- Đợi gặp sư tôn, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nói thì đừng nói, bằng không chọc giận sư tôn, trên đảo này sẽ không ai cứu được ngươi. Phạm Hinh không yên lòng căn dặn, chỉ sợ Dương Khai thất lễ trước sư tôn.

- Ta nhớ rồi. Dương Khai nghiêm mặt đáp, nhưng bị Phạm Hinh nói vậy, hắn không khỏi căng thẳng, luôn cảm thấy Băng Tâm Các chủ không phải người dễ gần, có thể là lão bà bà tính tình không tốt.

- Đúng rồi, mấy ngày qua sư muội của ta... Dương Khai nhớ tới Lưu Tiêm Vân, từ sau khi đến Băng Tâm Các tị nạn thì hắn vẫn không thấy, không rõ mấy ngày qua nàng thế nào.

Phạm Hinh nói: - Về Lưu sư muội thì cứ yên tâm, nàng tính tình nhu mì, ở chung với các tỷ muội rất vui vẻ, nàng còn chủ động yêu cầu giúp việc cho chúng ta, nên ta cho nàng làm giúp việc trong các.

- Vậy thì tốt. Dương Khai thở phào, Lưu Tiêm Vân không phải người thích gây chuyện, điểm này không cần hắn lo nhiều.

Hai người vừa nói, đã đến tầng thứ sáu Băng Tâm Các, đúng như Dương Khai đoán, vị Băng Tâm Các chủ thần thông quảng đại ở ngay trên tầng sáu.

Đứng trước cửa, Phạm Hinh nói: - Dương đan sư tự đi vào, sư tôn đang chờ bên trong.

- Cám ơn!

Dương Khai gật đầu, đẩy cửa đi vào.

Đi vào tầng thứ sáu, Dương Khai còn chưa kịp quan sát xung quanh, cánh cửa đằng sau đã rầm một cái đóng lại, hắn gặp biến không sợ, thản nhiên nhìn xung quanh.

Diện tích tầng sáu không lớn, nhưng bày trí đều toát ra linh tính, những vật chết như đều có sinh mệnh, làm tâm tình người ta thoải mái vui vẻ.

Dương Khai thầm kinh ngạc, đi vào trong, trang trí đơn giản trang nhã, hơn nữa trong không khí còn có mùi hương thoang thoảng, làm Dương Khai có ảo giác như vào khuê phòng thiếu nữ.

- Ngươi là đan sư mới đến? Bỗng nhiên ngay bên cạnh có tiếng nói dễ nghe truyền đến, rất là thanh thúy, ôn nhu lại không mất một tia điềm tĩnh, nhưng không một chút khói lửa, phảng phất như từ chín tầng trời truyền xuống, làm người ta cảm giác hư vô xa xăm.

Dương Khai biến sắc, vội quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.

Trước đó hắn không hề phát hiện có người ở gần, lại bỗng nghe được tiếng, có thể thấy chủ nhân tu vi vượt xa hắn, làm hắn không thể phát giác.

Nếu người nói chuyện muốn bất lợi, hắn đã sớm trúng chiêu, vừa nghĩ thế, sau lưng Dương Khai toát ra mồ hôi lạnh.

Vừa nhìn sang, Dương Khai phát hiện bên đó có một thiếu nữ ăn mặc hoa lệ, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn, giống như giọng nói, thiếu nữ toát ra khí tức linh động, phảng phất như hoa sen trắng nở rộ, không dính bụi trần.

Dương Khai nhìn nàng, ấn tượng đầu tiên là tinh khiết! Tinh khiết như hồ nước trong vắt, hắn thật không tin nổi trên đời này còn có thiếu nữ tinh khiết hoàn hảo như vậy.

Tiếp theo, Dương Khai lại cảm thấy quen thuộc.

Chẳng những khí tức tinh khiết trên người thiếu nữ làm hắn quen thuộc, dung mạo thiếu nữ này cũng thế, hắn luôn cảm thấy như mình đã gặp qua thiếu nữ này. Trong đầu xẹt qua một hình ảnh rất xưa, muốn làm rõ ràng lại không nhớ hình ảnh này là khi nào ở đâu.

Thấy Dương Khai ngơ ngác nhìn nàng, giống như điên đảo thần hồn, thiếu nữ khẽ nhíu mày, vung tay muốn cho Dương Khai một bài học.

Nàng biết dung nhan của mình sẽ làm nam nhân bị xung kích cỡ nào, từ khi tu luyện đến nay, vô số lần gặp cảnh này, cũng biết trong lòng những nam nhân này sẽ trào ra ý niệm xấu xa cỡ nào.

Nàng nghĩ rằng Dương Khai cũng thế.

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện không đúng, bởi vì Dương Khai nhìn nàng không chớp mắt, nhưng trong mắt không có thần sắc khinh nhờn, chỉ có kinh diễm, hoài niệm cũng nghi hoặc.

Kinh diễm thì nàng có thể hiểu, nhưng hoài niệm cùng nghi hoặc là chuyện gì? Thiếu nữ thấy rõ trong mắt Dương Khai tràn đầy khó hiểu, giống như đang nghi hoặc điều gì, đồng thời trong lòng đang nhớ tới người nào, thần sắc vô cùng ôn nhu.

Cánh tay giờ lên lại nhẹ nhàng buông xuống, hừ nặng một tiếng.

Dương Khai rùng mình, đột nhiên tỉnh lại, mặt già đỏ lên, ý thức được mình nhìn chằm chằm người ta như vậy thật vô lễ, hơn nữa người này có thể là Băng Tâm Các chủ, Dương Khai toát ra mồ hôi lạnh, cúi đầu chắp tay nói: - Đúng rồi, xin hỏi tiền bối... có phải Băng Tâm Các chủ?

Đến giờ hắn vẫn không tin nổi, thiếu nữ tinh thuần vô khuyết này lại là chủ nhân Băng Tâm Các, trước đó hắn còn tưởng là bà già vui buồn thất thường nữa chứ! Khác biệt lớn quá đi chứ.

- Chính là bổn cung! Thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu.

- Vãn bối Dương Khai, bái kiến tiền bối, nếu có vô lễ, xin tiền bối thứ lỗi. Dương Khai vội nói.

Thiếu nữ im lặng, nhưng mà Dương Khai lập tức nhận lỗi, thái độ rất tốt, cho nên cũng không có ý truy cứu, thật muốn trách tội, vừa rồi nàng đã cho Dương Khai một trận.

- Trong lòng ngươi vừa nghĩ tới người nào? Một lát sau, thiếu nữ hỏi.

Dương Khai không ngẩng đầu, đáp: - Vãn bối nhớ tới thê tử của mình!

Thiếu nữ thản nhiên hỏi: - Sao hả? Bổn cung rất giống thê tử của ngươi? Nếu không phải thế, làm sao Dương Khai nhìn nàng lại nhớ đến thê tử?

Nàng nói rất thản nhiên, không nghe ra vui buồn, nhưng trong lòng Dương Khai áp lực như núi, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận nói: - Dung mạo không giống, khí tức tương tự! Đều vô cùng tinh khiết, không nhuốm bụi trần, hơn nữa... Dương Khai mỉm cười: - Nàng cũng giống tiền bối, lạnh như băng, giống như búp bê băng vậy.

Nhắc tới Tô Nhan, thần sắc Dương Khai tự nhiên hơn nhiều, cũng mỉm cười, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

- Búp bê băng...

Thiếu nữ dường như cảm thấy hình dung này rất thú vị, khóe miệng không khỏi nhướng lên.

- A! Bỗng nhiên Dương Khai lại hét lớn, ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu nữ, ánh mắt run run, không thể tin nổi.

- Chuyện gì? Thiếu nữ nhướng mày, rất bất mãn Dương Khai bất chợt cả kinh như thế, hơn nữa tiểu tử này lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nàng, thật là quá vô lễ. Càng làm thiếu nữ bất mãn là Dương Khai nhìn chằm chằm vào mặt nàng, lại chấn động như thấy quỷ.

- Tiền bối... Dương Khai nuốt nước miếng, thần sắc căng thẳng. - Vãn bối có một vấn đề muốn hỏi ngài, không biết tiền bối có đồng ý trả lời.

Thiếu nữ bực tức nói: - Hỏi thử xem!

Dương Khai trầm ngâm một hồi, đang cân nhắc dùng tư, hồi lâu sau mới cắn răng hỏi: - Xin hỏi tục danh tiền bối, có phải họ Băng tên Vân?

Thiếu nữ nhướng mày, lạnh lùng nói: - Ngươi làm sao biết?

Các đệ tử phía dưới không thể nào nói cho Dương Khai tục danh của nàng, những người trên Thông Thiên Đảo càng không biết, từ đâu mà Dương Khai biết được tên họ của nàng?

Dương Khai lại không đáp, thần sắc lại càng kích động, đi lên một bước nói tiếp: - Là tiền bối sáng lập Băng Tâm Cốc? Để lại Huyền Sương Thần Kiếm?

Băng Vân kinh dị: - Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết? Chẳng lẽ ngươi đến từ Bắc Vực?

- Bắc Vực? Dương Khai nhướng mày, chầm chậm lắc đầu: - Vãn bối đến từ Nam Vực, còn chưa từng đi qua Bắc Vực.

Băng Vân ngạc nhiên: - Nếu ngươi chưa đi qua Bắc Vực, làm sao biết tục danh của bổn cung, làm sao lại biết Băng Tâm Cốc? Không đúng.... Nói tới đây, thiếu nữ chợt chấn động toàn thân, ánh mắt lóe lên hào quang khác thường, nhìn chằm chằm Dương Khai: - Dù ngươi đến từ Bắc Vực, đi qua Băng Tâm Cốc, thấy qua pho tượng của bổn cung, biết tính danh cùng quan hệ của bổn cung với Băng Tâm Cốc, cũng không thể biết Huyền Sương Thần Kiếm. Bổn cung đã sớm để lại Huyền Sương Kiếm ở chỗ đó!

Dừng một chút, Băng Vân khẽ hô: - Chẳng lẽ ngươi...

Dương Khai cười ngây ngốc, cả người thả lỏng.

Băng Vân cũng khó nén được mỉm cười, ôn nhu hỏi:

- Ngươi đến từ Hằng La Tinh Vực?

Dương Khai gãi đầu, nói: - Hằng La Tinh Vực? Ta không biết Tinh Vực cố hương tên gọi cụ thể thế nào, nhưng ở đó quả thật có một thế lực lớn là Hằng La Thương Hội.

- Có phải còn có Kiếm Minh, Tử Tinh, Tinh Hà Chi Tích? Băng Vân hỏi.

- Phải phải phải. Dương Khai không ngừng gật đầu.

Băng Vân buồn cười, nói: - Quả nhiên ngươi đến từ Hằng La Tinh Vực, không ngờ đã nhiều năm qua, lại để ta gặp được người từ cố hương ở đây.

- Vãn bối cũng không ngờ lại gặp được Băng Vân tiền bối ở trong này. Dương Khai cũng tràn đầy không thể tưởng tượng, thổn thức không thôi.

Hắn nhìn thấy Băng Vân lập tức cảm giác được quen thuộc, mơ hồ thấy qua ở đâu, nhưng rốt cuộc đã gặp ở đâu thì không nhớ nổi. Thẳng đến khi nhớ lại từng chút chuyện về Tô Nhan, ký ức phủ bụi mới nhảy ra.

Quả thật mình đã gặp qua Băng Vân, chỉ là không phải thấy người sống, mà là một pho tượng!

Năm đó Tô Nhan bị người Băng Tâm Cốc Xích Lan Tinh đem đi, tu luyện không ít năm trong Băng Tâm Cốc. Dương Khai đi Băng Tâm Cốc tìm Tô Nhan, cũng đã gặp qua pho tượng của Băng Vân.

Băng Vân là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, chỉ là sau đó không biết sống chết, không rõ hành tung, lúc đó cốc chủ Băng Lung đã nói với Dương Khai, tổ sư Băng Vân rất có thể đã rời khỏi thiên địa này, đi đến bầu trời rộng lớn hơn, chỉ để lại Huyền Sương Thần Kiếm tùy thân, làm bảo vật trấn tông.

Sau đó, Huyền Sương Thần Kiếm được Tô Nhan thừa kế.

Tính thời gian, từ khi Băng Vân sáng lập Băng Tâm Cốc đến giờ, đã qua mấy chục ngàn năm.

Ai ngờ tới nàng còn sống ở trên đời, hơn nữa đi tới Tinh Vực, còn tu luyện đến Đế Tôn tam tầng cảnh Đi theo sau Phạm Hinh, Dương Khai hỏi: - Phạm Hinh sư muội, các chủ đại nhân sao lại muốn gặp ta?

Phạm Hinh mỉm cười: - Sư tôn làm việc, đệ tử không dám hỏi nhiều.

Nàng cũng chỉ phụng lệnh, nào hiểu được vì sao Băng Tâm Các chủ muốn gặp Dương Khai? Ngừng một chút, nàng lại nói: - Tuy nhiên sư tôn rất hiếm gặp người ngoài, cũng chỉ có mấy đệ tử chúng ta, cũng đã lâu rồi chưa gặp ngài ấy.

Nói tới đây, nàng toát ra vẻ ảm đạm, đồng thời còn có chút hâm mộ, bởi vì người ngoài như Dương Khai lại có cơ duyên được sư tôn triệu kiến.

- Đợi gặp sư tôn, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nói thì đừng nói, bằng không chọc giận sư tôn, trên đảo này sẽ không ai cứu được ngươi. Phạm Hinh không yên lòng căn dặn, chỉ sợ Dương Khai thất lễ trước sư tôn.

- Ta nhớ rồi. Dương Khai nghiêm mặt đáp, nhưng bị Phạm Hinh nói vậy, hắn không khỏi căng thẳng, luôn cảm thấy Băng Tâm Các chủ không phải người dễ gần, có thể là lão bà bà tính tình không tốt.

- Đúng rồi, mấy ngày qua sư muội của ta... Dương Khai nhớ tới Lưu Tiêm Vân, từ sau khi đến Băng Tâm Các tị nạn thì hắn vẫn không thấy, không rõ mấy ngày qua nàng thế nào.

Phạm Hinh nói: - Về Lưu sư muội thì cứ yên tâm, nàng tính tình nhu mì, ở chung với các tỷ muội rất vui vẻ, nàng còn chủ động yêu cầu giúp việc cho chúng ta, nên ta cho nàng làm giúp việc trong các.

- Vậy thì tốt. Dương Khai thở phào, Lưu Tiêm Vân không phải người thích gây chuyện, điểm này không cần hắn lo nhiều.

Hai người vừa nói, đã đến tầng thứ sáu Băng Tâm Các, đúng như Dương Khai đoán, vị Băng Tâm Các chủ thần thông quảng đại ở ngay trên tầng sáu.

Đứng trước cửa, Phạm Hinh nói: - Dương đan sư tự đi vào, sư tôn đang chờ bên trong.

- Cám ơn!

Dương Khai gật đầu, đẩy cửa đi vào.

Đi vào tầng thứ sáu, Dương Khai còn chưa kịp quan sát xung quanh, cánh cửa đằng sau đã rầm một cái đóng lại, hắn gặp biến không sợ, thản nhiên nhìn xung quanh.

Diện tích tầng sáu không lớn, nhưng bày trí đều toát ra linh tính, những vật chết như đều có sinh mệnh, làm tâm tình người ta thoải mái vui vẻ.

Dương Khai thầm kinh ngạc, đi vào trong, trang trí đơn giản trang nhã, hơn nữa trong không khí còn có mùi hương thoang thoảng, làm Dương Khai có ảo giác như vào khuê phòng thiếu nữ.

- Ngươi là đan sư mới đến? Bỗng nhiên ngay bên cạnh có tiếng nói dễ nghe truyền đến, rất là thanh thúy, ôn nhu lại không mất một tia điềm tĩnh, nhưng không một chút khói lửa, phảng phất như từ chín tầng trời truyền xuống, làm người ta cảm giác hư vô xa xăm.

Dương Khai biến sắc, vội quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.

Trước đó hắn không hề phát hiện có người ở gần, lại bỗng nghe được tiếng, có thể thấy chủ nhân tu vi vượt xa hắn, làm hắn không thể phát giác.

Nếu người nói chuyện muốn bất lợi, hắn đã sớm trúng chiêu, vừa nghĩ thế, sau lưng Dương Khai toát ra mồ hôi lạnh.

Vừa nhìn sang, Dương Khai phát hiện bên đó có một thiếu nữ ăn mặc hoa lệ, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn, giống như giọng nói, thiếu nữ toát ra khí tức linh động, phảng phất như hoa sen trắng nở rộ, không dính bụi trần.

Dương Khai nhìn nàng, ấn tượng đầu tiên là tinh khiết! Tinh khiết như hồ nước trong vắt, hắn thật không tin nổi trên đời này còn có thiếu nữ tinh khiết hoàn hảo như vậy.

Tiếp theo, Dương Khai lại cảm thấy quen thuộc.

Chẳng những khí tức tinh khiết trên người thiếu nữ làm hắn quen thuộc, dung mạo thiếu nữ này cũng thế, hắn luôn cảm thấy như mình đã gặp qua thiếu nữ này. Trong đầu xẹt qua một hình ảnh rất xưa, muốn làm rõ ràng lại không nhớ hình ảnh này là khi nào ở đâu.

Thấy Dương Khai ngơ ngác nhìn nàng, giống như điên đảo thần hồn, thiếu nữ khẽ nhíu mày, vung tay muốn cho Dương Khai một bài học.

Nàng biết dung nhan của mình sẽ làm nam nhân bị xung kích cỡ nào, từ khi tu luyện đến nay, vô số lần gặp cảnh này, cũng biết trong lòng những nam nhân này sẽ trào ra ý niệm xấu xa cỡ nào.

Nàng nghĩ rằng Dương Khai cũng thế.

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện không đúng, bởi vì Dương Khai nhìn nàng không chớp mắt, nhưng trong mắt không có thần sắc khinh nhờn, chỉ có kinh diễm, hoài niệm cũng nghi hoặc.

Kinh diễm thì nàng có thể hiểu, nhưng hoài niệm cùng nghi hoặc là chuyện gì? Thiếu nữ thấy rõ trong mắt Dương Khai tràn đầy khó hiểu, giống như đang nghi hoặc điều gì, đồng thời trong lòng đang nhớ tới người nào, thần sắc vô cùng ôn nhu.

Cánh tay giờ lên lại nhẹ nhàng buông xuống, hừ nặng một tiếng.

Dương Khai rùng mình, đột nhiên tỉnh lại, mặt già đỏ lên, ý thức được mình nhìn chằm chằm người ta như vậy thật vô lễ, hơn nữa người này có thể là Băng Tâm Các chủ, Dương Khai toát ra mồ hôi lạnh, cúi đầu chắp tay nói: - Đúng rồi, xin hỏi tiền bối... có phải Băng Tâm Các chủ?

Đến giờ hắn vẫn không tin nổi, thiếu nữ tinh thuần vô khuyết này lại là chủ nhân Băng Tâm Các, trước đó hắn còn tưởng là bà già vui buồn thất thường nữa chứ! Khác biệt lớn quá đi chứ.

- Chính là bổn cung! Thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu.

- Vãn bối Dương Khai, bái kiến tiền bối, nếu có vô lễ, xin tiền bối thứ lỗi. Dương Khai vội nói.

Thiếu nữ im lặng, nhưng mà Dương Khai lập tức nhận lỗi, thái độ rất tốt, cho nên cũng không có ý truy cứu, thật muốn trách tội, vừa rồi nàng đã cho Dương Khai một trận.

- Trong lòng ngươi vừa nghĩ tới người nào? Một lát sau, thiếu nữ hỏi.

Dương Khai không ngẩng đầu, đáp: - Vãn bối nhớ tới thê tử của mình!

Thiếu nữ thản nhiên hỏi: - Sao hả? Bổn cung rất giống thê tử của ngươi? Nếu không phải thế, làm sao Dương Khai nhìn nàng lại nhớ đến thê tử?

Nàng nói rất thản nhiên, không nghe ra vui buồn, nhưng trong lòng Dương Khai áp lực như núi, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận nói: - Dung mạo không giống, khí tức tương tự! Đều vô cùng tinh khiết, không nhuốm bụi trần, hơn nữa... Dương Khai mỉm cười: - Nàng cũng giống tiền bối, lạnh như băng, giống như búp bê băng vậy.

Nhắc tới Tô Nhan, thần sắc Dương Khai tự nhiên hơn nhiều, cũng mỉm cười, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

- Búp bê băng...

Thiếu nữ dường như cảm thấy hình dung này rất thú vị, khóe miệng không khỏi nhướng lên.

- A! Bỗng nhiên Dương Khai lại hét lớn, ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu nữ, ánh mắt run run, không thể tin nổi.

- Chuyện gì? Thiếu nữ nhướng mày, rất bất mãn Dương Khai bất chợt cả kinh như thế, hơn nữa tiểu tử này lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nàng, thật là quá vô lễ. Càng làm thiếu nữ bất mãn là Dương Khai nhìn chằm chằm vào mặt nàng, lại chấn động như thấy quỷ.

- Tiền bối... Dương Khai nuốt nước miếng, thần sắc căng thẳng. - Vãn bối có một vấn đề muốn hỏi ngài, không biết tiền bối có đồng ý trả lời.

Thiếu nữ bực tức nói: - Hỏi thử xem!

Dương Khai trầm ngâm một hồi, đang cân nhắc dùng tư, hồi lâu sau mới cắn răng hỏi: - Xin hỏi tục danh tiền bối, có phải họ Băng tên Vân?

Thiếu nữ nhướng mày, lạnh lùng nói: - Ngươi làm sao biết?

Các đệ tử phía dưới không thể nào nói cho Dương Khai tục danh của nàng, những người trên Thông Thiên Đảo càng không biết, từ đâu mà Dương Khai biết được tên họ của nàng?

Dương Khai lại không đáp, thần sắc lại càng kích động, đi lên một bước nói tiếp: - Là tiền bối sáng lập Băng Tâm Cốc? Để lại Huyền Sương Thần Kiếm?

Băng Vân kinh dị: - Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết? Chẳng lẽ ngươi đến từ Bắc Vực?

- Bắc Vực? Dương Khai nhướng mày, chầm chậm lắc đầu: - Vãn bối đến từ Nam Vực, còn chưa từng đi qua Bắc Vực.

Băng Vân ngạc nhiên: - Nếu ngươi chưa đi qua Bắc Vực, làm sao biết tục danh của bổn cung, làm sao lại biết Băng Tâm Cốc? Không đúng.... Nói tới đây, thiếu nữ chợt chấn động toàn thân, ánh mắt lóe lên hào quang khác thường, nhìn chằm chằm Dương Khai: - Dù ngươi đến từ Bắc Vực, đi qua Băng Tâm Cốc, thấy qua pho tượng của bổn cung, biết tính danh cùng quan hệ của bổn cung với Băng Tâm Cốc, cũng không thể biết Huyền Sương Thần Kiếm. Bổn cung đã sớm để lại Huyền Sương Kiếm ở chỗ đó!

Dừng một chút, Băng Vân khẽ hô: - Chẳng lẽ ngươi...

Dương Khai cười ngây ngốc, cả người thả lỏng.

Băng Vân cũng khó nén được mỉm cười, ôn nhu hỏi:

- Ngươi đến từ Hằng La Tinh Vực?

Dương Khai gãi đầu, nói: - Hằng La Tinh Vực? Ta không biết Tinh Vực cố hương tên gọi cụ thể thế nào, nhưng ở đó quả thật có một thế lực lớn là Hằng La Thương Hội.

- Có phải còn có Kiếm Minh, Tử Tinh, Tinh Hà Chi Tích? Băng Vân hỏi.

- Phải phải phải. Dương Khai không ngừng gật đầu.

Băng Vân buồn cười, nói: - Quả nhiên ngươi đến từ Hằng La Tinh Vực, không ngờ đã nhiều năm qua, lại để ta gặp được người từ cố hương ở đây.

- Vãn bối cũng không ngờ lại gặp được Băng Vân tiền bối ở trong này. Dương Khai cũng tràn đầy không thể tưởng tượng, thổn thức không thôi.

Hắn nhìn thấy Băng Vân lập tức cảm giác được quen thuộc, mơ hồ thấy qua ở đâu, nhưng rốt cuộc đã gặp ở đâu thì không nhớ nổi. Thẳng đến khi nhớ lại từng chút chuyện về Tô Nhan, ký ức phủ bụi mới nhảy ra.

Quả thật mình đã gặp qua Băng Vân, chỉ là không phải thấy người sống, mà là một pho tượng!

Năm đó Tô Nhan bị người Băng Tâm Cốc Xích Lan Tinh đem đi, tu luyện không ít năm trong Băng Tâm Cốc. Dương Khai đi Băng Tâm Cốc tìm Tô Nhan, cũng đã gặp qua pho tượng của Băng Vân.

Băng Vân là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, chỉ là sau đó không biết sống chết, không rõ hành tung, lúc đó cốc chủ Băng Lung đã nói với Dương Khai, tổ sư Băng Vân rất có thể đã rời khỏi thiên địa này, đi đến bầu trời rộng lớn hơn, chỉ để lại Huyền Sương Thần Kiếm tùy thân, làm bảo vật trấn tông.

Sau đó, Huyền Sương Thần Kiếm được Tô Nhan thừa kế.

Tính thời gian, từ khi Băng Vân sáng lập Băng Tâm Cốc đến giờ, đã qua mấy chục ngàn năm.

Ai ngờ tới nàng còn sống ở trên đời, hơn nữa đi tới Tinh Vực, còn tu luyện đến Đế Tôn tam tầng cảnh