Sài Hổ một tay nắm cần cổ thon dài của Lạc Băng, một tay đặt sau lưng của nàng, trong cơ thể thánh nguyên cuồn cuộn, xu thế chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Đám hộ vệ của phủ thành chủ hai mặt nhìn nhau, đầy mặt khó xử và phẫn uất, người ta nắm trong tay đại tiểu thư làm con tin, bọn họ cũng không dám tùy tiện hành động, e sợ chọc giận Sài Hổ làm bị thương Lạc Băng. Nếu làm như vậy thì bọn họ cách cái chết cũng không xa.
Trong lo lắng, họ đều nhìn vào Lạc Tân, chờ xem lão chỉ thị như thế nào.
Chỉ thấy Lạc Tân hơi híp mắt, ngầm nháy mắt ra hiệu, chúng hộ vệ thầm hiểu trong lòng, lặng yên không một tiếng động tản ra, bao vây bốn phía Sài Hổ, phòng ngừa hắn chạy thoát.
Mà tân khách vốn ở gần Sài Hổ và Lạc Băng, trong nháy mắt Sài Hổ đứng lên chụp cổ Lạc Băng cũng vội tản ra bốn phía theo dõi.
- Lạc Tân lão nhi! Nếu lão còn nghĩ tới tánh mạng của con gái mình, thì bảo bọn họ an phận một chút! Trong con mắt độc nhất của Sài Hổ toát ra tia sáng dữ tợn, vừa cảnh giác động tĩnh bốn phía, vừa quát nói với Lạc Tân.
Lạc Tân hừ lạnh, giơ tay lên ra hiệu cho chúng hộ vệ an tâm một chút chớ nóng vội, lúc này mới nhìn Sài Hổ nói: - Dường như bổn tọa đã gặp ngươi ở đâu rồi!
Sài Hổ cười lạnh, châm chọc: - Tại hạ tiểu bối vô danh, đương nhiên thành chủ đại nhân không thể nhớ!
Lạc Tân nói: - Bất kể bổn tọa có ân oán gì với ngươi, cũng không liên quan tới tiểu nữ, ngươi hãy thả nàng, bổn tọa đáp ứng nói chuyện với ngươi!
Sài Hổ cười to: - Nói chuyện? Với người hèn hạ vô sỉ như ngươi, có gì để nói? Ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao?
Lạc Tân nói: - Xem ra, ngươi chất chứa oán hận với bổn tọa đã lâu a. Những lời nói của Băng nhi vừa rồi, cũng là ngươi cưỡng bức nàng phải không?
Nghe vậy, tân khách bốn phía đều lộ vẻ chợt hiểu, thầm nghĩ không trách được Lạc Băng lại làm cho cha mình không xuống đài được. Thì ra là bị người bức bách, nếu đúng như vậy, thì có thể giải thích vì sao Lạc Băng làm như vậy.
- Ngươi nói sao cũng được! Sài Hổ hừ lạnh, cũng không có ý định giải thích.
- Không phải hắn ép con... Đúng lúc này, bỗng nhiên Lạc Băng chen miệng nói: - Phụ thân, những lời kia là tự con nói, người hãy thả vị cô nương kia đi, nàng làm sai chỗ nào?
Lạc Tân nghe vậy, sắc mặt sa sầm xuống.
Tân khách ở bốn phía cũng đều lộ ra vẻ khó hiểu, đích thực không sao hiểu rõ cục diện trước mắt này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Lạc Băng đang bị gã một mắt kia nắm cổ, tánh mạng đều nằm trên tay người khác, vì sao còn nói giúp cho hắn?
Lạc Tân hít sâu một hơi, trầm giọng nói: - Băng nhi, không cần sợ, phụ thân sẽ cứu ngươi! Nói xong lần nữa lão nhìn Sài Hổ, nói: - Các hạ to gan lớn mật như thế, dám trà trộn vào hôn lễ bắt giữ ái nữ của bổn tọa, rốt cuộc ý muốn thế nào?
Sài Hổ cười lạnh một tiếng: - Thành chủ đại nhân làm gì biết rõ còn hỏi, ta tới nơi này là vì cái gì, người khác không rõ lắm, chẳng lẽ ngài còn không biết rõ sao?
Lạc Tân nhướn mày, nói: - Các hạ hãy nói thẳng ra đi, nếu có thể, bổn tọa chấp nhận cũng không sao? Chỉ cần tiểu nữ bình an, bổn tọa nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào!
Lão nói lời lẽ chính nghĩa, trên mặt nghiêm túc, dẫn tới tân khách ở chung quanh trầm trồ khen ngợi.
Có người lập tức nói với Sài Hổ: - Vị bằng hữu này, ngươi hành động quá mức lỗ mãng như thế, thành chủ đại nhân từ trước đến nay yêu dân như con, chuyên tâm phục vụ cho tòa thành, danh tiếng thật tốt. Lạc Băng tiểu thư cũng ngây thơ, thiện lương, thuần khiết... ngươi có lời gì hãy từ từ nói? Không nên làm cho mọi người đều không xuống đài được? Nghe ta nói hãy thả Lạc Băng tiểu thư, thành chủ đại nhân nhất định sẽ không làm khó ngươi!
- Không sai! Ngươi thả Lạc tiểu thư, hết thảy đều dễ thương lượng!
- Nhanh lên một chút thả người, nếu không dù thành chủ đại nhân không trách tội ngươi, chúng ta cũng không tha cho ngươi!
Bốn phía ầm ĩ rối loạn một hồi, có người nói khuyên bảo dễ nghe; có người nói lời hung ác... Sài Hổ dường như cũng lập tức khẩn trương không ít, tay nắm cổ Lạc Băng kia hơi tăng chút lực, làm cho Lạc Băng khó thở, sắc mặt trắng bệch.
- Tất cả im miệng cho ta! Sài Hổ hét lớn. Giờ này hắn như ở trong nhà tù, bốn phía đều là địch, vốn thần kinh đang căng thẳng, nghe bốn phía thét to ầm ĩ, càng thêm tâm phiền ý loạn.
- Ai dám dài dòng một câu nữa, ta lập tức bóp chết nàng, ta nói được thì làm được! Sài Hổ trừng một con mắt độc nhất quát lớn.
Các tân khách thấy vậy, đâu còn dám nói gì, rối rít ngậm miệng, e sợ thật sự chọc giận tên mất lý trí này sẽ làm bị thương Lạc Băng.
Lạc Tân sắc mặt trầm xuống, nạt nhỏ: - Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn bổn tọa làm chuyện gì!
Sài Hổ quay đầu nhìn Lạc Tân, căm tức nói: - Thả người bên cạnh ngươi kia!
- Ngươi chỉ là người nào? Lạc Tân biết rõ còn hỏi.
Sài Hổ quát lên:
- Ngươi còn không biết xấu hổ như vậy, ta lập tức lấy mạng nhỏ của con gái ngươi!
Lạc Tân biến sắc, nói: - Các hạ làm như vậy... là muốn cướp cô dâu ư?
Sài Hổ cười lạnh, nói: - Nàng cũng không phải là tự nguyện gả cho ngươi, thế nào lại nói cướp cô dâu? Ta chỉ là tới cứu người!
Lạc Tân nói: - Ngươi không hỏi nàng, sao biết nàng không phải tự nguyện?
Sài Hổ nói: - Nàng sao có thể nguyện ý gả cho ngươi? Ngươi mơ mộng gì thế!
Lạc Tân cười, nói: - Ngươi có phải hiểu lầm gì chăng? Bổn tọa tuy rằng không nhận biết ngươi, nhưng xem ra ngươi... hẳn là bằng hữu của chuyết kinh? Vì bằng hữu làm ra chuyện này, bổn tọa rất bội phục! Nếu là bằng hữu của chuyết kinh, thì cũng là bằng hữu của bổn tọa! Như vầy đi... chính ngươi hãy hỏi chuyết kinh có nguyện ý gả cho bổn tọa hay không, nếu nàng nói không... bổn tọa lập tức thả ngươi, cũng không ép buộc, như thế nào?
Sài Hổ nghe vậy, sắc mặt liên tục biến đổi, dường như không thể tin vào tai của mình, chần chờ một lúc rồi nói: - Lời này là thật?
Lạc Tân cười nói: - Trước mặt tân khách bốn phương, trước mắt bao người, bổn tọa sao có thể nói dối? Dừng một chút, lão nói tiếp: - Hay là, bằng hữu tới đây chỉ muốn gây rối phá hủy danh tiếng của bổn tọa? Nếu như vậy... nhất định bổn tọa sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi!
Có người nói tiếp lời: - Không sai! Chúng ta đều nguyện làm chứng cho thành chủ đại nhân!
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi chỉ là tới quấy rối? Nếu đúng như vậy thì rất đê tiện!
Sài Hổ sắc mặt âm trầm, không vì bốn phía gào thét mà đổi sắc, trầm ngâm một lúc lâu, mới gật gật đầu nói: - Được, ta sẽ tin lão một lần!
Khi nói chuyện, hắn quay đầu nhìn lại hướng cô dâu, trầm giọng nói:
- Ngũ muội, vừa rồi thành chủ đại nhân nói muội cũng nghe đấy, nói cho ta biết, rốt cuộc có phải là muội tự nguyện gả cho lão hay không? Hay là... bị lão uy hiếp? Muội yên tâm, nếu thật sự bị lão uy hiếp cưỡng bách, tứ ca cho dù liều mất tánh mạng cũng sẽ cứu muội ra ngoài!
- Nỗi khổ tâm của các hạ, bổn tọa vô cùng cảm kích thay cho chuyết kinh! Lạc Tân mỉm cười, thần sắc bình thản.
- Lão ngậm miệng! Sài Hổ quát khẽ.
Lạc Tân cười mà im lặng.
Cô dâu kia một mực đứng ở bên cạnh lão không nhúc nhích tí nào, thậm chí lúc Sài Hổ náo động cũng không nói bất kỳ lời gì, thời khắc này lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, mọi người đều nhìn vào nàng, muốn biết nàng sẽ đưa ra đáp án như thế nào.
Mà trước mắt bao người, thân thể mềm mại của cô dâu khẽ run một hồi, sau đó, từ trong khăn voan đỏ kia truyền ra thanh âm: - Ta... ta tự nguyện!
- Cái gì!
Sài Hổ chấn động thân mình, trong nháy mắt sững sờ ngây người. Thế nào hắn cũng không nghĩ tới mình lại nghe một đáp án như thế.
Nhưng thanh âm kia xác thật là của ngũ muội không thể nghi ngờ, cũng không phải có người giả mạo.
Trong lúc nhất thời, hắn lại có chút không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Lạc Tân nhìn hắn, cười nói: - Như thế hẳn các hạ minh bạch rồi chứ? Bổn tọa cùng chuyết kinh vừa gặp đã như cố tri, một lòng ái mộ, nếu không phải như thế, bổn tọa cũng không cưới nàng đón vào nhà!
- Sài đại ca... Thời khắc này Lạc Băng quay đầu nhìn Sài Hổ đầy mặt mờ mịt, không hiểu vì sao tình huống xảy ra khác với lời Sài Hổ nói. Dù sao Sài Hổ nói cho nàng biết, cô dâu hôm nay là bị ép gả cho phụ thân, nhưng từ miệng cô dâu nàng lại nghe được đáp án hoàn toàn khác.
- Không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng! Sài Hổ hét to.
Lạc Tân sắc mặt sa sầm xuống, quát lớn:
- Bổn tọa đã cấp cho các hạ mặt mũi, nghĩ tình các hạ là bằng hữu của chuyết kinh, cũng không muốn làm khó, hy vọng các hạ tự giải quyết cho tốt!
- Không sai! Bằng hữu không nên quấy rầy nữa, nếu không mặt của mọi người rất khó coi!
- Đúng vậy, ngươi thả Lạc Băng tiểu thư, ta tin với độ lượng của thành chủ đại nhân, sẽ không làm khó ngươi... mọi người hãy ngồi chung một bàn, uống rượu chúc mừng, vui vẻ cả nhà!
- Tiểu tử ngươi phải có chừng có mực a, nếu ngươi muốn chết, lão phu không ngại tiễn ngươi một đoạn đường!
Tân khách ở bốn phía lại mau mồm mau miệng tranh nhau nói ầm ĩ, ấn tượng đối với Sài Hổ kém tới cực điểm.
- Điều đó không có khả năng! Sài Hổ vẫn như cũ không ngừng lẩm bẩm: - Ngũ muội không có khả năng tự nguyện gả cho lão, nhất định là nàng bị lão bức bách! Nói đến đây, dường như hắn nhớ ra điều gì, bỗng nhiên quát to: - Nhất định là vì đại ca nhị ca bọn họ... đúng không!
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc nói gì? Mọi người chung quanh lộ vẻ mặt mờ mịt.
Sài Hổ lại ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười vang dội như tiếng sấm, cực kỳ vui mừng, dường như nghĩ thông suốt điều gì, hình như giải được khúc mắc, một lúc lâu sau, hắn mới nhìn lại Lạc Tân, cắn răng nói: - Lão thất phu quả thực âm hiểm, lại dùng đại ca nhị ca bọn họ để chế ước, bức bách ngũ muội gả cho ngươi. Hôm nay nếu lão không muốn con gái của lão đổ máu, hãy ngoan ngoãn nghe hiệu lệnh của ta!
Lạc Tân giận dữ, trầm giọng quát:
- Ngươi dám nói không giữ lời?
Sài Hổ cười lạnh: - Với kẻ tiểu nhân hèn hạ như lão, có chữ tín gì đáng nói? Hôm nay bất kể như thế nào, ta cũng phải mang ngũ muội đi, ai dám cản ta, ta sẽ giết nàng này! Khi nói chuyện, lực đạo trên tay hắn lại gia tăng một chút.
Lạc Băng kinh hãi thét một tiếng.
Lạc Tân cả kinh thất sắc, vội nói: - Chậm đã!
- Ngươi thả người hay không? Sài Hổ quát chói tai.
Lạc Tân mặt trầm như nước. Bầu không khí trong đại sảnh lập tức áp lực đến cực điểm, giống như bảo táp sắp xảy ra, lão cắn răng nghiến lợi một lúc lâu, mới nói: - Nếu ngươi nghi thần nghi quỷ như thế, thì để chuyết kinh nói tỉ mỉ cho ngươi rõ!
Khi nói chuyện, hắn nhìn thoáng qua cô dâu bên cạnh.
Sài Hổ nghe vậy, sắc mặt vui mừng, gọi to:
- Ngũ muội lại đây!
Cô dâu nghe gọi chần chờ một lát, rồi đi từng bước một tới chỗ Sài Hổ.
- Tiểu tử này sợ là phải xui xẻo rồi! Trên bàn rượu một bên, Dương Khai luôn thờ ơ lạnh nhạt bỗng nhiên nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Mọi người Thiên Diệp Tông vốn xem kịch vui mặt mày hớn hở, không quản hôm nay Sài Hổ này náo loạn rốt cuộc là vì cái gì, cũng không quản kết quả cuối cùng như thế nào, đều sẽ tổn thương mặt mũi của Lạc Tân, ngày sau chỉ sợ trong các quán trà quán rượu khắp nơi đều đàm tiếu chuyện hôm nay. Người không rõ chân tướng tất nhiên đều sẽ nghĩ rằng Lạc Tân đã làm chuyện khi nam chiếm nữ, tổn hại đối với uy nghiêm và hình tượng của lão... Sài Hổ một tay nắm cần cổ thon dài của Lạc Băng, một tay đặt sau lưng của nàng, trong cơ thể thánh nguyên cuồn cuộn, xu thế chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Đám hộ vệ của phủ thành chủ hai mặt nhìn nhau, đầy mặt khó xử và phẫn uất, người ta nắm trong tay đại tiểu thư làm con tin, bọn họ cũng không dám tùy tiện hành động, e sợ chọc giận Sài Hổ làm bị thương Lạc Băng. Nếu làm như vậy thì bọn họ cách cái chết cũng không xa.
Trong lo lắng, họ đều nhìn vào Lạc Tân, chờ xem lão chỉ thị như thế nào.
Chỉ thấy Lạc Tân hơi híp mắt, ngầm nháy mắt ra hiệu, chúng hộ vệ thầm hiểu trong lòng, lặng yên không một tiếng động tản ra, bao vây bốn phía Sài Hổ, phòng ngừa hắn chạy thoát.
Mà tân khách vốn ở gần Sài Hổ và Lạc Băng, trong nháy mắt Sài Hổ đứng lên chụp cổ Lạc Băng cũng vội tản ra bốn phía theo dõi.
- Lạc Tân lão nhi! Nếu lão còn nghĩ tới tánh mạng của con gái mình, thì bảo bọn họ an phận một chút! Trong con mắt độc nhất của Sài Hổ toát ra tia sáng dữ tợn, vừa cảnh giác động tĩnh bốn phía, vừa quát nói với Lạc Tân.
Lạc Tân hừ lạnh, giơ tay lên ra hiệu cho chúng hộ vệ an tâm một chút chớ nóng vội, lúc này mới nhìn Sài Hổ nói: - Dường như bổn tọa đã gặp ngươi ở đâu rồi!
Sài Hổ cười lạnh, châm chọc: - Tại hạ tiểu bối vô danh, đương nhiên thành chủ đại nhân không thể nhớ!
Lạc Tân nói: - Bất kể bổn tọa có ân oán gì với ngươi, cũng không liên quan tới tiểu nữ, ngươi hãy thả nàng, bổn tọa đáp ứng nói chuyện với ngươi!
Sài Hổ cười to: - Nói chuyện? Với người hèn hạ vô sỉ như ngươi, có gì để nói? Ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao?
Lạc Tân nói: - Xem ra, ngươi chất chứa oán hận với bổn tọa đã lâu a. Những lời nói của Băng nhi vừa rồi, cũng là ngươi cưỡng bức nàng phải không?
Nghe vậy, tân khách bốn phía đều lộ vẻ chợt hiểu, thầm nghĩ không trách được Lạc Băng lại làm cho cha mình không xuống đài được. Thì ra là bị người bức bách, nếu đúng như vậy, thì có thể giải thích vì sao Lạc Băng làm như vậy.
- Ngươi nói sao cũng được! Sài Hổ hừ lạnh, cũng không có ý định giải thích.
- Không phải hắn ép con... Đúng lúc này, bỗng nhiên Lạc Băng chen miệng nói: - Phụ thân, những lời kia là tự con nói, người hãy thả vị cô nương kia đi, nàng làm sai chỗ nào?
Lạc Tân nghe vậy, sắc mặt sa sầm xuống.
Tân khách ở bốn phía cũng đều lộ ra vẻ khó hiểu, đích thực không sao hiểu rõ cục diện trước mắt này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Lạc Băng đang bị gã một mắt kia nắm cổ, tánh mạng đều nằm trên tay người khác, vì sao còn nói giúp cho hắn?
Lạc Tân hít sâu một hơi, trầm giọng nói: - Băng nhi, không cần sợ, phụ thân sẽ cứu ngươi! Nói xong lần nữa lão nhìn Sài Hổ, nói: - Các hạ to gan lớn mật như thế, dám trà trộn vào hôn lễ bắt giữ ái nữ của bổn tọa, rốt cuộc ý muốn thế nào?
Sài Hổ cười lạnh một tiếng: - Thành chủ đại nhân làm gì biết rõ còn hỏi, ta tới nơi này là vì cái gì, người khác không rõ lắm, chẳng lẽ ngài còn không biết rõ sao?
Lạc Tân nhướn mày, nói: - Các hạ hãy nói thẳng ra đi, nếu có thể, bổn tọa chấp nhận cũng không sao? Chỉ cần tiểu nữ bình an, bổn tọa nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào!
Lão nói lời lẽ chính nghĩa, trên mặt nghiêm túc, dẫn tới tân khách ở chung quanh trầm trồ khen ngợi.
Có người lập tức nói với Sài Hổ: - Vị bằng hữu này, ngươi hành động quá mức lỗ mãng như thế, thành chủ đại nhân từ trước đến nay yêu dân như con, chuyên tâm phục vụ cho tòa thành, danh tiếng thật tốt. Lạc Băng tiểu thư cũng ngây thơ, thiện lương, thuần khiết... ngươi có lời gì hãy từ từ nói? Không nên làm cho mọi người đều không xuống đài được? Nghe ta nói hãy thả Lạc Băng tiểu thư, thành chủ đại nhân nhất định sẽ không làm khó ngươi!
- Không sai! Ngươi thả Lạc tiểu thư, hết thảy đều dễ thương lượng!
- Nhanh lên một chút thả người, nếu không dù thành chủ đại nhân không trách tội ngươi, chúng ta cũng không tha cho ngươi!
Bốn phía ầm ĩ rối loạn một hồi, có người nói khuyên bảo dễ nghe; có người nói lời hung ác... Sài Hổ dường như cũng lập tức khẩn trương không ít, tay nắm cổ Lạc Băng kia hơi tăng chút lực, làm cho Lạc Băng khó thở, sắc mặt trắng bệch.
- Tất cả im miệng cho ta! Sài Hổ hét lớn. Giờ này hắn như ở trong nhà tù, bốn phía đều là địch, vốn thần kinh đang căng thẳng, nghe bốn phía thét to ầm ĩ, càng thêm tâm phiền ý loạn.
- Ai dám dài dòng một câu nữa, ta lập tức bóp chết nàng, ta nói được thì làm được! Sài Hổ trừng một con mắt độc nhất quát lớn.
Các tân khách thấy vậy, đâu còn dám nói gì, rối rít ngậm miệng, e sợ thật sự chọc giận tên mất lý trí này sẽ làm bị thương Lạc Băng.
Lạc Tân sắc mặt trầm xuống, nạt nhỏ: - Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn bổn tọa làm chuyện gì!
Sài Hổ quay đầu nhìn Lạc Tân, căm tức nói: - Thả người bên cạnh ngươi kia!
- Ngươi chỉ là người nào? Lạc Tân biết rõ còn hỏi.
Sài Hổ quát lên:
- Ngươi còn không biết xấu hổ như vậy, ta lập tức lấy mạng nhỏ của con gái ngươi!
Lạc Tân biến sắc, nói: - Các hạ làm như vậy... là muốn cướp cô dâu ư?
Sài Hổ cười lạnh, nói: - Nàng cũng không phải là tự nguyện gả cho ngươi, thế nào lại nói cướp cô dâu? Ta chỉ là tới cứu người!
Lạc Tân nói: - Ngươi không hỏi nàng, sao biết nàng không phải tự nguyện?
Sài Hổ nói: - Nàng sao có thể nguyện ý gả cho ngươi? Ngươi mơ mộng gì thế!
Lạc Tân cười, nói: - Ngươi có phải hiểu lầm gì chăng? Bổn tọa tuy rằng không nhận biết ngươi, nhưng xem ra ngươi... hẳn là bằng hữu của chuyết kinh? Vì bằng hữu làm ra chuyện này, bổn tọa rất bội phục! Nếu là bằng hữu của chuyết kinh, thì cũng là bằng hữu của bổn tọa! Như vầy đi... chính ngươi hãy hỏi chuyết kinh có nguyện ý gả cho bổn tọa hay không, nếu nàng nói không... bổn tọa lập tức thả ngươi, cũng không ép buộc, như thế nào?
Sài Hổ nghe vậy, sắc mặt liên tục biến đổi, dường như không thể tin vào tai của mình, chần chờ một lúc rồi nói: - Lời này là thật?
Lạc Tân cười nói: - Trước mặt tân khách bốn phương, trước mắt bao người, bổn tọa sao có thể nói dối? Dừng một chút, lão nói tiếp: - Hay là, bằng hữu tới đây chỉ muốn gây rối phá hủy danh tiếng của bổn tọa? Nếu như vậy... nhất định bổn tọa sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi!
Có người nói tiếp lời: - Không sai! Chúng ta đều nguyện làm chứng cho thành chủ đại nhân!
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi chỉ là tới quấy rối? Nếu đúng như vậy thì rất đê tiện!
Sài Hổ sắc mặt âm trầm, không vì bốn phía gào thét mà đổi sắc, trầm ngâm một lúc lâu, mới gật gật đầu nói: - Được, ta sẽ tin lão một lần!
Khi nói chuyện, hắn quay đầu nhìn lại hướng cô dâu, trầm giọng nói:
- Ngũ muội, vừa rồi thành chủ đại nhân nói muội cũng nghe đấy, nói cho ta biết, rốt cuộc có phải là muội tự nguyện gả cho lão hay không? Hay là... bị lão uy hiếp? Muội yên tâm, nếu thật sự bị lão uy hiếp cưỡng bách, tứ ca cho dù liều mất tánh mạng cũng sẽ cứu muội ra ngoài!
- Nỗi khổ tâm của các hạ, bổn tọa vô cùng cảm kích thay cho chuyết kinh! Lạc Tân mỉm cười, thần sắc bình thản.
- Lão ngậm miệng! Sài Hổ quát khẽ.
Lạc Tân cười mà im lặng.
Cô dâu kia một mực đứng ở bên cạnh lão không nhúc nhích tí nào, thậm chí lúc Sài Hổ náo động cũng không nói bất kỳ lời gì, thời khắc này lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, mọi người đều nhìn vào nàng, muốn biết nàng sẽ đưa ra đáp án như thế nào.
Mà trước mắt bao người, thân thể mềm mại của cô dâu khẽ run một hồi, sau đó, từ trong khăn voan đỏ kia truyền ra thanh âm: - Ta... ta tự nguyện!
- Cái gì!
Sài Hổ chấn động thân mình, trong nháy mắt sững sờ ngây người. Thế nào hắn cũng không nghĩ tới mình lại nghe một đáp án như thế.
Nhưng thanh âm kia xác thật là của ngũ muội không thể nghi ngờ, cũng không phải có người giả mạo.
Trong lúc nhất thời, hắn lại có chút không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Lạc Tân nhìn hắn, cười nói: - Như thế hẳn các hạ minh bạch rồi chứ? Bổn tọa cùng chuyết kinh vừa gặp đã như cố tri, một lòng ái mộ, nếu không phải như thế, bổn tọa cũng không cưới nàng đón vào nhà!
- Sài đại ca... Thời khắc này Lạc Băng quay đầu nhìn Sài Hổ đầy mặt mờ mịt, không hiểu vì sao tình huống xảy ra khác với lời Sài Hổ nói. Dù sao Sài Hổ nói cho nàng biết, cô dâu hôm nay là bị ép gả cho phụ thân, nhưng từ miệng cô dâu nàng lại nghe được đáp án hoàn toàn khác.
- Không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng! Sài Hổ hét to.
Lạc Tân sắc mặt sa sầm xuống, quát lớn:
- Bổn tọa đã cấp cho các hạ mặt mũi, nghĩ tình các hạ là bằng hữu của chuyết kinh, cũng không muốn làm khó, hy vọng các hạ tự giải quyết cho tốt!
- Không sai! Bằng hữu không nên quấy rầy nữa, nếu không mặt của mọi người rất khó coi!
- Đúng vậy, ngươi thả Lạc Băng tiểu thư, ta tin với độ lượng của thành chủ đại nhân, sẽ không làm khó ngươi... mọi người hãy ngồi chung một bàn, uống rượu chúc mừng, vui vẻ cả nhà!
- Tiểu tử ngươi phải có chừng có mực a, nếu ngươi muốn chết, lão phu không ngại tiễn ngươi một đoạn đường!
Tân khách ở bốn phía lại mau mồm mau miệng tranh nhau nói ầm ĩ, ấn tượng đối với Sài Hổ kém tới cực điểm.
- Điều đó không có khả năng! Sài Hổ vẫn như cũ không ngừng lẩm bẩm: - Ngũ muội không có khả năng tự nguyện gả cho lão, nhất định là nàng bị lão bức bách! Nói đến đây, dường như hắn nhớ ra điều gì, bỗng nhiên quát to: - Nhất định là vì đại ca nhị ca bọn họ... đúng không!
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc nói gì? Mọi người chung quanh lộ vẻ mặt mờ mịt.
Sài Hổ lại ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười vang dội như tiếng sấm, cực kỳ vui mừng, dường như nghĩ thông suốt điều gì, hình như giải được khúc mắc, một lúc lâu sau, hắn mới nhìn lại Lạc Tân, cắn răng nói: - Lão thất phu quả thực âm hiểm, lại dùng đại ca nhị ca bọn họ để chế ước, bức bách ngũ muội gả cho ngươi. Hôm nay nếu lão không muốn con gái của lão đổ máu, hãy ngoan ngoãn nghe hiệu lệnh của ta!
Lạc Tân giận dữ, trầm giọng quát:
- Ngươi dám nói không giữ lời?
Sài Hổ cười lạnh: - Với kẻ tiểu nhân hèn hạ như lão, có chữ tín gì đáng nói? Hôm nay bất kể như thế nào, ta cũng phải mang ngũ muội đi, ai dám cản ta, ta sẽ giết nàng này! Khi nói chuyện, lực đạo trên tay hắn lại gia tăng một chút.
Lạc Băng kinh hãi thét một tiếng.
Lạc Tân cả kinh thất sắc, vội nói: - Chậm đã!
- Ngươi thả người hay không? Sài Hổ quát chói tai.
Lạc Tân mặt trầm như nước. Bầu không khí trong đại sảnh lập tức áp lực đến cực điểm, giống như bảo táp sắp xảy ra, lão cắn răng nghiến lợi một lúc lâu, mới nói: - Nếu ngươi nghi thần nghi quỷ như thế, thì để chuyết kinh nói tỉ mỉ cho ngươi rõ!
Khi nói chuyện, hắn nhìn thoáng qua cô dâu bên cạnh.
Sài Hổ nghe vậy, sắc mặt vui mừng, gọi to:
- Ngũ muội lại đây!
Cô dâu nghe gọi chần chờ một lát, rồi đi từng bước một tới chỗ Sài Hổ.
- Tiểu tử này sợ là phải xui xẻo rồi! Trên bàn rượu một bên, Dương Khai luôn thờ ơ lạnh nhạt bỗng nhiên nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Mọi người Thiên Diệp Tông vốn xem kịch vui mặt mày hớn hở, không quản hôm nay Sài Hổ này náo loạn rốt cuộc là vì cái gì, cũng không quản kết quả cuối cùng như thế nào, đều sẽ tổn thương mặt mũi của Lạc Tân, ngày sau chỉ sợ trong các quán trà quán rượu khắp nơi đều đàm tiếu chuyện hôm nay. Người không rõ chân tướng tất nhiên đều sẽ nghĩ rằng Lạc Tân đã làm chuyện khi nam chiếm nữ, tổn hại đối với uy nghiêm và hình tượng của lão...