Chỗ cuối đại sảnh, Lạc Tân cầm đai lụa dắt cô dâu, mỉm cười, xoay người bước đi lên bục.
Lúc này, trên bàn bên trái của đám người Dương Khai, một lão già tóc hoa râm bỗng nhiên đứng dậy, mỉm cười bước tới đứng trước mặt hai người.
Tiếng diễn tấu nhạc khí chợt ngừng, chiêng trống yên tĩnh, hiện trường lập tức trở nên nghiêm túc trang trọng.
Lão già mỉm cười nói:
- Có thể làm chứng việc hôn nhân này cho thành chủ đại nhân, lão hủ hết sức vinh hạnh!
Dừng một chút, lão nói tiếp: - Nhân ngày lành tháng tốt này, hai vị kết lương duyên tần tấn, hy vọng hai vị ngày sau vợ chồng ân ái, trăm năm hạnh phúc, hòa hợp tới răng long đầu bạc, hai người có đồng ý hay không?
Lạc Tân cười nói: - Lạc mỗ đồng ý!
Lão già gật gật đầu, chuyển nhìn về phía cô dâu hỏi:
- Còn cô dâu?
Cô dâu thân thể mềm mại khẽ run lên, từ bên trong mũ phượng truyền ra một thanh âm dễ nghe: - Ta...
Lời này vừa thốt ra, Dương Khai bỗng nhiên biến sắc, cảm giác bất an sâu trong nội tâm kia càng thêm mãnh liệt, hắn luôn cảm thấy, mình phải rất quen thuộc với thanh âm này mới đúng!
Không đợi hắn tiếp tục nghe rõ thanh âm này rốt cuộc là người nào, chợt nghe nơi nào đó trong đại sảnh, một giọng nói run run khẽ kêu lên:
- Ta không đồng ý!
Một câu vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, đều đồng loạt nhìn lại hướng nơi phát ra thanh âm, không biết là người nào to gan lớn mật, dám ở trước mặt vô số cường giả nơi này làm cho thành chủ đại nhân không xuống đài được.
Lạc Tân lại càng giận dữ, quay đầu nhìn bên kia quát: - Người nào lớn mật như thế!
Sắc mặt của lão dữ tợn gần như vặn vẹo. Hôm nay là ngày hôn lễ cưới vợ bé, đang lúc vui mừng, nhưng lão không hề nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt này lại có người phá đám, trong lòng không khỏi sinh ra sát khí nồng đậm.
Trong mắt lão bắn ra hàn quang bốn phía, cẩn thận thẩm tra vị trí nơi phát ra thanh âm kia, trong miệng hừ lạnh nói: - Thế nào? Có lá gan phá hỏng chuyện tốt của bổn tọa, mà không có can đảm đứng ra thừa nhận sao?
Bên cạnh lập tức có tân khách quát to: - Ngoan ngoãn đứng ra nói xin lỗi bồi lễ với thành chủ đại nhân, hoặc giả còn có thể tha ngươi không chết, nếu dám ngoan cố, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!
Lạc Tân tiếp lời: - Hôm nay là ngày vui của bổn tọa, bổn tọa không muốn đả thương tánh mạng người, ngươi ngoan ngoãn đứng ra, bổn tọa sẽ không làm khó dễ ngươi!
Lão vừa dứt lời, ở nơi nào đó trong đám người, bỗng nhiên đứng lên một người.
Người kia toàn thân đều bao phủ trong áo bào đen, không nhìn ra hình dáng, nhưng theo thân cao của dáng người người này, hiển nhiên là một nữ nhân.
- Bắt lấy! Lạc Tân vừa thấy người này đứng lên, liền phất tay ra lệnh.
"Vù vù vù", lập tức mấy võ giả phủ thành chủ vọt tới hướng người kia.
Nữ nhân đứng ở nơi đó, tuyệt không mảy may kinh hoảng, mắt thấy mấy người kia vọt tới trước mặt sắp bắt giữ nàng, nàng chợt lột xuống tấm khăn đen trên đỉnh đầu, lộ ra hình dáng.
Mọi người đang nhìn chăm chú, bỗng nhiên tất cả đều trợn to mắt, trố mắt líu lưỡi, đầy mặt không thể tin.
- A?
- Này...
- Đại tiểu thư?
Mấy võ giả phủ thành chủ phóng vọt tới hướng nữ nhân kia vốn khí thế hung hăng, chuẩn bị bắt giữ nàng này, sau đó dẫn tới chỗ bí mật trừng phạt một phen, nhưng vừa thấy dung mạo của nàng, đều biến sắc, dừng lại giữa không trung, chật vật rơi xuống đất, toàn bộ đều choáng váng mặt mày.
Bởi vì bọn họ phát hiện, người ở thời khắc mấu chốt phá quấy hôn lễ cưới vợ bé này không phải ai khác, lại là Lạc Băng đại tiểu thư của phủ thành chủ!
Khưu Vũ đứng bật dậy, đầy mặt ngạc nhiên nhìn chăm chú về phía Lạc Băng. Thế nào hắn cũng nghĩ tới giờ này Lạc Băng lại xuất hiện trong đại sảnh, mà còn cản trở hôn lễ của thành chủ đại nhân.
Hôm qua hắn chia tay Lạc Băng, khi đó Lạc Băng còn bình thường, bất kể như thế nào cũng nghĩ không thông chỉ qua một đêm, Lạc Băng vì cái gì làm ra chuyện như vậy.
Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh yên lặng như tờ, mọi người đều nhìn Lạc Băng với ánh mắt quái dị, không biết vì sao nàng lại làm náo loạn như thế.
- Băng nhi! Lạc Tân cũng thân thể chấn động, trợn to mắt nhìn Lạc Băng: - Ngươi làm gì vậy...
Nói còn chưa dứt lời, dường như lão phát hiện điều gì, trầm giọng nói: - Ai khi dễ ngươi?
Lão chợt nhìn thấy mắt của con gái bảo bối sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc một đoạn thời gian rất dài, hơn nữa thanh âm khàn khàn, cho nên vừa rồi lão nghe giọng nói của Lạc Băng mà không nhận ra.
Theo bản năng lão nghĩ là có người ức hiếp Lạc Băng.
Khưu Vũ ở một bên thầm nuốt nước bọt một cái, e sợ Lạc Băng nói ra tên của mình, hắn nghĩ Lạc Băng làm toàn bộ chuyện như vậy là bởi vì mình.
- Không ai khi dễ con! Lạc Băng mấp máy đôi môi đỏ mọng, đáp.
- Thật không có? Lạc Tân híp mắt, trầm giọng hỏi.
- Thật không có! Lạc Băng lắc lắc đầu, trầm mặc một lát rồi nói: - Phụ thân, nữ nhi yêu cầu người một chuyện!
Lạc Tân thở dài, nói: - Có chuyện gì lát nữa nói sau, ngươi trước hãy về phòng nghỉ ngơi đi! Sâu trong nội tâm lão vô cùng căm tức, trách mắng Lạc Băng lại không thức thời như thế, ở trước mặt rất nhiều người nơi này lại làm hao tổn uy nghiêm và mặt mũi của mình... Hiện tại lão chỉ muốn mau mau tiến hành cho xong hôn lễ cưới vợ bé này, sau đó sẽ hỏi Lạc Băng xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Không nghĩ tới, Lạc Băng lại không có ý ngoan ngoãn nghe lời, mà lắc đầu nói: - Không được, hiện tại con chỉ yêu cầu người chuyện này, nếu chậm trễ thì không còn kịp rồi!
- Băng nhi! Lạc Tân tức giận hầm hầm, trầm giọng quát.
Lạc Băng theo bản năng thân mình run lên, bộ dáng dường như có chút kinh sợ, nhưng ánh mắt của nàng lại rất kiên định, vẫn như cũ nhìn phụ thân của mình, đầy ý khẩn cầu.
Lạc Tân nhìn thấy nàng như thế, lập tức biết mình khẳng định không lay chuyển được nàng, chỉ than một tiếng, hướng về phía tân khách bốn phía cười, nói: - Để chư vị chê cười, bổn tọa quá nuông chiều tiểu nữ, cho nên có hơi náo loạn làm bậy, hy vọng không làm hỏng nhã hứng của chư vị!
Mọi người nghe vậy, không nhịn được sắc mặt buông lỏng, thầm nghĩ đã sớm nghe nói Lạc Băng được thành chủ đại nhân sủng ái, không nghĩ tới lại cưng chiều đến mức này, lại dám quấy rối trong ngày hôn lễ cưới vợ bé của phụ thân mình như thế.
Mọi người rối rít bày tỏ không sao, như là rất suy nghĩ cho Lạc Tân.
Lúc này Lạc Tân mới nhìn Lạc Băng nói: - Nói đi, yêu cầu phụ thân chuyện gì, mà lại chọn đúng lúc này... Nếu nói không rõ, thì chờ xem phụ thân làm thế nào thu thập ngươi! Trong lời nói của lão tuy rằng uy hiếp, nhưng trên mặt lại treo nụ cười, hiển nhiên không phải thật như thế, mà là một loại biểu hiện nuông chiều.
Các tân khách cũng đều phát ra tiếng cười thiện ý, khen ngợi tình cha thương con của thành chủ đại nhân như núi vân vân...
Lạc Băng cắn cắn bờ môi đỏ mọng, đưa tay chỉ bên cạnh Lạc Tân, nói: - Nữ nhi muốn cầu xin phụ thân, tha cho nàng đi!
Nàng vừa dứt lời, bầu không khí trong đại sảnh vốn khôi phục một chút vui mừng lần nữa biến hoá kỳ lạ rơi vào trầm mặc, không ít tân khách há to miệng, dường như không thể tin được lỗ tai của mình, mà có một số người thì biết chỉ sợ chuyện hôm nay có chút khó khăn... Trong lúc nhất thời mọi người đều thấp thỏm lo âu, âm thầm dò xét sắc mặt của Lạc Tân.
Chỉ thấy nụ cười trên mặt Lạc Tân lập tức cứng lại, từ từ thu liễm, trên mặt âm trầm gần như có thể quét xuống một tầng sương lạnh, trong mắt lão từ từ bị phẫn nộ lấp đầy.
Một hồi lâu, Lạc Tân mới nói: - Băng nhi đi nghỉ ngơi đi! Có lẽ con quá mệt mỏi rồi!
Lão vốn nghĩ con gái mình phản đối hôn sự chỉ là muốn nhân cơ hội uy hiếp mình, muốn mình đáp ứng nàng điều kiện khó làm gì đó, lão cũng chuẩn bị tâm tư làm tốt... Nhưng hiện tại xem ra chuyện căn bản không phải như vậy, Lạc Băng là thật sự phản đối chuyện hôn nhân này.
Lạc Tân như thế nào chịu đáp ứng? Cho dù lão cưng chiều Lạc Băng như thế nào đi nữa, cũng sẽ không ở trước mắt bao người nơi này buông tha cô dâu... Nếu thật làm như vậy, lão sẽ mất hết mặt mũi? Còn gì uy nghiêm? Chỉ sợ ngày sau cũng không có cách nào tiếp tục trông coi Thiên Hạc Thành, trở thành thành chủ nơi này.
- Phụ thân hãy đáp ứng với con đi! Lạc Băng cầu khẩn.
- Càn rỡ!
Lạc Tân nổi giận quát một tiếng, nhìn Lạc Băng hận sắt không rèn thành thép, nói: - Xem ra là trước kia phụ thân quá mức cưng chiều, làm cho ngươi không biết phân tấc! Cút trở về phòng cho ta, không có lệnh của ta không được bước ra cửa phòng một bước!
- Phụ thân... Lạc Băng khóc lên: - Người ta đều không phải là tự nguyện, vì sao người phải ép buộc như vậy? Phụ thân hãy tha cho nàng được không?
"Xịt..."
Vang lên hàng loạt tiếng hít hơi lạnh.
Tuy trong lòng mọi người đều biết, những tiểu thiếp của Lạc Tân này gần như không có người nào là tự nguyện gả cho lão, nhưng loại chuyện này chỉ chứa trong bụng mình là được, cũng không có người nào đi vạch trần... nhưng nếu nói thẳng ra trước mặt mọi người, thì mùi vị đó sẽ không giống nhau.
Người hết lần này tới lần khác nói ra lời này, lại là Lạc Băng!
Tất cả võ giả trong đại sảnh nghe nói như vậy, đều cảm giác trái tim của mình đập mạnh, trong mô hồ có cảm giác quỷ dị sắp xảy ra mưa rền gió dữ, khiến người ta lo sợ bất an.
- Phụ thân thả nàng rồi, sau này nữ nhi một mực đi theo bên cạnh phụ thân, hiếu kính ngài, nghe lời ngài... sau này nữ nhi không bao giờ... gây họa nữa, sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn! Lạc Băng còn đang khóc lóc cầu xin.
Sắc mặt của Lạc Tân gần như vặn vẹo, xanh mét, quát mắng: - Ngươi còn ở đây nói bậy gì nữa!
Lạc Băng nói: - Con không có nói bậy, con biết nàng là ai, con cũng biết tại sao nàng muốn gả cho người... người hãy thả nàng đi!
Lạc Tân cả giận nói: - Các ngươi còn đứng nhìn cái gì, tiểu thư bệnh tâm thần, còn không mau dẫn nàng đi tận tình chiếu cố cho ta!
Nghe hiệu lệnh của lão, mấy võ giả phủ thành chủ vốn đang không biết xử lý làm sao, mới giật mình hành động, rối rít vọt tới phía Lạc Băng bên kia.
Ngay thời điểm này, một người một mực ngồi ở bên cạnh Lạc Băng bỗng nhiên đứng lên, một tay chụp nắm cần cổ Lạc Băng, lộ ra một con mắt độc nhất nhìn mọi người chung quanh, hừ lạnh nói: - Ai dám đến đây, ta bóp chết nàng!
Mấy võ giả phủ thành chủ đang xông tới cả kinh thất sắc, một lần nữa từ giữa không trung hạ xuống, luống cuống tay chân không biết làm gì.
Các tân khách tới chúc mừng cũng đều lần nữa trợn to mắt, vạn lần không nghĩ tới buổi hôn lễ hôm nay lại liên tiếp chuyển biến bất ngờ như thế.
"Là hắn!" Dương Khai nhướn mày, nhìn nam nhân một mắt xỏa tóc nắm cổ Lạc Băng kia, trên mặt như có điều suy nghĩ.
Hắn còn nhớ rõ, hôm qua lúc ở trong tửu lâu, đụng phải nam nhân này, người này dường như tên gọi là Sài Hổ, lúc đó cũng bởi vì hắn xảy ra đụng chạm đánh nhau với một nhóm người khác, mình mới sớm rời khỏi tửu lâu.
Không nghĩ tới, tên Sài Hổ này lại xâm nhập vào buổi hôn lễ, lại còn dám ở trước mắt bao người bắt đại tiểu thư của phủ thành chủ.
Bất quá... người này chỉ có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, ngay cả có Lạc Băng trên tay, chỉ sợ cũng là vận mạng chịu không nổi.
Nghĩ tới đây, hắn nhìn lại hướng cô dâu vẫn đứng bên cạnh Lạc Tân kia. Từ lúc nhìn thấy cô dâu này, hắn liền có cảm giác thật quái dị, mà giờ khắc này nhìn lại, thấy thân thể mềm mại của cô dâu run rẩy, dường như đang vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc gì đó... Chỗ cuối đại sảnh, Lạc Tân cầm đai lụa dắt cô dâu, mỉm cười, xoay người bước đi lên bục.
Lúc này, trên bàn bên trái của đám người Dương Khai, một lão già tóc hoa râm bỗng nhiên đứng dậy, mỉm cười bước tới đứng trước mặt hai người.
Tiếng diễn tấu nhạc khí chợt ngừng, chiêng trống yên tĩnh, hiện trường lập tức trở nên nghiêm túc trang trọng.
Lão già mỉm cười nói:
- Có thể làm chứng việc hôn nhân này cho thành chủ đại nhân, lão hủ hết sức vinh hạnh!
Dừng một chút, lão nói tiếp: - Nhân ngày lành tháng tốt này, hai vị kết lương duyên tần tấn, hy vọng hai vị ngày sau vợ chồng ân ái, trăm năm hạnh phúc, hòa hợp tới răng long đầu bạc, hai người có đồng ý hay không?
Lạc Tân cười nói: - Lạc mỗ đồng ý!
Lão già gật gật đầu, chuyển nhìn về phía cô dâu hỏi:
- Còn cô dâu?
Cô dâu thân thể mềm mại khẽ run lên, từ bên trong mũ phượng truyền ra một thanh âm dễ nghe: - Ta...
Lời này vừa thốt ra, Dương Khai bỗng nhiên biến sắc, cảm giác bất an sâu trong nội tâm kia càng thêm mãnh liệt, hắn luôn cảm thấy, mình phải rất quen thuộc với thanh âm này mới đúng!
Không đợi hắn tiếp tục nghe rõ thanh âm này rốt cuộc là người nào, chợt nghe nơi nào đó trong đại sảnh, một giọng nói run run khẽ kêu lên:
- Ta không đồng ý!
Một câu vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, đều đồng loạt nhìn lại hướng nơi phát ra thanh âm, không biết là người nào to gan lớn mật, dám ở trước mặt vô số cường giả nơi này làm cho thành chủ đại nhân không xuống đài được.
Lạc Tân lại càng giận dữ, quay đầu nhìn bên kia quát: - Người nào lớn mật như thế!
Sắc mặt của lão dữ tợn gần như vặn vẹo. Hôm nay là ngày hôn lễ cưới vợ bé, đang lúc vui mừng, nhưng lão không hề nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt này lại có người phá đám, trong lòng không khỏi sinh ra sát khí nồng đậm.
Trong mắt lão bắn ra hàn quang bốn phía, cẩn thận thẩm tra vị trí nơi phát ra thanh âm kia, trong miệng hừ lạnh nói: - Thế nào? Có lá gan phá hỏng chuyện tốt của bổn tọa, mà không có can đảm đứng ra thừa nhận sao?
Bên cạnh lập tức có tân khách quát to: - Ngoan ngoãn đứng ra nói xin lỗi bồi lễ với thành chủ đại nhân, hoặc giả còn có thể tha ngươi không chết, nếu dám ngoan cố, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!
Lạc Tân tiếp lời: - Hôm nay là ngày vui của bổn tọa, bổn tọa không muốn đả thương tánh mạng người, ngươi ngoan ngoãn đứng ra, bổn tọa sẽ không làm khó dễ ngươi!
Lão vừa dứt lời, ở nơi nào đó trong đám người, bỗng nhiên đứng lên một người.
Người kia toàn thân đều bao phủ trong áo bào đen, không nhìn ra hình dáng, nhưng theo thân cao của dáng người người này, hiển nhiên là một nữ nhân.
- Bắt lấy! Lạc Tân vừa thấy người này đứng lên, liền phất tay ra lệnh.
"Vù vù vù", lập tức mấy võ giả phủ thành chủ vọt tới hướng người kia.
Nữ nhân đứng ở nơi đó, tuyệt không mảy may kinh hoảng, mắt thấy mấy người kia vọt tới trước mặt sắp bắt giữ nàng, nàng chợt lột xuống tấm khăn đen trên đỉnh đầu, lộ ra hình dáng.
Mọi người đang nhìn chăm chú, bỗng nhiên tất cả đều trợn to mắt, trố mắt líu lưỡi, đầy mặt không thể tin.
- A?
- Này...
- Đại tiểu thư?
Mấy võ giả phủ thành chủ phóng vọt tới hướng nữ nhân kia vốn khí thế hung hăng, chuẩn bị bắt giữ nàng này, sau đó dẫn tới chỗ bí mật trừng phạt một phen, nhưng vừa thấy dung mạo của nàng, đều biến sắc, dừng lại giữa không trung, chật vật rơi xuống đất, toàn bộ đều choáng váng mặt mày.
Bởi vì bọn họ phát hiện, người ở thời khắc mấu chốt phá quấy hôn lễ cưới vợ bé này không phải ai khác, lại là Lạc Băng đại tiểu thư của phủ thành chủ!
Khưu Vũ đứng bật dậy, đầy mặt ngạc nhiên nhìn chăm chú về phía Lạc Băng. Thế nào hắn cũng nghĩ tới giờ này Lạc Băng lại xuất hiện trong đại sảnh, mà còn cản trở hôn lễ của thành chủ đại nhân.
Hôm qua hắn chia tay Lạc Băng, khi đó Lạc Băng còn bình thường, bất kể như thế nào cũng nghĩ không thông chỉ qua một đêm, Lạc Băng vì cái gì làm ra chuyện như vậy.
Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh yên lặng như tờ, mọi người đều nhìn Lạc Băng với ánh mắt quái dị, không biết vì sao nàng lại làm náo loạn như thế.
- Băng nhi! Lạc Tân cũng thân thể chấn động, trợn to mắt nhìn Lạc Băng: - Ngươi làm gì vậy...
Nói còn chưa dứt lời, dường như lão phát hiện điều gì, trầm giọng nói: - Ai khi dễ ngươi?
Lão chợt nhìn thấy mắt của con gái bảo bối sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc một đoạn thời gian rất dài, hơn nữa thanh âm khàn khàn, cho nên vừa rồi lão nghe giọng nói của Lạc Băng mà không nhận ra.
Theo bản năng lão nghĩ là có người ức hiếp Lạc Băng.
Khưu Vũ ở một bên thầm nuốt nước bọt một cái, e sợ Lạc Băng nói ra tên của mình, hắn nghĩ Lạc Băng làm toàn bộ chuyện như vậy là bởi vì mình.
- Không ai khi dễ con! Lạc Băng mấp máy đôi môi đỏ mọng, đáp.
- Thật không có? Lạc Tân híp mắt, trầm giọng hỏi.
- Thật không có! Lạc Băng lắc lắc đầu, trầm mặc một lát rồi nói: - Phụ thân, nữ nhi yêu cầu người một chuyện!
Lạc Tân thở dài, nói: - Có chuyện gì lát nữa nói sau, ngươi trước hãy về phòng nghỉ ngơi đi! Sâu trong nội tâm lão vô cùng căm tức, trách mắng Lạc Băng lại không thức thời như thế, ở trước mặt rất nhiều người nơi này lại làm hao tổn uy nghiêm và mặt mũi của mình... Hiện tại lão chỉ muốn mau mau tiến hành cho xong hôn lễ cưới vợ bé này, sau đó sẽ hỏi Lạc Băng xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Không nghĩ tới, Lạc Băng lại không có ý ngoan ngoãn nghe lời, mà lắc đầu nói: - Không được, hiện tại con chỉ yêu cầu người chuyện này, nếu chậm trễ thì không còn kịp rồi!
- Băng nhi! Lạc Tân tức giận hầm hầm, trầm giọng quát.
Lạc Băng theo bản năng thân mình run lên, bộ dáng dường như có chút kinh sợ, nhưng ánh mắt của nàng lại rất kiên định, vẫn như cũ nhìn phụ thân của mình, đầy ý khẩn cầu.
Lạc Tân nhìn thấy nàng như thế, lập tức biết mình khẳng định không lay chuyển được nàng, chỉ than một tiếng, hướng về phía tân khách bốn phía cười, nói: - Để chư vị chê cười, bổn tọa quá nuông chiều tiểu nữ, cho nên có hơi náo loạn làm bậy, hy vọng không làm hỏng nhã hứng của chư vị!
Mọi người nghe vậy, không nhịn được sắc mặt buông lỏng, thầm nghĩ đã sớm nghe nói Lạc Băng được thành chủ đại nhân sủng ái, không nghĩ tới lại cưng chiều đến mức này, lại dám quấy rối trong ngày hôn lễ cưới vợ bé của phụ thân mình như thế.
Mọi người rối rít bày tỏ không sao, như là rất suy nghĩ cho Lạc Tân.
Lúc này Lạc Tân mới nhìn Lạc Băng nói: - Nói đi, yêu cầu phụ thân chuyện gì, mà lại chọn đúng lúc này... Nếu nói không rõ, thì chờ xem phụ thân làm thế nào thu thập ngươi! Trong lời nói của lão tuy rằng uy hiếp, nhưng trên mặt lại treo nụ cười, hiển nhiên không phải thật như thế, mà là một loại biểu hiện nuông chiều.
Các tân khách cũng đều phát ra tiếng cười thiện ý, khen ngợi tình cha thương con của thành chủ đại nhân như núi vân vân...
Lạc Băng cắn cắn bờ môi đỏ mọng, đưa tay chỉ bên cạnh Lạc Tân, nói: - Nữ nhi muốn cầu xin phụ thân, tha cho nàng đi!
Nàng vừa dứt lời, bầu không khí trong đại sảnh vốn khôi phục một chút vui mừng lần nữa biến hoá kỳ lạ rơi vào trầm mặc, không ít tân khách há to miệng, dường như không thể tin được lỗ tai của mình, mà có một số người thì biết chỉ sợ chuyện hôm nay có chút khó khăn... Trong lúc nhất thời mọi người đều thấp thỏm lo âu, âm thầm dò xét sắc mặt của Lạc Tân.
Chỉ thấy nụ cười trên mặt Lạc Tân lập tức cứng lại, từ từ thu liễm, trên mặt âm trầm gần như có thể quét xuống một tầng sương lạnh, trong mắt lão từ từ bị phẫn nộ lấp đầy.
Một hồi lâu, Lạc Tân mới nói: - Băng nhi đi nghỉ ngơi đi! Có lẽ con quá mệt mỏi rồi!
Lão vốn nghĩ con gái mình phản đối hôn sự chỉ là muốn nhân cơ hội uy hiếp mình, muốn mình đáp ứng nàng điều kiện khó làm gì đó, lão cũng chuẩn bị tâm tư làm tốt... Nhưng hiện tại xem ra chuyện căn bản không phải như vậy, Lạc Băng là thật sự phản đối chuyện hôn nhân này.
Lạc Tân như thế nào chịu đáp ứng? Cho dù lão cưng chiều Lạc Băng như thế nào đi nữa, cũng sẽ không ở trước mắt bao người nơi này buông tha cô dâu... Nếu thật làm như vậy, lão sẽ mất hết mặt mũi? Còn gì uy nghiêm? Chỉ sợ ngày sau cũng không có cách nào tiếp tục trông coi Thiên Hạc Thành, trở thành thành chủ nơi này.
- Phụ thân hãy đáp ứng với con đi! Lạc Băng cầu khẩn.
- Càn rỡ!
Lạc Tân nổi giận quát một tiếng, nhìn Lạc Băng hận sắt không rèn thành thép, nói: - Xem ra là trước kia phụ thân quá mức cưng chiều, làm cho ngươi không biết phân tấc! Cút trở về phòng cho ta, không có lệnh của ta không được bước ra cửa phòng một bước!
- Phụ thân... Lạc Băng khóc lên: - Người ta đều không phải là tự nguyện, vì sao người phải ép buộc như vậy? Phụ thân hãy tha cho nàng được không?
"Xịt..."
Vang lên hàng loạt tiếng hít hơi lạnh.
Tuy trong lòng mọi người đều biết, những tiểu thiếp của Lạc Tân này gần như không có người nào là tự nguyện gả cho lão, nhưng loại chuyện này chỉ chứa trong bụng mình là được, cũng không có người nào đi vạch trần... nhưng nếu nói thẳng ra trước mặt mọi người, thì mùi vị đó sẽ không giống nhau.
Người hết lần này tới lần khác nói ra lời này, lại là Lạc Băng!
Tất cả võ giả trong đại sảnh nghe nói như vậy, đều cảm giác trái tim của mình đập mạnh, trong mô hồ có cảm giác quỷ dị sắp xảy ra mưa rền gió dữ, khiến người ta lo sợ bất an.
- Phụ thân thả nàng rồi, sau này nữ nhi một mực đi theo bên cạnh phụ thân, hiếu kính ngài, nghe lời ngài... sau này nữ nhi không bao giờ... gây họa nữa, sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn! Lạc Băng còn đang khóc lóc cầu xin.
Sắc mặt của Lạc Tân gần như vặn vẹo, xanh mét, quát mắng: - Ngươi còn ở đây nói bậy gì nữa!
Lạc Băng nói: - Con không có nói bậy, con biết nàng là ai, con cũng biết tại sao nàng muốn gả cho người... người hãy thả nàng đi!
Lạc Tân cả giận nói: - Các ngươi còn đứng nhìn cái gì, tiểu thư bệnh tâm thần, còn không mau dẫn nàng đi tận tình chiếu cố cho ta!
Nghe hiệu lệnh của lão, mấy võ giả phủ thành chủ vốn đang không biết xử lý làm sao, mới giật mình hành động, rối rít vọt tới phía Lạc Băng bên kia.
Ngay thời điểm này, một người một mực ngồi ở bên cạnh Lạc Băng bỗng nhiên đứng lên, một tay chụp nắm cần cổ Lạc Băng, lộ ra một con mắt độc nhất nhìn mọi người chung quanh, hừ lạnh nói: - Ai dám đến đây, ta bóp chết nàng!
Mấy võ giả phủ thành chủ đang xông tới cả kinh thất sắc, một lần nữa từ giữa không trung hạ xuống, luống cuống tay chân không biết làm gì.
Các tân khách tới chúc mừng cũng đều lần nữa trợn to mắt, vạn lần không nghĩ tới buổi hôn lễ hôm nay lại liên tiếp chuyển biến bất ngờ như thế.
"Là hắn!" Dương Khai nhướn mày, nhìn nam nhân một mắt xỏa tóc nắm cổ Lạc Băng kia, trên mặt như có điều suy nghĩ.
Hắn còn nhớ rõ, hôm qua lúc ở trong tửu lâu, đụng phải nam nhân này, người này dường như tên gọi là Sài Hổ, lúc đó cũng bởi vì hắn xảy ra đụng chạm đánh nhau với một nhóm người khác, mình mới sớm rời khỏi tửu lâu.
Không nghĩ tới, tên Sài Hổ này lại xâm nhập vào buổi hôn lễ, lại còn dám ở trước mắt bao người bắt đại tiểu thư của phủ thành chủ.
Bất quá... người này chỉ có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, ngay cả có Lạc Băng trên tay, chỉ sợ cũng là vận mạng chịu không nổi.
Nghĩ tới đây, hắn nhìn lại hướng cô dâu vẫn đứng bên cạnh Lạc Tân kia. Từ lúc nhìn thấy cô dâu này, hắn liền có cảm giác thật quái dị, mà giờ khắc này nhìn lại, thấy thân thể mềm mại của cô dâu run rẩy, dường như đang vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc gì đó...