Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2171: Tự do




Tai bay vạ gió này làm ba người Tiêu Bạch Y bất đắc dĩ, đồng thời còn thầm lo lắng không thôi.

Bọn họ không biết Dương Khai cùng Hạ Sanh gặp chuyện gì, có nguy hiểm tính mạng hay không.

Trong khi ba người đang âm thầm trao đổi, ở gần đó chợt xuất hiện một bóng người khôi ngô, cực kỳ hùng tráng, mái tóc xõa đỏ rực, lúc đi tới, trong tay còn cầm theo một võ giả.

Ba người Tiêu Bạch Y nhìn tới, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Bởi vì họ phát hiện người bị mang tới chính là Hạ Sanh, còn người bắt giữ hắn, hẳn là Liêm Viêm đã nghe nói qua.

Cường giả Đế Tôn Cảnh đích thân ra tay, dù cho thực lực Hạ Sanh không kém, vẫn không thể trốn khỏi kiếp nạn này, cũng bị bắt đến đây.

Hơn nữa nhìn thần sắc trạng thái của hắn, trước đó đã chống cự nhiều lần, đã bị thương không nhẹ.

Liêm Viêm xách Hạ Sanh đi tới, trực tiếp ném hắn vào đoàn người, hạ lệnh thủ hạ trông coi, mới đi thẳng đến chỗ Chu Điển, đứng đằng sau im lặng chờ đợi.

Mấy người Mộ Dung Hiểu Hiểu vốn còn muốn hỏi tình trạng thương thế của Hạ Sanh, nhưng thấy Hạ Sanh khẽ lắc đầu với bọn họ, cũng liền ngậm miệng lại.

Hiện tại, mấy người chưa nên lộ ra chuyện quen biết nhau thì hơn, che giấu một chút, có lẽ còn thừa dịp kẻ địch chưa chuẩn bị mà làm chuyện khác...

Gió thổi vào mặt, làm người ta thoải mái, nhưng Liêm Viêm đứng sau Chu Điển, lại rất căng thẳng không yên.

Bởi vì hắn cảm giác được, trên người Chu Điển truyền ra chiến ý nồng nặc như thực chất, đó là bản năng khao khát chiến đấu của cường giả.

Liêm Viêm biết Chu Điển đang khao khát điều gì...

Từ khi sáng lập Thần quốc, thiên hạ thống nhất, toàn thế giới không còn chiến sự, Chu Điển thân là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, trong thiên hạ ngoài một số ít cường giả ra, đã không ai là đối thủ với hắn.

Mà trong những người đó, ở Thiên Yêu Sơn có một vị.

Chu Điển giết chóc yên lặng 2000 năm, lại thức tỉnh lần nữa.

Liêm Viêm biết rõ lúc này Chu Điển đáng sợ, cho nên dù là thuộc hạ trực hệ, nhưng không dám quấy rầy hắn, bằng không hậu quả sẽ rất thảm thiết.

Thời gian trôi qua, chiến ý cũng biến ảo không ngừng.

Thẳng đến một lúc, chiến ý nồng nặc bỗng thu lại, mọi người không cảm giác được nữa.

Liêm Viêm không khỏi thở phào, cả người muốn hư thoát.

- Tình huống thế nào?

Chu Điển không quay đầu, hỏi.

- Bẩm đại nhân, coi như được. Liêm Viêm khom người đáp.

- Coi như? Chu Điển nghiêng người, liếc Liêm Viêm.

Ánh mắt này, giọng nói này, làm cho sắc mặt Liêm Viêm đại biến, vội chắp tay nói:

- Chỉ có Ban Thanh... mất liên lạc.

Nghe vậy, Chu Điển nhướng mày:

- Sao lại như vậy?

- Thuộc hạ không biết. Liêm Viêm mờ mịt.

- Trước đó hắn còn ngẫu nhiên truyền tin về, nhưng sau đó, hắn liền như biến mất, không biết có phải đang truy đuổi kẻ nào lợi hại hay không.

Chu Điển gật đầu:

- Ừ, thuật ẩn nấp của Ban Thanh là thiên hạ vô song, có thể khiến hắn cẩn thận như thế, chỉ sợ là hạng vô cùng bất phàm. Thôi! Bổn tọa nghỉ ngơi đủ lâu, nếu lần này được lệnh của vương thượng, nói không chừng ta phải tự đi một chuyến!

Nói rồi, hắn liền thúc giục Cửu Ứng Quỳ Long Thú bên dưới, đi sâu vào Thiên Yêu Sơn.

- Đại nhân! Thấy thế, Liêm Viêm vội hô lên.

- Sao vậy? Chu Điển không kiên nhẫn quay lại nhìn hắn.

Liêm Viêm nói:

- Còn đi tới trước, sẽ là phạm vi của ước hẹn Thiên Yêu... Nếu chúng ta tùy tiện đi vào, bên phía Yêu tộc...

- Bổn tọa sẽ sợ Yêu tộc? Chu Điển cười gằng, trào phúng Liêm Viêm:

- Liêm Viêm, lá gan của ngươi nhỏ đi rồi.

Sắc mặt Liêm Viêm biển đổi mấy lần, chợt cắn răng, quát:

- Thuộc hạ cùng đi theo đại nhân.

Chu Điển nhìn hắn thật sâu, gật đầu hài lòng:

- Tốt lắm, đi thôi!

Nói rồi, liền tiếp tục đi tới, động tác của Cửu Ứng Quỳ Long Thú nhìn rất chậm, nhưng tốc độ ngày càng nhanh, chỉ một lát đã hoá thành ánh sáng, nháy mắt ngàn trượng.

...................

Sâu trong Thiên Yêu Sơn, Thiên Yêu Cốc.

Nơi này là vùng trung tâm Thiên Yêu Sơn, cũng là chỗ ở của chủ nhân Thiên Yêu Sơn.

Công trình nơi này tuân theo thói quen thô lỗ hào hùng của Yêu tộc, toàn bộ nhà cửa đều rất hùng hồn, hoàn toàn khác với phòng ốc ở thế giới loài người.

Ngoài cốc, một đội tinh nhuệ Huyết Lang tộc bậc mười một đỉnh phong cảnh giác canh gác, ngăn ngừa những kẻ không liên quan đi vào.

Viên Phi cùng Bạch Lộ dẫn theo Dương Khai một đường đi vào, thông suốt như thường, dù sao ở trong Thiên Yêu Sơn, hai vị này đều có danh tiếng vang dội, kiện tướng đắc lực của Yêu Vương đại nhân, kẻ nào không có mắt dám ngăn cản bọn họ?

Ngược lại đối với Dương Khai mà bọn họ dẫn vào, rất nhiều cường giả Yêu tộc toát ra tò mò thù địch, trên đường đi vào, mỗi lần gặp Yêu tộc đều là nhe răng trợn mắt với Dương Khai, nếu không phải hắn đi theo sau hai vị Đế Tôn Cảnh, chỉ sợ đã sớm bị xé nát.

Không lâu sau, mấy người đến chỗ trung tâm Thiên Yêu Cốc.

Nơi này, có một cây to lớn nối trời đất, gốc cây rộng lớn vô cùng, cỡ chừng mấy căn điện phủ, Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên cũng không thấy được ngọn cây, tán cây che trời bao trùm mấy chục dặm.

Cảnh tượng hoành tráng này làm Dương Khai không khỏi chậc chậc kỳ lạ.

Hơn nữa, đến chỗ này, Dương Khai cảm nhận được năng lượng thiên địa nồng đậm hơn, làm cho linh thể thần hồn cảm thấy thoải mái.

Hắn liền hiểu được, cây to này cũng là một thần vật.

Ở trên gốc cây to này, có một cánh cửa lớn bằng gỗ, hiện tại đang đóng chặt. Đến chỗ này, Viên Phi nghiêng đầu, hung tợn nói với Dương Khai:

- Tiểu tử, ngoan ngoãn chờ ở đó, không gọi ngươi thì đừng lộn xộn, bằng không mất mạng thì không trách được ai khác!

Dương Khai lặng lẽ gật đầu, bình thản như thường.

- Chi chi chi... Tử Ly kêu với Dương Khai, có lẽ là muốn nói gì.

Dương Khai gật đầu, mỉm cười nói:

- Không cần lo cho ta, ngươi lo cho mình đi.

- Đi thôi! Bạch Lộ nói rồi, đưa tay đẩy cánh cửa lớn, đi vào trong thần cây.

Sau đó, chỗ này chỉ còn lại một mình Dương Khai.

Hắn ngẩng đầu nhìn cây to, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ, mà Yêu tộc xung quanh cũng tụ lại, ánh mắt mỗi tên đều lóe lên hung dữ, không có ý tốt.

Chỉ mới 10 nhịp thở, chỗ Dương Khai đứng đã bị bao vây tầng tầng, ngay cả cành cây trên đầu cũng đứng đầy cường giả Yêu tộc, từ trên nhìn xuống.

Những cường giả Yêu tộc này, có hóa hình người, có duy trì thân người, có giữ dạng thú, cực kỳ to lớn, lộ rõ hung hăng.

Nhưng mà bất kể là ai, cũng chỉ nhìn Dương Khai như thế, cùng lắm thì toát ra ác ý, nhưng không thật ra tay với hắn.

Bởi vì nói gì thì Dương Khai cũng là do Viên Phi cùng Bạch Lộ dẫn về, trước khi hai vị cường giả ra lên tiếng, những Yêu tộc khác không dám tự tiện hành động.

Trong Yêu tộc, phân chia cấp bậc càng rõ ràng hơn Nhân tộc, cường giả có quyền chi phối tuyệt đối với kẻ yếu, trừ khi là giống Tử Ly, có được cha mẹ cực kỳ mạnh mẽ.

Nhìn cảnh trước mắt, làm Dương Khai không khỏi nhớ tới chuyện cũ.

Hắn phát hiện, bất kể ở nơi nào, giữa Nhân tộc và Yêu tộc dường như luôn có mâu thuẫn không thể điều hòa, chủng tộc khác nhau, quan niệm cũng khác, mà không phải tộc ta thì nhất định có ý xấu, đạo lý này thông dụng ở bất kỳ đâu.

Dù bị vô số cường giả Yêu tộc bao vây, Dương Khai vẫn không toát ra sợ hãi, nhưng Phệ Hồn Trùng trong tay áo của hắn lại nổi điên cái gì không biết, có lẽ là bởi nhiều căn nguyên thần hồn cường giả như thế khiến chúng xung động hưng phấn, có dấu hiệu không bị khống chế muốn trào ra.

Phát hiện điều này, sắc mặt Dương Khai đại biến, vội vàng vận chuyển lực lượng thần hồn áp chế bọn chúng.

Phệ Hồn Trùng vừa có dị động, tất cả cường giả Yêu tộc bỗng nhiên sinh ra cảm giác như lọt vào hầm băng, cả người rét run. Cảm giác này tới quá đột ngột, nhưng bản năng của Yêu tộc khiến bọn họ biết rõ, đó không phải ảo giác, mà thật sự có thứ gì uy hiếp tính mạng bọn họ xuất hiện.

Phát hiện này làm rất nhiều cường giả Yêu tộc trở nên khó coi, hoài nghi cảnh giác nhìn Dương Khai, muốn đánh giá lại hắn.

Còn bên Dương Khai, đang dùng hết sức trấn áp Phệ Hồn Trùng, dưới ánh mắt mọi người, hắn không tiện vận dụng lực lượng Ôn Thần Liên bảy màu, nhất thời kêu khổ không thôi.

Đúng lúc này, uy áp hùng hồn như biển bỗng nhiên phủ xuống, bao phủ Dương Khai.

Uy áp tới vô cùng đột ngột, Dương Khai còn chưa phản ứng đã bị trấn áp.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, uy áp này không tổn thương mình, mà Phệ Hồn Trùng thì lập tức yên lặng.

Chủ nhân uy áp như đang giúp hắn.

Đế Tôn tam tầng cảnh! Trong lòng Dương Khai chấn động.

Dù đã sớm đoán vị bá chủ Thiên Yêu Sơn có thực lực tuyệt đối không thấp, nhưng khi hắn biết được tu vi của đối phương, vẫn rất là chấn động.

Đây là thế giới Thần Du Kính, là một mảnh thiên địa quỷ dị, trong này có sinh linh sinh sống, không phải xác thịt, nhưng mà bọn họ không có thân xác thịt mà vẫn xuất hiện cường giả cấp bậc này.

Dương Khai không khỏi thất thần, nghĩ tới nơi này có thể nào sinh ra tồn tại Đại Đế hay không?

Nếu thật sinh ra, vậy bọn họ hiểu bao nhiêu về tình cảnh nơi này?

Trong đầu hắn đang nghĩ vu vơ, trước mặt chợt quỷ dị hiện ra bóng người, Bạch Lộ đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.

Ánh mắt quét qua xung quanh, Bạch Lộ mới nói với Dương Khai:

- Đi theo ta, đại nhân muốn gặp ngươi.

- Làm phiền tiền bối!

Dương Khai chắp tay.

Bạch Lộ không nói nữa, xoay người dẫn đường.

Dương Khai đi theo nàng, vào trong động cây.

Lúc này hắn mới phát hiện, bên trong cây lại có động thiên khác.

Tầng thấp nhất giống như đại điện, nhưng hiện tại không có bóng người, ở góc đại điện có bậc thang xoay tròn đi lên, kéo dài không biết tới đâu, ngẩng đầu nhìn không thấy cuối. Tai bay vạ gió này làm ba người Tiêu Bạch Y bất đắc dĩ, đồng thời còn thầm lo lắng không thôi.

Bọn họ không biết Dương Khai cùng Hạ Sanh gặp chuyện gì, có nguy hiểm tính mạng hay không.

Trong khi ba người đang âm thầm trao đổi, ở gần đó chợt xuất hiện một bóng người khôi ngô, cực kỳ hùng tráng, mái tóc xõa đỏ rực, lúc đi tới, trong tay còn cầm theo một võ giả.

Ba người Tiêu Bạch Y nhìn tới, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Bởi vì họ phát hiện người bị mang tới chính là Hạ Sanh, còn người bắt giữ hắn, hẳn là Liêm Viêm đã nghe nói qua.

Cường giả Đế Tôn Cảnh đích thân ra tay, dù cho thực lực Hạ Sanh không kém, vẫn không thể trốn khỏi kiếp nạn này, cũng bị bắt đến đây.

Hơn nữa nhìn thần sắc trạng thái của hắn, trước đó đã chống cự nhiều lần, đã bị thương không nhẹ.

Liêm Viêm xách Hạ Sanh đi tới, trực tiếp ném hắn vào đoàn người, hạ lệnh thủ hạ trông coi, mới đi thẳng đến chỗ Chu Điển, đứng đằng sau im lặng chờ đợi.

Mấy người Mộ Dung Hiểu Hiểu vốn còn muốn hỏi tình trạng thương thế của Hạ Sanh, nhưng thấy Hạ Sanh khẽ lắc đầu với bọn họ, cũng liền ngậm miệng lại.

Hiện tại, mấy người chưa nên lộ ra chuyện quen biết nhau thì hơn, che giấu một chút, có lẽ còn thừa dịp kẻ địch chưa chuẩn bị mà làm chuyện khác...

Gió thổi vào mặt, làm người ta thoải mái, nhưng Liêm Viêm đứng sau Chu Điển, lại rất căng thẳng không yên.

Bởi vì hắn cảm giác được, trên người Chu Điển truyền ra chiến ý nồng nặc như thực chất, đó là bản năng khao khát chiến đấu của cường giả.

Liêm Viêm biết Chu Điển đang khao khát điều gì...

Từ khi sáng lập Thần quốc, thiên hạ thống nhất, toàn thế giới không còn chiến sự, Chu Điển thân là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, trong thiên hạ ngoài một số ít cường giả ra, đã không ai là đối thủ với hắn.

Mà trong những người đó, ở Thiên Yêu Sơn có một vị.

Chu Điển giết chóc yên lặng 2000 năm, lại thức tỉnh lần nữa.

Liêm Viêm biết rõ lúc này Chu Điển đáng sợ, cho nên dù là thuộc hạ trực hệ, nhưng không dám quấy rầy hắn, bằng không hậu quả sẽ rất thảm thiết.

Thời gian trôi qua, chiến ý cũng biến ảo không ngừng.

Thẳng đến một lúc, chiến ý nồng nặc bỗng thu lại, mọi người không cảm giác được nữa.

Liêm Viêm không khỏi thở phào, cả người muốn hư thoát.

- Tình huống thế nào?

Chu Điển không quay đầu, hỏi.

- Bẩm đại nhân, coi như được. Liêm Viêm khom người đáp.

- Coi như? Chu Điển nghiêng người, liếc Liêm Viêm.

Ánh mắt này, giọng nói này, làm cho sắc mặt Liêm Viêm đại biến, vội chắp tay nói:

- Chỉ có Ban Thanh... mất liên lạc.

Nghe vậy, Chu Điển nhướng mày:

- Sao lại như vậy?

- Thuộc hạ không biết. Liêm Viêm mờ mịt.

- Trước đó hắn còn ngẫu nhiên truyền tin về, nhưng sau đó, hắn liền như biến mất, không biết có phải đang truy đuổi kẻ nào lợi hại hay không.

Chu Điển gật đầu:

- Ừ, thuật ẩn nấp của Ban Thanh là thiên hạ vô song, có thể khiến hắn cẩn thận như thế, chỉ sợ là hạng vô cùng bất phàm. Thôi! Bổn tọa nghỉ ngơi đủ lâu, nếu lần này được lệnh của vương thượng, nói không chừng ta phải tự đi một chuyến!

Nói rồi, hắn liền thúc giục Cửu Ứng Quỳ Long Thú bên dưới, đi sâu vào Thiên Yêu Sơn.

- Đại nhân! Thấy thế, Liêm Viêm vội hô lên.

- Sao vậy? Chu Điển không kiên nhẫn quay lại nhìn hắn.

Liêm Viêm nói:

- Còn đi tới trước, sẽ là phạm vi của ước hẹn Thiên Yêu... Nếu chúng ta tùy tiện đi vào, bên phía Yêu tộc...

- Bổn tọa sẽ sợ Yêu tộc? Chu Điển cười gằng, trào phúng Liêm Viêm:

- Liêm Viêm, lá gan của ngươi nhỏ đi rồi.

Sắc mặt Liêm Viêm biển đổi mấy lần, chợt cắn răng, quát:

- Thuộc hạ cùng đi theo đại nhân.

Chu Điển nhìn hắn thật sâu, gật đầu hài lòng:

- Tốt lắm, đi thôi!

Nói rồi, liền tiếp tục đi tới, động tác của Cửu Ứng Quỳ Long Thú nhìn rất chậm, nhưng tốc độ ngày càng nhanh, chỉ một lát đã hoá thành ánh sáng, nháy mắt ngàn trượng.

...................

Sâu trong Thiên Yêu Sơn, Thiên Yêu Cốc.

Nơi này là vùng trung tâm Thiên Yêu Sơn, cũng là chỗ ở của chủ nhân Thiên Yêu Sơn.

Công trình nơi này tuân theo thói quen thô lỗ hào hùng của Yêu tộc, toàn bộ nhà cửa đều rất hùng hồn, hoàn toàn khác với phòng ốc ở thế giới loài người.

Ngoài cốc, một đội tinh nhuệ Huyết Lang tộc bậc mười một đỉnh phong cảnh giác canh gác, ngăn ngừa những kẻ không liên quan đi vào.

Viên Phi cùng Bạch Lộ dẫn theo Dương Khai một đường đi vào, thông suốt như thường, dù sao ở trong Thiên Yêu Sơn, hai vị này đều có danh tiếng vang dội, kiện tướng đắc lực của Yêu Vương đại nhân, kẻ nào không có mắt dám ngăn cản bọn họ?

Ngược lại đối với Dương Khai mà bọn họ dẫn vào, rất nhiều cường giả Yêu tộc toát ra tò mò thù địch, trên đường đi vào, mỗi lần gặp Yêu tộc đều là nhe răng trợn mắt với Dương Khai, nếu không phải hắn đi theo sau hai vị Đế Tôn Cảnh, chỉ sợ đã sớm bị xé nát.

Không lâu sau, mấy người đến chỗ trung tâm Thiên Yêu Cốc.

Nơi này, có một cây to lớn nối trời đất, gốc cây rộng lớn vô cùng, cỡ chừng mấy căn điện phủ, Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên cũng không thấy được ngọn cây, tán cây che trời bao trùm mấy chục dặm.

Cảnh tượng hoành tráng này làm Dương Khai không khỏi chậc chậc kỳ lạ.

Hơn nữa, đến chỗ này, Dương Khai cảm nhận được năng lượng thiên địa nồng đậm hơn, làm cho linh thể thần hồn cảm thấy thoải mái.

Hắn liền hiểu được, cây to này cũng là một thần vật.

Ở trên gốc cây to này, có một cánh cửa lớn bằng gỗ, hiện tại đang đóng chặt. Đến chỗ này, Viên Phi nghiêng đầu, hung tợn nói với Dương Khai:

- Tiểu tử, ngoan ngoãn chờ ở đó, không gọi ngươi thì đừng lộn xộn, bằng không mất mạng thì không trách được ai khác!

Dương Khai lặng lẽ gật đầu, bình thản như thường.

- Chi chi chi... Tử Ly kêu với Dương Khai, có lẽ là muốn nói gì.

Dương Khai gật đầu, mỉm cười nói:

- Không cần lo cho ta, ngươi lo cho mình đi.

- Đi thôi! Bạch Lộ nói rồi, đưa tay đẩy cánh cửa lớn, đi vào trong thần cây.

Sau đó, chỗ này chỉ còn lại một mình Dương Khai.

Hắn ngẩng đầu nhìn cây to, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ, mà Yêu tộc xung quanh cũng tụ lại, ánh mắt mỗi tên đều lóe lên hung dữ, không có ý tốt.

Chỉ mới 10 nhịp thở, chỗ Dương Khai đứng đã bị bao vây tầng tầng, ngay cả cành cây trên đầu cũng đứng đầy cường giả Yêu tộc, từ trên nhìn xuống.

Những cường giả Yêu tộc này, có hóa hình người, có duy trì thân người, có giữ dạng thú, cực kỳ to lớn, lộ rõ hung hăng.

Nhưng mà bất kể là ai, cũng chỉ nhìn Dương Khai như thế, cùng lắm thì toát ra ác ý, nhưng không thật ra tay với hắn.

Bởi vì nói gì thì Dương Khai cũng là do Viên Phi cùng Bạch Lộ dẫn về, trước khi hai vị cường giả ra lên tiếng, những Yêu tộc khác không dám tự tiện hành động.

Trong Yêu tộc, phân chia cấp bậc càng rõ ràng hơn Nhân tộc, cường giả có quyền chi phối tuyệt đối với kẻ yếu, trừ khi là giống Tử Ly, có được cha mẹ cực kỳ mạnh mẽ.

Nhìn cảnh trước mắt, làm Dương Khai không khỏi nhớ tới chuyện cũ.

Hắn phát hiện, bất kể ở nơi nào, giữa Nhân tộc và Yêu tộc dường như luôn có mâu thuẫn không thể điều hòa, chủng tộc khác nhau, quan niệm cũng khác, mà không phải tộc ta thì nhất định có ý xấu, đạo lý này thông dụng ở bất kỳ đâu.

Dù bị vô số cường giả Yêu tộc bao vây, Dương Khai vẫn không toát ra sợ hãi, nhưng Phệ Hồn Trùng trong tay áo của hắn lại nổi điên cái gì không biết, có lẽ là bởi nhiều căn nguyên thần hồn cường giả như thế khiến chúng xung động hưng phấn, có dấu hiệu không bị khống chế muốn trào ra.

Phát hiện điều này, sắc mặt Dương Khai đại biến, vội vàng vận chuyển lực lượng thần hồn áp chế bọn chúng.

Phệ Hồn Trùng vừa có dị động, tất cả cường giả Yêu tộc bỗng nhiên sinh ra cảm giác như lọt vào hầm băng, cả người rét run. Cảm giác này tới quá đột ngột, nhưng bản năng của Yêu tộc khiến bọn họ biết rõ, đó không phải ảo giác, mà thật sự có thứ gì uy hiếp tính mạng bọn họ xuất hiện.

Phát hiện này làm rất nhiều cường giả Yêu tộc trở nên khó coi, hoài nghi cảnh giác nhìn Dương Khai, muốn đánh giá lại hắn.

Còn bên Dương Khai, đang dùng hết sức trấn áp Phệ Hồn Trùng, dưới ánh mắt mọi người, hắn không tiện vận dụng lực lượng Ôn Thần Liên bảy màu, nhất thời kêu khổ không thôi.

Đúng lúc này, uy áp hùng hồn như biển bỗng nhiên phủ xuống, bao phủ Dương Khai.

Uy áp tới vô cùng đột ngột, Dương Khai còn chưa phản ứng đã bị trấn áp.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, uy áp này không tổn thương mình, mà Phệ Hồn Trùng thì lập tức yên lặng.

Chủ nhân uy áp như đang giúp hắn.

Đế Tôn tam tầng cảnh! Trong lòng Dương Khai chấn động.

Dù đã sớm đoán vị bá chủ Thiên Yêu Sơn có thực lực tuyệt đối không thấp, nhưng khi hắn biết được tu vi của đối phương, vẫn rất là chấn động.

Đây là thế giới Thần Du Kính, là một mảnh thiên địa quỷ dị, trong này có sinh linh sinh sống, không phải xác thịt, nhưng mà bọn họ không có thân xác thịt mà vẫn xuất hiện cường giả cấp bậc này.

Dương Khai không khỏi thất thần, nghĩ tới nơi này có thể nào sinh ra tồn tại Đại Đế hay không?

Nếu thật sinh ra, vậy bọn họ hiểu bao nhiêu về tình cảnh nơi này?

Trong đầu hắn đang nghĩ vu vơ, trước mặt chợt quỷ dị hiện ra bóng người, Bạch Lộ đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.

Ánh mắt quét qua xung quanh, Bạch Lộ mới nói với Dương Khai:

- Đi theo ta, đại nhân muốn gặp ngươi.

- Làm phiền tiền bối!

Dương Khai chắp tay.

Bạch Lộ không nói nữa, xoay người dẫn đường.

Dương Khai đi theo nàng, vào trong động cây.

Lúc này hắn mới phát hiện, bên trong cây lại có động thiên khác.

Tầng thấp nhất giống như đại điện, nhưng hiện tại không có bóng người, ở góc đại điện có bậc thang xoay tròn đi lên, kéo dài không biết tới đâu, ngẩng đầu nhìn không thấy cuối.