Thần Lộc hóa thành cô gái nhìn Dương Khai, hé môi hồng nói:
- Thiếu chủ, phải về nhà rồi.
Dương Khai không động đậy, cũng không đáp lại, hắn biết đối phương không phải nói chuyện với mình.
Tử Ly ở sau lưng sột soạt, vươn đầu nhỏ ra, đạp lên vai Dương Khai, nhìn về phía cô gái.
Cô gái mỉm cười:
- Đừng sợ, tuy rằng lần này đại nhân rất tức giận, nhưng ngài ấy nói, chỉ cần thiếu chủ có thể ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, ngài ấy sẽ tha cho ngài, sẽ không trách phạt gì.
Tử Ly há miệng, kêu chít chít mấy tiếng, nghe không ra ý gì, dù sao Dương Khai cũng không hiểu được.
- Còn dám cò kè mặc cả? Viên Phi nghe được, lại trừng mắt, nói rồi xắn tay áo, chuẩn bị xông lên, miệng nói:
- Bạch Lộ, lần này ngươi đừng cản ta, ta không cho hắn trận là không được!
Nói rồi, thật có ý muốn xông lên đập cho Tử Ly một trận.
Tử Ly sợ đến vội rụt đầu trở về, hai chân nắm lấy lưng Dương Khai, run lẩy bẩy.
Đến lúc này, Dương Khai hoàn toàn hiểu được là có chuyện gì.
Mình vô tình gặp Tử Ly, hiển nhiên là có lai lịch lớn, bởi vì tìm nó, có hai yêu thú Đế Tôn Cảnh đi ra, nghe hai yêu thú này xưng hô với Tử Ly, Tử Ly nhỏ này hình như là con cháu của một vị bá chủ trong Thiên Yêu Sơn.
Vị bá chủ này... rất có khả năng là chủ nhân Thiên Yêu Sơn!
Trong lòng Dương Khai cực kỳ chấn động.
Bạch Lộ cùng Viên Phi vừa diễn ác vừa diễn hiền, phối hợp thuần thục, rõ ràng không phải lần đầu làm chuyện như thế, đã sớm dọa Tử Ly vỡ mật.
Nhìn thấy Viên Phi thật muốn xông tới, Bạch Lộ vội vàng nói:
- Thiếu chủ mau sang chỗ ta, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngài!
Vừa dứt lời, Dương Khai liền cảm giác sau lưng lỏng ra.
Tử Ly đã hóa thành tia sáng tím, vọt vào vòng tay Bạch Lộ, trực tiếp nấp giữa hai tay nàng, vươn đầu nhỏ ra cảnh giác nhìn Viên Phi.
"Vậy là trúng kế..." Dương Khai hết biết nói gì.
Viên Phi cũng hợp thời dùng chân, hung tợn trùng Tử Ly, dọa nạt:
- Đừng để cho lão tử bắt được ngươi, bằng không sẽ lột da ngươi ra!
Vừa nghe vậy, Tử Ly làm sao dám rời vòng tay Bạch Lộ, co mình rụt vào trong, còn nghịch ngợm thè lưỡi với Viên Phi.
- Đã là lần thứ 11 rồi! Bạch Lộ bất đắc dĩ nhìn Tử Ly, miệng nói:
- Thiếu chủ à, lần sau không được như vậy, bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm....
Nói tới đây, nàng vô tình cố ý liếc Dương Khai, nói tiếp:
- Đại nhân cũng nói, chờ ngài lớn thêm một chút, sẽ cho ngài ra ngoài, ngài đợi một chút đi!
Vòng tay ấm áp, mỹ nhân nhỏ nhẹ, tiểu Tử Ly tự nhiên gật đầu như mổ thóc, ngoan ngoãn nghe lời.
- Trở về phải nói xin lỗi đại nhân, không thì chẳng ai cứu được ngài đâu! Bạch Lộ lại nói.
Tử Ly tự nhiên là bảo sao nghe vậy.
Hai đại yêu thú Đế Tôn Cảnh thế mới liếc nhau, ánh mắt chạm nhau, đều không cần phải nói.
- Được rồi, chuyện thiếu chủ đã xử lý, vậy thì... Viên Phi vừa nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dương Khai, quát lớn:
- Tiểu tử, là ai cho ngươi lá gan này, dám xông vào sâu trong Thiên Yêu Sơn!
Dương Khai biến sắc, vội chắp tay nói:
- Bẩm tiền bối, tiểu tử bị người đuổi giết, cùng đường mới bất đắc dĩ xâm nhập vào đây, nếu có mạo phạm, mong tiền bối...
- Dẹp đi! Viên Phi căn bản không muốn nghe Dương Khai giải thích, phất tay giận dữ quát:
- Xem ra loài người các ngươi đã quên mất ước hẹn Thiên Yêu nhiều năm trước!
- Ước hẹn Thiên Yêu? Dương Khai nhíu mày.
Hắn chỉ là đến thế giới Thần Du lịch lãm, không phải là võ giả bản thổ, nào biết cái gì ước hẹn Thiên Yêu? Trước đó, hắn còn chưa từng nghe tới.
- Quả nhiên các ngươi đã quên! Viên Phi thấy vậy, thần sắc chợt lạnh, cực kỳ giận dữ:
- Quả nhiên loài người đều là hạng không giữ tín, như vậy để bổn tọa đưa ngươi ra đi!
Dứt lời, hắn vận chuyển lực lượng, lực lượng đế uy liền trào ra.
Đế uy của hắn không giống Ban Thanh, người kia âm nhu kéo dài, người này lại bá đạo cương mãnh, làm Dương Khai cảm giác không thể tránh không thể đỡ, dưới đế uy này, mình sẽ bị nghiền thành phấn.
- Chi chi... Ngay lúc này, Tử Ly đang trong lòng Bạch Lộ liền kêu to, hai chân nhỏ vung vẫy chỉ vào Viên Phi, tràn đầy nóng nảy.
- Hả? Viên Phi nghe được, động tác khựng lại, sắc mặt giận dữ cũng giảm bớt, nhìn lại Dương Khai, hoài nghi hỏi:
- Ngươi đã cứu thiếu chủ một mạng?
Dương Khai liền hiểu được, Tử Ly đang nhắc chuyện gặp hắn lúc trước, không do dự liền gật đầu:
- Cơ duyên trùng hợp.
Viên Phi không khỏi nhíu mày, có vẻ khó xử.
Theo ý của hắn, loài người dám xâm nhập vào đây, tới một giết một, tới hai giết hai, hoàn toàn không cần nói gì, bởi vì là loài người phá hủy ước hẹn Thiên Yêu trước.
Nhưng mà tên con người này lại cứu thiếu chủ một mạng, làm hắn khó xử.
Không giết, vậy sẽ trái nguyên tác của mình, giết đi thì lại khiến thiếu chủ bị bất nghĩa, trở về mà lỡ bị đại nhân biết được, khẳng định sẽ trách mắng.
Hắn liền gãi đầu gãi tai, đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Bạch Lộ.
Bạch Lộ cũng nhíu mày, trầm ngâm một hồi, nói:
- Cứu thiếu chủ, đương nhiên là công lớn, nhưng mà.... Tiểu bối, ta thấy trong người ngươi có nhiều dấu vết căn nguyên yêu thú, trên đường đi, ngươi cũng giết không ít yêu thú chứ?
Dương Khai cả kinh, không biết làm sao nàng nhìn ra được, nhưng lúc này nói dối thì rõ ràng sẽ không tốt lành, đành gật đầu nói:
- Phải!
- Ngươi giết yêu thú, là con dân Thiên Yêu Sơn ta, là đại bất kính với Thiên Yêu Sơn, khó trốn khỏi tội!
- Vậy ta giết hắn! Viên Phi lập tức trào ra sát khí.
Bạch Lộ khoát tay, ngăn cản hắn, nói:
- Có công, có tội, hai bên ngang nhau... Xử lý thế nào, để đại nhân quyết định!
- Cũng được! Viên Phi gật đầu.
Nói rồi, hắn đưa tay về phía Dương Khai, chộp mạnh.
Dương Khai lập tức cảm nhận được lực lượng ập tới, trong lòng xoay chuyển nhanh chóng, không vận công ngăn cản, mà ngoan ngoãn bó tay chịu trói, tùy ý cho Viên Phi bắt lấy hắn.
Trong tình hình hiện tại, đối đầu với hai Đế Tôn Cảnh này tuyệt đối là hại nhiều hơn lợi, không nói Dương Khai có năng lực trốn được trước mắt hai người này, dù có trốn được, vậy có thể chạy đi đâu?
Theo hành vi của cô gái Bạch Lộ, đối phương cũng nói đạo lý, dựa vào ưu thế cứu Tử Ly một mạng, hắn cảm thấy mình sẽ không lo lắng tính mạng.
Cùng lắm, thì bị nhốt trong Thiên Yêu Sơn, chỉ cần đợi đến thời hạn, sẽ có thể quay trở ra ngoài.
Lúc bị bắt, Dương Khai còn không quên nói:
- Tiểu tử có một chuyện, phải bẩm báo hai vị đại nhân!
- Nói nhanh đi! Viên Phi quát lạnh.
- Theo tiểu tử biết, hiện tại trong Thiên Yêu Sơn có một người tên Chu Điển, dẫn theo rất nhiều cường giả, vào núi tìm kiếm...
- Chu Điển? Sắc mặt Viên Phi cùng Bạch Lộ lập tức đại biến, kinh hô lên, cái tên này như rất đáng sợ đối với bọn họ.
Viên Phi xách Dương Khai tới trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào hắn hỏi:
- Ngươi xác định là Chu Điển tới đây?
- Ta không gặp được người, chỉ là... gặp phải một người tên Ban Thanh, chuyện Chu Điển là ta nghe hắn nói ra.
- Ngươi gặp được tạp chủng Ban Thanh? Viên Phi trợn to mắt.
Bạch Lộ trầm giọng nói:
- Nếu Ban Thanh đã tới, vậy Chu Điển nhất định cũng tới, chỉ sợ ba người khác cũng đồng loạt đến.... Bọn họ muốn tìm cái gì?
Câu cuối cùng là hỏi Dương Khai.
- Hình như tìm họa tinh gì đó, tiểu tử cũng không rõ. Dương Khai trả lời.
- Họa tinh? Bạch Lộ nhíu mày.
Viên Phi lại kinh ngạc nhìn Dương Khai:
- Nếu ngươi gặp Ban Thanh, vì sao vẫn còn sống được?
- Tiểu tử chạy trốn.. khá lành nghề! Dương Khai cười gượng.
Viên Phi nhìn hắn lên xuống mấy lần, chẳng biết có tin không, còn bên Bạch Lộ, Tử Ly trong lòng nàng lại đảo mắt loạn xa, ánh mắt cười nhạo nhìn Dương Khai, nhưng cũng không vạch trần hắn.
- Chưa nói lời của ngươi là thật hay giả, chuyện này phải mau bẩm báo cho đại nhân. Viên Phi, mang hắn đi mau lên! Bạch Lộ nói rồi, liền xoay người vội vàng chạy đi.
Viên Phi kéo theo Dương Khai đi ngay đằng sau.
- Tiền bối... tiểu tử có thể tự mình đi. Dương Khai bị Viên Phi kéo theo như vậy, rất không tự nhiên, vội đưa ra đề nghị.
Viên Phi nhìn hắn, cũng không nói gì, nhẹ nhàng buông tay thả hắn ra.
Dương Khai không có ý chạy trốn, mà vận chuyển lực lượng chạy theo hai người.
Hai vị cường giả này cũng cố ý thăm dò xem Dương Khai thật là "chạy trốn" lành nghề hay không, cho nên tốc độ ngày càng nhanh, không hề nhường hắn.
Dương Khai cũng dốc sức đuổi theo, nhưng vẫn không bị tuột lại xa, điều này làm hai người không khỏi chậc chậc kỳ lạ.
.....................
Thiên Yêu Sơn, ở một nơi nào đó, Chu Điển vẫn cưỡi trên Cửu Ứng Quỳ Long Thú, uy phong lẫm liệt, ánh mắt thâm thúy nhìn về một hướng trong Thiên Yêu Sơn, trên người xao động chiến ý nồng nặc, sắp ngưng thành thực chất.
Ở xung quanh hắn, có 4-5 cường giả vây quanh.
Các cường giả này tụ thành vòng tròn, ở giựa có không ít người sắc mặt khó coi đang ngồi.
Những người này dù không bị trói buộc, nhưng dao động năng lượng trong người bị áp chế cực hạn, đồng thời mỗi người đều có dấu vết cấm chế trên người, khóa chặt thực lực của bọn họ.
Tất cả bọn họ đều là võ giả đến lịch lãm trong Thiên Yêu Sơn, lần này bị thủ hạ của Chu Điển bắt hết.
Tiêu Bạch Y, Mộ Dung Hiểu Hiểu, Thẩm Mục Ki, ba người đều có mặt trong này.
Ba người không dám nói chuyện, ánh mắt chỉ mơ hồ chạm tới, lén lút truyền ra tin tức.
Nói lại cũng thật vô tội, lần này mọi người vào thế giới Thần Du lịch lãm, nào ngờ đụng tới chuyện như vậy, từ khi mỗi người chia ra, ba người luôn săn giết yêu thú lạc đàn trong Thiên Yêu Sơn, hấp thụ căn nguyên thần hồn lớn mạnh bản thân.
Nhưng mấy vị cường giả Đế Tôn Cảnh từ trên trời giáng xuống, không nói một lời bắt lấy bọn họ, sau đó mang tới đây đặt cấm chế. Thần Lộc hóa thành cô gái nhìn Dương Khai, hé môi hồng nói:
- Thiếu chủ, phải về nhà rồi.
Dương Khai không động đậy, cũng không đáp lại, hắn biết đối phương không phải nói chuyện với mình.
Tử Ly ở sau lưng sột soạt, vươn đầu nhỏ ra, đạp lên vai Dương Khai, nhìn về phía cô gái.
Cô gái mỉm cười:
- Đừng sợ, tuy rằng lần này đại nhân rất tức giận, nhưng ngài ấy nói, chỉ cần thiếu chủ có thể ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, ngài ấy sẽ tha cho ngài, sẽ không trách phạt gì.
Tử Ly há miệng, kêu chít chít mấy tiếng, nghe không ra ý gì, dù sao Dương Khai cũng không hiểu được.
- Còn dám cò kè mặc cả? Viên Phi nghe được, lại trừng mắt, nói rồi xắn tay áo, chuẩn bị xông lên, miệng nói:
- Bạch Lộ, lần này ngươi đừng cản ta, ta không cho hắn trận là không được!
Nói rồi, thật có ý muốn xông lên đập cho Tử Ly một trận.
Tử Ly sợ đến vội rụt đầu trở về, hai chân nắm lấy lưng Dương Khai, run lẩy bẩy.
Đến lúc này, Dương Khai hoàn toàn hiểu được là có chuyện gì.
Mình vô tình gặp Tử Ly, hiển nhiên là có lai lịch lớn, bởi vì tìm nó, có hai yêu thú Đế Tôn Cảnh đi ra, nghe hai yêu thú này xưng hô với Tử Ly, Tử Ly nhỏ này hình như là con cháu của một vị bá chủ trong Thiên Yêu Sơn.
Vị bá chủ này... rất có khả năng là chủ nhân Thiên Yêu Sơn!
Trong lòng Dương Khai cực kỳ chấn động.
Bạch Lộ cùng Viên Phi vừa diễn ác vừa diễn hiền, phối hợp thuần thục, rõ ràng không phải lần đầu làm chuyện như thế, đã sớm dọa Tử Ly vỡ mật.
Nhìn thấy Viên Phi thật muốn xông tới, Bạch Lộ vội vàng nói:
- Thiếu chủ mau sang chỗ ta, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngài!
Vừa dứt lời, Dương Khai liền cảm giác sau lưng lỏng ra.
Tử Ly đã hóa thành tia sáng tím, vọt vào vòng tay Bạch Lộ, trực tiếp nấp giữa hai tay nàng, vươn đầu nhỏ ra cảnh giác nhìn Viên Phi.
"Vậy là trúng kế..." Dương Khai hết biết nói gì.
Viên Phi cũng hợp thời dùng chân, hung tợn trùng Tử Ly, dọa nạt:
- Đừng để cho lão tử bắt được ngươi, bằng không sẽ lột da ngươi ra!
Vừa nghe vậy, Tử Ly làm sao dám rời vòng tay Bạch Lộ, co mình rụt vào trong, còn nghịch ngợm thè lưỡi với Viên Phi.
- Đã là lần thứ 11 rồi! Bạch Lộ bất đắc dĩ nhìn Tử Ly, miệng nói:
- Thiếu chủ à, lần sau không được như vậy, bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm....
Nói tới đây, nàng vô tình cố ý liếc Dương Khai, nói tiếp:
- Đại nhân cũng nói, chờ ngài lớn thêm một chút, sẽ cho ngài ra ngoài, ngài đợi một chút đi!
Vòng tay ấm áp, mỹ nhân nhỏ nhẹ, tiểu Tử Ly tự nhiên gật đầu như mổ thóc, ngoan ngoãn nghe lời.
- Trở về phải nói xin lỗi đại nhân, không thì chẳng ai cứu được ngài đâu! Bạch Lộ lại nói.
Tử Ly tự nhiên là bảo sao nghe vậy.
Hai đại yêu thú Đế Tôn Cảnh thế mới liếc nhau, ánh mắt chạm nhau, đều không cần phải nói.
- Được rồi, chuyện thiếu chủ đã xử lý, vậy thì... Viên Phi vừa nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dương Khai, quát lớn:
- Tiểu tử, là ai cho ngươi lá gan này, dám xông vào sâu trong Thiên Yêu Sơn!
Dương Khai biến sắc, vội chắp tay nói:
- Bẩm tiền bối, tiểu tử bị người đuổi giết, cùng đường mới bất đắc dĩ xâm nhập vào đây, nếu có mạo phạm, mong tiền bối...
- Dẹp đi! Viên Phi căn bản không muốn nghe Dương Khai giải thích, phất tay giận dữ quát:
- Xem ra loài người các ngươi đã quên mất ước hẹn Thiên Yêu nhiều năm trước!
- Ước hẹn Thiên Yêu? Dương Khai nhíu mày.
Hắn chỉ là đến thế giới Thần Du lịch lãm, không phải là võ giả bản thổ, nào biết cái gì ước hẹn Thiên Yêu? Trước đó, hắn còn chưa từng nghe tới.
- Quả nhiên các ngươi đã quên! Viên Phi thấy vậy, thần sắc chợt lạnh, cực kỳ giận dữ:
- Quả nhiên loài người đều là hạng không giữ tín, như vậy để bổn tọa đưa ngươi ra đi!
Dứt lời, hắn vận chuyển lực lượng, lực lượng đế uy liền trào ra.
Đế uy của hắn không giống Ban Thanh, người kia âm nhu kéo dài, người này lại bá đạo cương mãnh, làm Dương Khai cảm giác không thể tránh không thể đỡ, dưới đế uy này, mình sẽ bị nghiền thành phấn.
- Chi chi... Ngay lúc này, Tử Ly đang trong lòng Bạch Lộ liền kêu to, hai chân nhỏ vung vẫy chỉ vào Viên Phi, tràn đầy nóng nảy.
- Hả? Viên Phi nghe được, động tác khựng lại, sắc mặt giận dữ cũng giảm bớt, nhìn lại Dương Khai, hoài nghi hỏi:
- Ngươi đã cứu thiếu chủ một mạng?
Dương Khai liền hiểu được, Tử Ly đang nhắc chuyện gặp hắn lúc trước, không do dự liền gật đầu:
- Cơ duyên trùng hợp.
Viên Phi không khỏi nhíu mày, có vẻ khó xử.
Theo ý của hắn, loài người dám xâm nhập vào đây, tới một giết một, tới hai giết hai, hoàn toàn không cần nói gì, bởi vì là loài người phá hủy ước hẹn Thiên Yêu trước.
Nhưng mà tên con người này lại cứu thiếu chủ một mạng, làm hắn khó xử.
Không giết, vậy sẽ trái nguyên tác của mình, giết đi thì lại khiến thiếu chủ bị bất nghĩa, trở về mà lỡ bị đại nhân biết được, khẳng định sẽ trách mắng.
Hắn liền gãi đầu gãi tai, đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Bạch Lộ.
Bạch Lộ cũng nhíu mày, trầm ngâm một hồi, nói:
- Cứu thiếu chủ, đương nhiên là công lớn, nhưng mà.... Tiểu bối, ta thấy trong người ngươi có nhiều dấu vết căn nguyên yêu thú, trên đường đi, ngươi cũng giết không ít yêu thú chứ?
Dương Khai cả kinh, không biết làm sao nàng nhìn ra được, nhưng lúc này nói dối thì rõ ràng sẽ không tốt lành, đành gật đầu nói:
- Phải!
- Ngươi giết yêu thú, là con dân Thiên Yêu Sơn ta, là đại bất kính với Thiên Yêu Sơn, khó trốn khỏi tội!
- Vậy ta giết hắn! Viên Phi lập tức trào ra sát khí.
Bạch Lộ khoát tay, ngăn cản hắn, nói:
- Có công, có tội, hai bên ngang nhau... Xử lý thế nào, để đại nhân quyết định!
- Cũng được! Viên Phi gật đầu.
Nói rồi, hắn đưa tay về phía Dương Khai, chộp mạnh.
Dương Khai lập tức cảm nhận được lực lượng ập tới, trong lòng xoay chuyển nhanh chóng, không vận công ngăn cản, mà ngoan ngoãn bó tay chịu trói, tùy ý cho Viên Phi bắt lấy hắn.
Trong tình hình hiện tại, đối đầu với hai Đế Tôn Cảnh này tuyệt đối là hại nhiều hơn lợi, không nói Dương Khai có năng lực trốn được trước mắt hai người này, dù có trốn được, vậy có thể chạy đi đâu?
Theo hành vi của cô gái Bạch Lộ, đối phương cũng nói đạo lý, dựa vào ưu thế cứu Tử Ly một mạng, hắn cảm thấy mình sẽ không lo lắng tính mạng.
Cùng lắm, thì bị nhốt trong Thiên Yêu Sơn, chỉ cần đợi đến thời hạn, sẽ có thể quay trở ra ngoài.
Lúc bị bắt, Dương Khai còn không quên nói:
- Tiểu tử có một chuyện, phải bẩm báo hai vị đại nhân!
- Nói nhanh đi! Viên Phi quát lạnh.
- Theo tiểu tử biết, hiện tại trong Thiên Yêu Sơn có một người tên Chu Điển, dẫn theo rất nhiều cường giả, vào núi tìm kiếm...
- Chu Điển? Sắc mặt Viên Phi cùng Bạch Lộ lập tức đại biến, kinh hô lên, cái tên này như rất đáng sợ đối với bọn họ.
Viên Phi xách Dương Khai tới trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào hắn hỏi:
- Ngươi xác định là Chu Điển tới đây?
- Ta không gặp được người, chỉ là... gặp phải một người tên Ban Thanh, chuyện Chu Điển là ta nghe hắn nói ra.
- Ngươi gặp được tạp chủng Ban Thanh? Viên Phi trợn to mắt.
Bạch Lộ trầm giọng nói:
- Nếu Ban Thanh đã tới, vậy Chu Điển nhất định cũng tới, chỉ sợ ba người khác cũng đồng loạt đến.... Bọn họ muốn tìm cái gì?
Câu cuối cùng là hỏi Dương Khai.
- Hình như tìm họa tinh gì đó, tiểu tử cũng không rõ. Dương Khai trả lời.
- Họa tinh? Bạch Lộ nhíu mày.
Viên Phi lại kinh ngạc nhìn Dương Khai:
- Nếu ngươi gặp Ban Thanh, vì sao vẫn còn sống được?
- Tiểu tử chạy trốn.. khá lành nghề! Dương Khai cười gượng.
Viên Phi nhìn hắn lên xuống mấy lần, chẳng biết có tin không, còn bên Bạch Lộ, Tử Ly trong lòng nàng lại đảo mắt loạn xa, ánh mắt cười nhạo nhìn Dương Khai, nhưng cũng không vạch trần hắn.
- Chưa nói lời của ngươi là thật hay giả, chuyện này phải mau bẩm báo cho đại nhân. Viên Phi, mang hắn đi mau lên! Bạch Lộ nói rồi, liền xoay người vội vàng chạy đi.
Viên Phi kéo theo Dương Khai đi ngay đằng sau.
- Tiền bối... tiểu tử có thể tự mình đi. Dương Khai bị Viên Phi kéo theo như vậy, rất không tự nhiên, vội đưa ra đề nghị.
Viên Phi nhìn hắn, cũng không nói gì, nhẹ nhàng buông tay thả hắn ra.
Dương Khai không có ý chạy trốn, mà vận chuyển lực lượng chạy theo hai người.
Hai vị cường giả này cũng cố ý thăm dò xem Dương Khai thật là "chạy trốn" lành nghề hay không, cho nên tốc độ ngày càng nhanh, không hề nhường hắn.
Dương Khai cũng dốc sức đuổi theo, nhưng vẫn không bị tuột lại xa, điều này làm hai người không khỏi chậc chậc kỳ lạ.
.....................
Thiên Yêu Sơn, ở một nơi nào đó, Chu Điển vẫn cưỡi trên Cửu Ứng Quỳ Long Thú, uy phong lẫm liệt, ánh mắt thâm thúy nhìn về một hướng trong Thiên Yêu Sơn, trên người xao động chiến ý nồng nặc, sắp ngưng thành thực chất.
Ở xung quanh hắn, có 4-5 cường giả vây quanh.
Các cường giả này tụ thành vòng tròn, ở giựa có không ít người sắc mặt khó coi đang ngồi.
Những người này dù không bị trói buộc, nhưng dao động năng lượng trong người bị áp chế cực hạn, đồng thời mỗi người đều có dấu vết cấm chế trên người, khóa chặt thực lực của bọn họ.
Tất cả bọn họ đều là võ giả đến lịch lãm trong Thiên Yêu Sơn, lần này bị thủ hạ của Chu Điển bắt hết.
Tiêu Bạch Y, Mộ Dung Hiểu Hiểu, Thẩm Mục Ki, ba người đều có mặt trong này.
Ba người không dám nói chuyện, ánh mắt chỉ mơ hồ chạm tới, lén lút truyền ra tin tức.
Nói lại cũng thật vô tội, lần này mọi người vào thế giới Thần Du lịch lãm, nào ngờ đụng tới chuyện như vậy, từ khi mỗi người chia ra, ba người luôn săn giết yêu thú lạc đàn trong Thiên Yêu Sơn, hấp thụ căn nguyên thần hồn lớn mạnh bản thân.
Nhưng mấy vị cường giả Đế Tôn Cảnh từ trên trời giáng xuống, không nói một lời bắt lấy bọn họ, sau đó mang tới đây đặt cấm chế.