Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2139: Biển linh khí




- Vốn hắn định có chủ ý này. Hạ Sinh thần tình bừng tỉnh ngộ.

Trước đó, hắn biểu thị không hiểu cách làm tự chuốc phiền toái của Dương Khai, nhưng hôm nay xem ra Dương Khai ở đây là tự tìm phiền toái gì, căn bản là sớm đã có dự mưu, cho nên mới tự mình đứng ra muốn luyện chế Thái Diệu đan, cuối cùng đem linh đan độc chiếm, dùng nó đặt cược đánh đổi những gì với mọi người.

Đây hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Mà kế hoạch này áp dụng cần điều kiện cực kỳ hà khắc…

Trong đó cần phải có tự tin cực lớn vào thuật luyện đan tự thân, có thể luyện chế Thái Diệu đan mới được, nếu không có tự tin này, luyện chế thất bại thì không thể nói chuyện tiếp sau được.

Thứ hai phải có tự tin đối với thực lực tự thân, không cầu đánh thắng được tất cả mọi người ở đây, chỉ cần có bản lĩnh chạy trốn bảo vệ được tính mạng của mình là được.

Mà hiện tại xem ra Dương Khai hiển nhiên có cả hai điều này, sự thực cũng chứng minh kế hoạch của hắn quả thực trôi chảy không chút kẽ hở.

Hắn có năng lực luyện chế được Thái Diệu đan, cũng có năng lực thoải mái rời đi trước mắt đám cường giả này…

Hết thảy quyền chủ động đều nằm trong tay hắn, ngược lại những người ôm ảo tưởng không thiết thực đối với Thái Diệu đan kia một mực bị Dương Khai đùa bỡn.

Trong thời gian Dương Khai chuyên tâm luyện chế đan dược, chỉ sợ ngươi có người sẽ nghĩ tới sự việc lại đi theo hướng này. Nếu biết trước thì chắc sẽ không có người nào chờ hắn tiếp tục luyện đan là đã sớm tìm cách cướp đoạt Thái Diệu Bảo Liên.

Người này…quả nhiên là làm cho người thần phẫn nộ..

Tuy nhiên điều làm mọi người cực kỳ thưởng thức lại chính là sự can đảm cùng khí phách của hắn.

Loại cử động này hẳn đã coi tất cả mọi người là địch, sơ ý một chút sẽ là kết quả vạn kiếp bất phục, không có chút can đảm cùng khí phách, ai có thể làm được?

Nghĩ tới đây, Hạ Sanh biến sắc thầm nghĩ Dương Khai quá mức tinh ranh.

Hắn sau khi Thái Diệu đan luyện thành, đầu tiên là phân cho Lam Huân một viên, trên mặt nổi là do Lam Huân cung cấp một gốc Bích Huyết Chi, lúc trước đã có thoả thuận, mà thực tế thì…hắn đại khái không muốn đối địch với Lam Huân

Dù sao Lam Huân thân phận đặc thù, không có người nào muốn xảy ra xung đột với nàng.

Lúc đó cho dù không có Bích Huyết Chi kia, Dương Khai đoán chừng cũng sẽ nghĩ cách khác, để Lam Huân nhận một viên linh đan, thí dụ như:

- Thử một chút tỷ lệ Thái Diệu đan cùng hiệu quả này không? Lam Huân cầm Thái Diệu Đan, lại không thể quá làm khó hắn, ngược lại sau khi ra khỏi Tứ Quý Chi Địa, trong nhiều tình huống còn nói tốt giúp hắn.

Đây coi như là thêm một tầng bảo đảm cho bản thân.

Trong nháy mắt trong đầu Hạ Sanh loé ra bốn chữ cáo già xảo quyệt.

- Bớt nhiều lời đi. Vô Thường lần nữa lên tiếng, ngữ khí lạnh nhạt:

- Ngươi rốt cuộc muốn đổi thứ gì hãy tìm ra đi.

- Ta rốt cuộc muốn đổi thứ gì? Hắc hắc hắc… Dương Khai cường mà không nói, thần thái cùng ngữ khí trên gương mặt làm người ta hận không thể đi đánh hắn một trận để xả ngụm ác khí trong lòng.

- Ta thật ra rất tò mò một chuyện khác. Trang Bất Phàm thời khắc này sắc mặt đỏ dựng lên, nhìn Dương Khai nói:

- Dương huynh, Thái Diệu đan kia còn mấy viên?

Lời vừa nói ra, Tiêu Thần cũng không khỏi nạt khẽ:

- Không sai, Tiêu mỗ cũng đang muốn hỏi điều này, Thái Diệu đan còn mấy viên?

Một lò linh đan số lượng có han chế, mặc dù là thuật luyện đan Tinh Giới, mặc dù là luyện đan sư cấp Đế xuất thủ luyện chế, tất cả linh đan đang luyện chế thành sau tối đa sẽ chỉ có chín viên.

Bởi vì chín là số lượng cực hạn, nhiều hơn nữa là không thể.

Nói cách khác, một lò Thái Diệu đan kia tối đa chỉ có chín viên mà thôi, hơn nữa đây là tình huống lý tưởng nhất.

Trên thực tế, căn cứ cấp bậc luyện đan sư khác nhau, trạng thái luyện chế khác nhau, thu đan pháp quyết cùng dược liệu dược linh khác nhau, trên cơ bản luyện đan sư luyện chế một lò đan không thể cùng xuất hiện chín viên đan.

Luyện đan sư xuất sắc đi nữa cũng hiếm thấy có thể làm được trạng thái viên mãn này.

Thái Diệu đan cấp bậc không thấp, Dương Khai luyện đan sư cấp bậc không cao, cho nên bất kể như thế nào, một lò Thái Diệu đan này cũng không thể là chín viên, rất có khả năng chỉ có bốn viên, ba viên, thậm chí là hai viên cũng có thể…

Trước khi cùng Dương Khai trao đổi, tối thiểu cũng muốn hỏi thăm một chút số lượng vật trao đổi, đây chính là nguyên tắc cơ bản nhất.

Nào nghĩ Dương Khai nghe vật lặng lẽ cười nói:

- Rốt cuộc có mấy viên? Ha ha ha…

Trang Bất Phàm gương mặt xám đen ngập ngừng nói:

- Dương huynh dừng đùa nữa ta đang hỏi chuyện chính đây.

Dương Khai nhìn hắn một chút thản nhiên nói:

- Vậy ta đếm xem là được.

- Làm phiền Dương huynh. Trang Bất Phàm gật đầu nói.

Trước mắt bao người, Dương Khai quả thực mở lò luyện đan kia, cúi đầu nhìn.

Trong nháy mắt lúc hắn mở lò đan ra, vô số thần niệm từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy hắn, muốn soi xét tới tột cùng.

Còn không đợi những người này nhìn rõ, Dương Khai một tay đậy lên lò đan, sắc mặt không vui quét mắt bốn phía hừ lạnh nói:

- Vốn dĩ nói cho các người biết có bao nhiêu linh đan cũng không phải là chuyện gì lớn…nhưng các ngươi cứ lén lén lút lút rình mò như vậy thực làm Dương mỗ khinh thường, Dương mỗ quyết định…

Hắn dừng lại một chút khiêu khích tất cả mọi người.

- Không nói cho các ngươi biết. Dương Khai cất cao giọng nói.

- Khốn kiếp a.

- Tiểu tử ngươi đùa bỡn chúng ta đấy à.

- Ta không đi rình coi à, vị Dương huynh này, nói thầm cho ta biết thì sao?

Dương Khai ánh mắt lạnh lẽo quét qua bốn phía, tay chỉ mấy hướng nói:

- Những người vừa rồi mắng ta có thể cút rồi, các ngươi cho dù điều kiện có phong phú hơn nữa ta cũng sẽ không trao đổi Thái Diệu đan với các ngươi.

Một lời này ra lập tức có mấy vị võ giả sắc mặt khó coi vội vàng thở dài cầu xin tha thứ.

Dương Khai hừ mũi,dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người hắn lại làm ra một chuyện cả kinh thất sắc.

Nhìn thấy hắn đưa tay vào dò xét trong lò luyện đan, sau một trận liền đưa ngón tay cầm một viên Thái Diệu đan ra, viên linh đan kia giống viên hắn vừa giao cho Lam Huân như đúc, thoạt nhìn không có chút nào khác biệt.

Sau đó hắn há hốc miệng thuận tay ném Thái Diệu đan vào miệng.

Tiếng vang giòn truyền ra, Dương Khai trống quai hàm như đang ăn đường đậu, tiếng vang phát ra từ Thái Diệu Đan làm người ta miên man bất định, vẻ mặt hắn làm ra vẻ chí cực, gật gù đắc ý, ra vẻ tuyệt vời người ngoài không nói hết được.

Mọi người đều ngạc nhiên há mồm nhìn.

Ực…

Một lát sau, kèm theo tiếng nuốt vào, Dương Khai lúc này mới thở dài một hơi vỗ bụng, bộ dạng thỏa mãn nói:

- Thư thản.

Cho tới lúc này hắn mới lần nữa nhìn mọi người, nhếch miệng nói:

- Không quản trước kia Thái Diệu đan có mấy viên, giờ này lại thiếu một viên, số lượng dĩ nhiên không nhiều lắm, bằng hữu muốn có Thái Diệu đan hãy nhanh bước tới đây trao đổi với Dương mỗ, tới trước được trước, tới sau không có…

Phong thái cùng ngữ khí của hắn như người bán hàng rong, mồm tràn đầy vẻ kích động cực mạnh.

Cuối cùng hắn bổ sung:

- Về phần vật trao đổi, nếu chư vị trong Tứ Quý Chi Địa có thứ gì tốt Dương Khai coi trọng thì sẽ trao đổi, nếu không lọt vào mắt cưỡng cầu cũng vô dụng, mua bán tự nguyện, chư vị xin cứ tự nhiên.

Hắn đưa tay vỗ vỗ lò đan của mình, từ từ hạ xuống thấp, pháp tắc không g ian thúc dục tạo thành một mảnh thiên địa vỡ nát đặc thù trong mười trượng quanh hắn.

Khe nứt không gian như ẩn như hiện, quanh quẩn bốn phía, lực hư không thoải mái nổi lên mơ hồ không chừng.

Bất kỳ võ giả nào có ý đồ xông vào chỗ thiên địa vỡ nát này tất sẽ bị pháp tắc không gian giết chết.

Dĩ nhiên cũng có thể mạnh phá như La Nguyên lúc trước, nhưng làm như vậy, Dương Khai khẳng định cũng sẽ trốn chạy.

Có vết xe đổ nên hiện tại cũng không còn ai muốn động thủ đối với Dương Khai.

- Có ta có ta.

- Má nó, để ta đổi trước, các ngươi nếu dám tranh lão tử giết cả nhà ngươi.

- Lão nương là nữ nhân, các ngươi cũng muốn chen lấn? Ai dám sờ mông ta có gan đứng ra đây, lão nương sẽ đập chết ngươi.

Chỉ một thoáng, tràng diện hỗn loạn không chịu nổi, mọi người chen chúc vô cùng náo nhiệt.

Ngược lại những cường giả có chút thân phận thành danh đã lâu tự cao tự đại đều lẳng lặng đứng tại chỗ, không đi góp phần náo nhiệt. Cũng không phải vì bọn họ không muốn cùng Dương Khai trao đổi Thái Diệu đan, chủ yếu là lúc này xông lên sẽ tổn hại tới hình tượng.

Nhưng nhìn vẻ mặt bọn họ đều là vô cùng lo lắng.

Dù sao bọn họ cũng không biết rốt cuộc trên tay Dương Khai còn có mấy viên Thái Diệu đan, càng không biết hắn rốt cuộc muốn đổi lấy thứ gì, nếu tới muộn ắt hẳn sẽ không có gì.

- Từng người một, ai dám xông vào đừng trách ta hạ thủ vô tình. Dương Khai ngồi ngay ngắn bên trong mảnh thiên địa vỡ nát hừ lạnh một tiếng.

Dứt lời, mảnh thiên địa pháp tắc không gian tràn ngập kia dường như nứt ra một lỗ hổng rõ ràng đủ để một người đi qua.

Một võ giả đứng phía trước thấy tình hình như vậy nhanh tay nhanh mắt chui vào/

Sau khi người này tiến vào lỗ hổng kia liền lập tức khép lại, ngăn những người khác ở bên ngoài.

Tiếng động huyên náo lập tức ngừng lại, mọi người ánh mắt sáng quắc nhìn võ giả đầu tiên đi vào, giữa hai lông mày biểu tình thấp thỏm bất an.

Người kia sau khi vào nhìn xung quanh bốn phía, sau khi mơ hồ xác định khe nứt không gian sẽ không làm mình bị thương tổn gì, lúc này mới chỉnh đốn quần áo, sải bước tới gần Dương Khai.

Đợi cho tới gần mặt hắn nặn ra một nụ cười, ôm quyền tự giới thiệu:

- Tại hạ là Tề Châu Thường gia…

- Ta không có hứng thú với việc ngươi tới từ đâu. Dương Khai không chút khách khí cắt lời hắn, mặt không chút thay đổi nói:

- Đem những thứ ngươi thu hoạch được trong Tứ Quý Chi Địa lấy ra đi để ta xem một chút xem có gì làm cho sáng mắt không.

- Dạ dạ dạ. Nam nhân họ Thường không ngừng gật đầu, cũng không để ý sự vô lễ của Dương Khai. Trong lúc nói chuyện hắn liền lấy từ nhẫn không gian của mình ra mấy vật bày ra trước mặt Dương Khai sau đó không nói gì, căng thẳng chờ đợi.

Dương Khai liếc mắt nhìn, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Đây là tất cả những thứ ngươi thu được lần này?

  - Vốn hắn định có chủ ý này. Hạ Sinh thần tình bừng tỉnh ngộ.

Trước đó, hắn biểu thị không hiểu cách làm tự chuốc phiền toái của Dương Khai, nhưng hôm nay xem ra Dương Khai ở đây là tự tìm phiền toái gì, căn bản là sớm đã có dự mưu, cho nên mới tự mình đứng ra muốn luyện chế Thái Diệu đan, cuối cùng đem linh đan độc chiếm, dùng nó đặt cược đánh đổi những gì với mọi người.

Đây hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Mà kế hoạch này áp dụng cần điều kiện cực kỳ hà khắc…

Trong đó cần phải có tự tin cực lớn vào thuật luyện đan tự thân, có thể luyện chế Thái Diệu đan mới được, nếu không có tự tin này, luyện chế thất bại thì không thể nói chuyện tiếp sau được.

Thứ hai phải có tự tin đối với thực lực tự thân, không cầu đánh thắng được tất cả mọi người ở đây, chỉ cần có bản lĩnh chạy trốn bảo vệ được tính mạng của mình là được.

Mà hiện tại xem ra Dương Khai hiển nhiên có cả hai điều này, sự thực cũng chứng minh kế hoạch của hắn quả thực trôi chảy không chút kẽ hở.

Hắn có năng lực luyện chế được Thái Diệu đan, cũng có năng lực thoải mái rời đi trước mắt đám cường giả này…

Hết thảy quyền chủ động đều nằm trong tay hắn, ngược lại những người ôm ảo tưởng không thiết thực đối với Thái Diệu đan kia một mực bị Dương Khai đùa bỡn.

Trong thời gian Dương Khai chuyên tâm luyện chế đan dược, chỉ sợ ngươi có người sẽ nghĩ tới sự việc lại đi theo hướng này. Nếu biết trước thì chắc sẽ không có người nào chờ hắn tiếp tục luyện đan là đã sớm tìm cách cướp đoạt Thái Diệu Bảo Liên.

Người này…quả nhiên là làm cho người thần phẫn nộ..

Tuy nhiên điều làm mọi người cực kỳ thưởng thức lại chính là sự can đảm cùng khí phách của hắn.

Loại cử động này hẳn đã coi tất cả mọi người là địch, sơ ý một chút sẽ là kết quả vạn kiếp bất phục, không có chút can đảm cùng khí phách, ai có thể làm được?

Nghĩ tới đây, Hạ Sanh biến sắc thầm nghĩ Dương Khai quá mức tinh ranh.

Hắn sau khi Thái Diệu đan luyện thành, đầu tiên là phân cho Lam Huân một viên, trên mặt nổi là do Lam Huân cung cấp một gốc Bích Huyết Chi, lúc trước đã có thoả thuận, mà thực tế thì…hắn đại khái không muốn đối địch với Lam Huân

Dù sao Lam Huân thân phận đặc thù, không có người nào muốn xảy ra xung đột với nàng.

Lúc đó cho dù không có Bích Huyết Chi kia, Dương Khai đoán chừng cũng sẽ nghĩ cách khác, để Lam Huân nhận một viên linh đan, thí dụ như:

- Thử một chút tỷ lệ Thái Diệu đan cùng hiệu quả này không? Lam Huân cầm Thái Diệu Đan, lại không thể quá làm khó hắn, ngược lại sau khi ra khỏi Tứ Quý Chi Địa, trong nhiều tình huống còn nói tốt giúp hắn.

Đây coi như là thêm một tầng bảo đảm cho bản thân.

Trong nháy mắt trong đầu Hạ Sanh loé ra bốn chữ cáo già xảo quyệt.

- Bớt nhiều lời đi. Vô Thường lần nữa lên tiếng, ngữ khí lạnh nhạt:

- Ngươi rốt cuộc muốn đổi thứ gì hãy tìm ra đi.

- Ta rốt cuộc muốn đổi thứ gì? Hắc hắc hắc… Dương Khai cường mà không nói, thần thái cùng ngữ khí trên gương mặt làm người ta hận không thể đi đánh hắn một trận để xả ngụm ác khí trong lòng.

- Ta thật ra rất tò mò một chuyện khác. Trang Bất Phàm thời khắc này sắc mặt đỏ dựng lên, nhìn Dương Khai nói:

- Dương huynh, Thái Diệu đan kia còn mấy viên?

Lời vừa nói ra, Tiêu Thần cũng không khỏi nạt khẽ:

- Không sai, Tiêu mỗ cũng đang muốn hỏi điều này, Thái Diệu đan còn mấy viên?

Một lò linh đan số lượng có han chế, mặc dù là thuật luyện đan Tinh Giới, mặc dù là luyện đan sư cấp Đế xuất thủ luyện chế, tất cả linh đan đang luyện chế thành sau tối đa sẽ chỉ có chín viên.

Bởi vì chín là số lượng cực hạn, nhiều hơn nữa là không thể.

Nói cách khác, một lò Thái Diệu đan kia tối đa chỉ có chín viên mà thôi, hơn nữa đây là tình huống lý tưởng nhất.

Trên thực tế, căn cứ cấp bậc luyện đan sư khác nhau, trạng thái luyện chế khác nhau, thu đan pháp quyết cùng dược liệu dược linh khác nhau, trên cơ bản luyện đan sư luyện chế một lò đan không thể cùng xuất hiện chín viên đan.

Luyện đan sư xuất sắc đi nữa cũng hiếm thấy có thể làm được trạng thái viên mãn này.

Thái Diệu đan cấp bậc không thấp, Dương Khai luyện đan sư cấp bậc không cao, cho nên bất kể như thế nào, một lò Thái Diệu đan này cũng không thể là chín viên, rất có khả năng chỉ có bốn viên, ba viên, thậm chí là hai viên cũng có thể…

Trước khi cùng Dương Khai trao đổi, tối thiểu cũng muốn hỏi thăm một chút số lượng vật trao đổi, đây chính là nguyên tắc cơ bản nhất.

Nào nghĩ Dương Khai nghe vật lặng lẽ cười nói:

- Rốt cuộc có mấy viên? Ha ha ha…

Trang Bất Phàm gương mặt xám đen ngập ngừng nói:

- Dương huynh dừng đùa nữa ta đang hỏi chuyện chính đây.

Dương Khai nhìn hắn một chút thản nhiên nói:

- Vậy ta đếm xem là được.

- Làm phiền Dương huynh. Trang Bất Phàm gật đầu nói.

Trước mắt bao người, Dương Khai quả thực mở lò luyện đan kia, cúi đầu nhìn.

Trong nháy mắt lúc hắn mở lò đan ra, vô số thần niệm từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy hắn, muốn soi xét tới tột cùng.

Còn không đợi những người này nhìn rõ, Dương Khai một tay đậy lên lò đan, sắc mặt không vui quét mắt bốn phía hừ lạnh nói:

- Vốn dĩ nói cho các người biết có bao nhiêu linh đan cũng không phải là chuyện gì lớn…nhưng các ngươi cứ lén lén lút lút rình mò như vậy thực làm Dương mỗ khinh thường, Dương mỗ quyết định…

Hắn dừng lại một chút khiêu khích tất cả mọi người.

- Không nói cho các ngươi biết. Dương Khai cất cao giọng nói.

- Khốn kiếp a.

- Tiểu tử ngươi đùa bỡn chúng ta đấy à.

- Ta không đi rình coi à, vị Dương huynh này, nói thầm cho ta biết thì sao?

Dương Khai ánh mắt lạnh lẽo quét qua bốn phía, tay chỉ mấy hướng nói:

- Những người vừa rồi mắng ta có thể cút rồi, các ngươi cho dù điều kiện có phong phú hơn nữa ta cũng sẽ không trao đổi Thái Diệu đan với các ngươi.

Một lời này ra lập tức có mấy vị võ giả sắc mặt khó coi vội vàng thở dài cầu xin tha thứ.

Dương Khai hừ mũi,dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người hắn lại làm ra một chuyện cả kinh thất sắc.

Nhìn thấy hắn đưa tay vào dò xét trong lò luyện đan, sau một trận liền đưa ngón tay cầm một viên Thái Diệu đan ra, viên linh đan kia giống viên hắn vừa giao cho Lam Huân như đúc, thoạt nhìn không có chút nào khác biệt.

Sau đó hắn há hốc miệng thuận tay ném Thái Diệu đan vào miệng.

Tiếng vang giòn truyền ra, Dương Khai trống quai hàm như đang ăn đường đậu, tiếng vang phát ra từ Thái Diệu Đan làm người ta miên man bất định, vẻ mặt hắn làm ra vẻ chí cực, gật gù đắc ý, ra vẻ tuyệt vời người ngoài không nói hết được.

Mọi người đều ngạc nhiên há mồm nhìn.

Ực…

Một lát sau, kèm theo tiếng nuốt vào, Dương Khai lúc này mới thở dài một hơi vỗ bụng, bộ dạng thỏa mãn nói:

- Thư thản.

Cho tới lúc này hắn mới lần nữa nhìn mọi người, nhếch miệng nói:

- Không quản trước kia Thái Diệu đan có mấy viên, giờ này lại thiếu một viên, số lượng dĩ nhiên không nhiều lắm, bằng hữu muốn có Thái Diệu đan hãy nhanh bước tới đây trao đổi với Dương mỗ, tới trước được trước, tới sau không có…

Phong thái cùng ngữ khí của hắn như người bán hàng rong, mồm tràn đầy vẻ kích động cực mạnh.

Cuối cùng hắn bổ sung:

- Về phần vật trao đổi, nếu chư vị trong Tứ Quý Chi Địa có thứ gì tốt Dương Khai coi trọng thì sẽ trao đổi, nếu không lọt vào mắt cưỡng cầu cũng vô dụng, mua bán tự nguyện, chư vị xin cứ tự nhiên.

Hắn đưa tay vỗ vỗ lò đan của mình, từ từ hạ xuống thấp, pháp tắc không g ian thúc dục tạo thành một mảnh thiên địa vỡ nát đặc thù trong mười trượng quanh hắn.

Khe nứt không gian như ẩn như hiện, quanh quẩn bốn phía, lực hư không thoải mái nổi lên mơ hồ không chừng.

Bất kỳ võ giả nào có ý đồ xông vào chỗ thiên địa vỡ nát này tất sẽ bị pháp tắc không gian giết chết.

Dĩ nhiên cũng có thể mạnh phá như La Nguyên lúc trước, nhưng làm như vậy, Dương Khai khẳng định cũng sẽ trốn chạy.

Có vết xe đổ nên hiện tại cũng không còn ai muốn động thủ đối với Dương Khai.

- Có ta có ta.

- Má nó, để ta đổi trước, các ngươi nếu dám tranh lão tử giết cả nhà ngươi.

- Lão nương là nữ nhân, các ngươi cũng muốn chen lấn? Ai dám sờ mông ta có gan đứng ra đây, lão nương sẽ đập chết ngươi.

Chỉ một thoáng, tràng diện hỗn loạn không chịu nổi, mọi người chen chúc vô cùng náo nhiệt.

Ngược lại những cường giả có chút thân phận thành danh đã lâu tự cao tự đại đều lẳng lặng đứng tại chỗ, không đi góp phần náo nhiệt. Cũng không phải vì bọn họ không muốn cùng Dương Khai trao đổi Thái Diệu đan, chủ yếu là lúc này xông lên sẽ tổn hại tới hình tượng.

Nhưng nhìn vẻ mặt bọn họ đều là vô cùng lo lắng.

Dù sao bọn họ cũng không biết rốt cuộc trên tay Dương Khai còn có mấy viên Thái Diệu đan, càng không biết hắn rốt cuộc muốn đổi lấy thứ gì, nếu tới muộn ắt hẳn sẽ không có gì.

- Từng người một, ai dám xông vào đừng trách ta hạ thủ vô tình. Dương Khai ngồi ngay ngắn bên trong mảnh thiên địa vỡ nát hừ lạnh một tiếng.

Dứt lời, mảnh thiên địa pháp tắc không gian tràn ngập kia dường như nứt ra một lỗ hổng rõ ràng đủ để một người đi qua.

Một võ giả đứng phía trước thấy tình hình như vậy nhanh tay nhanh mắt chui vào/

Sau khi người này tiến vào lỗ hổng kia liền lập tức khép lại, ngăn những người khác ở bên ngoài.

Tiếng động huyên náo lập tức ngừng lại, mọi người ánh mắt sáng quắc nhìn võ giả đầu tiên đi vào, giữa hai lông mày biểu tình thấp thỏm bất an.

Người kia sau khi vào nhìn xung quanh bốn phía, sau khi mơ hồ xác định khe nứt không gian sẽ không làm mình bị thương tổn gì, lúc này mới chỉnh đốn quần áo, sải bước tới gần Dương Khai.

Đợi cho tới gần mặt hắn nặn ra một nụ cười, ôm quyền tự giới thiệu:

- Tại hạ là Tề Châu Thường gia…

- Ta không có hứng thú với việc ngươi tới từ đâu. Dương Khai không chút khách khí cắt lời hắn, mặt không chút thay đổi nói:

- Đem những thứ ngươi thu hoạch được trong Tứ Quý Chi Địa lấy ra đi để ta xem một chút xem có gì làm cho sáng mắt không.

- Dạ dạ dạ. Nam nhân họ Thường không ngừng gật đầu, cũng không để ý sự vô lễ của Dương Khai. Trong lúc nói chuyện hắn liền lấy từ nhẫn không gian của mình ra mấy vật bày ra trước mặt Dương Khai sau đó không nói gì, căng thẳng chờ đợi.

Dương Khai liếc mắt nhìn, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Đây là tất cả những thứ ngươi thu được lần này?