Kèm theo tiếng gầm lên của Vô Thường, một bóng người thản nhiên bắn ra.
Nhưng không phải Vô Thường, mà là La Nguyên.
Hắn bước một loại bước chân vô cùng huyền diệu, trong nháy mắt, liền đến gần vị trí bị pháp tắc không gian kia ảnh hướng, lâm không mà đứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía dưới, ngay sau đó, hắn giơ hai tay lên thật cao, nắm chắc thành quyền, ôm cùng một chỗ, hung hăng đập xuống.
Năng lượng cuồng bạo trào động.
Phía sau La Nguyên, chợt nổi lên một thân ảnh cao tới mười mấy trượng, thân ảnh kia giống như hình người, lại vô cùng rung động, giống như Cự Linh Thần, hai bàn tay to giơ lên trời, làm ra một động tác giống La Nguyên như đúc.
Oanh…
Một khí tức sau, tiếng nổ truyền đến, quyền ảnh to lớn kia đập vào lĩnh vực ảnh hướng của pháp tắc không gian.
Sắc mặt Dương Khai chợt biến đổi.
Chỉ thấy bốn phía cái khe không gian kia, sụp đổ trong nháy mắt, mà lĩnh vực không gian mình tạo ra, vào giờ khắc này cũng bị bạ lực phá khai.
Còn không đợi hắn kịp phản ứng, Vô Thường bỗng nhiên xuất hiện phía sau La Nguyên, từ góc chết tầm mắt Dương Khai nhảy ra, hắn một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, thân ân đao kia đỏ như lửa, trường kiếm kia trắng tinh không tì vết.
Đao kiếm giao hội cùng ấn, nổi lên một mảnh quang thải mê ly.
Vô Thường chỉ là đem đao kiếm đan chéo nhau, một tầng tia sáng hòa hợp liền thoải mái đi ra, cùng lúc đó, miệng hắn chợt quát một tiếng:
- Đao Kiếm Trấn Ngục, Phong Tỏa Tứ Cực!
Xuy xuy xuy xuy…
Mắt thường có thể thấy được bóng đao kiếm, tràn ngập một mảnh thiên địa ở kia, tạo thành một cỗ lực lượng vô hình, đem mảnh không gian này hoàn toàn phong tỏa.
Mọi người đền nhìn thấy mà cảm thán, trố mắt líu lưỡi.
Vô Thường và La Nguyên hai người này lúc trước còn nhìn nhau không vừa mắt, thậm chí còn phát sinh qua mâu thuẫn ở Nam Vực tinh anh, nhưng giờ khắc này lại phối hợp hoàn mỹ không tì vết
-
- đầu tiên là La Nguyên khuynh thiên một kích, phá đi không gian phong tỏa của Dương Khai, sau đó Vô Thường thi triển bí thuật.** Hành động chỗ Dương Khai.
Như vậy, Dương Khai mặc dù tinh thông lực lượng không gian, cũng tất yêu trở thành cá trong chậu.
Hai người xuất thủ nắm chắc thời cơ, quả thực miểu đáo đỉnh phong, mặc dù là động môn sư huynh đệ thường xuyên phối hợp cũng không nhất định có thể làm được đến trình độ này.
Nhưng hai người bọn họ là võ giả xuất thân bất đồng lại làm được. Gần như chỉ là tự mình phán đoán và bản năng chiến đấu.
- Không xong! Hạ Sanh biến sắc, quát nhỏ.
Bên kia, Vô Thường đã cười lạnh không ngừng:
- Lần này nhìn ngươi chết thế nào!
Trong lúc nói chuyện, đao kiếm trên tay hắn dĩ nhiên lại quấy nhiễu, một cỗ đỏ trắng gặp nhau, tràn đấy ánh đao bóng kiếm gió lôc, đột nhiên hướng Dương Khai đánh tới.
Hắn xuất thủ không có chút nào lưu tình, hiển nhiên là cũng định đưa Dương Khai vào chỗ chết.
Trước mắt bao người, gió lốc kia trực tiếp đem Dương Khai nuốt sống. Đem thân thể hành nhào thành mảnh vụn, thậm chí ngay cả Mặc Ngọc Đỉnh hắn mang theo bên người cũng bị nhào nát vụn…
- A? Không ít người nhìn thấy màn này, không khỏi hô to gọi nhỏ, trên mặt nổi lên thần tình vô cùng nhức nhối.
Tuy nói Dương Khai có chết hay không cũng không liên quan đến bọn chúng, bọn chúng cũng không quan tâm, nhưng nếu Thái Diệu đan bị hủy, vậy thù không phải là mọi người có thể chấp nhận, đến lúc đó Vô Thường sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Thay Dương Khai chịu tội!
Bên kia, sau khi xuất thủ một kích Vô Thường lại không có chút vui sướng nào. Ngược lại nhíu mày sắc mặt ngưng trọng.
La Nguyên cũng vậy, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, như là đang tìm cái gì đó, hư ảnh Cự Linh Thần to lớn sau lưng cũng từ từ biến mất.
- Sự kiên nhẫn của ta là có hạn… Một giọng nói từ bên cạnh bỗng nhiên truyền đến.
Mọi người nghe thấy nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai không hề bị thương chút nào đứng trong hư không, trên tay nâng lò luyện đan kia. Sắc mặt âm trầm quét về phía dưới, cất cao giọng nói:
- Một chút vừa rồi kia, ta có thể coi như thăm dò xem các ngươi có đủ tư cách cùng ta đối thoại hay không, giờ này kết quả đã có, nếu còn có người không thức thời phát khởi công kích ta. Như vậy…một lò Thái Diệu đan này ta liền ăn hết!
- Điên điên điên!
- Người này bị điên rồi a!
- Vị huynh đệ này không cần a, ăn nhiều đan dược như vậy đối với ngươi không tốt, chia cho ta một viên thì thế nào?
Vô thường nhướn mày, thấp giọng nói:
- Quả nhiên có thể thuấn di!
Lúc trước thì hắn có suy đoán, Dương Khai nếu tinh thông lực lượng không gian, như vậy khẳng định có thể làm được không gian cách trở không nhìn thấy, tương tự với bí thuật thuấn di, cho nên hắn mới muốn phong tỏa Dương Khai tại mảnh thiên địa kia, chuẩn bị ra cái giống như rọ bắt ba ba.
Hắn tự hỏi phối hợp với La Nguyên vừa chuẩn, tuy nhiên không thể đem Dương Khai bắt lại.
Hắn thậm chí cũng không có phát hiện, Dương Khai rốt cuộc là thuấn di lúc nào.
Đơn hướng về phía điểm này, hắn đã biết, nhóm người mình căn bản không có cách nào bắt được Dương Khai.
Võ giả tinh thông lực lượng không gian, đang chạy trốn và truy tông chuyện này có ưu thế trời ban, đồn đại này quả nhiên không phải là giả!
Nhân vật muốn đánh chết hoặc bắt được Dương Khai, chỉ có một ít phương pháp có thể áp dụng, hoặc là mời võ giả có thực lực như hắn, lấy thực lực tuyệt đối nghiền nát hắn, khiến hắn không có cơ hội sử dụng lực lượng không gian! Hoặc là, chính là đưa hắn dẫn dụ vào một mảnh không gian nhỏ độc lập, để hắn không thể chạy thoát, hoặc là, chính là chế tạo ra giống như kết giới, vây khốn hắn.
Trong Tứ Quý Chi Địa, không người nào có thể làm được chuyện này.
Dương Khai ở đây, quả thức có thể vô pháp vô thiên!
- Dương huynh trong lời nói là có ý…muốn cùng chúng ta đàm phán? Lam Huân nhướng mày, lên tiếng hỏi, nàng từ trong câu nói vừa rồi của Dương Khai, nghe ra ý tức không giống nhau.
- Công chúa điện hạ nói chí phải! Dương Khai nhếch miệng cười,
- Nhưng công chúa nói đúng phân nửa.
- Nguyện lắng nghe! Lam Huân hé miệng cười.
- Ta là muốn cùng bọn họ đàm phán, chứ không phải là cùng công chúa ngươi. Trong lúc Dương Khai nói chuyện, đã đưa tay dò xét vào trong lò luyện đan của mình, từ bên trong lấy ra một viên tròn xoe, ước chừng to bằng quả nhãn, ánh sắng trắng nõn, giống như linh đan trân châu bình thường.
Mùi hương thấm vào ruột gan, lập tức tràn ngập.
- Thái Diệu đan! Trong đám người, tiếng kinh hô truyền đến, ánh mắt mỗi người đều như lửa nóng nhìn về viên linh đan kia, mọi người đều biết, đây là linh đan diệu dược đế vị trong truyền thuyết!
- Luyện chế Thái Diệu đan có một vị thuốc do công chúa điện hạ cung cấp, vậy Dương mỗ dựa theo ước hẹn lúc trước, tặng công chúa một viên linh đan, mời công chúa thu nhận! Dương Khai tay cầm viên linh đan kia, hướng Lam Huân ra hiệu nói.
- A? Dương huynh nguyện ý thực hiện ước định? Lam Huân có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, nàng vốn cho rằng Dương Khai sẽ không làm như vậy, nào biết chuyện không giống như mình nghĩ.
Dương Khai nghiêm mặt nói:
- Đây là đương nhiên, Thái Diệu đan có thể luyện chế thành công, không thể không tính công gốc cây Bích Huyết Chi công chúa điện hạ cung cấp, nếu không có Bích Huyết Chi kia, lúc này đương nhiên sẽ không có Thái Diệu đan, công chúa điện hạ đương nhiên được nhận một viên…về phần những người khác, không có xuất lực, không có ra vật, chỉ đứng bên cạnh vây xem, cũng muốn đan dược? Hắn một tiếng khinh bỉ không chút lưu tình:
- Nằm mơ đi!
- Dương huynh như vậy cũng coi là công bằng chính trực. Lâm Huân khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Nếu như thế, vậy tiểu muội liền không khách khí.
Nói xong, nàng nhẹ nhàng bước tới gần Dương Khai.
Không lâu sau, liền tới bên cạnh Dương Khai, nhận linh đan hắn đưa tới, thấp giọng nói:
- Cảm ơn nhiều!
- Công chúa khách khí. Dương Khai mỉm cười đáp lại.
- Nếu là có thể, công chúa điện hạ liền có thể đem linh đan uống luôn lúc này, Thái Diệu đan và linh đan khác không giống nhau, nó cũng không cần phải uống trước lúc tấn thăng, ngược lại là càng uống sớm, hiệu quả càng tốt, dược hiệu phát huy cũng là càng hoàn chỉnh, đợi đến ngày công chúa tấn thăng Đế Tôn, tác dụng của Thái Diệu đan sẽ phát huy đến mực tận cùng!
- Vậy…hiện tại ăn luôn! Lan Huân nói, quả nhiên đem Thái Diệu đan kia đút vào miệng, nuốt xuống.
Ực…
Thanh âm cũng không phải là đến từ Lam Huân, mà là từ những võ giả vây xem phía dưới kia, bọn hơ trơ mắt nhìn Lam Huân đem viên linh đan này nuốt xuống, nhưng lại kìm lòng không đặng mà nuốt nước miếng.
- Công chúa điện hạ thiên tư tuyệt luân, cộng với một liên linh đan này, thành tựu đế vị sắp tới, Dương mỗ ở chỗ này trước cầu chúc công chúa thời thế thuận lợi, sớm đăng đế cảnh!
- Nhận lời chúc của ngươi. Lâm Huân mỉm cười.
- Vỗ mông ngựa xong rồi đi? Vô Thương vẻ mặt khí chịu bỗng nhiên cắt ngang hai người đang nói chuyện, lạnh lùng nhìn Dương Khai nói:
- Ta địa khái là hiểu rõ ngươi muốn làm gì.
- A? Dương Khai nhướn mày, nhìn Vô Thường nói:
- Vô Thường huynh nếu là đoán được, không ngại nói một chút xem sao.
- Hừ! Vô Thường hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Thái Diệu đan đã luyện thành, ngươi lại tinh thông lực lượng không gian, tùy thời có thể rời khỏi nơi này, nhưng ngươi chưa đi, ngược lại ở đây nói luôn mồm, cố ý lấy là Thái Diệu đna dụ dỗ mọi người, ý đồ của ngươi, đơn giản chính là muốn dùng Thái Diệu đan trên tay ngươi lúc này trao đổi gì đó thôi…
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói:
- Ngươi coi như là người thông minh, ngươi biết cho dù mang Thái Diệu đan rời khỏi Tứ Quý Chi Địa, cũng không nhất định có thể bảo toàn. Bởi vì chỉ cần võ giả ở đây đem tin tức này mang ra ngoài, mấy vị Đế Tôn Cảnh ở cửa ra ngoài kia, sẽ không dễ dàng để ngươi rời đi, bọn hị ngược lại cũng sẽ ý lớn hiếp nhỏ, tranh đoạt với ngươi, nhưng tất nhiên là muốn ngươi giao Thái Diệu đan ra, sau đó bồi thường ngươi một chút…
- Chỉ là, cùng với bị động chấp nhận người ngoài kia bồi thường, còn không bằng chủ động xuất thủ, tận lực tranh thủ lợi ích lớn nhất! Hắn cuối cùng kết luận.
- Ta nói có đúng hay không?
Dương Khai vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Vô Thường, ngây người lắng nghe.
Một hồi lâu, hắn mới vỗ tay khen:
- Thật không nhìn ra, Vô Thường huynh lại là người tâm tư linh hoạt như vậy.
Lời của hắn, không thể nghi ngờ là thừa nhận Vô Thường nói đúng.
Trên thực tế, Dương Khai quả thật chính là nghĩ như vậy.
Thái Diệu đan quả thật vô cùng trân quý, nếu là có thể mà nói, hắn thật đúng là muốn mang đi, sau này tìm cơ hội đổi lất một chút vật phẩm trân quý hữu dụng với mình, tin rằng chỉ cần ba chữ Thái Diệu đan này, không có người nào, không có tông môn nào nguyện ý cự tuyệt, ngay cả Tinh Thần Cung cũng sẽ không từ chối.
Nhưng là…chính như Vô Thường nói, hắn cho dù đem Thái Diệu đan ra khỏi Tứ Quý Chi Địa, cũng tuyệt đối không có khả năng mang đi được. Mấy vị Đế Tôn Cảnh ngoài kia, làm sao có thể để hắn làm như vậy.
Kết quả lý tưởng nhất, đơn giản chính là mấy vị Đế Tôn Cảnh chia nhau Thái Diệu đna của hắn, sau đó từng người ưu đãi hắn một chút.
Đây cũng không phải là hy vọng Dương Khai muốn thấy.
Đồ đạc của mình, phải tự mình làm chủ mới được, cho dù là lỗ vốn một chút, cũng không thể để cho người ngoài nhúng tay vào. Kèm theo tiếng gầm lên của Vô Thường, một bóng người thản nhiên bắn ra.
Nhưng không phải Vô Thường, mà là La Nguyên.
Hắn bước một loại bước chân vô cùng huyền diệu, trong nháy mắt, liền đến gần vị trí bị pháp tắc không gian kia ảnh hướng, lâm không mà đứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía dưới, ngay sau đó, hắn giơ hai tay lên thật cao, nắm chắc thành quyền, ôm cùng một chỗ, hung hăng đập xuống.
Năng lượng cuồng bạo trào động.
Phía sau La Nguyên, chợt nổi lên một thân ảnh cao tới mười mấy trượng, thân ảnh kia giống như hình người, lại vô cùng rung động, giống như Cự Linh Thần, hai bàn tay to giơ lên trời, làm ra một động tác giống La Nguyên như đúc.
Oanh…
Một khí tức sau, tiếng nổ truyền đến, quyền ảnh to lớn kia đập vào lĩnh vực ảnh hướng của pháp tắc không gian.
Sắc mặt Dương Khai chợt biến đổi.
Chỉ thấy bốn phía cái khe không gian kia, sụp đổ trong nháy mắt, mà lĩnh vực không gian mình tạo ra, vào giờ khắc này cũng bị bạ lực phá khai.
Còn không đợi hắn kịp phản ứng, Vô Thường bỗng nhiên xuất hiện phía sau La Nguyên, từ góc chết tầm mắt Dương Khai nhảy ra, hắn một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, thân ân đao kia đỏ như lửa, trường kiếm kia trắng tinh không tì vết.
Đao kiếm giao hội cùng ấn, nổi lên một mảnh quang thải mê ly.
Vô Thường chỉ là đem đao kiếm đan chéo nhau, một tầng tia sáng hòa hợp liền thoải mái đi ra, cùng lúc đó, miệng hắn chợt quát một tiếng:
- Đao Kiếm Trấn Ngục, Phong Tỏa Tứ Cực!
Xuy xuy xuy xuy…
Mắt thường có thể thấy được bóng đao kiếm, tràn ngập một mảnh thiên địa ở kia, tạo thành một cỗ lực lượng vô hình, đem mảnh không gian này hoàn toàn phong tỏa.
Mọi người đền nhìn thấy mà cảm thán, trố mắt líu lưỡi.
Vô Thường và La Nguyên hai người này lúc trước còn nhìn nhau không vừa mắt, thậm chí còn phát sinh qua mâu thuẫn ở Nam Vực tinh anh, nhưng giờ khắc này lại phối hợp hoàn mỹ không tì vết
-
- đầu tiên là La Nguyên khuynh thiên một kích, phá đi không gian phong tỏa của Dương Khai, sau đó Vô Thường thi triển bí thuật.** Hành động chỗ Dương Khai.
Như vậy, Dương Khai mặc dù tinh thông lực lượng không gian, cũng tất yêu trở thành cá trong chậu.
Hai người xuất thủ nắm chắc thời cơ, quả thực miểu đáo đỉnh phong, mặc dù là động môn sư huynh đệ thường xuyên phối hợp cũng không nhất định có thể làm được đến trình độ này.
Nhưng hai người bọn họ là võ giả xuất thân bất đồng lại làm được. Gần như chỉ là tự mình phán đoán và bản năng chiến đấu.
- Không xong! Hạ Sanh biến sắc, quát nhỏ.
Bên kia, Vô Thường đã cười lạnh không ngừng:
- Lần này nhìn ngươi chết thế nào!
Trong lúc nói chuyện, đao kiếm trên tay hắn dĩ nhiên lại quấy nhiễu, một cỗ đỏ trắng gặp nhau, tràn đấy ánh đao bóng kiếm gió lôc, đột nhiên hướng Dương Khai đánh tới.
Hắn xuất thủ không có chút nào lưu tình, hiển nhiên là cũng định đưa Dương Khai vào chỗ chết.
Trước mắt bao người, gió lốc kia trực tiếp đem Dương Khai nuốt sống. Đem thân thể hành nhào thành mảnh vụn, thậm chí ngay cả Mặc Ngọc Đỉnh hắn mang theo bên người cũng bị nhào nát vụn…
- A? Không ít người nhìn thấy màn này, không khỏi hô to gọi nhỏ, trên mặt nổi lên thần tình vô cùng nhức nhối.
Tuy nói Dương Khai có chết hay không cũng không liên quan đến bọn chúng, bọn chúng cũng không quan tâm, nhưng nếu Thái Diệu đan bị hủy, vậy thù không phải là mọi người có thể chấp nhận, đến lúc đó Vô Thường sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Thay Dương Khai chịu tội!
Bên kia, sau khi xuất thủ một kích Vô Thường lại không có chút vui sướng nào. Ngược lại nhíu mày sắc mặt ngưng trọng.
La Nguyên cũng vậy, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, như là đang tìm cái gì đó, hư ảnh Cự Linh Thần to lớn sau lưng cũng từ từ biến mất.
- Sự kiên nhẫn của ta là có hạn… Một giọng nói từ bên cạnh bỗng nhiên truyền đến.
Mọi người nghe thấy nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai không hề bị thương chút nào đứng trong hư không, trên tay nâng lò luyện đan kia. Sắc mặt âm trầm quét về phía dưới, cất cao giọng nói:
- Một chút vừa rồi kia, ta có thể coi như thăm dò xem các ngươi có đủ tư cách cùng ta đối thoại hay không, giờ này kết quả đã có, nếu còn có người không thức thời phát khởi công kích ta. Như vậy…một lò Thái Diệu đan này ta liền ăn hết!
- Điên điên điên!
- Người này bị điên rồi a!
- Vị huynh đệ này không cần a, ăn nhiều đan dược như vậy đối với ngươi không tốt, chia cho ta một viên thì thế nào?
Vô thường nhướn mày, thấp giọng nói:
- Quả nhiên có thể thuấn di!
Lúc trước thì hắn có suy đoán, Dương Khai nếu tinh thông lực lượng không gian, như vậy khẳng định có thể làm được không gian cách trở không nhìn thấy, tương tự với bí thuật thuấn di, cho nên hắn mới muốn phong tỏa Dương Khai tại mảnh thiên địa kia, chuẩn bị ra cái giống như rọ bắt ba ba.
Hắn tự hỏi phối hợp với La Nguyên vừa chuẩn, tuy nhiên không thể đem Dương Khai bắt lại.
Hắn thậm chí cũng không có phát hiện, Dương Khai rốt cuộc là thuấn di lúc nào.
Đơn hướng về phía điểm này, hắn đã biết, nhóm người mình căn bản không có cách nào bắt được Dương Khai.
Võ giả tinh thông lực lượng không gian, đang chạy trốn và truy tông chuyện này có ưu thế trời ban, đồn đại này quả nhiên không phải là giả!
Nhân vật muốn đánh chết hoặc bắt được Dương Khai, chỉ có một ít phương pháp có thể áp dụng, hoặc là mời võ giả có thực lực như hắn, lấy thực lực tuyệt đối nghiền nát hắn, khiến hắn không có cơ hội sử dụng lực lượng không gian! Hoặc là, chính là đưa hắn dẫn dụ vào một mảnh không gian nhỏ độc lập, để hắn không thể chạy thoát, hoặc là, chính là chế tạo ra giống như kết giới, vây khốn hắn.
Trong Tứ Quý Chi Địa, không người nào có thể làm được chuyện này.
Dương Khai ở đây, quả thức có thể vô pháp vô thiên!
- Dương huynh trong lời nói là có ý…muốn cùng chúng ta đàm phán? Lam Huân nhướng mày, lên tiếng hỏi, nàng từ trong câu nói vừa rồi của Dương Khai, nghe ra ý tức không giống nhau.
- Công chúa điện hạ nói chí phải! Dương Khai nhếch miệng cười,
- Nhưng công chúa nói đúng phân nửa.
- Nguyện lắng nghe! Lam Huân hé miệng cười.
- Ta là muốn cùng bọn họ đàm phán, chứ không phải là cùng công chúa ngươi. Trong lúc Dương Khai nói chuyện, đã đưa tay dò xét vào trong lò luyện đan của mình, từ bên trong lấy ra một viên tròn xoe, ước chừng to bằng quả nhãn, ánh sắng trắng nõn, giống như linh đan trân châu bình thường.
Mùi hương thấm vào ruột gan, lập tức tràn ngập.
- Thái Diệu đan! Trong đám người, tiếng kinh hô truyền đến, ánh mắt mỗi người đều như lửa nóng nhìn về viên linh đan kia, mọi người đều biết, đây là linh đan diệu dược đế vị trong truyền thuyết!
- Luyện chế Thái Diệu đan có một vị thuốc do công chúa điện hạ cung cấp, vậy Dương mỗ dựa theo ước hẹn lúc trước, tặng công chúa một viên linh đan, mời công chúa thu nhận! Dương Khai tay cầm viên linh đan kia, hướng Lam Huân ra hiệu nói.
- A? Dương huynh nguyện ý thực hiện ước định? Lam Huân có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, nàng vốn cho rằng Dương Khai sẽ không làm như vậy, nào biết chuyện không giống như mình nghĩ.
Dương Khai nghiêm mặt nói:
- Đây là đương nhiên, Thái Diệu đan có thể luyện chế thành công, không thể không tính công gốc cây Bích Huyết Chi công chúa điện hạ cung cấp, nếu không có Bích Huyết Chi kia, lúc này đương nhiên sẽ không có Thái Diệu đan, công chúa điện hạ đương nhiên được nhận một viên…về phần những người khác, không có xuất lực, không có ra vật, chỉ đứng bên cạnh vây xem, cũng muốn đan dược? Hắn một tiếng khinh bỉ không chút lưu tình:
- Nằm mơ đi!
- Dương huynh như vậy cũng coi là công bằng chính trực. Lâm Huân khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Nếu như thế, vậy tiểu muội liền không khách khí.
Nói xong, nàng nhẹ nhàng bước tới gần Dương Khai.
Không lâu sau, liền tới bên cạnh Dương Khai, nhận linh đan hắn đưa tới, thấp giọng nói:
- Cảm ơn nhiều!
- Công chúa khách khí. Dương Khai mỉm cười đáp lại.
- Nếu là có thể, công chúa điện hạ liền có thể đem linh đan uống luôn lúc này, Thái Diệu đan và linh đan khác không giống nhau, nó cũng không cần phải uống trước lúc tấn thăng, ngược lại là càng uống sớm, hiệu quả càng tốt, dược hiệu phát huy cũng là càng hoàn chỉnh, đợi đến ngày công chúa tấn thăng Đế Tôn, tác dụng của Thái Diệu đan sẽ phát huy đến mực tận cùng!
- Vậy…hiện tại ăn luôn! Lan Huân nói, quả nhiên đem Thái Diệu đan kia đút vào miệng, nuốt xuống.
Ực…
Thanh âm cũng không phải là đến từ Lam Huân, mà là từ những võ giả vây xem phía dưới kia, bọn hơ trơ mắt nhìn Lam Huân đem viên linh đan này nuốt xuống, nhưng lại kìm lòng không đặng mà nuốt nước miếng.
- Công chúa điện hạ thiên tư tuyệt luân, cộng với một liên linh đan này, thành tựu đế vị sắp tới, Dương mỗ ở chỗ này trước cầu chúc công chúa thời thế thuận lợi, sớm đăng đế cảnh!
- Nhận lời chúc của ngươi. Lâm Huân mỉm cười.
- Vỗ mông ngựa xong rồi đi? Vô Thương vẻ mặt khí chịu bỗng nhiên cắt ngang hai người đang nói chuyện, lạnh lùng nhìn Dương Khai nói:
- Ta địa khái là hiểu rõ ngươi muốn làm gì.
- A? Dương Khai nhướn mày, nhìn Vô Thường nói:
- Vô Thường huynh nếu là đoán được, không ngại nói một chút xem sao.
- Hừ! Vô Thường hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Thái Diệu đan đã luyện thành, ngươi lại tinh thông lực lượng không gian, tùy thời có thể rời khỏi nơi này, nhưng ngươi chưa đi, ngược lại ở đây nói luôn mồm, cố ý lấy là Thái Diệu đna dụ dỗ mọi người, ý đồ của ngươi, đơn giản chính là muốn dùng Thái Diệu đan trên tay ngươi lúc này trao đổi gì đó thôi…
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói:
- Ngươi coi như là người thông minh, ngươi biết cho dù mang Thái Diệu đan rời khỏi Tứ Quý Chi Địa, cũng không nhất định có thể bảo toàn. Bởi vì chỉ cần võ giả ở đây đem tin tức này mang ra ngoài, mấy vị Đế Tôn Cảnh ở cửa ra ngoài kia, sẽ không dễ dàng để ngươi rời đi, bọn hị ngược lại cũng sẽ ý lớn hiếp nhỏ, tranh đoạt với ngươi, nhưng tất nhiên là muốn ngươi giao Thái Diệu đan ra, sau đó bồi thường ngươi một chút…
- Chỉ là, cùng với bị động chấp nhận người ngoài kia bồi thường, còn không bằng chủ động xuất thủ, tận lực tranh thủ lợi ích lớn nhất! Hắn cuối cùng kết luận.
- Ta nói có đúng hay không?
Dương Khai vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Vô Thường, ngây người lắng nghe.
Một hồi lâu, hắn mới vỗ tay khen:
- Thật không nhìn ra, Vô Thường huynh lại là người tâm tư linh hoạt như vậy.
Lời của hắn, không thể nghi ngờ là thừa nhận Vô Thường nói đúng.
Trên thực tế, Dương Khai quả thật chính là nghĩ như vậy.
Thái Diệu đan quả thật vô cùng trân quý, nếu là có thể mà nói, hắn thật đúng là muốn mang đi, sau này tìm cơ hội đổi lất một chút vật phẩm trân quý hữu dụng với mình, tin rằng chỉ cần ba chữ Thái Diệu đan này, không có người nào, không có tông môn nào nguyện ý cự tuyệt, ngay cả Tinh Thần Cung cũng sẽ không từ chối.
Nhưng là…chính như Vô Thường nói, hắn cho dù đem Thái Diệu đan ra khỏi Tứ Quý Chi Địa, cũng tuyệt đối không có khả năng mang đi được. Mấy vị Đế Tôn Cảnh ngoài kia, làm sao có thể để hắn làm như vậy.
Kết quả lý tưởng nhất, đơn giản chính là mấy vị Đế Tôn Cảnh chia nhau Thái Diệu đna của hắn, sau đó từng người ưu đãi hắn một chút.
Đây cũng không phải là hy vọng Dương Khai muốn thấy.
Đồ đạc của mình, phải tự mình làm chủ mới được, cho dù là lỗ vốn một chút, cũng không thể để cho người ngoài nhúng tay vào.