Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2114: Luyện hóa Long Huyết.




- Đây là... Lam Huân đưa mắt nhìn kiện bảo vật thứ tư, vật kia dường như là linh đan, lại không phải linh đan, thoạt nhìn vô cùng cổ quái.

Lam Huân hơi nhíu chân mày, phảng phất có chút mờ mịt, bất quá rất nhanh nàng đổi sắc, kêu lên: - Đế Tuyệt đan!

- Cái gì? La Nguyên từ đầu không có mở miệng nói chuyện cũng cả kinh kêu lên:

- Đế Tuyệt đan? Cô nương xác định mình không nhìn lầm?

Lời vừa nói ra, Tiêu Thần không khỏi hừ lạnh một tiếng: - Chú ý lời nói của ngươi, trước mặt ngươi là công chúa điện hạ đấy!

La Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt hai người chạm nhau đốm lửa bắn ra bốn phía.

Lam Huân hé miệng cười, nói: - Cái này hẳn là Đế Tuyệt đan không sai! Nếu La huynh không tin, đợi lát nữa đánh vỡ cấm chế, lấy ra là biết ngay!

- Ta không phải không tin! La Nguyên hừ một tiếng nói: - Chỉ là... không nghĩ tới loại bảo vật này cũng xuất hiện ở đây mà thôi!

Lam Huân gật gật đầu nói: - Ta cũng bất ngờ! Đế Tuyệt đan... ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ là nghe phụ thân nói tới mấy lần, cho nên nhất thời không thể nhận ra. Tuy nhiên... trong Đế Tuyệt đan đều là phong ấn một kích toàn lực của cường giả Đế Tôn Cảnh, nếu có thể chiếm được vật này thì chẳng khác nào có một sát thủ giản a!

Nghe nàng vừa nói như vậy, Dương Khai lập tức sáng tỏ rốt cuộc Đế Tuyệt đan này có huyền bí gì, chứa đựng huyền diệu bực nào.

Vật này không ngờ lại là phong ấn một một kích toàn lực của cường giả Đế Tôn Cảnh! Chỗ kỳ diệu có chút tương tự với Tinh Đế Lệnh năm đó hắn chiếm được ở cố hương Tinh Vực.

Trong Tinh Đế Lệnh cũng có phong ấn một loại thần thông của Tinh Không Đại Đế!

Mọi người ở đây đều là võ giả cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh, nếu có thể có Đế Tuyệt đan này, thì trong cấp ngang hàng ai là địch thủ? Cho dù gặp Đế Tôn Cảnh, cũng không phải không có sức đánh một trận!

Đúng như Lam Huân nói, thứ này quả thật có thể trở thành một sát thủ giản, hơn nữa còn là loại giải quyết dứt khoát!

Võ giả lịch lãm, ai mà không trải qua mấy lần sống chết tồn vong trước mắt? Ở thời khắc mấu chốt đó, Đế Tuyệt đan không thể nghi ngờ chính là vương bài tốt nhất!

Mọi người lại lần nữa hơi thở dồn dập, đầy mặt lửa nóng...

- Một vật cuối cùng kia...

Lam Huân lần nữa nhíu chân mày, nhìn hạt châu màu lửa đỏ lớn chừng trái nhãn kia hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu nói: - Xin lỗi ta kiến thức nông cạn, cũng không nhận biết. Chư vị có ấn tượng gì không?

Ngay cả nhân vật như Lam Huân đều không nhận biết hạt châu màu lửa đỏ kia, người khác tự nhiên càng không cần phải nói, đều rối rít lắc đầu, tỏ ý chưa từng thấy qua vật này.

Lam Huân mỉm cười, nói: - Thật ra không quản đây là vật gì, nếu đã đặt chung với mấy vật kia ở chỗ này, có lẽ cũng không tầm thường đâu!

Nàng nói lời ấy cũng không phải là bắn tên không đích.

Trên đài cao đặt năm vật, một kiện Ngụy Đế Bảo phòng ngự, một giọt Thái Nhất Thần Thủy, một phần Đế Vận, một viên Đế Tuyệt đan... thứ nào không phải là vật vô giá, thứ nào không phải là bảo vật gần như tuyệt tích? Nói riêng về giá trị, đúng là không nói được vật nào cao vật nào thấp... không có đạo lý nào vật thứ năm chính là vật vô dụng. Hạt châu màu lửa đỏ này, tối thiểu cũng là tồn tại cùng cấp bậc với mấy bảo vật kia. Chỉ là không có người nào biết nó rốt cuộc có tác dụng gì mà thôi.

- Thật ra...

Lam Huân chớp chớp đôi mắt đẹp, ánh mắt như ngừng lại ở vị trí trung ương bệ cao, nơi đó, trong quầng sáng cấm chế lại trống rỗng, bên trong không có vật gì: - Ta thật ra để ý hơn, trong này... trước là đặt bảo vật gì?

- Công chúa điện hạ nói lời ấy có ý gì? Khổng Kỳ hỏi.

Lam Huân nói: - Bên trong cấm chế này, còn sót lại lực lượng đế uy cực mạnh. Nếu ta không có đoán sai, trong này trước hẳn là có một kiện Đế Bảo...

- Đế Bảo?

- Là thật ư?

- Không phải chứ!

Dù mọi người tại đây đều từng kiến thức qua sóng to gió lớn, cũng nghe nói mà cả kinh: Đế Bảo thứ này cũng không phải tùy tiện là có thể chiếm được, không khỏi kinh hô lên.

- Hẳn không sai... Lam Huân nói dáng vẻ chắc chắc:

- Hơn nữa ngay trước đây không lâu, Đế Bảo còn ở chỗ này, nhưng không biết tại sao đột nhiên biến mất không thấy, bằng không không có khả năng lưu lại lực lượng đế uy rõ ràng như thế!

- Có người đã tới đây trước chúng ta ư? Cung Văn Sơn sắc mặt trầm xuống.

- Đáng giận, là ai nhanh chân đến trước! Khổng Kỳ cũng tức giận mắng một tiếng.

Lam Huân lắc đầu nói: - Hẳn không phải như vậy, nếu như thật có người nhanh chân đến trước chúng ta, vì sao chỉ lấy đi một bảo vật? Còn dư lại đều là bảo vật hiếm có, không có đạo lý nào bỏ qua... Huống chi, cấm chế này còn không có hư hại...

- Vậy là tình huống gì đây? Khổng Kỳ đầu óc mơ hồ.

- Ta cũng không biết! Lam Huân cười bất đắc dĩ.

Trong lúc mấy người nói chuyện, trong đầu Dương Khai không tự chủ hiện lên kiện Phượng Thải Hà Y kia...

Nhớ lại trước đó lúc gặp Trương Nhược Tích mặc Phượng Thải Hà Y phát ra đế uy, cảm thụ lại một chút khí tức lưu lại trên đài cao... Dương Khai lập tức vội ho một tiếng, nói: - Không quản nơi này từng có một kiện Đế Bảo hay không, giờ này nếu không thấy, thì nói rõ chúng ta vô duyên, tốt hơn là nói xem các vật còn dư này, nên phân chia như thế nào đây?

Hắn vừa nói ra lời này, vốn bầu không khí còn có chút hòa hài đột nhiên nổi lên bạt kiếm giương cung, người người đều ngầm thúc dục nguyên lực, lẳng lặng nhích ra một khoảng cách với người khác, ánh mắt cảnh giác mà ngưng trọng.

Bảo vật có năm kiện, mà ở đây lại có tám người, hiển nhiên không thể chia đều, thế tất nhiên sẽ có người không lấy được cái gì.

Đều là thiên chi kiêu tử, đều là võ giả thực lực cường đại, không có người nào nguyện ý tay không mà về.

- Chư vị, Tiêu mỗ có một đề nghị, không biết chư vị có nguyện ý nghe hay không? Bỗng nhiên Tiêu Thần cười híp mắt lên tiếng nói.

Khổng Kỳ không biết hắn định đưa ra đề nghị gì, nhưng nếu người ta đã lên tiếng, cũng không tiện cản trở, chỉ có thể nói theo:

- Tiêu huynh có thượng sách gì, không ngại nói ra nghe xem!

Những người khác cũng đều dời mắt nhìn vào Tiêu Thần.

Tiêu Thần thấy vậy, cười sang sảng nói: - Trong Nam Vực, với Tinh Thần Cung ta là chính, mà vừa rồi công chúa điện hạ cũng không tiếc chỉ giáo, cấp cho chư vị nhiều tin tức... công chúa điện hạ nhân nghĩa vô tư như thế, chẳng lẽ chư vị không muốn bày tỏ một chút sao?

Hắn nói tới đây, bỗng nhiên mọi người đều có cảm giác không tốt lắm.

Quả nhiên, Tiêu Thần tiếp tục nói: - Tiêu mỗ cảm thấy, với thân phận địa vị của công chúa điện hạ, nên lấy trước một vật... Chư vị cảm thấy thế nào?

Trong lòng mọi người lập tức mắng cho Tiêu Thần máu chó giội lên đầu! Chỉ là ngại ở trước mặt Lam Huân, không tiện phát tác mà thôi, mỗi người đều sắc mặt âm trầm, cũng không ai đáp lời.

Hiện tại, bảo vật vốn đã không đủ phân chia, người này lại còn đề nghị nhượng cho Lam Huân lấy trước một kiện, đây quả thực là hành vi cường đạo mà, làm người không biết xấu hổ mà! Đổi lại là người khác nói như vậy, chỉ sợ sẽ bị nước miếng phun cho chết chìm, nhưng Tiêu Thần đưa Lam Huân ra làm mục tiêu nên không người nào dám càn rỡ.

Lam Huân thân phận địa vị rõ ràng thế kia, ai dám có ý kiến gì với nàng? Sau này còn muốn lăn lộn ở Nam Vực hay không?

Cường thế như La Nguyên, thời khắc này cũng đầy mặt oán hận, không nói một lời.

Đứng thấy hắn lúc đối mặt với Vô Thường không thối lui chút nào, nhưng hắn cũng biết trên đời này có một số người căn bản không thể đắc tội: Lam Huân chính là một trong đó...

- Thế nào? Chư vị cảm thấy đề nghị này của Tiêu mỗ không ổn sao? Tiêu Thần mượn danh dọa người, thấy mọi người đều không lên tiếng, hừ lạnh nói: - Hay là nói... chư vị coi thường Tinh Thần Cung ta?

Chụp xuống cái mũ này! Khổng Kỳ lập tức dùng ánh mắt như "ta cưỡng hiếp lão nương ngươi" nhìn về phía Tiêu Thần, trong bụng sớm đã thăm hỏi mười tám đời tổ tông hắn...

- Này... Mộ Dung Hiểu Hiểu tâm địa thiện lương, thấy bầu không khí căng thẳng như vậy, nói một chữ rồi cũng không biết nên làm thế nào hóa giải bầu không khí, cấp bách đến đầy mặt đỏ bừng.

Những người khác đều im lặng không lên tiếng, không tỏ thái độ.

Dương Khai quan sát theo sắc mặt, thấy Lam Huân nhíu chân mày bộ dáng như không vui, trong lòng biết điều này cũng không phải do nàng và Tiêu Thần thương nghị trước, mà do người kia chuyên quyền độc đoán... trong lòng âm thầm gật đầu.

Hắn có ấn tượng với Lam Huân cũng không tệ lắm, nếu Lam Huân thật sự muốn mượn uy danh Đại Đế và Tinh Thần Cung để đoạt lấy bảo vật, chỉ sợ mọi người cũng không có biện pháp, nhưng kể từ đó, chỉ sợ hình tượng của Lam Huân sẽ phải giảm mạnh.

Hơn nữa, những vật trên đài cao này tất nhiên vô cùng trân quý, nhưng với thân phận của Lam Huân, chưa chắc nàng nhìn ở trong mắt.

Cái khiên đen nhánh kia đối với nàng mà nói giống như là gân gà vô bổ, bởi vì bản thân nàng đã có một kiện Đế Bảo phòng ngự của Đại Đế ban cho.

Thái Nhất Thần Thủy thứ này nàng lấy cũng vô dụng, trong Tinh Thần Cung còn có nhiều linh thảo diệu dược, đủ các loại dược linh nhiều đếm không xuể, không cần tới Thái Nhất Thần Thủy?

Về phần Đế Vận, nàng hiện tại chỉ mới là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, lấy cũng không có chỗ dùng.

Còn Đế Tuyệt đan kia...

Nếu nàng muốn, chỉ cần đi theo Minh Nguyệt Đại Đế nũng nịu yêu cầu, khẳng định Đại Đế sẽ luyện chế cho nàng mấy viên. Dù sao Đại Đế công lực thâm hậu, không sợ tiêu hao mấy trăm năm công lực.

Ngay lúc bầu không khí căng thẳng, bỗng nhiên Lam Huân hé miệng cười, nói: - Nếu các vị không có ý kiến, thì ta cùng Tiêu Thần ca ca lấy trước một kiện!

- Hả? Cung Văn Sơn nghe vậy, nhướn mày lên, làm như nghe được tiếng nước ngoài, ngạc nhiên nhìn Lam Huân, bất quá rất nhanh, vẻ ngạc nhiên kia liền biến thành bình thường trở lại, mỉm cười.

Khổng Kỳ chau mày, sau đó cũng hiểu ý trong lời nói của Lam Huân, mỉm cười gật gật đầu nói: - Công chúa điện hạ muốn lấy trước một kiện, Khổng mỗ đương nhiên không có ý kiến!

- Ta không có ý kiến! Biện Vũ Tình ngay tiếp theo tỏ thái độ.

Mọi người tại chỗ đều là nhân tinh, tuy rằng Lam Huân biểu đạt ra ý tứ không sai biệt lắm với Tiêu Thần, nhưng ý đồ giữa hai người là hoàn toàn có khác biệt, chỗ nào còn nghe không hiểu?

- Các người thì sao? Lam Huân lại quay đầu nhìn đám người La Nguyên hỏi.

- Công chúa điện hạ tự tiện là được! La mỗ không tin người bên ngoài, nhưng, công chúa điện hạ còn là tin được!

Lam Huân khẽ gật gật đầu: - Đa tạ La huynh nể tình!

La Nguyên đều tỏ thái đồng ý, còn lại Dương Khai và Mộ Dung Hiểu Hiểu sao còn có ý kiến.

Thơi điêm mọi người đều lần lượt gật đầu đồng ý, Tiêu Thần lại cấp bách, đỏ mắt nói: - Công chúa điện hạ...

Lam Huân thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nhìn hắn, nói: - Tiêu Thần ca ca, nếu mọi người đều không có ý kiến, vậy làm phiền huynh một chuyến, đi lấy vật thuộc về chúng ta...

Nói đến đây, nàng chuyển đôi mắt đẹp, nhìn về phía đài cao, thuận tay chỉ, nói: - Thu lấy Ngụy Đế Bảo đi!

Năm kiện bảo vật, giá trị cao thấp đích thực không dễ bình phẩm, bởi vì nhu cầu mỗi người bất đồng, tác dụng của năm kiện vật này cũng khác nhau...

Nhưng với Lam Huân, trong năm kiện vật giá trị thấp nhất dường như chính là cái khiên Ngụy Đế Bảo kia.

Bởi vì vật này đối với nàng hoàn toàn không có ích lợi gì! Ngay cả hạt châu màu đỏ lửa không biết sử dụng kia, nói không chừng cũng là một kiện kỳ vật, đối với nàng hơi có chút tác dụng.

Thế nhưng nàng vẫn chọn lấy Ngụy Đế Bảo! - Đây là... Lam Huân đưa mắt nhìn kiện bảo vật thứ tư, vật kia dường như là linh đan, lại không phải linh đan, thoạt nhìn vô cùng cổ quái.

Lam Huân hơi nhíu chân mày, phảng phất có chút mờ mịt, bất quá rất nhanh nàng đổi sắc, kêu lên: - Đế Tuyệt đan!

- Cái gì? La Nguyên từ đầu không có mở miệng nói chuyện cũng cả kinh kêu lên:

- Đế Tuyệt đan? Cô nương xác định mình không nhìn lầm?

Lời vừa nói ra, Tiêu Thần không khỏi hừ lạnh một tiếng: - Chú ý lời nói của ngươi, trước mặt ngươi là công chúa điện hạ đấy!

La Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt hai người chạm nhau đốm lửa bắn ra bốn phía.

Lam Huân hé miệng cười, nói: - Cái này hẳn là Đế Tuyệt đan không sai! Nếu La huynh không tin, đợi lát nữa đánh vỡ cấm chế, lấy ra là biết ngay!

- Ta không phải không tin! La Nguyên hừ một tiếng nói: - Chỉ là... không nghĩ tới loại bảo vật này cũng xuất hiện ở đây mà thôi!

Lam Huân gật gật đầu nói: - Ta cũng bất ngờ! Đế Tuyệt đan... ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ là nghe phụ thân nói tới mấy lần, cho nên nhất thời không thể nhận ra. Tuy nhiên... trong Đế Tuyệt đan đều là phong ấn một kích toàn lực của cường giả Đế Tôn Cảnh, nếu có thể chiếm được vật này thì chẳng khác nào có một sát thủ giản a!

Nghe nàng vừa nói như vậy, Dương Khai lập tức sáng tỏ rốt cuộc Đế Tuyệt đan này có huyền bí gì, chứa đựng huyền diệu bực nào.

Vật này không ngờ lại là phong ấn một một kích toàn lực của cường giả Đế Tôn Cảnh! Chỗ kỳ diệu có chút tương tự với Tinh Đế Lệnh năm đó hắn chiếm được ở cố hương Tinh Vực.

Trong Tinh Đế Lệnh cũng có phong ấn một loại thần thông của Tinh Không Đại Đế!

Mọi người ở đây đều là võ giả cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh, nếu có thể có Đế Tuyệt đan này, thì trong cấp ngang hàng ai là địch thủ? Cho dù gặp Đế Tôn Cảnh, cũng không phải không có sức đánh một trận!

Đúng như Lam Huân nói, thứ này quả thật có thể trở thành một sát thủ giản, hơn nữa còn là loại giải quyết dứt khoát!

Võ giả lịch lãm, ai mà không trải qua mấy lần sống chết tồn vong trước mắt? Ở thời khắc mấu chốt đó, Đế Tuyệt đan không thể nghi ngờ chính là vương bài tốt nhất!

Mọi người lại lần nữa hơi thở dồn dập, đầy mặt lửa nóng...

- Một vật cuối cùng kia...

Lam Huân lần nữa nhíu chân mày, nhìn hạt châu màu lửa đỏ lớn chừng trái nhãn kia hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu nói: - Xin lỗi ta kiến thức nông cạn, cũng không nhận biết. Chư vị có ấn tượng gì không?

Ngay cả nhân vật như Lam Huân đều không nhận biết hạt châu màu lửa đỏ kia, người khác tự nhiên càng không cần phải nói, đều rối rít lắc đầu, tỏ ý chưa từng thấy qua vật này.

Lam Huân mỉm cười, nói: - Thật ra không quản đây là vật gì, nếu đã đặt chung với mấy vật kia ở chỗ này, có lẽ cũng không tầm thường đâu!

Nàng nói lời ấy cũng không phải là bắn tên không đích.

Trên đài cao đặt năm vật, một kiện Ngụy Đế Bảo phòng ngự, một giọt Thái Nhất Thần Thủy, một phần Đế Vận, một viên Đế Tuyệt đan... thứ nào không phải là vật vô giá, thứ nào không phải là bảo vật gần như tuyệt tích? Nói riêng về giá trị, đúng là không nói được vật nào cao vật nào thấp... không có đạo lý nào vật thứ năm chính là vật vô dụng. Hạt châu màu lửa đỏ này, tối thiểu cũng là tồn tại cùng cấp bậc với mấy bảo vật kia. Chỉ là không có người nào biết nó rốt cuộc có tác dụng gì mà thôi.

- Thật ra...

Lam Huân chớp chớp đôi mắt đẹp, ánh mắt như ngừng lại ở vị trí trung ương bệ cao, nơi đó, trong quầng sáng cấm chế lại trống rỗng, bên trong không có vật gì: - Ta thật ra để ý hơn, trong này... trước là đặt bảo vật gì?

- Công chúa điện hạ nói lời ấy có ý gì? Khổng Kỳ hỏi.

Lam Huân nói: - Bên trong cấm chế này, còn sót lại lực lượng đế uy cực mạnh. Nếu ta không có đoán sai, trong này trước hẳn là có một kiện Đế Bảo...

- Đế Bảo?

- Là thật ư?

- Không phải chứ!

Dù mọi người tại đây đều từng kiến thức qua sóng to gió lớn, cũng nghe nói mà cả kinh: Đế Bảo thứ này cũng không phải tùy tiện là có thể chiếm được, không khỏi kinh hô lên.

- Hẳn không sai... Lam Huân nói dáng vẻ chắc chắc:

- Hơn nữa ngay trước đây không lâu, Đế Bảo còn ở chỗ này, nhưng không biết tại sao đột nhiên biến mất không thấy, bằng không không có khả năng lưu lại lực lượng đế uy rõ ràng như thế!

- Có người đã tới đây trước chúng ta ư? Cung Văn Sơn sắc mặt trầm xuống.

- Đáng giận, là ai nhanh chân đến trước! Khổng Kỳ cũng tức giận mắng một tiếng.

Lam Huân lắc đầu nói: - Hẳn không phải như vậy, nếu như thật có người nhanh chân đến trước chúng ta, vì sao chỉ lấy đi một bảo vật? Còn dư lại đều là bảo vật hiếm có, không có đạo lý nào bỏ qua... Huống chi, cấm chế này còn không có hư hại...

- Vậy là tình huống gì đây? Khổng Kỳ đầu óc mơ hồ.

- Ta cũng không biết! Lam Huân cười bất đắc dĩ.

Trong lúc mấy người nói chuyện, trong đầu Dương Khai không tự chủ hiện lên kiện Phượng Thải Hà Y kia...

Nhớ lại trước đó lúc gặp Trương Nhược Tích mặc Phượng Thải Hà Y phát ra đế uy, cảm thụ lại một chút khí tức lưu lại trên đài cao... Dương Khai lập tức vội ho một tiếng, nói: - Không quản nơi này từng có một kiện Đế Bảo hay không, giờ này nếu không thấy, thì nói rõ chúng ta vô duyên, tốt hơn là nói xem các vật còn dư này, nên phân chia như thế nào đây?

Hắn vừa nói ra lời này, vốn bầu không khí còn có chút hòa hài đột nhiên nổi lên bạt kiếm giương cung, người người đều ngầm thúc dục nguyên lực, lẳng lặng nhích ra một khoảng cách với người khác, ánh mắt cảnh giác mà ngưng trọng.

Bảo vật có năm kiện, mà ở đây lại có tám người, hiển nhiên không thể chia đều, thế tất nhiên sẽ có người không lấy được cái gì.

Đều là thiên chi kiêu tử, đều là võ giả thực lực cường đại, không có người nào nguyện ý tay không mà về.

- Chư vị, Tiêu mỗ có một đề nghị, không biết chư vị có nguyện ý nghe hay không? Bỗng nhiên Tiêu Thần cười híp mắt lên tiếng nói.

Khổng Kỳ không biết hắn định đưa ra đề nghị gì, nhưng nếu người ta đã lên tiếng, cũng không tiện cản trở, chỉ có thể nói theo:

- Tiêu huynh có thượng sách gì, không ngại nói ra nghe xem!

Những người khác cũng đều dời mắt nhìn vào Tiêu Thần.

Tiêu Thần thấy vậy, cười sang sảng nói: - Trong Nam Vực, với Tinh Thần Cung ta là chính, mà vừa rồi công chúa điện hạ cũng không tiếc chỉ giáo, cấp cho chư vị nhiều tin tức... công chúa điện hạ nhân nghĩa vô tư như thế, chẳng lẽ chư vị không muốn bày tỏ một chút sao?

Hắn nói tới đây, bỗng nhiên mọi người đều có cảm giác không tốt lắm.

Quả nhiên, Tiêu Thần tiếp tục nói: - Tiêu mỗ cảm thấy, với thân phận địa vị của công chúa điện hạ, nên lấy trước một vật... Chư vị cảm thấy thế nào?

Trong lòng mọi người lập tức mắng cho Tiêu Thần máu chó giội lên đầu! Chỉ là ngại ở trước mặt Lam Huân, không tiện phát tác mà thôi, mỗi người đều sắc mặt âm trầm, cũng không ai đáp lời.

Hiện tại, bảo vật vốn đã không đủ phân chia, người này lại còn đề nghị nhượng cho Lam Huân lấy trước một kiện, đây quả thực là hành vi cường đạo mà, làm người không biết xấu hổ mà! Đổi lại là người khác nói như vậy, chỉ sợ sẽ bị nước miếng phun cho chết chìm, nhưng Tiêu Thần đưa Lam Huân ra làm mục tiêu nên không người nào dám càn rỡ.

Lam Huân thân phận địa vị rõ ràng thế kia, ai dám có ý kiến gì với nàng? Sau này còn muốn lăn lộn ở Nam Vực hay không?

Cường thế như La Nguyên, thời khắc này cũng đầy mặt oán hận, không nói một lời.

Đứng thấy hắn lúc đối mặt với Vô Thường không thối lui chút nào, nhưng hắn cũng biết trên đời này có một số người căn bản không thể đắc tội: Lam Huân chính là một trong đó...

- Thế nào? Chư vị cảm thấy đề nghị này của Tiêu mỗ không ổn sao? Tiêu Thần mượn danh dọa người, thấy mọi người đều không lên tiếng, hừ lạnh nói: - Hay là nói... chư vị coi thường Tinh Thần Cung ta?

Chụp xuống cái mũ này! Khổng Kỳ lập tức dùng ánh mắt như "ta cưỡng hiếp lão nương ngươi" nhìn về phía Tiêu Thần, trong bụng sớm đã thăm hỏi mười tám đời tổ tông hắn...

- Này... Mộ Dung Hiểu Hiểu tâm địa thiện lương, thấy bầu không khí căng thẳng như vậy, nói một chữ rồi cũng không biết nên làm thế nào hóa giải bầu không khí, cấp bách đến đầy mặt đỏ bừng.

Những người khác đều im lặng không lên tiếng, không tỏ thái độ.

Dương Khai quan sát theo sắc mặt, thấy Lam Huân nhíu chân mày bộ dáng như không vui, trong lòng biết điều này cũng không phải do nàng và Tiêu Thần thương nghị trước, mà do người kia chuyên quyền độc đoán... trong lòng âm thầm gật đầu.

Hắn có ấn tượng với Lam Huân cũng không tệ lắm, nếu Lam Huân thật sự muốn mượn uy danh Đại Đế và Tinh Thần Cung để đoạt lấy bảo vật, chỉ sợ mọi người cũng không có biện pháp, nhưng kể từ đó, chỉ sợ hình tượng của Lam Huân sẽ phải giảm mạnh.

Hơn nữa, những vật trên đài cao này tất nhiên vô cùng trân quý, nhưng với thân phận của Lam Huân, chưa chắc nàng nhìn ở trong mắt.

Cái khiên đen nhánh kia đối với nàng mà nói giống như là gân gà vô bổ, bởi vì bản thân nàng đã có một kiện Đế Bảo phòng ngự của Đại Đế ban cho.

Thái Nhất Thần Thủy thứ này nàng lấy cũng vô dụng, trong Tinh Thần Cung còn có nhiều linh thảo diệu dược, đủ các loại dược linh nhiều đếm không xuể, không cần tới Thái Nhất Thần Thủy?

Về phần Đế Vận, nàng hiện tại chỉ mới là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, lấy cũng không có chỗ dùng.

Còn Đế Tuyệt đan kia...

Nếu nàng muốn, chỉ cần đi theo Minh Nguyệt Đại Đế nũng nịu yêu cầu, khẳng định Đại Đế sẽ luyện chế cho nàng mấy viên. Dù sao Đại Đế công lực thâm hậu, không sợ tiêu hao mấy trăm năm công lực.

Ngay lúc bầu không khí căng thẳng, bỗng nhiên Lam Huân hé miệng cười, nói: - Nếu các vị không có ý kiến, thì ta cùng Tiêu Thần ca ca lấy trước một kiện!

- Hả? Cung Văn Sơn nghe vậy, nhướn mày lên, làm như nghe được tiếng nước ngoài, ngạc nhiên nhìn Lam Huân, bất quá rất nhanh, vẻ ngạc nhiên kia liền biến thành bình thường trở lại, mỉm cười.

Khổng Kỳ chau mày, sau đó cũng hiểu ý trong lời nói của Lam Huân, mỉm cười gật gật đầu nói: - Công chúa điện hạ muốn lấy trước một kiện, Khổng mỗ đương nhiên không có ý kiến!

- Ta không có ý kiến! Biện Vũ Tình ngay tiếp theo tỏ thái độ.

Mọi người tại chỗ đều là nhân tinh, tuy rằng Lam Huân biểu đạt ra ý tứ không sai biệt lắm với Tiêu Thần, nhưng ý đồ giữa hai người là hoàn toàn có khác biệt, chỗ nào còn nghe không hiểu?

- Các người thì sao? Lam Huân lại quay đầu nhìn đám người La Nguyên hỏi.

- Công chúa điện hạ tự tiện là được! La mỗ không tin người bên ngoài, nhưng, công chúa điện hạ còn là tin được!

Lam Huân khẽ gật gật đầu: - Đa tạ La huynh nể tình!

La Nguyên đều tỏ thái đồng ý, còn lại Dương Khai và Mộ Dung Hiểu Hiểu sao còn có ý kiến.

Thơi điêm mọi người đều lần lượt gật đầu đồng ý, Tiêu Thần lại cấp bách, đỏ mắt nói: - Công chúa điện hạ...

Lam Huân thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nhìn hắn, nói: - Tiêu Thần ca ca, nếu mọi người đều không có ý kiến, vậy làm phiền huynh một chuyến, đi lấy vật thuộc về chúng ta...

Nói đến đây, nàng chuyển đôi mắt đẹp, nhìn về phía đài cao, thuận tay chỉ, nói: - Thu lấy Ngụy Đế Bảo đi!

Năm kiện bảo vật, giá trị cao thấp đích thực không dễ bình phẩm, bởi vì nhu cầu mỗi người bất đồng, tác dụng của năm kiện vật này cũng khác nhau...

Nhưng với Lam Huân, trong năm kiện vật giá trị thấp nhất dường như chính là cái khiên Ngụy Đế Bảo kia.

Bởi vì vật này đối với nàng hoàn toàn không có ích lợi gì! Ngay cả hạt châu màu đỏ lửa không biết sử dụng kia, nói không chừng cũng là một kiện kỳ vật, đối với nàng hơi có chút tác dụng.

Thế nhưng nàng vẫn chọn lấy Ngụy Đế Bảo!