Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2113: Không Linh Ngọc Bích phản ứng




Vút vút vút…

Trước đại điện, bóng người lay động, bảy người còn lại đều thi triển thủ đoạn của mình, tranh giành xông lên phía trước, cũng như cái gọi là người tới trước được lợi, Cung Văn Sơn đã là người đầu tiên tiến vào, người sau lưng đứng xem lòng nóng như lửa đốt.

Trong nháy mắt, mọi người đều đã tiến vào bên trong đại điện, tự mình tìm một chỗ đứng tốt, híp mắt nhìn về phía trước mặt.

Ở trước mặt có vầng hào quang kỳ lạ, linh khí kích động phiêu lãng như có bảo vật bất thế, bị chôn vùi mấy vạn năm, đang chờ đợi chủ nhân mới đến.

Ầm ầm…

Ngay sau khi mọi người đi vào, đại môn nọ cũng từ từ đóng lại, phát ra tiếng vang như sấm rền.

Mọi người có chút kinh hãi, bất quá rất mau đã thu liễm tinh thần, không quá để ý nữa, mà đưa mắt quét nhìn xung quanh đại điện, dò xét tình huống.

Như những gì đập vào mắt thì vị trí trong cùng bên phải của đại điện có một quang môn hình tròn, trong quang môn khí trời lưu chuyển, vầng sáng chớp sáng chớp tắt, lực không gian du đãng, không biết đi về phương nào, nhìn chăm chú một chút sẽ khiến tâm thần con người trầm luân.

Mà ở nơi cách mọi người khoảng ba mươi trượng, có một cái đài cao.

Trên đài cao, có mấy thứ đồ vật hình thái bất đồng đang được lẳng lặng đặt tại đó.

- Đây là…. Đợi nhìn rõ mấy thứ đồ trên đài cao, mọi người mới khiếp sợ lộ ra vẻ tham lam.

Đồ không nhiều, chỉ có năm món mà thôi.

Một cái khiên hình bầu dục một mặt đen như mực. Bề mặt khiên trạm trổ long phượng, không ngừng có phù văn phức tạp ẩn hiện, huyền diệu vô cùng.

Một món cỡ như anh đào, xem ra giống một giọt nước.

Một vầng hào quang bảy màu tản mát, phảng phất như dòng nước mềm mại quỷ dị…

Một món trông như linh đan nhưng lại như không phải linh đan…

Một viên ngọc tròn to cỡ mắt rồng, phô ra sắc lửa đỏ…

Tổng cộng năm món bảo bối, đều được đặt trên bệ cao, mỗi một món bảo bối đều được một màn sáng bằng nửa vòng tròn bao lại, mắt thường cũng có thể nhìn thấy, xem ra giống nhu một cái bát lớn úp lên trên cái bên vậy.

Ánh mắt mọi người lần lượt quét qua năm món bảo vật, cuối cùng đặt lên tầng ánh sáng bằng nửa vòng tròng bên ngoài, đây là… hình như cũng là một món bảo bối, chỉ là không biết vì sao không thấy nữa.

Nói cách khác, ở trên đài cao này, vốn dĩ có sáu món bảo bối, mà giờ đây bỗng chỉ còn lại năm món một cách đầy quỷ dị, một món còn lại cũng không biết bị ai nhanh chân đến trước lấy đi rồi.

Ực

Khổng Kỳ nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào cái khiên hình bầu dục màu đen xì kia, khổ sở nói: - Cái này lẽ nào là Ngụy Đế Bảo, ta cảm nhận được một tia sức mạnh của đế uy ở trong đó.

Mọi người đều trợn mắt há mồm, không ngờ ở sâu trong Tuế Nguyệt Thần Điện lại xuất hiện bảo vật như thế này, nhất thời, mọi người trong mắt lộ vẻ cuồng nhiệt, kích động nhìn năm món bảo vật trên đài, kích động tới khó lòng kiềm chế.

Tuy trong lòng ngứa ngáy tới khó chịu, nhưng không có ai dám có hành động gì khác lạ.

Vì trong lòng mỗi người đều hiểu, nơi này có tám người, mà bảo vật chỉ có năm món, nếu có kẻ nào dám khinh cử vọng động ở đây, rất có khả năng trở thành mục tiêu công kích của những người khác. Tới lúc đó, song quyền khó địch tứ thủ, rất khó có khả năng trực tiếp ra khỏi cục diện.

Cường thế như La Nguyên, cũng áp chế sự rục rịch trong lòng, không ngừng thăm dò sự biến đổi thần sắc của người khác.

- Công chúa điện hạ, nàng kiến thức uyên bác, không biết có nhận ra những thứ đồ trước mắt này không? Cung Văn Sơn bỗng nhìn Lam Huân hỏi.

Trong con mắt đẹp của Lam Huân hiện lên tia sáng kỳ dị, nghe rồi cười nói: - Biết được mấy món…

- Vậy mong công chúa điện hạ chỉ giáo! Cung Văn Sơn thành khẩn nói.

Lam Huân khẽ gật đầu, chỉ vào chiếc khiên bầu dục đen xì nói: - Khổng huynh nói không sai, món này đích thực là Ngụy Đế Bảo.

- Ngụy Đế Bảo là cái thứ gì? Dương Khai không biết liền hỏi.

Lời này vừa nói ra, cả đám người thần sắc cổ quái nhìn hắn, dường như cảm thấy một vấn đề có thể nói là thường thức như vậy mà hắn cũng không biết, không khỏi có chút ngoài sức tưởng tượng.

Biện Vũ Tình hiểu rõ Dương Khai kiến thức nông cạn, dù sao cũng là võ giả đến từ Tinh Vực hạ đẳng, cho nên hảo tâm giải thích cho hắn: - Đế Bảo không phải là được luyện chế ra, điều này chắc ngươi biết chứ?

Dương Khai khẽ gật đầu.

Sự ra đời của Đế Bảo, cần võ giả tế luyện và nuôi dưỡng tích lũy qua năm này tháng nọ, chỉ có võ giả sau khi bản thân tấn thăng lên Đế Tôn cảnh, dùng đế ý ngưng luyện bí bảo, rót cảm ngộ của bản thân về thiên đạo võ đạo, mới có thể sinh ra Đế Bảo.

- Có một vài Đế Tôn cảnh khi tế luyện bí bảo của mình, không thể thành công như mong muốn, thất bại vì một lý do nào đó. Nhưng uy năng của bí bảo lại không bị hao tổn, trái lại được nâng cao. Bí bảo sinh ra trong tình trạng như vậy được gọi là Ngụy Đế Bảo, nó vượt qua đẳng cấp của bí bảo cấp Đạo Nguyên, nhưng không đạt được tới đẳng cấp của Đế Bảo, có thể coi là bán thành phẩm! Biện Vũ Tình nhẹ giọng nói, thần sắc nghiêm túc. - Một cái Ngụy Đế Bảo tốt, không hề kém hơn một cái Đế Bảo thông thường, nhưng có một vài Ngụy Đế Bảo chỉ hơn Đạo Nguyên cấp có một chút xíu mà thôi.

- Thì ra là vậy! Dương Khai lộ vẻ đã hiểu.

Biện Vũ Tình lại nói: - Bất quá đây lại là một món bí bảo phòng ngự, cho dù là Ngụy Đế Bảo, cũng tuyệt đối là hiếm có, giá trị rất lớn, hơn xa bí bảo Đạo Nguyên cấp thượng phẩm. Nếu được cái khiên này, chỉ e dưới cảnh giới Đế Tôn không ai có thể phá vỡ!

- Đây quả thực là món đồ tốt! Dương Khai phụ họa nói, áng mắt nhìn chiếc khiên kia không khỏi cuồng nhiệt hơn.

Trên tay hắn tuy rằng số lượng Đế Bảo có cũng không ít, nhưng lại không có cái nào là phòng ngự, nếu như có thể cướp được cái khiên này, liền có thể bù đắp chỗ hổng của bản thân, khi gặp phải cường giả, chí ít cũng có thể ngăn chặn.

- Công chúa điện hạ, mời tiếp tục! Khổng Kỳ ở bên cạnh liếc nhìn Dương Khai một cái, dường nhu trách hắn vô tri làm phiền Lam Huân giảng giải.

Lam Huân lại không cảm thấy như vậy, mỉm cười, ngón tay chỉ về cái giọt cỡ khoảng anh đào giống như giọt nước nói: - Nếu ta không đoán nhầm thì, thì đây có lẽ chính là Thái Nhất Thần Thủy trong truyền thuyết!

- Xuýt…. Một đợt âm thanh hít vào vang lên, mọi người ai nấy đều khiếp sợ không thôi.

- Quả thực là Thái Nhất Thần Thủy sao… Cung Văn Sơn thần sắc lóe lên không thôi, giống như đã có suy đoán nhưng không dám khẳng định, bất quá sau khi nghe Lam Huân nói, liền lập tức nhận định.

Mộ Dung Hiểu Hiểu cả kinh nói: - Chính là Thái Nhất Thần Thủy chỉ cần một giọt là có thẻ khiến cho linh dược có thể mau chóng lớn lên sao?

- Không sai! Lam Huân mỉm cười gật đầu, cũng không biết là vì chiếu cố Dương Khai hày là thế nào, nàng ta từ từ giải thích, nói: - Thái Nhất Thần Thủy chỉ cần một giọt, bất kỳ một loại linh dược nào cũng đều có thể trưởng thành tới số tuổi nghìn năm thậm chí vạn năm trong thời gian ngắn, mà thời gian này bất quá chỉ một tháng mà thôi.

Dương Khai nuốt nước miếng, mở miệng nói: - Ý của công chúa điện hạ là nói… vật này nếu nhỏ lên một nhánh của linh thảo, linh thảo đó trong vòng một tháng cỏ thể đạt tới độ tuổi vạn năm?

- Chính là như vậy!

Lam Huân gật đầu, thản nhiên nói: - Thái Nhất Thần Thủy tuy không được xếp vào tam đại thần thủy nhưng luận về công hiệu và tác dụng, tại một lúc nào đó còn trân quý hơn tam đại thần thủy. Ta khi còn nhỏ cũng đã từng nhìn thấy vài giọt Thái Nhất Thần Thủy, nên nhận ra được.

Nếu người bên cạnh nói đã thấy Thái Nhất Thần Thủy, chỉ e mọi người sẽ có thái độ hoài nghi, nhưng lời này lại phát từ miệng của Lam Huân, điều này thì bất đồng,với thân phận địa vị cùng với xuất thân của nàng ta, sẽ không nói dối như vậy, nàng nói đã từng thấy vậy dĩ nhiên là đã thực sự thấy qua.

Dương Khai trong lòng lập tức nóng như lửa đốt.

Vườn thuốc trong Tiểu Huyền Giới của hắn, có nhiều Trọng Thổ như vậy, mà bất quá mới chỉ có thể tăng tốc độ sinh trưởng của linh dược lên trăm lần mà thôi, nói cách khác, một năm mới có thể khiến một cây linh dược có được trăm năm tuổi.

Nhưng giọt Thái Nhất Thần Thủy này lại chỉ cần thời gian một tháng đã có thể khiến linh dược có được vạn năm tuổi.

Sự khác biệt trong đó, rõ ràng là không thể dùng đạo lý thông thường để giải thích.

Nếu mang giọt Thái Nhất Thần Thủy đó cho kim ngân song sắc thụ tên Thương kia, vậy chẳng phải có thể có thêm lực phong ấn vạn năm sao? Có nhiều lực phong ấn như vậy, hắn có thể giải trừ phong ấn ở bụng bất cứ lúc nào, đánh nhau với cường địch mà không cần lo lắng về sau.

Đến lúc đó hắn chỉ cần mượn lực lượng của Thuơng Thụ phong ấn lại ma khí và ma niệm một lần nữa là được.

- Thái Nhất Thần Thủy là nguồn của vạn thủy, tác dụng của nó không chỉ đơn thuần như vậy. Nếu để cho võ giả tu luyện công pháp thủy hệ hoặc có thể chất thủy hệ hấp thụ, lợi ích của nó thực sự khó có thể lường trước được, hơn nữa… nó có thể luyện chế bí bảo thủy hệ, diệu dụng vô cùng! Lam Huân vẫn tiếp tục giảng giải.

Cung Văn Sơn từ từ thở phào, ôm quyền nói: - Tại hạ thụ giáo, đa tạ công chúa điện hạ!

- Hừ, công chúa điện hạ có lòng tốt giảng giải những điều này, các ngươi đợi lát nữa đừng có mà không có bày tỏ gì! Tiêu Thần ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

Mọi người đều không để ý tới hắn…

Lam Huân lại chỉ về hướng bảo vật phát ra hào quang bảy màu, phảng phất như dòng nước chảy kia, nói: - Vật này không cần ta phải nói nhiều chứ, các vị lẽ nào lại không nhận ra?

Khổng Kỳ da mặt co quắp, khàn giọng nói: - Đây lẽ nào là Đế Vận…

- Tuyệt đối là Đế Vận không còn nghi ngờ gì! Cung Văn Sơn hình như cũng nhìn ra, trầm giọng nói.

Lam Huân mỉm cười, nói: - Không sai, đây chính là Đế Vận! Nếu có được nó, liền có thể dung hợp với bí bảo tùy thân, ngày sau rất có khả năng sẽ sinh ra một món Đế Bảo!

Đế Vận, chính là điều then chốt để sinh ra Đế Bảo, do cường giả Đế Tôn cảnh ngưng tụ mà thành, dung hợp vào trong bí bảo, nếu thành công, sẽ trở thành Đế Bảo, nếu thất bại, hoặc là bí bảo hư hại hoặc là trở thành Ngụy Đế Bảo!

Khi một Đế Tôn cảnh thông thường ngưng luyện Đế Bảo, đều trực tiếp rót Đế Vận của bản thân vào trong Đế Bảo, trong Đế Vận bao hàm cả tinh khí thần của cường giả Đế Tôn cảnh, đặc biệt khó có được.

Mà một đoàn Đế Vận có thể hiện ra bên ngoài như thế này, căn bản không phải một Đế Tôn cảnh bình thường có thể ngưng luyện ra được, mạnh như cha của Tiêu Thần, Ngân tinh sứ Tiêu Vũ Dương cũng không có cái năng lực này.

Có thể làm được tới mức độ này, chỉ có cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh!

Mà ngưng tụ ra một đoàn Đế Vận, đối với cường giả Đế Tôn cảnh cũng là một tổn hại cực lớn, ít nhất cũng phải khổ tu trên trăm năm mới có thể bù đắp lại được. Cho nên trong tình huống thông thường, cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh sẽ không ngưng luyện Đế Vận và đặt ra ngoài.

Vậy mà ở Tuế Nguyệt Thần Điện này lại có một cái!

Thứ này căn bản không giống với chiếc khiên màu đen xì kia, chiếc khiên đã thành hình, nó chính là một món Ngụy Đế Bảo, đã không còn có khả năng có thể tấn thăng thành Đế Bảo nữa. Còn đoàn Đế Vận này lại đại biểu cho vô vạn khả năng, nhưng lại phải đầu tư thời gian và sức lực, giữa hai món giá trị của cái nào cao hơn, thực khó mà nói cho chuẩn.

Nếu thích có sẵn, dĩ nhiên sẽ chọn chiếc khiên màu đen kia, dù sao nó cũng là một món bí bảo phòng ngự, giá trị và độ quý hiếm đều không cần phải nói nhiều.

Nếu có dã tâm rèn luyện Đế Bảo cho riêng mình, vậy thì sẽ không nghi ngờ gì mà đặt tâm trí lên đoàn Đế Vận kia. Vút vút vút…

Trước đại điện, bóng người lay động, bảy người còn lại đều thi triển thủ đoạn của mình, tranh giành xông lên phía trước, cũng như cái gọi là người tới trước được lợi, Cung Văn Sơn đã là người đầu tiên tiến vào, người sau lưng đứng xem lòng nóng như lửa đốt.

Trong nháy mắt, mọi người đều đã tiến vào bên trong đại điện, tự mình tìm một chỗ đứng tốt, híp mắt nhìn về phía trước mặt.

Ở trước mặt có vầng hào quang kỳ lạ, linh khí kích động phiêu lãng như có bảo vật bất thế, bị chôn vùi mấy vạn năm, đang chờ đợi chủ nhân mới đến.

Ầm ầm…

Ngay sau khi mọi người đi vào, đại môn nọ cũng từ từ đóng lại, phát ra tiếng vang như sấm rền.

Mọi người có chút kinh hãi, bất quá rất mau đã thu liễm tinh thần, không quá để ý nữa, mà đưa mắt quét nhìn xung quanh đại điện, dò xét tình huống.

Như những gì đập vào mắt thì vị trí trong cùng bên phải của đại điện có một quang môn hình tròn, trong quang môn khí trời lưu chuyển, vầng sáng chớp sáng chớp tắt, lực không gian du đãng, không biết đi về phương nào, nhìn chăm chú một chút sẽ khiến tâm thần con người trầm luân.

Mà ở nơi cách mọi người khoảng ba mươi trượng, có một cái đài cao.

Trên đài cao, có mấy thứ đồ vật hình thái bất đồng đang được lẳng lặng đặt tại đó.

- Đây là…. Đợi nhìn rõ mấy thứ đồ trên đài cao, mọi người mới khiếp sợ lộ ra vẻ tham lam.

Đồ không nhiều, chỉ có năm món mà thôi.

Một cái khiên hình bầu dục một mặt đen như mực. Bề mặt khiên trạm trổ long phượng, không ngừng có phù văn phức tạp ẩn hiện, huyền diệu vô cùng.

Một món cỡ như anh đào, xem ra giống một giọt nước.

Một vầng hào quang bảy màu tản mát, phảng phất như dòng nước mềm mại quỷ dị…

Một món trông như linh đan nhưng lại như không phải linh đan…

Một viên ngọc tròn to cỡ mắt rồng, phô ra sắc lửa đỏ…

Tổng cộng năm món bảo bối, đều được đặt trên bệ cao, mỗi một món bảo bối đều được một màn sáng bằng nửa vòng tròn bao lại, mắt thường cũng có thể nhìn thấy, xem ra giống nhu một cái bát lớn úp lên trên cái bên vậy.

Ánh mắt mọi người lần lượt quét qua năm món bảo vật, cuối cùng đặt lên tầng ánh sáng bằng nửa vòng tròng bên ngoài, đây là… hình như cũng là một món bảo bối, chỉ là không biết vì sao không thấy nữa.

Nói cách khác, ở trên đài cao này, vốn dĩ có sáu món bảo bối, mà giờ đây bỗng chỉ còn lại năm món một cách đầy quỷ dị, một món còn lại cũng không biết bị ai nhanh chân đến trước lấy đi rồi.

Ực

Khổng Kỳ nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào cái khiên hình bầu dục màu đen xì kia, khổ sở nói: - Cái này lẽ nào là Ngụy Đế Bảo, ta cảm nhận được một tia sức mạnh của đế uy ở trong đó.

Mọi người đều trợn mắt há mồm, không ngờ ở sâu trong Tuế Nguyệt Thần Điện lại xuất hiện bảo vật như thế này, nhất thời, mọi người trong mắt lộ vẻ cuồng nhiệt, kích động nhìn năm món bảo vật trên đài, kích động tới khó lòng kiềm chế.

Tuy trong lòng ngứa ngáy tới khó chịu, nhưng không có ai dám có hành động gì khác lạ.

Vì trong lòng mỗi người đều hiểu, nơi này có tám người, mà bảo vật chỉ có năm món, nếu có kẻ nào dám khinh cử vọng động ở đây, rất có khả năng trở thành mục tiêu công kích của những người khác. Tới lúc đó, song quyền khó địch tứ thủ, rất khó có khả năng trực tiếp ra khỏi cục diện.

Cường thế như La Nguyên, cũng áp chế sự rục rịch trong lòng, không ngừng thăm dò sự biến đổi thần sắc của người khác.

- Công chúa điện hạ, nàng kiến thức uyên bác, không biết có nhận ra những thứ đồ trước mắt này không? Cung Văn Sơn bỗng nhìn Lam Huân hỏi.

Trong con mắt đẹp của Lam Huân hiện lên tia sáng kỳ dị, nghe rồi cười nói: - Biết được mấy món…

- Vậy mong công chúa điện hạ chỉ giáo! Cung Văn Sơn thành khẩn nói.

Lam Huân khẽ gật đầu, chỉ vào chiếc khiên bầu dục đen xì nói: - Khổng huynh nói không sai, món này đích thực là Ngụy Đế Bảo.

- Ngụy Đế Bảo là cái thứ gì? Dương Khai không biết liền hỏi.

Lời này vừa nói ra, cả đám người thần sắc cổ quái nhìn hắn, dường như cảm thấy một vấn đề có thể nói là thường thức như vậy mà hắn cũng không biết, không khỏi có chút ngoài sức tưởng tượng.

Biện Vũ Tình hiểu rõ Dương Khai kiến thức nông cạn, dù sao cũng là võ giả đến từ Tinh Vực hạ đẳng, cho nên hảo tâm giải thích cho hắn: - Đế Bảo không phải là được luyện chế ra, điều này chắc ngươi biết chứ?

Dương Khai khẽ gật đầu.

Sự ra đời của Đế Bảo, cần võ giả tế luyện và nuôi dưỡng tích lũy qua năm này tháng nọ, chỉ có võ giả sau khi bản thân tấn thăng lên Đế Tôn cảnh, dùng đế ý ngưng luyện bí bảo, rót cảm ngộ của bản thân về thiên đạo võ đạo, mới có thể sinh ra Đế Bảo.

- Có một vài Đế Tôn cảnh khi tế luyện bí bảo của mình, không thể thành công như mong muốn, thất bại vì một lý do nào đó. Nhưng uy năng của bí bảo lại không bị hao tổn, trái lại được nâng cao. Bí bảo sinh ra trong tình trạng như vậy được gọi là Ngụy Đế Bảo, nó vượt qua đẳng cấp của bí bảo cấp Đạo Nguyên, nhưng không đạt được tới đẳng cấp của Đế Bảo, có thể coi là bán thành phẩm! Biện Vũ Tình nhẹ giọng nói, thần sắc nghiêm túc. - Một cái Ngụy Đế Bảo tốt, không hề kém hơn một cái Đế Bảo thông thường, nhưng có một vài Ngụy Đế Bảo chỉ hơn Đạo Nguyên cấp có một chút xíu mà thôi.

- Thì ra là vậy! Dương Khai lộ vẻ đã hiểu.

Biện Vũ Tình lại nói: - Bất quá đây lại là một món bí bảo phòng ngự, cho dù là Ngụy Đế Bảo, cũng tuyệt đối là hiếm có, giá trị rất lớn, hơn xa bí bảo Đạo Nguyên cấp thượng phẩm. Nếu được cái khiên này, chỉ e dưới cảnh giới Đế Tôn không ai có thể phá vỡ!

- Đây quả thực là món đồ tốt! Dương Khai phụ họa nói, áng mắt nhìn chiếc khiên kia không khỏi cuồng nhiệt hơn.

Trên tay hắn tuy rằng số lượng Đế Bảo có cũng không ít, nhưng lại không có cái nào là phòng ngự, nếu như có thể cướp được cái khiên này, liền có thể bù đắp chỗ hổng của bản thân, khi gặp phải cường giả, chí ít cũng có thể ngăn chặn.

- Công chúa điện hạ, mời tiếp tục! Khổng Kỳ ở bên cạnh liếc nhìn Dương Khai một cái, dường nhu trách hắn vô tri làm phiền Lam Huân giảng giải.

Lam Huân lại không cảm thấy như vậy, mỉm cười, ngón tay chỉ về cái giọt cỡ khoảng anh đào giống như giọt nước nói: - Nếu ta không đoán nhầm thì, thì đây có lẽ chính là Thái Nhất Thần Thủy trong truyền thuyết!

- Xuýt…. Một đợt âm thanh hít vào vang lên, mọi người ai nấy đều khiếp sợ không thôi.

- Quả thực là Thái Nhất Thần Thủy sao… Cung Văn Sơn thần sắc lóe lên không thôi, giống như đã có suy đoán nhưng không dám khẳng định, bất quá sau khi nghe Lam Huân nói, liền lập tức nhận định.

Mộ Dung Hiểu Hiểu cả kinh nói: - Chính là Thái Nhất Thần Thủy chỉ cần một giọt là có thẻ khiến cho linh dược có thể mau chóng lớn lên sao?

- Không sai! Lam Huân mỉm cười gật đầu, cũng không biết là vì chiếu cố Dương Khai hày là thế nào, nàng ta từ từ giải thích, nói: - Thái Nhất Thần Thủy chỉ cần một giọt, bất kỳ một loại linh dược nào cũng đều có thể trưởng thành tới số tuổi nghìn năm thậm chí vạn năm trong thời gian ngắn, mà thời gian này bất quá chỉ một tháng mà thôi.

Dương Khai nuốt nước miếng, mở miệng nói: - Ý của công chúa điện hạ là nói… vật này nếu nhỏ lên một nhánh của linh thảo, linh thảo đó trong vòng một tháng cỏ thể đạt tới độ tuổi vạn năm?

- Chính là như vậy!

Lam Huân gật đầu, thản nhiên nói: - Thái Nhất Thần Thủy tuy không được xếp vào tam đại thần thủy nhưng luận về công hiệu và tác dụng, tại một lúc nào đó còn trân quý hơn tam đại thần thủy. Ta khi còn nhỏ cũng đã từng nhìn thấy vài giọt Thái Nhất Thần Thủy, nên nhận ra được.

Nếu người bên cạnh nói đã thấy Thái Nhất Thần Thủy, chỉ e mọi người sẽ có thái độ hoài nghi, nhưng lời này lại phát từ miệng của Lam Huân, điều này thì bất đồng,với thân phận địa vị cùng với xuất thân của nàng ta, sẽ không nói dối như vậy, nàng nói đã từng thấy vậy dĩ nhiên là đã thực sự thấy qua.

Dương Khai trong lòng lập tức nóng như lửa đốt.

Vườn thuốc trong Tiểu Huyền Giới của hắn, có nhiều Trọng Thổ như vậy, mà bất quá mới chỉ có thể tăng tốc độ sinh trưởng của linh dược lên trăm lần mà thôi, nói cách khác, một năm mới có thể khiến một cây linh dược có được trăm năm tuổi.

Nhưng giọt Thái Nhất Thần Thủy này lại chỉ cần thời gian một tháng đã có thể khiến linh dược có được vạn năm tuổi.

Sự khác biệt trong đó, rõ ràng là không thể dùng đạo lý thông thường để giải thích.

Nếu mang giọt Thái Nhất Thần Thủy đó cho kim ngân song sắc thụ tên Thương kia, vậy chẳng phải có thể có thêm lực phong ấn vạn năm sao? Có nhiều lực phong ấn như vậy, hắn có thể giải trừ phong ấn ở bụng bất cứ lúc nào, đánh nhau với cường địch mà không cần lo lắng về sau.

Đến lúc đó hắn chỉ cần mượn lực lượng của Thuơng Thụ phong ấn lại ma khí và ma niệm một lần nữa là được.

- Thái Nhất Thần Thủy là nguồn của vạn thủy, tác dụng của nó không chỉ đơn thuần như vậy. Nếu để cho võ giả tu luyện công pháp thủy hệ hoặc có thể chất thủy hệ hấp thụ, lợi ích của nó thực sự khó có thể lường trước được, hơn nữa… nó có thể luyện chế bí bảo thủy hệ, diệu dụng vô cùng! Lam Huân vẫn tiếp tục giảng giải.

Cung Văn Sơn từ từ thở phào, ôm quyền nói: - Tại hạ thụ giáo, đa tạ công chúa điện hạ!

- Hừ, công chúa điện hạ có lòng tốt giảng giải những điều này, các ngươi đợi lát nữa đừng có mà không có bày tỏ gì! Tiêu Thần ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

Mọi người đều không để ý tới hắn…

Lam Huân lại chỉ về hướng bảo vật phát ra hào quang bảy màu, phảng phất như dòng nước chảy kia, nói: - Vật này không cần ta phải nói nhiều chứ, các vị lẽ nào lại không nhận ra?

Khổng Kỳ da mặt co quắp, khàn giọng nói: - Đây lẽ nào là Đế Vận…

- Tuyệt đối là Đế Vận không còn nghi ngờ gì! Cung Văn Sơn hình như cũng nhìn ra, trầm giọng nói.

Lam Huân mỉm cười, nói: - Không sai, đây chính là Đế Vận! Nếu có được nó, liền có thể dung hợp với bí bảo tùy thân, ngày sau rất có khả năng sẽ sinh ra một món Đế Bảo!

Đế Vận, chính là điều then chốt để sinh ra Đế Bảo, do cường giả Đế Tôn cảnh ngưng tụ mà thành, dung hợp vào trong bí bảo, nếu thành công, sẽ trở thành Đế Bảo, nếu thất bại, hoặc là bí bảo hư hại hoặc là trở thành Ngụy Đế Bảo!

Khi một Đế Tôn cảnh thông thường ngưng luyện Đế Bảo, đều trực tiếp rót Đế Vận của bản thân vào trong Đế Bảo, trong Đế Vận bao hàm cả tinh khí thần của cường giả Đế Tôn cảnh, đặc biệt khó có được.

Mà một đoàn Đế Vận có thể hiện ra bên ngoài như thế này, căn bản không phải một Đế Tôn cảnh bình thường có thể ngưng luyện ra được, mạnh như cha của Tiêu Thần, Ngân tinh sứ Tiêu Vũ Dương cũng không có cái năng lực này.

Có thể làm được tới mức độ này, chỉ có cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh!

Mà ngưng tụ ra một đoàn Đế Vận, đối với cường giả Đế Tôn cảnh cũng là một tổn hại cực lớn, ít nhất cũng phải khổ tu trên trăm năm mới có thể bù đắp lại được. Cho nên trong tình huống thông thường, cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh sẽ không ngưng luyện Đế Vận và đặt ra ngoài.

Vậy mà ở Tuế Nguyệt Thần Điện này lại có một cái!

Thứ này căn bản không giống với chiếc khiên màu đen xì kia, chiếc khiên đã thành hình, nó chính là một món Ngụy Đế Bảo, đã không còn có khả năng có thể tấn thăng thành Đế Bảo nữa. Còn đoàn Đế Vận này lại đại biểu cho vô vạn khả năng, nhưng lại phải đầu tư thời gian và sức lực, giữa hai món giá trị của cái nào cao hơn, thực khó mà nói cho chuẩn.

Nếu thích có sẵn, dĩ nhiên sẽ chọn chiếc khiên màu đen kia, dù sao nó cũng là một món bí bảo phòng ngự, giá trị và độ quý hiếm đều không cần phải nói nhiều.

Nếu có dã tâm rèn luyện Đế Bảo cho riêng mình, vậy thì sẽ không nghi ngờ gì mà đặt tâm trí lên đoàn Đế Vận kia.