Đây quả nhiên là một viên Long Viêm Tử Tủy đan trân quý! Dương Khai không khỏi rung động.
Long Viêm Tử Tủy đan là một viên linh đan cấp bậc Hư Vương hạ phẩm, tài liệu luyện chế vô cùng phức tạp, phải hơn 50, 60 loại. Mà tác dụng của nó đối với võ giả mà nói, cũng rất trực tiếp đơn thuần.
Thực lực tăng lên.
Võ giả một khi tăng lên tới trình độ Hư Vương Cảnh, tu luyện sẽ rất khó khăn. Linh khí thiên địa bình thường trong địa mạch sinh ra cùng với thánh tinh thượng phẩm cũng không thỏa mãn yêu cầu của cường giả Hư Vương Cảnh. Cho dù niên đại rất cổ xưa những viên Long Viêm Tử Tủy đan này chính là chỗ dựa giúp thực lực bản thân cường giả Hư Vương Cảnh tăng tiến thêm một bậc.
Hấp thu dược liệu ẩn chứa ở bên trong đan dược cũng có trợ giúp võ giả tăng tiến. Tuy nhiên, phương thức này nếu so sánh với tĩnh tọa khổ tu tu luyện so ra có chỗ lợi cũng có chỗ hại.
Về mặt lợi là chỉ cần đan dược đầy đủ, thực lực sẽ tăng lên rất nhanh, khổ tu tu luyện không thể sánh bằng.
Còn mặt hại là thông qua phương thức này để thực lực tăng tiến có thể có chút không ổn, thậm chí dùng nhiều linh đan sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với thân thể của cường giả.
Cho nên không có nhiều võ giả ỷ lại toàn bộ vào linh đan, mặc dù sử dụng đan dược để tu luyện cũng rất hạn chế chỉ thỉnh thoảng sử dụng mà thôi.
Trên cơ bản Dương Khai cũng không sử dụng linh đan để tu luyện cho nên trụ cột của hắn rất vững chắc, thánh nguyên cũng rất tinh thuần hùng hậu.
Hiểu được công dụng của viên linh đan cấp Hư Vương này, trong lòng Dương Khai nổi lên gợn sóng.
Đây chính là linh đan để cho cường giả Hư Vương Cảnh tăng lên thực lực, được chủ nhân sơn cốc kia luyện chế ra. Sinh ra đan vân lại trải qua tích lũy kết tủa mấy vạn năm, bên trong tích lũy không biết bao nhiêu dược hiệu, hắn cũng không thể phán đoán được.
Hắn cũng chỉ mơ hồ suy đoán nếu bản thân hắn sử dụng viên đan dược này mà an toàn luyện hóa hết, thì rất có khả năng thực lực của hắn sẽ bước vào Hư Vương Cảnh.
Miễn được khổ tu nhiều năm.
Quả thực là tăng lên quá kinh khủng.
Nhưng đây chỉ là suy đoán mà thôi, chí ít Dương Khai biết rõ, viên linh đan này hiện tại mình không thể mơ ước chạm vào.
Có chút không muốn mà thu cất viên Long Viêm Tử Tủy đan này, xua tan ý niệm trong đầu, Dương Khai ổn định tinh thần lấy ra hai thứ khác từ trong nhẫn không gian.
Một thứ giống như trái tim nhìn đỏ như máu, còn một thứ thì tròn vo toàn thân đen như mực.
Đây là hai khối kỳ thạch
Một cái là Huyết Tinh Thạch trong lúc vô tình mà có được, còn một cái là thạch phôi Thạch Khổi do Dương Khai cất giữ nhiều năm.
Dương Khai tổng cộng có hai cái thạch phôi Thạch Khổi, đều mang tới từ Thông Huyền đại lục. Khi tới U Ám Tinh một trong hai cái thạch phôi này đã dung hợp với Huyết Tinh Thạch, sinh ra một Thạch Khổi, nó được Dương Viêm gọi là Tiểu Tiểu.
Còn một thạch phôi tuy đã tới thời điểm thành thục nhưng do không có Huyết Tinh Thạch vì thế không có cách nào phá xác ra.
Hành trình đến Đế Uyển lần này, Dương Khai mới được như ý nguyện.
Dương Viêm rất hâm mộ Dương Khai có Thạch Khổi, vì thế Dương Khai muốn ấp cho Thạch Khổi thứ hai này nở ra để tặng cho nàng.
Cũng không biết Dương Viêm hiện tại còn muốn hay không, nhưng nhớ lại tình cảnh của Dương Viêm lúc này Dương Khai không khỏi cười khổ một tiếng. Dù sao trước cứ dung hợp Huyết Tinh Thạch và thạch phôi đã.
Nghĩ là làm, Dương Khai liền đặt hai khối kỳ thạch này gần bên nhau.
Nghĩ tới cũng rất kỳ quái, thạch phôi luôn nằm yên ở trong không gian Hắc Thư, vậy mà ngay khoảnh khắc chạm vào Huyết Tinh Thạch thì bên trong bỗng phát ra vô số sợi tơ màu đen quấn quanh Huyết Tinh Thạch đỏ tươi kia.
Trong chớp mắt, hai thứ đó hòa vào nhau giống như hợp thành một thể. Tuy nhiên muốn dung hợp hoàn toàn thì cần một thời gian khá dài.
Dương Khai nhìn thấy một màn này, chắc chắc lưỡi lấy làm lạ, suy nghĩ một chút, thần niệm khẽ động, kêu vài tiếng.
Một lát sau, Thạch Khổi Tiểu Tiểu xuất hiện trước mắt hắn, đôi mắt trong veo vô tội nhìn Dương Khai.
- Giao cho ngươi trông coi cái này, không có vấn đề chứ? Dương Khai chỉ vào kỳ thạch đã dung hợp đen đỏ kia hỏi.
Tuy chỉ số thông minh của Thạch Khổi không cao, nhưng ít nhiều cũng hiểu được mệnh lệnh của Dương Khai, nhìn về hướng Dương Khai chỉ, khi thấy rõ con ngươi lập tức trợn tròn, phát sáng đầy vui sướng và hưng phấn.
Nó có thể cảm giác được, kỳ thạch dung hợp đen đỏ xen kẽ kia, sẽ trở thành một đồng bạn của mình.
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ vẻ khát vọng.
- Đưa đi đi, nhớ phải tùy thời hồi báo tình huống cụ thể cho ta biết. Dương Khai phân phó xong, Thạch Khổi lập tức ôm lấy dung hợp thể của hai khối kỳ thạch, thân hình thoắt cái biến mất không thấy bóng dáng.
Có lẽ không mất bao nhiêu thời gian, Thạch Khổi thứ hai kia nhanh chóng được sinh ra, Dương Khai rất mong chờ.
Kế tiếp là phải xem nhẫn không gian của giáo chủ Ma Huyết Giáo xinh đẹp kia.
Nữ nhân này và Kim Thạch đều bỏ mình trong Đế Uyển, nhẫn không gian của Kim Thạch bị Dương Khai dùng Không Gian Nhận đưa tới hư không, không thể tìm về, cũng chỉ còn lại chiếc nhẫn của Ma Huyết Giáo chủ này.
Thân là đứng đầu một giáo, tài sản quả nhiên vô cùng phong phú.
Dương Khai quét nhìn thoáng qua nhẫn không gian một chút, sau đó đổ mọi thứ bên trong ra.
Thánh tinh vô số, tối thiểu cũng có mấy chục triệu; các loại bí bảo không đồng bộ; có trên trăm bình ngọc chứa linh đan, còn có một số vật liệu luyện đan, luyện khí.
Mọi thứ bày ra la liệt, cũng không thể xem hết.
Dương Khai cau chân mày lại, đa số những thứ này hắn đều không thuận mắt, nhưng dù sao cũng là tài sản lớn, vì thế liền sửa sang lại xem thứ nào hữu dụng với mình còn không thì bỏ qua một bên, chuẩn bị bổ sung cho kho tàng của Lăng Tiêu Tông.
Tuy nhân số của tông môn không nhiều lắm, nhưng do Lăng Tiêu Tông phong tỏa sơn môn, không liên lạc với bên ngoài, cho nên tài nguyên tu luyện phải tự cung tự cấp. Những thứ này Dương Khai không coi ra gì nhưng đối với các đệ tử thì chính là bảo bối.
Sau một phen sắp xếp lại, rất nhanh đâu vào đấy.
- Đây là gì? Dương Khai mắt sáng ngời, vẻ mặt kinh sợ cầm lên một quyển sách da thú.
Quyển sách da thú này đặt trong nhẫn không gian của Ma Huyết Giáo chủ, lúc đầu Dương Khai không có chú ý đến, chỉ đến khi sắp xếp xong các thứ mới phát hiện ra.
Sách da thú không lớn, bên ngoài màu đỏ giống như được ngâm trong máu tươi vậy, xuyên qua trang sách có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
Đây không phải là...
Dương Khai chợt giật mình trong lòng, vội vàng lật trang đầu tiên, mấy chữ to ấy ập vào trong mắt khiến hắn nhất thời run sợ, sau đó lại cười ha ha.
Đúng là đi mòn gót tìm không thấy, đến lúc tìm được chẳng tốn công chút nào.
Trong sách da thú này ghi lại toàn bộ bí thuật của Ma Huyết Ti.
Từ khi lấy được bí thuật Ma Huyết Ti từ Đặng Ngưng đệ tử của Ma Huyết Giáo đến nay, Dương Khai vẫn luôn luôn tu luyện, hơn nữa bí thuật này cũng giúp hắn không ít, trong chiến đấu nhiều lần lập công, được Dương Khai rất coi trọng.
Tuy rằng bí thuật Ma Huyết Ti đối với đệ tử Ma Huyết Giáo mà nói, tu luyện chẳng khác nào gò bó, nhưng đối với Dương Khai bí thuật này lại dường như sáng tạo dành riêng cho hắn.
So với bất kỳ đệ tử nào của Ma Huyết Giáo hắn cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, bởi Kim huyết của hắn có vô số không kể xiết.
Đáng tiếc khi Dương Khai lấy được từ Đặng Ngưng chỉ có nửa phần trên.
Sau khi tu luyện Kim Huyết Ti, Dương Khai liền mơ hồ cảm giác loại bí thuật này có một số biến hóa. Và sau khi gặp được Ma Huyết Giáo chủ suy đoán đó càng chính xác hơn.
Đáng tiếc hắn không lấy được phần còn lại bí thuật Ma Huyết Ti.
Càng không nghĩ tới sau khi đánh chết Ma Huyết Giáo chủ, lại tìm thấy trong nhẫn không gian của nàng.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, nội bộ Ma Huyết Giáo tranh chấp không ngừng, tôn sùng võ lực cá nhân, mỹ phụ kia nếu là giáo chủ Ma Huyết Giáo tự nhiên sẽ mang theo bên người, cuối cùng chết đi lại tiện nghi cho Dương Khai.
Dương Khai vô cùng mừng rỡ, cẩn thận xem một hồi xác nhận đây chính là bí thuật Ma Huyết Ti, chẳng những bao gồm phần đầu mình tu luyện, mà còn có phần sau giảng giải về biến hóa của Ma Huyết Ti.
Còn có phương pháp luyện chế Duyên Huyết đan.
Dung Huyết đan là đan dược độc chế của Ma Huyết Giáo, có thể giúp tăng lên khí huyết lực của võ giả. Mỗi một đệ tử tu luyện của Ma Huyết Giáo ai ai cũng khao khát loại đan dược này, bởi vì khi tăng khí huyết lực đồng nghĩa là có thể tăng thêm uy lực của Ma Huyết Ti.
Lúc trước Đặng Ngưng lập công ở Lưu Viêm Sa Địa mới được ban thưởng nửa phần trên của Ma Huyết Ti và một viên Dung Huyết đan.
Hắn như nhặt được báu vật.
Dù sao Dung Huyết đan ở Ma Huyết Giáo cũng chỉ có mấy vị trưởng lão và giáo chủ mới được sử dụng, các đệ tử trừ được ban thưởng ra, căn bản không có cách nào thu được.
Dương Khai cẩn thận tìm hiểu phương pháp luyên chế Dung Huyết đan, nhưng sau khi tìm hiểu thì lập tức mất hứng.
Bởi vì, luyện chế đan dược tà ác này cần phải thu thập rất nhiều máu mà tốt nhất phải là máu người.
Bản thân hắn muốn tăng khí huyết lực rất đơn giản chỉ cần dùng Sinh Mệnh Quỳnh Tương là được. Hành trình đến Đế Uyển lần này hắn lấy được rất nhiều Sinh Mệnh Quỳnh Tương thuần túy, vì thế cũng không coi Dung Huyết đan ra gì cả.
Tuy nhiên, về biến hóa của nửa phần dưới lại khiến hắn rất mong đợi, dù sao lúc chiến đấu Ma Huyết Ti phát huy uy lực quá lớn, nếu có thể hiểu rõ sử dụng phần sau, khẳng định trong tương lai sẽ phát huy tác dụng rất lớn.
Tu luyện không thể nóng lòng là được, mà Dương Khai còn chưa có kiểm tra hết thu hoạch lần này.
Khi chiến đấu cùng đám người Hằng La Thương Hội, tấm bia đá chứa đựng đạo luyện khí kia sau khi vỡ vụn, từ bên trong bay ra một khối thạch bài.
Khi thấy khối thạch bài này, vẻ mặt của Tuyết Nguyệt cũng thay đổi liền muốn Dương Khai đưa cho nàng. Dương Khai vốn cũng có ý định đó, dù sao hắn cũng không biết thạch bài rốt cuộc là thứ gì. Thế nhưng còn chưa đạt thành hiệp nghị với Tuyết Nguyệt thì cánh cửa Đế Uyển bỗng nhiên đóng lại, truyền tống hắn ra ngoài.
Đoán chừng giờ này Tuyết Nguyệt đang phẫn nộ mà đi rồi.
Thực ra khi thấy Tuyết Nguyệt coi trọng thạch bài như vậy, Dương Khai cũng rất tò mò, bây giờ lấy ra cũng định thử nghiên cứu một phen.
Thạch bài này không lớn lắm chỉ bằng cỡ bàn tay mà thôi, cũng không biết vì sao nó lại được giấu bên trong bia đá kia, nếu không phải khi đó chiến đấu kịch liệt đánh nát tấm bia đá thì chỉ sợ thạch bài cũng vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Cũng có thể lý giải tất cả thật trùng hợp.
Nhưng càng trùng hợp hơn là nó lại bay về mình để mình đoạt được.
Bất kể nó là thứ gì, nhìn xem một chút là biết. Theo Tuyết Nguyệt nói, nó không có ích gì đối với võ giả Phản Hư Cảnh, nhưng chỉ hữu dụng với Hư Vương Cảnh, điều này cũng khiến Dương Khai rất tò mò. Đây quả nhiên là một viên Long Viêm Tử Tủy đan trân quý! Dương Khai không khỏi rung động.
Long Viêm Tử Tủy đan là một viên linh đan cấp bậc Hư Vương hạ phẩm, tài liệu luyện chế vô cùng phức tạp, phải hơn 50, 60 loại. Mà tác dụng của nó đối với võ giả mà nói, cũng rất trực tiếp đơn thuần.
Thực lực tăng lên.
Võ giả một khi tăng lên tới trình độ Hư Vương Cảnh, tu luyện sẽ rất khó khăn. Linh khí thiên địa bình thường trong địa mạch sinh ra cùng với thánh tinh thượng phẩm cũng không thỏa mãn yêu cầu của cường giả Hư Vương Cảnh. Cho dù niên đại rất cổ xưa những viên Long Viêm Tử Tủy đan này chính là chỗ dựa giúp thực lực bản thân cường giả Hư Vương Cảnh tăng tiến thêm một bậc.
Hấp thu dược liệu ẩn chứa ở bên trong đan dược cũng có trợ giúp võ giả tăng tiến. Tuy nhiên, phương thức này nếu so sánh với tĩnh tọa khổ tu tu luyện so ra có chỗ lợi cũng có chỗ hại.
Về mặt lợi là chỉ cần đan dược đầy đủ, thực lực sẽ tăng lên rất nhanh, khổ tu tu luyện không thể sánh bằng.
Còn mặt hại là thông qua phương thức này để thực lực tăng tiến có thể có chút không ổn, thậm chí dùng nhiều linh đan sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với thân thể của cường giả.
Cho nên không có nhiều võ giả ỷ lại toàn bộ vào linh đan, mặc dù sử dụng đan dược để tu luyện cũng rất hạn chế chỉ thỉnh thoảng sử dụng mà thôi.
Trên cơ bản Dương Khai cũng không sử dụng linh đan để tu luyện cho nên trụ cột của hắn rất vững chắc, thánh nguyên cũng rất tinh thuần hùng hậu.
Hiểu được công dụng của viên linh đan cấp Hư Vương này, trong lòng Dương Khai nổi lên gợn sóng.
Đây chính là linh đan để cho cường giả Hư Vương Cảnh tăng lên thực lực, được chủ nhân sơn cốc kia luyện chế ra. Sinh ra đan vân lại trải qua tích lũy kết tủa mấy vạn năm, bên trong tích lũy không biết bao nhiêu dược hiệu, hắn cũng không thể phán đoán được.
Hắn cũng chỉ mơ hồ suy đoán nếu bản thân hắn sử dụng viên đan dược này mà an toàn luyện hóa hết, thì rất có khả năng thực lực của hắn sẽ bước vào Hư Vương Cảnh.
Miễn được khổ tu nhiều năm.
Quả thực là tăng lên quá kinh khủng.
Nhưng đây chỉ là suy đoán mà thôi, chí ít Dương Khai biết rõ, viên linh đan này hiện tại mình không thể mơ ước chạm vào.
Có chút không muốn mà thu cất viên Long Viêm Tử Tủy đan này, xua tan ý niệm trong đầu, Dương Khai ổn định tinh thần lấy ra hai thứ khác từ trong nhẫn không gian.
Một thứ giống như trái tim nhìn đỏ như máu, còn một thứ thì tròn vo toàn thân đen như mực.
Đây là hai khối kỳ thạch
Một cái là Huyết Tinh Thạch trong lúc vô tình mà có được, còn một cái là thạch phôi Thạch Khổi do Dương Khai cất giữ nhiều năm.
Dương Khai tổng cộng có hai cái thạch phôi Thạch Khổi, đều mang tới từ Thông Huyền đại lục. Khi tới U Ám Tinh một trong hai cái thạch phôi này đã dung hợp với Huyết Tinh Thạch, sinh ra một Thạch Khổi, nó được Dương Viêm gọi là Tiểu Tiểu.
Còn một thạch phôi tuy đã tới thời điểm thành thục nhưng do không có Huyết Tinh Thạch vì thế không có cách nào phá xác ra.
Hành trình đến Đế Uyển lần này, Dương Khai mới được như ý nguyện.
Dương Viêm rất hâm mộ Dương Khai có Thạch Khổi, vì thế Dương Khai muốn ấp cho Thạch Khổi thứ hai này nở ra để tặng cho nàng.
Cũng không biết Dương Viêm hiện tại còn muốn hay không, nhưng nhớ lại tình cảnh của Dương Viêm lúc này Dương Khai không khỏi cười khổ một tiếng. Dù sao trước cứ dung hợp Huyết Tinh Thạch và thạch phôi đã.
Nghĩ là làm, Dương Khai liền đặt hai khối kỳ thạch này gần bên nhau.
Nghĩ tới cũng rất kỳ quái, thạch phôi luôn nằm yên ở trong không gian Hắc Thư, vậy mà ngay khoảnh khắc chạm vào Huyết Tinh Thạch thì bên trong bỗng phát ra vô số sợi tơ màu đen quấn quanh Huyết Tinh Thạch đỏ tươi kia.
Trong chớp mắt, hai thứ đó hòa vào nhau giống như hợp thành một thể. Tuy nhiên muốn dung hợp hoàn toàn thì cần một thời gian khá dài.
Dương Khai nhìn thấy một màn này, chắc chắc lưỡi lấy làm lạ, suy nghĩ một chút, thần niệm khẽ động, kêu vài tiếng.
Một lát sau, Thạch Khổi Tiểu Tiểu xuất hiện trước mắt hắn, đôi mắt trong veo vô tội nhìn Dương Khai.
- Giao cho ngươi trông coi cái này, không có vấn đề chứ? Dương Khai chỉ vào kỳ thạch đã dung hợp đen đỏ kia hỏi.
Tuy chỉ số thông minh của Thạch Khổi không cao, nhưng ít nhiều cũng hiểu được mệnh lệnh của Dương Khai, nhìn về hướng Dương Khai chỉ, khi thấy rõ con ngươi lập tức trợn tròn, phát sáng đầy vui sướng và hưng phấn.
Nó có thể cảm giác được, kỳ thạch dung hợp đen đỏ xen kẽ kia, sẽ trở thành một đồng bạn của mình.
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ vẻ khát vọng.
- Đưa đi đi, nhớ phải tùy thời hồi báo tình huống cụ thể cho ta biết. Dương Khai phân phó xong, Thạch Khổi lập tức ôm lấy dung hợp thể của hai khối kỳ thạch, thân hình thoắt cái biến mất không thấy bóng dáng.
Có lẽ không mất bao nhiêu thời gian, Thạch Khổi thứ hai kia nhanh chóng được sinh ra, Dương Khai rất mong chờ.
Kế tiếp là phải xem nhẫn không gian của giáo chủ Ma Huyết Giáo xinh đẹp kia.
Nữ nhân này và Kim Thạch đều bỏ mình trong Đế Uyển, nhẫn không gian của Kim Thạch bị Dương Khai dùng Không Gian Nhận đưa tới hư không, không thể tìm về, cũng chỉ còn lại chiếc nhẫn của Ma Huyết Giáo chủ này.
Thân là đứng đầu một giáo, tài sản quả nhiên vô cùng phong phú.
Dương Khai quét nhìn thoáng qua nhẫn không gian một chút, sau đó đổ mọi thứ bên trong ra.
Thánh tinh vô số, tối thiểu cũng có mấy chục triệu; các loại bí bảo không đồng bộ; có trên trăm bình ngọc chứa linh đan, còn có một số vật liệu luyện đan, luyện khí.
Mọi thứ bày ra la liệt, cũng không thể xem hết.
Dương Khai cau chân mày lại, đa số những thứ này hắn đều không thuận mắt, nhưng dù sao cũng là tài sản lớn, vì thế liền sửa sang lại xem thứ nào hữu dụng với mình còn không thì bỏ qua một bên, chuẩn bị bổ sung cho kho tàng của Lăng Tiêu Tông.
Tuy nhân số của tông môn không nhiều lắm, nhưng do Lăng Tiêu Tông phong tỏa sơn môn, không liên lạc với bên ngoài, cho nên tài nguyên tu luyện phải tự cung tự cấp. Những thứ này Dương Khai không coi ra gì nhưng đối với các đệ tử thì chính là bảo bối.
Sau một phen sắp xếp lại, rất nhanh đâu vào đấy.
- Đây là gì? Dương Khai mắt sáng ngời, vẻ mặt kinh sợ cầm lên một quyển sách da thú.
Quyển sách da thú này đặt trong nhẫn không gian của Ma Huyết Giáo chủ, lúc đầu Dương Khai không có chú ý đến, chỉ đến khi sắp xếp xong các thứ mới phát hiện ra.
Sách da thú không lớn, bên ngoài màu đỏ giống như được ngâm trong máu tươi vậy, xuyên qua trang sách có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
Đây không phải là...
Dương Khai chợt giật mình trong lòng, vội vàng lật trang đầu tiên, mấy chữ to ấy ập vào trong mắt khiến hắn nhất thời run sợ, sau đó lại cười ha ha.
Đúng là đi mòn gót tìm không thấy, đến lúc tìm được chẳng tốn công chút nào.
Trong sách da thú này ghi lại toàn bộ bí thuật của Ma Huyết Ti.
Từ khi lấy được bí thuật Ma Huyết Ti từ Đặng Ngưng đệ tử của Ma Huyết Giáo đến nay, Dương Khai vẫn luôn luôn tu luyện, hơn nữa bí thuật này cũng giúp hắn không ít, trong chiến đấu nhiều lần lập công, được Dương Khai rất coi trọng.
Tuy rằng bí thuật Ma Huyết Ti đối với đệ tử Ma Huyết Giáo mà nói, tu luyện chẳng khác nào gò bó, nhưng đối với Dương Khai bí thuật này lại dường như sáng tạo dành riêng cho hắn.
So với bất kỳ đệ tử nào của Ma Huyết Giáo hắn cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, bởi Kim huyết của hắn có vô số không kể xiết.
Đáng tiếc khi Dương Khai lấy được từ Đặng Ngưng chỉ có nửa phần trên.
Sau khi tu luyện Kim Huyết Ti, Dương Khai liền mơ hồ cảm giác loại bí thuật này có một số biến hóa. Và sau khi gặp được Ma Huyết Giáo chủ suy đoán đó càng chính xác hơn.
Đáng tiếc hắn không lấy được phần còn lại bí thuật Ma Huyết Ti.
Càng không nghĩ tới sau khi đánh chết Ma Huyết Giáo chủ, lại tìm thấy trong nhẫn không gian của nàng.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, nội bộ Ma Huyết Giáo tranh chấp không ngừng, tôn sùng võ lực cá nhân, mỹ phụ kia nếu là giáo chủ Ma Huyết Giáo tự nhiên sẽ mang theo bên người, cuối cùng chết đi lại tiện nghi cho Dương Khai.
Dương Khai vô cùng mừng rỡ, cẩn thận xem một hồi xác nhận đây chính là bí thuật Ma Huyết Ti, chẳng những bao gồm phần đầu mình tu luyện, mà còn có phần sau giảng giải về biến hóa của Ma Huyết Ti.
Còn có phương pháp luyện chế Duyên Huyết đan.
Dung Huyết đan là đan dược độc chế của Ma Huyết Giáo, có thể giúp tăng lên khí huyết lực của võ giả. Mỗi một đệ tử tu luyện của Ma Huyết Giáo ai ai cũng khao khát loại đan dược này, bởi vì khi tăng khí huyết lực đồng nghĩa là có thể tăng thêm uy lực của Ma Huyết Ti.
Lúc trước Đặng Ngưng lập công ở Lưu Viêm Sa Địa mới được ban thưởng nửa phần trên của Ma Huyết Ti và một viên Dung Huyết đan.
Hắn như nhặt được báu vật.
Dù sao Dung Huyết đan ở Ma Huyết Giáo cũng chỉ có mấy vị trưởng lão và giáo chủ mới được sử dụng, các đệ tử trừ được ban thưởng ra, căn bản không có cách nào thu được.
Dương Khai cẩn thận tìm hiểu phương pháp luyên chế Dung Huyết đan, nhưng sau khi tìm hiểu thì lập tức mất hứng.
Bởi vì, luyện chế đan dược tà ác này cần phải thu thập rất nhiều máu mà tốt nhất phải là máu người.
Bản thân hắn muốn tăng khí huyết lực rất đơn giản chỉ cần dùng Sinh Mệnh Quỳnh Tương là được. Hành trình đến Đế Uyển lần này hắn lấy được rất nhiều Sinh Mệnh Quỳnh Tương thuần túy, vì thế cũng không coi Dung Huyết đan ra gì cả.
Tuy nhiên, về biến hóa của nửa phần dưới lại khiến hắn rất mong đợi, dù sao lúc chiến đấu Ma Huyết Ti phát huy uy lực quá lớn, nếu có thể hiểu rõ sử dụng phần sau, khẳng định trong tương lai sẽ phát huy tác dụng rất lớn.
Tu luyện không thể nóng lòng là được, mà Dương Khai còn chưa có kiểm tra hết thu hoạch lần này.
Khi chiến đấu cùng đám người Hằng La Thương Hội, tấm bia đá chứa đựng đạo luyện khí kia sau khi vỡ vụn, từ bên trong bay ra một khối thạch bài.
Khi thấy khối thạch bài này, vẻ mặt của Tuyết Nguyệt cũng thay đổi liền muốn Dương Khai đưa cho nàng. Dương Khai vốn cũng có ý định đó, dù sao hắn cũng không biết thạch bài rốt cuộc là thứ gì. Thế nhưng còn chưa đạt thành hiệp nghị với Tuyết Nguyệt thì cánh cửa Đế Uyển bỗng nhiên đóng lại, truyền tống hắn ra ngoài.
Đoán chừng giờ này Tuyết Nguyệt đang phẫn nộ mà đi rồi.
Thực ra khi thấy Tuyết Nguyệt coi trọng thạch bài như vậy, Dương Khai cũng rất tò mò, bây giờ lấy ra cũng định thử nghiên cứu một phen.
Thạch bài này không lớn lắm chỉ bằng cỡ bàn tay mà thôi, cũng không biết vì sao nó lại được giấu bên trong bia đá kia, nếu không phải khi đó chiến đấu kịch liệt đánh nát tấm bia đá thì chỉ sợ thạch bài cũng vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Cũng có thể lý giải tất cả thật trùng hợp.
Nhưng càng trùng hợp hơn là nó lại bay về mình để mình đoạt được.
Bất kể nó là thứ gì, nhìn xem một chút là biết. Theo Tuyết Nguyệt nói, nó không có ích gì đối với võ giả Phản Hư Cảnh, nhưng chỉ hữu dụng với Hư Vương Cảnh, điều này cũng khiến Dương Khai rất tò mò.