Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1425: Hàng phục.




Sau nửa canh giờ, vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt Dương Khai, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Với trình độ và kiến thức luyện đan của hắn, nhưng lại không thể đoán được linh đan này rốt cuộc là linh đan gì, cũng chỉ mơ hồ suy đoán thông qua dược hương hẳn là để tu luyện, cũng không nguy hại đến thân thể.

Chẳng lẽ là linh đan thất truyền từ thời thượng cổ? Dương khai nhăn mày suy đoán, nếu là như vậy chính mình không nhận ra cũng là điều dễ hiểu, dù sao võ giả luyện chế linh đan cách mấy vạn năm, so với hiện tại có chút bất đồng.

Tuy không nhận ra, Dương Khai cũng không vội, tạm thời cẩn thận thu cất viên linh đan cấp Hư Vương, chờ sau này có cơ hội sẽ xác nhận.

Dù sao linh đan trên tay mình cũng không sử dụng linh tinh, chung quy còncó thời gian tìm hiểu rõ.

Nghĩ vậy, Dương Khai lấy thứ khác ra nghiên cứu.

Đó là một đoạn xương ngón tay.

Lại nói tiếp hành trình Đế Uyển lần này, chỉ riêng từ trong sơn cốc bí ẩn kia thu hoạch vô cùng lớn, có khoảng mấy trăm cây linh dược vạn năm, mấy chục viên linh đan sinh có đan văn, lò luyện khí cấp Hư Vương và một viên đan dược cấp Hư Vương sinh có đan vân, mỗi một phần đều giá trị vô cùng lớn.

Đoạn xương ngón tay này, cũng từ sơn cốc bí ẩn kia chiếm được, chính là chủ nhân sơn cốc đó sau khi chết để lại một khúc xương.

Dương Khai chẳng qua là trong lòng tôn kính vị đại sư luyện đan kia, muốn chôn cất mai táng, nhưng không nghĩ tới trong lúc mai tang hài cốt, vô tình phát hiện một đoạn xương ngón tay còn nguyên vẹn, giống như là làm việc thiện có báo đáp.

Xương ngón tay này rốt cuộc giấu giếm bí mật gì, Dương Khai cũng không biết, chỉ có thể bắt đầu nghiên cứu.

Cầm một đoạn xương ngón tay Dương Khai cẩn thận quan sát. Tuy rằng đã trải qua mấy vạn năm, nhưng đoạn xương cốt này vẫn còn trắng muốt không tỳ vết, dường như chủ nhân kia khi còn sống đã đặc biệt dùng bí thuật luyện chế qua.

Suy nghĩ hiện lên trong đầu, Dương Khai lập tức hưng phấn bừng bừng.

Hắn chưa từng thấy võ giả nào lại tế luyện một phần thân thể của mình trở thành bí bảo. Nhưng đối phương làm như vậy khẳng định có thâm ý sâu sắc, có lẽ trong xương ngón tay này ẩn giấu bí mật động trời nào đó.

Bắt đầu khởi động thánh nguyên, Dương Khai thử rót lực lượng bản thân vào xương ngón tay. Nhưng làm cho hắn thất vọng là, đoạn xương ngón này lại không có mảy may phản ứng, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Một lát sau, Dương Khai thu thánh nguyên lại, nếu xương ngón tay không tiếp nhận, dù có dò xét tiếp cũng không ích gì.

Không có phản ứng với thánh nguyên, vậy với thần thức thì sao?

Nghĩ vậy, Dương Khai lập tức thúc giục lực lượng thần thức của bản thân. Lúc này thần niệm mênh mông như biển hiện ra giống như sương mù, bao vây lại đoạn ngón tay kia.

Thần niệm hóa hình!

Chỉ có lực lượng thần thức đạt tới trình độ nhất định nào đó, thần thức vô hình mới có thể phát sinh chuyển biến thần kỳ như thế, nhưng lần này lại xuất hiện làm cho người ta dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Thức hải của Dương Khai có Ôn Thần Liên bảy màu tẩm bổ, mặc dù không tu luyện, thần thức cũng tùy thời lớn mạnh, cho dù tu vi của hắn chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh, nhưng chỉ riêng cường độ thần thức của hắn cũng miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn hóa hình!

Cường giả Hư Vương Cảnh bình thường không thể làm được, đủ để hắn lấy làm kêu ngạo.

Hơn nữa, thần thức của hắn còn là thần thức biến dị, đó là thần thức chi hỏa có lực sát thương lớn, cho nên vật giống như sương mù kia cũng có màu lửa đỏ.

Lần này Dương Khai đã đoán đúng, xương ngón tay kia tuy không tiếp nhận thánh nguyên nhưng ngược lại có phản ứng rất nhạy cảm với thần thức

Khi thần niệm màu đỏ lửa bao phủ xương ngón tay, nó liền tỏa ra tia sáng chói mắt. Ngay sau đó, một lực hút rất lớn từ xương ngón tay hút thần thức của Dương Khai vào trong nó.

Thấy thế, Dương Khai cũng không sợ hãi. Tuy rằng không biết có nguy hiểm gì hay không, nhưng nếu hắn muốn ngăn cản, cũng có thể thu hồi thần thức được.

Nghĩ vậy, Dương Khai cũng không phản kháng mà thuện theo lực hút kia, để mặc cho thần thức rót vào trong xương ngón tay.

Trong khoảnh khắc đó, Dương Khai dường như đi tới một thế giới khác vậy.

Khi thần niệm của hắn theo dõi xuống, xung quanh mờ mịt, cái gì cũng không thấy, duy chỉ có những cái phù văn thần kỳ giống như đàn cá bơi lội ở gần bên.

- Này... Dương Khai vẻ mặt kinh ngạc.

Bên trong những phù văn thần kỳ kia hắn cảm nhận được lực lượng dao động của thần thức, những phù văn này không ngờ là do thần niệm hóa hình mà ra.

Không cần nói cũng biết đây chính là thần niệm của vị đại sư luyện đan kia.

Không nghĩ đến người kia lại có trình độ đan đạo cao như vậy, tu vi cảnh giới cũng không kém chút nào, có thể để cho thần niệm của bản thân xuất hiện hình thái này, tối thiểu cũng là tu vi Hư Vương tam tầng cảnh!

Dương Khai phát hiện những phù văn thần kỳ kia dường như bị kích hoạt, rồi lại đồng thời bay tới hướng Dương Khai, trong chớp mắt dung hợp vào thần niệm của hắn.

Thân thể Dương Khai ầm ầm rung động, con ngươi phát sáng, mặc cho phù văn kia dung hợp vào thần thức của mình, bắt đầu nghiên cứu sự ảo diệu ẩn chứa trong phù văn.

Ban đầu Dương Khai còn mơ hồ, về sau càng nhiều phù văn dung hợp với thần thức của hắn, hắn cũng từ từ hiểu rõ rốt cuộc đoạn xương ngón tay kia ẩn chứa cái gì.

Những phù văn kia lần nữa theo trình tự tổ hợp lại, rốt cuộc Dương Khai đã hiểu. Đây chính là một bộ đan thư truyền thừa từ thời thượng cổ.

Đan Đạo Chân Giải!

Những đan thư như này Dương Khai đọc qua không ít, năm đó ở Dược Vương Cốc cũng lấy được một bộ Luyện Đan Chân Quyết, cho nên mới bắt đầu đi theo con đường luyện đan

Nhưng chưa có một bộ đan thư nào, có thể so sánh với Đan Đạo Chân Giải. Các loại kiến thức và thủ pháp cùng với linh trận sử dụng luyện đan chứa trong Luyện Đan Chân Quyết, ở trước mặt Đan Đạo Chân Giải này chẳng khác nào trẻ con diễn trò, không thể sánh bằng.

Đan thư này không phải do chủ nhân sơn cốc sáng chế, mà là trong lúc vô tình lão tìm được. Cũng chính nhờ vào bộ Đan Đạo Chân Giải này, chủ nhân sơn cốc mới trở thành luyện đan sư đỉnh phong, mấy vạn năm trước là đại sư luyện đan nổi danh.

Chỉ là do đại nạn đến, lão cũng không đành lòng để bộ kỳ thư có một không hai này mai một dần vì cái chết của mình. Nhưng cũng lo sợ sẽ rơi vào trong tay kẻ tiểu nhân, danh tiếng bị bôi nhọ, cho nên mới phải hao tâm tổn sức biến nội dung trong kỳ thư này thành thần niệm, lưu trong xương ngón tay của mình.

Rồi đem xương ngón tay của chính mình thông qua bí pháp tu luyện để trở thành bí bảo bình thường, theo năm tháng sẽ không bị hao mòn.

Như vậy, dù bản thân có chết, Đan Đạo Chân Giải cũng sẽ thông qua loại phương thức đặc biệt này mà truyền thừa xuống.

Nếu để người khác phát hiện hài cốt này chắc chắn sẽ bỏ mặc, như vậy cũng là để lỡ mất cơ hội có được Đan Đạo Chân Giải.

May mắn cho Dương Khai là có ý niệm mai táng, cho nên mới có cơ duyên lấy được xương ngón tay kia, từ đó thu được Đan Đạo Chân Giải.

Những tin tức này cũng được đại sư luyện đan kia lưu lại, sau khi Dương Khai biết được rất là ngoài ý muốn, cảm thấy vận khí của mình thật không tệ. Tuy nhiên rất nhanh hắn vứt bỏ tạp niệm này, hết sức chăm chú du ngoạn trong kiến thức luyện đan như biển rộng mênh mông kia

Mặc dù Đan Đạo Chân Giải có từ thời thượng cổ, cách xa nhiều năm trước khi chủ nhân sơn cốc kia còn sống, nên Đan Đạo Chân Giải Dương Khai lấy được đã không còn chính thống, bởi trong đó còn có một số tâm đắc luyện đan của chủ nhân sơn cốc, so với Đan Đạo Chân Giải còn đơn thuần quý báu hơn.

Có thể nói, chủ nhân sơn cốc đã dung hợp kinh ngiệm cả đời luyện đan của chính mình vào trong Đan Đạo Chân Giải.

Dương Khai xem si mê, trước kia có nhiều điều nghi vấn hoặc vấn đề không hiểu trong luyện đan giờ đã giải thích hết.

Về thuật luyện đan, Dương Khai may mắn có được, cũng là do bản thân tìm tòi mà ra, cũng chẳng có ai chỉ điểm cho hắn. Lúc trước ở Thông Huyền đại lục, Dương Khai thỉnh thoảng còn có thể thỉnh giáo Thiên Tàng lão nhân Lý Thụy đức cao vọng trọng, nhưng từ lúc đến Tinh Vực tất cả đều dựa vào bản thân hắn.

Huống chi, Dương Khai cũng không dám tiết lộ bản thân mình tinh thông luyện đan.

Cho dù thực lực tăng lên, hắn cũng biết trình độ luyện đan của mình đã đạt tới giới hạn, giới hạn này cũng không phải cực hạn của bản thân, nhưng biết chỉ cần cố gắng rồi sẽ có một ngày đột phá.

Tuy không biết thời gian là bao lâu, 10 năm, 20 năm thậm chí còn lâu hơn nữa.

Nhưng hiện tại thì khác, đã có bộ Đan Đạo Chân Giải này, khẳng định trình độ luyện đan của Dương Khai còn trên sư phó của mình. Hơn nữa tùy thời tùy lúc, bất kỳ giờ phút nào đều có thể thỉnh giáo trong đó.

Chỉ trong thời gian ngắn, hắn có cảm giác mình hiểu biết về đạo đan dược càng thông suốt thêm mấy phần.

Đối với bộ Đan Đạo Chân Giải này Dương Khai càng thêm yêu thích không muốn dời tay. Cũng hoàn toàn quên mất thời gian trôi qua, không ngừng tiếp thu kiến thức đan dược, vô cùng tham lam.

Ước chừng sau nửa tháng, Dương Khai mới từ từ thở ra, thu về thần niệm của bản thân từ trong đoạn xương ngón tay kia, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Thần niệm phóng ra kéo dài nửa tháng, thần thức của hắn tiêu hao cực lớn.

Nhưng hai tròng mắt lại rạng rỡ, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Mất thời gian nửa tháng, dĩ nhiên hắn không thể hiểu thấu toàn bộ đạo lý trong Đan Đạo Chân Giải, cũng chỉ có thể giản lược xem một lần, nhưng dù như vậy cũng đã thu hoạch rất lớn rồi, thật khó có thể tưởng tượng nếu hoàn toàn hiểu rõ Đan Đạo Chân Giải thì thuật luyện đan sẽ tiến bộ đến mức nào?

- Tại sao đan dược có linh, mới được xưng là linh đan. Dương Khai sờ cằm lẩm bẩm, trên mặt như có điều suy nghĩ.

Trong Đan Đạo Chân Giải có nhiều lý giải khác nhau, dẫn dắt hắn không ít, chỉ riêng lý giải đan dược có linh cũng có thể giúp thuật luyện đan của hắn vượt qua trước đây rất nhiều.

Suy tư một chút, Dương Khai chậm rãi lắc đầu, không nghĩ ngợi thêm nữa.

Đan Đạo Chân Giải về sau sẽ nghiên cứu, nhất thời hắn cũng không cần vội... thế nhưng viên linh đan cấp Hư Vương sinh đan vân kia, Dương Khai cũng đại khái biết đây là thứ gì.

Trong Đan Đạo Chân Giải chẳng những có đủ loại lý giải thần kỳ mà còn có tâm đắc cùng kinh nghiệm của vị chủ nhân sơn cốc kia, còn có rất nhiều đan phương sớm đã thất truyền.

Mỗi một phần đều vô cùng trân quý, có rất nhiều đan phương đã không còn xuất hiện nữa.

Thông qua miêu tả những đan phương này, hắn đã phần nào hiểu được có chủng loại và công dụng cùng loại với viên linh đan kia.

Dương Khai lại lấy ra viên linh đan cấp Hư Vương kia, để trên lòng bàn tay quan sát, thật lâu sau mặt mày rạng rỡ hẳn lên.

Từ màu sắc, kích thước mùi hương tỏa ra, còn có đủ loại dấu vết trong viên linh đan, linh đan này chắc chắn là Long Viêm Tử Tủy đan không sai được. Sau nửa canh giờ, vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt Dương Khai, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Với trình độ và kiến thức luyện đan của hắn, nhưng lại không thể đoán được linh đan này rốt cuộc là linh đan gì, cũng chỉ mơ hồ suy đoán thông qua dược hương hẳn là để tu luyện, cũng không nguy hại đến thân thể.

Chẳng lẽ là linh đan thất truyền từ thời thượng cổ? Dương khai nhăn mày suy đoán, nếu là như vậy chính mình không nhận ra cũng là điều dễ hiểu, dù sao võ giả luyện chế linh đan cách mấy vạn năm, so với hiện tại có chút bất đồng.

Tuy không nhận ra, Dương Khai cũng không vội, tạm thời cẩn thận thu cất viên linh đan cấp Hư Vương, chờ sau này có cơ hội sẽ xác nhận.

Dù sao linh đan trên tay mình cũng không sử dụng linh tinh, chung quy còncó thời gian tìm hiểu rõ.

Nghĩ vậy, Dương Khai lấy thứ khác ra nghiên cứu.

Đó là một đoạn xương ngón tay.

Lại nói tiếp hành trình Đế Uyển lần này, chỉ riêng từ trong sơn cốc bí ẩn kia thu hoạch vô cùng lớn, có khoảng mấy trăm cây linh dược vạn năm, mấy chục viên linh đan sinh có đan văn, lò luyện khí cấp Hư Vương và một viên đan dược cấp Hư Vương sinh có đan vân, mỗi một phần đều giá trị vô cùng lớn.

Đoạn xương ngón tay này, cũng từ sơn cốc bí ẩn kia chiếm được, chính là chủ nhân sơn cốc đó sau khi chết để lại một khúc xương.

Dương Khai chẳng qua là trong lòng tôn kính vị đại sư luyện đan kia, muốn chôn cất mai táng, nhưng không nghĩ tới trong lúc mai tang hài cốt, vô tình phát hiện một đoạn xương ngón tay còn nguyên vẹn, giống như là làm việc thiện có báo đáp.

Xương ngón tay này rốt cuộc giấu giếm bí mật gì, Dương Khai cũng không biết, chỉ có thể bắt đầu nghiên cứu.

Cầm một đoạn xương ngón tay Dương Khai cẩn thận quan sát. Tuy rằng đã trải qua mấy vạn năm, nhưng đoạn xương cốt này vẫn còn trắng muốt không tỳ vết, dường như chủ nhân kia khi còn sống đã đặc biệt dùng bí thuật luyện chế qua.

Suy nghĩ hiện lên trong đầu, Dương Khai lập tức hưng phấn bừng bừng.

Hắn chưa từng thấy võ giả nào lại tế luyện một phần thân thể của mình trở thành bí bảo. Nhưng đối phương làm như vậy khẳng định có thâm ý sâu sắc, có lẽ trong xương ngón tay này ẩn giấu bí mật động trời nào đó.

Bắt đầu khởi động thánh nguyên, Dương Khai thử rót lực lượng bản thân vào xương ngón tay. Nhưng làm cho hắn thất vọng là, đoạn xương ngón này lại không có mảy may phản ứng, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Một lát sau, Dương Khai thu thánh nguyên lại, nếu xương ngón tay không tiếp nhận, dù có dò xét tiếp cũng không ích gì.

Không có phản ứng với thánh nguyên, vậy với thần thức thì sao?

Nghĩ vậy, Dương Khai lập tức thúc giục lực lượng thần thức của bản thân. Lúc này thần niệm mênh mông như biển hiện ra giống như sương mù, bao vây lại đoạn ngón tay kia.

Thần niệm hóa hình!

Chỉ có lực lượng thần thức đạt tới trình độ nhất định nào đó, thần thức vô hình mới có thể phát sinh chuyển biến thần kỳ như thế, nhưng lần này lại xuất hiện làm cho người ta dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Thức hải của Dương Khai có Ôn Thần Liên bảy màu tẩm bổ, mặc dù không tu luyện, thần thức cũng tùy thời lớn mạnh, cho dù tu vi của hắn chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh, nhưng chỉ riêng cường độ thần thức của hắn cũng miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn hóa hình!

Cường giả Hư Vương Cảnh bình thường không thể làm được, đủ để hắn lấy làm kêu ngạo.

Hơn nữa, thần thức của hắn còn là thần thức biến dị, đó là thần thức chi hỏa có lực sát thương lớn, cho nên vật giống như sương mù kia cũng có màu lửa đỏ.

Lần này Dương Khai đã đoán đúng, xương ngón tay kia tuy không tiếp nhận thánh nguyên nhưng ngược lại có phản ứng rất nhạy cảm với thần thức

Khi thần niệm màu đỏ lửa bao phủ xương ngón tay, nó liền tỏa ra tia sáng chói mắt. Ngay sau đó, một lực hút rất lớn từ xương ngón tay hút thần thức của Dương Khai vào trong nó.

Thấy thế, Dương Khai cũng không sợ hãi. Tuy rằng không biết có nguy hiểm gì hay không, nhưng nếu hắn muốn ngăn cản, cũng có thể thu hồi thần thức được.

Nghĩ vậy, Dương Khai cũng không phản kháng mà thuện theo lực hút kia, để mặc cho thần thức rót vào trong xương ngón tay.

Trong khoảnh khắc đó, Dương Khai dường như đi tới một thế giới khác vậy.

Khi thần niệm của hắn theo dõi xuống, xung quanh mờ mịt, cái gì cũng không thấy, duy chỉ có những cái phù văn thần kỳ giống như đàn cá bơi lội ở gần bên.

- Này... Dương Khai vẻ mặt kinh ngạc.

Bên trong những phù văn thần kỳ kia hắn cảm nhận được lực lượng dao động của thần thức, những phù văn này không ngờ là do thần niệm hóa hình mà ra.

Không cần nói cũng biết đây chính là thần niệm của vị đại sư luyện đan kia.

Không nghĩ đến người kia lại có trình độ đan đạo cao như vậy, tu vi cảnh giới cũng không kém chút nào, có thể để cho thần niệm của bản thân xuất hiện hình thái này, tối thiểu cũng là tu vi Hư Vương tam tầng cảnh!

Dương Khai phát hiện những phù văn thần kỳ kia dường như bị kích hoạt, rồi lại đồng thời bay tới hướng Dương Khai, trong chớp mắt dung hợp vào thần niệm của hắn.

Thân thể Dương Khai ầm ầm rung động, con ngươi phát sáng, mặc cho phù văn kia dung hợp vào thần thức của mình, bắt đầu nghiên cứu sự ảo diệu ẩn chứa trong phù văn.

Ban đầu Dương Khai còn mơ hồ, về sau càng nhiều phù văn dung hợp với thần thức của hắn, hắn cũng từ từ hiểu rõ rốt cuộc đoạn xương ngón tay kia ẩn chứa cái gì.

Những phù văn kia lần nữa theo trình tự tổ hợp lại, rốt cuộc Dương Khai đã hiểu. Đây chính là một bộ đan thư truyền thừa từ thời thượng cổ.

Đan Đạo Chân Giải!

Những đan thư như này Dương Khai đọc qua không ít, năm đó ở Dược Vương Cốc cũng lấy được một bộ Luyện Đan Chân Quyết, cho nên mới bắt đầu đi theo con đường luyện đan

Nhưng chưa có một bộ đan thư nào, có thể so sánh với Đan Đạo Chân Giải. Các loại kiến thức và thủ pháp cùng với linh trận sử dụng luyện đan chứa trong Luyện Đan Chân Quyết, ở trước mặt Đan Đạo Chân Giải này chẳng khác nào trẻ con diễn trò, không thể sánh bằng.

Đan thư này không phải do chủ nhân sơn cốc sáng chế, mà là trong lúc vô tình lão tìm được. Cũng chính nhờ vào bộ Đan Đạo Chân Giải này, chủ nhân sơn cốc mới trở thành luyện đan sư đỉnh phong, mấy vạn năm trước là đại sư luyện đan nổi danh.

Chỉ là do đại nạn đến, lão cũng không đành lòng để bộ kỳ thư có một không hai này mai một dần vì cái chết của mình. Nhưng cũng lo sợ sẽ rơi vào trong tay kẻ tiểu nhân, danh tiếng bị bôi nhọ, cho nên mới phải hao tâm tổn sức biến nội dung trong kỳ thư này thành thần niệm, lưu trong xương ngón tay của mình.

Rồi đem xương ngón tay của chính mình thông qua bí pháp tu luyện để trở thành bí bảo bình thường, theo năm tháng sẽ không bị hao mòn.

Như vậy, dù bản thân có chết, Đan Đạo Chân Giải cũng sẽ thông qua loại phương thức đặc biệt này mà truyền thừa xuống.

Nếu để người khác phát hiện hài cốt này chắc chắn sẽ bỏ mặc, như vậy cũng là để lỡ mất cơ hội có được Đan Đạo Chân Giải.

May mắn cho Dương Khai là có ý niệm mai táng, cho nên mới có cơ duyên lấy được xương ngón tay kia, từ đó thu được Đan Đạo Chân Giải.

Những tin tức này cũng được đại sư luyện đan kia lưu lại, sau khi Dương Khai biết được rất là ngoài ý muốn, cảm thấy vận khí của mình thật không tệ. Tuy nhiên rất nhanh hắn vứt bỏ tạp niệm này, hết sức chăm chú du ngoạn trong kiến thức luyện đan như biển rộng mênh mông kia

Mặc dù Đan Đạo Chân Giải có từ thời thượng cổ, cách xa nhiều năm trước khi chủ nhân sơn cốc kia còn sống, nên Đan Đạo Chân Giải Dương Khai lấy được đã không còn chính thống, bởi trong đó còn có một số tâm đắc luyện đan của chủ nhân sơn cốc, so với Đan Đạo Chân Giải còn đơn thuần quý báu hơn.

Có thể nói, chủ nhân sơn cốc đã dung hợp kinh ngiệm cả đời luyện đan của chính mình vào trong Đan Đạo Chân Giải.

Dương Khai xem si mê, trước kia có nhiều điều nghi vấn hoặc vấn đề không hiểu trong luyện đan giờ đã giải thích hết.

Về thuật luyện đan, Dương Khai may mắn có được, cũng là do bản thân tìm tòi mà ra, cũng chẳng có ai chỉ điểm cho hắn. Lúc trước ở Thông Huyền đại lục, Dương Khai thỉnh thoảng còn có thể thỉnh giáo Thiên Tàng lão nhân Lý Thụy đức cao vọng trọng, nhưng từ lúc đến Tinh Vực tất cả đều dựa vào bản thân hắn.

Huống chi, Dương Khai cũng không dám tiết lộ bản thân mình tinh thông luyện đan.

Cho dù thực lực tăng lên, hắn cũng biết trình độ luyện đan của mình đã đạt tới giới hạn, giới hạn này cũng không phải cực hạn của bản thân, nhưng biết chỉ cần cố gắng rồi sẽ có một ngày đột phá.

Tuy không biết thời gian là bao lâu, 10 năm, 20 năm thậm chí còn lâu hơn nữa.

Nhưng hiện tại thì khác, đã có bộ Đan Đạo Chân Giải này, khẳng định trình độ luyện đan của Dương Khai còn trên sư phó của mình. Hơn nữa tùy thời tùy lúc, bất kỳ giờ phút nào đều có thể thỉnh giáo trong đó.

Chỉ trong thời gian ngắn, hắn có cảm giác mình hiểu biết về đạo đan dược càng thông suốt thêm mấy phần.

Đối với bộ Đan Đạo Chân Giải này Dương Khai càng thêm yêu thích không muốn dời tay. Cũng hoàn toàn quên mất thời gian trôi qua, không ngừng tiếp thu kiến thức đan dược, vô cùng tham lam.

Ước chừng sau nửa tháng, Dương Khai mới từ từ thở ra, thu về thần niệm của bản thân từ trong đoạn xương ngón tay kia, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Thần niệm phóng ra kéo dài nửa tháng, thần thức của hắn tiêu hao cực lớn.

Nhưng hai tròng mắt lại rạng rỡ, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Mất thời gian nửa tháng, dĩ nhiên hắn không thể hiểu thấu toàn bộ đạo lý trong Đan Đạo Chân Giải, cũng chỉ có thể giản lược xem một lần, nhưng dù như vậy cũng đã thu hoạch rất lớn rồi, thật khó có thể tưởng tượng nếu hoàn toàn hiểu rõ Đan Đạo Chân Giải thì thuật luyện đan sẽ tiến bộ đến mức nào?

- Tại sao đan dược có linh, mới được xưng là linh đan. Dương Khai sờ cằm lẩm bẩm, trên mặt như có điều suy nghĩ.

Trong Đan Đạo Chân Giải có nhiều lý giải khác nhau, dẫn dắt hắn không ít, chỉ riêng lý giải đan dược có linh cũng có thể giúp thuật luyện đan của hắn vượt qua trước đây rất nhiều.

Suy tư một chút, Dương Khai chậm rãi lắc đầu, không nghĩ ngợi thêm nữa.

Đan Đạo Chân Giải về sau sẽ nghiên cứu, nhất thời hắn cũng không cần vội... thế nhưng viên linh đan cấp Hư Vương sinh đan vân kia, Dương Khai cũng đại khái biết đây là thứ gì.

Trong Đan Đạo Chân Giải chẳng những có đủ loại lý giải thần kỳ mà còn có tâm đắc cùng kinh nghiệm của vị chủ nhân sơn cốc kia, còn có rất nhiều đan phương sớm đã thất truyền.

Mỗi một phần đều vô cùng trân quý, có rất nhiều đan phương đã không còn xuất hiện nữa.

Thông qua miêu tả những đan phương này, hắn đã phần nào hiểu được có chủng loại và công dụng cùng loại với viên linh đan kia.

Dương Khai lại lấy ra viên linh đan cấp Hư Vương kia, để trên lòng bàn tay quan sát, thật lâu sau mặt mày rạng rỡ hẳn lên.

Từ màu sắc, kích thước mùi hương tỏa ra, còn có đủ loại dấu vết trong viên linh đan, linh đan này chắc chắn là Long Viêm Tử Tủy đan không sai được.