Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1292: Xâm nhập.




Phí Chi Đồ cười ha hả, không ngờ thái độ lại hòa ái rất nhiều, giải thích: - Ngươi không rõ lắm cũng hợp tình hợp lý, sự thật là bởi vì thánh linh thượng cổ thích nhất là cắn nuốt khí linh thiên địa cùng thuộc tính, mà sau khi cắn nuốt, sẽ rất có ích đối với thánh linh thượng cổ. Ta thấy tàn hồn Băng Phượng kia của ngươi suy nhược không chịu nổi, nhất định cần phải cắn nuốt khí linh thiên địa mới khôi phục được thực lực. Thánh linh thượng cổ và khí linh thiên địa vốn chính là kẻ địch trời sinh! Tuy nhiên ngươi yên tâm đi, tàn hồn Băng Phượng kia nếu đã là của ngươi, cắn nuốt khí linh thiên địa ở nơi này xong, tự nhiên sẽ quay trở lại.

- Thì ra là thế! Dương Khai ngoài mặt thản nhiên không đổi sắc, kì thực trong lòng vô cùng nôn nóng.

Người khác không biết tình hình như thế nào, nhưng hắn biết, truyền thừa Phượng Hậu chỉ lấy thân thể hắn để làm vật dẫn mà thôi, cũng không hoàn toàn thuộc về hắn. Nếu hắn không có truyền thừa Long Hoàng trong người, truyền thừa Phượng Hậu cũng sẽ không rời khỏi Thông Huyền đại lục cùng với hắn, chỉ sợ đến nay vẫn còn phong ấn trong tổ phượng.

Tuy nhiên chuyện này dĩ nhiên Dương Khai sẽ không nói ra, lòng người khó đoán, ngộ nhỡ những người này biết Băng Phượng không thuộc về mình, nói không chừng sẽ nổi lên ý đồ gì đó.

Tuy nhiên trải qua chuyện này, Dương Khai đã hiểu rõ, hai đại truyền thừa Long Hoàng và Phượng Hậu tại Long Phượng Phủ đều có tàn hồn của thánh linh thượng cổ ở trong đó, chẳng trách có uy lực như vậy. Điều này đã giải thích tại sao hai cái hình xăm lại sinh động như thật vậy, thường xuyên di chuyển bên ngoài làn da của hắn như.

Khí linh thiên địa trong đường hầm băng muốn cắn nuốt sinh cơ của mọi người, không ngờ lại gặp phải kẻ thù trời sinh, hoảng hốt chạy mất, kể từ đó áp lực đè nặng trong lòng mọi người liền biến mất. Mặt khác, có hai lớp bảo vệ khí linh và Ly Hỏa Tráo càng khiến cho mọi người không còn lo lắng sẽ bị ảnh hưởng bởi khí lạnh, lúc này mọi người liền tăng tốc, phóng thẳng về phía cuối đường hầm băng.

Mới đi được nửa đường Dương Khai chợt nhận ra, hàn khí lạnh như băng ở chỗ này đang nhanh chóng tụ tập về một hướng, khiến cho cảm giác lạnh giá mà mọi người đều sợ hãi trong nhất thời giảm hẳn xuống.

Một lát sau, loại động tĩnh khác thường này liền biến mất. Trong tầm mắt của mọi người dần dần xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp mà cao quý, đang bay thẳng tới bên này.

Dương Khai mừng rỡ, tàn hồn Băng Phượng quả nhiên đã quay trở lại.

Tuy rằng hắn vẫn luôn lo lắng, nhưng thật ra trong lòng cũng tương đối nắm chắc nó sẽ không dễ dàng bỏ đi. Dù sao nó cũng được xem như là truyền thừa của Phượng Hậu, bản thân hắn lại là người mang truyền thừa Long Hoàng, đối với nó ít nhiều cũng có sức ảnh hưởng và dấp dẫn.

Qua nhiều năm như vậy, nó đều lấy thân thể hắn làm vật dẫn để ngủ say cho đến tận bây giờ, lúc này nếu cứ bỏ đi như vậy thì không hợp lý chút nào.

Quầng sáng lóe lên một cái, thân hình to lớn của Băng Phượng đã lơ lửng phía trên đầu mọi người, cặp mặt trong trẻo mà lạnh lùng cao quý của con phượng nhìn chằm chằm xuống dưới. Mọi người không ai dám thở mạnh lấy một hơi.

Ánh mắt Dương Khai hiện ra vẻ kỳ lạ, khẽ nói: - Phí thành chủ, làm phiền mở ra một khe hở trên Ly Hỏa Tráo.

- Ừm. Phí Chi Đồ liền vội vàng gật đầu, điều khiển tâm niệm, Ly Hỏa Tráo liền nứt ra một khe hở, cùng lúc đó, con chim lửa khí linh biến thành lớp bảo vệ cũng tách ra một khe hở.

Thân hình Băng Phượng nhoắng lên, biến thành một luồng ánh sáng màu trắng, lao thẳng vào trong cơ thể của Dương Khai biến mất không thấy.

Mọi người mặc dù tò mò không biết cuối cùng Băng Phượng có cắn nuốt được khí linh thiên địa kia hay không, nhưng không ai đặt câu hỏi vào lúc này, việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi đường hầm băng này.

Cũng may cuối đường hầm đã không còn xa, chỉ sau thời gian mấy chục hơi thở, mọi người đã bình yên bước vào một tòa cung điện. Cho tới giờ phút này, hàn ý quanh quẩn ở xung quanh cuối cùng mới hoàn toàn biến mất.

Phí Chi Đồ quay đầu liếc nhìn Dương Khai một cái, thấy hắn chau mày, dường như là đang dò xét bên trong cơ thể, nên cũng không quấy rầy, chỉ nói: - Trước tiên các ngươi nghỉ ngơi ở nơi này một chút, ta đi tìm ám hiệu của Tiền lão quỷ để lại, khi phát hiện ta sẽ nói cho các ngươi biết.

Nói rồi, ông ta liền hướng về một phía bước đi.

Những người khác nghe vậy đều tìm vị trí khoanh chân ngồi xuống, điều tức khôi phục. Lần vào đường hầm băng này bọn họ là người ít ra tay nhất, nhưng lại bị khiếp sợ không nhỏ, nếu không phải vào phút cuối hiện ra một đầu tàn hồn Băng Phượng, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi. Hơn nữa, trong khi ngăn cản khí lạnh và khí linh thiên địa công kích, ít nhiều mọi người đều tiêu hao một chút lực lượng, hiển nhiên lúc này sẽ tranh thủ thời gian để khôi phục.

Dương Khai lặng lẽ ngồi một bên, cảm nhận tình hình bên trong cơ thể.

Tuy rằng truyền thừa Phượng Hậu không thuộc về hắn, nhưng nếu đã ở trong cơ thể hắn, ít nhiều hắn cũng có thể dò xét một chút. Nhưng ngoài suy nghĩ của hắn chính là, tàn hồn Băng Phượng dường như cũng không được bồi bổ quá nhiều, mặc dù có cảm giác lớn mạnh hơn trước kia một chút, nhưng hiển nhiên không phải là do cắn nuốt khí linh thiên địa.

Nó cũng chưa thể cắn nuốt khí linh thiên địa kia! Dương Khai lập tức nhận định, việc nó lớn mạnh hơn một chút chỉ là do vừa rồi hấp thu được năng lượng băng hàn ở chỗ kia mới có biến hóa như vậy mà thôi.

Kết quả này thật ra cũng không quá ngoài ý muốn của Dương Khai. Một là, do tàn hồn Băng Phượng cũng không quá mạnh mẽ, nó chỉ là một đạo truyền thừa mà thôi, ở trong tay hắn căn bản không phát huy ra tác dụng quá lớn, chỉ có chuyển giao cho Tô Nhan, cùng với thực lực Tô Nhan tăng lên, nó mới có thể phát huy ra uy lực được.

Hai là, con khí linh thiên địa hệ băng kia nếu như đã sinh ra trong đường hầm băng thì chắc chắn sẽ rất quen thuộc đối với hoàn cảnh nơi đây, muốn trốn khỏi Băng Phượng cơ bản cũng không phải việc gì khó.

Đáng tiếc mà! Dương Khai trong lòng thầm than, nếu tàn hồn Băng Phượng thật sự cắn nuốt được khí linh thiên địa kia, nói không chừng đã có thể đã xảy ra một chút biến hóa không thể tưởng được, đến lúc đó lại giao nó lại cho Tô Nhan, thì chỗ tốt mà Tô Nhan chiếm được sẽ lớn hơn.

Dương Khai cũng không có ý định quay lại tìm con khí linh thiên địa kia. Mặc dù Băng Phượng là khắc tinh của nó, nhưng Dương Khai căn bản không thể sai khiến Băng Phượng, hơn nữa, chó cùng dứt giậu, với năng lực của khí linh thiên địa kia, nếu thật sự chọc giận nó thì chưa biết hươu chết về tay ai đâu.

Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại có người liếc nhìn Dương Khai, sâu trong ánh mắt đều toát lên vẻ hâm mộ nồng đậm, ngay cả Liên Nghiễm trầm mặc ít nói bẩm sinh cũng không ngoại lệ.

Đối với chuyện này, Dương Khai giả vờ như không biết, tự lo ngồi xuống khôi phục. Trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào không liên quan đến hắn, chỉ cần không chọc vào hắn là được rồi.

- Tốt, tìm được ám hiệu của Tiền lão quỷ lưu lại rồi, tất cả đi theo ta. Âm thanh của Phí Chi Đồ chợt vang lên. Mọi người nghe vậy vội vã đứng dậy, đi về phía ông ta.

Diện tích của đại điện này cũng không lớn, phá sau cửa ra của đại điện giống như là một mê cung vậy, chia ra rất nhiều con đường đan chéo ngang dọc khắp nơi, mỗi một con đường cũng không biết thông tới nơi nào, khiến người ta nhìn vào nhức đầu không thôi.

Đứng ở cửa vào mê cung, mọi người nhìn nhau, không biết lát nữa nên đi đường nào mới tốt.

Phí Chi Đồ bước nhanh vào trong, thấy vậy mọi người cũng chỉ còn biết cắm đầu đi theo.

Vừa đi, Phí Chi Đồ vừa giải thích: - Trong tin tức Tiền lão quỷ truyền về, mặc dù miêu tả có vài chỗ không được rõ ràng lắm, nhưng lại nhắc tới mê cung này. Trong mê cung này cũng không có trận pháp cấm chế gì, nếu có cũng chỉ là cơ quan mà thôi!

- Cơ quan sao? Trên mặt Ninh Hướng Trần lộ vẻ hơi ngạc nhiên.

- Không sai, là cơ quan!

Phí Chi Đồ khẽ gật gật đầu: - Nhưng cũng không nên coi thường những cơ quan này, nếu không cẩn thận kích thích phải một hai cái trong đó, ngay cả ta và ngươi cũng đều có thể sẽ chịu trận ở chỗ này!

Đám người Ninh Hướng Trần khẽ biến sắc.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện mấy cái ngã ba, Phí Chi Đồ đứng ở giữa ngã ba, quay đầu liếc nhìn Liên Nghiễm nói: - Tiểu tử Liên gia, trông cậy vào ngươi rồi.

Liên Nghiễm không nói một lời, vung tay lên, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện mấy khôi lỗi giống như con chuột. Dưới sự điều khiển của Liên Nghiễm, chúng liền chia nhau chạy vào từng ngã rẽ khác nhau, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Dương Khai nhìn thấy cảnh này hai mắt sáng lên, giờ mới hiểu được vì sao Phí Chi Đồ lại dẫn theo một tên Thánh Vương Cảnh như Liên Nghiễm, thì ra là muốn lợi dụng khôi lỗi của hắn để dò đường.

Đây đúng là biện pháp tốt, có nhiều nơi võ giả không tiện xâm nhập, nhưng khôi lỗi của Liên Nghiễm lại không sợ điều này, cho dù hắn bị thiệt hại cũng không ảnh hưởng đến bản thân.

Mà mấy con chuột khôi lỗi sau khi biến mất, Liên Nghiễm liền nhắm lại, dường như là đang cảm nhận gì đó. Một lát sau, sâu trong lối đi bên trái chợt truyền đến những tiếng chít chít liên tiếp, Liên Nghiễm khẽ nhăn mặt, lộ ra vẻ đau xót.

Nhìn tình hình này, lối đi bên trái chỉ sợ khá nguy hiểm, con khôi lỗi kia có lẽ cũng đã bị hỏng rồi.

Chỉ trong chốc lát, lối đi phía trước cũng truyền đến tiếng kêu chít chít một hồi. Liên Nghiễm cũng đồng thời mở mắt ra nói: - Bên phải!

Phí Chi Đồ khẽ gật đầu, dẫn đầu hướng về lối bên phải.

Có khôi lỗi của Liêm Nghiễm dò đường quả thật an toàn và dễ dàng hơn rất nhiều. Những con chuột khôi lỗi kia trong chiến đấu không có chút tác dụng nào, nhưng dùng trong dò đường lại là số một. Sau khi bỏ ra khoảng hai, ba chục con khôi lỗi như vậy, mợi người hữu kinh vô hiểm cũng qua được mê cung, trong lúc đi cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì.

Sắc mặt của Liên Nghiễm âm trầm đến cực điểm, người mù cũng có thể nhìn thấy hắn đang đau lòng.

Tuy rằng những khôi lỗi kia luyện chế không quá khó khăn, nhưng mỗi một con đều hao phí không ít vật liệu, mất hai ba chục con khôi lỗi dạng chuột đã móc sạch tích lũy trong bao nhiêu năm của hắn.

Tâm trạng của hắn có tốt mới là lạ.

- Yên tâm, đợi sau khi trở về, chỗ tốt của ngươi sẽ không thiếu đâu. Phí Chi Đồ an ủi.

Nghe được hứa hẹn như vậy, sắc mặt của Liên Nghiễm lúc này mới dễ nhìn hơn không ít.

- Phí huynh, chuyện này lúc trước không nói, nhưng bây giờ ngươi nhìn xem chúng ta nên đi như thế nào? Ninh Hướng Trần chau mày, nhìn về phía trước.

Phí Chi Đồ nghe vậy, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt ngơ ngác.

Bởi vì sau khi vượt qua mê cung, phía trước lại xuất hiện hai cái cửa hình vòm, một đen một trắng, nhìn qua hết sức kỳ lạ, cửa màu trắng như được làm từ bạch ngọc, còn cánh cửa màu đen kia thì dày đặc âm khí, hoàn toàn đối lập nhau.

Mà ở phía sau hai khung cửa hình vòm là một vùng không gian hư vô hỗn độn, đưa thần niệm vào trong đó dò xét cũng không phát hiện ra điều gì, mà nhìn từ bên ngoài lại giống như mặt hồ vậy, sâu không lường được.

- Cửa trận không gian sao? Phí Chi Đồ kinh ngạc thốt lên.

- Thế nào, Tiền trưởng lão không nói cho ngươi biết, cần phải đi cửa trận bên nào hả? Ninh Hướng Trần ngạc nhiên hỏi. Nếu tin tức Tiền Thông truyền đến có thông tin này, thì Phí Chi Đồ cũng sẽ không phản ứng như vậy, cách giải thích duy nhất chính là Phí Chi Đồ cũng không biết.

- Không có đề cập! Phí Chi Đồ chậm rãi lắc đầu.

- Vậy làm sao đây, việc quan trọng như vậy làm sao Tiền trưởng lão lại bỏ sótchứ?

Ninh Hướng Trần kinh ngạc thốt lên.

- Tin tức Tiền lão quỷ truyền về rất vội vàng, có chuyện không kịp đề cập tới cũng là bình thường. Phí Chi Đồ chau mày nói, rồi quay đầu nhìn về phía Thái Hợp và Đỗ Tư Tư, hỏi: - Hai người các ngươi có thể phá giải không? Phí Chi Đồ cười ha hả, không ngờ thái độ lại hòa ái rất nhiều, giải thích: - Ngươi không rõ lắm cũng hợp tình hợp lý, sự thật là bởi vì thánh linh thượng cổ thích nhất là cắn nuốt khí linh thiên địa cùng thuộc tính, mà sau khi cắn nuốt, sẽ rất có ích đối với thánh linh thượng cổ. Ta thấy tàn hồn Băng Phượng kia của ngươi suy nhược không chịu nổi, nhất định cần phải cắn nuốt khí linh thiên địa mới khôi phục được thực lực. Thánh linh thượng cổ và khí linh thiên địa vốn chính là kẻ địch trời sinh! Tuy nhiên ngươi yên tâm đi, tàn hồn Băng Phượng kia nếu đã là của ngươi, cắn nuốt khí linh thiên địa ở nơi này xong, tự nhiên sẽ quay trở lại.

- Thì ra là thế! Dương Khai ngoài mặt thản nhiên không đổi sắc, kì thực trong lòng vô cùng nôn nóng.

Người khác không biết tình hình như thế nào, nhưng hắn biết, truyền thừa Phượng Hậu chỉ lấy thân thể hắn để làm vật dẫn mà thôi, cũng không hoàn toàn thuộc về hắn. Nếu hắn không có truyền thừa Long Hoàng trong người, truyền thừa Phượng Hậu cũng sẽ không rời khỏi Thông Huyền đại lục cùng với hắn, chỉ sợ đến nay vẫn còn phong ấn trong tổ phượng.

Tuy nhiên chuyện này dĩ nhiên Dương Khai sẽ không nói ra, lòng người khó đoán, ngộ nhỡ những người này biết Băng Phượng không thuộc về mình, nói không chừng sẽ nổi lên ý đồ gì đó.

Tuy nhiên trải qua chuyện này, Dương Khai đã hiểu rõ, hai đại truyền thừa Long Hoàng và Phượng Hậu tại Long Phượng Phủ đều có tàn hồn của thánh linh thượng cổ ở trong đó, chẳng trách có uy lực như vậy. Điều này đã giải thích tại sao hai cái hình xăm lại sinh động như thật vậy, thường xuyên di chuyển bên ngoài làn da của hắn như.

Khí linh thiên địa trong đường hầm băng muốn cắn nuốt sinh cơ của mọi người, không ngờ lại gặp phải kẻ thù trời sinh, hoảng hốt chạy mất, kể từ đó áp lực đè nặng trong lòng mọi người liền biến mất. Mặt khác, có hai lớp bảo vệ khí linh và Ly Hỏa Tráo càng khiến cho mọi người không còn lo lắng sẽ bị ảnh hưởng bởi khí lạnh, lúc này mọi người liền tăng tốc, phóng thẳng về phía cuối đường hầm băng.

Mới đi được nửa đường Dương Khai chợt nhận ra, hàn khí lạnh như băng ở chỗ này đang nhanh chóng tụ tập về một hướng, khiến cho cảm giác lạnh giá mà mọi người đều sợ hãi trong nhất thời giảm hẳn xuống.

Một lát sau, loại động tĩnh khác thường này liền biến mất. Trong tầm mắt của mọi người dần dần xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp mà cao quý, đang bay thẳng tới bên này.

Dương Khai mừng rỡ, tàn hồn Băng Phượng quả nhiên đã quay trở lại.

Tuy rằng hắn vẫn luôn lo lắng, nhưng thật ra trong lòng cũng tương đối nắm chắc nó sẽ không dễ dàng bỏ đi. Dù sao nó cũng được xem như là truyền thừa của Phượng Hậu, bản thân hắn lại là người mang truyền thừa Long Hoàng, đối với nó ít nhiều cũng có sức ảnh hưởng và dấp dẫn.

Qua nhiều năm như vậy, nó đều lấy thân thể hắn làm vật dẫn để ngủ say cho đến tận bây giờ, lúc này nếu cứ bỏ đi như vậy thì không hợp lý chút nào.

Quầng sáng lóe lên một cái, thân hình to lớn của Băng Phượng đã lơ lửng phía trên đầu mọi người, cặp mặt trong trẻo mà lạnh lùng cao quý của con phượng nhìn chằm chằm xuống dưới. Mọi người không ai dám thở mạnh lấy một hơi.

Ánh mắt Dương Khai hiện ra vẻ kỳ lạ, khẽ nói: - Phí thành chủ, làm phiền mở ra một khe hở trên Ly Hỏa Tráo.

- Ừm. Phí Chi Đồ liền vội vàng gật đầu, điều khiển tâm niệm, Ly Hỏa Tráo liền nứt ra một khe hở, cùng lúc đó, con chim lửa khí linh biến thành lớp bảo vệ cũng tách ra một khe hở.

Thân hình Băng Phượng nhoắng lên, biến thành một luồng ánh sáng màu trắng, lao thẳng vào trong cơ thể của Dương Khai biến mất không thấy.

Mọi người mặc dù tò mò không biết cuối cùng Băng Phượng có cắn nuốt được khí linh thiên địa kia hay không, nhưng không ai đặt câu hỏi vào lúc này, việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi đường hầm băng này.

Cũng may cuối đường hầm đã không còn xa, chỉ sau thời gian mấy chục hơi thở, mọi người đã bình yên bước vào một tòa cung điện. Cho tới giờ phút này, hàn ý quanh quẩn ở xung quanh cuối cùng mới hoàn toàn biến mất.

Phí Chi Đồ quay đầu liếc nhìn Dương Khai một cái, thấy hắn chau mày, dường như là đang dò xét bên trong cơ thể, nên cũng không quấy rầy, chỉ nói: - Trước tiên các ngươi nghỉ ngơi ở nơi này một chút, ta đi tìm ám hiệu của Tiền lão quỷ để lại, khi phát hiện ta sẽ nói cho các ngươi biết.

Nói rồi, ông ta liền hướng về một phía bước đi.

Những người khác nghe vậy đều tìm vị trí khoanh chân ngồi xuống, điều tức khôi phục. Lần vào đường hầm băng này bọn họ là người ít ra tay nhất, nhưng lại bị khiếp sợ không nhỏ, nếu không phải vào phút cuối hiện ra một đầu tàn hồn Băng Phượng, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi. Hơn nữa, trong khi ngăn cản khí lạnh và khí linh thiên địa công kích, ít nhiều mọi người đều tiêu hao một chút lực lượng, hiển nhiên lúc này sẽ tranh thủ thời gian để khôi phục.

Dương Khai lặng lẽ ngồi một bên, cảm nhận tình hình bên trong cơ thể.

Tuy rằng truyền thừa Phượng Hậu không thuộc về hắn, nhưng nếu đã ở trong cơ thể hắn, ít nhiều hắn cũng có thể dò xét một chút. Nhưng ngoài suy nghĩ của hắn chính là, tàn hồn Băng Phượng dường như cũng không được bồi bổ quá nhiều, mặc dù có cảm giác lớn mạnh hơn trước kia một chút, nhưng hiển nhiên không phải là do cắn nuốt khí linh thiên địa.

Nó cũng chưa thể cắn nuốt khí linh thiên địa kia! Dương Khai lập tức nhận định, việc nó lớn mạnh hơn một chút chỉ là do vừa rồi hấp thu được năng lượng băng hàn ở chỗ kia mới có biến hóa như vậy mà thôi.

Kết quả này thật ra cũng không quá ngoài ý muốn của Dương Khai. Một là, do tàn hồn Băng Phượng cũng không quá mạnh mẽ, nó chỉ là một đạo truyền thừa mà thôi, ở trong tay hắn căn bản không phát huy ra tác dụng quá lớn, chỉ có chuyển giao cho Tô Nhan, cùng với thực lực Tô Nhan tăng lên, nó mới có thể phát huy ra uy lực được.

Hai là, con khí linh thiên địa hệ băng kia nếu như đã sinh ra trong đường hầm băng thì chắc chắn sẽ rất quen thuộc đối với hoàn cảnh nơi đây, muốn trốn khỏi Băng Phượng cơ bản cũng không phải việc gì khó.

Đáng tiếc mà! Dương Khai trong lòng thầm than, nếu tàn hồn Băng Phượng thật sự cắn nuốt được khí linh thiên địa kia, nói không chừng đã có thể đã xảy ra một chút biến hóa không thể tưởng được, đến lúc đó lại giao nó lại cho Tô Nhan, thì chỗ tốt mà Tô Nhan chiếm được sẽ lớn hơn.

Dương Khai cũng không có ý định quay lại tìm con khí linh thiên địa kia. Mặc dù Băng Phượng là khắc tinh của nó, nhưng Dương Khai căn bản không thể sai khiến Băng Phượng, hơn nữa, chó cùng dứt giậu, với năng lực của khí linh thiên địa kia, nếu thật sự chọc giận nó thì chưa biết hươu chết về tay ai đâu.

Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại có người liếc nhìn Dương Khai, sâu trong ánh mắt đều toát lên vẻ hâm mộ nồng đậm, ngay cả Liên Nghiễm trầm mặc ít nói bẩm sinh cũng không ngoại lệ.

Đối với chuyện này, Dương Khai giả vờ như không biết, tự lo ngồi xuống khôi phục. Trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào không liên quan đến hắn, chỉ cần không chọc vào hắn là được rồi.

- Tốt, tìm được ám hiệu của Tiền lão quỷ lưu lại rồi, tất cả đi theo ta. Âm thanh của Phí Chi Đồ chợt vang lên. Mọi người nghe vậy vội vã đứng dậy, đi về phía ông ta.

Diện tích của đại điện này cũng không lớn, phá sau cửa ra của đại điện giống như là một mê cung vậy, chia ra rất nhiều con đường đan chéo ngang dọc khắp nơi, mỗi một con đường cũng không biết thông tới nơi nào, khiến người ta nhìn vào nhức đầu không thôi.

Đứng ở cửa vào mê cung, mọi người nhìn nhau, không biết lát nữa nên đi đường nào mới tốt.

Phí Chi Đồ bước nhanh vào trong, thấy vậy mọi người cũng chỉ còn biết cắm đầu đi theo.

Vừa đi, Phí Chi Đồ vừa giải thích: - Trong tin tức Tiền lão quỷ truyền về, mặc dù miêu tả có vài chỗ không được rõ ràng lắm, nhưng lại nhắc tới mê cung này. Trong mê cung này cũng không có trận pháp cấm chế gì, nếu có cũng chỉ là cơ quan mà thôi!

- Cơ quan sao? Trên mặt Ninh Hướng Trần lộ vẻ hơi ngạc nhiên.

- Không sai, là cơ quan!

Phí Chi Đồ khẽ gật gật đầu: - Nhưng cũng không nên coi thường những cơ quan này, nếu không cẩn thận kích thích phải một hai cái trong đó, ngay cả ta và ngươi cũng đều có thể sẽ chịu trận ở chỗ này!

Đám người Ninh Hướng Trần khẽ biến sắc.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện mấy cái ngã ba, Phí Chi Đồ đứng ở giữa ngã ba, quay đầu liếc nhìn Liên Nghiễm nói: - Tiểu tử Liên gia, trông cậy vào ngươi rồi.

Liên Nghiễm không nói một lời, vung tay lên, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện mấy khôi lỗi giống như con chuột. Dưới sự điều khiển của Liên Nghiễm, chúng liền chia nhau chạy vào từng ngã rẽ khác nhau, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Dương Khai nhìn thấy cảnh này hai mắt sáng lên, giờ mới hiểu được vì sao Phí Chi Đồ lại dẫn theo một tên Thánh Vương Cảnh như Liên Nghiễm, thì ra là muốn lợi dụng khôi lỗi của hắn để dò đường.

Đây đúng là biện pháp tốt, có nhiều nơi võ giả không tiện xâm nhập, nhưng khôi lỗi của Liên Nghiễm lại không sợ điều này, cho dù hắn bị thiệt hại cũng không ảnh hưởng đến bản thân.

Mà mấy con chuột khôi lỗi sau khi biến mất, Liên Nghiễm liền nhắm lại, dường như là đang cảm nhận gì đó. Một lát sau, sâu trong lối đi bên trái chợt truyền đến những tiếng chít chít liên tiếp, Liên Nghiễm khẽ nhăn mặt, lộ ra vẻ đau xót.

Nhìn tình hình này, lối đi bên trái chỉ sợ khá nguy hiểm, con khôi lỗi kia có lẽ cũng đã bị hỏng rồi.

Chỉ trong chốc lát, lối đi phía trước cũng truyền đến tiếng kêu chít chít một hồi. Liên Nghiễm cũng đồng thời mở mắt ra nói: - Bên phải!

Phí Chi Đồ khẽ gật đầu, dẫn đầu hướng về lối bên phải.

Có khôi lỗi của Liêm Nghiễm dò đường quả thật an toàn và dễ dàng hơn rất nhiều. Những con chuột khôi lỗi kia trong chiến đấu không có chút tác dụng nào, nhưng dùng trong dò đường lại là số một. Sau khi bỏ ra khoảng hai, ba chục con khôi lỗi như vậy, mợi người hữu kinh vô hiểm cũng qua được mê cung, trong lúc đi cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì.

Sắc mặt của Liên Nghiễm âm trầm đến cực điểm, người mù cũng có thể nhìn thấy hắn đang đau lòng.

Tuy rằng những khôi lỗi kia luyện chế không quá khó khăn, nhưng mỗi một con đều hao phí không ít vật liệu, mất hai ba chục con khôi lỗi dạng chuột đã móc sạch tích lũy trong bao nhiêu năm của hắn.

Tâm trạng của hắn có tốt mới là lạ.

- Yên tâm, đợi sau khi trở về, chỗ tốt của ngươi sẽ không thiếu đâu. Phí Chi Đồ an ủi.

Nghe được hứa hẹn như vậy, sắc mặt của Liên Nghiễm lúc này mới dễ nhìn hơn không ít.

- Phí huynh, chuyện này lúc trước không nói, nhưng bây giờ ngươi nhìn xem chúng ta nên đi như thế nào? Ninh Hướng Trần chau mày, nhìn về phía trước.

Phí Chi Đồ nghe vậy, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt ngơ ngác.

Bởi vì sau khi vượt qua mê cung, phía trước lại xuất hiện hai cái cửa hình vòm, một đen một trắng, nhìn qua hết sức kỳ lạ, cửa màu trắng như được làm từ bạch ngọc, còn cánh cửa màu đen kia thì dày đặc âm khí, hoàn toàn đối lập nhau.

Mà ở phía sau hai khung cửa hình vòm là một vùng không gian hư vô hỗn độn, đưa thần niệm vào trong đó dò xét cũng không phát hiện ra điều gì, mà nhìn từ bên ngoài lại giống như mặt hồ vậy, sâu không lường được.

- Cửa trận không gian sao? Phí Chi Đồ kinh ngạc thốt lên.

- Thế nào, Tiền trưởng lão không nói cho ngươi biết, cần phải đi cửa trận bên nào hả? Ninh Hướng Trần ngạc nhiên hỏi. Nếu tin tức Tiền Thông truyền đến có thông tin này, thì Phí Chi Đồ cũng sẽ không phản ứng như vậy, cách giải thích duy nhất chính là Phí Chi Đồ cũng không biết.

- Không có đề cập! Phí Chi Đồ chậm rãi lắc đầu.

- Vậy làm sao đây, việc quan trọng như vậy làm sao Tiền trưởng lão lại bỏ sótchứ?

Ninh Hướng Trần kinh ngạc thốt lên.

- Tin tức Tiền lão quỷ truyền về rất vội vàng, có chuyện không kịp đề cập tới cũng là bình thường. Phí Chi Đồ chau mày nói, rồi quay đầu nhìn về phía Thái Hợp và Đỗ Tư Tư, hỏi: - Hai người các ngươi có thể phá giải không?