Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1291: Táng Hùng Cốc.




Ngay cả võ giả Phản Hư tam tầng cảnh còn không phải là đối thủ của khí linh thiên địa này, huống chi chỉ là một con cự mãng khôi lỗi Thánh Vương tam tầng cảnh thì làm sao có thể địch nổi chứ? Sau khi luồng khí lạnh bao phủ, lập tức khôi lỗi bắt đầu bị đóng băng lại. Sắc mặt Liên Nghiễm đại biến, muốn thu hồi khôi lỗi lại nhưng lúc này đã muộn.

Chỉ trong chớp mắt, con cự mãng này đã bị đóng băng, ngay cả Liên Nghiễm là người điều khiển nó cũng hoàn toàn mất liên lạc!

Ngay sau đó, con cự điêu kia cắp cự mãng bay lên cao rồi thả cho nó rơi xuống.

Một tiếng "ầm" truyền đến, con cự mãng rơi xuống đất vỡ tan tành!

Thông thường, một con khôi lỗi như vậy bị rơi từ trên cao xuống không có khả năng bị phá huỷ hoàn toàn, nó đã có thể sánh ngang với võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh, chắc chắn vô cùng, khả năng chịu đựng va đập rất mạnh, nếu không làm sao Liên Nghiễm lại lấy nó ra để giao đấu chứ. Nhưng sau khi con cự điêu phun ra một luồng khí lạnh, đã dễ dàng phá hủy con khôi lỗi gần như hư hại hoàn toàn, lại bị rơi từ trên cao xuống, dĩ nhiên là bị vỡ tan tành.

Sắc mặt Liên Nghiễm lạnh lẽo đến mức gần như có thể cạo ra được một lớp băng từ trên mặt hắn! Hiện tại hắn cùng lắm chỉ có tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh, hắn đã tốn rất nhiều công sức mới có thể luyện chế được một con khôi lỗi có cảnh giới ngang bằng với mình, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chưa phát huy được tác dụng gì đã bị phá hủy.

Có thể tưởng tượng ra Liên Nghiễm đau lòng và tức giận như thế nào.

Nhưng đối mặt với khí linh thiên địa, hắn cũng bó tay không còn cách nào, chỉ biết âm trầm đứng nhìn. Cho dù hắn có nhiều khôi lỗi hơn nữa cũng không dám lấy ra, đối mặt với một đầu khí linh thiên địa như vậy, hắn có đưa ra bao nhiêu khôi lỗi cũng sẽ bị phá hủy.

Mà con cự điêu kia sau khi ném vỡ con cự mãng, hai mắt đỏ lòm liền hiện lên vẻ khinh thường và đắc ý, ngay sau đó chợt vung cánh phóng thẳng về phía mọi người.

Phí Chi Đồ sợ hãi hô lên: - Ngăn nó lại!

Chưa dứt lời đã ném Lam Ngọc Bát ra, đám người Ninh Hướng Trần cũng đồng loạt đánh ra bí bảo của bản thân. Trong phút chốc, trên bầu trời hiện lên đủ mọi màu sắc rực rỡ, đủ loại bí thuật uy lực khó lường và bí bảo có uy năng mạnh mẽ cùng đan xen vào một chỗ.

Tiếng chim kêu vang trời, lại một tầng khí lạnh nữa được phủ xuống. Bất kể là dạng công kích gì, bất kể là loại bí bảo nào đều vô tác dụng, bị tầng khí lạnh ngăn cản rồi nhanh chóng đóng băng. Thậm chí ngay cả ánh sáng màu xanh từ Lam Ngọc Bát của Phí Chi Đồ chiếu ra cũng có dấu hiệu sắp bị đóng băng lại.

Cự điêu được thế không tha, lao xuống, hai móng vuốt như lưỡi dao sắc bén, chộp thẳng vào lớp bảo vệ do con chim lửa khí linh biến thành.

Sau một tiếng "rắc", lớp bảo vệ do khí linh biến thành liền bị nứt thành những cái rãnh rậm rạp chằng chịt như mạng nhện rồi lan dần ra xung quanh. Dương Khai tái mặt, dùng ý niệm trong đầu điều khiển, quanh người liền bùng lên vô số ngọn Hỏa Diễm đen như mực, ngọn lửa dưới sự khống chế của hắn, lần nữa tạo thành một tầng bảo vệ bao phủ xung quanh mọi người.

Cùng lúc đó, một tiếng kêu chói tai truyền ra. Con chim lửa khí linh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, biến thành một con chim lửa kỳ dị dài mười mấy trượng, mang theo khí thế hung hãn phóng thẳng tới cự điêu.

Khí linh dường như đã tức đầy một bụng, mặc dù nó không phải là khí linh thiên địa chính thống, nhưng cũng miễn cưỡng được coi là vậy, lúc nãy phải bảo vệ đám người Dương Khai không có điều kiện hiện ra hình dáng thực sự, lại bị cự điêu liên tiếp khiêu khích, dĩ nhiên là hết sức tức giận.

Lúc này nghe được mệnh lệnh của Dương Khai, cơn tức giận liền bộc phát ra.

Hành động của Dương Khai cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, để con chim lửa khí linh tiếp tục duy trì lớp bảo vệ không phải là một quyết định sáng suốt. Uy năng của khí linh vốn kém hơn cự điêu một bậc, lại bị động phòng thủ trong hoàn cảnh bất lợi, khắp nơi giá lạnh, sớm muộn gì khí linh cũng sẽ bị tiêu hao hết sức lực.

Một khi đã như vậy, chẳng thà để khí linh cùng cự điêu quần nhau, còn nhóm người của hắn nhân cơ hội nhanh chóng rời khỏi đường hầm băng.

Cũng may mà ở nơi này Ly Hỏa Tráo phát huy ra tác dụng to lớn, phối hợp với Ma diệm cực nóng của Dương Khai, mặc dù mọi người vẫn có cảm giác khó chịu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Trên bầu trời, cự điêu cùng quái điểu do khí linh hóa thành đang chiến đấu túi bụi, linh khí thiên địa trong đường hầm băng hỗn loạn, tiếng chim hót ưng kêu không ngừng vang lên.

Thấy vậy, Phí Chi Đồ mừng rỡ, vẫy tay một cái nói: - Đi mau!

Vừa nói chuyện, ông ta vừa vội vàng thi triển thân pháp phóng đi trước dẫn đường. Những người khác cũng nhanh thúc giục bí bảo phòng ngự của bản thân, liều mạng truyền thánh nguyên vào trong để ngăn cản khí lạnh xâm nhập qua Ma diệm của Dương Khai và Ly Hỏa Tráo, bám sát phía sau Phí Chi Đồ.

Khác với tâm trạng đang lo lắng bất an của mọi người, giờ phút này vẻ mặt của Dương Khai lại hết sức kỳ quái.

Bởi vì trong nháy mắt khi hàn khí xâm nhập vào bên trong, hắn liền cảm thấy trong cơ thể mình có một thứ gì đó đang ngọ nguậy, mà thứ đó lại đang không ngừng hấp thu khí lạnh từ xung quanh phóng tới.

Khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, Dương Khai cũng không chút cảm thấy khó chịu, mà ngược lại, thứ kia dường như là được tẩm bổ đầy đủ vậy, càng thêm hưng phấn.

Dương Khai điều khiển suy nghĩ, vừa chạy về phía trước vừa xem xét bên trong cơ thể mình.

Một lát sau, vẻ mặt của hắn càng thêm kỳ quái.

- Thì ra là nó!

Dương Khai không ngờ vào thời điểm này hình xăm Băng Phượng lại có động tĩnh!

Nghiêm chỉnh mà nói, đây là truyền thừa của Phượng Hậu. hắn cùng Tô Nhan tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công, tổng cộng được truyền thừa hai thứ, hai thứ này đều chiếm được ở trong Long Phượng Phủ tại Thông Huyền đại lục. Trong đó truyền thừa Long Hoàng là do bản thân Dương Khai đoạt được, đã hòa làm một với hắn, còn truyền thừa Phượng Hậu trước kia vẫn luôn được phong ấn trong tổ phượng, có điều trước khi Dương Khai rời khỏi Thông Huyền đại lục, đã mang theo truyền thừa Phượng Hậu.

Từ đó về sau, trên người của Dương Khai vẫn luôn tồn tại hai hình xăm, một là hình xăm Kim Long, một là hình xăm Băng Phượng.

Hắn mang theo truyền thừa Phượng Hậu vốn là định sau khi gặp được Tô Nhan sẽ giao truyền thừa này lại cho nàng. Nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn không được như ý, thậm chí trước đây khi gặp được Thiên Nguyệt, ngay cả một chút tin tức về Tô Nhan hắn cũng không tìm hiểu được.

Mà cái hình xăm Băng Phượng này đã nằm ở trên người Dương Khai được mười mấy năm rồi. Từ lúc thu được nó đến nay vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, nhưng lúc này ở trong hầm băng, khi khí lạnh xâm nhập vào trong cơ thể, không ngờ hình xăm Băng Phượng lại rục rịch ngọ nguậy. Sau khi hấp thu những luồng khí lạnh kia, nó càng ngày càng không chịu nghe theo sự khống chế của Dương Khai, mơ hồ có dấu hiệu muốn thoát ra khỏi thân thể.

Tâm trạng của Dương Khai lập tức trở nên phức tạp, hắn cũng không lý giải được, rốt cuộc tình huống này là tốt hay xấu.

Nguyên nhân vì sao hàn khí có thể kích thích được hình xăm Băng Phượng rất dễ giải thích, dù sao bản thân của truyền thừa Băng Phượng cũng là thuộc tính băng hàn, chỉ có điều Dương Khai căn bản không thể điều khiển được nó nên không biết sau khi nó thoát ra khỏi cơ thể sẽ phát sinh điều gì.

Nếu như nó không trở lại nữa, vậy thì Tô Nhan sẽ không có được truyền thừa Phượng Hậu nữa.

Ngay khi Dương Khai đang vô cùng lo lắng, sắc mặt của hắn dần dần biến đổi.

Mới chỉ qua một lúc, vậy mà hình xăm Băng Phượng đã động đậy vượt qua khỏi phạm vi khống chế của hắn. Ngay sau đó, bất chợt hắn liền cảm thấy có một thứ từ trong cơ thể mình phóng ra, kèm theo đó là một tiếng phượng gáy cao vút. Một con Băng Phượng hư ảo, toàn thân trong suốt trắng như tuyết, dài chừng mười trượng bỗng nhiên xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của mọi người.

Trong phút chốc, một cỗ áp lực khiến mọi người biến sắc đột nhiên ầm ầm ép xuống.

Sắc mặt đám người Phí Chi Đồ đại biến, đồng loạt dừng chân, quay đầu liếc nhìn Dương Khai một cái, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời.

Chỉ mới liếc mắt nhìn qua, Phí Chi Đồ lập tức la lên thất thanh: - Thánh linh thượng cổ!

Sự rung động trong lòng hắn đã không thể diễn tả được bằng lời nữa. Lần này tiến vào di tích thượng cổ là để tìm cách cứu viện Tiền Thông, đây vốn không phải là đại sự gì, trong kế hoạch và suy nghĩ của hắn việc này không quá khó khăn mới đúng.

Nhưng không ngờ, từ khi bước chân vào trong đường hầm băng, đầu tiên là thấy được khí linh thiên địa mà khắp nơi đang đồn đại, rồi bây giờ lại thấy được một đầu thánh linh thượng cổ! Những thứ này người bình thường có trải qua mấy đời cũng không thể thấy được, chúng là những tồn tại trong truyền thuyết, bậy mà hôm nay lại hết con này đến con khác xông ra.

Cho dù là thần kinh của Phí Chi Đồ không tồi, nhưng giờ phút này cũng trợn tròn mắt, đầu óc bị chấn động mạnh.

Những người khác cũng không hơn gì, há hốc miệng, thất thần nhìn con Băng Phượng oai phong không ai bằng kia, rất lâu không thốt nên lời, ngay cả bỏ chạy cũng quên mất.

Miệng Dương Khai giật giật, lo lắng nhìn về phía Băng Phượng, thấy thân hình nó mờ ảo như có như không. Tuy áp lực nó phát ra hết sức nặng nề, nhưng dao động năng lượng cũng không mạnh mẽ.

- Không đúng, chỉ là một luồng tàn hồn!

Phí Chi Đồ cũng phát hiện điểm này, sắc mặt thả lỏng xuống không ít. Nếu thật sự là một đầu thánh linh thượng cổ giá lâm, chắc chắn khí thế không chỉ đơn giản như vậy, cách giải thích duy nhất chính là, nó chỉ còn lại một luồng tàn hồn mà thôi.

Nhưng mặc dù như vậy thì đó cũng là một luồng tàn hồn của thánh linh thượng cổ, nếu để cho nó có đủ thời gian, cho dù chỉ khôi phục lại một phần mười thực lực cũng đã đủ để sánh ngang với những vị Hư Vương Cảnh!

Mà trong nháy mắt khi Băng Phượng xuất hiện, đôi mắt phượng của nó liền hướng tới trận đấu quyết liệt giữa khí linh và cự điêu, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng bất thường, lần nữa hót vang.

Cự điêu kia lại như là nhìn thấy khắc tinh vậy, quýnh cả lên, vốn đang chiếm thế thượng phong lại bị khí linh thiêu đốt cho sứt đầu mẻ trán. Sau khi cản lại một đòn tấn công của khí linh, nó liền phóng thẳng vào sâu trong hầm băng không dám quay đầu nhìn lại.

Băng Phượng giang cánh, hóa thành một luồng ánh sáng bám sát phía sau.

Chỉ trong nháy mắt, Băng Phượng và cự điêu đều đã không thấy bóng dáng.

Mà con chim lửa khí linh sau khi không còn đối thủ cũng lập tức bay trở về, lần nữa biến thành lớp bảo vệ, bao phủ mọi người ở xung quanh vào bên trong.

Khí lạnh đang tràn vào lập tức bị ngăn cách.

Khắp đường hầm băng yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Dương Khai với vẻ mặt kỳ lạ, còn Dương Khai thì lại sa sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm theo hướng Băng Phượng biến mất, không nói một lời, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

Hồi lâu, Phí Chi Đồ mới khẽ đằng hắng một tiếng, ngập ngừng hỏi: - Dương Khai, tàn hồn Băng Phượng kia là của ngươi hả?

Tuy rằng trước đó hắn đã tận mắt thấy từ bên ngoài cơ thể Dương Khai sáng lên một cái, sau đó Băng Phượng liền xuất hiện, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn không thể tin được, không ngờ Dương Khai lại có thể có được một luồng tàn hồn của thánh linh thượng cổ.

Tiểu tử này đã có khí linh khiến người ta phải đỏ mắt, lại còn có tàn hồn của thánh linh thượng cổ...

Liệu có ai có thể may mắn đến mức nghịch thiên hơn hắn không chứ?

- Đúng vậy! Dương Khai liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng cảm thấy ở nơi này sẽ không có ai định bắt Băng Phượng, nhưng vẫn cảnh giác trong lòng, lạnh nhạt hỏi: - Phí thành chủ, ngài có hiểu được vì sao Băng Phượng lại đuổi theo khí linh thiên địa kia không?

Cho đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu rõ, tại sao đúng lúc này Băng Phượng lại bay ra ngoài cơ chứ. Nếu là do khí lạnh ở nơi này kích thích cũng không hợp lý, Dương Khai đã đi đây đi đó nhiều năm như vậy, đi qua khu vực giá lạnh cũng không chỉ có đường hầm băng ở nơi này, Huyền Âm Quỳ Thủy cũng tràn đầy khí lạnh, Băng Ngọc vạn năm cũng vậy nhưng đâu có thấy Băng Phượng xuất hiện vào lúc đó. Ngay cả võ giả Phản Hư tam tầng cảnh còn không phải là đối thủ của khí linh thiên địa này, huống chi chỉ là một con cự mãng khôi lỗi Thánh Vương tam tầng cảnh thì làm sao có thể địch nổi chứ? Sau khi luồng khí lạnh bao phủ, lập tức khôi lỗi bắt đầu bị đóng băng lại. Sắc mặt Liên Nghiễm đại biến, muốn thu hồi khôi lỗi lại nhưng lúc này đã muộn.

Chỉ trong chớp mắt, con cự mãng này đã bị đóng băng, ngay cả Liên Nghiễm là người điều khiển nó cũng hoàn toàn mất liên lạc!

Ngay sau đó, con cự điêu kia cắp cự mãng bay lên cao rồi thả cho nó rơi xuống.

Một tiếng "ầm" truyền đến, con cự mãng rơi xuống đất vỡ tan tành!

Thông thường, một con khôi lỗi như vậy bị rơi từ trên cao xuống không có khả năng bị phá huỷ hoàn toàn, nó đã có thể sánh ngang với võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh, chắc chắn vô cùng, khả năng chịu đựng va đập rất mạnh, nếu không làm sao Liên Nghiễm lại lấy nó ra để giao đấu chứ. Nhưng sau khi con cự điêu phun ra một luồng khí lạnh, đã dễ dàng phá hủy con khôi lỗi gần như hư hại hoàn toàn, lại bị rơi từ trên cao xuống, dĩ nhiên là bị vỡ tan tành.

Sắc mặt Liên Nghiễm lạnh lẽo đến mức gần như có thể cạo ra được một lớp băng từ trên mặt hắn! Hiện tại hắn cùng lắm chỉ có tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh, hắn đã tốn rất nhiều công sức mới có thể luyện chế được một con khôi lỗi có cảnh giới ngang bằng với mình, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chưa phát huy được tác dụng gì đã bị phá hủy.

Có thể tưởng tượng ra Liên Nghiễm đau lòng và tức giận như thế nào.

Nhưng đối mặt với khí linh thiên địa, hắn cũng bó tay không còn cách nào, chỉ biết âm trầm đứng nhìn. Cho dù hắn có nhiều khôi lỗi hơn nữa cũng không dám lấy ra, đối mặt với một đầu khí linh thiên địa như vậy, hắn có đưa ra bao nhiêu khôi lỗi cũng sẽ bị phá hủy.

Mà con cự điêu kia sau khi ném vỡ con cự mãng, hai mắt đỏ lòm liền hiện lên vẻ khinh thường và đắc ý, ngay sau đó chợt vung cánh phóng thẳng về phía mọi người.

Phí Chi Đồ sợ hãi hô lên: - Ngăn nó lại!

Chưa dứt lời đã ném Lam Ngọc Bát ra, đám người Ninh Hướng Trần cũng đồng loạt đánh ra bí bảo của bản thân. Trong phút chốc, trên bầu trời hiện lên đủ mọi màu sắc rực rỡ, đủ loại bí thuật uy lực khó lường và bí bảo có uy năng mạnh mẽ cùng đan xen vào một chỗ.

Tiếng chim kêu vang trời, lại một tầng khí lạnh nữa được phủ xuống. Bất kể là dạng công kích gì, bất kể là loại bí bảo nào đều vô tác dụng, bị tầng khí lạnh ngăn cản rồi nhanh chóng đóng băng. Thậm chí ngay cả ánh sáng màu xanh từ Lam Ngọc Bát của Phí Chi Đồ chiếu ra cũng có dấu hiệu sắp bị đóng băng lại.

Cự điêu được thế không tha, lao xuống, hai móng vuốt như lưỡi dao sắc bén, chộp thẳng vào lớp bảo vệ do con chim lửa khí linh biến thành.

Sau một tiếng "rắc", lớp bảo vệ do khí linh biến thành liền bị nứt thành những cái rãnh rậm rạp chằng chịt như mạng nhện rồi lan dần ra xung quanh. Dương Khai tái mặt, dùng ý niệm trong đầu điều khiển, quanh người liền bùng lên vô số ngọn Hỏa Diễm đen như mực, ngọn lửa dưới sự khống chế của hắn, lần nữa tạo thành một tầng bảo vệ bao phủ xung quanh mọi người.

Cùng lúc đó, một tiếng kêu chói tai truyền ra. Con chim lửa khí linh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, biến thành một con chim lửa kỳ dị dài mười mấy trượng, mang theo khí thế hung hãn phóng thẳng tới cự điêu.

Khí linh dường như đã tức đầy một bụng, mặc dù nó không phải là khí linh thiên địa chính thống, nhưng cũng miễn cưỡng được coi là vậy, lúc nãy phải bảo vệ đám người Dương Khai không có điều kiện hiện ra hình dáng thực sự, lại bị cự điêu liên tiếp khiêu khích, dĩ nhiên là hết sức tức giận.

Lúc này nghe được mệnh lệnh của Dương Khai, cơn tức giận liền bộc phát ra.

Hành động của Dương Khai cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, để con chim lửa khí linh tiếp tục duy trì lớp bảo vệ không phải là một quyết định sáng suốt. Uy năng của khí linh vốn kém hơn cự điêu một bậc, lại bị động phòng thủ trong hoàn cảnh bất lợi, khắp nơi giá lạnh, sớm muộn gì khí linh cũng sẽ bị tiêu hao hết sức lực.

Một khi đã như vậy, chẳng thà để khí linh cùng cự điêu quần nhau, còn nhóm người của hắn nhân cơ hội nhanh chóng rời khỏi đường hầm băng.

Cũng may mà ở nơi này Ly Hỏa Tráo phát huy ra tác dụng to lớn, phối hợp với Ma diệm cực nóng của Dương Khai, mặc dù mọi người vẫn có cảm giác khó chịu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Trên bầu trời, cự điêu cùng quái điểu do khí linh hóa thành đang chiến đấu túi bụi, linh khí thiên địa trong đường hầm băng hỗn loạn, tiếng chim hót ưng kêu không ngừng vang lên.

Thấy vậy, Phí Chi Đồ mừng rỡ, vẫy tay một cái nói: - Đi mau!

Vừa nói chuyện, ông ta vừa vội vàng thi triển thân pháp phóng đi trước dẫn đường. Những người khác cũng nhanh thúc giục bí bảo phòng ngự của bản thân, liều mạng truyền thánh nguyên vào trong để ngăn cản khí lạnh xâm nhập qua Ma diệm của Dương Khai và Ly Hỏa Tráo, bám sát phía sau Phí Chi Đồ.

Khác với tâm trạng đang lo lắng bất an của mọi người, giờ phút này vẻ mặt của Dương Khai lại hết sức kỳ quái.

Bởi vì trong nháy mắt khi hàn khí xâm nhập vào bên trong, hắn liền cảm thấy trong cơ thể mình có một thứ gì đó đang ngọ nguậy, mà thứ đó lại đang không ngừng hấp thu khí lạnh từ xung quanh phóng tới.

Khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, Dương Khai cũng không chút cảm thấy khó chịu, mà ngược lại, thứ kia dường như là được tẩm bổ đầy đủ vậy, càng thêm hưng phấn.

Dương Khai điều khiển suy nghĩ, vừa chạy về phía trước vừa xem xét bên trong cơ thể mình.

Một lát sau, vẻ mặt của hắn càng thêm kỳ quái.

- Thì ra là nó!

Dương Khai không ngờ vào thời điểm này hình xăm Băng Phượng lại có động tĩnh!

Nghiêm chỉnh mà nói, đây là truyền thừa của Phượng Hậu. hắn cùng Tô Nhan tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công, tổng cộng được truyền thừa hai thứ, hai thứ này đều chiếm được ở trong Long Phượng Phủ tại Thông Huyền đại lục. Trong đó truyền thừa Long Hoàng là do bản thân Dương Khai đoạt được, đã hòa làm một với hắn, còn truyền thừa Phượng Hậu trước kia vẫn luôn được phong ấn trong tổ phượng, có điều trước khi Dương Khai rời khỏi Thông Huyền đại lục, đã mang theo truyền thừa Phượng Hậu.

Từ đó về sau, trên người của Dương Khai vẫn luôn tồn tại hai hình xăm, một là hình xăm Kim Long, một là hình xăm Băng Phượng.

Hắn mang theo truyền thừa Phượng Hậu vốn là định sau khi gặp được Tô Nhan sẽ giao truyền thừa này lại cho nàng. Nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn không được như ý, thậm chí trước đây khi gặp được Thiên Nguyệt, ngay cả một chút tin tức về Tô Nhan hắn cũng không tìm hiểu được.

Mà cái hình xăm Băng Phượng này đã nằm ở trên người Dương Khai được mười mấy năm rồi. Từ lúc thu được nó đến nay vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, nhưng lúc này ở trong hầm băng, khi khí lạnh xâm nhập vào trong cơ thể, không ngờ hình xăm Băng Phượng lại rục rịch ngọ nguậy. Sau khi hấp thu những luồng khí lạnh kia, nó càng ngày càng không chịu nghe theo sự khống chế của Dương Khai, mơ hồ có dấu hiệu muốn thoát ra khỏi thân thể.

Tâm trạng của Dương Khai lập tức trở nên phức tạp, hắn cũng không lý giải được, rốt cuộc tình huống này là tốt hay xấu.

Nguyên nhân vì sao hàn khí có thể kích thích được hình xăm Băng Phượng rất dễ giải thích, dù sao bản thân của truyền thừa Băng Phượng cũng là thuộc tính băng hàn, chỉ có điều Dương Khai căn bản không thể điều khiển được nó nên không biết sau khi nó thoát ra khỏi cơ thể sẽ phát sinh điều gì.

Nếu như nó không trở lại nữa, vậy thì Tô Nhan sẽ không có được truyền thừa Phượng Hậu nữa.

Ngay khi Dương Khai đang vô cùng lo lắng, sắc mặt của hắn dần dần biến đổi.

Mới chỉ qua một lúc, vậy mà hình xăm Băng Phượng đã động đậy vượt qua khỏi phạm vi khống chế của hắn. Ngay sau đó, bất chợt hắn liền cảm thấy có một thứ từ trong cơ thể mình phóng ra, kèm theo đó là một tiếng phượng gáy cao vút. Một con Băng Phượng hư ảo, toàn thân trong suốt trắng như tuyết, dài chừng mười trượng bỗng nhiên xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của mọi người.

Trong phút chốc, một cỗ áp lực khiến mọi người biến sắc đột nhiên ầm ầm ép xuống.

Sắc mặt đám người Phí Chi Đồ đại biến, đồng loạt dừng chân, quay đầu liếc nhìn Dương Khai một cái, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời.

Chỉ mới liếc mắt nhìn qua, Phí Chi Đồ lập tức la lên thất thanh: - Thánh linh thượng cổ!

Sự rung động trong lòng hắn đã không thể diễn tả được bằng lời nữa. Lần này tiến vào di tích thượng cổ là để tìm cách cứu viện Tiền Thông, đây vốn không phải là đại sự gì, trong kế hoạch và suy nghĩ của hắn việc này không quá khó khăn mới đúng.

Nhưng không ngờ, từ khi bước chân vào trong đường hầm băng, đầu tiên là thấy được khí linh thiên địa mà khắp nơi đang đồn đại, rồi bây giờ lại thấy được một đầu thánh linh thượng cổ! Những thứ này người bình thường có trải qua mấy đời cũng không thể thấy được, chúng là những tồn tại trong truyền thuyết, bậy mà hôm nay lại hết con này đến con khác xông ra.

Cho dù là thần kinh của Phí Chi Đồ không tồi, nhưng giờ phút này cũng trợn tròn mắt, đầu óc bị chấn động mạnh.

Những người khác cũng không hơn gì, há hốc miệng, thất thần nhìn con Băng Phượng oai phong không ai bằng kia, rất lâu không thốt nên lời, ngay cả bỏ chạy cũng quên mất.

Miệng Dương Khai giật giật, lo lắng nhìn về phía Băng Phượng, thấy thân hình nó mờ ảo như có như không. Tuy áp lực nó phát ra hết sức nặng nề, nhưng dao động năng lượng cũng không mạnh mẽ.

- Không đúng, chỉ là một luồng tàn hồn!

Phí Chi Đồ cũng phát hiện điểm này, sắc mặt thả lỏng xuống không ít. Nếu thật sự là một đầu thánh linh thượng cổ giá lâm, chắc chắn khí thế không chỉ đơn giản như vậy, cách giải thích duy nhất chính là, nó chỉ còn lại một luồng tàn hồn mà thôi.

Nhưng mặc dù như vậy thì đó cũng là một luồng tàn hồn của thánh linh thượng cổ, nếu để cho nó có đủ thời gian, cho dù chỉ khôi phục lại một phần mười thực lực cũng đã đủ để sánh ngang với những vị Hư Vương Cảnh!

Mà trong nháy mắt khi Băng Phượng xuất hiện, đôi mắt phượng của nó liền hướng tới trận đấu quyết liệt giữa khí linh và cự điêu, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng bất thường, lần nữa hót vang.

Cự điêu kia lại như là nhìn thấy khắc tinh vậy, quýnh cả lên, vốn đang chiếm thế thượng phong lại bị khí linh thiêu đốt cho sứt đầu mẻ trán. Sau khi cản lại một đòn tấn công của khí linh, nó liền phóng thẳng vào sâu trong hầm băng không dám quay đầu nhìn lại.

Băng Phượng giang cánh, hóa thành một luồng ánh sáng bám sát phía sau.

Chỉ trong nháy mắt, Băng Phượng và cự điêu đều đã không thấy bóng dáng.

Mà con chim lửa khí linh sau khi không còn đối thủ cũng lập tức bay trở về, lần nữa biến thành lớp bảo vệ, bao phủ mọi người ở xung quanh vào bên trong.

Khí lạnh đang tràn vào lập tức bị ngăn cách.

Khắp đường hầm băng yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Dương Khai với vẻ mặt kỳ lạ, còn Dương Khai thì lại sa sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm theo hướng Băng Phượng biến mất, không nói một lời, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

Hồi lâu, Phí Chi Đồ mới khẽ đằng hắng một tiếng, ngập ngừng hỏi: - Dương Khai, tàn hồn Băng Phượng kia là của ngươi hả?

Tuy rằng trước đó hắn đã tận mắt thấy từ bên ngoài cơ thể Dương Khai sáng lên một cái, sau đó Băng Phượng liền xuất hiện, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn không thể tin được, không ngờ Dương Khai lại có thể có được một luồng tàn hồn của thánh linh thượng cổ.

Tiểu tử này đã có khí linh khiến người ta phải đỏ mắt, lại còn có tàn hồn của thánh linh thượng cổ...

Liệu có ai có thể may mắn đến mức nghịch thiên hơn hắn không chứ?

- Đúng vậy! Dương Khai liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng cảm thấy ở nơi này sẽ không có ai định bắt Băng Phượng, nhưng vẫn cảnh giác trong lòng, lạnh nhạt hỏi: - Phí thành chủ, ngài có hiểu được vì sao Băng Phượng lại đuổi theo khí linh thiên địa kia không?

Cho đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu rõ, tại sao đúng lúc này Băng Phượng lại bay ra ngoài cơ chứ. Nếu là do khí lạnh ở nơi này kích thích cũng không hợp lý, Dương Khai đã đi đây đi đó nhiều năm như vậy, đi qua khu vực giá lạnh cũng không chỉ có đường hầm băng ở nơi này, Huyền Âm Quỳ Thủy cũng tràn đầy khí lạnh, Băng Ngọc vạn năm cũng vậy nhưng đâu có thấy Băng Phượng xuất hiện vào lúc đó.