Phương đông tảng sáng, chính là thời điểm tối tăm nhất trước tờ mờ sáng, một đạo thân hình lặng yên không một tiếng động kích bắn ra từ trong Long Huyệt Sơn, giữa giây lát biến mất không thấy.
Sau nửa canh giờ, ở khoảng cách Thiên Vận thành ngàn dặm về phía bắc, đạo thân ảnh này lần nữa hiển lộ, chính là Dương Khai đến như đã ước định. Hắn nhìn trái nhìn phải một trận, lập tức bay đi tới một cái núi nhỏ cách đó không xa. Giờ khắc này, trên sườn núi có hai người đã tới trước, đang khoanh chân ngồi ở đó.
Hai người đều là nam nhân, thoạt nhìn tuổi bộ dáng cũng không lớn lắm, hơn nữa khiến người ta bất ngờ chính là, bọn họ cũng chỉ có thánh vương tam tầng cảnh tu vi. Dương Khai không che đậy thân hình, trực tiếp liền chạy ào tới trên sườn núi đó, vừa mới đứng vững vàng, hai vị kia liền mở mắt ra, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái.
Một người nam nhân trong đó thoạt nhìn có chút lão thành không có ý muốn nói chuyện, lần nữa lạnh lùng nhắm hai mắt lại. Nhưng trái lại một người khác, có nhiều hăng hái đánh giá hắn, hướng hắn nhàn nhạt gật đầu. Dương Khai cũng gật đầu với người nọ, bất quá song phương cũng không có ý muốn nói chuyện. Trên sườn núi diện tích không nhỏ, Dương Khai hồ nghi trong lòng đồng thời cũng nhanh tìm chỗ khoanh chân ngồi xuống.
Trước đó hắn nghe Phí Chi Đồ nói lần hành động này hung hiểm, còn tưởng rằng ông ta phải dẫn tới không ít phản hư cảnh. Dù sao đối phương đã nói rõ qua, nếu không nhìn trúng uy lực của hỏa điểu khí linh, với thực lực của hắn căn bản không có tư cách tham dự lần hành động này. Hắn làm gì biết được, mình vừa đến địa phương ước định, không ngờ thấy hai tên võ giả cùng một dạng tu vi cảnh giới với mình.
Hồ nghi thuộc về hồ nghi, bất quá Dương Khai cũng biết, Phí Chi Đồ nếu muốn dẫn bọn họ vào, nhất định là có quyết định của chính mình. Hai người kia, hoặc là có năng lực đặc biệt gì khiến cho Phí Chi Đồ nhờ vả, hoặc chính là tinh anh trong tinh anh. Bây giờ xem ra, loại khả năng trước tương đối lớn.
Trên sườn núi, ba người cũng không phát ra tiếng vang, trong lúc nhất thời yên tĩnh vô cùng. Họ đợi ước chừng thời gian nửa nén hương, Dương Khai ngồi giữa bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn lại phía phương xa. Bên kia một đạo hồng quang đang nhanh chóng đến gần tới nơi đây, hiển nhiên cũng là võ giả tới đây hội hợp.
Bởi vì Phí Chi Đồ lần này hành động rất cơ mật, cho nên mọi người đều phân tán hành động. Điều này ngược lại cũng trong dự liệu của Dương Khai. Sau khi đợi hồng quang đó đến gần, rơi xuống trên sườn núi, một thân ảnh tịnh lệ hiển lộ ra. Người tới lại là một cô gái. Hơn nữa dáng người xinh đẹp, dung nhan tiếu lệ, một mái tóc đen đen nhánh tỏa sáng.
Thoạt nhìn rất là bắt mắt. Bất quá cô gái này tu vi lại vẫn là thánh vương tam tầng cảnh, điều này khiến Dương Khai cảm nhận được không hiểu. Tính thêm mình, chỗ này đã tụ tập bốn vị võ giả thánh vương tam tầng cảnh, Phí Chi Đồ đi đâu vậy? Ông ta sẽ không phải là trông cậy vào bốn vị thánh vương cảnh mình cứu ra Tiền Thông chứ? Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai sắc mặt trầm xuống.
Nhưng thật ra sau khi cô gái kia rơi xuống, bất ngờ phát hiện một trong ba vị trí tốt nhất của chỗ này đã bị người chiếm, không khỏi chợt nhíu chân mày. Nam nhân trước đó cùng Dương Khai biểu đạt qua ý hữu hảo lại mừng rỡ đứng dậy, cung tay nói:
- Thì ra là Tư Tư cô nương, lần trước từ biệt, đã là một năm không gặp. Tư Tư cô nương biệt lai vô dạng. Nghe khẩu khí của hắn nói, dường như hắn quen biết với cô gái này, hơn nữa xem thần sắc hắn, phảng phất bộ dáng còn rất có ý tứ với nàng. Cô gái gọi là Tư Tư đó liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
- Thái Hợp sao? Không ngờ ngươi cũng tới, Phí thành chủ ánh mắt cũng không được tốt lắm ha, ngay cả trận pháp sư như ngươi vậy cũng tìm tới, xem ra chuyến này tiền đồ chưa biết a. Mặc dù bị nàng một phen chế nhạo, nam nhân gọi là Thái Hợp đó lại không có ý tức giận chút nào, mở miệng nói:
- Thật ra Phí thành chủ trước đó mời chính là gia phụ, bất đắc dĩ gia phụ đang bế quan, không tiện đi ra ngoài, nên ta tới thay. Chuyến này chỉ sợ còn phải cùng Tư Tư cô nương hợp tác nhiều hơn, xin cô nương vui lòng chỉ giáo.
- Hừ! Cô gái gọi là Tư Tư hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp một mảnh vẻ ngạo nghễ:
- Chỉ giáo không dám nhận, Thái gia các ngươi đối với trận pháp chi đạo nghiên cứu tuy rằng không bằng Đỗ gia chúng ta, nhưng cuối cùng cũng có chút chỗ độc đáo, lần này kéo sau chân ta là được rồi.
- Phải phải! Thái Hợp vẫn như cũ một bộ dáng cười hì hì, dường như một chút cốt khí cũng không có. Điều này làm cho nam nhân khác không khỏi lộ ra một chút khinh bỉ. Nghe đối thoại của bọn họ, Dương Khai giờ mới hiểu được Phí Chi Đồ tại sao lại mang vào hai vị thánh vương tam tầng cảnh này.
Thì ra hai người này đối với trận pháp chi đạo rất có nghiên cứu, hơn nữa còn là cả gia tộc đều là như thế, xem ra Phí Chi Đồ vẫn còn có chút chuẩn bị. Đỗ Tư Tư lại nhìn một chút nam nhân lạnh lùng cùng Dương Khai, kiêu căng hỏi han:
- Hai người này là ai? Cũng là đáp ứng Phí thành chủ mời mà đến sao? Sao tu vi một dạng như chúng ta vậy? Nàng một bộ rất coi thường bộ dáng của võ giả thánh vương cảnh, khiến Dương Khai không khỏi nhướng mày, trong lòng biết nữ nhân này hẳn là loại hạng người tâm cao khí ngạo. Thái Hợp cười xòa một tiếng:
- Lai lịch của hai vị này ngu huynh cũng không rõ lắm. Hai vị nếu không ngại, có thể tự giới thiệu mình được không? Dù sao kế tiếp mọi người vẫn phải cùng nhau lên đường, nhiều quen thuộc một chút, đối với ngày sau hợp tác cũng có chỗ tốt.
Cùng Đỗ Tư Tư so sánh, Thái Hợp này tánh khí hẳn là loại người rất ôn hòa, lúc cùng Đỗ Tư Tư nói chuyện, ôn văn nhĩ nhã, lúc hỏi thăm Dương Khai cùng một người khác, đồng dạng mặt chứa mỉm cười, khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác thân cận.
- Liên Nghiễm! Nam nhân lạnh lùng nọ tích tự như kim, sau khi báo ra tên của mình thì không có tin tức gì tiếp theo nữa.
- Họ Liên... Nhưng thật ra Đỗ Tư Tư cùng Thái Hợp hai người, sau khi nghe được cũng không khỏi hơi biến sắc mặt, dường như có chút kiêng kỵ nhìn về Liên Nghiễm, phảng phất bộ dáng dòng họ của đối phương có lai lịch lớn. Dương Khai không khỏi tò mò nhìn hắn một cái. Bởi vì một mảnh phạm vi bên trong Liên gia rất nổi danh, thậm chí cả U Ám Tinh, danh khí cao đều không kém gì tông môn bình thường. Mặc dù Dương Khai là người có kiến thức nông cạn như vậy đều nghe nói, danh tiếng của gia tộc này lớn có thể tưởng tượng được.
Liên gia ngược lại không phải là cường đại dường nào, nhân khẩu cũng không thịnh vượng, nghe nói cả gia tộc cũng chỉ có chừng trăm miệng ăn mà thôi. Một người có thực lực mạnh nhất, bất quá phản hư nhất tầng cảnh. Gia tộc như vậy, trên U Ám Tinh không có 1000 cũng có 800, nhưng cố tình chỉ có Liên gia phổ biến nhiều người biết. Nguyên nhân không gì khác, Liên gia tinh thông khôi lỗi thuật. Nghe nói Liên gia đệ tử, đều am hiểu luyện chế sử dụng khôi lỗi.
Tu vi khả năng của bọn họ không phải quá cao, nhưng sức chiến đấu lại vượt xa võ giả đồng đẳng cấp, bởi vì trên tay bọn họ có vô số khôi lỗi tự mình luyện chế được tớis hiệp trợ tác chiến. Một khi cùng người tranh chấp đấu nhau, sẽ tạo thành cảnh tượng đồ sộ mấy người đánh một người, thậm chí mười mấy khôi lỗi đồng loạt ra trận. Hơn nữa, nghe nói Liên gia còn có mấy cổ khôi lỗi mạnh nhất có thực lực sánh ngang phản hư tam tầng cảnh, riêng là sự tồn tại của mấy cổ khôi lỗi đó, đã đủ để uy hiếp không ít hạng người nho nhỏ.
Đã từng có một thực lực vượt xa qua Liên gia, mơ ước khôi lỗi thuật của đối phương, cần phải diệt cả nhà này, tranh đoạt bí thuật luyện chế khôi lỗi. Đáng tiếc dốc hết lực của toàn tộc, cũng không thể đạt được, cuối cùng ngược lại thì bị Liên gia nhổ cỏ tận gốc. Cũng chính là trận chiến ấy, khiến cho danh tiếng của Liên gia lan truyền ra ngoài. Mấy cổ khôi lỗi có thực lực sánh ngang phản hư tam tầng cảnh đại phóng tia sáng kỳ dị trong trận chiến ấy, giết địch vô số, đồng thời khiến người ta mơ ước, cũng kiêng kỵ vạn phần.
Mà Liên gia ngược lại cũng thông minh, biết rõ thất phu vô tội hoài bích có tội, từ sau khi tìm Ảnh Nguyệt Điện làm chỗ dựa vững chắc, hàng năm không hoàn lại luyện chế một chút khôi lỗi cho Ảnh Nguyệt Điện. Dưới cánh chim này che chở ngược lại cũng an ổn đến nay, không ai dám đánh chủ ý của họ nữa. Cho nên sau khi nghe được Liên Nghiễm tự giới thiệu mình, Đỗ Tư Tư cùng Thái Hợp mới kinh hãi.
Gia tộc của hai người xuất thân cũng không nhỏ, xem như danh môn, bởi vì đều tinh thông trận pháp chi đạo, có thể so sánh với Liên gia, trên danh tiếng còn kém không ít. Dương Khai đến lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ. Phí Chi Đồ muốn mang Đỗ Tư Tư cùng Thái Hợp cùng đi, nhất định là vì phá trừ cấm chế cùng trận pháp trong di tích thượng cổ đó, cũng coi như hợp tình hợp lý. Nhưng vì cái gì tìm người của Liên gia đến đây chứ? Mà Liên Nghiễm sau khi báo ra tên của mình, liền không nói thêm nữa, dường như trời sanh bộ dáng trầm mặc ít nói.
Sau khi Đỗ Tư Tư cùng Thái Hợp lấy lại tinh thần, cùng chung đưa mắt nhìn về Dương Khai, chờ đến sau Dương Khai tự báo gia môn, biểu lộ của hai người lập tức cổ quái. Thái Hợp càng là trên dưới quan sát Dương Khai, kinh nghi nói:
- Dương huynh, ngươi hẳn không phải là người mấy ngày hôm trước đại náo Thiên Vận thành đó chứ? Dương Khai cười khan ha ha đáp:
- Nếu như không có người thứ hai đi Thiên Vận thành náo loạn một cuộc, đó hẳn là ta! Thái Hợp lúc này kinh ngạc không ít về Dương Khai, ngay cả thần sắc kiêu căng của Đỗ Tư Tư cũng thu liễm không ít. Không chỉ như thế, Liên Nghiễm thậm chí cũng mở mắt ra quan sát Dương Khai lần nữa.
Gia tộc chỗ của ba người bọn họ tuy rằng đều không tính là nhỏ yếu, nhưng mặc cho ai cũng không có lá gan lớn chạy tới trong Thiên Vận thành đi giết người phóng hỏa như vậy. Càng làm cho người cảm giác ly kỳ chính là, sau khi người này giết người phóng hỏa chẳng những vô sự, ngược lại còn được Phí Chi Đồ cùng nhau mời đến chỗ này, tham dự hành động lần này. Điều này làm cho ba người đều kinh ngạc không thôi, không biết Dương Khai cùng Phí Chi Đồ đạt thành hiệp nghị dạng gì, không ngờ khiến người sau đó không truy cứu trách nhiệm của hắn.
Bất quá ba người đều hiểu được có một số việc giữ kín không nói ra thì tốt hơn, cũng không có bào căn vấn để. Tuy nhiên sau khi họ biết thân phận của Dương Khai, Thái Hợp rất có mùi vị như mới gặp đã thân cùng Dương Khai, không giữ vững trầm mặc như trước, mà là cùng hắn vừa nói vừa cười nói chuyện với nhau. Một trận nói chuyện phiếm, Dương Khai giờ mới hiểu được thái độ của hắn tại sao bỗng nhiên thay đổi rất nhiều.
Thì ra là giữa Thái gia cùng Tạ gia cũng không ít mâu thuẫn, thậm chí còn dưới tay của Tạ gia ăn qua mấy lần thua thiệt. Lần trước Dương Khai trong Thiên Vận thành, chém chết một vị cường giả phản hư cảnh của Tạ gia, chuyện này sau khi truyền ra, rất nhiều gia tộc và võ giả cùng Tạ gia có thù đều vỗ tay tỏ ý vui mừng. Thái gia đương nhiên cũng ở nhóm này.
Dương Khai chém chết Tạ Tuyền kia, coi như là giúp bọn họ giải đi một cục tức lớn, bọn họ nào có đạo lý không thoải mái chứ? Thái Hợp thân là người của Thái gia, nhìn Dương Khai đương nhiên là tương đương thuận mắt. Còn Đỗ Tư Tư lại tìm một chỗ tùy ý ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Họ lại đợi không sai biệt lắm đại khái chừng nửa canh giờ, mấy đạo thân ảnh bỗng nhiên quỷ dị xuất hiện trên núi nhỏ. Điều này làm cho trừ Dương Khai ra, ba tên thánh vương cảnh giật nảy mình, duy chỉ có Dương Khai thần thức cường đại, sớm có phát hiện, cho nên thần sắc lạnh nhạt.
Đợi sau khi thấy rõ người tới chính là Phí Chi Đồ, đám người Thái Hợp mới thở phào nhẹ nhõm, rối rít tiến lên cung tay hành lễ. Phương đông tảng sáng, chính là thời điểm tối tăm nhất trước tờ mờ sáng, một đạo thân hình lặng yên không một tiếng động kích bắn ra từ trong Long Huyệt Sơn, giữa giây lát biến mất không thấy.
Sau nửa canh giờ, ở khoảng cách Thiên Vận thành ngàn dặm về phía bắc, đạo thân ảnh này lần nữa hiển lộ, chính là Dương Khai đến như đã ước định. Hắn nhìn trái nhìn phải một trận, lập tức bay đi tới một cái núi nhỏ cách đó không xa. Giờ khắc này, trên sườn núi có hai người đã tới trước, đang khoanh chân ngồi ở đó.
Hai người đều là nam nhân, thoạt nhìn tuổi bộ dáng cũng không lớn lắm, hơn nữa khiến người ta bất ngờ chính là, bọn họ cũng chỉ có thánh vương tam tầng cảnh tu vi. Dương Khai không che đậy thân hình, trực tiếp liền chạy ào tới trên sườn núi đó, vừa mới đứng vững vàng, hai vị kia liền mở mắt ra, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái.
Một người nam nhân trong đó thoạt nhìn có chút lão thành không có ý muốn nói chuyện, lần nữa lạnh lùng nhắm hai mắt lại. Nhưng trái lại một người khác, có nhiều hăng hái đánh giá hắn, hướng hắn nhàn nhạt gật đầu. Dương Khai cũng gật đầu với người nọ, bất quá song phương cũng không có ý muốn nói chuyện. Trên sườn núi diện tích không nhỏ, Dương Khai hồ nghi trong lòng đồng thời cũng nhanh tìm chỗ khoanh chân ngồi xuống.
Trước đó hắn nghe Phí Chi Đồ nói lần hành động này hung hiểm, còn tưởng rằng ông ta phải dẫn tới không ít phản hư cảnh. Dù sao đối phương đã nói rõ qua, nếu không nhìn trúng uy lực của hỏa điểu khí linh, với thực lực của hắn căn bản không có tư cách tham dự lần hành động này. Hắn làm gì biết được, mình vừa đến địa phương ước định, không ngờ thấy hai tên võ giả cùng một dạng tu vi cảnh giới với mình.
Hồ nghi thuộc về hồ nghi, bất quá Dương Khai cũng biết, Phí Chi Đồ nếu muốn dẫn bọn họ vào, nhất định là có quyết định của chính mình. Hai người kia, hoặc là có năng lực đặc biệt gì khiến cho Phí Chi Đồ nhờ vả, hoặc chính là tinh anh trong tinh anh. Bây giờ xem ra, loại khả năng trước tương đối lớn.
Trên sườn núi, ba người cũng không phát ra tiếng vang, trong lúc nhất thời yên tĩnh vô cùng. Họ đợi ước chừng thời gian nửa nén hương, Dương Khai ngồi giữa bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn lại phía phương xa. Bên kia một đạo hồng quang đang nhanh chóng đến gần tới nơi đây, hiển nhiên cũng là võ giả tới đây hội hợp.
Bởi vì Phí Chi Đồ lần này hành động rất cơ mật, cho nên mọi người đều phân tán hành động. Điều này ngược lại cũng trong dự liệu của Dương Khai. Sau khi đợi hồng quang đó đến gần, rơi xuống trên sườn núi, một thân ảnh tịnh lệ hiển lộ ra. Người tới lại là một cô gái. Hơn nữa dáng người xinh đẹp, dung nhan tiếu lệ, một mái tóc đen đen nhánh tỏa sáng.
Thoạt nhìn rất là bắt mắt. Bất quá cô gái này tu vi lại vẫn là thánh vương tam tầng cảnh, điều này khiến Dương Khai cảm nhận được không hiểu. Tính thêm mình, chỗ này đã tụ tập bốn vị võ giả thánh vương tam tầng cảnh, Phí Chi Đồ đi đâu vậy? Ông ta sẽ không phải là trông cậy vào bốn vị thánh vương cảnh mình cứu ra Tiền Thông chứ? Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai sắc mặt trầm xuống.
Nhưng thật ra sau khi cô gái kia rơi xuống, bất ngờ phát hiện một trong ba vị trí tốt nhất của chỗ này đã bị người chiếm, không khỏi chợt nhíu chân mày. Nam nhân trước đó cùng Dương Khai biểu đạt qua ý hữu hảo lại mừng rỡ đứng dậy, cung tay nói:
- Thì ra là Tư Tư cô nương, lần trước từ biệt, đã là một năm không gặp. Tư Tư cô nương biệt lai vô dạng. Nghe khẩu khí của hắn nói, dường như hắn quen biết với cô gái này, hơn nữa xem thần sắc hắn, phảng phất bộ dáng còn rất có ý tứ với nàng. Cô gái gọi là Tư Tư đó liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
- Thái Hợp sao? Không ngờ ngươi cũng tới, Phí thành chủ ánh mắt cũng không được tốt lắm ha, ngay cả trận pháp sư như ngươi vậy cũng tìm tới, xem ra chuyến này tiền đồ chưa biết a. Mặc dù bị nàng một phen chế nhạo, nam nhân gọi là Thái Hợp đó lại không có ý tức giận chút nào, mở miệng nói:
- Thật ra Phí thành chủ trước đó mời chính là gia phụ, bất đắc dĩ gia phụ đang bế quan, không tiện đi ra ngoài, nên ta tới thay. Chuyến này chỉ sợ còn phải cùng Tư Tư cô nương hợp tác nhiều hơn, xin cô nương vui lòng chỉ giáo.
- Hừ! Cô gái gọi là Tư Tư hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp một mảnh vẻ ngạo nghễ:
- Chỉ giáo không dám nhận, Thái gia các ngươi đối với trận pháp chi đạo nghiên cứu tuy rằng không bằng Đỗ gia chúng ta, nhưng cuối cùng cũng có chút chỗ độc đáo, lần này kéo sau chân ta là được rồi.
- Phải phải! Thái Hợp vẫn như cũ một bộ dáng cười hì hì, dường như một chút cốt khí cũng không có. Điều này làm cho nam nhân khác không khỏi lộ ra một chút khinh bỉ. Nghe đối thoại của bọn họ, Dương Khai giờ mới hiểu được Phí Chi Đồ tại sao lại mang vào hai vị thánh vương tam tầng cảnh này.
Thì ra hai người này đối với trận pháp chi đạo rất có nghiên cứu, hơn nữa còn là cả gia tộc đều là như thế, xem ra Phí Chi Đồ vẫn còn có chút chuẩn bị. Đỗ Tư Tư lại nhìn một chút nam nhân lạnh lùng cùng Dương Khai, kiêu căng hỏi han:
- Hai người này là ai? Cũng là đáp ứng Phí thành chủ mời mà đến sao? Sao tu vi một dạng như chúng ta vậy? Nàng một bộ rất coi thường bộ dáng của võ giả thánh vương cảnh, khiến Dương Khai không khỏi nhướng mày, trong lòng biết nữ nhân này hẳn là loại hạng người tâm cao khí ngạo. Thái Hợp cười xòa một tiếng:
- Lai lịch của hai vị này ngu huynh cũng không rõ lắm. Hai vị nếu không ngại, có thể tự giới thiệu mình được không? Dù sao kế tiếp mọi người vẫn phải cùng nhau lên đường, nhiều quen thuộc một chút, đối với ngày sau hợp tác cũng có chỗ tốt.
Cùng Đỗ Tư Tư so sánh, Thái Hợp này tánh khí hẳn là loại người rất ôn hòa, lúc cùng Đỗ Tư Tư nói chuyện, ôn văn nhĩ nhã, lúc hỏi thăm Dương Khai cùng một người khác, đồng dạng mặt chứa mỉm cười, khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác thân cận.
- Liên Nghiễm! Nam nhân lạnh lùng nọ tích tự như kim, sau khi báo ra tên của mình thì không có tin tức gì tiếp theo nữa.
- Họ Liên... Nhưng thật ra Đỗ Tư Tư cùng Thái Hợp hai người, sau khi nghe được cũng không khỏi hơi biến sắc mặt, dường như có chút kiêng kỵ nhìn về Liên Nghiễm, phảng phất bộ dáng dòng họ của đối phương có lai lịch lớn. Dương Khai không khỏi tò mò nhìn hắn một cái. Bởi vì một mảnh phạm vi bên trong Liên gia rất nổi danh, thậm chí cả U Ám Tinh, danh khí cao đều không kém gì tông môn bình thường. Mặc dù Dương Khai là người có kiến thức nông cạn như vậy đều nghe nói, danh tiếng của gia tộc này lớn có thể tưởng tượng được.
Liên gia ngược lại không phải là cường đại dường nào, nhân khẩu cũng không thịnh vượng, nghe nói cả gia tộc cũng chỉ có chừng trăm miệng ăn mà thôi. Một người có thực lực mạnh nhất, bất quá phản hư nhất tầng cảnh. Gia tộc như vậy, trên U Ám Tinh không có 1000 cũng có 800, nhưng cố tình chỉ có Liên gia phổ biến nhiều người biết. Nguyên nhân không gì khác, Liên gia tinh thông khôi lỗi thuật. Nghe nói Liên gia đệ tử, đều am hiểu luyện chế sử dụng khôi lỗi.
Tu vi khả năng của bọn họ không phải quá cao, nhưng sức chiến đấu lại vượt xa võ giả đồng đẳng cấp, bởi vì trên tay bọn họ có vô số khôi lỗi tự mình luyện chế được tớis hiệp trợ tác chiến. Một khi cùng người tranh chấp đấu nhau, sẽ tạo thành cảnh tượng đồ sộ mấy người đánh một người, thậm chí mười mấy khôi lỗi đồng loạt ra trận. Hơn nữa, nghe nói Liên gia còn có mấy cổ khôi lỗi mạnh nhất có thực lực sánh ngang phản hư tam tầng cảnh, riêng là sự tồn tại của mấy cổ khôi lỗi đó, đã đủ để uy hiếp không ít hạng người nho nhỏ.
Đã từng có một thực lực vượt xa qua Liên gia, mơ ước khôi lỗi thuật của đối phương, cần phải diệt cả nhà này, tranh đoạt bí thuật luyện chế khôi lỗi. Đáng tiếc dốc hết lực của toàn tộc, cũng không thể đạt được, cuối cùng ngược lại thì bị Liên gia nhổ cỏ tận gốc. Cũng chính là trận chiến ấy, khiến cho danh tiếng của Liên gia lan truyền ra ngoài. Mấy cổ khôi lỗi có thực lực sánh ngang phản hư tam tầng cảnh đại phóng tia sáng kỳ dị trong trận chiến ấy, giết địch vô số, đồng thời khiến người ta mơ ước, cũng kiêng kỵ vạn phần.
Mà Liên gia ngược lại cũng thông minh, biết rõ thất phu vô tội hoài bích có tội, từ sau khi tìm Ảnh Nguyệt Điện làm chỗ dựa vững chắc, hàng năm không hoàn lại luyện chế một chút khôi lỗi cho Ảnh Nguyệt Điện. Dưới cánh chim này che chở ngược lại cũng an ổn đến nay, không ai dám đánh chủ ý của họ nữa. Cho nên sau khi nghe được Liên Nghiễm tự giới thiệu mình, Đỗ Tư Tư cùng Thái Hợp mới kinh hãi.
Gia tộc của hai người xuất thân cũng không nhỏ, xem như danh môn, bởi vì đều tinh thông trận pháp chi đạo, có thể so sánh với Liên gia, trên danh tiếng còn kém không ít. Dương Khai đến lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ. Phí Chi Đồ muốn mang Đỗ Tư Tư cùng Thái Hợp cùng đi, nhất định là vì phá trừ cấm chế cùng trận pháp trong di tích thượng cổ đó, cũng coi như hợp tình hợp lý. Nhưng vì cái gì tìm người của Liên gia đến đây chứ? Mà Liên Nghiễm sau khi báo ra tên của mình, liền không nói thêm nữa, dường như trời sanh bộ dáng trầm mặc ít nói.
Sau khi Đỗ Tư Tư cùng Thái Hợp lấy lại tinh thần, cùng chung đưa mắt nhìn về Dương Khai, chờ đến sau Dương Khai tự báo gia môn, biểu lộ của hai người lập tức cổ quái. Thái Hợp càng là trên dưới quan sát Dương Khai, kinh nghi nói:
- Dương huynh, ngươi hẳn không phải là người mấy ngày hôm trước đại náo Thiên Vận thành đó chứ? Dương Khai cười khan ha ha đáp:
- Nếu như không có người thứ hai đi Thiên Vận thành náo loạn một cuộc, đó hẳn là ta! Thái Hợp lúc này kinh ngạc không ít về Dương Khai, ngay cả thần sắc kiêu căng của Đỗ Tư Tư cũng thu liễm không ít. Không chỉ như thế, Liên Nghiễm thậm chí cũng mở mắt ra quan sát Dương Khai lần nữa.
Gia tộc chỗ của ba người bọn họ tuy rằng đều không tính là nhỏ yếu, nhưng mặc cho ai cũng không có lá gan lớn chạy tới trong Thiên Vận thành đi giết người phóng hỏa như vậy. Càng làm cho người cảm giác ly kỳ chính là, sau khi người này giết người phóng hỏa chẳng những vô sự, ngược lại còn được Phí Chi Đồ cùng nhau mời đến chỗ này, tham dự hành động lần này. Điều này làm cho ba người đều kinh ngạc không thôi, không biết Dương Khai cùng Phí Chi Đồ đạt thành hiệp nghị dạng gì, không ngờ khiến người sau đó không truy cứu trách nhiệm của hắn.
Bất quá ba người đều hiểu được có một số việc giữ kín không nói ra thì tốt hơn, cũng không có bào căn vấn để. Tuy nhiên sau khi họ biết thân phận của Dương Khai, Thái Hợp rất có mùi vị như mới gặp đã thân cùng Dương Khai, không giữ vững trầm mặc như trước, mà là cùng hắn vừa nói vừa cười nói chuyện với nhau. Một trận nói chuyện phiếm, Dương Khai giờ mới hiểu được thái độ của hắn tại sao bỗng nhiên thay đổi rất nhiều.
Thì ra là giữa Thái gia cùng Tạ gia cũng không ít mâu thuẫn, thậm chí còn dưới tay của Tạ gia ăn qua mấy lần thua thiệt. Lần trước Dương Khai trong Thiên Vận thành, chém chết một vị cường giả phản hư cảnh của Tạ gia, chuyện này sau khi truyền ra, rất nhiều gia tộc và võ giả cùng Tạ gia có thù đều vỗ tay tỏ ý vui mừng. Thái gia đương nhiên cũng ở nhóm này.
Dương Khai chém chết Tạ Tuyền kia, coi như là giúp bọn họ giải đi một cục tức lớn, bọn họ nào có đạo lý không thoải mái chứ? Thái Hợp thân là người của Thái gia, nhìn Dương Khai đương nhiên là tương đương thuận mắt. Còn Đỗ Tư Tư lại tìm một chỗ tùy ý ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Họ lại đợi không sai biệt lắm đại khái chừng nửa canh giờ, mấy đạo thân ảnh bỗng nhiên quỷ dị xuất hiện trên núi nhỏ. Điều này làm cho trừ Dương Khai ra, ba tên thánh vương cảnh giật nảy mình, duy chỉ có Dương Khai thần thức cường đại, sớm có phát hiện, cho nên thần sắc lạnh nhạt.
Đợi sau khi thấy rõ người tới chính là Phí Chi Đồ, đám người Thái Hợp mới thở phào nhẹ nhõm, rối rít tiến lên cung tay hành lễ.