Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1280: Truy binh.




- Chỉ là như thế sao? Dương Khai nghe ông ta nói xong, kinh ngạc hỏi lại.

- Chỉ là như thế! Phí Chi Đồ chậm rãi gật đầu:

- Về phần sau khi xuyên qua băng đạo, phá trừ các loại cấm chế, cùng chuyện cứu Tiền Thông, không cần ngươi quan tâm, bổn thành chủ sẽ an bài cho tốt. Nếu không tìm được hỏa chúc tính bí bảo thích hợp khắc chế băng đạo kia, ta cũng sẽ không trì hoãn lâu như vậy vào lúc này. Dương Khai xoa cằm, trầm ngâm im lặng.

Phí Chi Đồ cũng không thúc giục, tùy ý hắn tự cân nhắc. Dù sao chuyện này liên quan trọng đại, mặc dù chỉ mượn oai của khí linh phá khai băng đạo phong tỏa. Nhưng dù sao cũng là di tích thượng cổ, nói một chút nguy hiểm cũng không có là không thể nào.

Ngay cả Tiền Thông cường giả như thế đều bị giam trong đó không thể đào thoát. Phí Chi Đồ cũng nói không xong chuyến này sẽ gặp những thứ gì. Chuyện liên quan tới sống chết, dĩ nhiên được suy nghĩ thật kỹ. Nhưng ông ta vẫn có chút lòng tin với Dương Khai, bất kể nói như thế nào, ông ta thân là Thiên Vận thành thành chủ, có nhiều hiểu biết đối với Long Huyệt Sơn phụ cận.

Trước kia ngay cả chưa từng thấy Dương Khai cũng nhiều lần nghe đồn về hắn, biết hắn không phải là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Quả nhiên, một hồi lâu, Dương Khai mới ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia kiên nghị, rõ ràng có quyết định. Phí Chi Đồ lúc này nhìn lại hắn.

- Phí thành chủ, Tiền trưởng lão có ân đối với Long Huyệt Sơn ta. Ông ta gặp phiền toái, vậy vãn bối đương nhiên tận tâm tận lực giúp ông ta một chút! Phí Chi Đồ nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lóe lên vẻ hài lòng, âm thầm nghĩ tiểu tử này cuối cùng quả nhiên là người biết đại thể, tri ân báo đáp.

Tuy nhiên Dương Khai lại thoại phong nhất chuyển, cười nhẹ một tiếng hà hà, lên tiếng hỏi:

- Nhưng ta làm như vậy, có ích lợi gì chứ?

- Ích lợi sao? Phí Chi Đồ thần sắc kinh ngạc. Ông ta kinh ngạc nhìn nhìn Dương Khai:

- Ngươi còn muốn ích lợi sao? Dương Khai bật cười đáp:

- Phí thành chủ có phải quá coi thường vãn bối hay không? Vãn bối đã sớm qua loại tuổi nhiệt huyết hàng đầu không quản tới hết thảy. Lần này qua đi tiền đồ chưa biết, Phí thành chủ cuối cùng sẽ không nghĩ đến vài ba câu liền khiến vãn bối đi theo chứ? Nếu muốn mạo nguy hiểm, ta dĩ nhiên phải được chút chỗ tốt! Phí Chi Đồ chau mày, trên mặt lóe lên vẻ thất vọng, lạnh lùng nói:

- Nhưng lần này đi cứu không phải là người nào khác, mà là Tiền Thông!

- Vậy thì đã sao? Nếu là Tiền trưởng lão tự mình truyền tin cho ta, tiểu tử dĩ nhiên nghĩa bất dung từ. Mà giờ này lại là tiền bối ngài tới mời vãn bối. Vãn bối cùng ngài lại chưa quen thuộc, đây là nên thu đương nhiên vẫn phải thu. Dù sao đến lúc đó cứu ra Tiền trưởng lão, ông ấy cũng chịu ân tình của ngài, không có quan hệ bao nhiêu với vãn bối.

- Đây là ngụy biện gì chứ? Phí Chi Đồ sắc mặt tái xanh. Ông ta vạn không ngờ tới Dương Khai lại còn sẽ đòi yêu cầu, nói thẳng lợi ích, đây cùng ông ta thiết tưởng hoàn toàn khác nhau. Trong suy nghĩ của ông ta, mình có thể mời Dương Khai đã là cho hắn thiên đại mặt mũi.

Nếu như đối phương không có khí linh hỏa hệ, với thánh vương tam tầng cảnh tu vi của hắn, căn bản không có tư cách tham gia hành động lần này, đến lúc đó cứu người ra, Tiền Thông lại sao không cảm kích hắn? Tiểu tử này không ngờ chẳng biết xấu hổ như thế! Phí Chi Đồ tức giận đến méo mũi rồi.

- Có phải là ngụy biện trong lòng Phí thành chủ đều tự có phán đoán? Dương Khai khí định thần nhàn, không vội vàng không nóng nảy. Phí Chi Đồ căm tức vạn phần nhìn ông ta, thật lâu, dường như là nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên cười tủm tỉm, gương mặt cáo già xảo quyệt hỏi:

- Ngươi muốn lợi ích, ta đây liền cho ngươi lợi ích! Tiểu tử, có phải ngươi giết Tạ gia Tạ Hoằng Văn hay không? Dương Khai hơi biến sắc mặt, vội vàng nói:

- Phí thành chủ, các thứ có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói bừa. Ngài có gì chứng cớ chứng minh là ta giết Tạ Hoằng Văn?

- Ngươi bớt giả bộ hồ đồ với ta chút đi! Phí Chi Đồ hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi cho là người khác không biết chuyện này sao? Ngươi cho rằng mình làm thần không hay quỷ không biết ư? Dương Khai nhướng mày, cảm thấy hắn dường như không giống như là ông ta đang gạt mình, vội vàng làm ra bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo:

- Xin tiền bối đem lời nói rõ một chút. Phí Chi Đồ cười lạnh hắc hắc nói:

- Ân oán giữa ngươi cùng Tạ Hoằng Văn rất nhiều người đều biết. Lần trước Lưu Viêm Sa Địa mở ra, Tạ Hoằng Văn cố ý mang hai tên Tạ gia thánh vương cảnh đệ tử đi vào trong đó, chính là vì tìm ngươi báo thù, cũng là chuyện rất nhiều người biết. Nhưng sau khi hắn đi vào lại không xuất hiện, rõ ràng đã chết ở Lưu Viêm Sa Địa!

- Lưu Viêm Sa Địa nguy cơ trùng trùng, hắn cho dù chết bên trong, có quan hệ gì với ta? Dương Khai thần sắc lạnh nhạt, lên tiếng phủ nhận.

- Vậy ngươi có biết được Ảnh Nguyệt Điện có một loại bí thuật, có thể từ trưởng bối thi triển trên người vãn bối hay không? Một khi tên vãn bối đó gặp phải bất trắc, bí thuật sẽ chuyển dời đến trên người của kẻ độc thủ. Chẳng những trên người của Tạ Hoằng Văn có bí thuật này, trên người Ngụy Cổ Xương, Đổng Huyên Nhi những đệ tử tinh anh đó đều có.

Bổn thành chủ nói như vậy, ngươi có phải biết rõ cái gì rồi hay không? Dương Khai vẻ mặt kinh ngạc. Nếu như lời của Phí Chi Đồ không lừa hắn, vậy đã nói rõ trên người hắn nhất định là có loại đó bí thuật đó đời đến. Chuyện mình giết chết Tạ Hoằng Văn chỉ sợ cũng sớm không phải là bí mật gì.

- Tạ gia một mực không động thủ với ngươi, không ngoài hai nguyên nhân, một là kiêng kỵ Tiền Thông, hai là sau khi ngươi từ Lưu Viêm Sa Địa trở về, liền rất ít lộ diện. Bên trong Long Huyệt Sơn của các ngươi lại cấm chế tầng tầng lớp lớp, Tạ gia cao thủ không thể dò xét bí thuật căn nguyên đến rốt cuộc có ở trên người của ngươi hay không. Nhưng chỉ cần ngươi rời khỏi Long Huyệt Sơn một lần, chuyện ngươi giết chết Tạ Hoằng Văn sẽ bại lộ. Phí Chi Đồ cười nhẹ một tiếng hắc hắc nói:

- Chỉ cần ngươi có thể cùng bổn thành chủ đi một chuyến như vậy, ta chẳng những có thể giúp ngươi xua tan bí thuật như giòi đục xương chân đó, còn có thể đáp ứng ngươi, ngày sau Tạ gia sẽ không tìm Long Huyệt Sơn của ngươi phiền toái. Thậm chí có thể khôi phục quan hệ giao dịch giữa ngươi cùng Ảnh Nguyệt Điện trước kia, chút lợi ích này khá lớn chứ?

Vào lúc ông ta nói chuyện, Dương Khai đã thi triển ra thần niệm tự thân, ở bên trong thân thể kiểm tra, một lát sau, sắc mặt của hắn trở nên khó coi. Trong cơ thể mình, không biết khi nào xuất hiện thêm một đạo năng lượng hơi yếu.

Cổ năng lượng này giấu ở chỗ sâu trong cơ thể, nếu không phải từng tấc tra xét, chỉ sợ thật đúng là phát hiện không được. Mặc dù chiếm được Phí Chi Đồ nhắc nhở, hắn cũng liên tiếp kiểm tra ba lần, mới phát hiện đạo năng lượng đó tồn tại. Xem ra đây là loại bí thuật có thể di dời của Ảnh Nguyệt Điện, quả nhiên đủ ẩn núp. - Ngươi có thể tìm được sao?

Phí Chi Đồ ngạc nhiên nhìn hắn, tuy rằng Dương Khai không nói gì, nhưng ông ta cũng từ trong biểu lộ biến hóa của đối phương nhìn thấu một chút đầu mối. Loại bí thuật này cực kỳ ẩn núp, theo ông ta biết, bí thuật trên người Tạ Hoằng Văn là do Tạ Lệ gieo.

Tạ Lệ có phản hư lưỡng tầng cảnh tu vi, mặc dù là võ giả cấp ngang hàng, cũng không nhất định có thể phát hiện dấu vết của bí thuật đó. Nhưng tên thánh vương tam tầng cảnh trước mặt này, sao làm được như vậy? Phí Chi Đồ không khỏi tắc lưỡi lấy làm kỳ, âm thầm hoài nghi đối phương có phải mượn oai của bí bảo gì hay không. Dương Khai lại không trả lời lời ông ta, thử dùng Ma diệm tự thân bao quanh đạo năng lượng hơi yếu đó, luyện hóa nó.

Hắn bất ngờ phát hiện năng lượng này tuy rằng rất hơi yếu, nhưng luyện hóa lại vô cùng khó khăn, ít nhất cũng phải tiêu tốn vài ngày, mới có thể hoàn toàn tiêu trừ. Nhưng mà nếu đã tìm được rồi, Dương Khai sẽ không vội vàng. Hắn trầm ngâm một chút, thần sắc nghiêm nghị nhìn Phí Chi Đồ nói:

- Đề nghị vừa rồi của tiền bối, ta đồng ý một nửa!

- Một nửa sao?

- Không sai, sau chuyện này, Long Huyệt Sơn có thể khôi phục quan hệ mậu dịch cùng Ảnh Nguyệt Điện, nhưng mà phương diện giá tiền đến lúc đó còn phải thương thảo một hai. Về phần Tạ gia... ha ha, vãn bối chỉ có một yêu cầu.

- Nói nghe một chút! Phí Chi Đồ liếc hắn một cái.

- Ân oán giữa ta cùng với Tạ gia, Ảnh Nguyệt Điện không được nhúng tay! Dương Khai nạt nhỏ. Phí Chi Đồ cau mày lại, cực kỳ kinh ngạc. Ông ta vốn tưởng rằng Dương Khai muốn đưa ra yêu cầu khiến Ảnh Nguyệt Điện áp chế Tạ gia, không cho Tạ gia đi Long Huyệt Sơn tìm phiền toái.

Làm gì biết được tiểu tử này khẩu khí không ngờ lớn như vậy, nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hắn dường như muốn chủ động đối phó Tạ gia a! Phí Chi Đồ sau khi suy nghĩ minh bạch điểm này, ông ta lập tức lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú.

Tạ gia tuy rằng không tính là gia tộc đứng đầu, nhưng cũng không thiếu cường giả phản hư cảnh, gia chủ lại là phản hư lưỡng tầng cảnh. Với thực lực hiện giờ của Long Huyệt Sơn, có thể cùng họ chống lại hay sao? Tiểu tử hẳn không phải là chưa tỉnh ngủ chứ? Phí Chi Đồ dĩ nhiên không muốn để ý tới ân oán giữa Dương Khai cùng Tạ gia, càng lười đi tưởng tiểu tử này là có phải ăn gan hùm mật gấu hay không, dám thả ra cuồng ngôn như thế, lúc này gật đầu nói:

- Đây không thành vấn đề, chỉ cần Tiền Thông có thể đi ra, ta có thể bảo đảm. Ngươi cho dù tiêu diệt Tạ gia, bên phía Ảnh Nguyệt Điện cũng sẽ không nói gì, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có năng lực này. Gương mặt của ông ta bộ dáng không coi trọng Dương Khai.

Dương Khai cũng không giải thích với ông ta, thương nghị thỏa đáng, sau khi ước định xong ngày cùng địa điểm hội hợp liền một mình rời khỏi phủ thành chủ. Đợi Dương Khai đi rồi, Phí Chi Đồ mới nhướng mày:

- Không đúng a, tiểu tử này sao không khiến cho bổn thành chủ giúp hắn khu trừ bí thuật căn nguyên trong cơ thể? Chẳng lẽ hắn có biện pháp ư? Phí Chi Đồ suy nghĩ một trận, ông ta chậm rãi lắc đầu, lười đi tốn nhiều tâm tư. Dù sao Tạ gia đã biết Tạ Hoằng Văn là chết trên tay Dương Khai, bí thuật đó khu trừ không khu trừ cũng không sao.

Long Huyệt Sơn, lúc Dương Khai quay trở về cũng không kinh động bất kỳ kẻ nào. Ngày mà hắn cùng với Phí Chi Đồ ước định là sau ba ngày. Dù sao phía hắn còn phải làm chút ít chuẩn bị, hơn nữa cũng không thể bại lộ hành tung, bằng không liền có thể sẽ bị hữu tâm nhân phát hiện.

Thừa dịp ba ngày này, Dương Khai phải luyện hóa cho hết một đạo năng lượng hơi yếu trong cơ thể. Tuy rằng hắn nghe ý tứ trong lời nói của Phí Chi Đồ, loại bí thuật này chỉ là dùng để xác định hung thủ đánh chết đệ tử tinh anh là người nào, nhưng ai biết nó có còn tác dụng nào khác hay không. Vật như vậy tồn ở trong người, Dương Khai cũng không an lòng.

Cũng may Ma diệm có đặc tính không giống bình thường, đều không phải là thánh nguyên trong cơ thể của võ giả bình thường có thể so sánh. Dương Khai lại phối hợp với khí linh hỏa điểu, chỉ hai ngày, hắn đã luyện hóa hầu như không còn một đạo năng lượng đó, sau khi kiểm tra tự thân một lần nữa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Kế tiếp, Dương Khai triệu tập Dương Viêm, Vũ Y, Thiên Nguyệt cùng hai vị nghệ nhân Thường Khởi Hách An đến đây, cẩn thận dặn dò một phen, để cho bọn họ trong khoảng thời gian này không nên đi ra ngoài, tránh bị người của Tạ gia để mắt tới. Sau khi lấy được bọn họ bảo đảm, hắn mới trở lại Thạch phủ làm chút chuẩn bị. Thật ra cũng không có thứ gì phải chuẩn bị, nhưng thật ra loại viên cầu thánh tinh sau khi từ Thạch Khổi tinh lọc nén ép, Dương Viêm cho Dương Khai không ít.

Loại thánh tinh sản sinh ra ngoài ý này, vô luận là chất lượng hay linh khí nhiều ít tích chứa bên trong, đều không phải là thánh tinh thượng phẩm có thể so sánh. Nó dùng để khôi phục, chữa bệnh, chiến đấu đều có hữu dụng lớn. Dương Viêm đem loại thánh tinh do Thạch Khổi chế tạo ra, gọi là thánh tinh nguyên! - Chỉ là như thế sao? Dương Khai nghe ông ta nói xong, kinh ngạc hỏi lại.

- Chỉ là như thế! Phí Chi Đồ chậm rãi gật đầu:

- Về phần sau khi xuyên qua băng đạo, phá trừ các loại cấm chế, cùng chuyện cứu Tiền Thông, không cần ngươi quan tâm, bổn thành chủ sẽ an bài cho tốt. Nếu không tìm được hỏa chúc tính bí bảo thích hợp khắc chế băng đạo kia, ta cũng sẽ không trì hoãn lâu như vậy vào lúc này. Dương Khai xoa cằm, trầm ngâm im lặng.

Phí Chi Đồ cũng không thúc giục, tùy ý hắn tự cân nhắc. Dù sao chuyện này liên quan trọng đại, mặc dù chỉ mượn oai của khí linh phá khai băng đạo phong tỏa. Nhưng dù sao cũng là di tích thượng cổ, nói một chút nguy hiểm cũng không có là không thể nào.

Ngay cả Tiền Thông cường giả như thế đều bị giam trong đó không thể đào thoát. Phí Chi Đồ cũng nói không xong chuyến này sẽ gặp những thứ gì. Chuyện liên quan tới sống chết, dĩ nhiên được suy nghĩ thật kỹ. Nhưng ông ta vẫn có chút lòng tin với Dương Khai, bất kể nói như thế nào, ông ta thân là Thiên Vận thành thành chủ, có nhiều hiểu biết đối với Long Huyệt Sơn phụ cận.

Trước kia ngay cả chưa từng thấy Dương Khai cũng nhiều lần nghe đồn về hắn, biết hắn không phải là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Quả nhiên, một hồi lâu, Dương Khai mới ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia kiên nghị, rõ ràng có quyết định. Phí Chi Đồ lúc này nhìn lại hắn.

- Phí thành chủ, Tiền trưởng lão có ân đối với Long Huyệt Sơn ta. Ông ta gặp phiền toái, vậy vãn bối đương nhiên tận tâm tận lực giúp ông ta một chút! Phí Chi Đồ nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lóe lên vẻ hài lòng, âm thầm nghĩ tiểu tử này cuối cùng quả nhiên là người biết đại thể, tri ân báo đáp.

Tuy nhiên Dương Khai lại thoại phong nhất chuyển, cười nhẹ một tiếng hà hà, lên tiếng hỏi:

- Nhưng ta làm như vậy, có ích lợi gì chứ?

- Ích lợi sao? Phí Chi Đồ thần sắc kinh ngạc. Ông ta kinh ngạc nhìn nhìn Dương Khai:

- Ngươi còn muốn ích lợi sao? Dương Khai bật cười đáp:

- Phí thành chủ có phải quá coi thường vãn bối hay không? Vãn bối đã sớm qua loại tuổi nhiệt huyết hàng đầu không quản tới hết thảy. Lần này qua đi tiền đồ chưa biết, Phí thành chủ cuối cùng sẽ không nghĩ đến vài ba câu liền khiến vãn bối đi theo chứ? Nếu muốn mạo nguy hiểm, ta dĩ nhiên phải được chút chỗ tốt! Phí Chi Đồ chau mày, trên mặt lóe lên vẻ thất vọng, lạnh lùng nói:

- Nhưng lần này đi cứu không phải là người nào khác, mà là Tiền Thông!

- Vậy thì đã sao? Nếu là Tiền trưởng lão tự mình truyền tin cho ta, tiểu tử dĩ nhiên nghĩa bất dung từ. Mà giờ này lại là tiền bối ngài tới mời vãn bối. Vãn bối cùng ngài lại chưa quen thuộc, đây là nên thu đương nhiên vẫn phải thu. Dù sao đến lúc đó cứu ra Tiền trưởng lão, ông ấy cũng chịu ân tình của ngài, không có quan hệ bao nhiêu với vãn bối.

- Đây là ngụy biện gì chứ? Phí Chi Đồ sắc mặt tái xanh. Ông ta vạn không ngờ tới Dương Khai lại còn sẽ đòi yêu cầu, nói thẳng lợi ích, đây cùng ông ta thiết tưởng hoàn toàn khác nhau. Trong suy nghĩ của ông ta, mình có thể mời Dương Khai đã là cho hắn thiên đại mặt mũi.

Nếu như đối phương không có khí linh hỏa hệ, với thánh vương tam tầng cảnh tu vi của hắn, căn bản không có tư cách tham gia hành động lần này, đến lúc đó cứu người ra, Tiền Thông lại sao không cảm kích hắn? Tiểu tử này không ngờ chẳng biết xấu hổ như thế! Phí Chi Đồ tức giận đến méo mũi rồi.

- Có phải là ngụy biện trong lòng Phí thành chủ đều tự có phán đoán? Dương Khai khí định thần nhàn, không vội vàng không nóng nảy. Phí Chi Đồ căm tức vạn phần nhìn ông ta, thật lâu, dường như là nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên cười tủm tỉm, gương mặt cáo già xảo quyệt hỏi:

- Ngươi muốn lợi ích, ta đây liền cho ngươi lợi ích! Tiểu tử, có phải ngươi giết Tạ gia Tạ Hoằng Văn hay không? Dương Khai hơi biến sắc mặt, vội vàng nói:

- Phí thành chủ, các thứ có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói bừa. Ngài có gì chứng cớ chứng minh là ta giết Tạ Hoằng Văn?

- Ngươi bớt giả bộ hồ đồ với ta chút đi! Phí Chi Đồ hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi cho là người khác không biết chuyện này sao? Ngươi cho rằng mình làm thần không hay quỷ không biết ư? Dương Khai nhướng mày, cảm thấy hắn dường như không giống như là ông ta đang gạt mình, vội vàng làm ra bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo:

- Xin tiền bối đem lời nói rõ một chút. Phí Chi Đồ cười lạnh hắc hắc nói:

- Ân oán giữa ngươi cùng Tạ Hoằng Văn rất nhiều người đều biết. Lần trước Lưu Viêm Sa Địa mở ra, Tạ Hoằng Văn cố ý mang hai tên Tạ gia thánh vương cảnh đệ tử đi vào trong đó, chính là vì tìm ngươi báo thù, cũng là chuyện rất nhiều người biết. Nhưng sau khi hắn đi vào lại không xuất hiện, rõ ràng đã chết ở Lưu Viêm Sa Địa!

- Lưu Viêm Sa Địa nguy cơ trùng trùng, hắn cho dù chết bên trong, có quan hệ gì với ta? Dương Khai thần sắc lạnh nhạt, lên tiếng phủ nhận.

- Vậy ngươi có biết được Ảnh Nguyệt Điện có một loại bí thuật, có thể từ trưởng bối thi triển trên người vãn bối hay không? Một khi tên vãn bối đó gặp phải bất trắc, bí thuật sẽ chuyển dời đến trên người của kẻ độc thủ. Chẳng những trên người của Tạ Hoằng Văn có bí thuật này, trên người Ngụy Cổ Xương, Đổng Huyên Nhi những đệ tử tinh anh đó đều có.

Bổn thành chủ nói như vậy, ngươi có phải biết rõ cái gì rồi hay không? Dương Khai vẻ mặt kinh ngạc. Nếu như lời của Phí Chi Đồ không lừa hắn, vậy đã nói rõ trên người hắn nhất định là có loại đó bí thuật đó đời đến. Chuyện mình giết chết Tạ Hoằng Văn chỉ sợ cũng sớm không phải là bí mật gì.

- Tạ gia một mực không động thủ với ngươi, không ngoài hai nguyên nhân, một là kiêng kỵ Tiền Thông, hai là sau khi ngươi từ Lưu Viêm Sa Địa trở về, liền rất ít lộ diện. Bên trong Long Huyệt Sơn của các ngươi lại cấm chế tầng tầng lớp lớp, Tạ gia cao thủ không thể dò xét bí thuật căn nguyên đến rốt cuộc có ở trên người của ngươi hay không. Nhưng chỉ cần ngươi rời khỏi Long Huyệt Sơn một lần, chuyện ngươi giết chết Tạ Hoằng Văn sẽ bại lộ. Phí Chi Đồ cười nhẹ một tiếng hắc hắc nói:

- Chỉ cần ngươi có thể cùng bổn thành chủ đi một chuyến như vậy, ta chẳng những có thể giúp ngươi xua tan bí thuật như giòi đục xương chân đó, còn có thể đáp ứng ngươi, ngày sau Tạ gia sẽ không tìm Long Huyệt Sơn của ngươi phiền toái. Thậm chí có thể khôi phục quan hệ giao dịch giữa ngươi cùng Ảnh Nguyệt Điện trước kia, chút lợi ích này khá lớn chứ?

Vào lúc ông ta nói chuyện, Dương Khai đã thi triển ra thần niệm tự thân, ở bên trong thân thể kiểm tra, một lát sau, sắc mặt của hắn trở nên khó coi. Trong cơ thể mình, không biết khi nào xuất hiện thêm một đạo năng lượng hơi yếu.

Cổ năng lượng này giấu ở chỗ sâu trong cơ thể, nếu không phải từng tấc tra xét, chỉ sợ thật đúng là phát hiện không được. Mặc dù chiếm được Phí Chi Đồ nhắc nhở, hắn cũng liên tiếp kiểm tra ba lần, mới phát hiện đạo năng lượng đó tồn tại. Xem ra đây là loại bí thuật có thể di dời của Ảnh Nguyệt Điện, quả nhiên đủ ẩn núp. - Ngươi có thể tìm được sao?

Phí Chi Đồ ngạc nhiên nhìn hắn, tuy rằng Dương Khai không nói gì, nhưng ông ta cũng từ trong biểu lộ biến hóa của đối phương nhìn thấu một chút đầu mối. Loại bí thuật này cực kỳ ẩn núp, theo ông ta biết, bí thuật trên người Tạ Hoằng Văn là do Tạ Lệ gieo.

Tạ Lệ có phản hư lưỡng tầng cảnh tu vi, mặc dù là võ giả cấp ngang hàng, cũng không nhất định có thể phát hiện dấu vết của bí thuật đó. Nhưng tên thánh vương tam tầng cảnh trước mặt này, sao làm được như vậy? Phí Chi Đồ không khỏi tắc lưỡi lấy làm kỳ, âm thầm hoài nghi đối phương có phải mượn oai của bí bảo gì hay không. Dương Khai lại không trả lời lời ông ta, thử dùng Ma diệm tự thân bao quanh đạo năng lượng hơi yếu đó, luyện hóa nó.

Hắn bất ngờ phát hiện năng lượng này tuy rằng rất hơi yếu, nhưng luyện hóa lại vô cùng khó khăn, ít nhất cũng phải tiêu tốn vài ngày, mới có thể hoàn toàn tiêu trừ. Nhưng mà nếu đã tìm được rồi, Dương Khai sẽ không vội vàng. Hắn trầm ngâm một chút, thần sắc nghiêm nghị nhìn Phí Chi Đồ nói:

- Đề nghị vừa rồi của tiền bối, ta đồng ý một nửa!

- Một nửa sao?

- Không sai, sau chuyện này, Long Huyệt Sơn có thể khôi phục quan hệ mậu dịch cùng Ảnh Nguyệt Điện, nhưng mà phương diện giá tiền đến lúc đó còn phải thương thảo một hai. Về phần Tạ gia... ha ha, vãn bối chỉ có một yêu cầu.

- Nói nghe một chút! Phí Chi Đồ liếc hắn một cái.

- Ân oán giữa ta cùng với Tạ gia, Ảnh Nguyệt Điện không được nhúng tay! Dương Khai nạt nhỏ. Phí Chi Đồ cau mày lại, cực kỳ kinh ngạc. Ông ta vốn tưởng rằng Dương Khai muốn đưa ra yêu cầu khiến Ảnh Nguyệt Điện áp chế Tạ gia, không cho Tạ gia đi Long Huyệt Sơn tìm phiền toái.

Làm gì biết được tiểu tử này khẩu khí không ngờ lớn như vậy, nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hắn dường như muốn chủ động đối phó Tạ gia a! Phí Chi Đồ sau khi suy nghĩ minh bạch điểm này, ông ta lập tức lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú.

Tạ gia tuy rằng không tính là gia tộc đứng đầu, nhưng cũng không thiếu cường giả phản hư cảnh, gia chủ lại là phản hư lưỡng tầng cảnh. Với thực lực hiện giờ của Long Huyệt Sơn, có thể cùng họ chống lại hay sao? Tiểu tử hẳn không phải là chưa tỉnh ngủ chứ? Phí Chi Đồ dĩ nhiên không muốn để ý tới ân oán giữa Dương Khai cùng Tạ gia, càng lười đi tưởng tiểu tử này là có phải ăn gan hùm mật gấu hay không, dám thả ra cuồng ngôn như thế, lúc này gật đầu nói:

- Đây không thành vấn đề, chỉ cần Tiền Thông có thể đi ra, ta có thể bảo đảm. Ngươi cho dù tiêu diệt Tạ gia, bên phía Ảnh Nguyệt Điện cũng sẽ không nói gì, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có năng lực này. Gương mặt của ông ta bộ dáng không coi trọng Dương Khai.

Dương Khai cũng không giải thích với ông ta, thương nghị thỏa đáng, sau khi ước định xong ngày cùng địa điểm hội hợp liền một mình rời khỏi phủ thành chủ. Đợi Dương Khai đi rồi, Phí Chi Đồ mới nhướng mày:

- Không đúng a, tiểu tử này sao không khiến cho bổn thành chủ giúp hắn khu trừ bí thuật căn nguyên trong cơ thể? Chẳng lẽ hắn có biện pháp ư? Phí Chi Đồ suy nghĩ một trận, ông ta chậm rãi lắc đầu, lười đi tốn nhiều tâm tư. Dù sao Tạ gia đã biết Tạ Hoằng Văn là chết trên tay Dương Khai, bí thuật đó khu trừ không khu trừ cũng không sao.

Long Huyệt Sơn, lúc Dương Khai quay trở về cũng không kinh động bất kỳ kẻ nào. Ngày mà hắn cùng với Phí Chi Đồ ước định là sau ba ngày. Dù sao phía hắn còn phải làm chút ít chuẩn bị, hơn nữa cũng không thể bại lộ hành tung, bằng không liền có thể sẽ bị hữu tâm nhân phát hiện.

Thừa dịp ba ngày này, Dương Khai phải luyện hóa cho hết một đạo năng lượng hơi yếu trong cơ thể. Tuy rằng hắn nghe ý tứ trong lời nói của Phí Chi Đồ, loại bí thuật này chỉ là dùng để xác định hung thủ đánh chết đệ tử tinh anh là người nào, nhưng ai biết nó có còn tác dụng nào khác hay không. Vật như vậy tồn ở trong người, Dương Khai cũng không an lòng.

Cũng may Ma diệm có đặc tính không giống bình thường, đều không phải là thánh nguyên trong cơ thể của võ giả bình thường có thể so sánh. Dương Khai lại phối hợp với khí linh hỏa điểu, chỉ hai ngày, hắn đã luyện hóa hầu như không còn một đạo năng lượng đó, sau khi kiểm tra tự thân một lần nữa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Kế tiếp, Dương Khai triệu tập Dương Viêm, Vũ Y, Thiên Nguyệt cùng hai vị nghệ nhân Thường Khởi Hách An đến đây, cẩn thận dặn dò một phen, để cho bọn họ trong khoảng thời gian này không nên đi ra ngoài, tránh bị người của Tạ gia để mắt tới. Sau khi lấy được bọn họ bảo đảm, hắn mới trở lại Thạch phủ làm chút chuẩn bị. Thật ra cũng không có thứ gì phải chuẩn bị, nhưng thật ra loại viên cầu thánh tinh sau khi từ Thạch Khổi tinh lọc nén ép, Dương Viêm cho Dương Khai không ít.

Loại thánh tinh sản sinh ra ngoài ý này, vô luận là chất lượng hay linh khí nhiều ít tích chứa bên trong, đều không phải là thánh tinh thượng phẩm có thể so sánh. Nó dùng để khôi phục, chữa bệnh, chiến đấu đều có hữu dụng lớn. Dương Viêm đem loại thánh tinh do Thạch Khổi chế tạo ra, gọi là thánh tinh nguyên!