Khoảng cách trăm trượng rất nhanh được kéo gần, khi mắt thấy sắp đuổi kịp lão Uông, Dương Khai bỗng phát hiện từ sau lưng mình truyền tới một cỗ năng lượng dao động kinh thiên, ngay sau đó một đạo lưu quang bắn nhanh qua từ bên người mình, trong giây lát đánh trúng sau lưng lão già họ Uông.
Một tiếng kêu thảm khốc truyền tới, Uông lão ngã nhào xuống đất chốc lát không còn chút động tĩnh.
Dương Khai cau mày kinh ngạc quay đầu liếc nhìn thấy bên kia Dương Viêm đang cầm trên tay một bí bảo có hình dáng chiếc nỏ giơ lên vẫy với mình.
Bí bảo này Dương Khai có biết, chính là một chiến lợi phẩm hắn thu được ở Lưu Viêm Sa Địa.
Chính là lấy được từ tay một võ giả Tạ Gia, đối phương đã từng dùng bí bảo này đánh lén hắn nhưng đáng tiếc bất thành, cuối cùng còn bị Dương Khai chém chết. Chỉ là bí bảo này uy năng tuy rằng không nhỏ nhưng một lần dùng phải trả giá quá lớn, cần huyết tế, là một loại bí bảo tà ác cho nên sau khi chiếm được Dương Khai cũng không để ý mấy mà đem cho vào trong nhẫn không gian.
Không ngờ Dương Viêm đã tinh luyện nó từ bao giờ, lần này dùng để đối địch cũng là một lần mà có hiệu quả luôn.
Uông lão già đã chết rồi cũng bớt được một chuyện phiền toái, Dương Khai đi tới bên cạnh thi thể của lão, yên lặng thúc giục uy năng của Diệt Thế Ma Nhãn, rất nhanh chóng, thần hồn của lão già đã bị hút vào trong thức hải của Dương Khai và tinh lọc nó. Sau khi lấy được nhẫn không gian của lão Uông hắn lập tức quay trở về.
Trong đại điện bỏ hoang kia, đôi mắt đẹp của Thiên Nguyệt nhìn chằm chằm Dương Khai, phảng phất có chút không hiểu hết.
Còn Dương Viêm sau khi dùng bí bảo kia cũng có chút mệt lử, sắc mặt nàng tái nhợt không ít. Xem ra mặc dù bí bảo này có trải qua nàng tinh luyện cải tiến nhưng một lần dùng tới cũng phải trả cái giá không nhỏ.
- Nghỉ một chút đi rồi chúng ta lên đường. Ở đây chắc không có phục binh đâu. Dương Khai nói một tiếng, đưa Dương Viêm một lọ đan dược rồi đi tới phía trước không gian pháp trận kia.
Hắn phải phá hết toàn bộ không gian pháp trận này, bất kể đối phương có có hậu thủ hay không, hắn cũng không thể để cho người ta có manh mối để truy lùng.
Thừa dịp này Dương Viêm nhanh chóng điều tức còn Thiên Nguyệt đi thu thập đồ của những Thánh Vương Cảnh kia chết đi để lại.
Một lát sau, ngoại trừ Dương Viêm còn đang ngồi tĩnh tọa, Thiên Nguyệt và Dương Khai đều đã chuẩn bị xong xuôi. Thiên Nguyệt đưa nhẫn không gian của những người kia tới, trên mặt vẫn có chút khiếp sợ như cũ. Cho tới bây giờ nàng vẫn không có cách nào chấp nhận một màn vừa rồi.
Dương Khai nhìn thoáng qua đã biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì liền khoát tay nói: - Cô nương giữ lấy đi, trong này chắc không có thứ gì tốt cả nhưng cũng thích hợp để cô nương dùng, đừng ngại, đợi tới Long Huyệt Sơn cô nương sẽ biết được sự giàu có cũng như hào phóng của họ. Những thứ này sau này cô nương cũng sẽ không coi trọng đâu.
Thiên Nguyệt ngẩn ra cũng không từ chối mà khoái trá đáp lại: - Ta rất háo hức.
Nàng không thể ngăn mình nghĩ tới Long Huyết Sơn kia, từ sau khi tới Tinh vực lưu lạc tới Hợp Hoan Lâu, nàng chưa gặp được người quen, cũng không có chỗ dựa, nàng cảm giác mình giống như cái cây không có rễ, như nước không có nguồn, mỗi ngày đều phải sống trong đau khổ.
Tới lúc Dương Khai xuất hiện, bỗng chốc làm nàng như tìm được người tâm phúc, không khỏi tràn đầy hy vọng với tương lai. Mặc dù đối với nàng mà nói Dương Khai chỉ là hậu bối nhưng tu vi của hậu bối này hiện đã vượt qua nàng, có hơi dựa dẫm chút cũng không có vấn đề gì.
Trong lúc đợi Dương Viêm khôi phục, Dương Khai ngồi ở một bên đánh giá thiệt hơn trong trận chiến vừa rồi.
Đây không phải lần đầu hắn chiến đấu với cường giả Phản Hư Cảnh nhưng là lần đầu giết chết võ giả cảnh giới này. Nếu như không có Phệ Hồn Trùng cùng lực lượng không gian quỷ dị thì hắn chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng cũng chính trận chiến này làm hắn hiểu rõ Kim Huyết Ti tự mình tu luyện không ngờ có thể phá bỏ Thế bao phủ, đây đúng là niềm vui ngoài mong đợi. Khi Đặng Ngưng của Ma Huyết Giáo giao cho hắn bí thuật Ma Huyết Ti đã không nói tới điều này.
Đối mặt với lão già họ Uông một cao thủ Phản Hư Cảnh nhất tầng cảnh, hắn phải vận hết toàn lực, nếu như là Phản Hư lưỡng tam tầng cảnh thì sẽ thế nào?
Dương Khai bỗng nhiên ý thức được cảnh giới tu vi của mình còn thấp. Chuyến này sau khi trở về cũng nên tấn thăng thêm một tầng nữa, chỉ khi tu vi của hắn tới Phản Hư Cảnh hắn mới có thể không chịu khuất phục bất kỳ kẻ nào trên U Ám Tinh.
Nửa ngày sau. Dương Viêm khôi phục ít nhiều, Dương Khai lúc này mới xuất ra tinh toa, cùng hai nàng rời khỏi toà thành hoang này.
Bay được hai ngày lúc đi ngang qua một thành phố nhỏ, Dương Khai đi xuống tìm hiểu phương hướng, biết được nơi này cách Thiên Vân Thành chỉ khoảng nửa tháng lộ trình, hắn không khỏi quá đỗi vui mừng.
Thực ra hắn còn sợ toà thành hoang kia cách Thiên Vân Thành còn xa hơn đi từ Hắc Nha Thành, xem ra nhóm người mình vẫn còn may, Uông Ngọc Hàm lựa chọn chỗ mai phục họ cũng không ngược hướng tới Thiên Vân Thành.
Hơn nữa nơi này coi như địa bàn của Ánh Nguyệt Điện, dựa vào giao tình giữa hắn và Nguỵ Cổ Xương, Đổng Huyên Nhi, Tiền Thông thì nơi này cơ bản cũng đã an toàn.
Suốt đường đi Dương Khai không nói một lời, sau khi sắp xếp những chuyện mình cần làm, lúc này hắn mới thi thoảng trò chuyện mấy câu với Dương Viêm và Thiên Nguyệt. Thoáng cái đã qua nửa tháng, chờ đến khi nhóm người quay về Long Huyệt Sơn, Thiên Nguyệt liếc mắt đã thích nơi này.
Long Huyệt Sơn tuy rằng cơ nghiệp không rộng lớn khí phách bằng những đại tông môn kia nhưng cũng có phong cách riêng, non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, chính là một chỗ thế ngoại đào nguyên.
Sau khi giao Thiên Nguyệt cho Dương Viêm, Dương Khai đi xem xét Thần Thụ một chuyến, được biết khoảng thời gian này nó cũng không tệ lắm, hơn nữa Kim Dương Quả nhổ về trồng lại được Thần Thụ làm dịu nên sinh cơ bừng bừng không còn khả năng chết héo.
Sau khi cho Thần Thụ nuốt một giọt Kim Huyết, Dương Khai lập tức tuyên bố bế quan.
Trong thạch phủ, Dương Khai cầm trên tay hạt châu sáng bóng lạnh như băng, trong mắt hiện vẻ nhu tình.
Hạt châu này châu còn người còn, châu nát người vong, mặc dù giờ này không biết Tô Nhan đang ở đâu nhưng chỉ cần Băng Hồn Châu này vẫn còn là biết Tô Nhan vẫn còn mạnh khoẻ.
Trên hạt châu có một chút khí tức của Tô Nhan, điều này làm Dương Khai đầy hoài niệm.
Nhìn hồi lâu Dương Khai mới cười, nắm Băng Huyền Châu trong tay nhắm mắt vận huyền công đánh sâu vào bình cảnh bản thân.
Ở trong Hợp Hoan Lâu, bình cảnh Thánh Vương Cảnh tam tầng cảnh của Dương Khai cũng bị lay động, chẳng qua là lúc đó hắn nóng nảy muốn tìm hiểu tin tức của Tô Nhan nên mới cưỡng ép đè nén. Hiện giờ tới Long Huyệt Sơn việc đầu tiên cần làm là đột phá cảnh giới hiện tại.
Vạn Niên Hương vẫn đang đốt, mùi hương lan tràn trong không khí khiến người ta tâm bình khí hoà. Chỗ Dương Khai ngồi cũng là dưới cây Cửu Khúc Tinh Ngọc, có thể cảm ngộ thiên đạo võ đạo thì lần đột phá này đối với hắn mà nói căn bản cũng không có chút trở ngại nào.
Chỉ trong thời gian mười ngày, không dùng bất kỳ đan dược và thánh tinh nào trợ lực, Dương Khai đã thành công đột phá tới Thánh Vương tam tầng cảnh.
Động tĩnh đột phá không phát ra ngoài mà đều bị thạch phủ cản trở, người ở Long Huyệt Sơn thậm chí còn không biết hắn đã đột phá.
Lại dùng thời gian hơn một tháng để củng cố tu vi, lúc này Dương Khai mới bắt đầu kiểm tra thu hoạch của mình trong chuyến đi này.
Tâm niệm vừa động Dương Khai liền lấy ra một hạt châu khác thưởng thức nó trong lòng bàn tay. Hạt châu này khác với Băng Hồn Châu của Tô Nhan, nó xám mốc meo không chút bắt mắt, đây chính là Lưu Ly Châu mà Đại Diên đưa cho hắn.
Hạt châu này chính là tinh hoa của Thiên Huyễn Lưu Ly sau khi Đại Diên tu luyện Thiên Huyễn Lưu Ly Công ngưng kết thành, cũng giống như nội đan yêu thú, vô cùng quý giá.
Đại Diên đã nói nếu như có thể luyện hoá Lưu Ly Châu này không chừng có thể lĩnh ngộ được sự huyền diệu của Lưu Ly Thần Quang từ trong đó.
Lưu Ly Thần Quang có công hiệu trói thân câu hồn, quỷ bí cường đại. Dương Khai đã trải nghiệm một lần nên rất có kinh nghiệm. Nếu thực có thể được như Dại Diên nói thì sau này hắn sẽ có thêm một thủ đoạn để đối phó với địch thủ.
Hơn nữa Lưu Ly Thần Quang cũng kỳ diệu như Diệt Thế Ma Nhãn của hắn, Diệt Thế Ma Nhãn cũng có chức năng uy hiếp thần hồn, nếu như có thể kết hợp hai thứ, Dương Khai không biết chính xác sẽ xảy ra biến dị như thế nào.
Lẳng lặng trầm tư một hồi, Dương Khai tính toán một chút liền đặt Lưu Ly Châu sang một bên, lại lấy ra lò luyện khí cấp Hư Vương.
Khi lấy Thái Dương Chân Tinh ở chỗ Thi Huyệt, khí linh có chút hư tổn nhưng sau đó Dương Khai mới biết chuyện này đối với con chim lửa khí linh mà nói là phúc chứ không phải hoạ, bởi vì không ngờ nó còn lén lấy một tia Thái Dương Chân Hoả, đang trốn trong lò luyện khí luyện hoá.
Tới nay đã qua hơn một tháng, con chim lửa khí linh còn chưa có dấu hiệu thức tỉnh, vẫn đang luyện hóa đồng hoá tia Thái Dương Chân Hoả kia, nhưng Dương Khai phát hiện Thái Dương Chân Hoả kia dường như đã ít đi rất nhiều, mà khí tức của con chim lửa khí linh lại cường đại lên không ít.
Trong lòng hắn lập tức hiểu con chim lửa khí linh đang được lợi rất lớn.
Không để ý đến nó nữa, Dương Khai thu hồi lò luyện khí.
Kế tiếp hắn liền kiểm tra Thạch Khổi, Thạch Khổi cũng giống như con chim lửa khí linh, trước đó đều bị thương, nhưng khi Thạch Khổi phun ra Thái Dương Chân Tinh, Dương Khai đã từng cho nó hấp thu các loại tinh hoa khoáng vật để bổ sung cô thể, giờ này nhìn thấy nó không khỏi bất ngờ.
Thương thế của Thạch Khổi đã ổn rồi, sau khi Dương Khai thả ra, cặp mắt long lanh chuyển động dường như linh tính của nó đã tăng lên không ít.
Nhưng điều làm Dương Khai để ý chính là bên trong Thạch Khổi dường như tích chứa một loại hoả thuộc tính cực kỳ bá đạo, mặc dù Dương Khai đưa thần niệm tới tra xét cũng không thể tra xét được đến tận cùng. Khi thần niệm vừa tiếp xúc tới đã bị đốt cháy hầu như không còn.
- Thái Dương Chân Hoả!
Không ngờ Thạch Khổi cũng hấp thu Thái Dương Chân Hoả, hơn nữa hoả khí so với con chim lửa khí linh còn chuyển hoá toàn bộ sớm hơn, điều này làm cho Dương Khai rất vui mừng, thầm nghĩ đúng là món đồ thần thông thiên phú, dù là khí linh sinh ra từ hoả lực cũng không thể so sánh được với nó.
Thạch Khổi vốn dĩ đã có thần thông tinh lọc khoáng vật, giờ này lại có Thái Dương Chân Hoả, sau này tinh lọc sẽ càng triệt để, càng hoàn mỹ hơn.
Đáng tiếc hắn không thể tìm thấy khối Huyết Tinh Thạch khác, dù sao trong không gian Hắc Thư của hắn còn có một Thạch Khổi khác, không có Huyết Tinh Thạch thì Thạch Khổi kia không thể sinh ra.
Xác định Thạch Khổi chẳng những không trở ngại mà còn là gặp hoạ được phúc, Dương Khai động thần niệm hạ mệnh lệnh cho nó.
Thạch Khổi mở miệng, vô số khoáng vật sau khi được nó tinh luyện liền phun ra hết, nhanh chóng chất thành một ngọn núi nhỏ trước mặt Dương Khai... Khoảng cách trăm trượng rất nhanh được kéo gần, khi mắt thấy sắp đuổi kịp lão Uông, Dương Khai bỗng phát hiện từ sau lưng mình truyền tới một cỗ năng lượng dao động kinh thiên, ngay sau đó một đạo lưu quang bắn nhanh qua từ bên người mình, trong giây lát đánh trúng sau lưng lão già họ Uông.
Một tiếng kêu thảm khốc truyền tới, Uông lão ngã nhào xuống đất chốc lát không còn chút động tĩnh.
Dương Khai cau mày kinh ngạc quay đầu liếc nhìn thấy bên kia Dương Viêm đang cầm trên tay một bí bảo có hình dáng chiếc nỏ giơ lên vẫy với mình.
Bí bảo này Dương Khai có biết, chính là một chiến lợi phẩm hắn thu được ở Lưu Viêm Sa Địa.
Chính là lấy được từ tay một võ giả Tạ Gia, đối phương đã từng dùng bí bảo này đánh lén hắn nhưng đáng tiếc bất thành, cuối cùng còn bị Dương Khai chém chết. Chỉ là bí bảo này uy năng tuy rằng không nhỏ nhưng một lần dùng phải trả giá quá lớn, cần huyết tế, là một loại bí bảo tà ác cho nên sau khi chiếm được Dương Khai cũng không để ý mấy mà đem cho vào trong nhẫn không gian.
Không ngờ Dương Viêm đã tinh luyện nó từ bao giờ, lần này dùng để đối địch cũng là một lần mà có hiệu quả luôn.
Uông lão già đã chết rồi cũng bớt được một chuyện phiền toái, Dương Khai đi tới bên cạnh thi thể của lão, yên lặng thúc giục uy năng của Diệt Thế Ma Nhãn, rất nhanh chóng, thần hồn của lão già đã bị hút vào trong thức hải của Dương Khai và tinh lọc nó. Sau khi lấy được nhẫn không gian của lão Uông hắn lập tức quay trở về.
Trong đại điện bỏ hoang kia, đôi mắt đẹp của Thiên Nguyệt nhìn chằm chằm Dương Khai, phảng phất có chút không hiểu hết.
Còn Dương Viêm sau khi dùng bí bảo kia cũng có chút mệt lử, sắc mặt nàng tái nhợt không ít. Xem ra mặc dù bí bảo này có trải qua nàng tinh luyện cải tiến nhưng một lần dùng tới cũng phải trả cái giá không nhỏ.
- Nghỉ một chút đi rồi chúng ta lên đường. Ở đây chắc không có phục binh đâu. Dương Khai nói một tiếng, đưa Dương Viêm một lọ đan dược rồi đi tới phía trước không gian pháp trận kia.
Hắn phải phá hết toàn bộ không gian pháp trận này, bất kể đối phương có có hậu thủ hay không, hắn cũng không thể để cho người ta có manh mối để truy lùng.
Thừa dịp này Dương Viêm nhanh chóng điều tức còn Thiên Nguyệt đi thu thập đồ của những Thánh Vương Cảnh kia chết đi để lại.
Một lát sau, ngoại trừ Dương Viêm còn đang ngồi tĩnh tọa, Thiên Nguyệt và Dương Khai đều đã chuẩn bị xong xuôi. Thiên Nguyệt đưa nhẫn không gian của những người kia tới, trên mặt vẫn có chút khiếp sợ như cũ. Cho tới bây giờ nàng vẫn không có cách nào chấp nhận một màn vừa rồi.
Dương Khai nhìn thoáng qua đã biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì liền khoát tay nói: - Cô nương giữ lấy đi, trong này chắc không có thứ gì tốt cả nhưng cũng thích hợp để cô nương dùng, đừng ngại, đợi tới Long Huyệt Sơn cô nương sẽ biết được sự giàu có cũng như hào phóng của họ. Những thứ này sau này cô nương cũng sẽ không coi trọng đâu.
Thiên Nguyệt ngẩn ra cũng không từ chối mà khoái trá đáp lại: - Ta rất háo hức.
Nàng không thể ngăn mình nghĩ tới Long Huyết Sơn kia, từ sau khi tới Tinh vực lưu lạc tới Hợp Hoan Lâu, nàng chưa gặp được người quen, cũng không có chỗ dựa, nàng cảm giác mình giống như cái cây không có rễ, như nước không có nguồn, mỗi ngày đều phải sống trong đau khổ.
Tới lúc Dương Khai xuất hiện, bỗng chốc làm nàng như tìm được người tâm phúc, không khỏi tràn đầy hy vọng với tương lai. Mặc dù đối với nàng mà nói Dương Khai chỉ là hậu bối nhưng tu vi của hậu bối này hiện đã vượt qua nàng, có hơi dựa dẫm chút cũng không có vấn đề gì.
Trong lúc đợi Dương Viêm khôi phục, Dương Khai ngồi ở một bên đánh giá thiệt hơn trong trận chiến vừa rồi.
Đây không phải lần đầu hắn chiến đấu với cường giả Phản Hư Cảnh nhưng là lần đầu giết chết võ giả cảnh giới này. Nếu như không có Phệ Hồn Trùng cùng lực lượng không gian quỷ dị thì hắn chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng cũng chính trận chiến này làm hắn hiểu rõ Kim Huyết Ti tự mình tu luyện không ngờ có thể phá bỏ Thế bao phủ, đây đúng là niềm vui ngoài mong đợi. Khi Đặng Ngưng của Ma Huyết Giáo giao cho hắn bí thuật Ma Huyết Ti đã không nói tới điều này.
Đối mặt với lão già họ Uông một cao thủ Phản Hư Cảnh nhất tầng cảnh, hắn phải vận hết toàn lực, nếu như là Phản Hư lưỡng tam tầng cảnh thì sẽ thế nào?
Dương Khai bỗng nhiên ý thức được cảnh giới tu vi của mình còn thấp. Chuyến này sau khi trở về cũng nên tấn thăng thêm một tầng nữa, chỉ khi tu vi của hắn tới Phản Hư Cảnh hắn mới có thể không chịu khuất phục bất kỳ kẻ nào trên U Ám Tinh.
Nửa ngày sau. Dương Viêm khôi phục ít nhiều, Dương Khai lúc này mới xuất ra tinh toa, cùng hai nàng rời khỏi toà thành hoang này.
Bay được hai ngày lúc đi ngang qua một thành phố nhỏ, Dương Khai đi xuống tìm hiểu phương hướng, biết được nơi này cách Thiên Vân Thành chỉ khoảng nửa tháng lộ trình, hắn không khỏi quá đỗi vui mừng.
Thực ra hắn còn sợ toà thành hoang kia cách Thiên Vân Thành còn xa hơn đi từ Hắc Nha Thành, xem ra nhóm người mình vẫn còn may, Uông Ngọc Hàm lựa chọn chỗ mai phục họ cũng không ngược hướng tới Thiên Vân Thành.
Hơn nữa nơi này coi như địa bàn của Ánh Nguyệt Điện, dựa vào giao tình giữa hắn và Nguỵ Cổ Xương, Đổng Huyên Nhi, Tiền Thông thì nơi này cơ bản cũng đã an toàn.
Suốt đường đi Dương Khai không nói một lời, sau khi sắp xếp những chuyện mình cần làm, lúc này hắn mới thi thoảng trò chuyện mấy câu với Dương Viêm và Thiên Nguyệt. Thoáng cái đã qua nửa tháng, chờ đến khi nhóm người quay về Long Huyệt Sơn, Thiên Nguyệt liếc mắt đã thích nơi này.
Long Huyệt Sơn tuy rằng cơ nghiệp không rộng lớn khí phách bằng những đại tông môn kia nhưng cũng có phong cách riêng, non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, chính là một chỗ thế ngoại đào nguyên.
Sau khi giao Thiên Nguyệt cho Dương Viêm, Dương Khai đi xem xét Thần Thụ một chuyến, được biết khoảng thời gian này nó cũng không tệ lắm, hơn nữa Kim Dương Quả nhổ về trồng lại được Thần Thụ làm dịu nên sinh cơ bừng bừng không còn khả năng chết héo.
Sau khi cho Thần Thụ nuốt một giọt Kim Huyết, Dương Khai lập tức tuyên bố bế quan.
Trong thạch phủ, Dương Khai cầm trên tay hạt châu sáng bóng lạnh như băng, trong mắt hiện vẻ nhu tình.
Hạt châu này châu còn người còn, châu nát người vong, mặc dù giờ này không biết Tô Nhan đang ở đâu nhưng chỉ cần Băng Hồn Châu này vẫn còn là biết Tô Nhan vẫn còn mạnh khoẻ.
Trên hạt châu có một chút khí tức của Tô Nhan, điều này làm Dương Khai đầy hoài niệm.
Nhìn hồi lâu Dương Khai mới cười, nắm Băng Huyền Châu trong tay nhắm mắt vận huyền công đánh sâu vào bình cảnh bản thân.
Ở trong Hợp Hoan Lâu, bình cảnh Thánh Vương Cảnh tam tầng cảnh của Dương Khai cũng bị lay động, chẳng qua là lúc đó hắn nóng nảy muốn tìm hiểu tin tức của Tô Nhan nên mới cưỡng ép đè nén. Hiện giờ tới Long Huyệt Sơn việc đầu tiên cần làm là đột phá cảnh giới hiện tại.
Vạn Niên Hương vẫn đang đốt, mùi hương lan tràn trong không khí khiến người ta tâm bình khí hoà. Chỗ Dương Khai ngồi cũng là dưới cây Cửu Khúc Tinh Ngọc, có thể cảm ngộ thiên đạo võ đạo thì lần đột phá này đối với hắn mà nói căn bản cũng không có chút trở ngại nào.
Chỉ trong thời gian mười ngày, không dùng bất kỳ đan dược và thánh tinh nào trợ lực, Dương Khai đã thành công đột phá tới Thánh Vương tam tầng cảnh.
Động tĩnh đột phá không phát ra ngoài mà đều bị thạch phủ cản trở, người ở Long Huyệt Sơn thậm chí còn không biết hắn đã đột phá.
Lại dùng thời gian hơn một tháng để củng cố tu vi, lúc này Dương Khai mới bắt đầu kiểm tra thu hoạch của mình trong chuyến đi này.
Tâm niệm vừa động Dương Khai liền lấy ra một hạt châu khác thưởng thức nó trong lòng bàn tay. Hạt châu này khác với Băng Hồn Châu của Tô Nhan, nó xám mốc meo không chút bắt mắt, đây chính là Lưu Ly Châu mà Đại Diên đưa cho hắn.
Hạt châu này chính là tinh hoa của Thiên Huyễn Lưu Ly sau khi Đại Diên tu luyện Thiên Huyễn Lưu Ly Công ngưng kết thành, cũng giống như nội đan yêu thú, vô cùng quý giá.
Đại Diên đã nói nếu như có thể luyện hoá Lưu Ly Châu này không chừng có thể lĩnh ngộ được sự huyền diệu của Lưu Ly Thần Quang từ trong đó.
Lưu Ly Thần Quang có công hiệu trói thân câu hồn, quỷ bí cường đại. Dương Khai đã trải nghiệm một lần nên rất có kinh nghiệm. Nếu thực có thể được như Dại Diên nói thì sau này hắn sẽ có thêm một thủ đoạn để đối phó với địch thủ.
Hơn nữa Lưu Ly Thần Quang cũng kỳ diệu như Diệt Thế Ma Nhãn của hắn, Diệt Thế Ma Nhãn cũng có chức năng uy hiếp thần hồn, nếu như có thể kết hợp hai thứ, Dương Khai không biết chính xác sẽ xảy ra biến dị như thế nào.
Lẳng lặng trầm tư một hồi, Dương Khai tính toán một chút liền đặt Lưu Ly Châu sang một bên, lại lấy ra lò luyện khí cấp Hư Vương.
Khi lấy Thái Dương Chân Tinh ở chỗ Thi Huyệt, khí linh có chút hư tổn nhưng sau đó Dương Khai mới biết chuyện này đối với con chim lửa khí linh mà nói là phúc chứ không phải hoạ, bởi vì không ngờ nó còn lén lấy một tia Thái Dương Chân Hoả, đang trốn trong lò luyện khí luyện hoá.
Tới nay đã qua hơn một tháng, con chim lửa khí linh còn chưa có dấu hiệu thức tỉnh, vẫn đang luyện hóa đồng hoá tia Thái Dương Chân Hoả kia, nhưng Dương Khai phát hiện Thái Dương Chân Hoả kia dường như đã ít đi rất nhiều, mà khí tức của con chim lửa khí linh lại cường đại lên không ít.
Trong lòng hắn lập tức hiểu con chim lửa khí linh đang được lợi rất lớn.
Không để ý đến nó nữa, Dương Khai thu hồi lò luyện khí.
Kế tiếp hắn liền kiểm tra Thạch Khổi, Thạch Khổi cũng giống như con chim lửa khí linh, trước đó đều bị thương, nhưng khi Thạch Khổi phun ra Thái Dương Chân Tinh, Dương Khai đã từng cho nó hấp thu các loại tinh hoa khoáng vật để bổ sung cô thể, giờ này nhìn thấy nó không khỏi bất ngờ.
Thương thế của Thạch Khổi đã ổn rồi, sau khi Dương Khai thả ra, cặp mắt long lanh chuyển động dường như linh tính của nó đã tăng lên không ít.
Nhưng điều làm Dương Khai để ý chính là bên trong Thạch Khổi dường như tích chứa một loại hoả thuộc tính cực kỳ bá đạo, mặc dù Dương Khai đưa thần niệm tới tra xét cũng không thể tra xét được đến tận cùng. Khi thần niệm vừa tiếp xúc tới đã bị đốt cháy hầu như không còn.
- Thái Dương Chân Hoả!
Không ngờ Thạch Khổi cũng hấp thu Thái Dương Chân Hoả, hơn nữa hoả khí so với con chim lửa khí linh còn chuyển hoá toàn bộ sớm hơn, điều này làm cho Dương Khai rất vui mừng, thầm nghĩ đúng là món đồ thần thông thiên phú, dù là khí linh sinh ra từ hoả lực cũng không thể so sánh được với nó.
Thạch Khổi vốn dĩ đã có thần thông tinh lọc khoáng vật, giờ này lại có Thái Dương Chân Hoả, sau này tinh lọc sẽ càng triệt để, càng hoàn mỹ hơn.
Đáng tiếc hắn không thể tìm thấy khối Huyết Tinh Thạch khác, dù sao trong không gian Hắc Thư của hắn còn có một Thạch Khổi khác, không có Huyết Tinh Thạch thì Thạch Khổi kia không thể sinh ra.
Xác định Thạch Khổi chẳng những không trở ngại mà còn là gặp hoạ được phúc, Dương Khai động thần niệm hạ mệnh lệnh cho nó.
Thạch Khổi mở miệng, vô số khoáng vật sau khi được nó tinh luyện liền phun ra hết, nhanh chóng chất thành một ngọn núi nhỏ trước mặt Dương Khai...