Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1268: Lên đường.




Nhất thời sơ suất cánh tay đã biến mất không thấy, lão già họ Uông hoảng hốt lùi lại mấy bước. Thân hình đứng vững vừa giận dữ vừa sợ hãi nhìn Dương Khai, trên mặt hiện vẻ không thể tin nổi. Lão thân là một cường giả Phản Hư Cảnh, chiến đấu với võ giả Thánh Vương Cảnh lưỡng tầng cảnh không ngờ lại bị đối phương đả thương như vậy, nói ra e rằng không ai tin.

Lão già họ Uông ngưng tụ thánh nguyên tới chỗ bị cắt ngăn không cho máu tươi trào ra, lấy từ nhẫn không gian của mình ra một viên đan dược đưa vào miệng, ánh mắt nhìn Dương Khai trở nên có chút kiêng kỵ, đối phương có thể gây tổn thương tới lão thì cũng có thể giết chết lão.

Cho tới bây giờ lão mới có thời gian đi điều tra sự khác thường trong thức hải, vừa rồi nếu không phải trong đầu có chút dị biến lão cũng không dễ dàng trúng chiêu như vậy, nhất định có thể nhìn thấu sự quỷ dị trong chiêu công kích kia. Lão rất muốn biết rốt cuộc thức hải của mình đã bị sao.

Vừa kiểm tra lão già mặt đã biến sắc kinh sợ quát: - Phệ Hồn Trùng? Sao có thể?...

Khi dò xét lão bất ngờ phát hiện trong não mình không biết từ khi nào xuất hiện vô số con sâu nhỏ mắt thường không nhìn thấy, bọn sâu đó đều vô cùng vi diệu, vô thanh vô tức như ngủ đông trong đầu lão, dường như đang đợi mệnh lệnh nào đó để bạo khởi gây khó dễ.

Biến cố vừa rồi hiển nhiên là do Phệ Hồn Trùng gặm cắn gây ra.

Mấy người Thánh Vương Cảnh kia sở dĩ không địch nổi công kích của Dương Khai e rằng cũng vì nguyên nhân này, bằng không cả nhóm như vậy sao lại không thể né tránh được lực cắt của tơ vàng kia. Nghĩ tới điều này lão già họ Uông toát mồ hôi lạnh. Lão đã sớm nghe qua đại danh của Phệ Hồn Trùng, chỉ là Phệ Hồn Trùng bình thường tuy là hung danh nhưng lão cũng không để ý tới, dựa vào thực lực Phản Hư Cảnh của lão hoàn toàn có thể khu trừ nó.

Nhưng những Phệ Hồn Trùng này rõ ràng không giống bình thường mà là chủng loại đã được tiến hóa. Lão thử dùng thần niệm khu trừ bọn chúng nhưng không được mà bọn chúng vẫn trốn sâu trong thức hải của lão, trở thành mối tai họa ngầm đối với lão. Muốn hoàn toàn khu trừ bọn chúng không mất một hai ngày điều tức cơ bản là không thể nào.

Vừa nghĩ tới đây lão Uông đã bắt đầu thối chí, thần sắc lóe lên.

Thế của lão cùng Táng Hồn Chung vì bị đối thương khắc chế mà lúc này thân mang trọng thương, trong thức hải lại có Phệ Hồn Trùng gây khó, nếu còn không chạy đi chỉ e rằng lão sẽ lành ít dữ nhiều. Lão cũng có ý kiêng kị với thứ đã cắt đứt cánh tay mình.

- Không ngờ lão cũng biết Phệ Hồn Trùng, lão cũng biết nhiều đấy. Nhưng coi như lão đen đủi đi, Thế của lão không có tác dụng với ta, tiểu gia chính là khắc tinh của lão. Dương Khai châm chọc cười to, hai tay huy động trong không gian. Từng đạo Không Gian Nhận đánh ra, mỗi đạo đều đen như mực xé rách không gian lao về phía trước. Nếu như có người dùng thần niệm dò xét thì chỉ có thể thấy bên trong Không Gian Nhận kia toàn là hư vô hỗn độn, không tồn tại bất cứ vật gì.

Trong phút chốc, mười mấy Không Gian Nhận đen như mực điên cuồng đánh tới phía lão Uông, từng tiếng xèo xèo vang lên.

Lão già khóe mắt co giật, sắc mặt khó chịu tới cực điểm miệng hét lớn: - Tiểu tử chớ có quá càn rỡ.

Cùng lúc đó thân thể lão bỗng nhiên phình ra, từng đoàn hắc khí tràn ngập ra, trong nháy mắt đã bao trùm phạm vi mười mấy trượng. Không biết lão định dùng huyền công gì che đậy thân mình.

Nhưng sau khi mười mấy đạo Không Gian Nhận bổ tới, những đạo sương mù màu đen kia liền mở ra mười mấy lối đi sáng rực, lão già họ Uông còn chưa dứt lời đã lại hú lên quái dị, vội né tránh Không Gian Nhận gần sát thân mình.

- Tới đây, còn thủ đoạn gì hãy dở nốt ra, hôm nay ta sẽ cho lão được chết một cách minh bạch. Dương Khai cười gằn lạnh khốc không ngừng quấy nhiễu tâm cảnh khiêu khích đối phương. Tay hắn không ngừng nghỉ, Không Gian Nhận điên cuồng như xối nước.

Lão già họ Uông thiếu chút nữa tức hộc máu, câu này rõ ràng lúc trước lão nói với Dương Khai nhưng hiện giờ thế cục đảo ngược, không ngờ lại bị đối phương trả lại y nguyên.

Giống như bị người ta hung hăng đánh cho một bạt tai, gương mặt già nua nóng hừng hực vẻ không cam lòng như có nỗi khổ không thể giãi bầy. Dưới sức tàn phá của từng đạo Không Gian Nhận lão thậm chí không có cả tâm trí để trả lời mà chỉ có thể chuyên tâm tránh né. Nếu như lúc đầu bị đứt một cánh tay lão còn không biết đây là thuộc tính công kích gì thì hiện tại lão đã có chút phỏng đoán mơ hồ.

Dù sao dao động lực lượng của Không Gian Nhận phát ra cũng rõ ràng, lão lại không phải người ngu, sao có thể không phát hiện ra được.

Lão già họ Uông vạn phần khiếp sợ, lão chưa bao giờ biết trên U Ám Tinh lại có người có thể tu luyện lực lượng không gian đến trình độ tụ lực thành Nhận lại còn có thể đối địch ở cự ly xa.

Mạc dù có Mạc Tiếu Sinh Mạc Trưởng lão của Chiến Thiên Minh cũng có thể đạt tới trình độ này, nghe nói Mạc Trưởng lão tinh thông lực lượng không gian, rất nhiều thế lực lúc không gian pháp trận hư tổn hoặc gặp trục trặc cũng mời lão tới sửa chữa, thế nhưng Mạc Trưởng lão vận dụng lực lượng không gian so với thằng nhóc vênh váo này căn bản không phải cùng đẳng cấp.

Đối phương chẳng những có thể kiềm chế Phệ Hồn Trùng của mình lại còn tinh thông loại lực lượng quỷ dị này. Lão già họ Uông đã không dám coi thường Dương Khai mà đã đưa hắn lên trình độ ngang hàng với mình.

Từng đạo Không Gian Nhận dường như vô cùng vô tận, hung mãnh vô cùng muốn bẻ gẫy nghiền nát, cắn nuốt hết thảy chướng ngại vật làm lão già họ Uông chỉ có thể chật vật né tránh.

- Lão già chỉ biết tránh thôi à? Dương Khai quát một tiếng, lại đánh ra vài đạo Không Gian Nhận, trong mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh hoa sen, trong miệng khẽ hô. - Sinh liên.

Trong lúc ấy lão già họ Uông đang bận tránh Không Gian Nhận kia nên ánh mắt không nhìn Dương Khai, nhưng giờ khắc này lão cũng cảm thấy một hư ảnh hoa sen xuất hiện trong đầu, trong phút chốc, cả thế giới dường như đều biến mất không thấy mà thay vào đó chỉ có một nụ hoa sen đang phát tán ra bảy màu u quang.

Tiếp theo đó lão liền cảm thấy thức hải của mình điên cuồng hội tụ đến một chỗ không bị khống chế, mà ngọn nguồn hội tụ không ngờ chính là nơi nụ hoa sen xuất hiện quỷ dị kia.

Cùng thức hải rót vào, nụ hoa sen kia đã nhanh chóng nở rộ.

Dù không biết Sinh Liên này có gì huyền diệu nhưng lão Uông cũng tuyệt đối không để nó có thể hoàn toàn nở rộ bằng không e rằng sẽ có hậu quả ác liệt.

Tiếng kêu sợ hãi vang lên, lão già họ Uông cắn nát lưỡi mình, cưỡng ép bản thân thu hồi sự chú ý vào nụ hoa đang nở rộ kia, đồng thời thức hải kịch liệt đấu tranh.

Uỳnh...

Một tiếng vang cực lớn đến từ sâu trong tâm linh, lão già sắc mặt tái nhợt há mồm phun ra một ngụm sương máu, thân hình lảo đảo. Nhìn sắc mặt lão như già thêm tới mấy chục tuổi.

Không biết lão vận dụng bí thuật gì làm vỡ nụ sen kia nhưng cùng lúc đó thần hồn bản thân lão cũng bị thương không nhẹ.

Thiên Nguyệt đứng nhìn đầy vẻ ngạc nhiên, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra ánh sáng kỳ dị, thần sắc vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Khi mới phát hiện mình bị mai phục Thiên Nguyệt đã nghĩ lần này đúng là chạy trời không khỏi nắng, nhưng nàng không thể nào ngờ những địch thủ cường dại không thể đối địch kia lại có thể bị đánh bại dễ dàng trong tay Dương Khai. Đến người cuối cùng Phản Hư Cảnh Uông Quản Sự cũng không phải đối thủ của Dương Khai.

Nếu không phải vì Thiên Nguyệt biết rõ Uông Quản Sự chỉ e còn tưởng đối phương là một võ giả Thánh Vương Cảnh, nhưng nàng lại biết Uông Quản Sự chính là thực lực Phản Hư Cảnh, bình thường gặp lão cũng rất e dè nhưng hiện tại Uông Quản Sự hoảng sợ như chó nhà có tang, không còn phong phạm của một bậc tiền bối cao nhân nữa.

Nhất thời Thiên Nguyệt thấy phức tạp, kinh ngạc nhìn Dương Khai, thầm nghĩ Tô Nhan thật tinh tường. Nhớ lại lúc lần đầu mình gặp Dương Khai còn có chút xem thường hắn, nào ngờ Tô Nhan đã nhìn xa trông rộng.

Giờ khắc này nàng rốt cuộc cũng yên lòng, lại quan sát Dương Viêm, thấy đối phương sắc mặt lạnh nhạt không chút căng thẳng, lúc này nàng mới hiểu: hóa ra Dương Viêm cũng rất tin tưởng Dương Khai, chỉ là mình nghĩ nhiều thôi.

- Phản Hư Cảnh chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi. Dương Khai châm chọc. - Nói thực ra ta căn bản không có hứng thú với Thẩm Thi Đào, cũng không muốn cản trở Uông Ngọc Hàm, chỉ là tộc tôn của ngươi đã quá tiểu nhân, cứ muốn tìm đường chết, còn làm liên lụy tới trưởng bối như ngươi. Nếu ta là lão thì đã đập đầu tự vẫn cho xong, sao còn cố kéo dài chút hơi tàn làm gì?

Nghe hắn châm chọc lão già họ Uông vừa căm tức lại vừa hối hận. Nếu chuyện đúng như hắn nói vậy thì mình tới đây làm gì? Chẳng lẽ tới để chịu chết chịu nhục hay sao?

Giờ khắc này lão già họ Uông hận không thể lại lôi Uông Ngọc Hàm từ địa phủ trở về để giết thêm mười mấy lần. Sắc mặt lão dù vô cùng dữ tợn nhưng cũng không có bao nhiêu tinh lực phát tác.

Lão biết khi mình ở trạng thái đỉnh phong còn không có cách nào hạ được đối phương, lúc này nếu còn không chạy đi thì sợ rằng sẽ không thể đi được.

Trong mắt loé lên một tia căm hận, lão già bỗng chỉ tay một tia sáng đen bắn ra trúng vào giữa lá cờ đang chống lại Bách Nhạc Đồ, lá cờ lập tức tung bay, từ trong đó truyền ra một năng lượng dao động không ổn định, liền ngay sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, vô số hình thù kỳ quái thoát ra khỏi lá cờ, bay vụt ra không bị chút khống chế.

Bí bảo này hoá ra còn có uy năng tự phát nổ.

Dương Khai cả kinh liền vội vàng thu lại Bách Nhạc Đồ, một lần nữa tế ra chiếc khiên màu tím bảo vệ ngay trước Thiên Nguyệt và Dương Viêm để hai nàng không bị liên luỵ.

Khi hắn làm xong chuyện này ngẩng đầu nhìn lại liền phát hiện lão già họ Uông kia đã chạy xa cả trăm trượng.

- Lão cứ vậy chạy thoát sao?

Dương Khai hừ lạnh một tiếng liền triển khai Phong Lôi Vũ Dực sau lưng. Trong tiếng sấm sét, thân hình hắn biến mất không dấu vết.

Tới nay hắn chưa từng giết võ giả Phản Hư Cảnh nào, lần này khó có cơ hội như vậy sao hắn có thể bỏ lỡ. Hơn nữa nhìn thủ đoạn lão Uông thi triển rõ ràng đã có chút hoả hầu đối với hiểu biết về Thế của lão, chỉ cần giết được lão hấp thu thần hồn của lão thì không chừng Dương Khai còn có thể tìm hiểu được năng lượng cùng với cảm ngộ thiên đạo võ đạo, chuẩn bị tiến lên Phản Hư Cảnh.

Tu vi của lão Uông tuy cao hơn Dương Khai một chút nhưng trong người bị thương, Dương Khai lại còn được Phong Lôi Vũ Dực phụ trợ nên về tốc độ cũng nhanh hơn không ít... Nhất thời sơ suất cánh tay đã biến mất không thấy, lão già họ Uông hoảng hốt lùi lại mấy bước. Thân hình đứng vững vừa giận dữ vừa sợ hãi nhìn Dương Khai, trên mặt hiện vẻ không thể tin nổi. Lão thân là một cường giả Phản Hư Cảnh, chiến đấu với võ giả Thánh Vương Cảnh lưỡng tầng cảnh không ngờ lại bị đối phương đả thương như vậy, nói ra e rằng không ai tin.

Lão già họ Uông ngưng tụ thánh nguyên tới chỗ bị cắt ngăn không cho máu tươi trào ra, lấy từ nhẫn không gian của mình ra một viên đan dược đưa vào miệng, ánh mắt nhìn Dương Khai trở nên có chút kiêng kỵ, đối phương có thể gây tổn thương tới lão thì cũng có thể giết chết lão.

Cho tới bây giờ lão mới có thời gian đi điều tra sự khác thường trong thức hải, vừa rồi nếu không phải trong đầu có chút dị biến lão cũng không dễ dàng trúng chiêu như vậy, nhất định có thể nhìn thấu sự quỷ dị trong chiêu công kích kia. Lão rất muốn biết rốt cuộc thức hải của mình đã bị sao.

Vừa kiểm tra lão già mặt đã biến sắc kinh sợ quát: - Phệ Hồn Trùng? Sao có thể?...

Khi dò xét lão bất ngờ phát hiện trong não mình không biết từ khi nào xuất hiện vô số con sâu nhỏ mắt thường không nhìn thấy, bọn sâu đó đều vô cùng vi diệu, vô thanh vô tức như ngủ đông trong đầu lão, dường như đang đợi mệnh lệnh nào đó để bạo khởi gây khó dễ.

Biến cố vừa rồi hiển nhiên là do Phệ Hồn Trùng gặm cắn gây ra.

Mấy người Thánh Vương Cảnh kia sở dĩ không địch nổi công kích của Dương Khai e rằng cũng vì nguyên nhân này, bằng không cả nhóm như vậy sao lại không thể né tránh được lực cắt của tơ vàng kia. Nghĩ tới điều này lão già họ Uông toát mồ hôi lạnh. Lão đã sớm nghe qua đại danh của Phệ Hồn Trùng, chỉ là Phệ Hồn Trùng bình thường tuy là hung danh nhưng lão cũng không để ý tới, dựa vào thực lực Phản Hư Cảnh của lão hoàn toàn có thể khu trừ nó.

Nhưng những Phệ Hồn Trùng này rõ ràng không giống bình thường mà là chủng loại đã được tiến hóa. Lão thử dùng thần niệm khu trừ bọn chúng nhưng không được mà bọn chúng vẫn trốn sâu trong thức hải của lão, trở thành mối tai họa ngầm đối với lão. Muốn hoàn toàn khu trừ bọn chúng không mất một hai ngày điều tức cơ bản là không thể nào.

Vừa nghĩ tới đây lão Uông đã bắt đầu thối chí, thần sắc lóe lên.

Thế của lão cùng Táng Hồn Chung vì bị đối thương khắc chế mà lúc này thân mang trọng thương, trong thức hải lại có Phệ Hồn Trùng gây khó, nếu còn không chạy đi chỉ e rằng lão sẽ lành ít dữ nhiều. Lão cũng có ý kiêng kị với thứ đã cắt đứt cánh tay mình.

- Không ngờ lão cũng biết Phệ Hồn Trùng, lão cũng biết nhiều đấy. Nhưng coi như lão đen đủi đi, Thế của lão không có tác dụng với ta, tiểu gia chính là khắc tinh của lão. Dương Khai châm chọc cười to, hai tay huy động trong không gian. Từng đạo Không Gian Nhận đánh ra, mỗi đạo đều đen như mực xé rách không gian lao về phía trước. Nếu như có người dùng thần niệm dò xét thì chỉ có thể thấy bên trong Không Gian Nhận kia toàn là hư vô hỗn độn, không tồn tại bất cứ vật gì.

Trong phút chốc, mười mấy Không Gian Nhận đen như mực điên cuồng đánh tới phía lão Uông, từng tiếng xèo xèo vang lên.

Lão già khóe mắt co giật, sắc mặt khó chịu tới cực điểm miệng hét lớn: - Tiểu tử chớ có quá càn rỡ.

Cùng lúc đó thân thể lão bỗng nhiên phình ra, từng đoàn hắc khí tràn ngập ra, trong nháy mắt đã bao trùm phạm vi mười mấy trượng. Không biết lão định dùng huyền công gì che đậy thân mình.

Nhưng sau khi mười mấy đạo Không Gian Nhận bổ tới, những đạo sương mù màu đen kia liền mở ra mười mấy lối đi sáng rực, lão già họ Uông còn chưa dứt lời đã lại hú lên quái dị, vội né tránh Không Gian Nhận gần sát thân mình.

- Tới đây, còn thủ đoạn gì hãy dở nốt ra, hôm nay ta sẽ cho lão được chết một cách minh bạch. Dương Khai cười gằn lạnh khốc không ngừng quấy nhiễu tâm cảnh khiêu khích đối phương. Tay hắn không ngừng nghỉ, Không Gian Nhận điên cuồng như xối nước.

Lão già họ Uông thiếu chút nữa tức hộc máu, câu này rõ ràng lúc trước lão nói với Dương Khai nhưng hiện giờ thế cục đảo ngược, không ngờ lại bị đối phương trả lại y nguyên.

Giống như bị người ta hung hăng đánh cho một bạt tai, gương mặt già nua nóng hừng hực vẻ không cam lòng như có nỗi khổ không thể giãi bầy. Dưới sức tàn phá của từng đạo Không Gian Nhận lão thậm chí không có cả tâm trí để trả lời mà chỉ có thể chuyên tâm tránh né. Nếu như lúc đầu bị đứt một cánh tay lão còn không biết đây là thuộc tính công kích gì thì hiện tại lão đã có chút phỏng đoán mơ hồ.

Dù sao dao động lực lượng của Không Gian Nhận phát ra cũng rõ ràng, lão lại không phải người ngu, sao có thể không phát hiện ra được.

Lão già họ Uông vạn phần khiếp sợ, lão chưa bao giờ biết trên U Ám Tinh lại có người có thể tu luyện lực lượng không gian đến trình độ tụ lực thành Nhận lại còn có thể đối địch ở cự ly xa.

Mạc dù có Mạc Tiếu Sinh Mạc Trưởng lão của Chiến Thiên Minh cũng có thể đạt tới trình độ này, nghe nói Mạc Trưởng lão tinh thông lực lượng không gian, rất nhiều thế lực lúc không gian pháp trận hư tổn hoặc gặp trục trặc cũng mời lão tới sửa chữa, thế nhưng Mạc Trưởng lão vận dụng lực lượng không gian so với thằng nhóc vênh váo này căn bản không phải cùng đẳng cấp.

Đối phương chẳng những có thể kiềm chế Phệ Hồn Trùng của mình lại còn tinh thông loại lực lượng quỷ dị này. Lão già họ Uông đã không dám coi thường Dương Khai mà đã đưa hắn lên trình độ ngang hàng với mình.

Từng đạo Không Gian Nhận dường như vô cùng vô tận, hung mãnh vô cùng muốn bẻ gẫy nghiền nát, cắn nuốt hết thảy chướng ngại vật làm lão già họ Uông chỉ có thể chật vật né tránh.

- Lão già chỉ biết tránh thôi à? Dương Khai quát một tiếng, lại đánh ra vài đạo Không Gian Nhận, trong mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh hoa sen, trong miệng khẽ hô. - Sinh liên.

Trong lúc ấy lão già họ Uông đang bận tránh Không Gian Nhận kia nên ánh mắt không nhìn Dương Khai, nhưng giờ khắc này lão cũng cảm thấy một hư ảnh hoa sen xuất hiện trong đầu, trong phút chốc, cả thế giới dường như đều biến mất không thấy mà thay vào đó chỉ có một nụ hoa sen đang phát tán ra bảy màu u quang.

Tiếp theo đó lão liền cảm thấy thức hải của mình điên cuồng hội tụ đến một chỗ không bị khống chế, mà ngọn nguồn hội tụ không ngờ chính là nơi nụ hoa sen xuất hiện quỷ dị kia.

Cùng thức hải rót vào, nụ hoa sen kia đã nhanh chóng nở rộ.

Dù không biết Sinh Liên này có gì huyền diệu nhưng lão Uông cũng tuyệt đối không để nó có thể hoàn toàn nở rộ bằng không e rằng sẽ có hậu quả ác liệt.

Tiếng kêu sợ hãi vang lên, lão già họ Uông cắn nát lưỡi mình, cưỡng ép bản thân thu hồi sự chú ý vào nụ hoa đang nở rộ kia, đồng thời thức hải kịch liệt đấu tranh.

Uỳnh...

Một tiếng vang cực lớn đến từ sâu trong tâm linh, lão già sắc mặt tái nhợt há mồm phun ra một ngụm sương máu, thân hình lảo đảo. Nhìn sắc mặt lão như già thêm tới mấy chục tuổi.

Không biết lão vận dụng bí thuật gì làm vỡ nụ sen kia nhưng cùng lúc đó thần hồn bản thân lão cũng bị thương không nhẹ.

Thiên Nguyệt đứng nhìn đầy vẻ ngạc nhiên, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra ánh sáng kỳ dị, thần sắc vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Khi mới phát hiện mình bị mai phục Thiên Nguyệt đã nghĩ lần này đúng là chạy trời không khỏi nắng, nhưng nàng không thể nào ngờ những địch thủ cường dại không thể đối địch kia lại có thể bị đánh bại dễ dàng trong tay Dương Khai. Đến người cuối cùng Phản Hư Cảnh Uông Quản Sự cũng không phải đối thủ của Dương Khai.

Nếu không phải vì Thiên Nguyệt biết rõ Uông Quản Sự chỉ e còn tưởng đối phương là một võ giả Thánh Vương Cảnh, nhưng nàng lại biết Uông Quản Sự chính là thực lực Phản Hư Cảnh, bình thường gặp lão cũng rất e dè nhưng hiện tại Uông Quản Sự hoảng sợ như chó nhà có tang, không còn phong phạm của một bậc tiền bối cao nhân nữa.

Nhất thời Thiên Nguyệt thấy phức tạp, kinh ngạc nhìn Dương Khai, thầm nghĩ Tô Nhan thật tinh tường. Nhớ lại lúc lần đầu mình gặp Dương Khai còn có chút xem thường hắn, nào ngờ Tô Nhan đã nhìn xa trông rộng.

Giờ khắc này nàng rốt cuộc cũng yên lòng, lại quan sát Dương Viêm, thấy đối phương sắc mặt lạnh nhạt không chút căng thẳng, lúc này nàng mới hiểu: hóa ra Dương Viêm cũng rất tin tưởng Dương Khai, chỉ là mình nghĩ nhiều thôi.

- Phản Hư Cảnh chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi. Dương Khai châm chọc. - Nói thực ra ta căn bản không có hứng thú với Thẩm Thi Đào, cũng không muốn cản trở Uông Ngọc Hàm, chỉ là tộc tôn của ngươi đã quá tiểu nhân, cứ muốn tìm đường chết, còn làm liên lụy tới trưởng bối như ngươi. Nếu ta là lão thì đã đập đầu tự vẫn cho xong, sao còn cố kéo dài chút hơi tàn làm gì?

Nghe hắn châm chọc lão già họ Uông vừa căm tức lại vừa hối hận. Nếu chuyện đúng như hắn nói vậy thì mình tới đây làm gì? Chẳng lẽ tới để chịu chết chịu nhục hay sao?

Giờ khắc này lão già họ Uông hận không thể lại lôi Uông Ngọc Hàm từ địa phủ trở về để giết thêm mười mấy lần. Sắc mặt lão dù vô cùng dữ tợn nhưng cũng không có bao nhiêu tinh lực phát tác.

Lão biết khi mình ở trạng thái đỉnh phong còn không có cách nào hạ được đối phương, lúc này nếu còn không chạy đi thì sợ rằng sẽ không thể đi được.

Trong mắt loé lên một tia căm hận, lão già bỗng chỉ tay một tia sáng đen bắn ra trúng vào giữa lá cờ đang chống lại Bách Nhạc Đồ, lá cờ lập tức tung bay, từ trong đó truyền ra một năng lượng dao động không ổn định, liền ngay sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, vô số hình thù kỳ quái thoát ra khỏi lá cờ, bay vụt ra không bị chút khống chế.

Bí bảo này hoá ra còn có uy năng tự phát nổ.

Dương Khai cả kinh liền vội vàng thu lại Bách Nhạc Đồ, một lần nữa tế ra chiếc khiên màu tím bảo vệ ngay trước Thiên Nguyệt và Dương Viêm để hai nàng không bị liên luỵ.

Khi hắn làm xong chuyện này ngẩng đầu nhìn lại liền phát hiện lão già họ Uông kia đã chạy xa cả trăm trượng.

- Lão cứ vậy chạy thoát sao?

Dương Khai hừ lạnh một tiếng liền triển khai Phong Lôi Vũ Dực sau lưng. Trong tiếng sấm sét, thân hình hắn biến mất không dấu vết.

Tới nay hắn chưa từng giết võ giả Phản Hư Cảnh nào, lần này khó có cơ hội như vậy sao hắn có thể bỏ lỡ. Hơn nữa nhìn thủ đoạn lão Uông thi triển rõ ràng đã có chút hoả hầu đối với hiểu biết về Thế của lão, chỉ cần giết được lão hấp thu thần hồn của lão thì không chừng Dương Khai còn có thể tìm hiểu được năng lượng cùng với cảm ngộ thiên đạo võ đạo, chuẩn bị tiến lên Phản Hư Cảnh.

Tu vi của lão Uông tuy cao hơn Dương Khai một chút nhưng trong người bị thương, Dương Khai lại còn được Phong Lôi Vũ Dực phụ trợ nên về tốc độ cũng nhanh hơn không ít...