- Đúng vậy, Khúc thiếu, người tới nơi này càng ngày càng nhiều, chờ đợi thêm nữa sợ sẽ đêm dài lắm mộng a. Lập tức có người phụ họa, người cầm đầu của bảy tám đoàn đội vây quanh ở chỗ này nhanh chóng bày tỏ thái độ, đồng ý với phương án Khúc Trường Phong đưa ra.
Bản thân Khúc Trường Phong dường như cũng khá hưởng thụ loại cảm giác được người ta tôn sùng này, nghe vậy sắc mặt hung ác nham hiểm rốt cục hòa hoãn lại một chút, cau mày trầm ngâm một lát mới nói:
- Tự nhiên là phải có hành động, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực đánh vỡ cấm chế này, Tẩy Hồn Thần Thủy dĩ nhiên là đến tay một cách rất dễ dàng.
- Bọn tôi cũng có ý đó, vừa rồi một vị sư đệ của thiếp đã thử uy lực của cấm chế, phát hiện cấm chế này tuy tồn tại từ thời đại rất lâu rồi, nhưng vững chắc dị thường, e rằng hai ba người thì khó mà phá giải được, chỉ có mọi người cùng nhau ra tay mới có cơ hội! Một mỹ phụ cười tủm tỉm gật gật đầu.
- Vậy còn chờ gì, Khúc thiếu hạ lệnh đi, mọi người cùng nhau ra tay công kích là được. Ta cũng không tin với thủ đoạn của nhiều người ở đây như vậy, còn không phá nổi một cái cấm chế chết tiệt kia. Một đại hán râu quai nón kêu la inh ỏi, vừa nói như thế, vừa dẫn đầu lấy ra một bí bảo dạng cây chùy, hai tay nắm chắc, tỏ vẻ chỉ chờ Khúc Trường Phong lên tiếng là xông lên trước làm gương cho mọi người.
Khúc Trường Phong mỉm cười, cấp cho mọi người một loại cảm giác như cây có gió mùa xuân đang thổi tới. Thời khắc này cuối cùng hắn cũng khôi phục khí chất phong lưu phóng khoáng trước kia, mở miệng nói nhàn nhạt: - Đánh vỡ cấm chế này không có vấn đề, lấy được những thứ Tẩy Hồn Thần Thủy này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng trước hết, Khúc mỗ thật ra cảm thấy nên thương nghị một chút chuyện phân phối như thế nào.
Vừa nghe hắn nói như vậy, không ít người thầm nhíu mày.
Cấm chế này còn chưa bị đánh vỡ, Khúc Trường Phong đã muốn bắt đầu phân phối ích lợi rồi, rõ ràng là không mang lòng tốt đẹp gì a.
Nhưng bọn họ cũng không có biện pháp ngăn trở. Nếu quả thật chọc cho Khúc Trường Phong thẹn quá thành giận, hậu quả cũng không phải bọn họ có thể chịu nổi. Chiến Thiên Minh sau chuyện tìm người gây phiền phức cũng không phải là một lần hai lần. Rất nhiều người đắc tội qua với bọn họ đều có kết quả rất thảm.
- Vậy... Khúc thiếu cảm thấy nên phân phối Tẩy Hồn Thần Thủy này như thế nào đây? Mỹ phụ nói chuyện trước đó cười rất xinh tươi, lúc đặt câu hỏi thì sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt đẹp nhìn quanh, tự nhiên sinh ra một cỗ mị hoặc.
Nàng thật ra không phải là muốn mị hoặc Khúc Trường Phong. Nàng cũng biết với bản lãnh của mình, không có biện pháp câu dẫn được tên thiên tài của Chiến Thiên Minh này. Nàng chỉ muốn một phen lấy lòng của mình như thế có thể khiến cho Khúc Trường Phong trong lúc phân phối ích lợi chia nhiều hơn cho bên mình một chút.
Khúc Trường Phong đối với vẻ phong tình của nàng lại coi như không thấy, trong lòng đã sớm có tính toán, hắn đảo mắt nhìn một vòng, mở miệng nói: - Ở đây có bằng hữu của tám thế lực. Khúc mỗ đề nghị chia ao thần thủy này làm 4 phần.
- 4 phần? Mỹ phụ khẽ cau mày, miễn cưỡng cười: - Nếu chia làm 4 phần, thì mọi người nên phân phối như thế nào?
Khúc Trường Phong ngạo nghễ nói: - Chiến Thiên Minh ta không cần nhiều, chỉ lấy một phần trong đó!
Nghe vậy, mọi người đều thầm thở phào. Trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc vì sao Khúc Trường Phong lần này lại rộng lượng như vậy. Trong tưởng tượng của bọn họ, tình huống Khúc Trường Phong mở miệng đòi một nửa cũng có thể xảy ra, nhưng không ngờ là hắn chỉ muốn một phần tư.
Cái này buộc phải chấp nhận! Người nào lại ngốc mà đi cự tuyệt chứ.
Mọi người đua nhau gật đầu thật mạnh, ai cũng không có ý kiến, tỏ lộ biểu tình đã chiếm tiện nghi cực lớn.
Thấy bọn họ đều đồng ý đề nghị của mình, Khúc Trường Phong cũng tương đối hài lòng, nụ cười càng thêm ôn hoà.
- Vậy Khúc thiếu, còn dư lại ba phần kia nên phân phối như thế nào? Hay làm phiền ngài nói thêm một chút, tránh đến lúc đó cấm chế vừa bị phá vỡ, mọi người không tuân thủ quy củ sẽ không hay. Đều là kiếm sống trên U Ám Tinh, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, không cần thiết vì những thứ này mà náo loạn đến mức đỏ mặt tía tai. Lại có người lên tiếng nói, thế lực của người này có số người ít nhất ở đây, chỉ có ba người, nên hắn tự biết mình thế đơn lực bạc, cho nên mới phải để Khúc Trường Phong đưa ra quyết định phân phối Tẩy Hồn Thần Thủy, nếu không đến lúc đó xảy ra tranh đoạt, bọn họ sẽ lấy được còn ít hơn nữa.
Lời người này vừa dứt, không ít người liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Bất quá Khúc Trường Phong thật ra lại không khách sáo chút nào, gật gật đầu nói: - Lời nói này cũng không sai, nếu như các vị đều không có ý kiến, vậy thì còn dư lại ba phần đó Khúc mỗ sẽ đại diện phân phối vậy, như thế nào?
Mặc dù có người không tình nguyện lắm, nhưng lúc này không người nào lại ngu xuẩn đến mức đứng ra nghi ngờ địa vị của Khúc Trường Phong?
Tất cả chỉ có thể bịt lỗ mũi mà nhận thôi, chỉ hy vọng Khúc Trường Phong không quá thiên vị người nào thì tốt rồi. Dù sao ở chỗ này có một số thế lực quan hệ cùng Chiến Thiên Minh cũng không tệ lắm.
Không thèm quản tới sắc mặt của người khác như thế nào, Khúc Trường Phong cười ha ha một tiếng nói: - Nếu đã như thế, Khúc mỗ không khách sáo nữa, ừ, còn dư lại ba phần, vị bằng hữu này lấy một phần, mọi người không có ý kiến chứ?
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Khúc Trường Phong lại - phân phối phần thứ nhất đưa cho nam võ giả sắc mặt như đao tước thần sắc cương nghị đứng cô độc ở một bên.
- A...
Một loạt tiếng hô cả kinh vang lên. Tất cả mọi người đều kinh ngạc lên tiếng, ngạc nhiên nhìn Khúc Trường Phong, rồi nhìn lại nam tử kia, không biết Khúc Trường Phong đây là muốn làm gì.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Chiến Thiên Minh lấy một phần tư Tẩy Hồn Thần Thủy là không thể tranh cãi, nhưng nam tử này cùng Dương Khai đều là một thân một mình, căn bản không có năng lực và cũng không có tư cách phân phối bảo vật.
Bọn họ đã sớm theo bản năng loại bỏ hai người này ra ngoài!
Ai có thể ngờ được Khúc Trường Phong ngay lập tức phân cho một người trong đó phân lượng một phần tư. Đây là phân lượng giống y như phần mà Chiến Thiên Minh chiếm a.
Trong này không biết có gì đó mờ ám hay không?
Không ít người hoài nghi trong lòng, rằng Khúc Trường Phong có phải là chuẩn bị chờ người này lấy đi một phần tư Tẩy Hồn Thần Thủy, rồi lại từ trên tay người này tranh đoạt lại hay không? Nhưng nếu quả thật làm như vậy, thì võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh kia không thể nghi ngờ là mục tiêu tốt hơn, tại sao Khúc Trường Phong lại cố ý chọn Thánh Vương tam tầng cảnh này?
Đây không phải là tự rước lấy phiền toái hay sao?
Thế mà đối phương dường như có vẻ không bất ngờ chút nào, dường như đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, nên sau khi nghe vậy liền khẽ gật đầu, thản nhiên nói: - Có thể!
Hắn nói với vẻ rất đương nhiên, không có mảy may ngượng ngùng hay bất kỳ vẻ được sủng ái mà lo sợ.
Điều này làm cho người dẫn đầu của những thế lực kia đều biến sắc, đồng loạt nhíu mày, dường như đã nhớ ra điều gì đó, không ngờ không có người nào phản bác, đều ngầm chấp nhận phương án phân phối này của Khúc Trường Phong.
Lần này, bọn họ nhìn nam nhân có thần sắc cương nghị này, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ.
Dương Khai chau mày, mơ hồ đoán được lai lịch của nam tử này. Bất quá hắn cũng không dám khẳng định, dù sao hắn đến U Ám Tinh thời gian không lâu, không hiểu rõ lắm nhân tình phong thổ ở nơi này.
Kế tiếp, Khúc Trường Phong lại bao biện làm tới, phân phối một nửa Tẩy Hồn Thần Thủy còn dư lại cho mấy thế lực ở đây. Nguyên tắc phân phối là dựa theo nhân số nhiều hay ít của thế lực ở đây, nhiều người thì phân nhiều hơn, ít người thì tự nhiên phân cũng ít hơn, miễn cưỡng coi như công chính, cũng không cố ý thiên vị người nào. Dù là đối với mỹ phụ đưa mi liếc mắt với hắn kia cũng không có được lợi lộc gì hơn, khiến cho mỹ phụ này buồn bực một trận, gương mặt xinh đẹp lạnh đi, như quét lên một lớp sương lạnh.
Ở đây có nhiều người như vậy, duy nhất không được phân chia gì chính là Dương Khai.
Không có ai bất ngờ, bởi vì bọn họ đã sớm ngầm loại bỏ Dương Khai đơn độc có một mình này ra ngoài, nếu Khúc Trường Phong thật sự chia cho Dương Khai, chuyện đó mới kỳ quái.
Phân phối ích lợi hoàn tất, rất nhiều võ giả đều nhìn về phía Dương Khai, có người châm chọc, có người đùa cợt, có người đồng tình, biểu tình mọi người không giống nhau, nhưng không có ai muốn đứng ra nói giúp cho hắn.
Dương Khai với gương mặt không đổi sắc đứng tại chỗ, cũng không lên tiếng nói gì.
Trong lòng hắn cũng cảm nhận thật buồn cười, trước đó hắn không dám khẳng định ao nước màu vàng này có phải là Tẩy Hồn Thần Thủy hay không, nhưng nếu ký thác hy vọng vào người khác, quả thực chẳng khác gì hy vọng heo biết leo lên cây vậy.
Những người này đối với Tẩy Hồn Thần Thủy căn bản không biết gì! Cấm chế còn chưa phá đi, không ngờ đã thương lượng và phân phối ích lợi xong xuôi hết rồi.
Dương Khai thật muốn nhìn xem bọn họ chuẩn bị dùng thứ gì để mang đi những thứ Tẩy Hồn Thần Thủy này!
Thứ này một khi rời khỏi cái ao sinh ra nó, hiệu quả rửa hồn và tẩy phách sẽ lập tức biến mất. Nếu thật sự lấy Tẩy Hồn Thần Thủy ra khỏi ao, thứ bọn họ chiếm được chỉ là một đống Linh dịch, chứ không phải là Tẩy Hồn Thần Thủy.
Cho nên không quản Khúc Trường Phong phân phối lung tung như thế nào, những người này gạt hắn ra ngoài như thế nào, Dương Khai tuyệt không nóng nảy.
Vật không mang được ra khỏi ao, phân phối có tốt như thế nào đi nữa thì có ích lợi gì? Đến cuối cùng còn không phải là ngâm mình tại chỗ. Một khi phương án phân phối của bọn họ không có tác dụng, tất nhiên hiện trường sẽ biến thành cảnh hỗn loạn, lúc đó Dương Khai lập tức sẽ có thể đục nước béo cò, lấy được chỗ tốt.
Sau khi phân phối lợi ích hoàn tất, mọi người lập tức dưới kêu gọi của Khúc Trường Phong bắt đầu công kích cấm chế bao phủ trên cái ao màu vàng kia.
Trong lúc nhất thời, hào quang của các loại bí bảo, võ kỹ phóng ra ào ạt. Cái màng mỏng hình nửa vòng tròn bao phủ trên ao màu vàng gợn lên từng tầng sóng. Để tránh đêm dài lắm mộng, mỗi người đều lấy ra 10 thành bản lãnh.
Vừa động thủ, lập tức hiện ra ưu khuyết điểm của mỗi người. Những võ giả Thánh Vương lưỡng tam tầng cảnh so sánh lẫn nhau đều có thực lực không xê xích bao nhiêu. Biểu hiện của Khúc Trường Phong thì như hạc đi lạc trong bầy gà bí bảo hắn dùng rõ ràng là một kiện bí bảo Hư cấp thượng phẩm, hình dáng như cây giáo dài, màu đồng thau. Mặc dù với tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh của hắn cũng không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của bí bảo này, nhưng mỗi một kích đều có thanh thế thật lớn, khiến cho cái lồng cấm chế nửa vòng tròn kia rung chuyển khá dữ dội.
Khúc Trường Phong có bản lãnh như vậy cũng không có gì bất ngờ, dù sao người ta là thiên tài của Chiến Thiên Minh, danh tiếng vang dội trên U Ám Tinh, trên tay có bí bảo lợi hại như vậy cũng rất bình thường.
Điều khiến mọi người bất ngờ chính là nam nhân thần sắc cương nghị kia. Hắn không dùng bí bảo lợi hại gì, chỉ dùng một đôi màu đen quyền sáo bao trên hai đấm, nện từng quyền xuống cấm chế.
Công kích với vẻ nhẹ nhàng điềm đạm như mây như gió, nhưng so với động tĩnh do Khúc Trường Phong gây ra mạnh hơn chứ không yếu.
Lúc này mọi người mới xác nhận phỏng đoán trước đây, hiểu rõ tại sao Khúc Trường Phong lại cam tâm tình nguyện chia cho người này một phần tư Tẩy Hồn Thần Thủy.
Sau khi suy nghĩ minh bạch, tất cả đều im lặng thi triển bí bảo uy năng cùng võ kỹ, không chú ý tới người này nữa.
Mà Khúc Trường Phong dường như lại nổi lên lòng so sánh, không thể tùy tiện so tài với người này, chỉ muốn dùng việc công kích cấm chế để áp chế đối phương một bậc, nên hắn vận dụng thánh nguyên càng lúc càng nhiều, gây ra động tĩnh tự nhiên cũng càng lúc càng lớn.
Nhưng bất kể Khúc Trường Phong thúc giục thánh nguyên như thế nào, công kích của người này vẫn một mực không nhanh không chậm, cũng không có ý tăng cường, dường như không coi Khúc Trường Phong vào đâu. Điều này làm cho tên đệ tử thiên tài của Chiến Thiên Minh này buồn bực gần như muốn ói máu.
Quyền đánh ra tầng tầng lớp lớp, không ngờ lại giống như đánh vào trên bông, chỉ mang lại cảm giác uất ức. - Đúng vậy, Khúc thiếu, người tới nơi này càng ngày càng nhiều, chờ đợi thêm nữa sợ sẽ đêm dài lắm mộng a. Lập tức có người phụ họa, người cầm đầu của bảy tám đoàn đội vây quanh ở chỗ này nhanh chóng bày tỏ thái độ, đồng ý với phương án Khúc Trường Phong đưa ra.
Bản thân Khúc Trường Phong dường như cũng khá hưởng thụ loại cảm giác được người ta tôn sùng này, nghe vậy sắc mặt hung ác nham hiểm rốt cục hòa hoãn lại một chút, cau mày trầm ngâm một lát mới nói:
- Tự nhiên là phải có hành động, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực đánh vỡ cấm chế này, Tẩy Hồn Thần Thủy dĩ nhiên là đến tay một cách rất dễ dàng.
- Bọn tôi cũng có ý đó, vừa rồi một vị sư đệ của thiếp đã thử uy lực của cấm chế, phát hiện cấm chế này tuy tồn tại từ thời đại rất lâu rồi, nhưng vững chắc dị thường, e rằng hai ba người thì khó mà phá giải được, chỉ có mọi người cùng nhau ra tay mới có cơ hội! Một mỹ phụ cười tủm tỉm gật gật đầu.
- Vậy còn chờ gì, Khúc thiếu hạ lệnh đi, mọi người cùng nhau ra tay công kích là được. Ta cũng không tin với thủ đoạn của nhiều người ở đây như vậy, còn không phá nổi một cái cấm chế chết tiệt kia. Một đại hán râu quai nón kêu la inh ỏi, vừa nói như thế, vừa dẫn đầu lấy ra một bí bảo dạng cây chùy, hai tay nắm chắc, tỏ vẻ chỉ chờ Khúc Trường Phong lên tiếng là xông lên trước làm gương cho mọi người.
Khúc Trường Phong mỉm cười, cấp cho mọi người một loại cảm giác như cây có gió mùa xuân đang thổi tới. Thời khắc này cuối cùng hắn cũng khôi phục khí chất phong lưu phóng khoáng trước kia, mở miệng nói nhàn nhạt: - Đánh vỡ cấm chế này không có vấn đề, lấy được những thứ Tẩy Hồn Thần Thủy này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng trước hết, Khúc mỗ thật ra cảm thấy nên thương nghị một chút chuyện phân phối như thế nào.
Vừa nghe hắn nói như vậy, không ít người thầm nhíu mày.
Cấm chế này còn chưa bị đánh vỡ, Khúc Trường Phong đã muốn bắt đầu phân phối ích lợi rồi, rõ ràng là không mang lòng tốt đẹp gì a.
Nhưng bọn họ cũng không có biện pháp ngăn trở. Nếu quả thật chọc cho Khúc Trường Phong thẹn quá thành giận, hậu quả cũng không phải bọn họ có thể chịu nổi. Chiến Thiên Minh sau chuyện tìm người gây phiền phức cũng không phải là một lần hai lần. Rất nhiều người đắc tội qua với bọn họ đều có kết quả rất thảm.
- Vậy... Khúc thiếu cảm thấy nên phân phối Tẩy Hồn Thần Thủy này như thế nào đây? Mỹ phụ nói chuyện trước đó cười rất xinh tươi, lúc đặt câu hỏi thì sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt đẹp nhìn quanh, tự nhiên sinh ra một cỗ mị hoặc.
Nàng thật ra không phải là muốn mị hoặc Khúc Trường Phong. Nàng cũng biết với bản lãnh của mình, không có biện pháp câu dẫn được tên thiên tài của Chiến Thiên Minh này. Nàng chỉ muốn một phen lấy lòng của mình như thế có thể khiến cho Khúc Trường Phong trong lúc phân phối ích lợi chia nhiều hơn cho bên mình một chút.
Khúc Trường Phong đối với vẻ phong tình của nàng lại coi như không thấy, trong lòng đã sớm có tính toán, hắn đảo mắt nhìn một vòng, mở miệng nói: - Ở đây có bằng hữu của tám thế lực. Khúc mỗ đề nghị chia ao thần thủy này làm 4 phần.
- 4 phần? Mỹ phụ khẽ cau mày, miễn cưỡng cười: - Nếu chia làm 4 phần, thì mọi người nên phân phối như thế nào?
Khúc Trường Phong ngạo nghễ nói: - Chiến Thiên Minh ta không cần nhiều, chỉ lấy một phần trong đó!
Nghe vậy, mọi người đều thầm thở phào. Trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc vì sao Khúc Trường Phong lần này lại rộng lượng như vậy. Trong tưởng tượng của bọn họ, tình huống Khúc Trường Phong mở miệng đòi một nửa cũng có thể xảy ra, nhưng không ngờ là hắn chỉ muốn một phần tư.
Cái này buộc phải chấp nhận! Người nào lại ngốc mà đi cự tuyệt chứ.
Mọi người đua nhau gật đầu thật mạnh, ai cũng không có ý kiến, tỏ lộ biểu tình đã chiếm tiện nghi cực lớn.
Thấy bọn họ đều đồng ý đề nghị của mình, Khúc Trường Phong cũng tương đối hài lòng, nụ cười càng thêm ôn hoà.
- Vậy Khúc thiếu, còn dư lại ba phần kia nên phân phối như thế nào? Hay làm phiền ngài nói thêm một chút, tránh đến lúc đó cấm chế vừa bị phá vỡ, mọi người không tuân thủ quy củ sẽ không hay. Đều là kiếm sống trên U Ám Tinh, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, không cần thiết vì những thứ này mà náo loạn đến mức đỏ mặt tía tai. Lại có người lên tiếng nói, thế lực của người này có số người ít nhất ở đây, chỉ có ba người, nên hắn tự biết mình thế đơn lực bạc, cho nên mới phải để Khúc Trường Phong đưa ra quyết định phân phối Tẩy Hồn Thần Thủy, nếu không đến lúc đó xảy ra tranh đoạt, bọn họ sẽ lấy được còn ít hơn nữa.
Lời người này vừa dứt, không ít người liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Bất quá Khúc Trường Phong thật ra lại không khách sáo chút nào, gật gật đầu nói: - Lời nói này cũng không sai, nếu như các vị đều không có ý kiến, vậy thì còn dư lại ba phần đó Khúc mỗ sẽ đại diện phân phối vậy, như thế nào?
Mặc dù có người không tình nguyện lắm, nhưng lúc này không người nào lại ngu xuẩn đến mức đứng ra nghi ngờ địa vị của Khúc Trường Phong?
Tất cả chỉ có thể bịt lỗ mũi mà nhận thôi, chỉ hy vọng Khúc Trường Phong không quá thiên vị người nào thì tốt rồi. Dù sao ở chỗ này có một số thế lực quan hệ cùng Chiến Thiên Minh cũng không tệ lắm.
Không thèm quản tới sắc mặt của người khác như thế nào, Khúc Trường Phong cười ha ha một tiếng nói: - Nếu đã như thế, Khúc mỗ không khách sáo nữa, ừ, còn dư lại ba phần, vị bằng hữu này lấy một phần, mọi người không có ý kiến chứ?
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Khúc Trường Phong lại - phân phối phần thứ nhất đưa cho nam võ giả sắc mặt như đao tước thần sắc cương nghị đứng cô độc ở một bên.
- A...
Một loạt tiếng hô cả kinh vang lên. Tất cả mọi người đều kinh ngạc lên tiếng, ngạc nhiên nhìn Khúc Trường Phong, rồi nhìn lại nam tử kia, không biết Khúc Trường Phong đây là muốn làm gì.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Chiến Thiên Minh lấy một phần tư Tẩy Hồn Thần Thủy là không thể tranh cãi, nhưng nam tử này cùng Dương Khai đều là một thân một mình, căn bản không có năng lực và cũng không có tư cách phân phối bảo vật.
Bọn họ đã sớm theo bản năng loại bỏ hai người này ra ngoài!
Ai có thể ngờ được Khúc Trường Phong ngay lập tức phân cho một người trong đó phân lượng một phần tư. Đây là phân lượng giống y như phần mà Chiến Thiên Minh chiếm a.
Trong này không biết có gì đó mờ ám hay không?
Không ít người hoài nghi trong lòng, rằng Khúc Trường Phong có phải là chuẩn bị chờ người này lấy đi một phần tư Tẩy Hồn Thần Thủy, rồi lại từ trên tay người này tranh đoạt lại hay không? Nhưng nếu quả thật làm như vậy, thì võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh kia không thể nghi ngờ là mục tiêu tốt hơn, tại sao Khúc Trường Phong lại cố ý chọn Thánh Vương tam tầng cảnh này?
Đây không phải là tự rước lấy phiền toái hay sao?
Thế mà đối phương dường như có vẻ không bất ngờ chút nào, dường như đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, nên sau khi nghe vậy liền khẽ gật đầu, thản nhiên nói: - Có thể!
Hắn nói với vẻ rất đương nhiên, không có mảy may ngượng ngùng hay bất kỳ vẻ được sủng ái mà lo sợ.
Điều này làm cho người dẫn đầu của những thế lực kia đều biến sắc, đồng loạt nhíu mày, dường như đã nhớ ra điều gì đó, không ngờ không có người nào phản bác, đều ngầm chấp nhận phương án phân phối này của Khúc Trường Phong.
Lần này, bọn họ nhìn nam nhân có thần sắc cương nghị này, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ.
Dương Khai chau mày, mơ hồ đoán được lai lịch của nam tử này. Bất quá hắn cũng không dám khẳng định, dù sao hắn đến U Ám Tinh thời gian không lâu, không hiểu rõ lắm nhân tình phong thổ ở nơi này.
Kế tiếp, Khúc Trường Phong lại bao biện làm tới, phân phối một nửa Tẩy Hồn Thần Thủy còn dư lại cho mấy thế lực ở đây. Nguyên tắc phân phối là dựa theo nhân số nhiều hay ít của thế lực ở đây, nhiều người thì phân nhiều hơn, ít người thì tự nhiên phân cũng ít hơn, miễn cưỡng coi như công chính, cũng không cố ý thiên vị người nào. Dù là đối với mỹ phụ đưa mi liếc mắt với hắn kia cũng không có được lợi lộc gì hơn, khiến cho mỹ phụ này buồn bực một trận, gương mặt xinh đẹp lạnh đi, như quét lên một lớp sương lạnh.
Ở đây có nhiều người như vậy, duy nhất không được phân chia gì chính là Dương Khai.
Không có ai bất ngờ, bởi vì bọn họ đã sớm ngầm loại bỏ Dương Khai đơn độc có một mình này ra ngoài, nếu Khúc Trường Phong thật sự chia cho Dương Khai, chuyện đó mới kỳ quái.
Phân phối ích lợi hoàn tất, rất nhiều võ giả đều nhìn về phía Dương Khai, có người châm chọc, có người đùa cợt, có người đồng tình, biểu tình mọi người không giống nhau, nhưng không có ai muốn đứng ra nói giúp cho hắn.
Dương Khai với gương mặt không đổi sắc đứng tại chỗ, cũng không lên tiếng nói gì.
Trong lòng hắn cũng cảm nhận thật buồn cười, trước đó hắn không dám khẳng định ao nước màu vàng này có phải là Tẩy Hồn Thần Thủy hay không, nhưng nếu ký thác hy vọng vào người khác, quả thực chẳng khác gì hy vọng heo biết leo lên cây vậy.
Những người này đối với Tẩy Hồn Thần Thủy căn bản không biết gì! Cấm chế còn chưa phá đi, không ngờ đã thương lượng và phân phối ích lợi xong xuôi hết rồi.
Dương Khai thật muốn nhìn xem bọn họ chuẩn bị dùng thứ gì để mang đi những thứ Tẩy Hồn Thần Thủy này!
Thứ này một khi rời khỏi cái ao sinh ra nó, hiệu quả rửa hồn và tẩy phách sẽ lập tức biến mất. Nếu thật sự lấy Tẩy Hồn Thần Thủy ra khỏi ao, thứ bọn họ chiếm được chỉ là một đống Linh dịch, chứ không phải là Tẩy Hồn Thần Thủy.
Cho nên không quản Khúc Trường Phong phân phối lung tung như thế nào, những người này gạt hắn ra ngoài như thế nào, Dương Khai tuyệt không nóng nảy.
Vật không mang được ra khỏi ao, phân phối có tốt như thế nào đi nữa thì có ích lợi gì? Đến cuối cùng còn không phải là ngâm mình tại chỗ. Một khi phương án phân phối của bọn họ không có tác dụng, tất nhiên hiện trường sẽ biến thành cảnh hỗn loạn, lúc đó Dương Khai lập tức sẽ có thể đục nước béo cò, lấy được chỗ tốt.
Sau khi phân phối lợi ích hoàn tất, mọi người lập tức dưới kêu gọi của Khúc Trường Phong bắt đầu công kích cấm chế bao phủ trên cái ao màu vàng kia.
Trong lúc nhất thời, hào quang của các loại bí bảo, võ kỹ phóng ra ào ạt. Cái màng mỏng hình nửa vòng tròn bao phủ trên ao màu vàng gợn lên từng tầng sóng. Để tránh đêm dài lắm mộng, mỗi người đều lấy ra 10 thành bản lãnh.
Vừa động thủ, lập tức hiện ra ưu khuyết điểm của mỗi người. Những võ giả Thánh Vương lưỡng tam tầng cảnh so sánh lẫn nhau đều có thực lực không xê xích bao nhiêu. Biểu hiện của Khúc Trường Phong thì như hạc đi lạc trong bầy gà bí bảo hắn dùng rõ ràng là một kiện bí bảo Hư cấp thượng phẩm, hình dáng như cây giáo dài, màu đồng thau. Mặc dù với tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh của hắn cũng không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của bí bảo này, nhưng mỗi một kích đều có thanh thế thật lớn, khiến cho cái lồng cấm chế nửa vòng tròn kia rung chuyển khá dữ dội.
Khúc Trường Phong có bản lãnh như vậy cũng không có gì bất ngờ, dù sao người ta là thiên tài của Chiến Thiên Minh, danh tiếng vang dội trên U Ám Tinh, trên tay có bí bảo lợi hại như vậy cũng rất bình thường.
Điều khiến mọi người bất ngờ chính là nam nhân thần sắc cương nghị kia. Hắn không dùng bí bảo lợi hại gì, chỉ dùng một đôi màu đen quyền sáo bao trên hai đấm, nện từng quyền xuống cấm chế.
Công kích với vẻ nhẹ nhàng điềm đạm như mây như gió, nhưng so với động tĩnh do Khúc Trường Phong gây ra mạnh hơn chứ không yếu.
Lúc này mọi người mới xác nhận phỏng đoán trước đây, hiểu rõ tại sao Khúc Trường Phong lại cam tâm tình nguyện chia cho người này một phần tư Tẩy Hồn Thần Thủy.
Sau khi suy nghĩ minh bạch, tất cả đều im lặng thi triển bí bảo uy năng cùng võ kỹ, không chú ý tới người này nữa.
Mà Khúc Trường Phong dường như lại nổi lên lòng so sánh, không thể tùy tiện so tài với người này, chỉ muốn dùng việc công kích cấm chế để áp chế đối phương một bậc, nên hắn vận dụng thánh nguyên càng lúc càng nhiều, gây ra động tĩnh tự nhiên cũng càng lúc càng lớn.
Nhưng bất kể Khúc Trường Phong thúc giục thánh nguyên như thế nào, công kích của người này vẫn một mực không nhanh không chậm, cũng không có ý tăng cường, dường như không coi Khúc Trường Phong vào đâu. Điều này làm cho tên đệ tử thiên tài của Chiến Thiên Minh này buồn bực gần như muốn ói máu.
Quyền đánh ra tầng tầng lớp lớp, không ngờ lại giống như đánh vào trên bông, chỉ mang lại cảm giác uất ức.