Việc xác định vị trí hao tốn một ít thời gian của Dương Khai. Cũng may vị trí phát hiện Tẩy Hồn Thần Thủy cách chỗ của hắn cũng không phải là quá xa, nếu không la bàn truyền tin cũng không có phản ứng.
Chờ lúc Dương Khai vất vả lắm mới chạy tới được, thì bất ngờ phát hiện nơi đó không ngờ lại là một cái động thạch nhũ, cửa động tối đen sâu hút, dường như còn có một tầng sương mù tràn ngập, nhìn bằng mắt thường không quan sát được tình huống bên trong, còn nếu tung thần thức ra dò xét dọc theo động thì cũng không được bao xa.
Tẩy Hồn Thần Thủy là ở loại địa phương này ư?
Dương Khai chân trước mới tới, lập tức có một nhóm ba người từ hướng bên hông tiếp cận đến phía này.
Dương Khai tùy ý liếc một cái, thần sắc kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện trong ba người này, có hai người mặc y phục trên người giống nhau như đúc võ giả cùng tranh đoạt Thúy La Thảo với mình. Điều này cho thấy, một nhóm ba người này, cùng hai tên khốn kia là thuộc cùng một thế lực.
Dương Khai âm thầm để ý, lập tức biết bọn họ rốt cuộc là thế lực gì.
Không ngờ lại là Chiến Thiên Minh!
Bởi vì ba người đến, tên dẫn đầu kia không phải là ai khác, mà chính là tên Khúc Trường Phong vô cùng khoa trương kia!
Cửa mà Chiến Thiên Minh đi vào Lưu Viêm Sa Địa không cùng một chỗ với Ảnh Nguyệt Điện. Trước đó Dương Khai xông qua được khu cực nóng, không hề đụng phải người của Chiến Thiên Minh. Nhưng bây giờ vào khu thiên tài địa bảo, xem ra mọi người đều dần dần có cơ hội chạm trán. Dù sao thì càng đi vào sâu bên trong Lưu Viêm Sa Địa, không gian có thể hoạt động liền tương đối nhỏ đi.
Thời khắc này, trên mặt Khúc Trường Phong tràn đầy vẻ hưng phấn cùng mừng rỡ như điên. Hắn mang theo hai đồng môn của mình tiếp cận về phía bên này với thế sét đánh không kịp bưng tai, hiển nhiên hắn đã nhận được thần thức truyền tin, không kịp chờ đợi muốn tới tra xét một phen.
Tẩy Hồn Thần Thủy đối với bất kỳ người nào đều có lực hấp dẫn to lớn, cái này không đơn giản chỉ là hữu ích đối với võ giả Thánh Vương Cảnh, thậm chí ngay cả Phản Hư Cảnh, Hư Vương Cảnh đều có thể thu được ích lợi từ trong đó. Chỉ tiếc là chỉ có cấp bậc Thánh Vương Cảnh mới có thể đi vào trong Lưu Viêm Sa Địa. Nếu không thì bảo bối bực này khi nào đến phiên Thánh Vương Cảnh hưởng dụng.
Mãi chú tâm vào Tẩy Hồn Thần Thủy, Khúc Trường Phong dường như cũng không có ý tìm tới làm phiền Dương Khai nữa, chỉ miết mắt nhìn hắn một cái, rồi chui đầu vào trong động thạch nhũ.
Sau khi thân ảnh của hắn biến mất, lại có hai ba võ giả từ những phương hướng khác nhau chạy đến như bay.
Thấy vậy, Dương Khai cũng không chần chờ nữa, theo sát phía sau Khúc Trường Phong, tiến vào trong động đá.
Bảo vật đang ở trước mắt, nhanh tay thì có, chậm tay thì hết, Dương Khai làm sao đi chậm sau người.
Phía trên động đá treo vô số thạch nhũ hình nón đếm không xuể, bày ra màu phấn trắng. Cả sơn động không khí trong lành, linh khí nồng đậm cùng cực, dường như có linh nguyên gì đó giấu ở trong sơn động.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Khai âm thầm gật đầu. Trong nhiều điều kiện để Tẩy Hồn Thần Thủy sinh ra, chỗ này phải thỏa mãn điều thứ nhất. Nơi này linh khí quả thật đủ nồng đậm, hơn nữa đây chỉ mới là ở vòng ngoài. Nếu đi sâu vào bên trong, trình độ nồng đậm của linh khí sẽ mạnh hơn.
Trong động đá yên tĩnh không tiếng động, chỉ có những giọt nước nhỏ xuống từ trên đỉnh đầu, phát ra tiếng vang tí tách nho nhỏ.
Dương Khai một đường đi sâu vào,. càng đi về phía trước, quả nhiên linh khí càng nồng đậm, quẹo phải trái tám chín lần, hắn đi ước chừng thời gian đốt tàn một nén nhang, đột nhiên vọt vào trong một cái thạch thất to lớn.
Phóng mắt nhìn tới, Dương Khai sửng sốt.
Bên trong thạch thất lúc này không ngờ tụ tập không ít người, ít nhất cũng có hơn 20. Khúc Trường Phong cũng ở trong số này, lúc này hắn đang dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó. Ở bên cạnh hắn, có 5 võ giả Thánh Vương Cảnh vây hắn vào giữa giống như sao trời vây quanh mặt trăng. Những người này dĩ nhiên là võ giả của Chiến Thiên Minh.
Ngoài trừ sáu người của Chiến Thiên Minh ra, còn dư lại mười mấy người tụ thành bốn đoàn thể. Mỗi đoàn thể đều chỉ có ít ỏi vài ba người mà thôi.
Thậm chí còn có một người sắc mặt như đao tước, sắc mặt kiên nghị giống như Dương Khai, một thân một mình đứng ở nơi đó, có vẻ rất thế đơn lực bạc.
Nhưng Dương Khai vừa nhìn thấy người này, liền dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm không giải thích được. Người này thực lực không yếu, có tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh.
Dương Khai từ trước đến nay đều là vượt cấp giết địch, Thánh Vương tam tầng cảnh cũng từng giết mấy người, Thánh Vương tam tầng cảnh bình thường sẽ không gây cho hắn loại cảm giác như thế này. Có thể khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm, đã nói rõ người này rất lợi hại.
Lúc đối mặt với Khúc Trường Phong cùng Phương Thiên Trọng, Dương Khai cũng không có loại cảm giác này, hắn là ai?
Quả nhiên, Khúc Trường Phong thu hồi ánh mắt tham lam, sau khi nhìn người nọ xong, đôi mày không khỏi hơi nhíu lại. Sâu trong đôi mắt của hắn dường như còn toát ra ý kiêng kỵ cùng áo não.
Trong lòng của Dương Khai rất là kinh ngạc.
Chuyện Khúc Trường Phong khoa trương cùng không coi ai ra gì hắn coi như đã lĩnh giáo. Ngay cả Phương Thiên Trọng, Khúc Trường Phong hắn cũng không coi vào đâu. Mà người có gương mặt như đao tước, đầy vẻ kiên nghị này rốt cuộc là có lai lịch gì, không ngờ lại có thể khiến cho Khúc Trường Phong toát ra vẻ mặt như vậy?
Chính vào lúc Dương Khai nghĩ như vậy, Khúc Trường Phong bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía này, trong mắt lóe lên một chút tức giận, dường như đang chế giễu Dương Khai không biết tự lượng sức, với tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh mà không ngờ dám một thân một mình chạy vào đây. Theo bản tính của hắn, thời khắc này tuyệt đối là muốn thanh tràng, và Dương Khai chính là mục tiêu chủ yếu của hắn, dù sao thì thứ tốt ai không muốn đoạt lấy một mình, nhưng cũng không biết hắn lại nghĩ tới điều gì, vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng dần dần thu liễm.
Thấy hắn không có ý tìm mình gây phiền toái, lúc này Dương Khai mới đưa ánh mắt về phía trước, muốn nhìn thử xem Tẩy Hồn Thần Thủy kia rốt cuộc có phải là tồn tại thật hay không.
Chỗ mà ánh mắt của mọi người tụ vào, có một cái ao. Ao dài rộng bất quá 20 trượng, trong ao lại tràn đầy nước màu vàng. Nước trong ao sền sệt đậm đặc vô cùng, lộ ra một cỗ mị lực tẩy rửa thần hồn. Tất cả võ giả đứng ở bên cạnh ao nước đều bị cổ khi tức này bao phủ, đều rối rít cảm nhận thần thanh khí sảng. Vài người còn toát ra thần sắc mừng rỡ và có điều suy nghĩ, rõ ràng là có đột phá về mặt tu vi thần thức.
Thật đúng là Tẩy Hồn Thần Thủy? Dương Khai nhướn mày lên.
Cảm nhận được uy lực của ao nước, Dương Khai lập tức có thể xác định, đây đúng là Tẩy Hồn Thần Thủy trong truyền thuyết, không thể nghi ngờ. Nhưng điều khiến Dương Khai có chút không hiểu rõ chính là, Tẩy Hồn Thần Thủy này tại sao lại có màu vàng?
Trong điển tịch của Tông Ngạo có ghi lại, Tẩy Hồn Thần Thủy bình thường đều có màu trắng ngà, nếu như phẩm chất đủ tốt, thời gian tồn tại đủ dài, thì có thể sẽ biến thành màu bạc.
Tẩy Hồn Thần Thủy màu vàng chưa từng được ghi lại trong điển tịch, cho tới bây giờ dường như cũng không có người có cơ hội gặp được. Chẳng lẽ Tẩy Hồn Thần Thủy nơi này tốt hơn so với cái loại màu bạc kia?
Có thể có vấn đề gì hay không? Dương Khai chau mày, âm thầm suy nghĩ, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt về phía những người khác, muốn nhìn xem bọn họ có phải là có chút hiểu biết về điều này hay không.
Bất quá rất nhanh sau đó Dương Khai liền thất vọng. Những võ giả đứng ở đây chỉ toát ra hai loại biểu tình. Một là khát vọng đối Tẩy Hồn Thần Thủy, một loại khác thì kiêng kỵ đối với Khúc Trường Phong. Chỉ có gã Thánh Vương tam tầng cảnh sắc mặt như đao tước kia vẫn một mực bình tĩnh như không có gì, mặt không đổi sắc.
Những người này hiển nhiên không hiểu rõ lắm về Tẩy Hồn Thần Thủy, muốn từ bọn họ thăm dò tin tức là không thể nghi ngờ có chút thất sách.
Bảo vật ở phía trước, không có người nào không động tâm, nhưng nguyên nhân khiến tất cả mọi người không vội vã nhảy vào trong ao nước để tẩy thần rửa hồn chẳng phải là gì khác, mà chính là bên trên cái ao này có một tầng cấm chế màu vàng chói, giống như một cái lồng hình nửa vòng tròn bao phủ ở trên ao.
Rõ ràng trước đó đã có người thử qua uy lực của cấm chế này rồi. Trước khi cấm chế bị đánh vỡ, không có người nào có thể đi vào trong ao nước.
Mà ở một bên khác của cái ao, có một bộ xương khô ngồi khoanh chân ở dưới đất, cũng không biết đã chết đi bao nhiêu năm, ngay một kiện bí bảo có dạng bảo giáp mặc trên bộ xương cũng biến thành rách rưới ảm đạm không ánh sáng.
Trên tay xương khô cũng không có nhẫn không gian, không biết là bị người tới trước lấy đi, hay là vốn không tồn tại.
Người này, trước khi chết nhất định là Hư Vương Cảnh không thể nghi ngờ, vì chỉ có cường giả Hư Vương Cảnh chết ở chỗ này, để tràn ra lực lượng và thần thức, mới có thể kết hợp linh tuyền chỗ này, đản sinh ra Tẩy Hồn Thần Thủy.
Vào lúc tất cả mọi người nhìn về phía bộ xương khô kia, đều lộ ra vẻ mặt tiếc rẻ, bởi vì bảo giáp có thể được võ giả Hư Vương Cảnh mặc trên người, khẳng định cấp bậc không thấp, thậm chí có khả năng còn lợi hại hơn so với bí bảo đẳng cấp cao nhất trên U Ám Tinh.
Nhưng bảo giáp này rõ ràng đã hư hại không còn gì, không thể sử dụng được nữa, thật không biết cường giả Hư Vương Cảnh chết ở chỗ này đã bao nhiêu năm.
Sau khi Dương Khai vào tới đây, lại có mười mấy người lục tục xông vào, rõ ràng đều là nhận được tin tức mà đến. Còn sắc mặt của Khúc Trường Phong cũng càng ngày càng hung ác nham hiểm, vô cùng bất mãn vì có nhiều người tới tranh giành bảo bối với hắn như vậy.
Bất mãn cũng không có biện pháp nào, võ giả tụ tập ở nơi này đã có hơn bảy tám thế lực. Chiến Thiên Minh cho dù có mạnh mấy đi nữa, Khúc Trường Phong cũng không thể mạo phạm khiến cho nhiều người tức giận. Huống chi, hắn cho tới giờ khắc này mới chỉ tụ họp được tám võ giả bên cạnh mà thôi, căn bản không thể địch lại với tất cả mọi người ở đây.
- Phó sư đệ cùng Liễu sư đệ vì sao còn chưa tới? Bọn chúng hẳn là hoạt động ở gần đây mới đúng, theo đạo lý mà nói thì đã sớm nhận được truyền tin rồi. Một nam tử vóc người gầy nhỏ đứng bên cạnh Khúc Trường Phong nhỏ giọng lầm bầm, thỉnh thoảng lại nhìn ra hướng ngoài cửa động, muốn xem coi bóng dáng của Phó sư đệ cùng Liễu sư đệ kia ở đâu. Hai người kia thực lực tuy không phải quá cao, nhưng nếu như có thể tới, Chiến Thiên Minh ở đây sẽ tăng lên một chút thực lực. Đợi lát nữa lúc phân chia bảo vật, tự nhiên có thể chiếm tiện nghi, hiện tại chẳng những không có người đến, thậm chí truyền tin cho bọn họ cũng không có một chút hồi âm.
- Bây giờ mà còn chưa đến, thì không tới được nữa rồi. Khúc Trường Phong hừ lạnh một tiếng.
Nam tử gầy nhỏ nói chuyện hơi đổi sắc, nghe trong lời nói của Khúc Trường Phong có ý khác. Quả thật, có thể tới đây bọn họ nhất định đã tới rồi, bây giờ còn chưa xuất hiện, cho thấy có khả năng bọn họ đã gặp bất trắc gì đó.
Khu thiên tài địa bảo này cũng không phải là chỗ bình an vô sự, bên trong đồng dạng cũng chứa không ít nguy hiểm.
Chỉ là bọn hắn không thể ngờ rằng, những người gọi là Phó sư đệ cùng Liễu sư đệ kia, một thì bị chết dưới tay Dương Khai, một thì chết ở dưới tia chớp cùng roi bằng đuôi của Ngân Giác Điện Mãng, tự nhiên không có khả năng tới đây được nữa.
Mắt thấy người đi vào càng lúc càng nhiều, các võ giả đến trước chỗ này rốt cục ngồi không yên, nếu chờ đợi thêm nữa thì tình huống sẽ không ổn a. Một khi chờ cho người tới chỗ này nhiều lên, đến lúc đó chỗ tốt chia được sẽ ít hơn.
Một nam nhân mặc áo bào xanh nho sinh bỗng nhiên đi ra từ trong một đoàn đội năm người, hướng về phía Khúc Trường Phong chắp tay một cái nói:
- Khúc thiếu, ngài xem hiện tại chúng ta phải nên làm như thế nào? Có nên có chút hành động hay không?
Hắn nói khách khí, thần sắc cung kính, bộ dáng như Thiên Lôi chỉ chờ Khúc Trường Phong sai đâu là đánh đó, bởi vì hắn rất rõ ràng hơn so với bất cứ ai khác, người có địa vị tối cao ở chỗ này chính là Khúc Trường Phong. Người ta chẳng những là đệ nhất thiên tài của Chiến Thiên Minh, mà thực lực chỉ sợ cũng là mạnh nhất trong số người ở chỗ này. Xử lý Tẩy Hồn Thần Thủy như thế nào, tất phải nhận được ý kiến của hắn trước.
Tùy tiện hành động, sẽ khiến cho tất cả mọi người coi như kẻ thù.
Cục diện lúc này, chỉ có mọi người cùng nhau thương lượng tìm ra biện pháp giải quyết, sau đó phân phối ích lợi cho hợp lý mới được. Việc xác định vị trí hao tốn một ít thời gian của Dương Khai. Cũng may vị trí phát hiện Tẩy Hồn Thần Thủy cách chỗ của hắn cũng không phải là quá xa, nếu không la bàn truyền tin cũng không có phản ứng.
Chờ lúc Dương Khai vất vả lắm mới chạy tới được, thì bất ngờ phát hiện nơi đó không ngờ lại là một cái động thạch nhũ, cửa động tối đen sâu hút, dường như còn có một tầng sương mù tràn ngập, nhìn bằng mắt thường không quan sát được tình huống bên trong, còn nếu tung thần thức ra dò xét dọc theo động thì cũng không được bao xa.
Tẩy Hồn Thần Thủy là ở loại địa phương này ư?
Dương Khai chân trước mới tới, lập tức có một nhóm ba người từ hướng bên hông tiếp cận đến phía này.
Dương Khai tùy ý liếc một cái, thần sắc kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện trong ba người này, có hai người mặc y phục trên người giống nhau như đúc võ giả cùng tranh đoạt Thúy La Thảo với mình. Điều này cho thấy, một nhóm ba người này, cùng hai tên khốn kia là thuộc cùng một thế lực.
Dương Khai âm thầm để ý, lập tức biết bọn họ rốt cuộc là thế lực gì.
Không ngờ lại là Chiến Thiên Minh!
Bởi vì ba người đến, tên dẫn đầu kia không phải là ai khác, mà chính là tên Khúc Trường Phong vô cùng khoa trương kia!
Cửa mà Chiến Thiên Minh đi vào Lưu Viêm Sa Địa không cùng một chỗ với Ảnh Nguyệt Điện. Trước đó Dương Khai xông qua được khu cực nóng, không hề đụng phải người của Chiến Thiên Minh. Nhưng bây giờ vào khu thiên tài địa bảo, xem ra mọi người đều dần dần có cơ hội chạm trán. Dù sao thì càng đi vào sâu bên trong Lưu Viêm Sa Địa, không gian có thể hoạt động liền tương đối nhỏ đi.
Thời khắc này, trên mặt Khúc Trường Phong tràn đầy vẻ hưng phấn cùng mừng rỡ như điên. Hắn mang theo hai đồng môn của mình tiếp cận về phía bên này với thế sét đánh không kịp bưng tai, hiển nhiên hắn đã nhận được thần thức truyền tin, không kịp chờ đợi muốn tới tra xét một phen.
Tẩy Hồn Thần Thủy đối với bất kỳ người nào đều có lực hấp dẫn to lớn, cái này không đơn giản chỉ là hữu ích đối với võ giả Thánh Vương Cảnh, thậm chí ngay cả Phản Hư Cảnh, Hư Vương Cảnh đều có thể thu được ích lợi từ trong đó. Chỉ tiếc là chỉ có cấp bậc Thánh Vương Cảnh mới có thể đi vào trong Lưu Viêm Sa Địa. Nếu không thì bảo bối bực này khi nào đến phiên Thánh Vương Cảnh hưởng dụng.
Mãi chú tâm vào Tẩy Hồn Thần Thủy, Khúc Trường Phong dường như cũng không có ý tìm tới làm phiền Dương Khai nữa, chỉ miết mắt nhìn hắn một cái, rồi chui đầu vào trong động thạch nhũ.
Sau khi thân ảnh của hắn biến mất, lại có hai ba võ giả từ những phương hướng khác nhau chạy đến như bay.
Thấy vậy, Dương Khai cũng không chần chờ nữa, theo sát phía sau Khúc Trường Phong, tiến vào trong động đá.
Bảo vật đang ở trước mắt, nhanh tay thì có, chậm tay thì hết, Dương Khai làm sao đi chậm sau người.
Phía trên động đá treo vô số thạch nhũ hình nón đếm không xuể, bày ra màu phấn trắng. Cả sơn động không khí trong lành, linh khí nồng đậm cùng cực, dường như có linh nguyên gì đó giấu ở trong sơn động.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Khai âm thầm gật đầu. Trong nhiều điều kiện để Tẩy Hồn Thần Thủy sinh ra, chỗ này phải thỏa mãn điều thứ nhất. Nơi này linh khí quả thật đủ nồng đậm, hơn nữa đây chỉ mới là ở vòng ngoài. Nếu đi sâu vào bên trong, trình độ nồng đậm của linh khí sẽ mạnh hơn.
Trong động đá yên tĩnh không tiếng động, chỉ có những giọt nước nhỏ xuống từ trên đỉnh đầu, phát ra tiếng vang tí tách nho nhỏ.
Dương Khai một đường đi sâu vào,. càng đi về phía trước, quả nhiên linh khí càng nồng đậm, quẹo phải trái tám chín lần, hắn đi ước chừng thời gian đốt tàn một nén nhang, đột nhiên vọt vào trong một cái thạch thất to lớn.
Phóng mắt nhìn tới, Dương Khai sửng sốt.
Bên trong thạch thất lúc này không ngờ tụ tập không ít người, ít nhất cũng có hơn 20. Khúc Trường Phong cũng ở trong số này, lúc này hắn đang dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó. Ở bên cạnh hắn, có 5 võ giả Thánh Vương Cảnh vây hắn vào giữa giống như sao trời vây quanh mặt trăng. Những người này dĩ nhiên là võ giả của Chiến Thiên Minh.
Ngoài trừ sáu người của Chiến Thiên Minh ra, còn dư lại mười mấy người tụ thành bốn đoàn thể. Mỗi đoàn thể đều chỉ có ít ỏi vài ba người mà thôi.
Thậm chí còn có một người sắc mặt như đao tước, sắc mặt kiên nghị giống như Dương Khai, một thân một mình đứng ở nơi đó, có vẻ rất thế đơn lực bạc.
Nhưng Dương Khai vừa nhìn thấy người này, liền dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm không giải thích được. Người này thực lực không yếu, có tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh.
Dương Khai từ trước đến nay đều là vượt cấp giết địch, Thánh Vương tam tầng cảnh cũng từng giết mấy người, Thánh Vương tam tầng cảnh bình thường sẽ không gây cho hắn loại cảm giác như thế này. Có thể khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm, đã nói rõ người này rất lợi hại.
Lúc đối mặt với Khúc Trường Phong cùng Phương Thiên Trọng, Dương Khai cũng không có loại cảm giác này, hắn là ai?
Quả nhiên, Khúc Trường Phong thu hồi ánh mắt tham lam, sau khi nhìn người nọ xong, đôi mày không khỏi hơi nhíu lại. Sâu trong đôi mắt của hắn dường như còn toát ra ý kiêng kỵ cùng áo não.
Trong lòng của Dương Khai rất là kinh ngạc.
Chuyện Khúc Trường Phong khoa trương cùng không coi ai ra gì hắn coi như đã lĩnh giáo. Ngay cả Phương Thiên Trọng, Khúc Trường Phong hắn cũng không coi vào đâu. Mà người có gương mặt như đao tước, đầy vẻ kiên nghị này rốt cuộc là có lai lịch gì, không ngờ lại có thể khiến cho Khúc Trường Phong toát ra vẻ mặt như vậy?
Chính vào lúc Dương Khai nghĩ như vậy, Khúc Trường Phong bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía này, trong mắt lóe lên một chút tức giận, dường như đang chế giễu Dương Khai không biết tự lượng sức, với tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh mà không ngờ dám một thân một mình chạy vào đây. Theo bản tính của hắn, thời khắc này tuyệt đối là muốn thanh tràng, và Dương Khai chính là mục tiêu chủ yếu của hắn, dù sao thì thứ tốt ai không muốn đoạt lấy một mình, nhưng cũng không biết hắn lại nghĩ tới điều gì, vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng dần dần thu liễm.
Thấy hắn không có ý tìm mình gây phiền toái, lúc này Dương Khai mới đưa ánh mắt về phía trước, muốn nhìn thử xem Tẩy Hồn Thần Thủy kia rốt cuộc có phải là tồn tại thật hay không.
Chỗ mà ánh mắt của mọi người tụ vào, có một cái ao. Ao dài rộng bất quá 20 trượng, trong ao lại tràn đầy nước màu vàng. Nước trong ao sền sệt đậm đặc vô cùng, lộ ra một cỗ mị lực tẩy rửa thần hồn. Tất cả võ giả đứng ở bên cạnh ao nước đều bị cổ khi tức này bao phủ, đều rối rít cảm nhận thần thanh khí sảng. Vài người còn toát ra thần sắc mừng rỡ và có điều suy nghĩ, rõ ràng là có đột phá về mặt tu vi thần thức.
Thật đúng là Tẩy Hồn Thần Thủy? Dương Khai nhướn mày lên.
Cảm nhận được uy lực của ao nước, Dương Khai lập tức có thể xác định, đây đúng là Tẩy Hồn Thần Thủy trong truyền thuyết, không thể nghi ngờ. Nhưng điều khiến Dương Khai có chút không hiểu rõ chính là, Tẩy Hồn Thần Thủy này tại sao lại có màu vàng?
Trong điển tịch của Tông Ngạo có ghi lại, Tẩy Hồn Thần Thủy bình thường đều có màu trắng ngà, nếu như phẩm chất đủ tốt, thời gian tồn tại đủ dài, thì có thể sẽ biến thành màu bạc.
Tẩy Hồn Thần Thủy màu vàng chưa từng được ghi lại trong điển tịch, cho tới bây giờ dường như cũng không có người có cơ hội gặp được. Chẳng lẽ Tẩy Hồn Thần Thủy nơi này tốt hơn so với cái loại màu bạc kia?
Có thể có vấn đề gì hay không? Dương Khai chau mày, âm thầm suy nghĩ, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt về phía những người khác, muốn nhìn xem bọn họ có phải là có chút hiểu biết về điều này hay không.
Bất quá rất nhanh sau đó Dương Khai liền thất vọng. Những võ giả đứng ở đây chỉ toát ra hai loại biểu tình. Một là khát vọng đối Tẩy Hồn Thần Thủy, một loại khác thì kiêng kỵ đối với Khúc Trường Phong. Chỉ có gã Thánh Vương tam tầng cảnh sắc mặt như đao tước kia vẫn một mực bình tĩnh như không có gì, mặt không đổi sắc.
Những người này hiển nhiên không hiểu rõ lắm về Tẩy Hồn Thần Thủy, muốn từ bọn họ thăm dò tin tức là không thể nghi ngờ có chút thất sách.
Bảo vật ở phía trước, không có người nào không động tâm, nhưng nguyên nhân khiến tất cả mọi người không vội vã nhảy vào trong ao nước để tẩy thần rửa hồn chẳng phải là gì khác, mà chính là bên trên cái ao này có một tầng cấm chế màu vàng chói, giống như một cái lồng hình nửa vòng tròn bao phủ ở trên ao.
Rõ ràng trước đó đã có người thử qua uy lực của cấm chế này rồi. Trước khi cấm chế bị đánh vỡ, không có người nào có thể đi vào trong ao nước.
Mà ở một bên khác của cái ao, có một bộ xương khô ngồi khoanh chân ở dưới đất, cũng không biết đã chết đi bao nhiêu năm, ngay một kiện bí bảo có dạng bảo giáp mặc trên bộ xương cũng biến thành rách rưới ảm đạm không ánh sáng.
Trên tay xương khô cũng không có nhẫn không gian, không biết là bị người tới trước lấy đi, hay là vốn không tồn tại.
Người này, trước khi chết nhất định là Hư Vương Cảnh không thể nghi ngờ, vì chỉ có cường giả Hư Vương Cảnh chết ở chỗ này, để tràn ra lực lượng và thần thức, mới có thể kết hợp linh tuyền chỗ này, đản sinh ra Tẩy Hồn Thần Thủy.
Vào lúc tất cả mọi người nhìn về phía bộ xương khô kia, đều lộ ra vẻ mặt tiếc rẻ, bởi vì bảo giáp có thể được võ giả Hư Vương Cảnh mặc trên người, khẳng định cấp bậc không thấp, thậm chí có khả năng còn lợi hại hơn so với bí bảo đẳng cấp cao nhất trên U Ám Tinh.
Nhưng bảo giáp này rõ ràng đã hư hại không còn gì, không thể sử dụng được nữa, thật không biết cường giả Hư Vương Cảnh chết ở chỗ này đã bao nhiêu năm.
Sau khi Dương Khai vào tới đây, lại có mười mấy người lục tục xông vào, rõ ràng đều là nhận được tin tức mà đến. Còn sắc mặt của Khúc Trường Phong cũng càng ngày càng hung ác nham hiểm, vô cùng bất mãn vì có nhiều người tới tranh giành bảo bối với hắn như vậy.
Bất mãn cũng không có biện pháp nào, võ giả tụ tập ở nơi này đã có hơn bảy tám thế lực. Chiến Thiên Minh cho dù có mạnh mấy đi nữa, Khúc Trường Phong cũng không thể mạo phạm khiến cho nhiều người tức giận. Huống chi, hắn cho tới giờ khắc này mới chỉ tụ họp được tám võ giả bên cạnh mà thôi, căn bản không thể địch lại với tất cả mọi người ở đây.
- Phó sư đệ cùng Liễu sư đệ vì sao còn chưa tới? Bọn chúng hẳn là hoạt động ở gần đây mới đúng, theo đạo lý mà nói thì đã sớm nhận được truyền tin rồi. Một nam tử vóc người gầy nhỏ đứng bên cạnh Khúc Trường Phong nhỏ giọng lầm bầm, thỉnh thoảng lại nhìn ra hướng ngoài cửa động, muốn xem coi bóng dáng của Phó sư đệ cùng Liễu sư đệ kia ở đâu. Hai người kia thực lực tuy không phải quá cao, nhưng nếu như có thể tới, Chiến Thiên Minh ở đây sẽ tăng lên một chút thực lực. Đợi lát nữa lúc phân chia bảo vật, tự nhiên có thể chiếm tiện nghi, hiện tại chẳng những không có người đến, thậm chí truyền tin cho bọn họ cũng không có một chút hồi âm.
- Bây giờ mà còn chưa đến, thì không tới được nữa rồi. Khúc Trường Phong hừ lạnh một tiếng.
Nam tử gầy nhỏ nói chuyện hơi đổi sắc, nghe trong lời nói của Khúc Trường Phong có ý khác. Quả thật, có thể tới đây bọn họ nhất định đã tới rồi, bây giờ còn chưa xuất hiện, cho thấy có khả năng bọn họ đã gặp bất trắc gì đó.
Khu thiên tài địa bảo này cũng không phải là chỗ bình an vô sự, bên trong đồng dạng cũng chứa không ít nguy hiểm.
Chỉ là bọn hắn không thể ngờ rằng, những người gọi là Phó sư đệ cùng Liễu sư đệ kia, một thì bị chết dưới tay Dương Khai, một thì chết ở dưới tia chớp cùng roi bằng đuôi của Ngân Giác Điện Mãng, tự nhiên không có khả năng tới đây được nữa.
Mắt thấy người đi vào càng lúc càng nhiều, các võ giả đến trước chỗ này rốt cục ngồi không yên, nếu chờ đợi thêm nữa thì tình huống sẽ không ổn a. Một khi chờ cho người tới chỗ này nhiều lên, đến lúc đó chỗ tốt chia được sẽ ít hơn.
Một nam nhân mặc áo bào xanh nho sinh bỗng nhiên đi ra từ trong một đoàn đội năm người, hướng về phía Khúc Trường Phong chắp tay một cái nói:
- Khúc thiếu, ngài xem hiện tại chúng ta phải nên làm như thế nào? Có nên có chút hành động hay không?
Hắn nói khách khí, thần sắc cung kính, bộ dáng như Thiên Lôi chỉ chờ Khúc Trường Phong sai đâu là đánh đó, bởi vì hắn rất rõ ràng hơn so với bất cứ ai khác, người có địa vị tối cao ở chỗ này chính là Khúc Trường Phong. Người ta chẳng những là đệ nhất thiên tài của Chiến Thiên Minh, mà thực lực chỉ sợ cũng là mạnh nhất trong số người ở chỗ này. Xử lý Tẩy Hồn Thần Thủy như thế nào, tất phải nhận được ý kiến của hắn trước.
Tùy tiện hành động, sẽ khiến cho tất cả mọi người coi như kẻ thù.
Cục diện lúc này, chỉ có mọi người cùng nhau thương lượng tìm ra biện pháp giải quyết, sau đó phân phối ích lợi cho hợp lý mới được.