Diệp Khiêm thong thả xuống lầu, cậu nhìn qua phòng khách bừa bộn một đống mảnh sứ nằm rải rác tứ tung đang được người hầu quét dọn thì lập tức hình dung ra cơn giận của Diệp Thế Thành đã bộc phát dữ dội đến mức độ nào. Chỉ mới nói vài câu đã điên tiết lên như thế, chắc cậu phải mua sẵn một thùng thuốc hạ huyết áp gửi đến Diệp gia để hai người đàn ông nóng tính kia sử dụng từ từ.
Nhếch môi cười nhạt, Diệp Khiêm chuyển bước đi dọc theo dãy hành lang dài hun hút tìm lại căn phòng cũ kỹ ẩm mốc mà cậu ở khi xưa. Có chua chát không khi cùng mang họ Diệp, kẻ thì được cưng chiều sống ấm êm nhung lụa nơi "gác tía lầu son", kẻ lại chui rúc hèn mọn trong xó xỉnh tối tăm chẳng một ai nhìn tới. Từ lúc đặt chân bước vào Diệp gia, Diệp Khiêm chưa một lần cảm nhận được cái gọi là tổ ấm gia đình hay tình thân máu mủ. Thứ mà cậu nhận được có chăng cũng chỉ là sự thờ ơ ghét bỏ của Diệp Thế Thành, cái nhìn cay nghiệt của Cố Giai Tuệ và những lần quan tâm hời hợt của Diệp Thế Uy.
Kết quả của một cuộc tình vụng trộm lén lút là bản án không tên treo mãi trên người đứa trẻ thơ vô tội chưa hiểu sự đời. Cố Giai Tuệ gần như đem hết những uất ức mà bà phải chịu đựng khi bị chồng phản bội đổ hết lên đầu Diệp Khiêm. Bà hà khắc với cậu từng li từng tí, thường xuyên mượn cớ để trách phạt mắng nhiếc. Ở trước mặt người ngoài thì tỏ ra cao thượng khoan dung, riêng những lúc không có ai làm khán giả cho vở kịch hoàn hảo của bà thì bà liền lộ rõ bản chất thâm độc tàn ác.
Cậu vẫn nhớ mãi lần đó, lần Diệp Chí Viễn lỡ tay làm bể chậu cây bonsai mà Diệp Thế Uy thích nhất, rõ ràng Cố Giai Tuệ nhìn thấy nhưng vẫn để mặc cho đứa con ruột của bà vu oan hãm hại cậu. Diệp Khiêm đã cố gắng giải thích, thậm chí là thành khẩn nhìn Cố Giai Tuệ với hi vọng bà sẽ ra mặt nói một tiếng công bằng.
Thế nhưng khi ấy bà đã nói gì?
Vỏn vẹn mỗi một câu:
"Mấy đời sứa vượt qua đăng! Cái thứ do hồ ly tinh sinh ra, chỉ giỏi phá hoại."
Câu nói mỉa mai châm biếm như con dao nhọn khắc sâu vào tim Diệp Khiêm khiến cho cậu đau đến mức phải khắc cốt ghi tâm.
...----------------...
Phòng ngủ không khóa, Diệp Khiêm chỉ vặn nhẹ tay nắm cửa đã vào được bên trong. Nơi này vẫn nguyên vẹn như trước chẳng có gì thay đổi. Bên trên mặt bàn còn phủ kín một lớp bụi mờ chứng tỏ đã rất lâu rồi không có ai dọn dẹp.
Cậu đi đến chỗ tủ đựng quần áo, cẩn thận đem con thỏ bông cũ kỹ cất giấu sâu trong góc mang ra, nâng niu ôm vào lòng, trân trọng như ôm một món bảo vật vô giá. Đây chính là chút ấm áp mà cậu lượm nhặt được trong tuổi thơ bất hạnh kham khổ. Là món quà duy nhất cậu nhận được từ anh.
Cao Gia Minh, chàng trai ấy vẫn luôn là tia sáng hão huyền mà cậu hoài mong chạm tới dù chỉ là vô vọng.
Đầu ngón tay tinh tế khẽ khàng vuốt ve lớp lông nhung đã có phần sờn cũ úa màu. Diệp Khiêm mệt mỏi vùi đầu vào cái bụng mềm của con thỏ bông cọ cọ. Như tham luyến lại như tự an ủi chính mình bằng tưởng tượng viễn vông. Hàng mi dài dần dần rũ xuống, trên những sợi vải thô sơ vẫn còn lưu lại mùi bạc hà quen thuộc của người kia. Dẫu rất nhạt, nhưng như vậy cũng quá đủ rồi.
Năm đó, Diệp Khiêm tròn mười tuổi, đã sống ở Diệp gia ba năm. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Cao Gia Minh chính là vào ngày sinh nhật của Diệp Yên Nhiên. Khi ấy trên dưới nhà họ Diệp đều tất bật chạy tới chạy lui chuẩn bị cho bữa tiệc hoành tráng, chẳng có ai để ý đến một đứa con riêng thấp hèn kém cỏi như cậu. So với sự chói lóa của vị tiểu thư được cưng chiều hết mực thì cậu chẳng khác gì một hạt cát, một cái bóng vô hình lọt thỏm giữa đám đông.
Trong lúc mọi người đều túm tụm xoay quanh tâng bốc Diệp Yên Nhiên, Diệp Khiêm chỉ có thể đứng ở một góc lặng lẽ nhìn rồi âm thầm ngưỡng mộ. Cậu thèm thuồng nhìn chiếc bánh sinh nhật ba tầng phủ đầy lớp sô cô la thơm lừng nức mũi, có chút tủi thân mà cắn cắn môi rồi lủi thủi trốn ra sau cây Phượng Tím khóc nấc lên từng hồi. Cậu nhớ mẹ, nhớ căn nhà nhỏ ở dưới quê, cậu muốn về nhà...nhưng nhà của cậu...rốt cuộc ở đâu? Tại sao cậu tìm mãi...tìm mãi vẫn không thấy đường về.
"Khóc nhè là xấu lắm đấy!" Thanh âm trầm thấp nghe như trêu đùa của chàng trai ấy đã men theo cơn gió hạ mà lướt qua vành tai cậu, lưu lại mãi trong mớ ký ức hỗn loạn mơ hồ.
Diệp Khiêm ngẩn người, đôi mắt nhập nhèm hơi nước dần hiện rõ khuôn mặt anh tuấn của người kia.
Cao Gia Minh năm mười lăm tuổi, đã mang theo nụ cười tỏa nắng mà chậm rãi bước vào cuộc đời hẩm hiu ủ dột của Diệp Khiêm. Anh như một vị thần cứu rỗi, khiến cho cậu nhìn thấy chút ánh sáng tươi đẹp để rồi tình nguyện trầm mê như một con thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ. Cho dù biết trước kết quả sẽ hóa thành tàn tro cũng mát dạ cam lòng.
Cao Gia Minh đưa đến trước mặt Diệp Khiêm một đĩa bánh ngọt, đó chính là phần bánh kem phủ sô cô la mà cậu yêu thích nhưng chẳng dám động vào.
"Nếm thử đi, anh nghĩ nhóc sẽ thích."
Diệp Khiêm luống cuống quệt đi dòng nước mắt, như một con thú nhỏ đáng thương e dè nhìn người đứng trước mặt.
"Em...em có thể ăn nó sao?"
"Dĩ nhiên." Cao Gia Minh cười đáp. Không chút ngại ngần mà ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh cậu.
Diệp Khiêm ngượng ngùng nhận lấy đĩa bánh từ tay anh, lúng túng dùng nĩa gắp một miếng nhỏ đưa lên môi nhấm nháp. Cái vị béo ngậy của lớp kem mềm nhanh chóng hòa tan nơi đầu lưỡi, mùi ca cao lên men tràn ngập trong khoang miệng ngọt ngào. Cái vị ngọt khiến linh hồn tê dại ấy, cậu không biết nó đến từ đâu, thế nhưng nó khiến cho trái tim cậu lỗi nhịp để rồi mãi đắm chìm trong "giấc mộng Nam Kha".
Có tiếng bước chân đang chầm chậm đến gần, Diệp Khiêm lúc này mới thoát ra khỏi những hồi ức cũ, cậu nâng mắt nhìn về phía người đàn ông đang dừng lại đứng chờ ở trước cửa.
"Chú đã nghĩ kỹ chưa?" Cậu cất tiếng hỏi, thanh âm vẫn lãnh đạm không mặn không nhạt như thường ngày.
"Đã nghĩ kỹ từ rất lâu rồi." Hứa Ngụy đáp, trong đôi con ngươi đen huyền chứa đựng một mảnh tình si.
"Tôi theo em."
Diệp Khiêm thoáng nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, cậu ôm theo con thỏ bông mà đi đến bên cạnh Hứa Ngụy, nhấn mạnh từng lời:
"Tôi đã cho chú cơ hội để quay đầu. Là chú chọn đấy! Về sau...chú chính là người của tôi."
...----------------...
Mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế ngắm nhìn từng hàng cây Phượng Tím đang dần dần bị bỏ lại ở phía sau, tầm mắt Diệp Khiêm thoáng dao động khi nhìn thấy chiếc Mercedes -Benz màu trắng đang chậm rãi lái vào từ cổng lớn.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi lướt ngang qua, cậu dường như nhìn thấy được bóng dáng của người nào đó thấp thoáng qua lớp cửa kính ô tô hé mở.
Lồng ngực chợt nhói lên đau nhức, Diệp Khiêm tưởng chừng như chẳng thể nào thở nổi mà thẫn thờ chết trân. Cậu mấp máy môi muốn gọi ra cái tên quen thuộc...thế nhưng rồi cổ họng lại nghẹn ứ chẳng thốt nổi nên lời.
Biết nói gì đây khi bây giờ thời gian đã hóa người thương thành lạ. Anh với cậu chẳng khác gì hai ngọn gió thổi về hướng ngược nhau. Như cái sắc màu buồn ảm đạm của loài hoa Phượng Tím...đã lạc mất rồi mùa hạ của ngày xưa.