Vọng

Chương 5: Một vở hài kịch




"Mày không biết xấu hổ hay sao mà còn vác mặt về đây?"

Giọng nói lạnh lùng tràn đầy uy lực của Diệp Thế Thành vang lên cắt ngang dòng hồi ức thống khổ của Diệp Khiêm.

Cậu chả thèm để ý tới sắc mặt khó coi như nuốt phải ruồi nhặng của người đàn ông ngồi ở phía đối diện, điềm nhiên cất bước đi ngang qua phòng khách.

"Thật là nhục nhã!" Diệp Thế Thành đay nghiến buông câu.

Thân thể Diệp Khiêm thoáng cứng lại, trong đôi đồng tử nhạt màu ẩn ẩn hiện lên sự tối tăm phẫn uất. Cậu chậm rãi xoay người, nhìn Diệp Thế Thành bằng ánh mắt rét căm như nhìn một xác chết biết cử động.

"Tôi có gì mà phải nhục nhã?" Khóe môi cậu câu lên một nét cười trào phúng.

"Người như ngài Diệp đây còn có thể sống trơ trơ cái mặt ra kia mà."

"Mày...!"

Diệp Thế Thành tức tới mức nghiến răng ken két. Ông giằng mạnh tờ báo trên tay xuống bàn, cao giọng quát lớn.

"Mày giỏi lắm! Mới ra nước ngoài sống mấy năm đã học cách trả treo chẳng coi ai ra gì. Mày tưởng mày đủ lông đủ cánh rồi thì có thể tự bay được sao? Nên nhớ, nếu không có cái nhà này nuôi dưỡng thì mày đã sớm chết quách ở nơi khỉ ho cò gáy cùng với mẹ của mày rồi. Đúng là cái thứ đầu đường xó chợ."

"Đầu đường xó chợ?...Thật hay cho câu đầu đường xó chợ." Hai mắt Diệp Khiêm đỏ ngầu, bi ai lặp lại từng lời mắng nhiếc làm đau nát tim gan.

"Thử hỏi ngài Diệp, cái ơn nuôi dưỡng mà ngài nói, phải chăng chỉ là bát cơm thừa canh cặn và sự khinh thường coi rẻ chẳng khác gì bố thí." Nói đoạn, Diệp Khiêm lại nhún nhún bả vai tỏ vẻ giễu cợt:

"Đúng là người có tiền có khác, thật biết cách tự dát vàng lên mặt của mình."

"Thằng mất dạy!" Diệp Thế Thành chộp ngay lấy cái gạt tàn thuốc ném thẳng về phía Diệp Khiêm.

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay to lớn của Hứa Ngụy đã chuẩn xác bắt lấy, không để bất cứ thứ gì có cơ hội làm tổn thương tới cậu.

"Diệp tổng, xin ngài chú ý một chút đến hành động của mình." Gã trầm giọng nhắc nhở.

Diệp Thế Thành lại chẳng để Hứa Ngụy vào mắt, ông chỉ thẳng vào mặt Diệp Khiêm, ác độc mắng.

"Từ nay về sau, mày đừng mơ động tới một đồng xu cắt bạc nào của Diệp thị. Để tao xem, không có Diệp gia hậu thuẫn mày làm sao sống được ở cái đất thủ đô này."



Diệp Khiêm nhìn người ba đáng kính của mình bằng cặp mắt sắc bén, cậu nhấn mạnh từng câu.

"Vậy ngài Diệp nhớ phải sống cho tốt, sống dai một chút để mà nhìn cho kỹ. Đừng có chết bất đắc kỳ tử đấy.".

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Nói rồi cậu liền dứt khoát đi thẳng lên lầu, bỏ lại sau lưng là tiếng đồ đạc vỡ tan và những lời chửi đổng của Diệp Thế Thành vang lên trong phòng khách.

Quả thực là một trò khôi hài cực kỳ nhạt nhẽo.

...----------------...

Phòng ngủ của Diệp Thế Uy nằm ở cuối dãy hành lang tầng hai, lúc Diệp Khiêm đẩy cửa bước vào thì ông đã ăn xong bữa sáng. Chú Chu đang đứng ở bên cạnh cẩn thận dọn dẹp mớ chén đĩa. Nhìn thấy cậu, Trần Chu mỉm cười gật đầu một cái xem như chào hỏi, rồi thật biết điều mà nhanh nhẹn rời đi.

Diệp Thế Uy suy yếu ngồi tựa lưng lên thành giường, khuôn mặt già nua hốc hác hoàn toàn đánh mất đi dáng vẻ oai phong lẫm liệt của vị sĩ quan cấp cao vai đeo quân hàm Thượng tướng của năm nào.

Nhà họ Diệp vốn là gia tộc có quyền lực và chỗ đứng vững chắc ở trong giới chính trị, sau này Diệp Thế Thành vì không muốn dấng thân vào quân đội nên mới chọn con đường kinh doanh.

"Trở về sao không báo trước một tiếng?"

Đôi mắt mờ đục hằn đầy dấu ấn thời gian của Diệp Thế Uy nhàn nhạt nâng lên, không rõ buồn giận mà nhìn thẳng Diệp Khiêm.

"Cháu không báo, chẳng phải ông cũng biết đó sao." Cậu thản nhiên đáp. Không chút câu nệ mà ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, tự rót cho mình một tách trà uống cho hạ hỏa.

Mi tâm của Diệp Thế Uy nhíu lại, lộ rõ vẻ không hài lòng với thái độ có phần trịch thượng không coi ai ra gì của Diệp Khiêm. Từ lúc sự việc ô nhục đó xảy ra, đứa cháu mà ông luôn nắm chặt trong tay xem như một quân cờ dễ dàng điều khiển bỗng chốc như thay đổi thành một con người khác. Một con người lầm lì đầy nguy hiểm. Nó thật giống với câu nói "chó không sủa mới là chó cắn người."

Diệp Thế Uy nhìn Diệp Khiêm bằng ánh mắt thâm sâu, mang theo dò xét mà cất tiếng hỏi:

"Ông biết trong lòng cháu vẫn luôn có bất mãn thậm chí là oán hận đối với người trong nhà này. Thế nhưng, có một sự thật không thể chối bỏ được, đó là cháu vẫn mang họ Diệp và dòng máu chảy trong người cháu vẫn là của Diệp gia."

Nói đoạn, Diệp Thế Uy lại buồn bã thở dài.

"Chuyện năm đó, chỉ là biến cố không ai lường trước được. Ông mong cháu có thể nghĩ thông mà để cho quá khứ ngủ yên. Đừng truy cứu làm gì để rồi vạch áo cho người xem lưng."



Diệp Khiêm nghe mà không khỏi cảm thấy nực cười, cậu chua chát nhìn Diệp Thế Uy, ngữ khí mang theo vài phần châm chọc.

"Nếu lần đó người bị bắt cóc, bị cưỡng bức bị tung clip nóng lên mạng là Diệp Chí Viễn hoặc là Diệp Yên Nhiên thì ông có nói như vậy không?"

"Ông nội!" Diệp Khiêm gằn giọng, nụ cười trên môi càng thêm phần cay đắng khổ sở.

"Ông thật là công bằng." Cậu buông lời giễu cợt.

"Thế cháu muốn như nào? Muốn trả thù sao? Đừng lấy trứng chọi với đá."

Vừa nói Diệp Thế Uy vừa lấy trong hộc tủ đầu giường ra một tập văn kiện ném về phía Diệp Khiêm.

"Đây là hợp đồng chuyển nhượng 10% cổ phần của tập đoàn tài chính Diệp thị. Chỉ cần cháu yên phận thì tiền hoa hồng hàng tháng cũng đủ để cháu sống hết phần đời còn lại trong an nhàn sung sướng."

Diệp Khiêm ung dung đứng dậy, thong thả tiến đến nhặt bản hợp đồng nằm trơ trọi trên sàn nhà. Cậu nhẹ nhàng phủi phủi, nhìn những con số và lợi ích ghi rõ bên trên mà tặc lưỡi lắc đầu.

"Quả thực là một khoảng tiền không hề nhỏ." Cậu cười, sau đó liền dứt khoác xé nát bản hợp đồng trên tay thành từng mảnh vụn rồi vứt ở dưới chân.

Đôi giày da bóng loáng vui thích giẫm lên, cậu khẽ nhướng mày, ngông cuồng mà ngạo mạn đi đến trước mặt Diệp Thế Uy.

"Tiếc quá, thứ mà cháu muốn lại không phải là 10% cổ phần của Diệp thị. Thế nên...ông chứ để lại mà nhét dưới đáy hòm đi. "

Dứt lời, Diệp Khiêm không chút do dự mà xoay người đi thẳng ra bên ngoài, mặc kệ Diệp Thế Uy đang ôm ngực ho khù khụ, tức đến độ lên cơn đau tim suýt chút nữa thì ngất luôn tại chỗ.

"Ngụy, cậu ở lại. Cứ để cái thứ xấc xược không biết điều đó tự sinh tự diệt đi." Diệp Thế Uy thấy Hứa Ngụy muốn đi theo Diệp Khiêm liền trầm giọng ra lệnh.

Bước chân Hứa Ngụy thoáng dừng lại, gã chần chừ trong giây lát rồi cuối đầu nói ra lời xin lỗi.

"Diệp lão gia, ân tình của ông đối với nhà họ Hứa tôi đã trả xong. Hiện tại tôi chính là người của em ấy, em ấy ở đâu thì tôi ở đó."

Ba của Hứa Ngụy vốn là cấp dưới của Diệp Thế Uy, trong một lần làm nhiệm vụ không may trúng đạn bị bắn chết ngay tại chỗ. Sau đó mấy năm thì mẹ của gã cũng lâm bệnh rồi mất. Khi ấy, là Diệp Thế Uy đã đứng ra lo liệu tang sự, cũng là ông đã nhận nuôi gã, lo cho gã ăn học rồi nhập ngũ.

Hứa Ngụy dùng mười ba năm trung thành tận tụy để báo đáp, bất kể việc gì chỉ cần là lệnh của Diệp Thế Uy gã đều răm rắp làm theo. Bàn tay chai sần gân guốc cũng không biết đã dính đến bao nhiêu mạng người.

Bây giờ ân tình xem như đã trả hết, nửa đời còn lại Hứa Ngụy chỉ muốn sống vì Diệp Khiêm. Dẫu có chết gã cũng tình nguyện chết vì cậu.