Cẩn thận đọc từng dòng tin nhắn mới nhất mà Diệp Khiêm gửi qua xong Trương Yến liền lanh lẹ ấn nút xóa trước khi Diệp Chí Viễn bước ra từ phòng tắm.
Gã vòng tay ôm trọn cô vào lòng, nụ hôn sâu chứa đầy ham muốn trần tục tước đoạt hết tất thảy vị ngọt và làn hơi ấm nóng. Bàn tay to lớn gấp gáp cởi xuống dây áo ngủ, sổ sàng luồng vào trong mơn trớn đầu nhụy hoa.
“Ưm…!” Trương Yến kiều mị ngâm một tiếng. Cố gắng phơi bày nét quyến rũ chết người.
Những ngày gần đây, Diệp Chí Viễn thường xuyên nán lại qua đêm ở chỗ cô, mặc cho Khâu Vân Tịnh chơi trò chiến tranh lạnh. Đối với người vợ kiêu kỳ cứng nhắc kia, gã đã chán ngấy đến tận cổ rồi. Chẳng còn chút cảm giác hứng thú hay mặn nồng yêu thương như thuở ban đầu chung đụng nữa. Thứ duy nhất giữ chân gã trong cuộc hôn nhân nhạt nhẽo đó chỉ là chút lợi ích của Hawks và danh tiếng nhà họ Diệp mà thôi.
“Chí Viễn!” Trương Yến thấp giọng nỉ non.
“Em như thế này có khác gì hạn tiểu tam giật chồng người khác chứ.” Cô buồn bã sụt sùi. Liễu yếu đào tơ nép vào bờ vai vững chắc. Tủi thân rơm rớm lệ.
“Yến, em phải hiểu…tôi không thể cưới em. Nhưng tôi yêu em.” Diệp Chí Viễn ra sức dỗ dành. Bế bổng người con gái trước mặt đặt lên trên giường lớn.
Gã si dại mút lấy bờ môi mềm căng mọng, tham lam day cắn để lại hàng loạt dấu răng hòng ấn định chủ quyền.
Quả nhiên tên “Sở Khanh” này chỉ muốn chơi hoa chứ nào có ý gieo trồng chăm bón. Trương Yến ngoài mặc vẫn ngoan ngoãn thuận theo những động tác đẩy đưa làm tình của gã, thâm tâm lại bài xích kinh tởm vô cùng.
Đang giữa lúc cao trào thì chiếc điện thoại cảm ứng trên bàn bất ngờ đổ chuông. truyen bjyx
Diệp Chí Viễn gầm nhẹ một tiếng, phóng thích tất cả dục vọng vào sâu trong cơ thể nõn nà mảnh mai.
Gã mất hứng ngồi dậy, gương mặt nhăn nhó khó coi khi nhìn rõ tên người gọi đến là Khâu Vân Tịnh.
“Có việc gì sao?” Gã một tay ấn nghe, một tay khác vẫn vuốt ve tấm lưng trần trơn láng mịn màng.
“Anh đang ở đâu? Có thể về nhà với em được không?” Thanh âm truyền đến từ loa ngoài điện thoại có phần lạc hẳn đi, dường như người bên kia đang say trong men rượu.
“Tôi bận rồi. Nếu không có việc gì quan trọng thì tôi ngắt máy đây.”
“Bận?” Khâu Vân Tịnh cười khanh khách.
“Anh bận kiểu gì mà hơn hai tuần qua không về nhà lấy một lần?”
Diệp Chí Viễn cau mày. Còn chưa biết nói sao thì cô nàng đã buông lời chế giễu.
“Bận đi gieo giống trên người ả đàn bà khác à?”
“Em thôi cái giọng điệu đó đi.” Gã thẹn quá hóa giận.
“Diệp Chí Viễn! Anh làm gì tôi biết hết đấy. Nếu không muốn mất mặt thì quản cho tốt nửa thân dưới của anh. Cuộc hôn nhân này, dù muốn dù không chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp.” Khâu Vân Tịnh đanh giọng cảnh cáo. Không để Diệp Chí Viễn có cơ hội biện giải phân bua cô đã lạnh lùng hủy kết nối. Mối quan hệ ràng buộc gượng ép, thực sự đủ khiến cô chua chát bẽ bàng.
“Anh về bên cô ấy đi.” Trương Yến nhích người sang bên cạnh, lọn tóc dài che phủ gương mặt diễm lệ u sầu. Cô cắn cắn môi dưới, vành mắt đỏ hoe ngậm nước càng khiến cho Diệp Chí Viễn mê mụi tiếc thương.
“Mặc xác cô ta.” Gã vươn tay, lần nữa kéo mỹ nhân trước mặt vào lòng nuông chiều cưng nựng.
“Anh chỉ muốn ở cạnh em thôi.”
“Viễn…chúng ta cứ mãi vụng trộm thế này thôi sao?” Trương Yến nũng nịu. Mục đích của cô là ép gã bỏ vợ để cưới mình. Chỉ như thế mới có thể làm cho tên đàn ông tồi tệ này tan nhà nát cửa.
“Em ráng chịu thiệt thêm một thời gian nữa. Đợi King vững chắc hơn, anh nhất định sẽ li hôn với Khâu Vân Tịnh, chính thức rước em về Diệp gia tổ chức một hôn lễ đàng hoàng.” Diệp Chí Viễn hứa hẹn. Gã đã nghĩ kỹ rồi, gã thật lòng yêu Trương Yến. Cô gái dịu dàng hiểu chuyện này tốt gấp trăm lần người vợ đỏng đảnh kiêu kỳ mà ba mẹ gã sắp xếp.
“Thật sao?” Cô vui mừng hỏi lại. Trong lòng đắc thắng vì con cá đã nằm dưới lưỡi dao.
“Thật.” Diệp Chí Viễn gật đầu, ôn nhu hôn lên chóp mũi thanh tú của người thương.
…----------------…
Sáng hôm sau, Trương Yến rất tự tin mà bước xuống xe cùng với ngài chủ tịch cao quý của tập đoàn King nức tiếng, cô diện một bộ váy trễ vai màu thiên thanh cực kỳ nữ tính khoe khéo đoạn xương quai xanh tinh xảo và vết hôn mờ nhạt trải dài trên chiếc cổ thiên nga.
Quả nhiên khi cửa phòng làm việc vừa khép lại, đám nhân viên bên ngoài đã túm tụm buông dưa. Một đồn mười, mười đồn trăm. Rất nhanh tin tức Diệp Chí Viễn ngoại tình bao nuôi trợ lí nhỏ liền lan truyền khắp các bộ phận quản lí.
Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, trong công ty có không ít tai mắt do người nhà họ Khâu cài cắm đưa vào. Vậy nên chỉ sau giờ nghỉ trưa vài phút, Khâu Vân Tịnh đã đạp tung cửa gỗ để bắt tận tay day tận mặt cảnh chồng mình gian giếu với người phụ nữ khác ngay trên ghế sofa.
“Đê tiện!” Cô nàng nổi điên nhào tới túm chặt tóc Trương Yến.
“Em làm gì vậy hả? Mau buông cô ấy ra!” Diệp Chí Viễn luống cuống đứng dậy can ngăn. Đem Trương Yến bao bọc kín trong lòng.
“Tôi làm gì? Tôi đánh ghen chứ còn làm gì?” Khâu Vân Tịnh nghiến răng, hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng loạn.
“Tôi phải giết chết con hồ li tinh đó. Giết chết đôi cẩu nam nữ các người.”
“Chí Viễn…hức…em…em đau quá.!” Trương Yến chôn mặt vào ngực gã nức nở, cơ thể yếu ớt mỏng manh còn giả vờ sợ hãi run run.
“Con điếm!” Khâu Vân Tịnh quát lớn. Hung hăng chộp lấy tách trà trên bàn ném về phía đối phương. Cô liên tục đấm đá, vươn bộ móng dài hòng cào nát mặt ả tình nhân.
“Bảo vệ đâu! Còn không mau lôi cô ta ra ngoài!” Diệp Chí Viễn tuyệt tình ra lệnh. Trong mắt gã, Khâu Vân Tịnh bây giờ xấu xí đến mức khó coi.
Đám nhân viên chỉ biết ái ngại đứng nhìn. Chẳng một ai có can đảm tiến lên dù chỉ là nửa bước.
“Anh dám đuổi tôi?” Khâu Vân Tịnh ngỡ ngàng đứng chết trân tại chỗ. Đôi mắt chứa đầy lửa giận dần dần nguội xuống chỉ còn lại đóng tro tàn ảm đạm thê lương.
“Cút!” Diệp Chí Viễn thẳng thừng chỉ tay về phía cửa lớn, hoàn toàn không chừa cho vợ mình chút mặt mũi nào.
“Ha…!”
Khâu Vân Tịnh cay đắng bật cười, cô cười còn đau thương hơn cả khóc.
“Hahahaha!” Cô vỗ tay đôm đốp.
“Được!..Được! Tôi hiểu rồi. Hiểu cả rồi.”
Khâu Vân Tịnh dứt khoát xoay người, trước khi đi, cô bình thản để lại một câu.
“Diệp Chí Viễn…chúng ta kết thúc được rồi.”