Vọng

Chương 47: "Chuẩn bị mần thịt cá."




Ngoài trời những giọt mưa như trút nước đáp lộp bộp lên khung cửa kính thủy tinh, như tấu lên một khúc huyền cầm buồn thương não nuột.

Diệp Khiêm cuộn tròn thân thể vùi mặt vào vòm ngực dày rộng màu mật ong, the thé giọng thì thầm với người đàn ông nằm im bên cạnh.

“Những chuyện chú lén lút làm tôi đều biết cả rồi.” Cậu thở dài đầy trăn trở. Sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên yết hầu đối phương, buông một câu chân thành tha thiết.

“Cảm ơn chú…Hứa Ngụy!”

Chút hơi ấm mềm mại trên da, khiến cho từng tế bào máu trong người Hứa Ngụy nhất thời sôi sục. Gã ngơ ngác chẳng dám tin là thật. Phải mất một lúc lâu sau mới có thể trấn tỉnh định thần.

“Xin lỗi em.” Gã không biết nói gì khác hơn ngoại trừ hai từ đó. Bàn tay to lớn chai sần cưng chiều vuốt ve tấm lưng gầy gò mệt mỏi của Diệp Khiêm. Để cậu an ổn gối đầu lên cánh tay mình nghỉ ngơi khép mắt.

“Xin lỗi vì phải dùng đến cách tồi tệ này mới có thể trả cho em một cuộc đời dương quang xán lạn.”

“Đời tôi sao?” Cậu chua chát cười. “Tôi đã không nhìn thấy ánh sáng từ lâu lắm rồi.”

“Hứa Ngụy…” Diệp Khiêm như con mèo nhỏ rúc sâu vào lòng gã. Cậu nức nở nỉ non.

“Tôi chẳng còn gì để cho chú cả. Tôi chỉ có cái thân thể nhơ nhuốc này thôi…!”

Từng câu từng chữ mà cậu thốt ra như hàng ngàn hàng vạn mũi dao giày vò tim Hứa Ngụy. Nhóc con này thật biết cách làm gã đau.

Trong mối quan hệ giữa hai người, cậu rạch ròi đến mức xem gã chẳng khác gì một đối tác làm ăn. Có vay có trả, có qua có lại. Hoàn toàn không để chút tình cảm nào lấn át chen chân. Lớp vỏ bọc của cậu quá cứng, cứng đến nỗi gã có đập đến sứt đầu mẻ trán cũng không thể tiến vào.

“Em nghĩ tôi chỉ ham mê nhục dục với em sao?” Thanh âm gã mang theo vài phần tức giận, hung hăng trở mình áp chặt lấy Diệp Khiêm, ép buộc cậu phải đối diện với lời chất vấn tràn đầy hờn dỗi.

“Em sai rồi.” Gã khẳng định.

“Giữa chúng ta không phải là giao dịch.” Hai mắt Hứa Ngụy hiện lên ánh nước, gã cúi gục đầu che giấu đi nỗi thống khổ bi ai hệt như một tên lính bại trận trên tình trường ngang trái.

“Em yêu tôi một chút thôi được không? Bằng một phần mười tình cảm em dành cho Cao Gia Minh cũng được? Em biết đấy…tôi tình nguyện làm tất cả vì em mà.”

“Tách!”

Có giọt lệ nóng rơi xuống má Diệp Khiêm. Cậu thẫn thờ nhìn bờ vai Hứa Ngụy đang run lên nhè nhẹ.

Gã khóc.

Đây là lần thứ hai gã khóc trước mặt cậu.

Còn tâm can cậu thì nát bét hết cả rồi.

Cậu chẳng có cách nào để đối diện với gã. Quá khứ - cậu không buông bỏ được, niềm tin thì quá đỗi mong manh. Đoạn tình này vốn vĩ bắt đầu bằng lầm lỗi thì sửa chữa thế nào cũng khó lòng toàn vẹn. Nếu Hứa Ngụy gặp cậu ở trong hoàn cảnh khác, đến với cậu bằng một phương thức khác thì có lẽ bây giờ giữa hai người sẽ có được kết cục tốt đẹp hơn. Đáng tiếc thay…mọi chuyện vẫn xuôi theo cái định luật trớ trêu của tạo hóa. Đợi đến khi trời quang mây tạnh, mật ngọt vào tai thì cũng là lúc cậu đã sớm tắt lòng, chẳng còn thiết tha gì với cõi đời này nữa.

Kể từ khi đặt chân về lại đất Thủ Đô, Diệp Khiêm chỉ nung nấu ý niệm trả thù nhà họ Diệp và tự tay giết chết từng kẻ khốn nạn đã lăng nhục cưỡng bức cậu năm xưa. Cậu không sống, cậu chỉ đang tồn tại, tồn tại như một xác chết biết đi, mông lung và vô định.

“Không thể…!” Cậu đáp, đôi mắt nhắm nghiền, bàn tay siết chặt. Cậu không cho phép bản thân rung động, càng không cho phép sự cứng cỏi đắp nặn bấy lâu nay gục ngã trước chữ tình.

Lần nữa nâng mi, trong đôi đồng tử nhạt màu chỉ còn lại sự âm trầm và lãnh khốc.

“Hứa Ngụy, giữa tôi và chú chỉ có thể là giao dịch.”

Lời khẳng định chắc nịch kia như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Hứa Ngụy khiến cho ngọn lửa tình hừng hực cháy trong gã thoáng chốc lụi tàn.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Như một bài toán giải hệ phương trình đầy hốc búa, đã sai ngay từ bước chọn ẩn thì làm sao có thể tìm được nghiệm đáp ứng đúng yêu cầu.

Thời gian đã qua là thứ không bao giờ trở lại…nỗi đau quá khứ vĩnh viễn không thể chữa lành.

Hứa Ngụy lặng thinh gục đầu vào hõm vai người bên dưới. Qua rất lâu…rất lâu sau đó vẫn giữ nguyên tư thế chẳng có động tĩnh gì.

“Hứa Ngụy…” Diệp Khiêm nhỏ giọng gọi, cảm thấy thân nhiệt của ai kia đang từng chút nóng lên. Hơi thở cũng nặng nề mệt nhọc.

“Chú sao thế?” Cậu cẩn thận ngồi dậy, dùng hết sức lực mà đặt Hứa Ngụy nằm ngay ngắn lại trên giường. Lúc bấy giờ mới kịp nhìn rõ khuôn mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi của gã.

“Vết khâu…” Hứa Ngụy mấp máy môi, hàng lông mày gắt gao nhíu chặt.

Ngày hôm nay, để tránh đêm dài lắm mộng, gã mặc kệ thương tích trên người để đi đến bệnh viện diệt trừ La Thông. Lăn lộn hồi lâu khó tránh khỏi động chạm đến đường chỉ may tạm bợ.

Diệp Khiêm dường như ngờ ngợ điều gì đó, cậu quan sát kỹ Hứa Ngụy một lượt từ đầu tới chân, bàn tay sơ ý chạm lên vùng ngực trái ướt nhẹp dính nhớp. Bình thường ông chú này chuyên mặc sơ mi đen, thế nên rất khó để nhìn ra màu máu.

Trái tim cậu giật thót, có chút run rẩy cởi khuy. Quả nhiên, đập vào mắt cậu là miếng băng gạt vô trùng đã chuyển sang đỏ thẫm.

“Chú…” Cậu khô khốc há miệng…xong lại chẳng biết phải nói gì. Giác mạt bỏng rát.

“Tôi không sao. Đừng khóc.” Hứa Ngụy gắng gượng xoa xoa cái đầu nhỏ đang ủ rũ cúi gầm. Thều thào nhắn nhủ.

“Em giúp tôi tìm một bác sĩ riêng! …Tình huống này có lẽ bị bung chỉ và nhiễm trùng rồi.”

“Được…chú đợi tôi. Tôi lập tức liên hệ người.” Vừa nói Diệp Khiêm vừa lật đật trèo xuống giường đi tìm điện thoại.

Chỉ ba mươi phút sau, trong gian phòng rộng hơn 100 mét vuông liền có thêm sự xuất hiện của vị bác sĩ già và hai người phụ tá.

…----------------…

Sẩm tối, Diệp Khiêm vừa ngẩng đầu khỏi màn hình laptop đã thấy Hứa Ngụy mệt nhoài xê dịch thân thể tựa lưng lên thành giường nâng mi nhìn cậu.

“Chú tỉnh dậy sao không nói với tôi một tiếng?” Cậu gác công việc vẫn còn đang làm dở sang một bên, tiến đến ngồi xuống cạnh mép giường vươn tay thăm dò nhiệt độ trên trán gã.

“Hạ sốt rồi.” Cậu thở phào nhẹ nhõm.

“Sợ phiền em.” Hứa Ngụy đáp.

Bỗng chốc bầu không khí giữa hai người lại rơi vào trong sự trầm mặc bí bách. Chẳng biết phải tiếp tục câu chuyện thế nào, cũng chẳng biết phải nói sao cho đối phương vừa ý.

Cứ thế mà nhất mực im lặng, dày vò lẫn nhau.

“Ọt…ọt…!”

Một loại âm thanh kỳ quái bất chợt vang lên, hóa ra là cái bụng rỗng của Hứa Ngụy đang kêu réo biểu tình.

“Tôi đói.” Gã thẳng thắn thừa nhận, vẻ mặt điềm nhiên nhưng vành tai dần dần đỏ ửng.

Diệp Khiêm nén cười, bước vội xuống tầng lấy phần cháo tổ yến còn lại trong tủ lạnh ra hâm nóng, rất nhanh liền trở về với một bát lớn thoang thoảng tỏa ngát hương.

Hứa Ngụy vụng về nhận lấy, có chút khó khăn khi cử động cánh tay.

“Để tôi.” Cậu giành lại bát cháo, ân cần múc một muỗng đầy đưa đến bên môi gã.

Hứa Ngụy cũng không khách sáo mà há miệng nuốt vào. Khuôn mặt điển tai nhất thời…đông cứng.

“Sao thế? Đồ tôi nấu khó ăn à?” Diệp Khiêm nghi hoặc hỏi.

“Nào có!” Gã lúng túng phủ định.

“Chè tổ yến em nấu rất ngon!” Hứa Ngụy cố gắng lấy lòng.

“Chè?” Bắt được từ mấu chốt, Diệp Khiêm liền nheo mắt lộ ra tia đanh đá.

Rõ ràng thứ cậu nấu là cháo. Hơn nữa trước đó Lục Huy còn ăn rất nhiều.

Nghi hoặc nếm thử một ngụm…Diệp Khiêm phải kiềm nén lắm mới không phun hết ra.

“Vẫn là để đầu bếp của Crazy nấu món khác sẽ tốt hơn.”

Cậu xấu hổ đem bát cháo tổ yến trên tay rời đi, mặc cho Hứa Ngụy ngăn cản tỏ ý muốn thưởng thức thứ chất lỏng ngọt ngay ấy.

…----------------…

Đêm, sau khi lấp đầy dạ dày bằng món canh sườn hầm hạt sen đậm đà hương vị, Hứa Ngụy liền tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ uống vào một liều thuốc kháng viêm rồi an ổn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Diệp Khiêm nhẹ nhàng tắt laptop, cậu chậm rãi rời giường, xuống lầu tìm Silas.

Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, chàng trai với mái tóc màu bạch kim và đôi mắt biếc đang tự tin phô diễn hàng loạt các động tác pha chế rượu đầy điệu nghệ của mình.

Cậu kéo ghế ngồi vào ví trí ít ai để ý đến, ngón tay thon dài tinh tế gõ nhịp lên quầy bar.

“Hứa Ngụy thế nào rồi?” Silas lo lắng hỏi, tiện thể đẩy đến trước mặt Diệp Khiêm một ly Martini nguyên gốc.

Cậu thong thả nhấp môi. Tận hưởng vị cay nồng đặc trưng trộn lẫn giữa hai loại rượu mạnh là Gin và Vermouth.

“Ổn hơn rồi.” Diệp Khiêm đáp. Đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn Silas khiến anh không khỏi chột dạ rén ngang.

“Ờm…Quách Bình cậu tính xử lí như nào?” Anh uyển chuyển đổi chủ đề. Hòng trốn tránh tội danh bao che cho Hứa Ngụy.

“Thả đi.”

Silas khó hiểu:

"Sao lại thả? Chẳng phải tóm cổ được Quách Bình thì có thể vạch trần ác tâm của Diệp Chí Viễn ở trước mặt ba và ông nội của cậu sao?

“Tôi vốn không có ba. Cũng không có ông nội.” Diệp Khiêm tự giễu. Cậu nhún vai, bình thản mà rằng:

“Cái mạng quèn này cho dù có mất trong tay Diệp Chí Viễn, thì người nhà họ Diệp chắc cũng chỉ tặng cho tôi cái quan tài và vài ba mét vuông đất để làm chỗ chôn thây. Bảo tôi tố giác, quỵ lụy dưới chân họ để cầu xin công đạo. Thật xin lỗi, tôi cóc cần cái công đạo giả tạo rẻ rúng đó. Bởi lẽ tự bản thân tôi sẽ đòi lại từng món nợ của chính mình.”

Nói đoạn cậu lại nhoẻn miệng cười càng thêm phần âm u lạnh lẽo.

“Nếu tính thời gian thì…cũng nên tăng liều lượng rồi.”

Một vở kịch hay cần có những đoạn cao trào gây cấn, cá đã nằm trên thớt thì cũng nên chuẩn bị mần thịt để thưởng thức từ từ.