Vòng Xoáy Tình Yêu

Chương 15




Quay lại phía bà Kim lúc này, bà đang đi tới tiệm Spa mà Thúy Liễu vẫn hay ghé, trong lòng thấp thỏm không yên. Vừa thấy mặt còn gái, mặt kệ nhân viên phục vụ đang massage cho cô, bà Kim lôi kéo Thúy Liễu đứng dậy đi ra ngoài:" Con đi với mẹ nhanh lên."

Thúy Liễu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một tay vịn chặt chiếc khăn quấn ngang người, tay kia bị mẹ già của mình kéo đi xềnh xệch:" Chuyện gì vậy mẹ, con đang massage mà."

"Chết tới nơi rồi mà còn massage mát gần gì nữa, đi ra ngoài nhanh."

"Mẹ cũng phải để con thay quần áo đã chứ."

Thay quần áo xong, Thúy Liễu ra lấy xe chở bà Kim rời khỏi Spa, đi ngang công viên Hoàng Văn Thụ thì cô dừng xe lại, đi vào ghế đá công viên ngồi xuống, chất vấn mẹ mình:" Có chuyện gì mà mẹ làm như trời sập tới nơi vậy? Ai cướp của cháy nhà gì cũng kệ đi."

"Con nên lo đi là vừa, lần này rắc rối lớn rồi."

"Mẹ lúc nào cũng làm quá vấn đề hết trơn, bảo nhiêu lâu nay mỗi lần có chuyện gì mẹ đều nhảy dựng như sắp chết đen nơi, không phải cuối cùng vẫn sông khoẻ sao?"

Bà Thanh cũng ngồi xuống ghế, tay mở túi xách lấy ra lá thư của ông Khiêm gửi, đua cho Thúy Liễu, bảo cô đọc đi rồi sẽ biết.

Thúy Liễu cầm khó hiểu:" Thư từ của ai nữa đây? Bộ có người nào để ý mẹ, viết thư tỏ tình hả?"

Bà Kim trừng mắt:" Đừng có tào lao dùm tôi một cái, con đọc thư đi rồi sẽ hiểu." Bà vừa nói vừa xua xua ý bảo cô đọc nhanh.

Thúy Liễu mở phong thư ra, chậm rãi đọc từng chữ:" Thân gửi chị Kim! Đã lâu hai gia đình chúng ta chưa gặp nhau. Kể từ lúc anh Quang mất, chị và bé Liễu dọn đi biệt tích, phần vợ chồng tôi lúc đó cũng bận làm ăn nên có hơi lơ là, sau này biết mẹ con chị đang sống ở Sài Gòn, tôi có lên kiếm mấy lần nhưng hàng xóm ở đó đều nói chị đã chuyển đến nơi khác, nay nhờ tôi tìm hỏi thăm anh Sáu vẫn còn giữ liên lạc với chị, mới tìm được địa chỉ hiện tại mà gửi lá thư này, mong chị thông cảm. Chị còn nhớ lời hứa giữa hai nhà chúng ta lúc anh Quang còn sống chứ, này bọn trẻ đã trưởng thành, tôi rất sẵn lòng cho Thiên Minh con trai tôi và Thúy Liễu con gái chị gặp mặt nhau."

Thúy Liễu đọc đến đây thì ngước nhìn bà Kim:" Chuyện gì vậy mẹ, con không hiểu gì hết?"

Bà Kim day day trán:" Cứ đọc tiếp đi, đung thắc mắc gì cả, đọc hết sẽ biết."

"Chuyện hôn ước giữa hai đứa nhỏ vốn đã được ấn định kể từ lúc tôi trao chiếc vòng ngọc gia bảo của gia đình tôi cho anh chị. phía cuối thư tôi có ghi rõ địa chỉ nhà và số điện thoại, chị nhận được thư thì gọi lại cho tôi sớm để bàn chuyện. Thân chào chị!"

Thúy Liễu đọc xong thư thì rơi vào trầm mặc, cô ngờ ngợ:" Vòng ngọc gia bảo, ý mẹ là......?"

Bà Kim rầu rĩ:"Thì chiếc vòng ngọc hồi đợt bán chung với mớ nữ trang cho con đi du lịch đó, con quên rồi hả?"

Thúy Liễu nghệ bà Kim nói thì có chút ấn tượng, cô há hốc miệng:" Vậy sao mẹ không nói sớm, rồi bây giờ lấy đâu ra cái y chang vậy chứ? Mà con không hiểu sao lại bày ra cái trò đính hôn này nữa chứ? Con nói trước còn không đời nào lấy cái người nhà quê đó đâu, nghe là thấy phèn rồi."



"Thì hồi đó mẹ chỉ nghĩ người lớn vui miệng thôi, chuyện cũng qua lâu rồi, ai mà ngờ tới giờ ông Khiêm ổng vẫn coi là thật chứ." Bà Kim càng nói càng thấy rối bời.

Thúy Liễu phụng phịu:" Con không biết đâu, bây giờ mẹ gọi điện từ chối họ đi. Nói hồi đó chỉ là nói chơi thôi."

"Con nói nghe hay quá ha, rồi chiếc vòng đâu ra để trả lại, không lẽ nói nhà tôi bán ăn hết rồi."

"Thì mẹ nói đại là chuyển nhà nhìu lần nên lạc mất, hay nhà bị trộm gì đó, nói chung là không cưới."

"Mày nói nghe hay quá ha, chuyện cái vòng khoan nói tới, lỡ người ta mà phát hiện ra chuyện của mày với Thế Khang thì sao, họ sẽ nói người lớn mà không giữ lời hứa, nhục lắm. Mẹ thì không sao nhưng cả nhà bên đó có buông tha cho mẹ con mình không? Chưa kể bà Thanh nữa, nhiều chuyện một cây, thế nào cũng nói nặng nói nhẹ mẹ cho coi."

Thúy Liễu dặm chân đung dậy bước ra xe, vừa đi vừa cằn nhằn:" Con không biết đâu, mẹ muốn làm gì làm, thời đại nào rồi mà còn ép với gả, hứa hôn cái gì chứ, nhảm nhí."

"Mày làm như là do mẹ không bằng, là do ba con khi đó chén tạc chén thù rồi hứa với người ta, mẹ cũng bực mình muốn chết đây nè."

"Chuyện do ba gây ra sao lại bắt con phải chịu chứ. Bà muốn gả thì đội mồ sống dậy mà gả."

Bà Kim mắng con gái:" Cái con này, ăn nói kiểu gì vậy, thôi đi về nhà rồi tính sau."

"Mẹ, hay là họ nghĩ nhà mình giàu có nên muốn ăn bám?" Thúy Liễu càng suy nghĩ càng thấy có lý.

"Trời trời, mày tự tin quá ha, nhà mình bây giờ còn cái nịt, xì!"

Bà Kim lên xe để Thúy Liễu chở về nhà, không ngừng động não suy nghĩ xem chuyện này nên giải quyết thế nào.?

Xe vừa về tới trước cửa thì bà Kim thấy có gì đó không đúng, sao hôm nay nhà bà đông người như thế, chén lấn xô đẩy, nhìn kĩ thì thấy Cam và Nhã Lam đang cố ra sức ngăn cản không để họ tràn vào nhà.

"Có chuyện gì mà tụ tập trước nhà tôi là lói om sòm vậy hả?"

Chị Cam nhanh miệng:" Bọn họ tới đòi nợ đó bà chủ."

Đám người đang chen lấn xô đẩy nghe tiếng bà Kim thì quay lại. Có người lên tiếng:" Bà Kim đã về rồi, bà mau trả nợ cho tụi tui đi, con bà mượn thì bả phải trả."

Bà Kim điên tiết:" Nè tôi nói cho mà biết, ai mượn thì đi mà đòi người đó, không liên quan gì tới tôi, nghe rõ chưa?"

Người đàn ông cầm đầu đám người kia đưa một xấp giấy ra trước mặt bà Kim, lớn giọng:" Sao bà biết không liên quan đến bà, cậu vũ đã cầm cố căn nhà này cho ông chủ của chúng tôi, hôm nay tới kỳ hẹn, chúng tôi tới làm thủ tục thu hồi nhà."



Bà Kim ra sức giật lấy xấp giấy mà chăm chú nhìn, mắt chữ O miệng chữ A, máu dồn lên não, nhất thời kích động, ngã khụy xuống ngất xỉu, Nhã Lam và chị Cam lật đật dìu bà Kim vào nhà.

Đám người kia thấy bà Kim như vậy thì nhất thời im lặng, Thúy Liễu tức giận, giơ ngón tay ra chỉ chỉ vào đám người đòi nợ mà quát:" Tôi nói cho mấy người biết, mẹ tôi mà xảy ra chuyện gì thì các người hoàn toàn chịu trách nhiệm đó." Cô nói xong hùng hổ bỏ đi vào nhà.

"Không thành vấn đề, chuyện ông làm thì bà phải chịu."

Lúc này có một người lên tiếng:" Thôi mình về trước đi, bữa khác lại ghé, bà ta trôn không thoát đâu." Nói rồi họ lục tục ra về, trả lại khoảng sân một màu yên tĩnh.

Nhã Lam và chị Cam mỗi người một bên dìu bà Kim vào ngồi dựa trên ghế, thấy bà đã tỉnh người thì rót nước, kẻ thoa dầu.

Bà Kim dựa hẳn vào ghế, người không con sức lực, khóc lóc kể lể:" Cái đồ ăn cháo đá bát mà, mẹ đã nói với con nhiều lần rồi mà con không nghe lời mẹ."

Thúy Liễu từ lúc vào nhà tới giờ thì liên tục gọi điện nhưng đáp lại chỉ là tiếng 'Tút....tút...tút..." vô nghĩa. Cô vẫn cố trấn tĩnh mình:" Thôi đủ rồi mẹ, con nghĩ bọn họ chỉ hư dọa mình thôi. Với lại con tin tưởng anh Thế Khang không phải là loại người như thế."

Bà Kim thấy tới giờ phút này rồi mà Thúy Liễu vẫn còn ngu muội nói giúp cho Thế Khang thì tức muốn hộc máu.

Bà dùng hết sức lực đập mạnh tờ giấy cầm nhà xuống bàn, gào lên:" Con nói vậy mà được hả, vậy ai là người dám cả gan giả mạo chữ ký, ai là người dám lẻn vào phòng mẹ lấy trộm chìa khóa, mở tủ lấy giấy tờ nhà. Không lẽ là mẹ hả? Là mẹ làm cái chuyện điên rồ đó hả?"

"Mẹ! Thì con có nói gì đâu?" Thúy Liễu đứng bật dậy quát một câu rồi bỏ đi. Thật lòng cô cũng nghi ngờ Thế Khang đã làm ra chuyện này, nói gì thì cô cũng phải lôi bằng được anh ra để hỏi rõ ràng mọi chuyện mới được.

"Liễu! Con Liễu! Trời ơi là trời, con với cái, hu hu hu!"

Nhã Lam thấy bà Kim khóc lóc khổ sở thì đỡ vai bà an ủi:" Thôi mà bác, chuyện đâu còn có đó, rồi sẽ có cách giải quyết thôi, bác phải giữ gìn sức khỏe cho tốt."

Bà Kim bây giờ làm gì nghe lọt tai những gì Nhã Lam nói chứ, bà hất tay cô ra, chửi bới:" Thôi đi, mày đó nghe, nuôi từ nhỏ tới lớn, mày đã giúp gì được cho cái nhà này chưa hả?

Nhã Lam cuối đầu không nói gì, cô đã quá quen nghe những lời như thế từ bà Kim, dù gì bà cũng cưu mang cô, cho cô cái ăn cái ngủ, không phải lang thang xó chợ đầu đường, thì giờ bà có nói gì quá đáng hơn nữa cô cũng chấp nhận.

Nhưng chị Cam thì không chịu đựng được khi thấy bà Kim giận cá chém thớt, người gây hoạ thì chuồn mất tích, cô kéo Nhã Lam ra sau lưng mình, nói:" Nhưng ít nhất em ấy không đem giấy tờ nhà đi cầm."

"Mày....hai đứa tụi bây, khụ khụ." Bà Kim hai tay ôm ngực, thở không ra hơi:" Tôi biết rồi, bây giờ mấy cô giỏi lắm, giỏi lắm rồi. Cút hết cho tôi. Cút.........!"

Chị Cam nghe bà Kim quát lớn thì có hơi rùng mình, lá gan cọp vằn phút chốc trở thành cọp giấy, cô kéo tay Nhã Lam đi chỗ khác, không ngu dại gì đứng đây hứng đạn.