Vọng Tương Tư

Chương 30





"Mệt không, có muốn ngủ một lát không?" Mộc Sênh hỏi.
Giai Hòa lắc đầu: "Không..

không mệt, nhưng chúng ta định ở đây mãi sao?"
Mộc Sênh nhìn ra ngoài cửa hang: "Ừm, hiện tại mặt trời sắp lặn rồi, lát nữa ta dẫn nàng ra ngoài, hoặc là đợi cho đến khi người khống chế nàng tìm tới."
Giai Hòa không khỏi sửng sốt: "Ngươi..

Ngươi làm sao biết?"
"Ta đương nhiên biết, bởi vì ta đã tìm hắn mấy trăm năm rồi."
"Ngươi tìm hắn? Tại sao?" Giai Hòa hỏi một cách bối rối.
Mộc Sênh đáp: "Ta cũng muốn hỏi hắn tại sao, rõ ràng ta không có ân oán gì với hắn ta, tại sao hắn ta lại đẩy thê tử ta đến mức đường tuyệt mệnh như vậy."
Nghe đến hai chữ thê tử, Giai Hòa sửng sốt, hóa ra trước đây hắn đã từng có thê tử, nam nhân ai cũng vậy, một mặt ra vẻ tình cảm sâu đậm với tình cũ, mặt khác lại đi tìm nữ nhân khác để thỏa mãn nhu cầu.
Thật buồn cười khi nàng ta nghĩ hắn là người tốt vì hắn đã cứu nàng ta, nhưng hóa ra hắn chỉ lợi dụng nàng ta để tìm một người.

Mộc Sênh vừa nói xong liền đứng dậy nhìn tờ phù chú, kiểm tra lại một lần nữa, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt Giai Hòa vì đau mà nhăn nhó, sau đó hóa thành một làn khói biến mất trong nháy mắt.
"Cuối cùng cũng tới." Mặc dù Mộc Sênh có tức giận nhưng cũng không kinh ngạc, lúc này hắn không còn dùng chiếc gương đồng để ẩn thân nữa, mà dùng toàn bộ tu vi của mình để truy tìm Giai Hòa.
Khi Ngọc Ánh và Mẫn Húc truy theo dấu vết của Mộc Sênh thì rất nhanh họ đã đi đến và nhìn thấy một cái hố, cây cối xung quanh đã khô héo.

Bên cạnh cái hố đó, có một nam nhân đeo mặt nạ quỷ, trong tay cầm một đóa hắc liên, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, dưới chân là Giai Hòa đang run rẩy quỳ xuống, từ ánh mắt khiếp sợ của nàng ta, có thể thấy rõ ràng nàng ta rất sợ người nam nhân này.
Đối diện với hắn ta, còn có thêm hai người, một người trùm khăn đen chỉ lộ ra đôi mắt, người còn lại là Ninh Vu, trong mắt tràn đầy hận ý.

Không biết cái hố đó có phải là do hắn cùng với tên nam nhân đeo mặt nạ quỷ lúc giao đấu với nhau tạo ra hay không, cũng không biết có bị thương hay không.
Tên nam nhân đeo mặt nạ quỷ nhìn thấy Ngọc Ánh cùng Mẫn Húc đi tới, tặc lưỡi hai cái: "Không biết hôm nay cơn gió nào lại đem hai vị đế quân tới đây, tiểu tiên thật là vinh hạnh."
Hắn ta nói xong, Ninh Vu bước từng bước một đi về phía hắn, ánh mắt lạnh như băng: "Ta đã tìm ngươi ngàn năm, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện."
Thấy hắn không nhận ra mình, tên nam nhân đeo mặt nạ quỷ cười nói: "Ta và đế quân không quen biết nhau, ngươi tìm ta có việc gì?"
Ninh Vu nói: "1003 năm trước, người ở ngoài Tuyên Thành bắt đi thê tử của ta chính là ngươi, có đúng không?"
Hắn ta giả vờ nhớ lại: "Thật ngại quá, tính cách của ta có chút phong lưu đa tình, nhìn thấy mỹ nhân thì sẽ không nhịn được mà bắt đi, không biết đế phi có hình dáng như thế nào, có xinh đẹp hay không? Và.."
Nhưng mà, hắn ta còn chưa nói xong liền ngã xuống, sắc mặt lộ ra vẻ đau đớn, chính là bị một cước của Ninh Vu đạp ngã, sau đó hắn dùng chân đạp lên ngực hắn ta.

"Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi nên trả lời tử tế vào." Ninh Vu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Giai Hòa, mau đến đây." Lúc này người nam nhân trùm khăn đen chính là Mộc Sênh, hắn ta hiện tại đang bị thương nặng.

Thấy được tên nam nhân đeo mặt nạ quỷ đang bị Ninh Vu khống chế bèn nhân cơ hội giải cứu cho Giai Hòa.
Nhưng Giai Hòa lại không dám động đậy, có thể thấy được nàng ta rất sợ tên nam nhân đeo mặt quỷ này.
Nhưng nàng ta cũng thắc mắc, tại sao hắn ta lại gọi mình là Giai Hòa, trong khi rõ ràng bản thân tên là Thanh Như.
Ngọc Ánh lúc này làm phép để đưa Giai Hòa đến bên mình, nhưng ngay khi Giai Hòa bay lên không trung, khuôn mặt của nàng ấy tỏ ra rất đau đớn, tứ chi bị biến dạng một cách khủng khiếp, như thể có một số sợi tơ vô hình đang siết chặt trên người nàng ta.
"Đừng kéo nữa, trên người nàng ta đã bị dây hồn trói buộc, một khi dây hồn bị đứt, nàng ta sẽ chết." Mẫn Húc vội vàng khuyên can.
Ngọc Ánh vội vàng thu hồi pháp thuật, khó trách Giai Hòa không dám rời đi, tên nam nhân kia thật đáng hận.
Tên nam nhân đeo mặt nạ quỷ khi bị Ninh Vu giẫm lên liền phun ra ngụm máu, nhưng hắn ta không chút sợ hãi cười đáp lại: "Chờ đã, ta nhớ ra rồi, ngàn năm trước ta đã bắt được một tiểu cô nương ở Tuyên Thành.

Nàng dung mạo tuy rằng không đặc biệt xinh đẹp, nhưng ôn nhu như nước, trên người lại có mùi hương của hoa đào, chỉ tiếc rằng chân bị tật, không biết người mà đế quân nói có phải là nàng ta?"
Ninh Vu sắc mặt hung ác: "Ngươi rõ ràng biết rõ nàng ấy là ai, còn dám cướp người, nói, ngươi là ai, mục đích của ngươi là gì?"

Vừa hỏi, hắn vừa dùng đao nhấc khuôn mặt nạ của hắn ta lên, nhưng dưới khuôn mặt nạ đó là một khuôn mặt đã bị lửa đốt cháy, không nhận ra được diện mạo.
"Ha ha ha." Hắn ta cười lên vài tiếng: "Đế quân tại sao lại không hỏi ta bắt đế phi đi để làm gì? Có phải ngươi sợ phải nghe thấy những việc không muốn nghe?"
Ninh Vu sửng sốt một chút, đúng vậy, hắn thật sự không dám hỏi, hắn sợ chính mình nghe được đáp án.
"Câm miệng." Hắn đe dọa.
Tên nam nhân kia không có chút nào sợ hãi: "Thân thể của đế phi mềm mại thơm tho, bộ dáng sợ sệt càng thêm xinh đẹp, nhất là khi nàng ấy cầu xin, ta căn bản nhịn không được, muốn được chết ở trên người nàng ấy.."
Tên nam nhân kia không thể phát ra âm thanh nào nữa vì Ninh Vu đã giẫm lên phần xương ức của hắn ta.
"Ta bảo ngươi câm miệng." Ninh Vu hai mắt đen kịt đáng sợ.
Nhưng trong mắt tên nam nhân kia lộ ra vẻ tự mãn, một quả cầu lửa đen từ bên hông hắn ta bốc lên, trực tiếp hướng về phía Ninh Vu, lập tức đốt cháy Ninh Vu.
Ngọc Ánh nhận ra đó là hỏa liên, một ngọn lửa có thể giết ch.ết các vị thần ngay lập tức.
Thấy vậy, Ngọc Ánh vô cùng kinh hãi, tuy rằng nàng ấy hận Ninh Vu nhưng cũng không muốn thấy hắn chết như vậy, nàng ấy bèn muốn xông lên cứu hắn nhưng đã bị Mẫn Húc ngăn lại.
"Hắn sắp chết rồi, sao ngươi không giúp?" Nàng ấy tức giận nói.
Mẫn Húc thần sắc lạnh nhạt: "Nàng biết ai là người đầu tiên luyện ra hỏa liên này không?"
Nàng lắc đầu: "Ta không biết, là ai?"
Mẫn Húc đáp: "Ngoại tổ phụ của Ninh Vu."
"Vậy thì sao, hiện tại hắn đang bị thiêu." Nàng khó hiểu hỏi.
Nhưng mà nàng vừa dứt lời, liền thấy ngọn lửa trên người Ninh Vu càng ngày càng yếu đi, cuối cùng ngưng tụ thành một đóa liên hoa bị Ninh Vu vò nát trong lòng bàn tay.

Vẻ tự mãn trong mắt tên nam nhân kia liền biến mất, thay vào đó là vẻ sợ hãi: "Làm sao có thể, làm sao có thể.."
Ninh Vu cười lạnh một tiếng: "Ngươi luyện hỏa liên lâu như vậy, cũng không thèm đi dò hỏi xem là ai đã tạo ra nó sao?"
Tên nam nhân kia sắc mặt tái nhợt: "Chẳng lẽ nàng ấy lừa ta?"
"Nàng ta là ai?" Ninh Vu hỏi, hắn biết tên nam nhân này nhất định không phải chủ mưu, sau lưng nhất định còn có người khác.
Nhưng tên nam nhân kia lại phun về hướng Ninh Vu một ngụm máu: "Ta cho dù có chết cũng không nói cho tên ác nhân như ngươi biết."
Tuy rằng biết mình bị lừa gạt, nhưng hắn ta vẫn không tiếc lộ, có thể thấy hắn vô cùng hận Ninh Vu.
Ninh Vu tránh đi sau đó cười lạnh nói: "Nếu ngươi muốn chết, ta liền cho ngươi được toại nguyện."
Vì chính tên nam nhân này hại hắn và Ngọc Yên, hắn cũng không cố chấp muốn biết kẻ đứng sau là ai, chỉ muốn giết hắn ta để giải tỏa mối hận ngàn năm.
Tuy nhiên, ngay khi hắn giáng đao xuống, Giai Hòa ở bên cạnh đã chạy đến ôm chặt lấy chân hắn.
Giai Hòa bật khóc, đôi mắt đầy sợ hãi và cầu xin: "Đế quân, xin hãy tha mạng, nếu như hắn ta chết, nô tì cũng sẽ chết theo."
Mẫn Húc lúc này cũng đi tới ngăn cản Ninh Vu: "Người này hiện tại không thể giết được, dây hồn trói buộc nàng ta hiện đang ở trên người hắn ta, nếu như nàng ta chết, Ngọc Ánh sẽ nghĩ như thế nào?"
Ninh Vu nghe được những lời này, mặc dù cực kỳ hận hắn ta, nhưng vẫn khống chế chính mình thu hồi đao trong tay.
Cùng lúc đó chiếc khăn che mặt của Mộc Sênh rơi xuống, Ngọc Ánh rốt cuộc cũng nhìn rõ mặt Mộc Sênh, không khỏi kinh ngạc, hóa ra là hắn ta, tại sao lại là hắn ta?
Ninh Vu thu đao lại: "Được, để bổn quân lấy đi hồn thức của ngươi, xem ngươi rốt cuộc là ai, nhưng mà nếu làm như vậy sẽ tốn rất nhiều công sức, hơn nữa thủ pháp của bổn quân cũng chưa thành thạo cho lắm, có lẽ sẽ rất đau đấy, vậy thì ngươi phải ráng chịu đựng rồi.".