Hắn vừa dứt lời, trên mặt đất không biết từ đâu hiện ra một cung điện nhỏ, bên ngoài hoa đào bay phấp phới, bên trong ấm áp như xuân, chính giữa có một chiếc giường lớn, bên trên có một chiếc chăn thêu hình đôi uyên ương hí thủy, đây cũng chính là chiếc chăn năm xưa nàng thêu.
A Nhược kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn, Ninh Vu giơ tay nhẹ nhàng v.uốt ve mặt của nàng.
Nhưng ngay sau đó, nàng rút cây trâm cài tóc trên đầu xuống, ấn vào cổ, tuy rằng trong mắt có sự hoảng sợ nhưng vẫn kiên quyết: "Nếu ngươi dám động vào ta lần nữa, ta sẽ chết trước mặt ngươi."
Tuy nàng biết hắn không phải người phàm, nhưng lại không biết hắn chính là đế quân tam giới, nắm giữ sinh tử trong tay, sự uy hiếp của nàng căn bản không có tác dụng gì với hắn.
Nhưng hắn lại chậm rãi rút tay về.
A Nhược vẫn ấn chặt cây trâm cài tóc, khiến máu trên cổ nàng chảy ra nhưng nàng không hề sợ hãi: "Vị công tử này, ngươi luôn miệng nói ngươi yêu thê tử của mình, nhưng theo như ta thấy, nàng ấy tuy rằng ngày đêm ở cùng ngươi, nhưng lại không thể cảm nhận được tâm ý của ngươi, tuy rằng lúc nãy ngươi không có nói rõ, nhưng ta đoán nàng ấy là tự kết liễu đời mình, có thể thấy nàng ấy thà chết cũng muốn thoát khỏi ngươi, vì vậy cho dù nàng ấy có cảm nhận được tình yêu của ngươi, nhưng ngươi nhất định đã làm một việc gì đó khiến nàng ấy tuyệt vọng, còn nữa, trên thế gian này, không phải tất cả tình yêu đều được tha thứ, sai thì chính là sai."
Tay nàng vẫn dùng sức, máu trên cổ chảy xuống, tuy hơi đau nhưng chỉ cần mình làm như vậy, người nam nhân này sẽ không dám manh động.
Ninh Vu giật lấy cây trâm cài tóc của nàng, nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng.
Nàng sợ tới mức ngã xuống giường: "Công tử..
ngươi không thể làm chuyện như vậy với ta, ta không phải thê tử của ngươi, ta cũng chưa từng trải qua những chuyện như vậy, ta chính là ta, ngươi cho dù có cưỡng ép, thì người mà cùng ngươi ho.an ái không phải là thê tử của ngươi mà là một nữ nhân khác, ngươi luôn miệng nói yêu nàng ấy, ngươi làm như vậy không cảm thấy có lỗi với nàng ấy sao?"
Nàng lo lắng nói xong, cũng không thấy phía sau có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Vu trong tay cầm cây trâm cài tóc dính đầy máu, ánh mắt ủ rũ, không bước lên phía trước.
Hóa ra hắn không có ý định đó, mà là nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng những gì nàng vừa nói thực sự khiến trái tim hắn chùn xuống, nàng nói đúng.
Mặc dù nàng là Ngọc Yên, nhưng lại không phải, nói chính xác, hiện tại nàng không phải là Ngọc Yên của hắn, hồn thức của nàng vẫn chưa hồi phục, so với việc cưỡng ép nàng thì có khác gì so với cư.ỡng bức một dân nữ?
Là bởi vì hắn quá muốn nàng trở về, hắn biết hồn phách của nàng đang ở trong thân thể này, nên đã vội vàng suýt chút nữa gây ra sai lầm.
Nhưng mà, nếu không làm như vậy, Ngọc Yên làm sao có thể khôi phục hồn thức?
Lợi dụng lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, A Nhược đã nhanh chóng bỏ chạy, nàng liều mạng chạy về phía cửa.
Nàng đẩy cửa ra, ai biết rằng bên ngoài là biển rộng mênh mông, nàng không kịp phản ứng bèn rơi thẳng xuống biển.
Nước biển lạnh giá trong nháy mắt nhấn chìm nàng, nàng dùng sức giãy giụa, nhưng vừa rồi nàng rơi xuống quá nhanh, nên đã bị bị sóng đẩy ra xa.
Nàng choáng váng tưởng chừng mình sắp chết.
Còn Ninh Vu, người đang thất thần suy nghĩ, chợt nhớ ra rằng hắn dùng phép di chuyển đến Tây Hải, bởi vì nó là nơi gần với Cửu Vương điện nhất, hắn mong nàng có thể khôi phục lại hồn thức.
Vì vậy, khi A Nhược chạy ra ngoài thì không có tiếng động nào, hắn hốt hoảng lao ra thì thấy nàng bị sóng đẩy ra xa.
Hắn lập tức cứu nàng, hắn hong khô quần áo cho nàng, sau đó xé rách y phục đắp lên cho nàng.
Nhưng chỉ một động tác như vậy đã khiến nàng lầm tưởng rằng hắn đang định giở trò đồi bại nên sợ hãi tát vào mặt hắn.
Cái tát này đối với Ninh Vu mà nói cũng không đau.
Nhưng lại khiến tim hắn như bị dao đâm vào.
Có lẽ lời nói của mẫu thân hắn đã ứng nghiệm: Sớm muộn gì con cũng sẽ hối hận.
Đầu hắn trống rỗng trong giây lát, như thể hắn đã đánh mất chính mình.
"Ta đưa nàng về." Một lúc sau hắn trầm giọng nói.
Ninh Vu đưa nàng trở về phòng lập tức phát hiện có điều không đúng, hắn ngửi được mùi yêu khí, liền đá cửa phòng của Diệp Hành Nguyên, chỉ thấy hắn ta y phục đã cởi ra đang mê mang nằm ở trên giường.
Hắn có thể nhìn thấy được hắn ta là bị quỷ kỹ nhập thân, may mắn vẫn chưa làm gì, cho nên hắn ta vẫn còn sống.
"Hành Nguyên..
huynh ấy làm sao vậy?" Nàng lắp bắp hỏi.
Ninh Vu không đành lòng nói cho nàng biết sự thật: "Chỉ là bị bệnh hoang tưởng thôi."
A Nhược rất lo lắng: "Hoang tưởng? Vậy thì phải làm sao, để ta đi tìm đại phu."
Nàng vội vàng chạy ra ngoài, nhưng trấn Lương Phong hiện tại không được yên ổn lắm, hắn lo nàng gặp nguy hiểm nên ngăn lại: "Ta biết một số biện pháp, ta có thể chữa khỏi bệnh cho hắn."
"Ngươi có thể chữa trị sao?" A Nhược do dự.
* * *
"Tiên tử, đừng đi." Diệp Hành Nguyên kêu lên một tiếng, nhưng vừa mở mắt ra liền nhìn thấy A Nhược trước mặt, sắc mặt không tự chủ được liền thay đổi: "A Nhược, muội..
muội tại sao lại vào đây, Không phải đã bảo muội ở trong phòng chờ ta sao?"
A Nhược không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng đi tới nắm tay hắn: "Hành Nguyên, huynh vừa rồi ngã bệnh, là vị công tử này cứu huynh."
Khi Diệp Hành Nguyên quay đầu và nhìn thấy Ninh Vu, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, giống như bị đẩy vào hầm băng, hắn không tự chủ được rùng mình, hắn không dám nhìn vào mắt Ninh Vu, hắn ta cảm thấy người nam nhân này dường như nhìn thấu mọi thứ của hắn ta.
"Thị trấn này hiện tại không được yên bình, đừng tùy tiện bước ra ngoài." Ninh Vu tạo ra một kết giới, sau đó cho vài thuộc hạ canh chừng ở đó, còn bản thân thì đi tìm Mẫn Húc.
* * *
Mộc Sênh vén áo choàng đen để Giai Hòa đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Giai Hòa không khỏi thắc mắc: "Ngươi quen biết ta sao? Tại sao ngươi lại cứu ta?"
Mộc Sênh sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng cũng không có trả lời nàng, chỉ nhả ra một ngụm khí: "Mau nuốt nó xuống, nàng bị ánh nắng chiếu lên, sẽ khiến nàng bị thương."
Giai Hòa sửng sốt, sau đó liền nghe theo hắn, cười tà mị nói: "Vị công tử này, ta cảm thấy có chút quen mắt, chẳng lẽ chúng ta đã từng gặp qua?"
Mộc Sênh ánh mắt lấp lóe, không dám nhìn Giai Hòa.
"Ồ, thì ra chúng ta đã gặp nhau, ta thực sự xin lỗi, bất kể khi ta còn sống hay với bộ dạng đã chết như bây giờ, thì ta vốn có rất nhiều khách quen, vì vậy ta không nhớ rõ đã từng gặp qua công tử khi nào, chi bằng ngươi gợi ý cho ta biết?"
Mộc Sênh nghe nàng nói ra những lời tự sỉ nhục bản thân mình, ánh mắt hắn đau đớn bi thương, tay cầm gương đồng càng nắm chặt, vết thương càng đau.
Chỉ có nỗi đau thể xác mới có thể làm cho hắn ta cảm thấy tốt hơn.
Giai Hòa thấy hắn đằng nào cũng không chịu trả lời nên cũng thôi hỏi, trên đời này ai cũng có bí mật, hà cớ gì phải ép hắn.
Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ ngoài tuấn tú và khổ hạnh của Mộc Sênh, nàng ta có chút không chịu nổi, khi còn sống nàng ta được nuôi dưỡng để trở thành món đồ chơi yêu thích của nam nhân, và khi đã trở thành quỷ kỹ thì xung quanh nàng luôn là những tên nam nhân xấu xí, vì vậy, lúc này nhìn thấy một nam nhân tuấn tú trước mặt, không hiểu sao trong lòng lại có chút xúc động.
Vì vậy, nàng vươn đôi tay mềm mại thăm dò dưới lớp quần áo của hắn.
"Nàng đang làm gì vậy?" Mộc Sênh ấn lấy tay nàng ta.
Giai Hòa cắn chặt đôi môi đỏ tươi, cố ý giả bộ đáng thương: "Chẳng lẽ công tử không nhận ra rằng một ngụm khí vừa nãy của công tử không thể giúp ta hồi phục được, cổ nhân không phải có câu giúp người giúp cho trót, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên sao? Nếu như ngươi thật lòng giúp ta, chi bằng.."
Đôi môi mềm mại của nàng áp vào tai hắn, nhẹ nhàng nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt tía tay.
Là một người có tu vi, hắn ta biết rằng nếu ở cùng nàng ta nhất định sẽ tổn hại snguyên thần, nhưng nhìn Gia Hòa tươi cười, hắn lại buông cánh tay đang nắm lấy nàng.
Thấy hắn cho phép, Giai Hòa không khỏi cười thầm trong bụng, không biết tên ngốc này từ đâu ra mà đối với nàng ta lại ngoan ngoãn như vậy, chẳng lẽ khi còn sống nàng ta đã phục vụ hắn rất tốt, cho nên hắn mới khó quên?.