Thế là anh lôi ra một chiếc cà vạt bình thường khác màu đỏ sậm, đeo thêm một chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre màu vàng hồng, áo vest caro màu xám nhạt, trên túi ở ngực trái còn để chiếc khăn vuông màu đỏ.
Trông anh từ đầu đến chân đều toát ra sự nghiêm túc đàng hoàng, rất xứng với khuôn mặt đẹp trai ít nói cười của anh, khiến một cô gái chưa trải sự đợi như Hoài Tước phải mở rộng tầm mắt, hóa ra đàn ông sẽ ăn mặc như vậy.
Cô cúi đầu nhìn lại bản thân mình, trên người cô chỉ có duy nhất một áo thun rộng màu trắng và chiếc quần lót của kim chủ ba ba.
“Đừng lo lắng, trước tiên sẽ mua áo váy cho cô, cô phải ăn mặc thật xinh đẹp mới đi ăn nhà hàng được.” Tông Chính Khiêm vỗ nhẹ lên vai cô hai cái.
Anh dẫn cô đi mua rất nhiều quần áo, váy xinh đẹp, thậm chí còn dẫn cô đi thử nội y, nhân viên cửa hàng đo kích cỡ, anh chọn kiểu dáng và màu sắc, đều là chất liệu ren hoặc sợi vại kiểu dáng phù hợp với học sinh cấp ba.
Khi Hoài Tước bên trong thử đồ, thì người nào đó ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, trong đầu anh tất cả đều là hình ảnh cô gái nhỏ mặc nội y.
Hoài Tước cởi xuống chiếc áo thun và chiếc quần cộc của chủ nhà ra, mặc vào chiếc áo lót và quần lót màu vàng nhạt xinh đẹp, trong tay cô còn cầm một đống đồ lót nữ bằng ren màu trắng hình hoa hồng, hoa đào nhỏ.
Vẻ mặt cô nghệt ra, cô không biết chọn cái nào, tất cả đều đẹp biết chọn cái nào đây?
Cuối cùng cô gái nhỏ Hoài Tước ngang nhiên chỉ mặc bộ nội y trên người và kéo chiếc rèm phòng thử đồ ra để gọi người trưởng thành tới quyết định:
“Tôi không biết chọn cái nào, bác tới chọn đi.”
Tông Chính Khiêm hoảng sợ, nhân viên cửa hàng cũng sợ ngây người, cô gái nhỏ này thoáng quá!
“Cô đừng ra đây! Để tôi qua đó!”
Tông Chính Khiêm buồn bực bước đến phòng thử đồ rồi nhanh chóng kéo chiếc rèm lại dưới cái nhìn đầy thâm ý của nhân viên cửa hàng. Anh nghiêm mặt dạy bảo Hoài Tước:
“Đầu tiên, không được ở trước mặt người khác để lộ nội y, thứ hai, cơ thể con gái không thể tùy tiện cho người khác nhìn thấy, còn nữa, không được gọi tôi là “bác”. Dù cô cảm thấy tuổi tôi lớn hơn cô hơi nhiều thì chỉ được gọi tôi là chú mà thôi.”
“Được.” Hoài Tước gật gật đầu, cô hiểu được thế giới bên ngoài có nhiều lẽ thường và quy tắc mà cô không biết, đối với việc học tập để thích ứng, cô không chút kháng cự mà còn biết lắng nghe.