Vòng Tròn Định Mệnh Tình Yêu Anh Và Em

Chương 64: Mọi chuyện còn lại phải trông cậy vào anh rồi.




Văn Lê Vy lên tiếng, phá vỡ không gian yên tĩnh một cách ngột ngạt trên xe.

" Thiên. Em muốn về nhà ba mẹ ở một thời gian."

" Sao tự nhiên lại về bên đó, Em đang không được khỏe. Em ở bên cạnh anh cũng tiện chăm sóc em hơn."

" Anh bận như vậy. những ngày qua ở lại bệnh viện cùng em chắc công việc của anh sớm cũng đã chất thành núi rồi."

" Không sao cả , anh..."

" Thiên."

Anh còn chưa nói hết câu đã bị cô cắt ngang. Anh không thể nào nói tiếp những gì mà mình đang nghĩ.

" Em biết chuyện gì đang xảy ra. Em cần thời gian để suy nghĩ. Chúng ta cùng cho nhau thời gian được không anh?"

Anh hoàn toàn á khẩu trước lời nói của cô. Anh vẫn là muốn giấu mà không giấu nổi. Chỉ muốn cô cứ một đời phẳng lặng ở bên cạnh anh, chẳng mong cầu gì to lớn. Nếu ông trời thương xót ban cho họ một đứa con thì cũng coi như là thêu hoa trên gấm. Còn nếu như không thể may mắn như vậy, thì anh sẽ là người tự tạo tương lai cho mình.

Vẫn có người luôn nói " Một bước đi sai vạn lối tăc, phá bỏ nguyên tắc vạn lối đi". Ngày nay, y học phát triển đến vậy, họ có rất nhiều biện pháp để có con. Nếu như không thể mang thai tự nhiên, họ có thể thụ thai nhân tạo mà. Chỉ cần cô bên anh, đối với anh thế là đủ.

" Thật ra em không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Bác sĩ nói chỉ cần em chịu khó điều dưỡng tốt, thì vẫn có khả năng mang thai bình thường mà."

" Em mệt rồi, không muốn tranh luận nữa. Anh đưa em về bên nhà ba mẹ đi được không?"

Dù trong lòng vạn lần không muốn, nhưng anh vẫn là phải chấp nhận thỏa hiệp với cô. Ngay lúc này, anh không thể chấp nhận được bất cứ điều gì làm tâm trạng của cô tệ hơn nữa.

" Được, vậy tạm thời em cứ ở đó. Anh sẽ đến đón em bất cứ khi nào em muốn trở về."

Anh ra hiệu cho trợ lý Âu quay đầu xe theo hướng về nhà ba mẹ Văn. Ban đầu, hai ông bà cũng khá là ngạc nhiên trước sự trở về của cô. Hai ông bà cứ nghĩ rằng, với tính cách của Lâm Ngạo Thiên, anh sẽ không an tâm để cho ai chăm sóc cô chứ. Nhưng sau khi nghe anh trình bày mọi chuyện, hai người giường như đã hiểu ngọn nguồn của lý do.

" Tiểu Thiên. Nếu con bé đã quyết định như vậy thì tạm thời con cứ để con bé ở đây cho chúng ta chăm sóc."

" Thật ra, con vẫn muốn đưa cô ấy về bên nhà hơn. Con muốn tự tay chăm sóc cho cô ấy con mới yên tâm được."

" Thực ra, cái con bé cần bây giờ không phải là sự chăm sóc. Cái mà con bé cần bây giờ là tự thoát ra khỏi bóng ma của bản thân. Con hãy cho nó thêm chút thời gian."



" Vâng. vậy làm phiền hai bác chăm sóc cô ấy hộ con."

" Nó là con gái bác. Chăm sóc nó là điều đương nhiên. Con không cần khách sáo như vậy."

" Vậy con không làm phiền hai bác nữa, con sẽ ghé lại sau."

Văn Lê Vy ở lại nhà ba mẹ Văn nhưng nỗi buồn trong lòng gần như vẫn không nguôi bớt. Tuy nói là để cho ba mẹ Văn chăm sóc cô, nhưng anh cũng không vì thế mà bỏ bẵng. Anh thường xuyên đưa đồ bổ qua cho cô. Ngày nào cũng đến Văn gia nhiều lúc chỉ vì nhìn cô một chút cho vơi bớt nỗi nhớ, dù là công việc của anh cũng khá bận.

Thời gian đầu, cô còn gặp anh. Qua ít hôm cô còn tìm cách tránh mặt anh. Những lần anh ghé thăm, cô toàn viện cớ mệt, ngủ sớm. Có lúc mới là giữa buổi chiều nhưng cô vẫn nói là ngủ. Biết chắc kiểu gì anh cũng lên phòng tìm mình, cô còn khóa trái cửa từ bên trong.

Những lúc như thế, anh đều lặng lẽ ra về. Anh không phải thằng ngốc, IQ của anh đủ dùng để nhận ra rằng cô đang cố gắng tránh mặt anh. Anh cũng không làm khó cô, không nài nỉ để được gặp cô cho bằng được. Vì anh biết, nếu như anh quá cương quyết, chỉ làm cô khó xử hơn mà thôi. Anh lặng lẽ mang theo cả một thân đầy nỗi nhớ cô trở về.

Hơn ai hết, anh cũng hiểu rằng, cô làm như thế, anh buồn, nhưng bản thân cô còn buồn hơn cả anh. Anh đứng lặng lẽ trước cửa phòng cô không nói gì. Cô bên trong cố gắng kìm nén không để bản thân bật khóc thành tiếng.

Không dưới một lần, cô đã từng nghĩ. Hay là kết thúc. Kết thúc sự giày vò cho cả hai, như thế có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng sự ích kỷ của bản thân không cho phép cô làm vậy. Cô yêu anh, yêu hơn chính bản thân mình. Nhưng chính cũng vì yêu mà sinh ra lo sợ. Vì yêu mà sân si. Vì yêu nên không muốn người mình yêu phải chịu thiệt thòi. Cô phải làm sao mới tốt. Làm sao đây.

Mỗi người trong chúng ta đều biết, yêu đương là chuyện của hai người. nhưng chia tay lại chỉ là chuyện của một người mà thôi. Dù biết rằng, hệ lụy sau đó là cả hai người cùng đau khổ. Nhưng sợi chỉ hồng vốn mong manh, chỉ cần một bên muốn cắt đứt, thì bên còn lại nếu muốn nối, cũng chỉ sợ là không nổi.

Hôm nay là một ngày cuối tháng ba. Đã gần một tháng kể từ khi cô chuyển về ở với ba mẹ. Thời tiết cuối xuân thật là đẹp. Nắng vàng nhưng không quá gắt, cảm giác ấm áp đã dần thay thế cho cái rét ngọt đầu xuân. Nhiều sắc thái của màu xanh đua nhau chen mắt, đủ để thấy sự sống được ấp ủ trong mùa đông, đến mùa xuân đã phát triển thịnh vượng như thế nào.

Dưới nhà, một con vẹt đúng nghĩa trong Suy nghĩ của Văn Lê Vy vừa đến. Bạch Quỳnh An vẫn không bao giờ biết được những suy diễn xấu xa của cô bạn yêu quý của mình. Cô ấy vẫn còn đang bô bô cái miệng nhỏ của mình với mẹ Văn.

" Bác gái, Vy Vy vẫn còn đang trên lầu à."

" Ừ, con bé rất ít khi ra khỏi phòng, con lên đó, chịu khó nói chuyện với nó nhiều một chút."

" Vâng, bác gái. Con lên đó nhé."

Chỉ một phút sau cuộc trò chuyện. "Cạch". Tiếng cửa phòng Văn Lê Vy mở ra. Chẳng cần nhìn lại, cô cũng biết người vừa vào là ai.

" Công ty hôm nay rảnh lắm sao mà cậu đến đây giờ này."

Bạch Quỳnh An chu mỏ lên vẻ hờn dỗi." Cậu còn mặt mũi mà nhắc đến công ty với mình. Mình sắp bị công việc bức điên rồi. Cũng phải kiếm cớ để mà trốn việc chứ."

" Vậy xem ra sau đợt này, mình cần phải sàng lọc nhân viên trong tập đoàn rồi."



" Cậu còn dám sa thải sao? Nào nhanh lên. Bà đây sắp bị cậu hành chết rồi. Dù sao mình có ở nhà thì Thừa Chấn cũng sẽ nuôi mình."

Bạch Quỳnh An vừa hết câu, tâm trạng của Văn Lê Vy như trùng thẳng xuống. Cô nàng biết mình lỡ lời nói hớ. Nhưng biết sao được, lời nói đã nói ra rồi thì làm sao mà thu lại được nữa.

" Vy Vy, mình.."

" Mình không sao. Ổn, vẫn ổn mà.. Cậu và anh Thừa Chấn vẫn ổn chứ?"

" Ổn, rất ổn là đằng khác, nhưng mà còn cậu thì sao? Cậu định tránh mặt Lâm Ngạo Thiên đến bao giờ nữa."

" mình không phải muốn trốn tránh anh ấy. Mình là đang muốn trốn tránh bản thân mình. Mình không biết khi gặp anh ấy, mình sẽ phải cư xử với anh ấy như thế nào? Mình sợ, mình sẽ mềm lòng mất."

" Nhưng vì sao cậu lại trốn tránh. Cậu yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu cậu rất nhiều. Cậu làm như vậy, người chịu giày vò nhiều nhất chỉ là bản thân cậu mà thôi."

" Mình biết anh ấy yêu mình. Nhưng vì yêu nên mình càng không thể ích kỷ được. Người đàn ông tốt như Ngạo Thiên, anh ấy xứng đáng có một tình yêu trọn vẹn. Chứ không phải thứ tình yêu méo mó, khiếm khuyết như muốn mình. Mình.... mình.."

" Văn Lê Vy. Cậu tỉnh táo lên cho mình. Yêu là yêu. Không yêu là không yêu. Làm gì còn kiểu phân biệt như cậu."

" Mình... Mình. Bây giờ mình phải làm sao mới tốt đây."

Cô nói đến đó, nước mắt đã không kiềm được mà ướt nhòe cả khuôn mặt. Thật sự đúng là người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì sáng tỏ. Bạch Quỳnh An chỉ biết vỗ về cô, an ủi cô. Có lẽ những mất mát mà cô vừa trải qua đã khiến cô hình thành nên một bóng ma tâm lý.

Một người con gái với đầy dự định cho tương lai, háo hức chờ một tổ ấm mới. Chỉ sau một biến cố mà mất đi đứa con của mình. Giờ còn đối mặt với nguy cơ, tương lai khó có thể trở thành một người mẹ đúng nghĩa. Nếu đổi lại là bất kỳ ai thì cũng đều sẽ khó mà nhất thời có thể chấp nhận nổi. Nhưng mấu chốt ở đây là cô cần bao nhiêu thời gian mới có thể chấp nhận sự thật để mở lòng mình ra đây.

" Nếu khóc có thể làm cậu thấy thoải mái thì cậu hãy khóc nhiều vào. Nhưng khi khóc xong cậu hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Dù là cậu muốn chấm dứt hay tiếp tục, thì Lâm Ngạo Thiên cũng có quyền được biết phải không? Cậu không thể cứ lẳng lặng mãi như vậy được."

Trước những lời nói đầy tính thuyết phục của Bạch Quỳnh An, Văn Lê Vy chỉ biết gật đầu. Có lẽ vì phải kìm nén quá lâu nên Bạch Quỳnh An chỉ vừa nhắc đến cô đã không kìm lòng được mà khóc như một đứa trẻ. Những muộn phiền cứ thế theo những giọt nước mắt mà trút ra được phần nào, cô cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đã bao nhiêu lâu rồi, có lẽ là từ tỉnh lại ở bệnh viện, cô không hề có một giấc ngủ ngon. Những giấc ngủ của cô luôn vô cùng mộng mị. Nếu không phải bị những cơn ác mộng đánh thức, thì nó cũng rất chập chờn và không được sâu giấc.

Bạch Quỳnh An chỉ biết lắc đầu thương cảm. Không có khó khăn nào không thể vượt qua. Chỉ sợ bản thân bị gục ngã bởi chính vết thương lòng. Một người luôn sáng suốt, thông minh và quyết đoán như Văn Lê Vy cũng không ngoại lệ. Những con số khô khan và hách não, có thể được Văn Lê Vy giải quyết chỉ trong vòng một nốt nhạc. Nhưng khi đứng trước những rắc rối trong chuyện tình cảm, đứng trước những vết thương lòng. Cô ấy cũng chỉ bình thường như bao nhiêu người con gái khác.

Bạch Quỳnh An nhẹ nhàng rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho Văn Lê Vy nghỉ ngơi. Cô thầm cảm thán trong lòng.

" Lâm Ngạo Thiên, tôi chỉ giúp anh được đến đó. Còn lại, phải trông cậy vào bản thân anh rồi. Hy vọng anh không làm tôi thất vọng, nhanh chóng kéo cậu ấy thoát khỏi bóng ma tâm lý đang giày vò cậu ấy hằng ngày hằng giờ kia."