Lâm Ngạo Thiên sau khi từ đồn cảnh sát thì trực tiếp trở về bệnh viện. Anh không hề muốn lãng phí một chút thời gian nào bên ngoài. Cô có thể sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Anh muốn rằng sau khi cô tỉnh dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy sẽ là anh.
" Cảm ơn cô, Quỳnh An. Giờ cô có thể về được rồi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy."
" Không có gì. Vy Vy là bạn tôi. Nếu cô ấy tỉnh lại, anh có thể liên hệ với tôi được chứ."
" Tất nhiên được, tôi sẽ làm như vậy."
Bạch Quỳnh An rời đi, trả lại không gian tĩnh lặng giành cho hai người. Nhưng sự tĩnh lặng như thế này thì cũng đáng sợ quá rồi. Tĩnh lặng đến mức, nghe rõ từng tiếng" bíp" của máy đo nhịp tim phát ra. Mỗi tiếng động của máy móc bây giờ, chẳng khác gì một lần giày xéo lên trái tim của người chờ đợi như anh.
Ở một thế giới mà bản thân Văn Lê Vy đang tưởng ra. Từ ngày cô hôn mê, cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới mà mình tạo ra không muốn tỉnh lại. Trong thế giới đó, yên bình hệt như cô đã từng mong ước. không gian mơ mộng với muôn loài hoa khoe sắc, tô điểm thêm cho những rặng liễu xanh mướt, trải dài vô tận. Hòa hợp một cách đến lạ
Ở trong thế giới đó, cô và bé con cùng nhau nô đùa, cùng nhau thả hồn trên những thảm cỏ. Đột nhiên gió lớn quá, thật lớn. Bé con đang dần dần rời xa cô.
" Không, bé con. Con đi đâu vậy. Quay về đây với mẹ đi."
" Mẹ ơi. Duyên phận mẹ con chỉ đến đó. mẹ trở về đi. Có người cần mẹ hơn con."
Không gian bỗng trở nên hỗn độn, cô không còn xác định được phương hướng mà mình cần bước tiếp. Trong mơ hồ, cô nghe thấy tiếng người gọi mình, giọng nói này nghe quen quá, thật sự rất quen.
Lâm Ngạo Thiên đang mải giải quyết một số việc của công ty trên máy tính. Tiếng " Bíp" phát ra từ máy đo nhịp tim ngày một nhanh và lớn hơn, kéo anh ra khỏi công việc. Anh đến bên cô. Là cô đang khóc, dù cô không mở mắt nhưng nước mắt từ khóe mắt cứ thế tuôn rơi. Cô đang thấy điều gì mà cô đau lòng thế kia. Toàn bộ ngũ quan trên gương mặt cô giường như muốn nhíu hết cả vào một cục.
" Tiểu Vy, em tỉnh lại đi. Em đừng làm anh sợ."
" Tiểu Vy."
" Tiểu Vy."
Anh không ngừng cất tiếng gọi. Ngày hôm nay biểu hiện của cô thật không bình thường. Anh nhấn chuông gọi bác sĩ ở ngay đầu giường. Rất nhanh chóng, bác sĩ phụ trách đã có mặt tại phòng bệnh. Sau khi thăm khám kỹ lưỡng cho cô, ông ôn tồn giải thích.
" Bệnh nhân không sao. Chắc là do chấn động về tâm lý thôi. Nhưng có điều, những dấu hiệu này cho thấy bệnh nhân sẽ rất nhanh chóng tỉnh lại. Người nhà yên tâm.'
" Cảm ơn bác sĩ".
Niềm vui trong anh giờ đây như vỡ òa. Ông trời giường như đã nghe thấu lời cầu nguyện của anh rồi. Cô sắp tỉnh lại. Sắp tỉnh lại rồi. Ngón tay của Cơ bắt đầu động đậy. Cô cố gắng nhíu hàng mi nặng trĩu vì ngủ quá lâu. Ánh sáng từ căn phòng hắt vào khiến cô chói mắt vì nhất thời không quen. Cô mở hé từ từ đôi mắt của mình ra để cảm nhận ánh sáng.
" Tiểu Vy."
" Tiểu Vy, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Cảm ơn em đã tỉnh lại."
Cô nhìn người đàn ông trước mặt. Thì ra là người đàn ông mà cô đã dốc hết toàn bộ sức bình sinh vốn có để yêu thương. Thì ra tiếng nói ngày đêm cô vẫn nghe được không phải là trong mộng, mà là anh đang tha thiết gọi cô. Nhưng vì sao, trông anh bây giờ tiều tụy đến vậy. Đầu tóc không còn được chải chuốt gọn gắng, mắt hằn đầy những tơ máu. Trên cằm anh, lún phún những sợi râu còn chưa cạo sạch sẽ. Anh gầy đi trông thấy.
Rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu rồi, trong suốt quãng thời gian đó anh luôn ở bên cạnh cô sao? Vì sao trông anh tiều tụy đến vậy? Rất nhiều câu hỏi đang cần lời giải đáp xoay quanh đầu cô lúc này. Cô mệt mỏi cất tiếng nói. Giọng nói trong trẻo của cô vì nằm lâu ngày mà giờ đây vừa yếu vừa khàn làm cho anh không khỏi thương xót.
" Thiên, em ..đã nằm ...ở đây... bao nhiêu lâu rồi?"
" nửa tháng, em đã nằm ở đó nửa tháng rồi."
" Em xin lỗi... Con của chúng ta... Em đã không bảo vệ.. được nó."
Cô càng nói, thì giọng càng nghẹn lại. Nước mắt cứ thế mà tuôn xuống ướt đẫm cả một mảng gối. Anh ôm lấy cô trong vòng tay của mình. Không phải chỉ đơn giản là muốn an ủi cô. Anh còn muốn che giấu đi những giọt lệ của mình. Vào giờ phút này anh không cho phép mình yếu đuối. Nếu anh cũng yếu đuối thì cô sẽ suy sụp mất.
Anh cũng đau lòng lắm chứ, nó cũng là con anh mà. Anh đã cùng cô ngày ngày mong ngóng nó chào đời, cùng cô xây dựng nên tổ ấm nhỏ của riêng anh và cô. Nhưng chính anh bây giờ lại đi nén lại những cảm xúc bi thương của mà an ủi cô. Vì hơn ai hết anh hiểu, bản năng của một người mẹ khi mất đi đứa con của mình còn đau lòng hơn anh gấp bội.
" Không phải lỗi của em. Là anh không tốt, không bảo vệ được mẹ con em."
" Là do anh, tất cả do anh."
Bàn tay anh ôn nhu vỗ về tấm lưng yếu đuối, mỏng manh của cô. Anh cảm nhận được bờ vai cô đang run lên vì nức nở. Anh cố gắng ôm chặt lấy cô như muốn khảm cả cô vào thân thể của anh. Anh chỉ sợ, anh chỉ cần buông lỏng tay cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh. Cô cứ thế mà nức nở trong lòng anh cho đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Anh nhìn người phụ nữ trong lòng mà không khỏi chua xót. Mới có mấy ngày cơ chứ. Cách đây nửa tháng, họ còn cùng nhau hân hoan đếm ngược từng ngày chờ đợi sự xuất hiện của một thành viên mới, sự kết tinh tình yêu của hai người. Chỉ sau nữa tháng giờ chỉ còn là quá khứ. Người con gái ấy giờ này tiều tụy đến kinh ngạc. Làn da trắng sáng ngày nào giờ đã trở nên trong đến nỗi thấy rõ từng mạch gân xanh. Tưởng chừng một cơn gió mạnh cũng đủ cuốn mất thân hình mong manh của cô đi.
Những ngày tiếp theo, dù mọi người vẫn thường xuyên lui tới, bầu bạn với cô, nhưng nỗi buồn trong cô vẫn chẳng thể nguôi ngoai phần nào. Đôi mắt sáng hơn cả bầu trời sao mùa hạ của cô giờ âm trầm như cả khoảng không đêm tối vô định. Cô nằm lại viện thêm một tuần thì bác sĩ cho cô xuất viện. Việc thu dọn đồ đạc đã có thím Trịnh thu xếp. Lâm Ngạo Thiên giúp cô làm thủ tục xuất viện, trước khi về bác sĩ có lưu lại để nói chuyện với anh.
" Bệnh nhân có thể nói tình trạng đã hoàn toàn ổn định. Chỉ có điều..."
" Có gì khó nói sao bác sĩ."
" Bệnh nhân mang thai đã được gần ba tháng, về lý mà nói cái thai cũng đã lớn.. Tuy nhiên bệnh nhân lại bị uống thuốc phá thai vào giai đoạn này, tử cung của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng. Sau này người nhà cần phải lưu ý điều dưỡng cho bệnh nhân thật tốt, nếu không khả năng mang thai sẽ vô cùng thấp."
" Vâng, tôi đã hiểu. Cảm ơn bác sĩ."
Một màn nói chuyện riêng tư này nhưng lại vô tình để Văn Lê Vy nghe hết cả rồi.
Chả là Lâm Ngạo Thiên đi làm thủ tục xuất viện, nhưng lại để quên điện thoại ở phòng bệnh. Trợ lý Âu cần có việc gấp cần anh xử lý nên cô đành mang đến cho anh. Nhưng không ngờ, những điều mà anh muốn giấu cô, cô lại nghe hết rồi. Vì sao mọi việc lại đến nông nỗi này.
Cô cố gắng kìm nén những âm thanh nức nở đang chực phát ra cổ họng. Âm thanh của sự đè nén nghe càng thương tâm hơn. Thà rằng cô có thể khóc lên thành tiếng, như thế có lẽ đỡ bớt phần nào nghẹn ngào trong cô. Trông cô bây giờ thật thê lương. Cô phải làm sao để đối mặt với anh đây. Đôi chân không tự chủ cứ bước một cách vô định, cho đến khi mệt mỏi, cô ngồi lại ghế đá trong khuôn viên bệnh viện.
Lâm Ngạo Thiên sau khi làm thủ tục xuất viện, trở về phòng bệnh thì không thấy cô đâu. Trong phòng bệnh chỉ còn mình thím Trịnh đang loay hoay thu dọn nốt ít đồ đạc.
" Thím Trịnh, Tiểu Vy đâu rồi."
" Văn tiểu thư bảo mang điện thoại cho cậu chủ rồi cơ mà."
" Mang điện thoại cho tôi. Sao tôi không gặp cô ấy. Thím cứ thu dọn đi, tôi đi tìm cô ấy."
Một khắc Văn Lê Vy rời khỏi tầm mắt của anh, anh cũng không thể nào yên tâm nổi. Cô ốm yếu như vậy, những ngày này tâm trạng cô đều không được tốt. Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu. Lòng anh có chút bình ổn lại khi nhác thấy bóng cô đang ngồi tựa xa xăm trên chiếc ghế đá.
" Sao em lại ra đây. Cơ thể còn chưa khỏi hẳn, đừng để bản thân phải mệt."
Cô không nói gì chỉ lặng lẽ quay lại nhìn anh. Trong đáy mắt, nỗi bi thương giường như đã dâng lên đến vô tận. Người con trai này đã yêu cô biết bao nhiêu. Nhưng giờ cô như thế này liệu có thể mang lại cho anh được hạnh phúc trọn vẹn. Cô sẽ chẳng thể cho anh niềm vui được làm ba, sẽ chẳng thể có tiếng cười trẻ thơ trong mái ấm của hai người. Liệu cô có đủ may mắn để được ông trời chiếu cố, ban cho cô và anh sau này một đứa con được không?
" Nào, đi thôi. Chúng ta về nhà."
" Về nhà."
" Phải, về nhà. Anh đưa em về."
Cô như một đứa trẻ nghe theo lời dụ hoặc của anh mà bước đi. Nhưng khuôn mặt đã không kìm được mà đẫm lệ.
Trên chiếc xe hơi sang trọng có tận đến bốn người. Trợ lý Âu và thím Trịnh ngồi hai ghế trước, anh và cô ngồi ghế sau. Nhưng chẳng ai nói với ai lời nào. Cô nhìn vô định ra ngoài trời. Là mưa xuân, mùa của sự sinh sôi, nảy nở. Nhưng sao cô như có cảm giác mình đang dần tàn úa vậy. Cái độ tuổi của cô chẳng phải cũng là xuân xanh sao.
Trước đó không lâu, cô còn nghĩ mình đã có được cả thế giới. Chỉ sau một biến cố, Cô gần như không chấp nhận được sự thật. Vẫn là người đàn ông đó, vẫn yêu cô như vậy. Nhưng liệu cô có tự bỏ qua mặc cảm của chính bản thân mình để cùng cho cả hai một cơ hội hay không.