Lại là một đêm ngon giấc.
Trong mộng.
Nguỵ Anh vừa mở mắt ra liền lập tức cảm thấy cả người mình đều không ổn, người đứng ở trên sườn núi cao cao kia không phải là Ôn Triều béo mập thì còn là ai?
Ôn Triều này là con trai út của gia chủ Kỳ Sơn Ôn thị, lớn lên là một người béo mập, tính tình lại rất là kiêu ngạo, bên người còn luôn dính theo một ả Vương Linh Kiều dáng vẻ kệch cỡm, cả hai hợp lại thật khiến người ta vô cùng kinh tởm. Hơn nữa làm Nguỵ Anh vẫn luôn cảm thấy kỳ quái chính là, Ôn Nhược Hàn này cũng coi như là một mỹ nam, tại sao lại sinh ra một gã con trai khó ưa như vậy?
Nhìn lại, phát hiện chính mình đang ở trong Kỳ Sơn Ôn thị, chung quanh toàn là các đệ tử tiên môn, nhìn sơ qua hình như môn phái nào cũng đều có. Tại sao mình lại ở chỗ này, chẳng lẽ là Hội Thanh Đàm của bách gia? Nhưng trong giấc mộng lần trước không phải đã làm rồi sao? Huống hồ xem tình hình cũng không đúng nha?
Lam Trạm vừa hồi thần liền phát hiện chân mình có chút khác thường, đùi phải hơi không dùng sức được, chắc là bị thương. Lại nhìn sơ đệ tử Cô Tô Lam thị ở xung quanh, mặt mày đều rất là tiều tuỵ, trong lòng lập tức bất an. Đã xảy ra chuyện gì?
Quả nhiên, Ôn Triều vừa mở miệng chính là muốn mọi người nộp kiếm, người tu chân là kiếm không rời khỏi người, sao có thể tự nguyện nộp lên mà không có lý do? Đám người không khỏi xôn xao lên, tuy có người phản đối, nhưng cũng bị hung dữ uy hiếp, đàn áp một phen.
Nguỵ Anh qua lời Giang Trừng vừa nói, mới biết được người đứng bên cạnh Ôn Triều chính là "Hoá đan thủ" Ôn Trục Lưu đại danh đỉnh đỉnh, người này trợ Trụ vi ngược (giúp người xấu làm chuyện xấu), không biết giúp Ôn thị hoá đan của biết bao nhiêu người rồi. Không khỏi nhớ tới cái người tên Ôn Ninh trong giấc mộng lần trước, lá gan hơi nhỏ, tính tình lại không tồi, so với Ôn Triều này thật đúng là một trời một vực.
Rất khó chịu nộp bội kiếm ra, Nguỵ Anh không tự chủ được mà nhìn thoáng qua Cô Tô Lam thị bên kia, kinh ngạc phát hiện Lam Trạm tuy sắc mặt lạnh lẽo đến doạ người, nhưng không nói một lời cũng tháo kiếm giao ra!
Không thích hợp, Cô Tô bên kia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không Lam Trạm sẽ không thế này. Nguỵ Anh không khỏi lo lắng lên.
Lam Trạm cũng rất kinh ngạc đối với việc chính mình 'ngoan ngoãn' nộp bội kiếm lên, nhưng hiện giờ có một việc y có thể khẳng định, Vân Thâm Bất Tri Xứ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Thời gian sau đó Nguỵ Anh và Lam Trạm lại có một nhận thức mới về độ vô sỉ của Ôn Triều, vừa không biết xấu hổ đòi giáo hoá bọn họ, vừa không hề áy náy cướp đoạt thành quả săn đêm, da mặt thật sự là dày vô cùng.
Lại còn rất hay nhằm vào Lam Trạm, Kim Tử Hiên và hắn, trong mộng cảnh dường như ngày nào cũng bị quở mắng trước mặt mọi người, còn không phải vì gã bị mấy người này vượt mặt trong Hội Thanh Đàm bách gia lần trước nên ghim trong bụng hay sao? Thật là bụng dạ hẹp hòi.
Sáng sớm hôm nay mọi người lại bị gia phó Ôn thị xua dậy, giống y như một đàn gia cầm, bị lùa đến một địa điểm săn đêm mới.
Đã nhiều ngày vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với Lam Trạm, vừa lúc này phát hiện y ở cách không xa phía sau hắn, Nguỵ Anh không khỏi cố ý đi chậm thêm một chút. Bỗng nhiên phát hiện tuy rằng y cố gắng đi bình thường, nhưng vẫn có thể nhìn ra chân phải của y hạ xuống đất nhẹ hơn chân trái, giống như không thể dùng sức. Nhất định là bị thương!
Thấy chính mình đi chậm lại để sóng vai đi cùng y, Nguỵ Anh âm thầm cổ vũ, chính mình nhất định phải cố gắng một chút, hỏi thăm y đàng hoàng, giúp đỡ y. Bỗng nhiên một làn gió thơm phức ập vào mũi, Nguỵ Anh ngưng nói, quay đầu nhìn sang phía bên kia, nhất thời ánh mắt sáng lên.
Là túi thơm! Túi thơm chắc chắn có dược liệu! Trước khi tiếp thu 'giáo hoá' của Kỳ Sơn Ôn thị, người Ôn gia sớmđã tước đoạt sạch sẽ mọi thứ dùng để ăn trên người bọn họ, ngay cả sợi lông cũng không chừa lại.
Lam Trạm thấy hắn bỗng nhiên im miệng, nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy, đúng ngay chỗ năm ba thiếu nữ đi cùng nhau, tức khắc môi mím chặt, lại là nữ tử!
Nghe thiếu nữ ở giữa hỏi ai cần túi thơm, Nguỵ Vô Tiện lao vút qua như một cơn gió: "Miên Miên, dành cho ta một cái".
Một cơn sóng nổi lên, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Không biết xấu hổ! Lam Trạm tức giận nói.
Nhìn Nguỵ Anh cùng với thiếu nữ tên Miên Miên kia 'tán tỉnh ve vãn', Lam Trạm dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, bỗng nghe được hắn tự xưng là "Viễn Đạo", không khỏi hừ lạnh: "Chơi chữ nữa".
Miên Miên lúc này mới nhận ra, liền lôi kéo các bạn chạy đi, nghe Nguỵ Anh ở đó kêu to, vẫn ném túi thơm qua, không nghiêng không lệch trúng ngay ngực hắn.
Thấy Nguỵ Anh chơi với túi thơm một cách hăng say, sắc mặt 'Lam Trạm' tối sầm, lẳng lặng hỏi: "Ngươi đối với ai cũng có hành vi lãng tử tuỳ tiện như vậy sao".
Thấy 'Nguỵ Anh' nghĩ nghĩ nói: "Hình như vậy". 'Lam Trạm' rũ mắt, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Ngông cuồng".
Hai chữ này dường như là nghiến răng nói ra, lại mang theo chút tức giận không giải thích được, Lam Trạm lúc này ngay cả một cái nhìn tức giận cũng không thèm cho hắn.
Trong lòng Nguỵ Anh nói thôi xong rồi, Lam Trạm đây là lại ghen. Lam nhị ca ca nha, Tiện Tiện làm vậy đều là vì tốt cho ngươi đó, đùa giỡn với Miên Miên thật ra cũng chỉ là sẵn tiện, không không không, ta cũng không muốn đùa giỡn với Miên Miên, chỉ là muốn túi thơm thôi.
Thấy Lam Trạm miễn cưỡng tăng tốc đi về phía trước, không muốn nhìn hắn nữa, vì không muốn cho y cậy mạnh, làm thương thế nặng hơn, Nguỵ Anh đành phải chính mình ba bước đi thành hai bước, đuổi theo Giang Trừng. Lại thấy Giang Trừng cũng không cho hắn sắc mặt tốt, tức giận nói chuyện với hắn, không khỏi càng thêm chua xót.
Bỗng nhiên nghe một môn sinh bên cạnh thấp giọng nói 'Tháng trước Vân Thâm Bất Tri Xứ bị cháy', không khỏi cả kinh: "Cháy?!"
Giang Trừng mấy hôm nay đã nghe nhiều mấy việc này, ngược lại không làm y kinh ngạc, nói: "Người Ôn gia đốt?"
Nghe môn sinh kia kể người Ôn gia ép Lam gia tự mình đốt tiên phủ của chính mình, Nguỵ Anh nghe thấy nghiến răng nghiến lợi, lại biết Lam Trạm bị gãy chân lúc đang bảo vệ Tàng Thư Các, không khỏi càng thêm đau lòng. Ôn gia thật là khinh người quá đáng!
Đang muốn mặc kệ chính mình vừa mới làm gì, định đi qua cõng Lam Trạm trên lưng, thì thấy Vương Linh Kiều kia diễu võ giương oai đi tới, cầm thiết lạc trên tay vung vẩy như là uy hiếp, oai phong lẫm liệt trách mắng: "Ôn tiểu công tử kêu các ngươi đi tìm cửa động cho tốt, các ngươi đang thầm thì nói gì đó?"
Thế đạo bây giờ, ngay cả một thị nữ bò lên giường cũng có thể đắc ý vênh váo trước mặt bọn họ, không ai bì nổi, Nguỵ Anh dở khóc dở cười.
Đúng lúc này, một bên có người hô: "Tìm được rồi!"
Cảnh trong mơ đột nhiên biến mất.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ
Hôm nay Nguỵ Anh tu luyện cực kỳ nỗ lực, ngay cả Giang Trừng nhìn cũng không tin được.
"Nguỵ Vô Tiện, ngươi làm sao vậy? Bị cái gì kích thích?" Cố gắng như vậy thật không giống hắn.
"Chỉ là đột nhiên cảm thấy mình yếu quá, bảo vệ không được người mà mình muốn bảo vệ". Dùng ống tay áo lau qua loa mồ hôi trên trán, Nguỵ Anh cười nói: "Sư muội, tập cùng không?"
"Cút cút cút, ai là sư muội của ngươi", Giang Trừng ném một cái trừng mắt, thêm một lần nữa khinh bỉ cách xưng hô của Nguỵ Anh đối với hắn, "Ngươi cho rằng ta giống ngươi, ta nỗ lực hơn ngươi rất nhiều".
Tuy nói như thế, nhưng Giang Trừng vẫn lặng lẽ tăng thời gian tập luyện, y cũng không thể bị hắn đánh bại!
Dưới sự dẫn dắt của hai vị sư huynh đứng đầu Nguỵ Anh và Giang Trừng, nhiệt tình tập luyện của toàn bộ Liên Hoa Ổ tăng vọt, ngay cả thần sắc của Ngu phu nhân cũng thư giãn không ít, nghĩ thầm thằng nhóc Nguỵ Anh này cuối cùng cũng làm nên chuyện.
Chỉ sợ bản thân Nguỵ Anh cũng không nghĩ tới, ngay lúc này hắn đang cho mọi người gia tăng tập luyện, thì sau này khi Ôn gia tấn công tới đây giảm được rất nhiều thương vong.
Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lam Trạm không biết trong mộng Vân Thâm Bất Tri Xứ đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành yên lặng thở dài, lại nghĩ tới Nguỵ Anh giống như muốn xin Miên Miên túi thơm, lại nổi lửa giận một hồi.
"Vong Cơ" giọng Lam Hi Thần đột nhiên vang lên.
"Huynh trưởng" Lam Trạm hoàn hồn, gật đầu nói.
"Tuần sau là đến ngày đệ tử các thế gia đến Vân Thâm cầu học, Vong Cơ, ta cần ngươi giúp đỡ". Lam Hi Thần nói, đưa một chồng giấy cho y, "Đây là danh sách của bọn họ, ngươi sắp xếp vị trí phòng khách dành cho bọn họ một chút, ta còn phải xử lý chuyện khác, thúc phụ lại cho chuyện quan trọng cần bàn bạc, Vong Cơ, việc này nhờ người".
"Dạ, huynh trưởng".
Lam Hi Thần yên tâm.
Vì thế, Lam nhị công tử Lam Trạm của Cô Tô Lam thị quy phạm đoan chính, nghiêm khắc quản thúc bản thân, Hàm Quang Quân Phùng loạn tất xuất của tương lai, âm thầm đem vị trí phòng của Nguỵ Anh chuyển tới gần mình nhất. Cùng lúc đó, đối với con trai độc nhất của Giang gia - Giang Trừng Giang công tử, Lam Trạm lặng lẽ đem y chuyển tới chỗ phòng khách dành cho Giang gia cách Nguỵ Anh xa nhất, có thể nói là chân trời góc biển.
Nét bút cuối cùng hạ xuống, Lam Trạm thổi thổi giấy Tuyên Thành, đặt xuống ngay ngắn.