Là ban đêm, tất cả ồn ào náo nhiệt của trần gian đều ẩn nấp trong bóng tối.
Mọi tiếng động đều im ắng.
Trong mộng.
Nguỵ Anh và Lam Trạm lẳng lặng nhìn cái lối vào kia.
Đó là một hốc cây rất là khuất, giấu dưới gốc một cây đa cổ thụ ba người ôm không hết. Lúc trước bọn họ vẫn luôn tìm không thấy, một là cái cửa hang này rất nhỏ, không đến nửa trượng vuông (khoảng 1,5m vuông), hai là đống rễ cây mây thô to chằng chịt dệt thành một tấm lưới kiên cố, chặn ngay cửa hang, hơn nữa trên mặt còn phủ một lớp cành khô lá rụng, bùn đất cát đá.
Đợi đến khi lần lượt những thứ này được chặt bỏ và dọn đi, cái hang sâu hun hút, đen ngòm mới lộ ra. Không nghi ngờ gì nữa, cửa hang này thông đến nơi sâu bên dưới, bọn họ chỉ đứng ở đó đã cảm nhận được một luồng khí lạnh khiến người ta rùng mình ập vào mặt. Thử ném một hòn đá vào, giống như đá chìm đáy biển, không thấy một tiếng vang nào.
Hắn liền biết thằng nhãi Ôn Triều này sẽ không dẫn mọi người đến nơi mà con người nên đến, lại nghe giọng điệu gã sai bảo tiên môn bách gia như là đối với gia phó, đừng nói Kim khổng tước nhịn không nổi, hắn cũng nóng nảy không chịu được.
Nhìn Kim Tử Hiên cố nén lửa giận, vẫn nắm lấy dây mây nhảy xuống, những người còn lại thấy vậy cũng nhảy theo phía sau y, lần lượt tiến vào trong hang sâu. Nguỵ Anh trong lòng thầm thở dài, Ôn gia này thực sự kiêu ngạo, khinh người quá đáng, nhưng bọn họ lại không thể không nhẫn nhịn.
Bội kiếm bị tước đoạt, không cách nào ngự kiếm, bọn họ chỉ có thể lặng lẽ bò xuống, may mà đám dây mây này đủ chắc,. Nguỵ Anh vừa leo xuống vừa tính toán xem hang động này sâu bao nhiêu, lại vừa lo lắng cho Lam Trạm, chân y bị thương, không biết hiện giờ thế nào.
Ước chừng tuột xuống hơn 30 trượng, lòng bàn chân lúc này mới chạm đất, tên nhát gan Ôn Triều ở bên trên kêu lên vài câu xác nhận an toàn mới từ từ ôm Vương Linh Kiều ngự kiếm xuống, mang theo một đám môn sinh và gia phó Ôn thị.
Không muốn nhìn cái bản mặt đắc ý dào dạt kia của Ôn Triều, lại nghe thấy Giang Trừng ở bên cạnh thấp giọng nói hy vọng không phải là thứ gì quá khó đối phó, Nguỵ Anh im lặng, vạn nhất yêu thú nổi lên, chặt đứt dây mây này, bọn hắn cách cửa động xa như vậy, thật đúng là không thể nào ra khỏi.
Bị xua đi vào sâu bên trong hang động, bọn họ đều nổi giận một bụng, trong bọn họ tốt xấu gì cũng có con cháu dòng chính của tiên môn, lại bị xua đuổi lùa đi giống như là súc vật, thật là vô cùng nhục nhã, hận không thể giết chết Ôn Triều ngay lúc này, cùng gã đồng quy vu tận.
Mắt thấy đã đi đến chỗ sâu bên trong động, bóng dáng yêu thú cũng chưa thấy đâu, Ôn Triều thế mà nghĩ ra ý tưởng tệ hại về việc lấy máu ra dụ, lại thấy ả Vương Linh Kiều làm ra vẻ bẽn lẽn chĩa mùi dùi vào cô gái cho hắn túi thơm, Nguỵ Anh vừa định tiến lên thì đã bị Giang Trừng giữ chặt lấy.
Miên Miên hoảng sợ phát hiện cho dù nàng trốn chỗ nào, người ở đó cũng đều tản ra, không khỏi hốt hoảng bỏ chạy, trái phải đều không có chỗ để trốn, lại phát hiện vẫn có hai người bất động như núi, chính là Lam Trạm và Kim Tử Hiên, vội vàng trốn đến phía sau bọn họ.
Ta biết ngay Lam Trạm sẽ không ngồi yên không nhìn đến, nhưng không ngờ thằng nhãi Kim Tử Hiên này thế mà cũng có vài phần can đảm, ngược lại xem như xứng đôi với sư tỷ. Mới vừa nghĩ vậy liền kinh ngạc phát hiện có một môn sinh Lam thị lại muốn túm lấy Miên Miên giao cho Ôn Triều, lại thấy đầu mày Lam Trạm cau lại, một chưởng đánh ra, đánh văng môn sinh này sang một bên.
Tuy rằng Lam Trạm một câu cũng không nói, nhưng vẻ mặt nhìn xuống tên môn sinh kia, không giận tự uy: Cô Tô Lam thị có loại môn sinh như ngươi, thật đáng xấu hổ! So với nói thẳng ra thì càng khiến người ta hổ thẹn hơn.
Trời đất, người này chắc không phải là môn sinh Lam thị giả mạo đấy chứ? Lam gia luôn luôn nghiêm khắc quản thúc bản thân, khoan dung với người khác, làm thế nào có một đệ tử tham sống sợ chết như vậy? Khoan đã, sao người này lại quen mắt như thế, đây không phải là cái người mà hắn đã cứu khi cùng đối phó thuỷ hành uyên hay sao?
Nguỵ Anh ở bên này đang suy nghĩ, thì Lam Trạm bên kia cũng nhận ra Tô Thiệp, tham sống sợ chết thì cũng thôi đi, là lẽ thường tình, nhưng lại lấy tính mạng người khác ra làm tấm chắn, hành vi này quyết không thể dung túng. Vì thế trong lòng y lại tức giận không giải thích được, càng tin tưởng chắc chắn rằng Lam gia tuyệt đối phải kiểm tra kỹ lại người này, phẩm chất không tốt, Lam gia quyết không thể lưu lại!
Mắt thấy sự việc không thể tốt rồi, Nguỵ Anh chỉ thấy chính mình nắm bắt được lời của Ôn Triều, đem tổ tiên nhà gã ra mắng chửi một trận đã đời, mắng như thế thật là thống khoái! Ôn Triều cũng buồn cười, một bên cầm "Ôn môn tinh hoa lục" giảng dạy cho bọn hắn, một bên lại chẳng biết tổ tông nhà mình nói cái gì, lấy đâu ra mặt mũi dạy bọn hắn?
Thật vất vả kích thích cho Ôn Triều chạy ra khỏi vòng bảo hộ, mới vừa bắt lấy hắn định làm gì đó, nhưng không ngờ dưới chân mình chính là thân thể của con yêu thú kia, dưới sự rung chuyển thế mà Ôn Trục Lưu lại cứu được người, biết vậy đã không làm. Tập trung nhìn kỹ, con yêu thú này lại là một con đại vương bát (rùa khổng lồ)!
Lam Trạm ở một bên thấy nguy hiểm, nhìn Nguỵ Anh bình an từ trên lưng yêu thú nhảy xuống dưới, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn chưa thả lỏng xong, đã trơ mắt thấy Nguỵ Anh vì cứu Miên Miên kia, mà trên ngực bị phỏng bởi thiết lạc nóng đỏ, cách xa cũng gần như có thể nghe được âm thanh da thịt cháy, ngửi được mùi thịt khét đáng sợ kia.
Nghe thấy Nguỵ Anh đau đớn hét lên, Lam Trạm hận không thể lập tức chạy qua, có thể khiến Nguỵ Anh chịu không nổi, vết phỏng này đau biết chừng nào. Bất lực chân không đủ sức, không thay đổi được gì, Lam Trạm chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm Vương Linh Kiều, nhớ kỹ gương mặt nữ nhân này, trong lòng nảy sinh ý nghĩ bạo ngược.
Về lý, hành vi bảo vệ Miên Miên này của Nguỵ Anh không sai, nếu bị thiết lạc chọc trúng, thì con mắt của Miên Miên chắc sẽ mù, còn bị huỷ dung cả đời; Về tình, y đau lòng Nguỵ Anh vì cứu nàng mà đưa thân mình vào nguy hiểm, dấu vết này một khi nằm trên người, thì cả đời không xoá được.
Vương Linh Kiều! Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lam Trạm muốn giết người như vậy, lại còn là một nữ nhân!
Ôn Triều sau khi kêu Ôn Trục Lưu cứu Vương Linh Kiều liền mang theo cả đám người bỏ chạy, khi bọn họ vội vàng chạy đến nơi, thì chỉ nhìn thấy đám dây mây mà bọn họ lần mò leo xuống hang động nằm trên mặt đất như một đống rắn chết.
Kim Tử Hiên giận dữ: "Cẩu tặc vô sỉ! Bọn chúng chặt đứt dây mây rồi!" Không có dây mây này, bọn họ căn bản không thể bò lên được vách đất cheo leo này.
Lại có người cả kinh kêu lên: "Bọn chúng chặn cửa hang!" Vừa dứt lời, đã không còn ánh sáng chiếu xuống từ trên cửa hang nữa. Sâu bên trong động, chỉ còn lại có mấy cây đuốc đang cháy, chiếu sáng những gương mặt trẻ tuổi hoang mang mờ mịt, không còn lời gì để nói.
Thấy không còn đường ra, những người còn lại không khỏi hy vọng vào người nhà, nhưng nhận ra hy vọng đó xa vời, người nhà bọn họ đều cho rằng bọn họ ở Kỳ Sơn tiếp thu giáo hoá, hơn nữa người Ôn gia sẽ giải thích sự biến mất của bọn họ như thế nào vẫn là chuyện không biết được.
'Nguỵ Anh' được Giang Trừng đỡ từ từ đi tới, đúng lúc nghe thấy bọn họ nói mấy câu "Không có đồ ăn" này nọ, hắn nói: "Giang Trừng, ở đây có miếng thịt chín nè, ngươi ăn không".
Giang Trừng cả giận nói: "Cút! Thiết lạc kia sao không giết chết ngươi đi. Giờ là lúc nào, thật muốn khâu miệng của ngươi lại".
Nguỵ Anh bĩu môi, nghĩ thầm Giang Trừng vẫn không đáng yêu như thế.
Lại đột nhiên phát hiện đôi mắt nhạt màu của Lam Trạm đang dừng trên người bọn hắn, ngay sau đó lại dừng ở trên người Miên Miên đang khóc thút thít ở phía sau, luôn miệng nói 'Thực xin lỗi', thầm nói toang rồi.
Cố tình chính mình lúc này lại nói: "Nè, đừng khóc nữa được không? Là ta bị bỏng chứ không phải ngươi bị bỏng. Chẳng lẽ còn muốn ta dỗ ngươi ha! Ngươi dỗ ta có được không? Được rồi Giang Trừng đừng đỡ nữa, ta cũng không phải bị chặt chân".
Hắn dám khẳng định, khi hắn vừa nói xong câu đó ánh mắt Lam Trạm càng lạnh lùng hơn. Trong lòng hắn cười khổ, Lam Trạm à Lam Trạm, lần sau ta nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt, đừng nhìn như vậy, ánh mắt này lạnh đến sợ luôn á.
Nội tâm Lam Trạm chua xót, y rất hy vọng người lúc này đứng bên cạnh hắn có thể là y, người có thể đỡ hắn cũng là y, nhưng trên thực tế y chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, làm một người đứng xem lạnh nhạt.
Trời không tuyệt đường người, 'Lam Trạm' phát hiện trong hồ có lá phong, chứng minh dưới đáy hồ nước sâu này rất có thể có nguồn nước thông với bên ngoài, cho nên mới mang lá phong từ con suối trong rừng vào trong này, bọn họ liền có hy vọng thoát ra được.
Không hổ là Lam Trạm, dưới tình huống hoảng sợ như vậy còn có thể quan sát cẩn thận như thế. Nguỵ Anh vui vẻ nghĩ, một bộ tỏ vẻ tự hào chung.
Thật vất vả tránh thoát được đợt tấn công của con đại vương bát, khảo sát rõ ràng tình trạng ở đáy hồ, xác định xong kế hoạch chạy trốn, cũng bắt đầu thực hiện, thoạt nhìn mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt, Nguỵ Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, không ngờ phát sinh sự cố.
Yêu thú đã bị hắn dẫn dụ lên bờ thành công, hắn đang vừa quan sát địa hình, vừa nhóm lửa lui về phía sau, đột nhiên, cánh tay bỗng dưng nhói đau, cúi đầu nhìn thấy, lại là trúng một mũi tên.
Hoá ra, vừa rồi tên môn sinh bị Lam Trạm giận dữ nhìn kia nhặt cung tên bị người Ôn gia vứt bỏ lại, bắn một mũi tên về phía con yêu thú. Chắc là thấy nó dữ tợn đáng sợ, hành động nhanh nhẹn, nên tay rung lên, mũi tên bị chệch, bắn vào người hắn.
'Nguỵ Anh' không rảnh đi rút, lại vỗ một chưởng, tạo ra ngọn lửa mới và mắng: "Lui ra! Đừng gây thêm phiền cho ta!"
Nguỵ Anh nhìn, dở khóc dở cười, ta với hắn ta có thù oán hay sao? Lần nào gặp hắn ta cũng có tai ương.
Lửa giận trong lòng Lam Trạm tăng vọt, nhìn cánh tay bị thương của Nguỵ Anh, càng kiên định ý nghĩ người này chắc chắn cần phải kiểm tra kỹ.
Tên môn sinh kia lúc đầu tưởng là một mũi tên trúng ngay chỗ yếu hại của yêu thú, cứu vớt chút mặt mũi hồi nãy, nhưng không ngờ trở nên như vậy, mặt càng thêm tái mét, nhào vào trong nước chạy trối chết.
Thấy Giang Trừng và bọn họ đều đi thuận lợi hết rồi, 'Nguỵ Anh' nhổ mũi tên ra.
Không thể rút! Nguỵ Anh hận không thể đánh cho 'chính mình' một trận, mũi tên này có thể tuỳ tiện rút ra hay sao?
Quả nhiên, mùi máu tươi vô cùng kích thích con yêu thú, cổ nó đột nhiên vươn dài ra, răng nanh mở rộng ra!
'Nguỵ Anh' bên này còn chưa nghĩ ra cách đối phó, thân mình nghiêng về một bên, đã bị ai đó chưởng một phát văng ra ngoài. Rốt cuộc có thể giúp được hắn. Lam Trạm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Là Lam Trạm! Lam Trạm đẩy hắn ra. Nguỵ Anh kinh hãi, trơ mắt nhìn hai hàm răng yêu thú phập lại, cắn vào đùi phải của Lam Trạm.
Chỉ nhìn thôi, mà đùi phải của Nguỵ Anh cũng thấy đau nhói, Lam Trạm thế mà vẫn mặt vô biểu tình như thường, chỉ là hơi hơi nhíu mi, sau đó lập tức bị kéo trở về.
Kéo trở về?! Nguỵ Anh lúc này mới phản ứng lại, vừa định xông lên, không ngờ trời đất đảo lộn, mọi thứ lại tối đen.
Ngày hôm sau.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ
"Đồ chết tiệt, trả Lam Trạm lại cho ta!!!"
Nguỵ Anh còn chưa mở mắt ra, đã gào lên với khí thế ngất trời. Gào xong mới nhận ra mình đã tỉnh lại, nhắm mắt muốn ngay lập tức trở về trong giấc mộng.
Trong đầu sôi nổi hỗn loạn, rối nùi một đống: Vết thương ở chân của Lam Trạm lại tăng thêm, y có ổn không? Lam Trạm hiện giờ thế nào? Chính mình rốt cuộc có cứu được y trở về hay không chứ?
Nhắm mắt lại hồi lâu cũng ngủ không được, Nguỵ Anh giận dữ: "Đây là cái mộng cảnh quỷ quái gì chứ, mơ có một nửa như vậy rồi ngưng hay sao? Tốt xấu gì ngươi cũng phải nói cho ta biết cuối cùng tức phụ của ta có được cứu ra hay không chứ!!!"
Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Tô Thiệp cảm thấy hôm nay Lam nhị công tử có điểm kỳ lạ, không biết có phải ảo giác của gã hay không, gã luôn cảm thấy ánh mắt Lam nhị công tử nhìn gã làm cho da đầu gã tê dại, cả người lạnh căm căm.
Người bên cạnh Tô Thiệp lặng lẽ huýnh huých gã, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có phải làm gì chọc tới Nhị công tử rồi không?"
"Không có mà" Tô Thiệp không hiểu ra sao, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ hy vọng Nhị công tử đừng nhìn gã như vậy nữa, gã thấy hoảng.
Lam Hi Thần hiển nhiên cũng phát hiện ra ánh mắt bất thường này, nhìn ánh mắt có thể nói là lạnh băng của Lam Trạm nhìn về phía Tô Thiệp, không khỏi nghĩ đến người này làm gì chọc đến Vong Cơ hay sao? Vong Cơ rất hiếm khi căm thù một người như vậy, cho nên tất nhiên cũng xếp Tô Thiệp vào đối tượng quan sát trọng điểm.
Còn chưa hồi phục tinh thần khỏi ánh mắt của Lam Trạm, Tô Thiệp lại đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Lam đại công tử nhìn gã cũng bất thường lên.
Tô Thiệp: "......"
Ta đột nhiên bị hai đại công tử liệt vào đối tượng quan sát trọng điểm, ta rất hoảng sợ nha.