[Vong Tiện] Phi Lai Hoành Tử

Chương 7




Trần Tình vừa bị người ta nắm lấy, oán khí trên người Ngụy Vô Tiện đột nhiên tăng vọt, đánh bật lại Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ lui về phía sau vài bước, lại lần nữa tiến lên, bắt lấy cổ tay cầm sáo của đối phương, vận linh lực lên, quát: "Ngụy Anh, dừng lại!"

Đầu óc Ngụy Vô Tiện tỉnh táo lại, lửa giận tiêu tán đi một chút, nhưng cơn căm hận tràn đầy phẫn uất bởi đám Ôn gia kia vẫn nghẹn ở ngực, hắn quay đầu lại, đôi mắt tràn ngập tơ máu hung tợn nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ, lạnh lùng nói: "Ngươi kêu ta dừng lại?"

"Ngụy Anh, môn sinh Ôn thị đều đã chết, không thôi động oán khí nữa." Lam Vong Cơ nhận ra trạng thái của hắn không ổn, nhẹ giọng nói chuyện với hắn, đồng thời truyền linh lực của mình qua cổ tay vào trong cơ thể hắn.

Thân thể Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, tựa hồ bây giờ mới hoàn hồn lại, ánh mắt từ lãnh lệ chuyển thành mờ mịt: "Đã chết rồi?"

Bất quá một lát sau, hắn nhanh chóng tránh thoát khỏi tay Lam Vong Cơ, lui sang bên cạnh vài bước: "Ta không có việc gì, không cần truyền linh lực cho ta."

Nói xong, hắn không đợi Lam Vong Cơ nói gì nữa, lại nhìn xung quanh một chút, quả thật không còn người Ôn gia nào còn sống, nhất thời cảm thấy rất hài lòng, lại búng tay một cái, triệu ra hung thi, đem thi thể của những tên Ôn gia kia kéo đi, cười phân phó nói: "Tuy rằng thực lực chỉ ở mức trung bình, nhưng ít ra có còn hơn không. Như thường lệ, phơi xác ba ngày. "

Lam Vong Cơ nhìn hắn khống chế hung thi một cách thuần thục như vậy, hai tay bất giác nắm chặt lại.

Lúc trước, những người Ôn gia kia đều chết như vậy sao? Thảo nào chỉ một mình hắn liền có thể đối phó được nhiều tu sĩ Ôn gia phẩm cấp cao như vậy.

Oán khí tổn thân, Ngụy Anh hiện giờ lại còn có thai, tất nhiên hao tổn lại càng nặng nề hơn. Tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục như vậy!

Nhưng y lại nhớ đến những lời nói của Ngụy Vô Tiện trong quân trướng, hắn vô cùng bài xích khi đề cập tới vấn đề quỷ đạo này. Lam Vong Cơ nhất thời không biết nên khuyên hắn như thế nào, sắc mặt hiện ra vài phần rối rắm.

"Sao vậy, Lam nhị công tử? Bị ta dọa sợ rồi à?" Nhìn y cứ im lặng không lên tiếng, trong lòng Ngụy Vô Tiện trào lên chút bi thương không biết đến từ đâu, bật cười tự giễu, nổi lên suy nghĩ "quả nhiên là như thế".

Lam Vong Cơ lập tức trả lời: "Không phải."

Ngụy Vô Đễ thờ ơ xoay xoay Trần Tình, chế nhạo một tiếng: "Cũng đúng, Lam công tử kiến thức rộng rãi, tất nhiên sẽ không bị trận chiến như vầy dọa đến. Nói vậy, thái độ như thế chính là vì nhìn không vừa mắt ta rồi. Vẫn muốn khuyên ta từ bỏ quỷ đạo sao?"

Lam Vong Cơ do dự một lát, vẫn nói: "Ngụy Anh, ta không hiểu nhiều về đạo này, nhưng oán khí sẽ tổn hại đến tâm tính, nhập đạo quá sâu, sẽ có hại cho thân thể."

"Chuyện này không cần Lam nhị công tử quan tâm." Ngụy Vô Tiện cười khẽ một tiếng, xoay người đi về phía doanh trại, "Thân thể của ta, ta tự mình rõ ràng. Về phần tâm tính, tin vào tâm tính của ta, tất nhiên sẽ tin ta thôi, không tin thì ta cũng không cưỡng cầu. Quỷ đạo vốn tàn khốc thị sát, nếu ngươi cảm thấy tâm tính của ta cũng tàn nhẫn khát máu như vậy, thì cũng không sao cả. "

Lam Vong Cơ trong lòng đau đớn, đi nhanh vài bước bắt lấy tay hắn: "Ngươi không phải."

Ngụy Vô Tiện nhíu nhíu mày, lần thứ hai giãy tay ra: "Được, ta tạm thời tin những gì ngươi nói là thật. Nhưng ngay cả như vậy, ngươi không nhất thiết phải tìm cách tiếp cận của ta như vậy. Lam nhị công tử, kỳ thật ngươi không cần phải quan tâm đến ta. Mặc dù ta bị mất trí nhớ, nhưng đám người Ôn gia ta không thể không giết, càng không muốn để cho bọn họ chết thống khoái như vậy, cho nên chuyện giống như hôm nay, sau này sẽ càng nhiều hơn nữa, còn có thể càng quá đáng hơn. Bây giờ ngươi đã nhìn không vừa mắt, về sau chắc chắn càng không thể chấp nhận được nữa. "

Mặc dù hắn đang cười, nhưng trong mắt lại là một mảnh tĩnh lặng, không hề có ý cười, những cơn sóng to gió lớn đang nổi lên trong lòng cũng bị hắn cưỡng chế đè xuống.

Hắn quả nhiên không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào người này. Lam gia bọn họ gia quy sâm nghiêm, nghe nói là chính phái nhất, chắc là không thể dung nạp được mình. Ngụy Vô Tiện hiện tại không có thời gian suốt ngày cùng người khác tranh luận như vậy, chi bằng sớm ngày tách ra, miễn cho sau này còn phải cả ngày tranh chấp, làm cho đôi bên càng khó coi.

Cũng may mình không bị lún sâu, còn có cơ hội thoát thân. Nếu không sẽ giống như trước kia, không mai mối, không hôn lễ, không danh phận đã cùng người ta kết khế. Sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, nguy hiểm trăm bề như ở Loạn Táng Cương, hắn cũng không nỡ bỏ đứa nhỏ trong bụng, cường chống vượt qua, khi nhìn thấy người này cư nhiên ngay cả một chút oán hận cũng không có, mình thật đúng là ngốc không biên giới mà.

Tay Lam Vong Cơ run rẩy, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ khủng hoảng, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể một lần nữa nắm chặt lấy tay Ngụy Vô Tiện, không cho hắn tránh thoát. Truyện được cập nhật sớm nhất tại www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Ngụy Vô Tiện nhíu mày lại: "Ngươi buông ra."

"Không buông." Lam Vong Cơ lập tức giải thích: - Ngụy Anh, ta không phải nhìn không vừa mắt quỷ đạo, chỉ là... ta lo lắng cho sức khỏe của ngươi. "

"Ta nói rồi, ta rất khỏe, không gặp tổn hạn gì." Ngụy Vô Tiện không kiên nhẫn nói, "Lúc trước vừa ra khỏi nơi đó, ta vẫn cảm thấy rất khỏe. Bây giờ vẫn thấy như vậy, cho nên ngươi không cần lo lắng. "

Lam Vong Cơ không biết hắn đã từng ở nơi nào, nhưng cũng biết nhất định là nơi hiểm ác, nhất thời càng đau lòng thêm: "Sau này có ta, sẽ không để cho ngươi một mình gánh vác nữa."

"Ngươi có thể làm gì? Ta nói trước, ta sẽ không từ bỏ quỷ đạo. " Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất bất lực, chỉ đành nói lời tàn nhẫn hơn: "Lam nhị công tử, sao ngươi cứ thích quản ta quá vậy? Với điều kiện của ngươi, tùy tiện vung tay đều có thể tìm được một đạo lữ tốt hơn ta, sao cứ thích gây khó dễ cho mãi thế?"

Nghe đến đây, Lam Vong Cơ lại càng hoảng hốt: "Ta và ngươi đã có hài tử, sao ta có thể bỏ rơi ngươi?"

Lời vừa nói ra, y liền biết không xong rồi, vừa định giải thích thì đã bị cắt ngang.

"Ha, lộ tẩy rồi sao? Vậy ý của ngươi là, nếu không có hài tử, ngươi sẽ bỏ rơi ta sao?" Ngụy Vô Tiện trong lòng lạnh lẽo, không khỏi cười lạnh ra tiếng, "Vậy cần gì phải làm vậy? Ta không cần một người ở bên ta chỉ vì hài tử đâu. "

Một cổ tức giận nổi lện trong lòng Lam Vong Cơ, nhưng rất nhanh liền tiêu tán, thay vào đó là bi ai không thể xua tan được, có chút vô lực buông tay ra: "Ngụy Anh, ngươi... trong mắt ngươi, ta chính là như vậy sao?"

Nếu như y vẫn cứng rắn khuyên mình từ bỏ quỷ đạo, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ kiên trì chơi tới cùng với y. Nhưng thấy y yếu thế như vậy, Ngụy Vô Tiện lại bình tĩnh hơn không ít, cảm thấy trong tim đau nhói: "Ngươi... Khụ, ta không có ý đó. Ta chỉ muốn nói, ta sẽ không từ bỏ quỷ đạo, ngươi không cần khuyên ta nữa. Không phải là ta không tin ngươi. "

Hắn rốt cục cũng có thể bình tĩnh nói chuyện cùng mình, tâm tình khó chịu của Lam Vong Cơ cũng giảm bớt một chút, trầm giọng nói: "Ta không khuyên từ bỏ. Nhưng Ngụy Anh, để ta giúp ngươi, được không?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Giúp ta cái gì? Hoàn thiện quỷ đạo?"

Lam Vong Cơ nói, "Giúp ngươi điều dưỡng thân thể."

"Ta nói rồi, thân thể của ta rất tốt. Về hài tử, ngươi cũng không cần lo lắng, ba tháng nay nhóc con này đều không có việc gì, khỏe mạnh vô cùng, sau này lại càng không cần lo lắng." Nhắc đến hài tử, Ngụy Vô Tiện nhịn không được sờ sờ lên bụng của mình, nụ cười cũng nhu hòa hẳn lên. Oán khí lạnh lẽo vừa nãy cũng phai nhạt hơn phân nửa, cả người ấm áp như gió xuân.

Lam Vong Cơ là lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong bộ dạng như vậy, trong lòng cũng nhu hòa hẳn lên, nhịn không được mà tới gần một chút, thấy vừa lúc bên cạnh có bụi cây che chắn, y liền lấy hết dũng khí đưa tay ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Không cần phải cậy mạnh. Trong mọi trường hợp, cơ thể luôn luôn phải được điều dưỡng. Ngươi đã nói, chuyện của hài tử, sẽ cùng ta thương lượng. "

Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút không được tự nhiên mà ngọ nguậy một chút, quanh chóp mũi tựa hồ phản phất khí tức hàn mai nhàn nhạt, hẳn là tín hương Càn Nguyên của Lam Vong Cơ, cảm thấy rất thích, cũng không muốn tránh thoát nữa, ngược lại nép người gần hơn vào vòm ngực của y, bĩu môi nói: "Rõ ràng đây không phải là mục đích của ngươi! Nói tới nói lui, vòng vo qua lại, ngươi chỉ là lấy đứa nhỏ này làm cái cớ để quản ta. "

"Ngụy Anh, đối với ta mà nói, ngươi quan trọng hơn." Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng may mắn vì đã nói dối, nhận lấy đứa nhỏ này, nếu không ngay cả cái cớ giúp Ngụy Vô Tiện điều trị thân thể cũng không có.

Người này cư nhiên lại có thể nói những lời tình tứ như vậy!

Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút không thể tin được, không hiểu sao có chút thụ sủng nhược kinh. Chẳng lẽ hắn thật sự thích mình sao?

Lão tổ à, lụm lại cái "giá" mà người làm rớt kìa!!!

Đang vô cùng cảm động, vốn định ngẩng đầu nói hai câu đùa nghịch với cha đứa nhỏ, Ngụy Vô Tiện liền nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng hét lớn: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện là sư đệ mặt thối nhà mình, liền vui vẻ: "Yo, là sư đệ a."

Giang Trừng sải bước đi tới, tay giật giật, rất muốn kéo Ngụy Vô Tiện ra sau mình. Nhưng hành vi hiện tại của Lam Vong Cơ cũng coi như là danh chính ngôn thuận, hắn cũng không tiện nói cái gì, ngay cả vừa rồi cũng chỉ là theo phản xạ mà kêu sư huynh nhà mình, nói xong hắn mới nhận ra hình như mình không có tư cách quản chuyện này, chỉ đành trừng mắt nhìn hai người trước mắt, hai cái người không thèm để ý hoàn cảnh xung quanh mà xà nẹo ôm ấp với nhau: "Tìm ngươi nửa ngày, sao lại ở ngoài này? Có tin báo lại, Ôn cẩu tới rất đông, bên ta nhân lực không đủ, nên rút lui trước. "

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì hai mắt sáng lên: "Rất nhiều?". Truyện Tổng Tài

"Nghe báo lại là gần một ngàn người." Giang Trừng cau mày, hiển nhiên vô cùng sầu não, "Tu sĩ ở đây, tu vi cũng không tính là cao, cho dù bây giờ rút lui, cũng không tránh khỏi phải đụng độ vài tên Ôn cẩu. Vạn nhất bị bao vây, thương vong khẳng định rất lớn. "

Ngụy Vô Tiện chui ra khỏi vòng ôm của Lam Vong Cơ đi, vỗ vỗ bả vai Giang Trừng: "Đừng lo lắng, chuyện nhỏ thôi."

"Chuyện nhỏ?" Giang Trừng bị hắn làm cho bật cười, "Chuyện nhỏ thì ngươi tự đi giải quyết đi!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta làm ta làm, được chưa? Ngươi dẫn mọi người đi trước đi, ta bọc hậu. "

Giang Trừng cả kinh: "Một mình ngươi?"

"Ta đâu có một mình? Ta có rất nhiều người giúp đỡ nha. "Ngụy Vô Tiện hơi nheo mắt lại, gõ gõ Trần Tình trong tay, có vẻ rất thoải mái tùy ý, cùng với một Giang Trừng vẻ mặt lo âu sầu não tạo thành đối lập rõ ràng.

Lam Vong Cơ nói: "Ta cùng Ngụy Anh sẽ bọc hậu."

"Không cần, Lam Trạm. Ngươi cùng Giang Trừng dẫn người rút lui trước đi, một mình ta có thể ứng phó được." Ngụy Vô Tiện nói.

Vừa rồi, cũng bởi vì quỷ đạo mà hai người đã cãi nhau một trận, Ngụy Vô Tiện cảm thấy nên tận lực tránh để Lam Vong Cơ nhìn thấy mình dùng quỷ đạo thì tốt hơn. Hơn nữa, hắn khống chế oán khí cũng chưa được thuần thục, nếu làm không tốt, nói không chừng sẽ đả thương người khác.

Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, một lần nữa nói: "Ta đi cùng ngươi."

Ngụy Vô Tiện bình tĩnh nhìn y một lát, bất đắc dĩ lắc đầu: "Được."

Hai người không coi ai ra gì, tự mình quyết định hết thảy, Giang Trừng bên cạnh nghe thấy thì cả mặt đều đen hết lại, rất hoài nghi có phải bọn họ đem "rất nhiều tu sĩ Ôn gia" nghe thành "rất nhiều thỏ" hay không?

Chẳng phải lúc trước Ngụy Vô Tiện rất không vừa mắt Lam Vong Cơ à? Sao bây hai người lại keo sơn gắn bó như thế?

Mấy năm trước hình như hắn cũng đã như vậy, không nghĩ tới bây giờ mất trí nhớ rồi vẫn bị Lam Nhị bắt được, mà còn nhanh đến như thế chứ!

Thật không có tiền đồ!!!