[Vong Tiện] Phi Lai Hoành Tử

Chương 6




Lam Vong Cơ bây giờ như đã leo lên lưng cọp rồi, không xuống được nữa. Bị hỏi như thế, y cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể hàm hồ "Ừ" một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Ngụy Vô Tiện còn tưởng rằng y không đủ cảm giác an toàn, lại an ủi y vài câu rồi mới tiếp tục đi dạo trong doanh trại.

Đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, bởi vì mất đi tất cả ký ức, hắn luôn cảm thấy thế giới này xa thật xa lạ. Lam Vong Cơ cùng với hắn trước đây có lẽ cực kỳ thân thuộc với nhau, hơn nữa giữa hai người còn có đứa nhỏ này làm sợi dây liên kết bền chặt. tuy rằng trong lòng luôn trào ra một ít cảm xúc phức tạp, nhưng hắn đối với vị Càn Nguyên này của mình luôn có chút cảm giác ỷ lại nho nhỏ. Hắn cũng có chút ỷ lại vào vị sư tỷ kia, nhưng cảm giác này cùng Lam Vong Cơ rất khác biệt. Cụ thể khác nhau như thế nào, Ngụy Vô Tiện cũng không tự mình chỉ ra được rõ ràng, cũng lười phân biệt. Một người là tỷ tỷ, một người có thể là bạn đời, tất nhiên sẽ không giống nhau.

Hiện giờ lâm vào hoàn cảnh mất trí nhớ này, Ngụy Vô Tiện trước mắt chỉ muốn tiếp xúc với tỷ đệ Giang gia và Lam Vong Cơ, xem có thể tìm lại trí nhớ của mình hay không, đối với những tu sĩ khác hắn hoàn toàn không có hứng thú gì. Đối với những tu sĩ đi lên chủ động cùng mình chào hỏi, hắn cũng chỉ thoáng cười cười, hàn huyên vài câu, nhưng cũng không hề thân mật nói chuyện.

Nhưng mà, ngược lại hắn phát hiện nhân duyên của mình quả thật không tệ. Không biết có phải là bởi vì mình là người của Vân Mộng Giang thị hay không, mà những tu sĩ này đều đến từ phụ cận của Vân Mộng. Trên đường đi hư vậy mà vẫn có rất nhiều người đến nói chuyện với hắn. Hèn gì Lam Vong Cơ lại có bộ dáng ủy khuất như vừa rồi, mới nói chuyện thôi mà đã chua xót thành như vậy, xem ra xưa giờ ăn giấm cũng không ít đây.

Trong lòng hắn thầm đắc ý, tự nhiên sinh ra tâm ý trả thù nho nhỏ. Mỗi lần chào hỏi nói chuyện với một người, hắn liền nhịn không được, nhanh chóng quay sang nhìn sắc mặt của Lam Vong Cơ, rất muốn nói với y: "Nhìn đi, có rất nhiều người thích ta đó nha, không hiếm lạ gì cái thích của ngươi đâu".

Loại tâm lý quỷ dị này giống như tiểu tức phụ giận dỗi với phu quân nhà mình, khiến Ngụy Vô Tiện thật sự không thoải mái, luôn cảm thấy mình hẳn là nên dứt khoát hơn một chút, một là kiên quyết không gặp, hai là thanh đôi bên nhau. Loại tình cảm rối rắm, dây dưa không rõ này, thật sự không phải phong cách của mình.

Điều này làm cho hắn vô cùng hoài nghi, không biết lúc trước Lam Vong Cơ đối đã làm chuyện gì với mình, nếu không với tính cách của mình, sẽ không mất trí nhớ rồi mà còn để ý như vậy, thế cho nên mới rối rắm, dò xét như vậy.

"Lam Trạm, lúc trước ngươi nói ngươi ra vẻ rụt rè gì đó, không muốn để cho ta nhìn ra là ngươi thích ta, không phải là giống thái độ khi ấy chúng ta gặp nhau trong rừng chứ?" Lại tiễn một "người quen" xa lạ đi, mắt thấy đã đi ra khỏi doanh trại, Ngụy Vô Tiện rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

Lam Vong Cơ do dự một lát, thành thật nói: "Còn... tệ hơn khi ấy nữa. "

Ngụy Vô Tiện có chút không nói nên lời: "Còn tệ hơn nữa à? Trước đây chúng ta không phải là kẻ thù của nhau, đúng không? Cho dù ngươi không muốn để ta nhìn ra, cũng không cần đến mức như vậy chứ? Thành thật mà nói, nhìn ngươi như bây giờ, ta cũng chẳng cảm thấy là ngươi đang thích ta chút nào cả. Lam Vong Cơ, Lam nhị công tử, ngươi nói thật cho ta biết, rốt cuộc là ngươi thích ta hay chỉ thích đứa con trong bụng ta thôi?"

"Tất nhiên là ngươi." Lam Vong Cơ lập tức trả lời, dừng lại một chút, lại nói: "Ngụy Anh, ta, không hiểu chuyện tình cảm, không biết nên ở chung với ngươi như thế nào. Trong quá khứ là ta quá ích kỷ, không bận tâm đến suy nghĩ của ngươi, là lỗi của ta. "

Ngụy Vô Tiện vô cùng tán thành: "Nhất định là lỗi của ngươi rồi. Ngươi xem nhân duyên của ta tốt như vậy, mọi người đều thích ta. Ta đối với ngươi nhất định cũng rất tốt, ngươi lại đối xử với ta như vậy, cũng khó trách ngươi không biết ta có con với ngươi rồi. "

Đối với vấn đề hài tử, Lam Vong Cơ lựa chọn ngó lơ, nhưng dù không tính vấn đề này, y cũng thật sự có lỗi với hắn, liền một lần nữa nói: "Là ta sai."

Thấy y luôn nhận sai xin lỗi như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy rất đáng thương, vì thế hào phóng nói: "Những lời như vậy sau này đừng nói nữa. Bây giờ tất cả đều là mới, ta là một con người mới, mối quan hệ của chúng ta cũng mới. Quá khứ là quá khứ, đừng để tâm nữa. Nhưng mà sau này, nếu ngươi đối xử với ta không tốt, ta sẽ..."

"Không." Lam Vong Cơ vội vàng nói, "Nhất định ta sẽ đối với ngươi thật tốt. "

Tình cảnh hiện giờ khiến y hối hận còn không kịp, sao có thể giẫm vào vết xe đổ ấy chứ?

Ngụy Vô Tiện nở nụ cười: "Nhìn ngươi sợ chưa kìa. Yên tâm, ta sẽ không dễ dàng bỏ rơi ngươi đâu. Ta thấy rằng ù gì thì ta cũng sẽ thích ngươi thôi. Nói thật, lần đầu tiên gặp ngươi, nhìn ngươi lạnh băng như vậy, ta cũng chỉ cảm thấy có chút phức tạp, chứ không hề chán ghét ngươi chút nào cả. "

Ánh mắt Lam Vong Cơ chợt sáng lên: "Thật sao?"

"Tất nhiên là thật. Trước đây có lẽ là ta rất thích ngươi, nếu không, ta cũng sẽ không giữ đứa bé lại. Khi đó ta thật..." Không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười trên mặt hắn thu liễm không ít, đầu cũng né tránh nghiêng sang hướng khác "Quên đi, đều đã qua rồi. "

Lam Vong Cơ môi khẽ nhúc nhích, suy đoán điều hắn muốn nói thôi khi nãy khẳng định có liên quan đến mấy ngày hắn mất tích, nhưng nhìn bộ dạng này hẳn là hắn sẽ không nói. Lam Vong Cơ chưa bao giờ miễn cưỡng người khác làm chuyện người đó không muốn làm, huống chi người ấy lại là Ngụy Vô Tiện, tất nhiên sẽ không dồn ép hỏi hắn. Nghĩ một chút, Lam Vong Cơ lấy hết dũng khí nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện: "Có ta ở đây."

Thấy y cũng không truy rõ ngọn nguồn, Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, lại tươi cười: "Biết rồi. Hàm Quang Quân nổi danh như vậy, tu vi vô cùng lợi hại, có cơ hội nhất định muốn thỉnh giáo một phen. "

Nói xong hắn lại tự cười giễu hai tiếng. Muốn đòi thỉnh giáo người ta, sợ rằng không bao giờ có cơ hội này nữa. Nếu y thật sự xin chỉ giáo với mình, hắn cũng không biết nên dùng cái gì để chỉ giáo người ta. Truyện được cập nhật sớm nhất tại www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!Người này đối với quỷ đạo của mình có phản cảm, mỗi lần sử dụng quỷ đạo lại khiến người ta chán ghét, làm sao còn có thể bình thản bàn luận lẫn nhau như người bình thường?

Về sau vẫn không nên dùng quỷ đạo trước mặt y, nếu không hậu quả thật khó lường.

Lam Vong Cơ không biết vì sao tâm tình hắn đột nhiên có chút sa sút, nhịn không được siết chặt hai tay Ngụy Vô Tiện, cam đoan nói: "Nhất định. Nếu bạn muốn luận bàn, chúng ta có thể làm bất cứ lúc nào. "

Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng cười cười, đột nhiên đồng tử co rụt lại: "Có biến!"

Cùng lúc đó, Tỵ Trần của Lam Vong Cơ xuất vỏ, trong nháy mắt bay xa mấy trượng, đâm vào giữa ngực của một tên tu sĩ mặc áo bào Viêm Dương Liệt hỏa, ghim chặt xuống mặt đất.

Mấy tháng chiến đấu, công tử thanh lãnh ít sát sinh của ngày xưa, bây giờ ra tay cũng có thêm vài phần sát khí sắc bén, không chút dung tình.

Tình hình hiện giờ cũng không cho phép y có thể nương tay. Cách bọn họ hơn mười trượng, mấy tu sĩ của tiểu gia tộc không biết tên đang bị hơn mười tên Ôn gia tu sĩ vây công, xung quanh còn có thi thể đã ngã xuống, rõ ràng là bị tập kích.

Tỵ Trần từ trên người Ôn gia tu sĩ rút ra, lao vút về phía trước, tước đi linh kiếm của tu sĩ Ôn gia, kịp thời giải cứu cho các tu sĩ bên mình.

Hơn mười tên Ôn gia tu sĩ này đều là cao thủ, nhìn thấy hai người bọn hắn đến, cũng không bỏ chạy, ngược lại phân ra hơn phân nửa số người tấn công hai người bọn họ, hiển nhiên đã nhận ra được thân phận của Lam Vong Cơ thì giáo phục vân văn trên người y.

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, tiến lên một bước đi tới bên cạnh Lam Vong Cơ, đứng song song với y, đồng thời nhanh chóng ném ra tám chín tấm bùa chú, thổi bay hai ba tên tu sĩ đang định nhào tới tấn công y.

Hắn lại đối với hiệu quả của bùa chú này vô cùng bất mãn, tay phải hơi giật giật, nhìn thoáng qua một chút người bên cạnh, thở dài, lấy cây sáo màu đen từ trong tay áo ra, cầm trên tay.

Phía bên kia, một đội Ôn gia tu sĩ chạy đến viện trợ, hắn không thể để cho Lam Vong Cơ chiến đấu một mình. Mấy tên liên quân tu sĩ đã bị thương, mất khả năng chiến đấu, hoàn toàn không thể trông cậy vào.

"Giao cho ta." Đột nhiên, một thanh âm vang lên bên tai hắn, chính là Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Ta không phải là gánh nặng."

Lam Vong Cơ vội vàng nói: "Ngụy Anh, ta chưa bao giờ xem ngươi là gánh nặng. Nhưng..."

Ngụy Vô Tiện vung sáo cắt đứt lời hắn: "Đừng dong dài nữa, trước mắt đem đám người Ôn gia này giết sạch rồi nói sau."

Nói xong, không đợi Lam Vong Cơ mở miệng, Ngụy Vô Tiện liền đem cây sáo trong tay đặt ở bên môi, thổi ra một đạo giai điệu gấp gáp. Một lát sau, mấy tên tu sĩ Ôn gia đã chết trong sân đột nhiên giật giật, sau đó từ trên mặt đất đứng thẳng tắp dậy, hai mắt mở ra, đồng tử trắng bệch lật ra bên ngoài, trông rất dọa người.

Những thi thể này đã bị oán khí thôi động, trở thành hung thi!

Đồng tử Lam Vong Cơ khẽ co lại, không thể tin được mà nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, mím môi, nhưng cũng không nói gì, chỉ triệu hồi Tỵ Trần về, bảo vệ bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Sau đó, y triệu ra Vong Cơ Cầm. Dây đàn khẽ động, một cỗ linh lực sắc bén vọt về phía trước, trong nháy mắt đem ba bốn tu sĩ cắt thành hai đoạn.

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn y, không nói gì, tựa hồ như bị chọc giận, giống như nổi lên ý định muốn tỷ thí với Lam Vong Cơ, lần thứ hai thúc dục oán khí. Chỉ thấy mấy đạo oán khí nồng đậm lượn lờ hai ba trượng ở phía trước. Một lúc sau, mặt đất cách đó mấy thước đột nhiên phập phồng lên xuống. Sau vài hơi thở, hơn mười cỗ hung thi phá đất mà chui ra.

Lại thêm một lát nữa, mấy Ôn gia tu sĩ vừa rồi bị Lam Vong Cơ chém giết cũng đều đứng lên. Chỉ là bởi vì đều đã bị cắt thành hai đoạn, lúc đứng thẳng dậy thì có lung lay lắc lư, còn có hai cỗ hung thi gắn nhầm nửa người trên cùng nửa người dưới của nhau, một cỗ hung thi mặt hướng về phía lưng, có vẻ có chút buồn cười.

Nhưng mặc dù vậy, sức chiến đấu của mấy cỗ hung thi này vẫn không thể xem thường. Có tiếng sáo của Ngụy Vô Linh thôi thúc, oán khí trói buộc, thân thể đã kết hợp chặt chẽ, vả lại không sợ, cũng không biết đau, hung tính cực cao, những tu sĩ Ôn gia khác hoàn toàn không phải là đối thủ, liên tiếp bại lui.

Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nhìn mấy hung thi Ôn gia vẫn đang lắc lư, ý cười nơi khóe mắt có chút tàn nhẫn. Mặc dù hắn không còn nhớ gì hết, nhưng cũng biết Vân Mộng Giang thị chính là bị Ôn gia diệt môn. Nếu mình là người Giang gia, tất nhiên phải khiến bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu. Huống chi, hắn vừa nhìn thấy những hoa văn viêm dương liệt hỏa trên áo bào của bọn chúng này liền nhịn không được khí huyết dâng lên, cho dù muốn thu tay cũng không thu được.

Lam Vong Cơ lo lắng nhìn hắn, Huyền Sát Thuật vốn đã sát khí lẫm liệt nay lại càng thêm vài phần khí thế lạnh lùng. Y chỉ muốn giải quyết thật nhanh cho xong cuộc chiến này, để Ngụy Vô Tiện dừng vận dụng oán khí lại.

Tâm tình lúc này của Ngụy Vô Tiện rõ ràng có chút bất thường. Đáy mắt tơ máu dày đặc, oán khí quanh thân càng thêm nồng đậm. Mỗi khi một người Ôn gia chết đi, trong nháy mắt sẽ bị thôi thúc thành hung thi, hung tính so với lúc bắt đầu còn cao hơn vài phần, rõ ràng là càng lúc càng bị thúc giục mạnh hơn.

Lam Vong Cơ không thể không tăng thêm vài phần lực, huyền sát thuật từng bước áp sát. Vì thế chỉ trong một khắc đồng hồ, Ôn gia tu sĩ ở đây gần như đều tử thương, chẳng ai còn nguyên vẹn.

Ngụy Vô Tiện tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, vẫn đỏ mắt thúc giục hung thi chiến đấu. Mấy tu sĩ vừa được cứu kia hoảng sợ vô cùng, sợ bị những hung thi vô hồn này làm hại, liên tục hoảng loạn, lăn lộn chạy đi thật xa.

Lam Vong Cơ nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng đang múa trên Trần Tình: "Ngụy Anh, dừng lại."