[Vong Tiện] Phi Lai Hoành Tử

Chương 4




Thật ra khi nghe Lam Vong Cơ thừa nhận y là cha của đứa nhỏ trong bụng mình, Ngụy Vô Tiện rất cao hứng, nhưng rất nhanh đã bị hắn đè xuống.

Có gì phải mừng?

Người này nhất định là chưa có thành thân với mình. Nếu không, trong lần đầu tiên gặp mặt đã nói rõ quan hệ giữa hai người. Nhìn bộ dáng khi đó của y, nói không chừng cũng không biết mình đang mang thai. Bây giờ thừa nhận, không biết là y sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, hay là chỉ muốn đứa con này thôi.

Dù sao, nói tóm lại, y cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì.

Ngụy Vô Tiện bỏ qua tất cả những gợn sóng dao động, băn khoăn trong lòng. Có gì phải tủi thân chứ? Người ta không cần mình thì không cần thôi, làm người thì phải có cốt khí. Với bản lĩnh của mình, Ngụy Vô Tiện hắn còn cần dựa vào người khác sao?

Xem ra trước kia, mình đối với người này còn rất có cảm tình, còn để tên cặn bã tra nam như y lừa gạt. Nhưng đó chỉ là trước kia mà thôi, bản thân mình hiện tại tuyệt đối không dễ bị lừa gạt như vậy.

"Nói cho ngươi hay, ta không bỏ đứa nhỏ này, không có nghĩa là ta vẫn thích ngươi. Chỉ là không muốn thương tổn một sinh mệnh nhỏ vô tội mà thôi." Ngụy Vô Tiện nói.

Sắc mặt Lam Vong Cơ chợt trở nên trắng bệch. Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng từ tận đáy lòng dâng lên đau đớn như bị xé rách.

Nhìn y như vậy, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cũng theo đó trở nên khó chịu, không khỏi ngừng lại, một lát sau mới tiếp tục nói: "Ngươi làm gì mà bị đả kích như vậy? Ngươi cũng đối xử với ta như vậy thôi. Dù ngươi là cha của đứa nhỏ này, nhưng ta không cần ngươi chịu trách nhiệm gì hết, ta có thể tự chăm sóc nó. Trước đây chúng ta không thành thân, chứng tỏ ngươi không muốn có quan hệ gì với ta hết, vậy về sau cũng không cần có liên hệ gì đâu. "

"Không phải." Lam Vong Cơ trong lòng đau đớn khó nhịn, nhưng vẫn vội vàng giải thích, "Ta không phải là không muốn. Chỉ là..."

Y trước giờ không giỏi nói chuyện, huống chi y cho rằng quan hệ trước kia của hai người luôn xa cách, nguyên nhân phần lớn là do mình, liền chuyển sang nói: "Ngụy Anh, trước đây... đều là lỗi của ta. Sau này, ta sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt. "

Ngụy Vô Tiện cười khẽ một tiếng, khinh thường nói: "Không cần. Chẳng lẽ ta không thể tự chăm sóc tốt cho mình sao?"

Lam Vong Cơ mím môi, lại nói: "Không phải ta không tin ngươi có thể tự lo cho mình. Ngụy Anh, ta muốn chiếu cố ngươi, không phải vì trách nhiệm, mà bởi vì... tâm ta duyệt ngươi. "

Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc: "Ngươi thích ta? Trước giờ thấy ngươi như vậy, ta thật nhìn không ra nha. "

"Trước đây... ta lo rằng ngươi đối với ta vô tình, để lộ tâm ý sẽ khiến ngươi ghét bỏ, xa lánh ta, nên ta mới... ra vẻ dè dặt. Là ta không đúng."Lam Vong Cơ rũ con ngươi xuống, ngón tay trong ống tay áo khẩn trương hết cuộn lại rồi lại mở ra, duỗi ra rồi lại nắm chặt, chật vật một hồi mới đem những lời này nói ra ngoài.

Bộ dáng gian nan này của y, ngay cả Ngụy Vô Tiện nhìn thấy cũng có chút không đành lòng. Người này rõ ràng là loại người lạnh lùng vô song, dáng vẻ cấm dục, hắn cũng không tin y sẽ vì một người nào đó mà động tâm, càng đừng nói đến việc thẳng thắn biểu lộ tâm ý như vậy. Nói ra những lời như thế, quả thật có chút khó khăn cho y.

Nhưng thật sự... hắn cảm thấy rất hạnh phúc.

Nói vậy lúc trước, có lẽ hắn cũng rất thích người này, nếu không thì sao cảm thấy vui vẻ như thế này được.

Hai người nếu đã thích nhau, vậy sao lại thành như bây giờ? Chẳng lẽ là song phương thầm mến?

Chậc, thích thì cứ việc nói ra, thầm mến khổ sở biết bao.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

"Ngươi cũng không biết ta có thích ngươi hay không, thì đã đem ta làm đến to bụng thế này sao?" Ngụy Vô Tiện không thể nghĩ thông điểm này. Với bộ dáng Lam Vong Cơ, hẳn là vô cùng quân tử, làm sao có thể tùy tiện kết hợp dưới tình huống không biết tâm ý của đối phương chứ?

Hơn nữa, Lam Vong Cơ nói không chừng còn chưa từng xem qua loại sách này, có thể làm hay không cũng chưa biết được. Nói y mạnh mẽ cưỡng bách người khác, chính là không tài nào tin nổi. Vậy thì... chẳng lẽ là trước kia mình cố ý quyến rũ y? Hay là hai người say rượu loạn tình?

Lam Vong Cơ đối với chuyện kết Khế cũng không có ấn tượng gì, nhưng lúc này thật sự khó để thừa nhận hay giải thích rõ ràng. Hơn nữa, nếu thật sự là mình, tất sẽ làm tới. Sau đó lại không nhớ rõ, tất nhiên làm Ngụy Anh thất vọng, thương tâm. Quả thực là sai lầm lớn, tội ác tày trời.

"Là lỗi của ta."

Ngụy Vô Tiện có chút bất đắc dĩ, quyết định không tính toán cái khoản nợ hồ đồ này nữa, mọi chuyện vẫn còn mơ hồ, không rõ ràng lắm. Dù sao hai người hài tử cũng đều đã có, mà mình lại mất hết ký ức, vậy thì cứ như thế trước đi.

"Ta không còn nhớ mọi chuyện trước đây nữa. Nhưng bây giờ nghe ngươi nói như vậy, ta nghĩ ta có thể chấp nhận được." Ngụy Vô Tiện đưa ra quyết định xong, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Xem ra mình trước đây cũng đồng ý với cách làm này, nói chuyện liền càng thêm trôi chảy, khóe môi cũng mang theo ý cười, "Vậy, về sau xin hãy chiếu cố chúng ta nhiều hơn, cha nó à. "

"Ừm." Lam Vong Cơ không nghĩ rằng thương lượng lại thuận lợi như vậy, nụ cười quen thuộc này làm cho y bừng tỉnh, như nhìn thấy được thiếu niên lúc trước dưới trăng lần đầu gặp gỡ, rốt cục thả lỏng, trong lòng nổi lên vài phần mừng thầm đáng xấu hổ. Sau đó lại nghĩ đến hành vi của mình, kỳ thật như vậy là thừa dịp người ta gặp nguy nan mà lợi dụng, không nhịn được mà tự phỉ nhổ hành vi của mình.

Nhìn Lam Vong Cơ tựa hồ đang rất rối rắm, Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất khó hiểu, không khỏi hơi nhíu mày, trong lòng giật mình.

Bây giờ biết mình không cự tuyệt y, hẳng phải y nên cảm thấy hạnh phúc sao? Sao lại thấy y chẳng vui vẻ gì cả? Không phải là y đang lừa gạt mình chứ?

Hừ, nằm mơ đi. Đồng ý cho ngươi bên cạnh chăm sóc ta không có nghĩa là ta chấp nhận tên nam nhân này, để xem biểu hiện của ngươi đã.

Hai người đều có tâm tư riêng, nhất thời không nói lời nào. Vừa vặn Giang Yếm Ly bưng canh vừa nấu xong vào tới: "A Tiện, ngươi tỉnh rồi à?"

Ngụy Vô Tiện sững sờ nhìn nữ tử mặc áo tím đơn giản trước mắt, bất chợt cảm thấy mũi chua xót, hốc mắt có chút nóng lên, không tự chủ được hô lên một tiếng: "Sư tỷ..."

Lời này nói ra nghe mềm mại, miệng hơi dẩu ra, mang theo vài phần ủy khuất.

Lam Vong Cơ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của hắn, cảm thấy rất đáng yêu, trong lòng nhất thời mềm nhũn, lại có chút đau lòng, rất muốn tiến lên ôm lấy hắn, nhưng vẫn nhịn xuống, đứng dậy tiếp nhận thố canh trong tay Giang Yếm Ly: "Để ta, Giang cô nương."

Giang Yếm Ly không biết hai người nói chuyện như thế nào rồi, thấy Ngụy Vô Tiện cũng không có ý phản đối gì, liền đưa thố canh qua: "Cẩn thận, vẫn còn nóng."

Lam Vong Cơ gật đầu, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện, múc cho hắn một muỗng canh, tinh tế thổi, cảm thụ nhiệt độ một chút, có chút không tự nhiên đưa tới bên miệng Ngụy Vô Tiện.

Nhìn gương mặt như gỗ đá của y khi đút canh cho mình, Ngụy Vô Tiện bĩu môi, không cảm thấy ngon lành gì, quay đầu lại: "Ta muốn sư tỷ đút cơ."

Lam Vong Cơ hơi giật mình, thìa dừng ở nửa đường, có chút không biết phải làm sao.

Giang Yếm Ly nói: "A Tiện vì sao không cho Lam nhị công tử đút?"

Ngụy Vô Tiện đáng thương nhìn Giang Yếm Ly, nói: "Biểu tình của y quá đáng sợ, không thấy tình nguyện chút nào. Không thích, không vui. "

Giang Yếm Ly rất mừng rỡ, Ngụy Vô Tiện mất trí nhớ rồi mà còn có thể thân cận với mình như vậy, nhưng lại có chút bất đắc dĩ khi thấy thái độ của hắn đối với Lam Vong Cơ, suy nghĩ một chút, nói: "A Tiện, Lam nhị công tử là thật lòng tốt với ngươi. Chớ đùa giỡn làm tổn thương tâm ý của người khác. "

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh biểu tình cho nhu hòa một chút, nhẹ giọng nói: "Ngụy Anh, uống canh."

Thanh âm này vừa trầm vừa từ tính, thật dễ nghe. Ngụy Vô Tiện nhịn không được quay đầu lại nhìn y, tình cờ chạm vào đôi mắt lưu ly nhạt màu kia, bị ôn nhu trong đó mê hoặc đến rối tinh rối mù, tâm cũng mềm đến rối tinh rối mù theo, bất giác mở miệng, đem canh uống sạch.

Lam Vong Cơ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhìn canh trong chén. Sườn được hầm rất mềm, y liền dùng thìa rỉa lấy thịt, lại múc thêm nửa muỗng canh, cùng nhau đút qua cho hắn.

Ngụy Vô Tiện rất hài lòng, há mồm cắn thìa, còn nhỏ thanh mà a ô một ngụm, giống như là một tiểu hài tử được cho kẹo ăn, cực kỳ khiến người ta yêu thích.

Lam Vong Cơ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn thành một đám mây, trong lúc hoảng hốt có một loại ảo giác: Mình và Ngụy Vô Linh thật sự là Càn Nguyên và Khôn Trạch đã thành thân, lưỡng tình tương duyệt, là một đôi cực kỳ hạnh phúc.

Nhưng trong lúc vô tình liếc qua phần bụng của Ngụy Vô Tiện, trong lòng hắn lại nặng trĩu, vân khí vốn như bạch nhụy cũng tựa hồ nhiễm len vào vài khóm mây đen, tùy thời sẽ mưa to vậy.

Đứa nhỏ này... vạn nhất là kết tinh tình yêu giữa Ngụy Vô Tiện cùng một người nào đó mà hắn tâm duyệt thì sao, vậy mình nên làm như thế nào cho phải? Mình làm như thế này, rốt cuộc là đúng hay sai? Thừa dịp người khác mơ hồ không rõ mà chen vào, thực không phải là việc quân tử nên làm.

Thôi, vẫn là nên âm thầm tìm kiếm một chút. Nếu người này không còn, đứa trẻ xem như một tai nạn, dù là của ai, thì cũng thuộc về mình. Nếu có người này, vậy... cũng sớm để cho gia đình họ đoàn tụ. Có nguyên phối Càn Nguyên ở bên chăm sóc, đối với Ngụy Anh sẽ tốt hơn.