[Vong Tiện] Phi Lai Hoành Tử

Chương 3




3.

Hiện giờ, Xạ Nhật chi chinh mới bắt đầu được khoảng ba tháng, Giang gia bởi vì nhân thủ cùng thực lực không đủ, bởi vậy cùng không ít tiểu gia tộc tạo thành liên quân, ở Kinh Sở cùng Ôn gia giằng co. Mấy ngày gần đây, liên quân nghỉ ngơi ở một thôn trấn nhỏ ở phụ cận một tòa đại thành bị Ôn gia chiếm giữ. Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ cùng Giang Trừng ngự kiếm mang về, trực tiếp hạ kiếm ở một nơi gần quân trướng Giang gia, sau đó nhanh chóng được đưa vào quân trướng, tránh đi tai mắt của mọi người.

Hai người đưa Ngụy Vô Tiện vào đại trướng của Giang Trừng, trùng hợp, Giang Yếm Ly cũng ở chỗ này, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện được đỡ vào, vừa mừng rỡ lại kinh hãi: "Tìm được A Tiện rồi sao? Đệ ấy... đệ ấy làm sao vậy?"

Giang Trừng giải thích một chút, sau đó liền sai người ra ngoài tìm y sư.

Giang Yếm Ly đỡ Ngụy Vô Tiện lên giường, cẩn thận đắp chăn lại cho hắn, lau nước mắt: "Không nhớ cũng không sao, người không sao là tốt rồi."

Một lúc sau, y sư đến, chẩn mạch cho Ngụy Vô Tiện đang nằm mê man trên giường, hướng về Giang Trừng đang đứng lo lắng chờ đợi ở bên cạnh, nói: "Chư vị không cần quá lo lắng. Ngụy công tử chỉ là thiếu tín hương càn nguyên trấn an, cho nên thai khí có chút bất ổn. Chỉ cần Nguyên Phối Càn Nguyên ở bên cạnh bầu bạn, thì tình trạng sẽ ổn định lại thôi. "

Có thai?!

Trước mắt Lam Vong Cơ đột nhiên tối sầm lại, thân thể hơi nhoáng lên một cái, phảng phất như ngực bị ai đạp vào một cái khiến bản thân không tài nào thở nổi, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Ngụy Anh hắn... hắn đang mang thai?

Giang Trừng ngơ ngác một lúc lâu, mới hồi phục lại tinh thần: "Không phải... Ngươi đang nói gì vậy? Ai mang thai?"

Y sư kia nhíu nhíu mày, có chút kinh ngạc: "Chư vị không biết? Ngụy công tử đã mang thai được khoảng ba tháng rồi. "

Giang Yếm Ly nhanh chóng trấn định lại tinh thần, cản Giang Trừng lại, không để hắn nói thêm gì nữa. Nàng hỏi y sư thêm một ít vấn đề cần chú ý, bảo y sư kê đơn thuốc rồi đích thân tiễn người ra ngoài, lúc này mới quay lại quân trướng, nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ sắc mặt tái nhợt, liễm thức nói: "Lam nhị công tử, A Tiện nhờ ngươi chăm sóc."

Lam Vong Cơ nhất thời không hiểu được ý tứ của nàng, Giang Trừng lại lập tức hiểu ra ngay, Tử Điện trên tay xẹt lên một tia điện quang, nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: "Lam, Vong, Cơ! Hay cho ngươi tự xưng là khiêm tốn quân tử, cư nhiên dám âm thầm làm ra chuyện như vậy với Ngụy Vô Tiện!"

"Giang tông chủ. Lời này có ý gì?" Lam Vong Cơ đè nén nỗi đau trong lòng, cố gắng bảo trì bình tĩnh, nhưng cuối cùng cũng không thể khống chế được nữa, bất cứ ai cũng có thể nghe ra sự run rẩy rõ ràng trong lời nói của y.

Tay Giang Trừng so với y run còn lợi hại hơn, thiếu chút nữa là triệu Tử Điện vung roi quật người trước mắt, nhưng cuối cùng cũng không có thật sự ra tay, hận đến hai tay nắm chặt thành quyền, đem Tử Điện muốn bóp nát: "Mẹ nó, ngươi còn không chịu thừa nhận? Đứa bé trong bụng Ngụy Vô Tiện, không phải của ngươi, còn có thể là của ai nữa chứ?"

Lam Vong Cơ hơi giật mình, trên mặt lộ ra vài phần chua chát rõ ràng: "Giang tông chủ có điều không biết, việc này,... thực sự không liên quan đến ta. "

Nếu đứa bé này là của y, thì sẽ tuyệt diệu biết bao. Đáng tiếc...

Giang Yếm Ly cũng ngây ngẩn cả người: "Lam nhị công tử, tuy ta biết người Lam gia sẽ không nói dối, nhưng việc này vô cùng nghiêm trọng, ngươi xác định, thật không phải sao? Thứ cho ta nói thẳng, tính tình A Tiện nhà ta, ta hiểu rõ hơn ai hết. Từ nhỏ đến lớn, người có thể khiến đệ ấy tán thưởng, khâm phục từ tận đáy lòng, cũng chỉ có ngươi. Từ lúc hắn được phụ thân mang về từ động Huyền Vũ, chẳng những nhắc tới ngươi nhiều hơn trước, mà bộ dáng, ngữ khí khác hẳn trước đây. Hôm nay biết đệ ấy có thai, ta liền suy đoán có phải khi đó hai người các ngươi có phải đã kết khế hay không. Chẳng lẽ..."

Lam Vong Cơ hơi nhắm mắt lại, chua xót nói: "Ta...cũng không biết Ngụy Anh là Khôn Trạch. Vả lại, khi ta phân hóa ở trong Huyền Vũ động, quá mức vội vàng, tín hương cùng khí tức Càn Nguyên đều không ổn định. Mặc dù khi phân hóa đó ta không nhớ gì, nhưng... cũng không có dấu vết kết khế. "

"Ngụy Vô Tiện phân hóa thành Khôn Trạch cũng rất kỳ quái, hơn nữa tín hương và tin kỳ của hắn đều không ổn định. Vốn dĩ phụ thân muốn tìm y sư chữa trị cho hắn, nhưng..." Giang Trừng nói đến đây thì nghẹn lại, không nói được nữa, ngược lại giận dữ nhìn Lam Vong Cơ, "Ngươi nói khi đó ngươi không nhớ gì, nói không chừng chính là lúc đó... Dù sao Ngụy Vô Tiện đối với ngươi có cái nhìn khác biệt so với mấy người khác, sau khi trở về từ Huyền Vũ động, mỗi lần nhắc tới ngươi lại giở giọng điệu vui vẻ, ngọt ngào, rất hào hứng tán thưởng. Không phải ngươi thì là ai?"

Trong long Lam Vong Cơ đột nhiên dâng lên một tia mong đợi. Chẳng lẽ... đứa nhỏ này, là của mình? Lúc ấy mình và Ngụy Anh đã làm chuyện gì sao? Nhưng vì sao... hắn chưa bao giờ nói cho mình biết? Chẳng lẽ mình khi đó đã làm chuyện gì khiến Ngụy Anh thất vọng? Hay là... mình cưỡng bách hắn?

Đúng rồi, Ngụy Anh đã nói rõ, hắn không thích nam tử, càng không thích tính cách của mình, tất nhiên là không muốn. Nếu hắn khi đó cũng phân hóa ở Huyền Vũ động, mà mình lại mất trí nhớ trong khoảng thời gian đó, nói không chừng chính là lúc đó, mình đã cùng hắn kết khế. Khi đó Ngụy Anh bị trọng thương, thân thể suy yếu, làm sao có thể kháng cự được một Càn Nguyên vừa phân hóa, thần trí không rõ?

Sắc mặt Lam Vong Cơ nhất thời trở nên trắng bệch: "Ta...nếu đó là sự thật... Ta tất nhiên phụ trách đến cùng!"

Thấy Lam Vong Cơ phản ứng lớn như vậy, ngay cả Giang Trừng cũng có chút tin tưởng thật sự là y không nhớ rõ. Nhưng nếu thật như vậy, lửa giận của Giang Trừng lại tăng lên cao hơn: "Thì ra đây chính là đạo quân tử của Hàm Quang Quân, thừa dịp người khác gặp khó khan thì không nói, một câu mất trí nhớ, thì chuyện gì cũng có thể quên sạch. Hiện giờ, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng mất trí nhớ, đúng là chết không đối chứng. Ngươi ngược lại nên ăn mừng đi, ít nhất không cần lo thanh danh của mình sẽ bị tổn hại. "

"Ta không để ý đến những thanh danh, chỉ sợ, là ta khiến Ngụy Anh chịu ấm ức. " Thần sắc Lam Vong Cơ có chút ảm đạm, thoáng chút rồi kiên định lại, sau đó hướng về phía tỷ đệ Giang gia, thi một lễ thật sâu, "Giang tông chủ, Giang cô nương, vô luận thế nào, xin cho phép ta ở lại đây chăm sóc Ngụy Anh. "

Giang Trừng nộ khí chưa tan: "Lam nhị công tử bây giờ muốn chịu trách nhiệm? Không cần! Giang gia ta còn chưa lên tiếng ép ngươi nhận thân đâu, cần gì phải vội như vậy?!"

Giang Yếm Ly bình tĩnh hơn một chút, do dự nói: "Xin lỗi rồi, Lam nhị công tử. Vừa rồi, là Yếm Ly thất ngôn, tự mình phỏng đoán, quả thực không nên. Ngươi... nhỡ đâu, ngươi không phải là phụ thân của đứa nhỏ này..."

"Ta không để ý chuyện này." Ngữ khí của Lam Vong Cơ như chém đinh chặt sắt, xem ra rất kiên định.

Trừ phi phụ thân của hài nhi trong bụng Ngụy Vô Tiện thật sự có tình với hắn, hơn nữa nguyện ý phụ trách, cưới hắn, yêu hắn, nếu không, dù có thể đứa nhỏ đó không phải là hài tử của mình, Lam Vong Cơ vẫn nguyện ý tiếp nhận, yêu thương như con ruột. Nhưng, Ngụy Vô Tiện mất tích ba tháng, lại không có ai khác đến chỗ Giang Trừng hỏi thăm hắn, cũng không có ai đi tìm Ngụy Vô Tiện ngoài Giang Trừng và y. Nếu thật sự có một người như vậy tồn tại, Lam Vong Cơ cũng không muốn giao Ngụy Anh cho một người vô tâm như vậy.

Lam Vong Cơ chỉ sợ, Ngụy Vô Tiện không thích mình, đến ngay cả cơ hội chiếu cố, hắn cũng không cho. Hoặc là, Ngụy Vô Tiện thật sự yêu người đó sâu đậm, Lam Vong Cơ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình thương rời xa mãi mãi.

Giang Trừng ngược lại bị biểu hiện của y làm cho khiếp sợ: "Lam Vong Cơ, ngươi đây là... Không phải là ngươi thật sự thích Ngụy Vô Tiện đấy chứ?"

Giang Yếm Ly đối với người đệ đệ chậm chạp không hiểu ái tình này của mình có chút cảm thấy nói không nên lời, lại rất cảm động với hành động của Lam Vong Cơ, nói: "Lam nhị công tử, kỳ thật không cần như thế. Ta và A Trừng đều có thể chăm sóc tốt cho A Tiện."

Lam Vong Cơ đã hạ quyết tâm, thẳng thắn nói: "Nhưng, Khôn Trạch đang mang thai mà không có Càn Nguyên ở bên cạnh, sợ rằng sẽ tổn hại đến thanh danh của Ngụy Anh."

Dĩ nhiên, câu nói vừa rồi chỉ là lấy cớ, y biết rõ Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý đến cái gọi là thanh danh nà. Nhưng chuyện đã đến mức này, y cũng chỉ có thể dùng biện pháp như thế để được ở lại bên cạnh Ngụy Vô Tiện mà thôi. Lam Vong Cơ không khỏi cảm thấy hối hận về thái độ và lời nói trước kia của y đối với Ngụy Vô Tiện.

"Vậy lần này, tổn hại thanh danh chính là ngươi rồi." Vẻ mặt Giang Trừng phức tạp, cất Tử Điện đi, lương tâm cũng có chút cắn rứt. Hắn đột nhiên cảm thấy, vạn nhất đứa nhỏ trong bụng Ngụy Vô Tiện thật sự không phải là của Lam Vong Cơ, vậy thật đúng là có lỗi với người ta. Dù sao Ngụy Vô Tiện tính tình phong lưu, hiện tại tuy đã phân hóa thành Khôn Trạch, nhưng vẫn luôn được mọi người yêu thích. Chỉ dựa vào gương mặt kia của hắn cũng đủ cho vô số Càn Nguyên không tài nào nhắm mắt làm ngơ, càng đừng nói đến Vân Mộng Ngụy công tử luôn là thiên tư tung hoành, trở thành Khôn Trạch càng khiến người khác thần hồn điên đảo, thèm muốn không thôi.

Hơn nữa, Ôn Triều bọn hắn...

Giang Trừng giật mình một cái, vội vàng đem cái ý nghĩ đáng sợ này đuổi ra khỏi đầu. Cẩn thận ngẫm lại, chưa lập gia đình mà đã có thai, đối với thanh danh của Giang gia cùng bản thân Ngụy Vô Tiện đều không tốt, quả thật không thích hợp lắm. Lam Vong Cơ chịu phụ trách, mà nhìn bộ dạng của y, xem ra cũng rất thích Ngụy Vô Tiện, cũng xem như không phải chuyện xấu.

(editor: Sao Giang tông chủ cứ phải suy nghĩ theo chiều hướng kia chứ?)

May mà Ngụy Vô Tiện mất trí nhớ. Tuy rằng thái độ của hắn đối với Lam Vong Cơ khác với người thường, cảm thấy hắn đối với y có tán dương cùng bội phục, nhưng biểu hiện của Ngụy Vô Tiện không làm cho Giang Trừng cảm thấy hắn đối với Lam Vong Cơ có kiểu tình ý diễm lệ kia. Nếu không mất trí nhớ, Giang Trừng cũng không muốn đồng ý mối hôn sự này.

Lam Vong Cơ không hề động dung: "Thanh danh chỉ là vật ngoài thân."

Giang Yếm Ly cảm động, nhưng vẫn nói: "Làm như vậy thật quá ủy khuất Lam nhị công tử rồi. Như vậy đi, ta cùng A Trừng đi dặn dò vị thầy thuốc kia, trước không đem chuyện này truyền ra bên ngoài. Đợi A Tiện tỉnh lại, xem đệ ấy có chút ấn tượng gì về chuyện kết khế hay không. Có thể giấu được bao lâu thì giấu, như vậy cũng sẽ không tổn hại thanh danh của Lam nhị công tử. "

Lam Vong Cơ cũng có chút sợ, sợ rằng một ngày nào đó, thật sự có một người lưỡng tình tương duyệt với Ngụy Vô Tiện đến nhận lại đứa bé này, đến lúc đó, y và hắn đều lâm vào thế khó xử. Hơn nữa, thừa dịp Ngụy Vô Tiện mất trí nhớ để đến chiếu cố, ở bên cạnh hắn, cũng coi như là y thừa dịp người gặp khó khăn mà đục nước béo cò, liền đồng ý: "Vậy, cứ theo lời Giang cô nương."

"Vậy thì, làm phiền Lam nhị công tử. A Trừng, chúng ta đi thôi. Lam nhị công tử..." Giang Yếm Ly nói.

Lam Vong Cơ: "Ta đi sắc thuốc."

Y nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện đang nằm trên giường, gật đầu với Giang Trừng, xoay người ra khỏi quân trướng.

Đến khi Lam Vong Cơ bưng thuốc trở về, Giang Yếm Ly còn đang canh giữ bên người Ngụy Vô Tiện. Thấy y tiến vào, liền nhẹ giọng nói: "Làm phiền Lam nhị công tử. Ta đi nấu một ít canh cho A Tiện. Đệ ấy sợ đắng. Ngươi nhớ cho đệ ấy chút mứt hoa quả "

Lam Vong Cơ gật đầu, đem túi mứt vừa lấy được trong bếp thu vào trong tay áo càn khôn.

Chờ đến khi Giang Yếm Ly rời đi, y mới ngồi xuống cạnh giường, khẽ đặt chén thuốc vừa nấu lên bàn nhỏ cạnh giường, sau đó cầm tay bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện.

Hơi giật giật, bàn tay kia né tránh ngón tay y bắt mạch.

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ thu tay về, lạnh lùng nói, "Ngươi tỉnh rồi. "

Giọng điệu không phải nghi vấn, là khẳng định.

Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, tự mình ngồi dậy, cảnh giác đánh giá y một lượt từ trên xuống dưới, cười nhạo một tiếng: "A, quả nhiên chó chính là chó, sẽ không làm việc mà con người nên làm."

Lam Vong Cơ hơi khó hiểu.

Ngụy Vô Tiện nhìn y bằng một đôi mắt khinh bỉ: "Ngươi chính là tên phụ thân cặn bã của đứa nhóc trong bụng ta đúng không? Ngươi không phải sư tỷ của ta, cũng không phải sư đệ ta. Một người ngoài đối xử tốt với ta như vậy, chắc chắn là chột dạ. Không phải ngươi thì là ai? Không biết ngươi rốt cuộc tốt đến đâu, mà có thể để bọn họ dễ dàng bỏ qua cho ngươi như thế. "

Lam Vong Cơ trong lòng vạn phần nặng nề, trầm mặc một hồi lâu, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Phải, là ta, thật xin lỗi. "

TBC

---------------------------------

Vài lời của editor: Quào, một câu nói phóng đao sát thương cực mạnh từ Di Lăng lão tổ! Nghe mà đau giùm cho Hàm Quang Quân...