Nhắc lại cái gọi là "lần trước", cũng chỉ là cách đây hơn hai tháng thôi.
Hai tháng trước, Cô Tô Lam thị hộ tống hơn 50 tu sĩ Ôn gia tiến vào địa giới, thu xếp xong, vị trí chính xác chỗ nào chỉ có người Lam gia biết, mà nói là tu sĩ Ôn gia, thật ra đa phần là người già, phụ nữ và trẻ em không thể ra chiến trường nên mới may mắn còn sống sót, nam tử chủ yếu là trung niên, hơn phân nửa đã bị thương, tuy đã cẩn thận băng bó, nhưng vẫn thấy có vài người bị thương không nhẹ.
Một phần phải nhờ tu sĩ Lam gia cõng đi vào núi.
Tiền căn hậu quả, liên lụy không chỉ một bên.
Sau Xạ Nhật Chi Chinh, tù binh cũng là thứ để các chư gia tranh giành, rất nhiều thế gia nóng lòng trùng tu hoặc mở rộng tiên phủ, các công trình lớn đều cần rất nhiều cu li, mà nguồn cu li tốt nhất chính là tù binh Ôn thị, những người thời hậu chiến trở thành chó chết chủ.
Sau khi Ôn thị bị tiêu diệt, các thế gia khi phân chia địa bàn đa số đều miễn cưỡng chừa lại một miếng đất nhỏ ở Kỳ Sơn, những tàn quân Ôn gia còn sống ngoại trừ những người đã bị điều động đi, những người còn lại đều bị dồn vào "Nơi tụ cư", kéo dài hơi tàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kêu đi hoặc bị xử lý bởi đủ thứ lý do.
Vì là bên chiến thắng, nên bách gia có thể muốn làm gì thì làm đối với tàn quân này.
Các thế gia tranh giành nhau, chỉ có nhà Cô Tô Lam thị đối với việc này không tỏ ra hứng thú lắm, chỉ đề xuất nên có một chỗ dành cho tàn quân của Ôn gia an thân, nhưng thời hậu chiến mọi thứ đều hỗn loạn, nhất thời không biết gia tộc phụ trách việc này thực sự đã sắp xếp như thế nào.
Nhưng cũng rõ ràng là nếu không ra tay làm, thì có lên tiếng cũng vô ích, những người đó rồi cũng sẽ sớm không còn nữa.
Các cuộc hội nghị phân chia diễn ra hết lần này đến lần khác, Lam Khải Nhân nhiều lần để cho Lam Hi Thần – gia chủ kế nhiệm trong tương lai – tham dự, vài lần đầu Nguỵ Vô Tiện cũng đi theo Lam Vong Cơ tham dự.
Hội nghị lần đầu tiên quá sức hỗn loạn, chuyện cần xử lý rất là phức tạp, hội nghị lần thứ hai Lam Hi Thần mở miệng, nói thẳng Ôn Tình, Ôn Ninh từng có ơn đối với Cô Tô Lam thị, mong các nhà nhường các tu sĩ Ôn gia thuộc dòng họ Ôn Tình.
Chỉ là yêu cầu phân chia, lý do lại quá hợp tình hợp lý, giao cho một chi họ Ôn gia cũ, Lam gia còn có thể nhượng bộ một chút về địa bàn phân chia, không ai ngốc lại đi phản đối cả.
Đạt được mục đích, Nguỵ Vô Tiện liền cùng Lam Vong Cơ rời khỏi cuộc họp trước, chạy đến Kỳ Sơn để tìm người.
Xạ Nhật Chi Chinh mới chính thức tuyên bố kết thúc được mấy ngày liền đã đưa ra yêu cầu đòi người, theo lý thuyết thì như vậy đã đủ nhanh, nhưng khi bọn họ dẫn người đến Kỳ Sơn, tìm thế nào cũng không ra một gương mặt từng gặp ở trạm giám sát Cô Tô, chứ đừng nói tới Ôn Tình hay Ôn Ninh.
Tàn quân Kỳ Sơn Ôn thị thấy bọn họ đến, nhận ra là gia tộc chủ lực tiêu diệt Ôn thị, đua nhau lộ vẻ sợ hãi, tuy không biết ý đồ đến là gì, nhưng đi tới đâu là mọi người ở đó đều lui hết về phía sau.
Cứ tìm như vậy một thời gian vẫn không thấy người quen, trong lòng Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng chùng xuống, nơi tụ cư này, hoặc nói là chỗ giam cầm này cũng không lớn, các môn sinh tản ra đi tìm không mất nhiều thời gian đã bất lực quay trở lại. Đột nhiên có một tu sĩ Ôn gia xông ra, quỳ gối liều mạng dập đầu cầu xin bọn họ cứu mạng.
Nói rõ là thủ hạ của Ôn Ninh, ở trạm giám sát Cô Tô một thời gian ngắn, nhớ rõ Lam gia cùng Ôn Tình từng lén có giao tình, được ăn cả ngã về không, lấy hết can đảm xin cứu giúp.
Nghe kể xong, Lam Vong Cơ dặn dò một nửa môn sinh Lam gia ở lại, bảo vệ một vài tu sĩ trước kia là thủ hạ của Ôn Ninh còn sót lại, sau đó nhanh chóng phi kiếm tới Kim Lân Đài.
Không đoán trước được, lại bất ngờ có gia tộc ngay từ mấy ngày đầu kết thúc Xạ Nhật Chi Chinh, mọi việc còn chưa qua thoả thuận đã ra tay cướp lấy, không thể kể sau khi kết thúc Xạ Nhật Chi Chinh, Ôn Nhược Hàn vừa chết, đã có một mớ người không chịu ngồi yên lo đưa tay tranh giành từng thứ trước.
Trong lúc hỗn loạn, một số đồ vật này nọ bị đút túi riêng, không có bằng chứng thì đánh chết họ cũng không nhận, cũng chỉ có thể bưng bít cho qua.
Người, cũng bị như vậy.
Hoặc nói là tù binh còn sót lại của Ôn gia đã không được coi là người nữa.
Nguỵ Vô Tiện có nghe các gia đối xử với tù binh như thế nào, tốt một chút thì trở thành cu li làm việc chết bỏ, lại còn chịu đựng việc bị đánh mắng và làm nhục, xui xẻo hơn thì bị ngược đãi cho đến chết hoặc vô duyên vô cớ bị giết chết, cũng sẽ không có ai nói gì.
Ôn Tình đã từng là y sư quan trọng của Kỳ Sơn Ôn thị, nên bị điều đi nơi khác, tạm thời cũng an toàn không đáng lo, chỉ có Ôn Ninh....
Lúc đang ngự kiếm, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, chiếu theo lời nói của tu sĩ Ôn gia kia, Ôn Ninh và thủ hạ của hắn đã bị Kim gia bắt đi hai ngày rồi, ngươi cảm thấy..." Giọng điệu bình tĩnh, nhưng tiếng nói khó tránh khỏi có vài chữ run rẩy, bộc lộ cảm xúc.
Vốn dĩ cho rằng đã rất nhanh rồi, nhưng không ngờ cứ tưởng là sớm hoá ra lại chậm, rõ ràng trên hội nghị không có bất kỳ nhà nào tỏ vẻ đã động đến chi họ này của Ôn Tình, nghĩ đến đây hắn đột nhiên nổi giận lên: "Thằng nhãi Kim Tử Hiên này! Dám giấu diếm!"
Lam Vong Cơ nói: "Có thể hắn không biết việc này, bình tĩnh".
Gió lạnh đập vào mặt cũng đủ làm cho người ta phải tỉnh táo, Nguỵ Vô Tiện lúc lắc cái đầu, hít mấy hơi, toàn bộ yết hầu đều lạnh căm căm.
Đúng thật là mới hai ngày, chắc sẽ không phát sinh liền sự việc gì phải hối hận, nhưng mặc kệ Kim Tử Hiên có biết việc này hay không, đối với Kim gia, đương nhiên vẫn phải truy cứu.
Lam Vong Cơ sau đó lại mở miệng, biểu tình nghiêm nghị nói: "Nguỵ Anh, việc này phải nghe ta, để ta xử lý".
"......" Nguỵ Vô Tiện nhìn y, gật gật đầu: "Được"
Vội vàng chạy về Kim Lân Đài, vừa đi vừa về cũng mất thời gian từ sáng tới tối, buổi tối Kim Lân Đài đang đãi tiệc, bị Lam Vong Cơ ngăn lại nên Nguỵ Vô Tiện mới không trực tiếp xông ngay vào, gia phó không dám chậm trễ, nhanh chóng đi thông báo rồi mời bọn họ vào, đi thẳng vào trong buổi tiệc.
Các vị gia chủ còn ở lại nơi này thấy bọn họ đã đi rồi còn quay lại đều tỏ vẻ kinh ngạc, hầu hết đã tham dự hội nghị vào ban ngày, không biết sao đến tận chiều muộn chỉ còn một phần ở lại tham gia buổi tiệc do Kim gia mời, biết Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện ngự kiếm đến Kỳ Sơn, đường xá xa xôi, lại trở về nhanh chóng như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Lam Khải Nhân đã cáo từ trước, Lam Hi Thần vẫn còn ở đây, không tỏ ra kỳ thị mà nhận lời mời dự tiệc của Lan Lăng Kim thị, thấy bọn họ tiến vào ngạc nhiên nói: "Vong Cơ, A Tiện, các ngươi vì sao lại vòng về?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Bọn người Ôn Ninh không có ở Kỳ Sơn!"
Nghe vậy, biểu tình của Lam Hi Thần chuyển sang nghiêm túc, Lam Vong Cơ tiếp lời Nguỵ Vô Tiện, bình tĩnh nói: "Đã có người chỉ ra và xác nhận, những người mang Ôn Ninh và thủ hạ môn sinh của hắn đi, đều mặc áo Kim tinh tuyết lãng."
"Về phần người đứng đầu..." ánh mắt Nguỵ Vô Tiện chuyển sang Kim Tử Huân đang đứng gần đó, hơi gật đầu, nhưng nét mặt không hề có ý cười: "Kim công tử, có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?"
Kim Tử Huân trên tay còn cầm chén rượu, rõ ràng là đang đi khắp nơi để mời rượu, lúc này đang đứng trước Lam Hi Thần, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới trước khi bọn họ đi vào, hình như có nghe thấy tiếng người cao giọng mời rượu, xem ra vừa vặn chặn lại Kim Tử Huân, để Lam Hi Thần không cần phải lo lắng từ chối khéo.
Kim Tử Huân nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, nói với vẻ chiếu lệ: "Cần nói gì, thì chờ buổi tiệc của chúng ta xong rồi nói".
Lời này vừa nói ra, không khí chợt nặng nề xuống.
Những người đang ngồi đây không ai ngốc đến mức không hiểu mấy câu ngắn ngủi mới vừa rồi mang ý nghĩa gì, liên quan đến chuyện gì, lén lấy người đi mà không nói, Kim gia âm thầm thu tóm tù binh Ôn thị, lại đúng ngay chi họ của tỉ đệ Ôn Tình, là những người mà Cô Tô Lam thị đang muốn lấy.
Nhưng ban ngày rõ ràng đã hỏi có nhà nào lấy những người thuộc chi họ của tỉ đệ Ôn Tình này hay không, thì Lan Lăng Kim thị không ai thừa nhận, Kim Tử Huân cũng có mặt trong hội nghị, lúc ở đó toàn chen ngang đòi hỏi lợi ích cho Kim gia, bị Kim Tử Hiên ngăn ở bên ngoài, căn bản không nói hắn đã lấy người đi.
Hiện giờ Nguỵ Vô Tiện đang muốn hỏi hắn.
Kim Tử Tuân không chút nể mặt mà từ chối trả lời.
Tu sĩ các gia ở bên cạnh đều nâng cao tinh thần. Tuy nói trong sảnh đãi tiệc chắc chắn sẽ không có đánh nhau, nhưng hai nhà đều có người quan trọng ở đây, chuyện này mà xử lý không tốt, nói không chừng quan hệ hai nhà Lam Kim có thể sẽ xấu đi một chút, tốt nhất là cắt đứt hoàn toàn thì mới thú vị, Nhiếp gia và Kim gia đã có mâu thuẫn, nếu thêm Lam gia nữa...
Trong lòng mang chút kỳ vọng không thể nói ra, các tu sĩ đứng ngoài cuộc nhìn không chớp mắt.
Đáng tiếc là bọn họ trước mắt thấy có chút thất vọng rồi, người Cô Tô Lam thị còn chưa mở miệng, vì là khách của Lan Lăng Kim thị, thì Kim Tử Hiên, với cương vị gia chủ Kim gia, đang ngồi ở ghế chủ tiệc đã nói: "Tử Huân, ngươi ra nói chuyện với bọn họ đi"
Giọng điệu bình tĩnh, Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng hơi liếc nhìn sang bên đó.
Trước khi Kim Quang Thiện chết, lần cuối cùng Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy Kim Tử Hiên, y vẫn là một thiếu niên mang đầy vẻ kiêu ngạo rực rỡ, hiện giờ kế vị chức gia chủ, nhưng cả người lại thấy có chút khác biệt.
Không ngờ Kim Tử Hiên không giúp mình, Kim Tử Huân vừa ngạc nhiên vừa tức giận quát: "Kim Tử Hiên!"
Kêu cả tên lẫn họ, không gọi bằng cái tên quen thuộc giữa huynh đệ với nhau, thậm chí quên mất lúc này Kim Tử Hiên đã là gia chủ, Kim Tử Hiên khẽ nhíu mày, y không biết là Kim Tử Huân đã tự ý đụng tới tù binh chiến tranh, cũng vì ban ngày không thừa nhận, nên mới gây ra tình hình đêm nay.
Nguỵ Vô Tiện nhìn biểu tình của hai người này, quay đầu lại cùng Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau, Lam Vong Cơ hơi gật đầu, hắn liền mở miệng: "Đa tạ Kim tông chủ, nhưng vị Kim công tử này rõ ràng không muốn dời bước ra ngoài để nói chuyện, vậy ta sẽ trực tiếp hỏi tại đây".
"Xin hỏi Kim công tử, ngươi có biết Ôn Ninh hay không"
Kim Tử Huân lập tức phủ nhận: "Không biết", rồi làm động tác xoay người đi.
Nguỵ Vô Tiện cao giọng nói: "Ngươi nhất định nhớ rõ người này, lần trước khi săn đêm ở Cam Tuyền, đuổi theo con dơi chúa tám cánh đến nơi tụ cư của tàn quân Kỳ Sơn Ôn thị, sau đó mang đi một đám môn sinh Ôn gia, dẫn đầu chính là Ôn Ninh".
Kim Tử Huân bị những lời này làm cho y phải dừng bước, ánh mắt vẫn không nhìn Nguỵ Vô Tiện, cũng không nhìn về phía Kim Tử Hiên, cứng cỏi nói: "Không nhớ rõ thì là không nhớ rõ, ta không rảnh như vậy, ở đó mà lo nhớ tên của một tên Ôn cẩu".
Vừa dứt lời, các tu sĩ Lam gia ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều lộ vẻ không vui, đã nói tỉ đệ Ôn Tình có ơn đối với Cô Tô Lam thị, Kim Tử Huân lại còn một câu Ôn cẩu hai câu Ôn cẩu, giọng điệu nói với Nguỵ Vô Tiện càng đặc biệt vô lễ.
Nhưng phản ứng của Nguỵ Vô Tiện vẫn bình tĩnh: "Vậy được, ta không ngại kể lại tỉ mỉ kỹ càng một chút. Ngươi bắt không được con dơi chúa đó, tình cờ thấy mấy môn sinh Ôn gia đi tới để kiểm tra người lạ, ngươi liền bắt bọn họ phải làm mồi cho ngươi, bọn họ không dám, Ôn Ninh ra mặt tranh luận với ngươi, hắn nói năng hơi lung tung nên ngươi không thể không nhớ được. Nhưng con dơi chúa lợi dụng lúc đó để chạy thoát, ngươi đem nhóm tu sĩ Ôn gia ra đánh một trận, rồi cưỡng ép bắt đi, mấy người này giờ không biết tung tích. Chuyện mới hai ngày trước, đừng nói là ngươi đã quên rồi"
Mấy câu trước là còn để cơ hội cho y thoát, nhưng Kim Tử Huân đến chết cũng không chịu nhận, đến lần thứ hai mở miệng, Lam Vong Cơ cũng không ngăn hắn lại, yên lặng nghe hắn nói, Nguỵ Vô Tiện toại nguyện đem hết những việc y làm công bố hết ra, bao gồm cả năng lực vô dụng phải lấy người sống làm mồi, còn tuỳ ý đánh chửi làm nhục những người hơi có ý không nghe lời y.....
Những lời đó được nói ra một cách rõ ràng, ở trên đất của Lan Lăng Kim thị, những tu sĩ khác trong bữa tiệc không dám giáp mặt tranh luận, nhưng ánh mắt không ngừng bay lơ lửng qua lại.
Bay tới khuôn mặt bình tĩnh của Nguỵ Vô Tiện, bay tới khuôn mặt đỏ rồi lại tái của Kim Tử Huân, chợt đỏ chợt tái, thật là đặc sắc, cảm thấy không khí giữa hai nhà càng thêm căng thẳng, ở lại ăn bữa cơm này, quá đáng giá.
Lam Hi Thần trầm giọng mở miệng: "Kim công tử, nếu đám người Ôn Ninh thực sự trong tay ngươi, mời ngươi hãy giao ra".
Kim Tử Huân thẹn quá hoá giận, lớn tiếng nói: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi có ý gì? Tìm ta để lấy người hả? Ngươi vì Ôn cẩu mà ra mặt hay sao?!"
Chén rượu trong tay thế mà hất thẳng ra, hướng về phía Nguỵ Vô Tiện, cũng có thể lan đến Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh, nhưng hai người ung dung thong thả tách ra trong chớp mắt, rồi nhanh chóng lại tự nhiên đứng sóng vai cùng nhau. Vết rượu đỏ tươi như đoá hoa nở trên thảm, không dính tí gì trên quần áo của bọn họ.
Ánh mắt Lam Vong Cơ thật lạnh lùng.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Kim công tử, chú ý lời nói, lúc ban ngày Cô Tô Lam thị đã nói qua tỉ đệ Ôn Tình là ân nhân".
Kim Tử Huân vừa tức giận vừa nóng nảy, mắng: "Ôn cẩu chính là Ôn cầu __"
Kim Tử Hiên nói: "Tử Huân, ngươi câm miệng".
Hắn đứng hẳn lên, không nghĩ rằng Kim Tử Huân lại phản ứng đến như vậy, hơn nữa nghe Nguỵ Vô Tiện nói, chuyện Kim Tử Huân làm đúng thật là.... Không cách gì phủ nhận với thái độ rõ ràng như thế!
Bị nghe mắng, cuối cùng Kim Tử Huân quăng ly rượu đang cầm trên tay ra đất, thô lỗ đẩy những người đang đứng nhìn, tức giận chửi bới và đi ra ngoài, quả thực là hết nói nổi.
Một nữ tu gần đó lấy tay áo thoáng che miệng, làm như thấp giọng mềm mại nói câu: "Chuyện này..."
"......."
Bên trong sảnh im lặng một hồi, một khách khanh của Kim gia mở miệng: "Tông chủ"
Kim Tử Hiên thu hồi ánh mắt, không nhìn coi Kim Tử Huân đi đâu, hướng về mọi người của Cô Tô Lam thị hơi thi lễ: "Xin mời chư vị theo ta, Tử Huân không nói, ta cũng biết nếu thật lấy người thì sẽ mang đi đâu".
Nhìn thái độ này, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc có chút kinh ngạc, Kim Tử Hiên này, sau chiến tranh hắn cũng chỉ gặp y hai lần ở trên hội nghị, không liên quan gì nên ngồi cách xa, càng không giáp mặt nhau nói chuyện, bây giờ xem ra thực sự sau cái chết của Kim Quang Thiện đã thay đổi rất nhiều.
Lam Vong Cơ nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Đi"
Nguỵ Vô Tiện lập tức đuổi theo, kéo dài khá lâu rồi, lúc này hắn đã hơi cảm thấy có chút bất an, liền sợ trong lúc trì hoãn này sẽ xảy ra chuyện gì.
Xuống khỏi Kim Lân Đài, Kim Tử Hiên dẫn bọn hắn đi qua hướng Cùng Kỳ Đạo, chỉ có hai nhà ra ngoài, còn tất cả những tu sĩ khác đang dự tiệc đều có người lo sắp xếp, đi được nửa đường, bầu trời đen thui không chút ánh sáng bắt đầu đổ mưa, nhiệt độ giảm xuống.
Chân trời xuất hiện vài đường kiếm quang, vừa lúc đến nhìn thấy, chính là người do Lam Vong Cơ sắp xếp đi tìm Ôn Tình đã quay trở lại, ý định ban đầu là đem người bố trí chỗ ở trước, sau đó cứu Ôn Ninh đưa tới để chị em đoàn tụ, nhưng khi hạ xuống đất, tu sĩ Lam gia nghiêng người tránh ra, thì thấy Ôn Tình gương mặt tái nhợt xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không có gì ngạc nhiên.
Nghe tin em ruột gặp nạn, bất luận thế nào cũng phải cùng đi tới đây.