[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 92




Nguỵ Vô Tiện tiếp tục ở Thải Y trấn mua một đống đồ chơi đủ thứ lung tung, toàn bộ mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ, lần này thu hoạch đuợc rất nhiều đồ mang về, ai không biết còn tưởng rằng hắn chỉ đơn thuần là đi dạo phố. Lam Hi Thần cười hỏi tình hình Bích Linh hồ và Thải Y trấn, Nguỵ Vô Tiện chỉ chỉ đám đồ mà bọn họ mua, tỏ vẻ mọi thứ đều rất ổn.

Nếu không thì cũng không thể kéo Lam Vong Cơ đi mua lung tung như vậy.

Ôm một rổ nhỏ sơn trà trở về Tĩnh Thất, phần còn dư đưa phòng bếp, mấy ngày nay thức ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ xuất hiện mùi vị trái cây ngọt ngào hiếm thấy.

Nói vậy chứ từ một năm nào đó, thì trái cây đã không còn quá hiếm thấy ở đây nữa.

Lại nghĩ đến thời tiết đang nóng dần, sẽ sắp có trái cây giải nhiệt, mà có dưa hấu, là sẽ có món vỏ dưa hấu xào gì đó... thấy nhiều rồi nên không còn ngạc nhiên nữa.

Một vài món đồ nhỏ thì chia cho một vòng đệ tử thiếu niên.

Việc trừ bỏ tà ma kéo dài nhiều ngày này đã tạm xong, đương nhiên không phải đã hoàn toàn trừ xong, nhưng những việc cần kíp đều đã giải quyết.

Chỉ có danh môn thế gia mới có năng lực cử hành an hồn lễ cho đệ tử trong tộc, từ nhỏ chịu sự rèn luyện ở trong tộc, ảnh hưởng của pháp khí, mới có thể giảm đi khả năng sau khi chết có chấp niệm hoá thành lệ quỷ, các loại yêu ma quái vật cứ gia tăng không ngừng, không thể nào có một ngày thế gian hoàn toàn yên bình.

Có thể làm được việc nào, thì tốt việc đó, nếu không phải việc quá khẩn cấp, vẫn là có thể nghỉ ngơi một chút.

Nguỵ Vô Tiện đã trở thành người vô dụng trong ba ngày rồi, ngày đầu tiên còn thức dậy cực kỳ trễ, mặt trời lên cao, bị Lam Vong Cơ ngàn xoa vạn ôm mới miễn cưỡng thức dậy, loay hoay là tới giờ cơm trưa.

Chỉ biết đổ thừa tại đêm trước làm ác, ăn sơn trà muốn người ta lột, người ta đút, đưa đến trước miệng còn đặc biệt cố ý ăn từng chút từng chút, thỉnh thoảng liếm rồi cắn thật chậm để chảy nước ra.

Rồi liếm vào ngón tay thon dài trắng như ngọc.

Ăn đến miếng cuối cùng, Lam Vong Cơ đang ngồi quỳ đút hắn ăn, đưa tay ra, hứng lấy một giọt nước sơn trà, không để dính trên áo Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện đảo mắt, dứt khoát ngậm lấy ngón tay ăn miếng sơn trà nhỏ xíu cuối cùng.

Hầu kết nhỏ xinh khẽ nhúc nhích, sau khi nuốt, vẫn chưa đã thèm còn nhẹ nhàng mút vào, thoáng giương mắt nhìn người ta, tiếng nói thốt ra mềm mại: "Còn muốn..."

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì, bỗng nhiên duỗi tay, đè Nguỵ Vô Tiện xuống, nhẹ người phủ lên trên.

Hơn nửa đêm, sau khi kết thúc hai trận tình sự, Nguỵ Vô Tiện ghé vào lòng ngực Lam Vong Cơ, cả người mềm rũ, thoả mãn mà thả lỏng từ đầu ngón tay tới đỉnh đầu. Hô hấp còn chưa ổn định, một bàn tay vỗ về lên tấm lưng trần trụi mướt mồ hôi, giúp hắn thuận khí, vén hết mái tóc rũ rượi sang một bên.

Phần hạ thân ướt dầm dề vẫn còn dính nhau, Nguỵ Vô Tiện không cần nhúc nhích, vẫn cảm thấy rõ ràng thạc vật đang bên trong cơ thể, chỉ mới mềm một nửa, vẫn nặng trĩu rất là ấn tượng, tinh dịch một lần nữa bị giữ lấy, lại không hề nghĩ đến sau khi nút kết biến mất thì Lam Vong Cơ sẽ rút ra ngoài.

Cho đến khi Lam Vong Cơ bế hắn lên, rốt cuộc dương v*t từ từ rút ra, Nguỵ Vô Tiện lại ngồi xuống, như là muốn nuốt trở lại, Lam Vong Cơ véo vào bên vòng eo mềm mại, cả người Nguỵ Vô Tiện lập tức rũ xuống đến mức không thể mềm hơn, để cho dương v*t thoát khỏi huyệt khẩu, mới phát ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Bên cạnh án thư, chất lỏng trơn trượt chảy ra khắp nơi, Lam Vong Cơ nhặt lên một món quần áo rơi rụng, lau chùi sạch sẽ chất lỏng dính đầy giữa hai chân và hạ thể của Nguỵ Vô Tiện, rồi mới dùng một áo choàng khác quấn lấy hắn, sau đó tự mình nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, ra cửa múc nước tắm gội.

Khi bị ôm ngâm vào nước để tắm rửa, Nguỵ Vô Tiện đã buồn ngủ đến mức hơi mơ màng chợt tỉnh táo lại, quậy một hồi, bây giờ thì ý thức đã hoàn toàn không còn một chút nào nữa, đến khi Lam Vong Cơ cũng tắm gội xong, lên giường kéo hắn vào ngực thì hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Cứ thế, qua hôm sau đương nhiên dậy thật trễ, dù sao ngày nghỉ vốn cũng không định sẽ làm gì.

Rồi ba ngày trôi qua, có người ngồi không yên lại muốn đi ra ngoài lăn lộn.

Trong Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện nghiêng người, chân chống lên, dáng ngồi cực kỳ không hợp. Vừa nghe Lam Vong Cơ kể lại tin tức vừa đánh dấu trên giấy, chờ Lam Vong Cơ nói xong, hắn cũng đã vẽ xong, trên bản đồ hiện ra một đường vẽ liền lạc uyển chuyển – đem mười mấy địa điểm mà Lam Vong Cơ mới kể có người dân cầu viện nối lại với nhau.

Vỗ vỗ vào bản vẽ, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh nói: "Chúng ta cứ đi một chuyến như thế này, vừa tiện đường!"

Lam Vong Cơ nhìn lộ trình có chín khúc cua và 18 ngã rẽ, không có ý kiến gì về vụ tiện đường, chỉ nói: "Quá nhiều".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Không nhiều lắm, không nhiều lắm, chúng ta làm xong mấy việc này rồi đi Liên Hoa Ổ!" Giọng điệu giống như là oanh oanh liệt liệt làm xong một việc gì đó rồi thoái ẩn về quê, rõ ràng chỉ là đi trừ tà tuý rồi đi cử hành quan lễ thôi.

Khoé môi Lam Vong Cơ mới hơi nhúc nhích, tựa như muốn cười. Ngữ khí bình tĩnh nói: "Mười mấy ngày sau là quan lễ của ngươi, sẽ không kịp". Thoáng cúi người, lấy bút trên tay Nguỵ Vô Tiện, hai người sát vào nhau, vòng ra mấy điểm khác trên bản đồ trước mặt Nguỵ Vô Tiện, vẽ ra lộ trình mới, "Những chỗ khác, có người trong tộc xử lý".

Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vài lần vào địa điểm đi săn bị đột ngột giảm còn lại có ba chỗ, trước khi quay trở về Liên Hoa Ổ, có đi ngang qua một phần địa bàn mới thuộc về Cô Tô Lam thị, khoé môi cong lên, giọng kéo dài ra: "Được rồi, nghe lời người".

Lam Vong Cơ lại nói: "Ngồi đàng hoàng". Hơi vỗ vào eo Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện kêu a lên một tiếng, bất giác ngồi thẳng lại, hai chân nghiêm chỉnh thả xuống dưới, quay đầu qua, tay Lam Vong Cơ lại đưa qua, nhẹ nhàng xoa xoa vào eo hắn, "Cẩn thận đau eo"

Nguỵ Vô Tiện xoay tới xoay lui, ra vẻ trách móc: "Còn không phải tại ngươi"

"Ta sai" Lam Vong Cơ bình thản công nhận: "Vậy nên ngồi cho đàng hoàng".

Nhưng được người ta xoa cho thật thoải mái, Nguỵ Vô Tiện lại lăn ra nằm trên sàn nhà.

Tháng bảy đang đến gần, sâu bên trong núi Cô Tô thì lạnh, nhưng dưới chân núi thì từ lâu đã nóng muốn bốc hơi.

Đến gần địa điểm mục tiêu, mây mù dày đặc bao phủ cây cỏ, không có bất kỳ bảng chỉ dẫn gì, Nguỵ Vô Tiện vẫn là không chút do dự tiến về phía trước, làm như có thứ gì đó vô hình chỉ dẫn hắn, Lam Vong Cơ lẳng lặng đi bên cạnh, ánh mắt tập trung vào dưới chân Nguỵ Vô Tiện.

Mới ngự kiếm xuống tới, tâm trạng Nguỵ Vô Tiện rất vui còn hát hò, sau khi đi một đoạn đường dài không thể không cảm thấy nóng, lẩm bẩm lầm bầm nói: "Tối nay đem trận pháp này sửa lại, để cho ta và ngươi có thể ngự kiếm".

"Tốt"

"Lam Trạm, ngươi có nóng không?"

"Không"

"A, nóng quá, tại sao ta còn sử dụng cái này chứ? Sao không ngăn ta làm cái này hả?"

Lam Vong Cơ nói: "Sắp tới rồi"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta biết sắp tới rồi, nhưng ta cảm thấy lần sau cần phải sửa lại trận pháp này, Lam Trạm, ngươi nghe ta nói....."

Trước mắt rốt cuộc xuất hiện một cửa thôn, nhưng là một đống đổ nát, khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc là trùng vào cuối mùa xuân, đã qua ba tháng rồi, rất nhiều khu vực bị đốt cháy đến khô cằn nay lại có màu xanh, thậm chí càng vì không có người ở, nên cỏ dại càng mọc nhiều lan khắp nơi.

Từ nơi bọn họ đang đứng nhìn qua, là hình ảnh mấy tháng qua thường nhìn thấy, bởi vì chiến tranh đi qua hoặc tà ám quậy phá, sau khi dân cư bỏ đi thì các thị trấn nhỏ bị bỏ hoang như thế.

Nguỵ Vô Tiện tuỳ ý nhặt lên một viên sỏi trông rất bình thường, chuyển sang một vị trí khác.

Thôn xóm đổ nát vẫn là thôn xóm đổ nát, nhưng nghe kỹ, hình như ngoài tiếng côn trùng, tiếng chim kêu vang, còn có tiếng người loáng thoáng trong gió.

Bọn họ lại đi vào trong một đoạn ngắn, xuyên qua thôn xóm rách nát, rừng cây che lấp, trước mắt lại thấy rộng rãi thông thoáng, có mấy gian nhà, tuy là cũ, cũng không lớn, nhưng được chăm sóc sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp, bên ngoài tường có dấu vết đã được tu sửa.

Rõ ràng là có người ở.

Mà ai ở, cũng không cần phải tò mò hoặc đi gõ cửa dò hỏi.

Tìm đến nơi có tiếng người nói dần dần rõ ràng hơn, vòng qua bụi cây, thấy một nữ tử mặc áo đỏ ngồi trên một gốc cây thấp như cái ghế, đang nói chuyện với mấy nam tử trông thật thà, bên cạnh còn có một phụ nữ, nghe tiếng cành lá bị giẫm đạp, tất cả quay đầu nhìn lại.

Nhưng không ai lộ vẻ ngạc nhiên, Nguỵ Vô Tiện giơ tay chào hỏi: "Ôn Tình"

Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Ôn cô nương"

Nữ tử áo đỏ chính là Ôn Tình, đứng dậy hơi thi lễ, bình tĩnh nói: "Nguỵ công tử, Hàm Quang Quân, các ngươi đã tới".

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ngươi kêu như vậy ta thật đúng là không quen, không phải đã nói hay sao, như trước kia là được rồi, kêu tên của ta đi".

Ôn Tình nghe hắn nói, hơi nhướng mày, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy một bên đùi bị trì xuống, cúi đầu, nhìn thấy ngay một đứa bé khoảng một hai tuổi không biết từ khi nào lén đi lại đây, ôm lấy chân hắn, ngước khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt mở to đen láy nhìn hắn.

Thật là đứa bé dễ thương trắng trẻo như ngọc như tuyết, Nguỵ Vô Tiện khom người bế đứa nhỏ lên, cho nó ngồi lên cánh tay của mình, chọc chọc vào gương mặt kia nói: "A Uyển, tại sao ngươi gặp ai cũng ôm chân thế hả?"

Ôm đứa nhỏ quay đầu nói: "Lam Trạm ngươi xem, còn nhớ rõ không? Lần trước đã gặp rồi... Úi, tay ngươi vừa mới chơi bùn à? Đừng cho tay vào miệng, ách, cũng đừng có sờ vào mặt ta, Lam Trạm, ngươi giúp ta ngăn nó lại, bằng không nó sẽ trét bùn lên mặt ta, không đúng, nó đã trét rồi...."

Lam Vong Cơ lấy ra một tấm khăn vuông trắng tinh, lau sạch một vệt bùn dính trên mặt hắn, gấp đôi khăn lại, mặt vô biểu tình chụp lấy bàn tay nhỏ lại đang định sờ lên mặt Nguỵ Vô Tiện nữa, dùng khăn lau đất bùn trên các ngón tay.

Tuy rằng biểu tình nghiêm nghị, nhưng động tác lại rất là cẩn thận.

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nhìn y, nói: "Hình ảnh này ta thực sự cảm thấy thật quen mắt, lần trước có phải ngươi cũng lau cho nó như vậy đúng không, có thể nha, nhìn không ra là Lam Trạm ngươi rất biết cách chăm sóc con nít đó".

Lúc này một bà lão đầu đã bạc thưa thớt chống cây gậy lập cập đi tới, Ôn Tình lập tức chạy ra đỡ bà: "Bà bà, người đi chậm một chút".

Bà lão là đi tìm thằng cháu ngoại nhỏ xíu mới không nhìn một cái đã biến mất tiêu, lỗ tai nghe không rõ, mới vừa rồi Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ tới đây khiến cho chỗ này xôn xao từ nãy giờ, vậy mà bà nhìn thấy bọn họ mới phát hiện là có khách lạ tới, mắt cũng nhìn không rõ phải nhìn kỹ một hồi, nhận ra là ai, run run định làm lễ.

"Đừng, đừng...." Nguỵ Vô Tiện vội vàng ẵm đứa bé gọi là A Uyển chạy tới bên bà: "Ôn lão thái thái tìm A Uyển đúng không?"

Một bà lão đi lại chậm chạp, không thể thực hiện được việc quỳ lạy hắn, đành nhận lấy đứa nhỏ, đứa nhỏ quay người lại đạp đạp rồi chạy tới ôm chân Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ: "......."

Khuôn mặt nhỏ hồng hào của A Uyên, đang ngẩng lên nhìn y.

Lần này Nguỵ Vô Tiện bị bỏ rơi, nói: "A, ta nhớ ra rồi, lần trước hình như ta có nói ngươi đối xử tốt với nó một chút, nó sẽ theo người, đừng đứng yên như thế". Tiếp theo xúi giục: "Ẵm nó lên, ẵm nó lên đi. Lam Trạm, ngươi biết ẵm con nít không? Bế nó lên đi".

Hoàn toàn quên mất ý định đem đứa nhỏ trả cho bà ngoại người ta, nhưng bà lão nhìn bộ dạng của bọn họ cũng quên mất chuyện làm lễ, cúi người đứng sang một bên.

Ôn Tình quay đầu dặn dò người bên cạnh vài câu, mấy người đàn ông sau khi thấy bọn họ tới có chút e ngại nên gật đầu rời đi.

Nàng nói: "Tới đã tới rồi, vào bên trong ngồi một chút hẵng đi. Lần trước còn chưa sắp xếp xong, không thể mời các ngươi."

Sự chú ý của Nguỵ Vô Tiện lúc này mới dời khỏi Lam Vong Cơ, xua tay nói: "Không cần phiền phức đâu, không cần mời gì cả, đang đi săn đêm tiện đường ghé qua thăm thôi."

Ôn Tình nói: "Tiện thể bắt mạch cho ngươi".

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, nói: "À, được, vậy đa tạ".

Lam Vong Cơ nghe lời bế A Uyên lên, được chỉ dẫn một chút, đã vững vàng ẵm được đứa nhỏ, nghe vậy nói: "Đa tạ".

Bước chậm chậm để bà lão có thể đi theo kịp, hai người đi theo Ôn Tình, vào trong thôn.

Nói là thôn, nhưng chỉ là vài căn nhà vây quanh, nhìn bên ngoài thì miễn cưỡng thấy có hơi người hơn mấy chỗ đổ nát, bên trong rốt cuộc mới hoàn toàn có vẻ là chỗ sinh sống của một nhóm người, Ôn Tình ở đây, mọi người ở đây đều là họ Ôn, là một chi thuộc họ Ôn, các tu sĩ vốn là thủ hạ của Ôn Tình, Ôn Ninh.

Kỳ thật bỏ đi áo bào thêu hình mặt trời đang cháy, thay áo vải thô, nhìn không ra từng là tu sĩ của gia tộc Ôn gia có thế lực khổng lồ trước kia, mấy người đàn ông trung niên đang làm việc ngoài ruộng, chẳng khác gì những nông dân thợ săn bình thường.

Từ phía sau có một người vội vàng chạy đến, trên người dính đất vàng, trên mặt cũng lấm lem, làm cho một tiểu công tử mi thanh mục tú (đẹp trai) trở nên có chút xấu xí đi, nhưng chỉ cần lấy nước rửa qua là hết thôi. Người mới tới nói: "Nguỵ công tử..... Lam, Lam công tử..."

Vẫn là hơi nói lắp.

Chính là Ôn Ninh, đang giúp trồng trọt dưới ruộng, Ôn Tình sai người đi kêu, thấy vậy buông cuốc chạy lại đây.

Nguỵ Vô Tiện nhìn từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: "Ôn Ninh, vết thương lần trước đã lành chưa?"

Ôn Ninh gật gật đầu: "À, đều, đều khoẻ.... Có tỉ tỉ ta ở đây mà".

"Vậy là tốt rồi". Nếu như vết thương lần trước không lành, Ôn Tình kiểu gì cũng đem chôn hắn xuống đất.