Từ từ tỉnh dậy, nhìn chằm chằm một hồi thấy bên trong lều đã được dọn dẹp chỉnh tề sạch sẽ, nhớ tới tối hôm qua, Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái, mềm như bông lăn một vòng trên giường, ôm đệm chăn, mặt hướng ra ngoài, ánh mắt giao nhau với Lam Vong Cơ đang ngồi trước án thư ngẩng đầu nhìn qua, biểu tình nghiêm túc nói: "Lam Trạm, lại làm hỏng thêm một cái thau tắm nữa, có bị mắng hay không?"
Lam Vong Cơ: "......."
Hỏi như vậy, tất nhiên là bởi vì việc này xảy ra không chỉ một lần.
Về phần xảy ra bao nhiêu lần, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không quan trọng lắm, không nhắc tới cũng được.
Tuy nói là nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, nhưng dù sao cũng là trong lúc chinh chiến, không ai có thể lơi lỏng, vào buổi sáng, sau khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, dùng cơm sáng xong, hắn cùng Lam Vong Cơ ngồi trước bàn xem xét báo cáo chiến sự, tất nhiên trọng điểm cuối cùng là những gì liên quan tới Ôn Triều.
Kế hoạch đã định ra là sẽ tấn công vào ban đêm, trạm giám sát mà Ôn Triều đang ẩn nấp cách nơi này khoảng nửa ngày ngự kiếm, vì thế sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát, trước khi mặt trời lặn phải đến gần đó, sau khi mọi người điều hoà khôi phục linh lực, giờ tí một khắc sẽ đánh vào trạm giám sát, giết chết Ôn Triều.
Nguỵ Vô Tiện lật qua: "Nơi này đúng thật là một nơi để ẩn náu, may mà hắn nghĩ tới trốn ở đây, ai tìm ra chỗ này vậy.... Á? Còn có cả sơ đồ bố trí bên trong, số lượng người đang ở đó... Nhiều người như vậy, thằng nhãi Ôn Triều cũng đáng để Ôn Nhược Hàn bảo vệ như vậy sao?" Ngẫm nghĩ rồi lại cười nhạo một tiếng: "Cũng phải... hắn chỉ còn lại một thằng con Càn Nguyên này mà". Nhưng đứa con này thật sự không ra gì, không hiểu Ôn Nhược Hàn nghĩ thế nào.
Xem từng trang từng trang một, càng xem thì biểu tình của Nguỵ Vô Tiện càng cổ quái, nhịn không được nói: "Quá chi tiết, đây không phải là cái bẫy đấy chứ?"
Lam Vong Cơ lại đưa cho hắn một tập tài liệu khác, nói: "Không phải, đã phái người xác nhận rồi".
Nguỵ Vô Tiện nhận lấy đọc, hỏi: "Tin tức có được khi nào? Ai đưa tới?"
"Tin đến cách đây ba ngày, không biết lai lịch người truyền tin."
Nguỵ Vô Tiện trong lòng biết tin tức tới tay họ chậm hai ngày, tất nhiên là vì thông tin ban đầu đưa tới lại che che giấu giấu, cho nên cần phải phái người đến tra xét thật giả rồi mới giao nhiệm vụ.
Thảo luận cẩn thận các chi tiết, biết được đại khái ngày mai sẽ mang theo những tu sĩ nào, đến giờ ăn cơm trưa.
Quá ngọ vẫn có tin tình báo mới truyền đến, nửa tốt nửa xấu, Nguỵ Vô Tiện cố ý nghe tin Vân Mộng, biết Giang Phong Miên và Ngu phu nhân cũng nhau lãnh đạo cuộc chiến, tuy tốc độ tiến triển không mau, nhưng tiến độ lại ổn định, thỉnh thoảng có bế tắc, nhưng đại khái tình hình vẫn tính là không tệ.
Mặc dù phân chia ra hai nơi, Giang Trừng cũng như bọn họ đều ở chiến trường chém giết tu sĩ Ôn gia, đạt chiến tích to lớn, dần dần có thanh danh. Giang Yếm Ly được bảo hộ rất tốt, tự biết tu vi không cao, nên không ra tiền tuyến, nghiêm túc ở hậu phương dùng chút năng lực có được để giúp một số việc.
Nguỵ Vô Tiện yên tâm, mới để ý đến việc khác.
Hắn nhớ Giang Trừng có gửi một bức thư khác, nhắc tới mấy sư đệ, tuổi còn nhỏ chưa thể tham gia trận chiến, những người tuổi lớn một chút, thì đã cầm kiếm ra trận, dù sao cũng là đối đầu kẻ địch mạnh, bọn họ lại đều là những thiếu niên chưa tròn 20 tuổi, Giang gia cố hết sức không cho đệ tử thiếu niên tham gia, nhưng cuối cùng vẫn là tuỳ theo tình hình cuộc chiến quyết định, rất nhiều thế gia từ lâu đã không quan tâm ai bao nhiêu tuổi, có thể chiến đấu thì đều cho ra chiến trường hết.
Tất cả mọi người đều đang liều mình.
Qua hôm nay, bọn họ dứt khoát phải bắt được Ôn Triều.
Sau đó chuẩn bị và kiểm tra bổ sung những phù chú đan dược cần thiết, hiếm khi có được một ngày không phải chiến đấu như vậy, khác với tối hôm qua, đêm nay trên giường triền miên và dịu dàng hơn rất nhiều, sau khi kết thúc một hồi, Nguỵ Vô Tiện thức đợi Lam Vong Cơ tắm gội xong, lên giường ôm nhau cùng ngủ.
"Tới rồi"
Hôm đó vây giết Ôn Triều, tất cả đều đúng theo kế hoạch, lúc mặt trời lặn tiến đến gần trạm giám sát nơi Ôn Triều đang lẩn trốn. Dừng ở một nơi cách đó không xa, trốn bên trong rừng cây, cùng các tu sĩ đi theo ăn tạm lương khô và uống nước, nghỉ ngơi tại chỗ chuẩn bị, từ từ đợi đến giờ hành động.
Chuyến đi này cũng cần phải cẩn thận, phải gặp kẻ địch trong tình trạng tốt nhất, dù cho bản thân Ôn Triều không mạnh, càng không có gan lộ diện, nhưng hộ vệ của hắn đông đảo, thân thủ chắc chắn không yếu kém, không có Ôn Trục Lưu, tất nhiên vẫn còn có những người khác tài nghệ cao cường.
Ôn Trục Lưu hiệu là Hoá Đan Thủ, do có khả năng dùng tay không huỷ đi Kim Đan của người khác, Liên Hoa Ổ đúng là đã một lần gặp tình huống nguy hiểm, nếu ai bị Ôn Trục Lưu huỷ đi Kim Đan, thì sẽ trở thành phế nhân, không có sức để chiến đấu, dễ dàng bị giết chết.
Không biết Kỳ Sơn Ôn thị có chiêu mộ được người khác có năng lực đặc biệt gì không, cho dù là không có, thì chiến tranh không phải là trò đùa, không thể lơ là một giây phút nào.
Nguỵ Vô Tiện chỉ nhắm mắt điều hoà hơi thở một chút rồi mở bừng mắt, cảm thấy linh lực khôi phục cực nhanh, hôm nay như vậy, nói chung cũng do linh lực tiêu hao khi ngự kiếm không phải là nhiều.
Lam Vong Cơ ngồi đối diện dường như đồng thời mở mắt ra, bốn mắt giao nhau, bọn họ nhỏ giọng nín thở đứng dậy, không kinh động đến các tu sĩ Lam gia khác đang hồi phục linh lực, gật đầu với môn sinh đang canh gác, đi ra ngoài rừng cây.
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn về phía trạm giám sát, ngoại trừ bóng cây sậm màu và bầu trời đêm, tạm thời không nhìn thấy gì khác.
Lại thoáng nghiêng đầu, ánh vào trong mắt, là Lam Vong Cơ một thân bạch y, mạt ngạch trên trán, dải lụa sau người bay theo gió, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, cực đẹp trai cực thanh tao, ánh trăng chiếu rọi khắp người, phảng phất giống như có một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ.
"Còn một canh giờ nữa"
"Ừm"
Bọn họ đang chờ đợi.
Đợi Ôn Triều đi vào giấc ngủ, đợi đêm dài canh gác mệt mỏi, hoặc là đến đúng giờ, cho dù tất cả chúng còn tỉnh táo hết cũng không sao, bọn họ tất nhiên sẽ đồng loạt tấn công.
Không biết trong bóng đêm đang ẩn chứa sát khí, trạm giám sát nằm ở một toà thành hẻo lánh trên núi vẫn yên lặng, thỉnh thoảng có ánh lửa hiện lên trong đó, chính là hộ vệ đang làm hết phận sự mà đi tuần tra canh gác.
"Ôn công tử, đêm đã khuya rồi, nghỉ ngơi đi"
Ôn Triều đang ngồi bên cạnh bàn xem tin tức, xem đến mức tâm phiền ý loạn, giương mắt nhìn qua, thiếu nữ mặc áo khoác màu vàng nhạt, bên trong là một lớp vải lụa mỏng, ghé sát vào rót một ly trà ấm, cửa sổ phòng ngủ đang mở rộng chưa đóng lại, gió đêm từ bên ngoài thổi vào, gió nhè nhẹ, làm áo lụa lay động, dáng người cực đẹp.
Gương mặt kia chỉ có một chút son phấn nhạt, nhưng trong sắc trắng lại thấy chút ửng hồng, hàng lông mi dài nhẹ rũ xuống, khi cách Ôn Triều khoảng một bước chân, thì dừng lại.
Ôn Triều cho rằng đây là sợ quấy rầy hắn, nên trong lòng rất thích, những phiền muộn trong lòng tan đi không ít, buông tin tức trong tay ra: "Chiêu Chiêu đừng sợ làm phiền ta, lại đây đi".
Thiếu nữ nghe lời bước qua, bị hắn vồ lấy ôm vào trong ngực, cũng chỉ là gục đầu xuống, nhẹ nhàng dựa sát vào hắn, dịu dàng thuận theo, Ôn Triều hít sâu một hơi ở chỗ tóc mai đen nhánh, tuy là Trung Dung, nhưng trên người lại có mùi thơm thoang thoảng.
Loáng thoáng cảm thấy hương vị này quen thuộc.
Chén trà bị để đại ở đâu đó, xác thật là đêm còn dài, khó lòng nhịn nổi, Ôn Triều bế thiếu nữ đi đến bên giường, không lâu sau, trong phòng liền truyền đến từng đợt thở hổn hển.
Vương Linh Kiều chết rồi, Ôn Triều giận dữ sai người bắt Ôn Trục Lưu, bắt được người, đem giết, bên ngoài còn ầm ĩ xôn xao, thì hắn sớm đã thích nữ nhân mới rồi, Chiêu Chiêu hoàn toàn khác với Vương Linh Kiều, cách nói năng dễ nghe, không phải đẹp lộng lẫy, mà là vẻ đẹp từ trong khí chất, mắt phượng mày ngài, môi hồng, Ôn Triều cực kỳ thích dáng vẻ nàng khẽ cắn cánh môi hồng đó khi bị hắn đè bên dưới.
Vương Linh Kiều giỏi hầu hạ, hầu hạ rất tốt, điệu bộ làm nũng tủi thân cũng hợp với khẩu vị hắn, nhưng lâu rồi lại chán ngấy, Vương Linh Kiều không chết thì hắn cũng đã sắp chán ghét, tức giận Ôn Trục Lưu giết chết nữ nhân của hắn là có, nhưng thương xót thì không hề, chẳng thèm quan tâm mà quên ngay tức khắc. Thay bằng thiếu nữ đang trên giường này, tấm thân trong trắng dành cho hắn, đến giờ vẫn không học được cách phục vụ hắn, vẫn còn dáng vẻ vụng về, giọng nói run rẩy khiến hắn muống ngừng cũng không được.
Ôn Trục Lưu cứu nam tử Khôn Trạch, khiến thế gia nghịch phản, sau đó liên tục nhận được các tin tức khiến hắn bực bội, còn có Xạ Nhật Chi Chinh nhảm nhí gì đó, thế mà tu sĩ dưới cờ Ôn thị lại không trấn áp được, thật là quá sức vô dụng, hại hắn phải lẩn trốn khắp nơi. May mà còn có nữ nhân này hợp ý hắn hầu hạ bên giường, mới có thể giảm bớt nhiều cơn nóng nảy của hắn.
Hộ vệ bên cạnh hắn thì lo lắng đột nhiên lại xuất hiện một nữ tử không có xuất thân rõ ràng đáng tin cậy, sợ là nữ thích khách do gia tộc khác phái tới, muốn điều tra, đều bị hắn ngăn cản, thiếu nữ này, tu vi thấp kém, sao có thể là thích khách gì chứ!
Thấm thoát cũng theo hắn đã ba bốn tháng rồi, trước sau đều ngoan ngoãn nên cũng bớt lo.
Sau một hồi kết thúc, tiếng Ôn Triều gào to do phát tiết ra tới, xong hắn rút ra, thiếu nữ thở hổn hển, ngồi dậy, mím môi nhặt từng mảnh quần áo rơi vãi lần lượt mặc vào, rồi như mọi khi, định hầu hạ Ôn Triều tắm rửa.
Ôn Triều ôm nàng, một hai phải hôn thêm mấy cái trên gương mặt phảng phất vô cùng mịn màng kia, nàng khẽ tránh đi, hắn lại cảm thấy lúc này còn biết thẹn thùng, thật là đáng yêu.
Một bàn tay để trên bộ ngực ấm áp mềm mại, Ôn Triều đang định trêu đùa, bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt ướt át, thiếu nữ dịu dàng mở miệng hỏi: "Ôn công tử, ta có đẹp không?"
"Đẹp! Đẹp!" Ôn Triều cười nói: "Sao có thể không đẹp được? Chiêu Chiêu trời sinh ra đẹp như vậy, ai nhìn qua một lần chắc chắn sẽ không quên được". Lại muốn hôn tiếp, bàn tay để trên ngực dùng sức hơn một chút, như thể là mang ý chào đón nhưng lại hơi chống cự, Ôn Triều thích nàng như vậy, trong miệng vẫn nói: "Chiêu Chiêu đừng ngại".
Lắc đầu, thiếu nữ mỉm cười nói: "Ôn công tử... chỉ nói cho vui thôi... ai nhìn qua rồi chắc chắn sẽ không quên được ư? Ta thực sự là đẹp như vậy sao?"
Ôn Triều bị gương mặt tươi cười kia làm cho say mê, liên tục gật đầu: "Đương nhiên là đẹp!"
Dục vọng lại nổi lên, bắt đầu động tay động chân, lại nghe giọng nữ dịu dàng nói nhỏ: "Công tử yêu thích như thế, Chiêu Chiêu không biết lấy gì để báo đáp, chỉ có thể càng tận tâm tận lực hầu hạ công tử".
Nói rồi vén tóc ra sau tai, cúi người xuống, dùng miệng chăm sóc vùng hạ thân hắn.
Ôn Triều cực kỳ vui sướng, thể xác và tinh thần đều sảng khoái, lập tức đem những chuyện gì mà Ôn Húc bị chém một đao đứt đầu ở Hà Dản, hay tin tức Ôn gia thất bại thảm hại ở Cô Tô đều vứt hết ra sau đầu.
Đã đến giờ, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ dẫn tu sĩ Lam gia đi đến trạm giám sát Ôn Triều đang ẩn náu, Lam Vong Cơ rút Tị Trần ra, chém một nhát, mở tung cánh cửa lớn.
Ngay sau đó bắt đầu đánh nhau, một đường chém giết tiến vào bên trong, chỗ Ôn Triều ẩn náu quả nhiên có rất nhiều hộ vệ, toàn là thân thủ bất phàm.
Để lại mấy người bao vây bên ngoài, đề phòng có hộ vệ đem Ôn Triều trốn thoát ra, dù ngăn không được thì cũng có thể báo động, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ vẫn đẩy nhanh tốc độ chém chết quân địch, nhanh chóng tiến đến phòng ngủ của Ôn Triều, tất nhiên cần phải loại bỏ mọi khả năng Ôn Triều chạy thoát ra.
Toàn bộ sân vườn, hành lang, trong phòng, nóc nhà đều trở thành chiến trường.
Đao kiếm qua lại, tiếng người la hét cùng với linh lực phát ra cao ngút trời.
Vứt ra phù chú làm nổ bay quân địch, ngay sau đó lấy kiếm chém giết một người khác, dòng máu ấm nóng phun tới, khuôn mặt Nguỵ Vô Tiện cũng dính máu, nhưng không rảnh để mà lau. Bước chân không dừng lại, rốt cuộc đã đến cửa phòng ngủ Ôn Triều, đang muốn phá cửa đi vào, thì một tiếng thét đau đớn thảm thiết xuyên qua đêm tối.
Tiếng kêu cực kỳ khủng khiếp, chói tai đến mức gần như biến dạng, nhưng bọn họ vẫn nhận ra đó là giọng của Ôn Triều.
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc, nghĩ thầm: "Ta và Lam Trạm rõ ràng xông vào trước nhất, vậy mà vẫn có người giành trước một bước sao?"
Phát hiện sau lưng có động tĩnh, xoay người giết tên tu sĩ Ôn gia định đánh lén, Lam Vong Cơ đồng thời giải quyết nốt tên còn lại, hai người liếc nhau, sau đó gật đầu dùng kiếm phá cửa phòng, đập vào mắt bọn họ lại là một hình ảnh không thể ngờ tới.
Ôn Triều nửa nằm nửa ngồi trên giường, miệng vẫn không ngừng kêu la đau đớn, sau đó giọng nói dần trở nên chói tai vì tiếng la đó, trong phòng đầy mùi máu lẫn với khí vị dâm mi nào đó, từ quần áo xộc xệch kia, có thể thấy được trước đó Ôn Triều đang có hứng làm việc, nhưng hiện tại, đại khái là từ giờ có muốn cũng không thể làm được.
Hạ bộ chảy máu ào ạt, một đoạn da thịt rơi ra nằm một phần trong vũng máu bên cạnh.
Trong phòng còn có một người khác, là một nữ tử, quần áo trên người hơi hỗn loạn, đang quỳ phía trước Ôn Triều, cúi đầu xuống, làm như sửa sang lại dung nhan một chút, rồi mới xoay người liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cái liếc mắt đó cực kỳ bình thản, trên môi còn dính máu đỏ tươi, làm như ngại dơ, hàng lông mày mảnh nhíu lại, dùng mu bàn tay lau một chút.
Sau đó lấy ra một cây chuỷ thủ (kiếm ngắn), loé lên ánh sáng lạnh lẽo, từng nhát từng nhát đâm vào người Ôn Triều, mỗi một nhát đâm là máu tươi bắn ra khắp nơi, Ôn Triều không ngừng kêu la thảm thiết, kêu đến lúc không còn phát ra tiếng nữa, hai mắt trắng dã, thở hồng hộc, bụng bị đâm tan nát, lòi ra những thứ màu trắng màu đỏ không biết là thứ gì.
Tựa như không hề để ý còn có người khác ở đó, thiếu nữ buông dao, từ tư thế quỳ đứng dậy trước mặt Ôn Triều, bàn tay mảnh khảnh bóp chặt hàm dưới của Ôn Triều, như là muốn đôi mắt dường như chỉ còn tròng trắng kia nhìn mình.
Lời nói ra hết sức dịu dàng, lại tràn đầy lạnh lùng: "Ôn công tử, ngươi nói... ta đẹp đến mức ai nhìn qua cũng sẽ không quên được đúng không?"
"Vậy ca ca của ta, cũng đẹp như vậy? Ngươi có nhớ rõ không?"
Đã rõ ràng, đây là người có thù oán với Ôn Triều tới trước một bước để báo thù, nếu không có bất ngờ, thì ngươi đưa tin tức cho Lam gia chính là nữ tử này, nhưng lại không kịp chờ bọn họ, tìm được cơ hội là lập tức động thủ luôn.
Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng xôn xao ngày càng gần, hộ vệ ở trạm giám sát đông đảo, nhất thời chưa thể quét sạch, những người ở gần phòng ngủ bọn họ đều đã giết hết, nhưng Ôn Triều kêu thảm như vậy, tất nhiên sẽ có hộ vệ từ phòng khác chạy tới rồi. Ánh mắt Lam Vong Cơ đanh lại, xoay người tiếp chiêu tên tu sĩ Ôn gia vừa lao vào phòng, đánh cho hắn phải lui lại và văng ra khỏi phòng.
Nguỵ Vô Tiện giơ kiếm lên, cản lại sự tấn công vào nữ tử của một tên hộ vệ khác, hung hăng quét sạch ra ngoài.
Lục tục vẫn còn người chạy tới.
Bọn họ đi ra ngoài, giúp nữ tử ngăn cản những đợt tấn công từ bên ngoài. Nhìn thấy linh lực của nữ tử này thấp kém, đối mặt Ôn Triều sẽ không thể đối phó được, chắc là thừa dịp cùng hắn hành sự, không còn cảnh giác mới ra tay bất ngờ, nếu không có Cô Tô Lam thị phái người tới kịp, thì chỉ e là trong lúc Ôn Triều kêu la thảm thiết, nữ tử này chẳng mấy chốc sẽ bị giết chết.
Một canh giờ sau, nghe môn sinh thông báo, tiếng Ôn Triều kêu thảm thiết liên tục ngày càng yếu dần, Nguỵ Vô Tiện cuối cùng đã nhớ ra từng gặp gương mặt nữ tử kia ở đâu.
Ban đầu Ôn Trục Lưu cứu ra một nam tử Khôn Trạch, xuất thân từ Hoàn thị.
Gia chủ Hoàn gia có một cặp sinh đôi long phượng, một nam một nữ, dung mạo cực kỳ giống nhau, trưởng tử phân hoá thành Khôn Trạch bị Ôn gia bắt giao nộp, khi trở về thì đã bị hành hạ thành phế nhân, Nguỵ Vô Tiện từng đi thăm có nhìn qua, để lại ấn tượng.
Mà hôm nay chứng kiến, chính là em gái ruột của người này.
Nghe nói ngày trưởng tử Hoàn gia trở về thì người em gái này mất tích, hoá ra là tự dâng mình vào tay Ôn Triều, ở bên cạnh Ôn Triều được ba bốn tháng, Ôn Triều rõ ràng không nhớ rõ hình dáng nam tử Khôn Trạch đã bị chính mình hành hạ tàn phế, mới để cho thiếu nữ có vẻ ngoài gần như giống hệt hầu hạ bên người, bị truyền tin tức ra ngoài mà cũng không biết, cuối cùng nàng ấy cũng đã tìm được cơ hội.
Mấy tháng này, hành động của thiếu nữ có thế nói là bất chấp tất cả, vì anh mà báo thù, tự hy sinh bản thân mình, oán hận không biết là sâu nặng đến cỡ nào.
Ôn Triều ít nhất chưa có động thủ gì với bọn họ, hay nói đúng hơn là không gây thương tổn gì đến mức không thể cứu vãn, Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị trong cuộc chiến Xạ Nhật Chi Chinh này, trước đây tuy chịu chèn ép, nhưng lại không có mối hận gia tộc đối với Ôn thị, Nguỵ Vô Tiện tuy đối với Ôn Triều rất ghê tởm nhưng thật sự không có hận thù, nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt nhưng đó cũng chỉ là nhiệm vụ mà thôi.
Nữ tử này rốt cuộc mang bao nhiêu oán hận đến tận đây, hắn cũng không biết, nhưng cũng không có ý định cản trở hay can thiệp, chỉ sợ Lam Vong Cơ khó chấp nhận loại sự việc như thế này, nhưng Lam Vong Cơ cũng chỉ lẳng lặng cùng hắn chờ bên ngoài, không nói gì cả.
Rốt cuộc khi Hoàn gia thứ nữ ra tới, Ôn Triều phát ra tiếng hét thê lương cuối cùng, một luồng hơi nóng tràn ra cửa phòng, cả căn phòng đã bị đốt.
Trong trạm giám sát toàn là phòng ốc bằng gỗ, huống chi phòng ngủ Ôn Triều chắc hẳn có ít nhiều một vài văn kiện bí mật của Ôn thị, đương nhiên không thể để bị thiêu huỷ như vậy, tu sĩ Lam gia vội vàng dập tắt đám lửa trên giường, Ôn Triều cả người bị phỏng, cháy đen cháy đỏ, tóc không còn một cọng, chỉ có đầu và mặt bị cháy, cộng thêm vết thương đáng sợ ở bụng và hạ bộ, vậy mà vẫn còn chút hơi tàn, chỉ là với tình trạng thê thảm như vậy, thà rằng chết đi cho xong.
Chưa từng thấy qua như vậy, thế nên bọn họ nhất thời không biết xử lý như thế nào.
Cuối cùng vẫn là dặn dò vài câu, có tu sĩ đưa tới quần áo sạch sẽ, mang cho nữ tữ cúi đầu đứng ở bên, bất động không nói lời nào.
Hừng đông, phái người hộ tống Hoàn gia thứ nữ trở về Hoàn gia, phát tín hiệu để Lam gia cử người đến đây tiếp ứng, có các gia tộc khác cũng lại đây, các đồ vật quan trọng đều bị đoạt lại.
Không có người chữa trị, Ôn Triều chỉ chịu đựng được hai ba canh giờ, rốt cuộc tắt thở, tin hắn chết được công khai, các thế gia một phen trầm trồ khen ngợi.