[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 84: (H)




Ai cũng đều không hiểu, tại sao bỗng nhiên bị tu sĩ cùng phe rút kiếm đâm mình, thậm chí còn có rất nhiều người trong bọn họ tự thay đổi mũi kiếm, ánh sáng lạnh lẽo loé lên, hướng về người mặc áo bào thêu ngọn lửa mặt trời mà giết.

Đầu óc dường như một phần vẫn là của chính mình, miệng vẫn là của mình, nhưng thân thể tứ chi đều không phải, cũng không cần biết kiếm quang kia là sắc trắng hay sắc xanh cứ chĩa thẳng vào mình, thân kiếm trơn nhẵn phản chiếu gương mặt kinh sợ của chính mình, giữa tiếng kêu gào sợ hãi thảm thiết, liên tiếp bị giết trong tay của phe mình, hoặc giết đồng môn, hoặc bị người khác giết chết.

Thống lĩnh của phe Ôn thị lập tức phát hiện ra tiếng sáo có bất thường, hạ lệnh rút lui khi chẳng còn bao nhiêu người, qua hôm sau tăng cường thêm tu sĩ lấy vải bịt tai lại để chiến đấu, nhưng người thổi sáo linh lực mạnh mẽ, tiếng sáo xuyên qua mọi thứ trên chiến trường.

Đôi mắt mở to không nhắm mắt được nhưng ánh mắt vô hồn, con ngươi phản chiếu hình ảnh ấn tượng sâu sắc nhất trước khi chết, không cách gì huỷ bỏ được hình ảnh đó.

Đêm khuya trên chiến trường phủ đầy ánh trăng, có một thiếu niên, dây đỏ buộc tóc, mái tóc bay theo gió, được vài tu sĩ Lam gia bảo vệ ở giữa, sáo ngọc đưa lên môi, áp môi lên, ngón tay khẽ vuốt, tiếng sáo vang lên, trong đêm tối linh lực nồng đậm nhuộm dần vào tròng mắt, từ từ biến thành màu đỏ tươi.

Màu sắc linh lực là do bẩm sinh, thường thấy nhất là màu trắng, linh lực Nguỵ Vô Tiện kế thừa từ mẫu thân Tàng Sắc Tán Nhân, có màu đỏ đậm hiếm thấy, ngày thường chỉ hiện lên phía trên thân kiếm, nhưng để khống chế người sống cần rất nhiều linh lực thúc đẩy, nên mắt ánh lên màu đỏ tươi, làm cho người ta có cảm giác kỳ lạ khó tả.

Tu sĩ Ôn gia lại không có cách nào khống chế được cơ thể của mình.

Không tới năm ngày, tình hình ở Cô Tô đã hoàn toàn ổn định, mảnh đất cuối cùng cũng đã lọt vào tay Lam gia.

Sự việc này là sau khi Ôn Húc bị Nhiếp Minh Quyết chặn giết ở Hà Dản, một đao chặt đầu, tin tức này lần thứ hai làm cho lòng người phấn chấn hẳn lên, thậm chí so với tin trước càng chấn động hơn.

Một mật kỹ chưa từng được nghe nói tới, đã vậy còn có uy lực cực mạnh, người thực hiện lại là __ một Khôn Trạch.

Xuất thân từ Vân Mộng Giang thị, ngay sau khi phân hoá Nguỵ Vô Tiện lập tức lập khế ước với Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ, ở Hội Thanh Đàm Kỳ Sơn tuy bắn tên đứng thứ nhất, nhưng khiến người ta ấn tượng sâu sắc hơn là hai người cùng bị gia chủ Ôn gia Ôn Nhược Hàn làm cho bị thương ngay giữa buổi yến tiệc.

Lúc này, để một Khôn Trạch lên chiến trường, thậm chí còn chỉ huy, chúng ta không thể lý giải Cô Tô Lam thị suy nghĩ như thế nào, Vân Mộng Giang thị tại sao lại không phản đối.

Thắng trận này, không thể không kinh ngạc, thân phận Khôn Trạch lần này khó lòng bị xem thường nữa.

Nguỵ Vô Tiện, sau trận này đã nổi danh.

Sau khi bàn giao, rời khỏi chiến trường, Nguỵ Vô Tiện đem sáo bạch ngọc giắt bên hông. Chậm rãi đi bộ, chùm rua màu đỏ tươi đung đưa theo từng bước chân.

Hắn cũng biết chiến trường bên kia cũng đã kết thúc, quả nhiên không bao lâu, một đạo kiếm quang màu xanh từ trên trời hạ xuống, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy người đi tới, sát khí bám quanh thân đã tan đi rất nhiều, thả lỏng ra, gương mặt lộ nét tươi cười: "..... Lam Trạm"

Lam Vong Cơ nhìn hắn rồi biến sắc, xông về phía trước đỡ lấy thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, Nguỵ Vô Tiện vịn tay y đứng vững trở lại: "Không sao, không sao, chỉ là hao hết linh lực thôi, nghỉ ngơi một chút là khoẻ ngay". Chợt thả lỏng quả nhiên là không ổn.

Lam Vong Cơ cẩn thận kiểm tra, xác thật như lời Nguỵ Vô Tiện nói là không đáng ngại, đỡ hắn nói: "Vì sao không để cho người khác hộ tống?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Không phải còn ở chiến trường dọn dẹp hay sao? Ta lui về hậu phương để nghỉ ngơi trước, đã đánh nhau xong rồi, cũng không còn kẻ địch, từ từ đi cũng không sao". Lam Vong Cơ ngự kiếm đến, còn Nguỵ Vô Tiện thì chậm chạp đi bộ tới, người khác không biết, còn tưởng sao mà hắn nhàn nhã thế, nhưng thực tế chỉ là vì không còn sức để ngự kiếm.

Thao tác để cho tu sĩ bên phe địch giết hại lẫn nhau, cần phải rót một lượng lớn linh lực vào bên trong tiếng sáo, rồi phải hao phí rất nhiều tinh thần để phân biệt người sống trước mắt là phe nào, vì vậy lúc đầu Nguỵ Vô Tiện dường như thổi xong một khúc là sẽ rời chiến trường, nhưng thời gian thổi một khúc, cũng đủ gây ra hỗn loạn để tu sĩ Ôn gia ngã rạp như núi lở, nên mọi người cứ nghĩ rằng, đó là bởi vì thổi xong rồi nên mới bỏ đi (thực ra là vì hết linh lực).

Nghĩ đến gì đó, giọng Nguỵ Vô Tiện vui sướng nói: "Lam Trạm, ta đã có thể khống chế được số người nhiều hơn rồi". Tốc độ tiêu hao linh lực càng mau hơn, nhưng không cần thổi lại một khúc hoàn chỉnh khác.

Lam Vong Cơ khẽ vuốt ve hắn: "Chớ có cậy mạnh".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Không có, ta khoẻ mà". Cái này lúc trước ở Vân Thâm tập luyện không có nhiều người để cho hắn thử nghiệm, lần đầu áp dụng thực tế trên chiến trường, mới thực sự biết là cách này tiêu hao nhiều như thế nào, nhưng trong năm ngày ngắn ngủi, cũng đã từ mới lạ trở nên thuần thục, nếu Ôn gia không tiếp viện thêm vào mỗi ngày, thì mọi trận chiến ở Cô tô đều đã có thể kết thúc nhanh hơn rồi.

Có lẽ là linh lực trong lúc tiêu hao và hồi phục kịch liệt lặp đi lặp lại như vậy đã có sự phát triển.

Không để cho Nguỵ Vô Tiện tiếp tục đứng trong gió lạnh, Lam Vong Cơ ôm eo hắn leo lên Tị Trần, bay về hướng doanh trại của Cô Tô Lam thị, bạch y và mạt ngạch bay phần phật trong gió, được cẩn thận ôm lấy, Nguỵ Vô Tiện vẫn ngửi được mùi máu trên người Lam Vong Cơ, lúc hai người tách nhau ra, Tị Trần không biết đã xuyên thủng bao nhiêu người.

Bị mang về doanh trại, bế lên giường nghỉ ngơi, đắp chăn cẩn thận cho hắn, rồi Lam Vong Cơ mới vén rèm cửa đi ra ngoài.

Một canh giờ sau, Nguỵ Vô Tiện không nghe thấy động tĩnh gì, hai mắt vẫn mở như cũ.

Lam Vong Cơ đã trở lại.

Y đi vào trong lều, thấy hắn đã tỉnh, đi về phía hắn: "Cảm giác như thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện yên tâm thoải mái mà giơ tay, được ôm ngồi dậy: "Khá tốt, linh lực đã hồi phục quá nửa, cảm giác tốc độ nhanh hơn một chút"

Lam Vong Cơ gật đầu, sửa sửa lại quần áo xộc xệch của hắn.

Không thể tham dự cuộc họp bàn lần này, nhưng trong lòng biết rõ, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Chiến trường ở Cô Tô ổn định chứ?"

"Ừ"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Còn nói gì nữa?"

Lam Vong Cơ đáp: "Hai chúng ta trước hết nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, sau đó thúc phụ sẽ cố thủ ở Cô Tô, huynh trưởng sẽ đem quân chi viện bên ngoài, chúng ta có nhiệm vụ khác".

Nguỵ Vô Tiện nghe, đưa tay ra, chạm vào vết máu dính trên góc áo của Lam Vong Cơ, hỏi: "Nhiệm vụ gì?"

Lam Vong Cơ lẳng lặng giấu phần vạt áo đó đi, lấy nó ra khỏi mấy ngón tay của Nguỵ Vô Tiện, nói: "Vây giết Ôn Triều"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đã tìm được thằng nhãi này trốn ở đâu rồi hả?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu: "Tìm được rồi".

Tra được tung tích, cho dù có chạy nữa, thì cũng đừng hòng thoát được.

Sau khi bắt đầu Xạ Nhật Chi Chinh không lâu thì Ôn Húc tham gia vào cuộc chiến, thủ đoạn tàn nhẫn, không chút nào quan tâm đến bình dân bá tánh, nơi hắn đi qua không còn một ngọn cỏ, mãi đến lúc bị Nhiếp Minh Quyết chém chết ở Hà Dản. Nói chung trong số những đứa con nối dõi của Ôn Nhược Hàn thì trưởng tử Càn Nguyên là có khả năng kế thừa nhất, do đó tính tình tàn bạo, cực kỳ khát máu, Xạ Nhật Chi Chinh bắt đầu là chủ động xin ra trận.

Biểu hiện của Ôn Triều lại hoàn toàn tương phản, sau khi chiến sự bùng nổ cứ chạy từ trạm giám sát này qua trạm giám sát kia, thỉnh thoảng đổi vị trí, rất sợ bị tìm thấy tung tích, muốn có nhiều người bảo vệ, hoàn toàn co đầu rụt cổ, cho đến hôm nay mới xác nhận được hành tung.

"Thực sự có thể trốn ư!" Nguỵ Vô Tiện nói, "Kỳ thật ta có thể xuất phát liền bây giờ để đi giết hắn, ít nhiều gì vẫn luôn có hứng giết Ôn Cẩu".

"Hắn không trốn thoát được" Lam Vong Cơ giữ hắn lại, lắc đầu nói: "Nghỉ ngơi cho đủ tinh thần, hồi phục thể lực, tạm thời không cần vội".

"Nhưng hiện tại ta đang rất có tinh thần". Nguỵ Vô Tiện hôn y một cái, liếm liếm môi nói: "Nhưng, nãy ngươi mới nói... ngày mai nghỉ hả?"

"Ừm"

Chụp lấy bàn tay không an phận đang sờ soạng, Lam Vong Cơ rũ mi mắt, thấp giọng nói: "Tắm gội".

"Được rồi..." Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nụ cười mang ý vị sâu xa, lặp lại, "Tắm gội trước".

Nước được đưa tới, rèm cửa thêu vân văn được vén lên rồi thả xuống lại, người mang nước khom lưng lui ra ngoài.

Nguỵ Vô Tiện tắm gội xong, mặc trung y đi ra, mái tóc dài ướt đẫm rối tung, đai lưng buộc lỏng lẻo, bên trong lều trại ấm áp, không cảm thấy lạnh lẽo gì, Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn lau khô tóc.

Lúc này mới tháo mạt ngạch, cởi quần áo, ngâm mình vào thùng nước ấm.

Nguỵ Vô Tiện đi qua, vén tay áo lên, dùng muỗng gỗ múc nước trong thùng, nhẹ giọng nói: "Để ta giúp ngươi tắm nha?"

Tuy là hỏi, nhưng tay đã bắt đầu làm, nhẹ túm lại mái tóc dài đen nhánh đã nhúng phân nửa vào nước, Nguỵ Vô Tiện chăm chú dội nước ấm lên đầu Lam Vong Cơ, dòng nước chảy qua, dần dần thấm vào mái tóc, phần nước dư chảy từ trên mặt xuống bờ vai trắng nõn.

Hơi nước lượn lờ bốc lên, hắn thoáng ra hiệu, đôi mắt nhạt màu lưu ly kia nhắm lại, Nguỵ Vô Tiện cúi người, lấy khăn vải thấm nước nhẹ nhàng lau kỹ khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ kia, lấy bồ kết ra, xoa trong tay một hồi rồi vuốt lên mái tóc đã thấm đẫm nước, dùng lòng bàn tay chậm rãi xoa ấn.

Cuối cùng lại múc nước nhẹ tưới lên, xả sạch lớp bồ kết trơn nhớt.

Nguỵ Vô Tiện lại dùng khăn vải lau trên người Lam Vong Cơ, lau làn da dọc theo đường cong duyên dáng, sát đến bụng dưới, Lam Vong Cơ liền cầm tay hắn, không cho hắn tiếp tục.

"Làm gì thế? Ta còn chưa lau xong mà" Nguỵ Vô Tiện giựt giựt tay ra, Lam Vong Cơ nắm không chặt, hắn thoát ra được, lúc này lại không tiếp tục lau chùi đàng hoàng, tay ngứa tâm ngứa mà chọc chọc vào cơ bụng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lại lần nữa chụp lấy tay hắn.

"Đừng lộn xộn".

Nguỵ Vô Tiện híp mắt cười nói: "Ngươi mới đừng lộn xộn á, nếu ngồi yên thì ta làm sao có thể giúp ngươi tắm rửa được?" tay kia gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, "Ngoan".

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, khuôn mặt tuấn nhã còn dính một chút bọt nước trên hàng lông mi dài, thần sắc vẫn bình thường không có gì lạ, thanh thanh lãnh lãnh, nhưng ánh mắt lại cực kỳ cháy bỏng.

Nguỵ Vô Tiện đưa tay chọc ghẹo, chạm rớt giọt nước trên mi, ghé vào hôn lên khuôn mặt trắng như tuyết của Lam Vong Cơ, cuối cùng ngửi ngửi ở cổ, mùi máu lẫn trong mùi đàn hương đã phai nhạt đi rất nhiều, hắn hài lòng cúi đầu bên tai, làm như hôn mà không hôn, cách một khoảng cách mong manh phà hơi thở vào vành tai phiếm hồng, giọng than thở: "Lam Trạm tốt, ngươi hãy để ta nhanh chóng giúp ngươi tắm xong, nếu không thì ta không thể chờ...."

Lời còn chưa dứt, một trận tấn công cực kỳ mạnh mẽ ào đến, cả người hắn bị túm qua.

Nước văng tung toé, hoàn hồn lại, Nguỵ Vô Tiện một thân trung y trắng tinh ướt đẫm nước, hai chân mở ra ngồi trên người Lam Vong Cơ, giả vờ tức giận nói: "Úi, Lam Trạm, quần áo ta ướt hết rồi, ngươi... ngô...."

Không nói chuyện, Lam Vong Cơ kéo hắn lại, Nguỵ Vô Tiện hơi nghiêng đầu, môi kề sát, triền miên hôn lên, hai cánh tay chủ động vòng ra sau cổ Lam Vong Cơ, một tay Lam Vong Cơ nắm eo hắn, như là muốn đem người kéo sát vào lòng ngực mình, tay kia giữ chặt gáy Nguỵ Vô Tiện, hôn càng thêm mãnh liệt.

Đầu lưỡi ướt nóng xâm nhập vào miệng càn quét, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, thân thể Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng mềm ra, trên mặt ửng hồng, có lẽ là do ngâm trong nước ấm, nhưng phần lớn là do bị hôn, thân thể dễ dàng động tình.

Hắn nói chờ không được, quả thật là chờ không được.

Mấy tháng qua, không có nhiều thời gian rảnh để bọn họ có thể thân mật như trước, càng ít vuốt ve an ủi, lần trước làm, cách đây đã mười ngày, hôm nay tình thế Cô Tô đã hoàn toàn ổn định, ngày mai lại có thể nghỉ ngơi một ngày, đã lâu mới có cơ hội phóng túng, tất nhiên hai người đều không khỏi gấp gáp.

Lam Vong Cơ sớm đã phát hiện Nguỵ Vô Tiện đang mặc trung y của mình, bên dưới lớp quần áo rộng thùng thình, là không mặc gì cả, chiếc thắt lưng lỏng lẻo kéo một cái là rơi ra ngay, bàn tay Lam Vong Cơ dán lên vùng hạ thể ấm áp của Nguỵ Vô Tiện, kích thích đến mức Nguỵ Vô Tiện kẹp chặt chân lại, nhưng kẹp không được, huyệt khẩu mềm mại bị đụng chạm, không xoa nắn, trực tiếp đưa hai ngón tay vào, xông thẳng vào bên trong.

Nguỵ Vô Tiện lại vô thức mở hai chân ra, làm cho Lam Vong Cơ càng dễ dàng xâm nhập, bắp đùi hơi hơi run, nếu là bình thường, từ giữa đã chảy ra thuỷ dịch dầm dề, nhưng hiện giờ nửa người ngâm dưới nước, bị che kín mít, cho dù hai chân tách ra, nâng lên nhìn kỹ, thì cũng chỉ có thể biến mất trong nước, huyệt khẩu màu hồng nhạt nuốt lấy ngón tay, tham lam mà giữ chặt lấy, bị căng ra nên không thấy rõ là nước ấm chảy vào trong, hay dâm thuỷ từ trong chảy ra, hoàn toàn lẫn vào trong nước tắm.

Thân thể Khôn Trạch đã quen với tình sự, đã lâu không làm, cũng không vì vậy mà gặp khó khăn, ngược lại càng vì thế mà sốt ruột hơn.

Nguỵ Vô Tiện nắm lấy bàn tay đang tàn sát vùng hạ thân mình, ba ngón tay đã cắm vào trong đó, đang thong thả ra vào, bị ấn vào chỗ thoải mái nên rên nhẹ một tiếng, dương v*t đứng thẳng run rẩy, nhưng vẫn dứt khoát kéo mấy ngón tay ra, tay kia cầm dương v*t căng cứng thành màu đỏ tím của Lam Vong Cơ, chủ động đưa vào chính mình.

Một chút nước ấm bị đưa vào, cửa huyệt mềm mại đang liếm mút quy đầu no đủ phía trước, thoáng điều chỉnh tư thế, nhẹ hít một hơi, ngồi xuống một cái, nuốt vào hơn phân nửa.

Động tác vô cùng lớn mật, đột nhiên cơ thể bị banh ra làm cho Nguỵ Vô Tiện co người một chút, hai mắt nhắm chặt, một hồi mở ra, khoé mắt đỏ lên, trong miệng kêu to: "A... Lam Trạm...."

Lam Vong Cơ hổn hển hít sâu một hơi, nắm chặt vòng eo thon chắc, biết được đột nhiên tiến vào như vậy, nếu tiếp theo mà thao lộng ra vào mạnh mẽ sẽ khiến Nguỵ Vô Tiện chịu không nổi, âm thầm chịu đựng mà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng đến mức kỳ diệu.

Nguỵ Vô Tiện liếm giọt nước trên gương mặt y, mềm mại bám vào đầu vai y, nỉ non bên tai: "Nhanh lên, Lam nhị ca ca nếu còn bất động, ta sẽ tự mình tới à"

Giọng nói mang đầy ham muốn hoàn toàn không sợ hãi, Lam Vong Cơ không do dự nữa, nắm chặt eo Nguỵ Vô Tiện ấn mạnh xuống, nguyên cây thạc vật thô dài hoàn toàn đi vào bên trong, Nguỵ Vô Tiện bị hành động này làm cho mém chút ngưng thở, phảng phất như lần đầu làm tình sự, khe hở ẩn sâu trong cơ thể bị chọc vào, nhưng hắn không lùi bước, thở hổn hển, hết sức hưởng ứng mà vặn vẹo eo.

Âm thanh do thân thể va vào nhau lẫn trong tiếng nước ào ào bên trong thùng, nước nhấp nhô kịch liệt như từng đợt sóng triều, không ngừng đánh vào vách thùng tắm, thậm chí tung ra ngoài văng khắp mặt đất, ướt cả một mảng, làm như cảm thấy bị cản trở, không đủ chỗ cho các động tác mạnh bạo hơn, Lam Vong Cơ giơ tay vỗ một chưởng vỡ nát thau tắm, các mảnh gỗ bay tứ tung, nước ấm chảy tràn lan, nhất thời bên trong lều trại là một đống hỗn độn.

Nguỵ Vô Tiện vừa lúc bị đỉnh một cái thật mạnh khiến hắn sảng khoái đến mức ngửa cổ, hoàn toàn không để ý đến việc này, sau đó được ôm liền bám vào vai Lam Vong Cơ, còn cắn y một miếng, một bàn tay to khoẻ nâng mông hắn lên, hai chân hắn thuận thế quấn lấy vòng eo mạnh mẽ của người nọ.

Bước vài bước, dương v*t vẫn chôn sâu trong cơ thể, không ngừng đâm sâu vào bên trong, cho đến lúc đến bên mép giường, Lam Vong Cơ ôm chặt hắn đè xuống, lưng Nguỵ Vô Tiện va vào mặt giường gỗ hơi đau, nhưng điều này chỉ làm cho hắn càng thêm hưng phấn, ôm lấy mặt Lam Vong Cơ ra sức hôn, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, chỗ kết hợp ở hạ thân lại bắt đầu thảo phạt hung hăng đến cực điểm, ép hắn phải quay mặt đi, rên rỉ thật to.

Mấy tháng nay bọn họ giết bao nhiêu người cũng không đếm được, càng sát phạt, lệ khí càng nặng, Nguỵ Vô Tiện chưa từng ngửi mùi máu tươi nhiều như vậy trên người Lam Vong Cơ, huống chi đó còn không phải là mùi máu của yêu thú, mà là dòng máu nóng ấm của đám tu sĩ vọt ra trước khi chết, cho dù sau khi chiến đấu tắm gội lau người, vẫn thoang thoảng nghe thấy, có lẽ trước khi chiến tranh thực sự kết thúc, thì tạm thời sẽ không thể thoát khỏi mùi này.

Mùi đàn hương có lẫn mùi máu, làm cho hắn cực kỳ không quen, thậm chí giống như bị kích thích vậy, trong lúc tình sự càng dễ dàng cào cấu làn da mịn màng trên lưng Lam Vong Cơ.

Thậm chí biểu hiện càng trở nên chủ động hơn, bất chấp hơn.

Cuối cùng, máu người dính trên tay Nguỵ Vô Tiện cũng không ít, bớt phục tùng hơn, trong lúc đòi hỏi, dường như còn thích cắn người, cũng mặc kệ trên thân thể mình cũng bị những dấu vết giống vậy càng nhiều hơn ở khắp nơi.

Hắn giống như là khiêu khích Lam Vong Cơ, mà Lam Vong Cơ đáp lại càng mãnh liệt hơn, động tác thô bạo, nhưng vẫn khống chế ở mức tuyệt đối không làm cho Nguỵ Vô Tiện bị thương, nên Nguỵ Vô Tiện càng không sợ chết, lời nói hành động càng thúc ép người ta, mỗi lần tình sự đều là lăn lộn đến khi không còn chút sức lực nào.

Nhưng lúc này, hắn bị ấn giữ trên giường, hung hăng bị thao lộng, muốn thay đổi tư thế giống như mọi khi, nhưng bị cương quyết ngăn cản, Lam Vong Cơ không cho hắn chiếm vị trí từ trên cao nhìn xuống, vẫn giữ một tư thế thọc vào rút ra, đột ngột ép Nguỵ Vô Tiện phải chảy nước mắt.

Giao hợp kịch liệt cho đến khi cả hai đồng thời đạt tới cao trào.

Tinh dịch bắn vào bên trong cung khang bị thao đến chín rục, quá trình bắn tinh của Lam Vong Cơ rất dài, nút kết phình to khoá chặt Nguỵ Vô Tiện, trốn cũng không thoát, càng không để chảy ra bất kỳ một giọt tinh dịch nào. Một hồi lâu sau mới bắn tinh xong, nút kết từ từ biến mất.

Bị bắn đến mức bụng căng lên, Nguỵ Vô Tiện nằm trên giường, tóc xoã ra, có chút thất thần nhìn trên đỉnh lều, hai chân không thể khép lại, dạng ra ở hai bên hông sườn Lam Vong Cơ, bàn tay đang nắm giữ đôi chân trắng nõn chậm rãi buông xuống.

Lam Vong Cơ đứng dậy rút dương v*t ra, lại đưa hai ngón tay vào, quấy bên trong cơ thể hắn, để tinh dịch chảy ra ào ạt, vẫn chưa ra hết, lại tiếp tục cắm dương v*t còn cứng ngắc vào.

Thân thể vừa lên cao trào đặc biệt nhạy cảm, vật đằng trước Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếng kêu trong miệng cũng không hề kềm nén.

Vẫn là muốn thay đổi vị trí, Lam Vong Cơ bỗng nhiên đang ở tình trạng vẫn còn trong cơ thể hắn, điều khiển Nguỵ Vô Tiện thay đổi sang một tư thế khác, xoay chuyển một cái Nguỵ Vô Tiện thành ra quỳ bò trên giường, vùng eo hạ xuống, bị người từ phía sau tiến vào.

Tư thế này, đột nhiên dập tắt toàn bộ khí thế hung hăng của Nguỵ Vô Tiện, hắn đỏ mặt rên rỉ, muốn xoay người nhưng xoay không được, bị Lam Vong Cơ giữ chặt lấy, càng xâm nhập đâm vào sâu hơn và thường xuyên hơn, cố gắng chống lại, chợt có một bàn tay để lên gáy hắn, nhẹ nhàng véo một cái, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn mềm nhũn ra, khi bị hôn lên nơi đó vẫn còn run nhè nhẹ.

Thân thể bị đâm vào cứ nhích dần về phía trước, lại bị kéo mạnh trở về, nuốt sâu dương v*t Lam Vong Cơ vào trong cơ thể, hậu huyệt bóp chặt.

Lam Vong Cơ bóp eo hắn, đỉnh lộng càng lúc càng dữ dội, cứ như vậy mấy chục lần, dương v*t mới hơi rút ra một chút, nhưng không rút ra hoàn toàn, đem người lật trở lại, dùng sức hôn lấy đôi môi đỏ thắm, Nguỵ Vô Tiện đã chịu thuận theo, há miệng nhẹ nhàng mút lấy cánh môi của Lam Vong Cơ.

Quá nửa đêm, không biết kết thúc lần lâm trận thứ bao nhiêu, bên trong lều trại là một đám hỗn độn, Nguỵ Vô Tiện cũng bị làm cho rối tinh rối mù, đặc biệt là vùng hạ thân, tinh dịch hoà lẫn với dâm thuỷ chảy xuống hai chân hắn.

Quy đầu no đủ rút ra khỏi huyệt khẩu cùng với tiếng nước gì đó, rồi chảy ra dòng tinh dịch dính nhớp, lần cuối cùng không chảy ra tinh dịch, do cung khang khẩu mở ra, tinh dịch chưa chảy ra hết lại bị cắm vào bắn đầy trong cơ thể.

Tiếng hít thở đều pha chút giọng mũi đã bình tĩnh lại, Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn để cho người ta ôm, cơn buồn ngủ dâng lên, khép đôi mắt ướt đẫm, được ôn nhu lưu luyến hôn một hồi, rồi nhắm mắt lại chui rúc vào lòng ngực Lam Vong Cơ, cảm thấy mỹ mãn mà đi vào giấc ngủ.