Xen kẽ giữa những lần hôn mê, là những lần thỉnh thoảng tỉnh táo, Khôn Trạch lại đòi hỏi, tình sự liên tục vượt qua năm ngày.
"Ưm..."
Cảm giác vật trong cơ thể nảy lên hai lần, phóng xuất ra tới, cảm giác no căng tràn đầy do bị lộng không biết lần thứ mấy vẫn làm Nguỵ Vô Tiện thở nhẹ một hơi dài, cả người run rẩy.
dương v*t ở dưới hạ thân mềm nhũn lại chảy ra chút thanh dịch.
Lên cao trào rồi thân thể căng thẳng cũng mềm trở lại, nhiệt độ bất thường cùng sắc hồng trên mặt dần dần biến mất, nhắm hai mắt, hô hấp Nguỵ Vô Tiện vẫn có chút dồn dập, sắc mặt không vì vậy mà trở nên tái nhợt, vẫn hơi có vẻ hồng hào.
Nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống giường, đắp chăn lên, Lam Vong Cơ gom mớ tóc tán loạn kia lại, đầu ngón tay dời khỏi vùng cổ mướt mồ hôi, đang định đứng dậy, thì một bàn tay mềm mại móc vào ống tay áo, cũng không biết từ khi nào đã nắm lấy góc vạt áo, theo động tác đứng lên của y mà cánh tay nâng lên theo.
Tiếng nói hơi khàn vang lên: "..... đi đâu?"
Liên tiếp lăn lộn mấy ngày, hiếm khi thấy Nguỵ Vô Tiện không hôn mê ngay lập tức như vậy.
Ánh mắt Lam Vong Cơ nhu hoà đi một chút, nhẹ giọng nói: "Lấy nước, ngươi cần phải tắm gội".
"Ách...."
Rốt cuộc quá buồn ngủ, Nguỵ Vô Tiện buông tay ra, rúc vào trong chăn, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, một thân đã khô mát, Nguỵ Vô Tiện thoáng nghiêng đầu, lớp chăn mềm xốp đắp trên người hơi động đậy, ánh mắt rơi xuống lư hương ba chân để trên bàn, lỗ rỗng trên đỉnh lư hương bạch ngọc vẫn toả ra làn khói lượn lờ, cảm thấy đã lâu không nhìn thấy hình ảnh này.
Cả phòng đều là mùi đàn hương lạnh lùng, nhưng không nói được là khác với mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ ở chỗ nào, tóm lại là.... không giống nhau lắm.
Nằm trên giường vặn vẹo một hồi để cố nhớ lại, nhưng lại bị một trận bủn rủn đánh úp nên thôi không nghĩ nữa, sau mỗi lần kỳ mưa móc đều sẽ như thế, đại khái phải ăn chút gì đó thì mới có thể khôi phục được sức lực.
Cơ hồ nghĩ không ra lần ăn cơm trước còn trong trí nhớ là khi nào? Sợ là lúc vẫn ở Kỳ Sơn học tập....
Đúng lúc cảm thấy trong bụng rất đói khát, cửa gỗ phòng ngủ nhẹ nhàng được đẩy ra, Nguỵ Vô Tiện vẫn không nhúc nhích tiếp tục nằm ở trên giường, liền mở to mắt nhìn người mới vào.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng bước đến bên mép giường, ngồi xuống chạm vào hắn.
Nguỵ Vô Tiện để y vuốt ve một hồi, híp mắt ngáp một cái, nhưng cuối cùng vẫn là hơi kéo một bên ống tay áo trắng rũ xuống, Lam Vong Cơ hiểu ý, cẩn thận ôm hắn ngồi dậy, thay đổi tư thế như vầy, Nguỵ Vô Tiện theo phản xạ định ôm bụng lại, sâu trong cơ thể, có một chất lỏng chuyển động một cách vi diệu mang đến chút cảm giác kỳ lạ.
Lam Vong Cơ chú ý thấy, bàn tay phủ lên bụng, cách một lớp trung y xoa nhè nhẹ.
"Khó chịu?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, vặn vẹo một hồi cũng không tránh được, thẳng thắn nói: "Lam Trạm, ta đói bụng".
Lam Vong Cơ gật đầu: "Đợi chút".
Lại thêm một lần nữa ăn cơm trên giường, khác với dự đoán, Lam Vong Cơ không đưa tới bát thuốc đặc sệt màu đen, chỉ là một ít món ăn thanh đạm dễ ăn, ví dụ như cháo hầm nhừ. Ăn xong, Nguỵ Vô Tiện lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Ngày hôm sau là có thể xuống giường, ăn cơm sáng cũng ngồi ăn trước bàn gỗ, sau khi ăn xong, Nguỵ Vô Tiện chờ Lam Vong Cơ thu dọn xong trở về, mới hỏi đến những việc xảy ra trong lúc hắn hôn mê.
Lam Vong Cơ kể lại một cách đại khái, giọng điệu bình thản, mỗi lời nói đều là đơn giản.
Nghe xong, Nguỵ Vô Tiện nói: "Bảy ngày mới được cứu ra à...... Kỳ Sơn cách đây không tới ba bốn ngày mà? Quả nhiên Ôn gia có gây khó khăn, là ai tới cứu chúng ta? Giang Trừng có tham gia không?"
Lam Vong Cơ trả lời gồm mấy trưởng bối Lam gia, bao gồm cả Lam Hi Thần, hơn mười người Cô Tô Lam thị, Giang Trừng đương nhiên có mặt, một đường dẫn mọi người tìm được tới gốc cây đa cổ thụ kia, lúc đó trưởng bối mới tiến hành bài trừ cấm chế để vào động cứu người.
Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, nói: "Ta vốn nghĩ rằng Giang Trừng đủ thông minh, hẳn là sẽ không bị Ôn gia cản trở, ba bốn ngày là có thể dẫn người tới cứu chúng ta, thật đúng là không ngờ......"
Lam Vong Cơ lắc đầu, giải thích một câu: "Ngươi đã quên tính thời gian đi"
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, nói: "Hình như là thế, nhưng tại sao khi ở trong hang động ngươi lại không nhắc ta?"
Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ liếc hắn một cái.
Nguỵ Vô Tiện cũng không hỏi nữa, hắn nghĩ là Lam Vong Cơ cố ý không nói cho hắn biết, là muốn hắn có hy vọng, để có thể chịu đựng lâu hơn một chút.
"......" một lúc sau hắn lại mở miệng: "Lam Trạm, có phải suýt chút ta đã...." Lời còn chưa nói xong, đã thấy vòng tay ôm eo siết chặt hơn, Nguỵ Vô Tiện bình tĩnh lại, sau khi phát sốt gần như không còn tỉnh táo, nhưng hắn cũng biết, có thể cắt đứt được khế ước, đại khái cũng chỉ có một khả năng đó thôi.
Mà phản ứng của Lam Vong Cơ đã rất rõ ràng, cũng không cần phải xác nhận nữa.
Định an ủi vài câu dù sao hiện giờ hắn đã không sao rồi, thật sự khoẻ mạnh, nhưng cuối cùng lại nuốt trở lại vào bụng, nếu Lam Vong Cơ không muốn nhắc nhiều đến chuyện này, thì Nguỵ Vô Tiện cũng không nói gì thêm.
Sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Lam Trạm, ngươi nói Giang Trừng dẫn người tìm được chúng ta, vậy những người khác đâu? Còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không?"
Hắn từ lúc tỉnh lại chưa ra khỏi Tĩnh Thất, hoàn toàn không biết rõ tình hình bên ngoài.
Lam Vong Cơ nói: "Trở về Vân Mộng"
"Trở về Vân Mộng?" Nguỵ Vô Tiện lặp lại, nhíu mày, cảm giác như đã quên một việc rất quan trọng, đầu óc dần dần suy nghĩ tỉnh táo hơn, sắc mặt nghiêm trọng: "Vậy.... có tin gì của Liên Hoa Ổ không?"
"Liên Hoa Ổ có bị gì hay không?"
Hắn nghĩ tới, Giang Trừng ở trong hang động làm bị thương người của Ôn thị, mà cuối cùng tên môn sinh đó, lại chết ở bên trong hang ở Mộ Khê Sơn.
Theo bọn họ, Giang Trừng không tính là đã giết chết người này, huống chi Giang Trừng cũng chỉ là do phòng vệ nên mới bất ngờ đoạt kiếm làm tên đó bị thương, cuối cùng rõ ràng là Ôn Triều trêu chọc yêu thú, làm cho Đồ Lục Huyền Vũ phát cuồng, gây thương vong nặng nề trong hang động, sau khi yêu thú nổi điên, những người nằm trên bờ, bất kể sống hay chết đều bị ngậm kéo vào trong vỏ yêu thú để làm đồ ăn.
Tên môn sinh lúc đầu đã được Lam Vong Cơ cứu, còn những người nhà Ôn gia khác bị yêu thú làm cho bị thương nói không chừng vẫn còn sống, nhưng khi Ôn Triều kêu rút lui, không một ai dừng lại cứu họ, chỉ tự lo chạy trốn, để những người không nhúc nhích đó nằm yên tại chỗ, đương nhiên không giữ nổi tính mạng.
Mà chỉ sợ Kỳ Sơn Ôn thị khăng khăng đem tội trạng này tính hết lên đầu Giang Trừng.
Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, Nguỵ Vô Tiện nắm lấy vạt áo Lam Vong Cơ vội vàng la lên: "Giang Trừng như thế nào? Liên Hoa Ổ có bị phiền phức gì không? Giang thúc thúc bọn họ có việc gì hay không? Ôn gia...."
"Không có việc gì" Lam Vong Cơ trấn an hắn, "Bọn chúng mấy hôm nay đang ăn mừng"
Vừa nghe thì biết, nói như vậy có nghĩa là tạm thời Kỳ Sơn Ôn thị không có hành động gì, gánh nặng trong lòng Nguỵ Vô Tiện được giải toả, theo bản năng hỏi tiếp: "Ăn mừng cái gì?"
Lam Vong Cơ thấy hắn thả lỏng trở lại, mới bình tĩnh trả lời: "Ăn mừng Ôn Triều tự dùng sức mình, chém chết yêu thú Đồ Lục Huyền Vũ".
Nghe vậy Nguỵ Vô Tiện suýt chút nữa lăn từ trên người Lam Vong Cơ lăn xuống, nhờ vòng tay ôm eo giữ lại: "Ôn Triều giết?!"
Lam Vong Cơ nói: "Thông báo với bên ngoài là như vậy"
"Nói hươu nói vượn không biết xấu hổ! Rõ ràng là ngươi..."
Lam Vong Cơ nhẹ giọng ngắt lời: "Là ngươi"
Nguỵ Vô Tiện xua xua tay nói: "Ngươi dùng sức nhiều hơn.... Mà mặc kệ, dù sao Ôn Triều thì liên quan gì đến con rùa này? Ôn cẩu thật đúng là không biết xấu hổ". Lải nhải nói mấy câu, Nguỵ Vô Tiện biết những lời này cũng không ý nghĩa gì, thái độ Lam Vong Cơ vẫn bình thản xưa nay làm hắn cũng không nói được nữa, chỉ có thể từ bỏ, dựa vào người Lam Vong Cơ: "Nhưng, dù sao bọn chúng không rảnh để kiếm chúng ta gây phiền phức là tốt rồi, kiếm của chúng ta đâu? Có phải vẫn chưa được trả hay không?"
Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu, biểu tình lạnh đi vài phần.
Nguỵ Vô Tiện cũng không bất ngờ đối với kết quả này, nhưng mới vừa rồi đã mắng vài câu nói Ôn gia không biết xấu hổ, giờ nghe thêm chuyện này cũng lười phản ứng.
Hắn đang suy nghĩ, sau khi ăn mừng xong sẽ thế nào?
Nguỵ Vô Tiện trầm mặc, đương nhiên Lam Vong Cơ cũng không nói nhiều.
Sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Hôm nay, ngươi cần đến cho Ôn trạm chủ bắt mạch".
Lấy lại tinh thần, Nguỵ Vô Tiện nghĩ mình đã không sao, thì cũng nên cùng Lam Vong Cơ ra ngoài đến gặp trưởng bối trong tộc để báo cáo, ngoài ra cũng phải gửi thư báo cho Vân Mộng.
Tuột khỏi đùi Lam Vong Cơ xuống, hết sức chậm chạp kéo lại trung y, lại bị nhẹ nhàng ẵm qua, Lam Vong Cơ giúp hắn mặc từng món quần áo. Chỉ có tóc là hắn tự mình chải được, mà ngay cả động tác này, cũng cảm thấy đã lâu không làm.
Lúc lắc đầu, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng ban trưa ngập tràn, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừ, chúng ta đi ra ngoài đi".