[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 75: (H)




Nguỵ Vô Tiện leo lên người Lam Vong Cơ, dán đôi môi ướt át mà nóng bỏng lên, nhẹ nhàng cọ xát một hồi, thò đầu lưỡi ra liếm đôi môi đang ngậm chặt, được đáp lại liền dịu ngoan mà há miệng, để cho Lam Vong Cơ xâm nhập.

Hôn thật lưu luyến triền miên, ngoan ngoãn mà thuận theo, hạ thân đã khó nhịn được mà cọ xát, cùng với tiếng hừ nhẹ bằng giọng mũi.

Lần đầu lập khế ước, biểu hiện của Nguỵ Vô Tiện cực kỳ vụng về, trong trạng thái thần trí mơ hồ hoàn toàn do bản năng mà ham muốn, chỉ biết dùng tiếng rên rỉ nỉ non mà mềm mại thúc giục. Còn nay, thân thể này đã nhận biết được ham muốn, hai mắt mê ly còn biết đòi hỏi Càn Nguyên chiều chuộng, liền duỗi tay vỗ về chơi đùa dương v*t nặng trĩu nóng bỏng giữa hai chân Càn Nguyên.

Lam Vong Cơ buông tay, mềm nhẹ nhưng không ngăn cản động tác đang cố gắng lấy lòng y của Nguỵ Vô Tiện, vừa tinh tế hôn hắn, vừa từ từ đem người đặt nằm xuống giường, cúi người phủ lên trên, Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo muốn cởi quần áo, Lam Vong Cơ ngưng một lát, giúp hắn cởi, lớp vải quần áo sờ thấy đã thấm ướt.

Từ khi trở về Tĩnh Thất, lúc chưa rút châm, suốt ngày Nguỵ Vô Tiện chỉ ngủ say trong lúc hôn mê, nên dưới lớp chăn chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, sau khi cởi thắt lưng thì quần áo tuyết trắng tản ra, lộ ra đường hõm sâu chỗ xương quai xanh, thân hình mảnh mai với những đường cong rõ ràng, cặp đùi trắng đã hơi mở ra, vùng hạ thân không còn quần áo che phủ từ từ tiết ra mùi hương ngọt ngào.

"A.... Ưm..." Nguỵ Vô Tiện hơi vùng vẫy, bị giữ chặt không cách nào ngồi dậy, chỉ có thể lắc mông giãy giụa.

Lam Vong Cơ nhẹ giọng gọi: "Nguỵ Anh"

Đáp lại y chỉ là tiếng thở hổn hển, trừ lúc mở mắt gọi y một lần, không thấy Nguỵ Vô Tiện gọi tên y nữa.

Quả nhiên như Ôn Tình nói, hắn khó duy trì được thần trí tỉnh táo.

"Nguỵ Anh" nhưng y lại nhỏ giọng gọi một tiếng, khi người nọ nức nở thúc giục, mới cúi đầu liếm cắn đầu v* non mềm. Bàn tay với các ngón tay thon dài trắng như ngọc bắt đầu vuốt ve khắp thân thể, trên làn da đã lâu không hành sự nên trắng nõn nà mà một lần nữa ghi dấu lại ở vùng ngực, bụng, sườn eo, giữa hai chân, cánh mông.... những dấu véo tím tím xanh xanh rải rác hiện lên.

Không kể ngày thường Nguỵ Vô Tiện cực kỳ có cảm giác đối với những đụng chạm của Lam Vong Cơ, vào kỳ mưa móc thì cả người càng nhạy cảm đến mức cực điểm, bị làm như vậy, dương v*t ở hạ thân cao cao ngóc thẳng, căng đến đỏ lên, đằng trước không ngăn được chảy ra thanh dịch, tựa như chỉ cần chạm một cái sẽ phát tiết ra, hậu huyệt tràn lan thuỷ dịch, chỗ bắp đùi ràn rụa chất lỏng, dính cả ra đệm, thấm ướt cả một mảng.

Nguỵ Vô Tiện giơ tay ra nắm lấy y, nói những câu mơ hồ không rõ.

Đó là cầu hoan, nhưng lại không dám làm trái Càn Nguyên.

Lam Vong Cơ đưa hai ngón tay vào cơ thể ướt nóng của hắn, tiết ra một dòng dịch thuỷ trong suốt, vách trong xoắn chặt, hết sức tham lam mà đem ngón tay nuốt vào trong, gắt gao thít chặt.

Ngón tay thứ ba đưa vào, chuẩn xác tìm được chỗ thịt mềm ấn thật mạnh, Nguỵ Vô Tiện phát ra tiếng kêu cụt lủn sợ hãi, đột nhiên nâng eo lên bắn ra, Lam Vong Cơ cũng không dừng tay, dùng đầu ngón tay liên tục xoa ấn, bức hắn phải phát ra một tiếng rên rỉ thật cao vút tưởng chừng chịu không nổi, làm cho thân thể kia co rút run rẩy, run rẩy đến mức không cách nào tự kềm chế được, lúc đó y mới đột nhiên rút tay ra ngoài.

Mang theo một dòng thuỷ dịch nhỏ giọt rơi xuống giường.

Vùng eo của Nguỵ Vô Tiện nhấc cao lên, cơ bụng căng chặt, một hồi lâu sau cơn khoái cảm quá mức khiến cả người điên cuồng, đầu váng mắt hoa, rồi mới thoát lực tê liệt nằm vật xuống, hai mắt nhắm chặt thở gấp gáp không ngừng.

Lam Vong Cơ cúi đầu hôn hắn, nắm hai đùi hắn tách ra, dùng lực hơi mạnh để lại dấu tay xanh hồng đan xen, hạ người xuống, đỡ lấy dương v*t cứng đến mức đáng sợ, cọ qua vùng đáy chậu, ma sát ở ngay đường vào đã thấm ướt.

Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh"

Đôi mắt ướt át mở ra nghe tiếng gọi mà nhìn y, trong đó có hình ảnh phản chiếu của y, nhưng vẫn là không có phản ứng gì.

Lam Vong Cơ vẫn kiên trì mở miệng gọi: "Nguỵ Anh"

Gắt gao giữ lấy vòng eo mềm dẻo kia, quy đầu sưng to dính đầy dâm dịch, đâm vào bên trong một chút, huyệt khẩu bị ép mở ra, vô thức mà liếm mút một chút.

Nguỵ Vô Tiện bắt đầu giãy giụa, cũng không biết là muốn rút lui, hay là bất mãn vì Lam Vong Cơ cứ bắt hắn phải chờ, trong cổ họng đều là tiếng khóc, nhưng vẫn là không dám kháng cự nhiều... Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ giống Khôn Trạch đến như thế, đã dịu ngoan lại phục tùng, chỉ vì muốn được Càn Nguyên yêu thương, muốn người xâm chiếm.

Tự bản thân không có ý thức, phảng phất chỉ là một Khôn Trạch, không phải là Nguỵ Vô Tiện.

"Nguỵ Anh...." Không biết đã gọi bao nhiêu lần, Lam Vong Cơ chậm rãi nhấn người xuống, vật cứng nóng phá vỡ hạ thể, dương v*t thô dài trơn trượt xâm nhập vào bên trong cơ thể ướt mềm, căng phần vách thịt xung quanh mà đâm vào sâu bên trong, nghe một tiếng rên rỉ run run.

Lông mi rung động, hai hàng nước mắt từ đôi mắt mê man chảy ra, hoà ướt cùng dòng mồ hôi, Nguỵ Vô Tiện tựa như nhỏ giọng lẩm bẩm một câu gì đó.

Lam Vong Cơ nhìn thấy, ánh mắt thất thần vẫn mê ly, khuôn mặt trắng nõn bị tình triều thiêu đốt đến đỏ bừng, thân thể cũng bị ướt mềm.

Thật cẩn thận mà khẽ hôn, môi lưỡi đụng chạm đều là an ủi, Lam Vong Cơ chậm rãi đâm vào, cánh tay mềm mại câu lấy sau cổ, nhưng đôi chân người nọ thật ra lại kẹp chặt vô cùng, ngoan ngoãn hưởng ứng, tiếng rên rỉ và kêu la nâng lên cao dần và trở nên ngọt ngào.

Trước nay trong lúc tình sự là Nguỵ Vô Tiện luôn chủ động, thậm chí đặc biệt thích tư thế từ trên cao nhìn xuống cơ thể, trở thành Khôn Trạch, cũng không có nghĩa là sẽ an phận, vẫn luôn miệng trêu chọc không ngừng, dường như rất thích thú khi Lam Vong Cơ mất khống chế, dõng dạc nói Lam Vong Cơ càng thô bạo thì hắn càng thích, mỗi khi xin khoan dung chỉ là nhất thời, hai mắt đỏ lên đầy nước mắt nhưng lại là sáng rực, toàn là vẻ đắc ý dào dạt.

Nhưng trong trạng thái kỳ mưa móc thì chẳng hề có chút hành động thừa thãi nào, đã nôn nóng, lại chỉ biết lấy lòng thuận theo mà chấp nhận.

Lam Vong Cơ gặp Nguỵ Vô Tiện ở tình trạng vầy, cũng.... không thích lắm.

Biết rằng mặc dù chưa bao giờ đề cập đến nhiều, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn muốn giành lại quyền tự chủ ý chí bản thân, nhưng lúc này lại một lần nữa bị giam cầm trong đó, mất hết thần trí.

Vươn tay vén những sợi tóc dính mướt mồ hôi, Lam Vong Cơ vẫn chấp nhất mà kêu: "Nguỵ Anh"

Tốc độ đâm vào nhanh hơn, không hề giảm lực, tiếng nước cùng với tiếng thân thể va chạm vào nhau, dương v*t trời sinh hơi cong lên phía trước, không ngừng ma sát qua điểm cực kỳ mẫn cảm kia ở trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện, khiến cho hắn không cách nào kềm nén được tiếng kêu la, có khi lại phát ra tiếng nức nở hoảng hốt mềm mại.

dương v*t thẳng đứng, đằng trước còn dính giọt tinh dịch, lắc lư theo nhịp đưa đẩy ở hậu huyệt, tránh không được việc cọ xát vào vùng bụng dưới săn chắc của Lam Vong Cơ, nhanh chóng lại phát tiết ra, những giọt tinh bắn rơi vãi trên bụng của hai người, giữa hai chân, làm cho chỗ kết hợp vốn đã ướt đẫm rối tinh rối mù càng trở nên chịu không nổi.

Có lẽ là động tác lúc đầu còn quá mức ôn nhu, khiến cho hắn đúng ra vì chịu ảnh hưởng của kỳ mưa móc mà sẽ khó nhịn được đòi hỏi, nhưng cũng phải biểu hiện dịu ngoan theo, hiện giờ y đã mạnh bạo lên, thao lộng tới nỗi thân thể hắn không thể giữ yên được mà cứ bị đẩy dần lên trên, bị người giữ chặt ở bên dưới, khắp mặt Nguỵ Vô Tiện ửng hồng, mái tóc tán loạn trên giường, đôi tay nắm thật chặt, lắc mông, chuyển động vùng hạ thể qua lại, hết sức hưởng ứng.

Việc đòi hỏi cũng trở nên gấp gáp hơn.

đầu v* đỏ thắm dựng thẳng, phía bên phải có dấu cắn, trên thân hình ửng đỏ, những dấu vết tình sự lan tràn cũng không còn thấy rõ nữa, Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ, thần sắc mê loạn.

Cây ngọc lan ngoài cửa sổ lay động cành lá bởi cơn gió thổi qua, bóng cây loang lổ rải rác in xuống lớp bùn màu nâu nhạt đã hơi khô, thỉnh thoảng lại thay đổi hình dạng.

Trong cơn gió mùa thu chỉ nghe phảng phất mùi thơm của cỏ cây.

Bên trong Tĩnh Thất đã có cấm chế ngăn cách, đều là những tiếng rên rỉ, thở dốc, tiếng nước dâm mi trong lúc giao hợp, hơi thở thấm mùi thơm ngọt ngào nhè nhẹ của Khôn Trạch đang động tình cùng với khí tức dày đặc độc đoán của Càn Nguyên.

Mùi hương rượu và mùi đàn hương chỉ là quẩn quanh, chứ chưa giao hoà với nhau.

Vốn chỉ nên lập khế ước một lần duy nhất, Nguỵ Vô Tiện dường như cái gì cũng không nhớ rõ, toàn bộ quá trình đều mơ mơ màng màng, ý thức mơ hồ, khi tỉnh lại thì mọi việc đã xong, lần này phát sinh ngoài ý muốn, chưa từng nghe thấy lập khế ước lần thứ hai, chắc là kết quả cũng giống vậy....

Lam Vong Cơ thở hổn hển một hơi, con ngươi nhạt màu nhìn thẳng Nguỵ Vô Tiện, lặp lại từng chữ rõ ràng mà gọi: "Nguỵ Anh"

Vòng tay sau cổ y bỗng nhiên căng thẳng, ép xuống, Nguỵ Vô Tiện nhắm hai mắt, đôi môi mềm mại khẽ chạm vào mặt y, dường như đang tìm kiếm cái gì, Lam Vong Cơ chủ động hôn lên môi hắn.

Rốt cuộc tìm thấy được, Nguỵ Vô Tiện cùng y răng môi quấn quýt mà hôn một lúc lâu, chậm rãi mở mắt, trong mắt còn vài phần mê man. Sau một lúc lâu, nhẹ giọng kêu: "Lam Trạm"

Lúc này đã rõ ràng hơn rất nhiều.

Lam Vong Cơ nhịn không được ngưng động tác lại, Nguỵ Vô Tiện run rẩy một chút, làm như thân thể sắp lên đỉnh này bị dừng lại có chút chịu không được, nhưng chỉ là lắc lắc đầu, miệng thở hổn hển: "Lam Trạm...."

Ánh mắt cuối cùng đã có thần hơn.

"....." giọng Lam Vong Cơ bình tĩnh: "Tỉnh rồi?"

Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

Lam Vong Cơ kéo thân thể hắn lên, chiếc áo trên vai rơi xuống thêm một đoạn, mắc lại chỗ khuỷu tay, Nguỵ Vô Tiện ngồi bên trên, ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, mặt chôn chỗ cổ mà cố hết sức thở dồn dập.

Mãi đến lúc eo bị nắm chặt lấy, bắt đầu nâng lên hạ xuống, hậu huyệt Nguỵ Vô Tiện nuốt vật thô dài, mỗi một lần đâm vào, càng thêm mạnh và sâu, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ vô thức.

Vẫn không nói gì nhiều, ý thức lúc có lúc không, miễn cưỡng chống chọi.

Có thể cảm nhận được động tác của Lam Vong Cơ mềm nhẹ hơn rất nhiều, như là sợ lộng hắn đến chết mất, Nguỵ Vô Tiện cũng không biết chính mình hôn mê trong bao lâu, lúc này không phải là lúc có thể hỏi, nhưng khi hắn tỉnh lại, là từ trong kỳ mưa móc mạnh mẽ giãy giụa thoát ra, thân thể nóng bỏng, bên trong ngứa ngáy, tê dại, tình triều vừa quen vừa lạ cứ mãnh liệt xâm chiếm hắn, lại còn có việc chặt đứt liên hệ với Lam Vong Cơ.....

Hắn thế mà lại chặt đứt khế ước với Lam Vong Cơ, trong hang động Mộ Khê Sơn, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất ý thức sợ là đã xảy ra một việc cực kỳ không hay.

Mà hiện tại hắn ở trong Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ đang muốn cùng hắn lập khế ước một lần nữa.

"Lam Trạm.... Lam Trạm....." nhỏ giọng mà kêu cái tên này, được Lam Vong Cơ mềm nhẹ tinh tế hôn lên.

Nguỵ Vô Tiện nỗ lực điều chỉnh tư thế, làm cho vật nóng như lửa kia đâm vào thật sâu, thẳng tắp đụng đến chỗ thịt mềm mại sâu nhất, a lên một tiếng, một dòng thuỷ dịch chảy ra ngoài, cảm giác bên hông bị nắm thật chặt, Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, nâng mông lên, lại lần nữa buông người ngồi xuống thật mạnh, miệng cung khang bị đâm mở ra, đem dương v*t Càn Nguyên nuốt vào trong đó.

"Ách..." Hắn nhịn không được phải ngẩng cổ, run run rẩy rẩy mà thở dốc một cách khó khăn, hai dòng nước mắt trào ra, nhỏ xuống dưới.

Trong cơ thể trào ra càng nhiều nước, Lam Vong Cơ không chút do dự va chạm vào bên trong cung khang, vật thô dài ma sát tới lui nhắm vào cung khẩu nhỏ hẹp, mang đến kích thích cực đại. Nguỵ Vô Tiện che phần bụng dưới, cảm giác nơi đó hình như thỉnh thoảng bị đâm tới mức hơi nổi lên, tiếp nhận mấy chục cú đâm vào rút ra một cách nhanh gọn mà mạnh mẽ, hắn miễn cưỡng mỉm cưởi, nói vào tai y: "Nhị ca ca... lúc này... ta đã tỉnh...."

dương v*t nóng bỏng trong thân thể lại một nữa đâm thật sâu, Nguỵ Vô Tiện rên rỉ đem y nuốt vào chỗ sâu nhất, một trận đau đớn, cảm giác được Lam Vong Cơ đang tạo thành nút kết trong người hắn, phình to khoá lại cửa cung khang.

Hơi thở của hắn đứt quãng mà hổn hển, cánh tay mềm mại vén mấy lọn tóc sau cổ, cúi đầu, hơi nghiêng nghiêng, để lộ ra vùng cổ yếu ớt.

Dấu cắn chảy máu hơn mười ngày trước, sớm đã lành lại không còn dấu vết, rốt cuộc đó chỉ là một khế ước giả.

"Lam Trạm, cắn ta"

Đôi cánh tay ôm chặt lấy hắn, siết chặt đến mức làm hắn bị đau.

"Nguỵ Anh....." hô hấp bên tai lộn xộn mà dồn dập, giọng nói hơi khàn khàn, Nguỵ Vô Tiện cảm nhận một vài giọt nước rơi trên đôi vai trần của hắn rồi lặng lẽ biến mất.

Y nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp: "Ừm"

Ngay sau đó, hàm răng bén nhọn cắn phập vào da thịt.

Đồng thời một dòng tinh dịch nóng hổi bắn vào vách trong cung khang, nhanh chóng rót đầy cung khang nhỏ hẹp, khiến chỗ đó căng trướng, Nguỵ Vô Tiện bùng nổ thở hổn hển, hạ bụng hơi hơi phồng lên, bên trong bị đổ đầy kín mít tinh dịch.

Thân thể hơi hơi run rẩy, Nguỵ Vô Tiện lúc này không kêu khóc, không giãy giụa, chỉ ôm ngược lại Lam Vong Cơ, nhắm chặt mắt.

Trong hơi thở thấm đẫm mùi đàn hương càng thêm ngào ngạt, càng lúc càng nhiễm vào trong cơ thể hắn.

Nguỵ Vô Tiện nỗ lực điều chỉnh hô hấp, trong cơ thể vừa tê vừa trướng, trong đáy mắt cũng là một nỗi chua xót.

Hắn cuối cùng là..... lại một lần nữa thuộc về Lam Vong Cơ.

Chịu đựng kềm nén, vẫn chưa thể nào khống chế được ý thức đang hỗn loạn lên, không thấy nước mắt rơi xuống, mãi đến một lúc lâu sau Lam Vong Cơ mới nhả hàm răng ra, khẽ vuốt tóc hắn, chậm rãi hôn lên trên gương mặt đang ướt đẫm của hắn.

Hồi lâu, Lam Vong Cơ đỡ lấy eo của Nguỵ Vô Tiện và từ từ rời khỏi, dòng tinh dịch trắng đục theo dương v*t chảy ào ạt ra khỏi huyệt khẩu bị thao lộng đến mức sưng đỏ, bên dưới Nguỵ Vô Tiện là một mảnh hỗn độn, giữa hai chân là các dấu tay đan xen cũng dính tinh dịch, nhiệt độ chưa giảm, trong bụng mềm mại khó nhịn được.

Dòng tinh dịch nóng bỏng từ trong hậu huyệt trào ra quá mức rõ ràng, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không thể không biết, đùi của hắn hơi hơi phát run, cố mà quỳ, toàn dựa vào Lam Vong Cơ chống đỡ.

Không cúi đầu xem, chỉ là ngước mặt lên, hơi hơi mỉm cười: "Có phải là... còn năm ngày nữa hay không?"

Hai ngón tay căng bên dưới hạ thân ướt mềm của hắn, làm cho tinh dịch chảy ra nhanh một chút, Lam Vong Cơ khẽ vuốt bụng của hắn, cẩn thận xoa ấn, ý muốn làm cho Nguỵ Vô Tiện thoải mái một chút, không bị căng đến khó chịu. Cho đến khi bên trong không còn gì nữa, mới chậm rãi nâng mông hắn lên và cắm xuống, làm cái miệng nhỏ thấm ướt mềm mại một lần nữa nuốt vào cự vật khí thế bừng bừng màu đỏ tím của Càn Nguyên.