『Rắc rắc....』
Giày đạp lên cành cây khô trên tuyết, tiếng gãy vang giòn giã, dừng một chút, lại đi về phía trước vài bước, ngồi xuống.
Giây lát, một bàn tay trắng nõn như ngọc với các đốt ngón tay thon dài đặt những viên đá xuống mặt đất để bày trận.
Lam Vong Cơ đứng dậy, xác nhận đó là viên đá cuối cùng y phụ trách, tất cả đều được bài trí đúng theo ý của Nguỵ Vô Tiện, vị trí tuyệt đối không sai.
Lui lại nửa trượng (khoảng 2m), lấy cổ cầm ra thuận tay khảy đàn, tưng tưng hai tiếng, tiếng đàn vang lên thật là trong suốt linh hoạt kỳ ảo, mang theo linh lực hoá thành mũi tên bén nhọn vô hình bắn nhanh ra, xuyên qua mây mù.
Ngay sau đó một tiếng sáo sắc bén từ phương xa xông thẳng lên tận trời, xa xa tương ứng, làm như đáp lại.
Y liền ở chỗ cũ lẳng lặng chờ đợi.
『.......』
Mới đầu là một rung động rất nhỏ, nhỏ đến mức khó phát hiện, vượt qua một ranh giới vô hình, cây cỏ bỗng nhiên lung lay dù không có gió, rào rạt lắc lư, sau đó lần lượt đứng im trở lại.
Cơn chấn động khó tả đó đột nhiên bùng nổ, nhưng hơi trì trệ, giống như bị cái gì đó bao trùm, mọi âm thanh dường như đều bị giới hạn trong một phạm vi, Lam Vong Cơ đang ở gần nên có thể nghe, xa hơn một chút thì sẽ không phát hiện ra động tĩnh gì – nơi này cũng không có người khác, sẽ không ai biết bọn họ đang làm cái gì.
Ngay sau đó, một số yêu thú vì gây ác nên bị trói bên trong cùng nhau kêu khóc thảm thiết, tiếng rú chói tai thê lương, kinh động đến vô số loài chim vì không có linh lực nên không bị ảnh hưởng, trong nháy mắt những tiếng gào rú đó dường như bị bóp chặt dần rồi bỗng nhiên không còn một âm thanh nào nữa.
Mặt đất dưới chân Lam Vong Cơ lại rung động một trận, cũng không mạnh lắm, nhưng cây cối trước mắt lại lung lay dữ dội, sau thời gian khoảng một chén trà nhỏ mới chậm rãi dừng lại, trận lắc lư kịch liệt mới vừa rồi đều không gây hại gì đến núi rừng cỏ cây.
Ánh mắt thay đổi, những viên đá bày trận hồi nãy đều đã vỡ vụn thành bột phấn, y nhấc chân vượt qua, đi về phía trước.
Vị trí giam cầm từng con yêu thú đều nắm rõ trong tay, đi tới trước con yêu thú đầu tiên, nhìn vẫn dữ tợn đáng sợ như cũ, hung ác khát máu, nhưng đôi mắt đỏ tươi to như chuông đồng của nó đã thất thần, không còn thở nữa, kiểm tra cẩn thận bên ngoài không có vết thương. Lam Vong Cơ giơ tay thu hồi võng tiên cột bên trên, nhấc chân đi tới vị trí con yêu thú kế tiếp.
Lần lượt xác nhận mức độ thương tích của các con yêu thú có phẩm cấp khác nhau, kiểm kê số lượng.
Trên đường, thỉnh thoảng gặp một con thỏ hoang bình thường nhảy vụt ra, cách chỗ hồi nãy không đến một trượng (4 mét), thấy y liền dựng thẳng hai tai, nhìn một hồi, rồi mới xoay người nhanh nhẹn nhảy đi.
Kiểm tra toàn bộ đã xong, y cũng đã đi qua hơn phân nửa khu rừng, đã có thể nghe thấy tiếng sáo nhẹ nhàng, giai điệu vui vẻ lại bay bổng, dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cười mỉm của người nọ.
Cuối cùng dừng lại trước một cái cây rất cao.
Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên.
Trên thân cây có một bóng người đang ngồi, rũ xuống một góc áo màu tím, một đôi ủng dài màu đen, nhẹ nhàng đung đưa, tư thế vẻ mặt giống như giai điệu kia, thật là thoải mái, thật là vui vẻ.
Phát hiện y tới, cũng không ngưng thổi sáo, Lam Vong Cơ yên lặng đứng dưới tàng cây lắng nghe, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện thổi xong một khúc nhạc.
Cây sáo bạch ngọc từ từ rời khỏi đôi môi, tua rua màu đỏ như máu rũ xuống.
"Thành công không?"
Lam Vong Cơ gật đầu: "Thành công rồi"
Nguỵ Vô Tiện lặp lại nói: "Thành công rồi"
Bỗng nhiên chống một tay lên thân cây, người liền nhảy xuống, hành động này không hề báo trước, hai mắt Lam Vong Cơ hơi trợn to, nhảy một bước thật dài về phía trước, y đỡ được Nguỵ Vô Tiện, ôm trọn vào lòng.
Vững vàng ôm lấy, Lam Vong Cơ hơi lui một bước để giảm lực tác động kia, tránh không làm đau Nguỵ Vô Tiện, nhưng cho dù đã dùng hai tay hoàn toàn ôm chặt lấy hắn, thì tốc độ di chuyển vẫn cực kỳ ổn định, đồng thời còn bị một lực đập vào cổ, Nguỵ Vô Tiện dùng sức ôm trở lại, cũng mặc kệ hai chân không chạm đất, ở trong lòng ngực y nở một nụ cười, tiếng cười cực kỳ sung sướng.
Lam Vong Cơ chậm rãi giảm lực tay, để không làm đau Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện để y buông tay rồi lại chủ động ôm lấy y càng chặt hơn, ở bên tai Lam Vong Cơ mà vui sướng kêu to: "Lam Trạm!"
Một đôi mắt nhu hoà, nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thành công rồi!"
"Ừ"
"Lam Trạm, Lam Trạm, Lam Trạm ____"
"Ta đây"
"Ha ha ha ha ha!" Nguỵ Vô Tiện cười lớn, còn hướng lên gò má trắng nõn như ngọc kia mà hôn một cái.
Lam Vong Cơ rũ xuống mi mắt, đáy mắt cũng hiện lên ý cười.
Hai tháng, trận pháp thứ nhất thành hình, dường như nhìn không ra sơ hở nào, sau đó một tháng nữa, hôm nay đã thử thành công trận pháp thứ năm, tương đương với phẩm cấp của những con yêu thú đó, thì trận pháp này có thể sát thương các tu sĩ cấp cao giống như vậy, cách thức bố trí bí mật và nhanh chóng hơn, lại vẫn có thể loại trừ các con vật còn sống không có linh mạch.
Để thành công được vấn đề sau không dễ, đầu tiên Nguỵ Vô Tiện không có nghĩ đến, Lam Vong Cơ nhắc tới, hắn mới tốn công suy nghĩ để cải tiến, bỗng nhiên nghĩ, nếu có thể nhắm vào một điều kiện nào đó để loại trừ, thì cũng có khả năng nhắm vào tu sĩ của các phe phái khác nhau được hay không?
Nhưng điểm này, để hiện thực lại càng khó khăn hơn.
Liếm liếm môi, Nguỵ Vô Tiện đang được nâng lên, nên tầm nhìn cao hơn rất nhiều, nhịn không được lại hôn xuống vầng trán mịn màng của Lam Vong Cơ một cái, cố tình hôn lên mạt ngạch ngay đó, liền cảm giác vòng tay đang ôm mình chợt siết lại thật chặt, cười hì hì nói: "Thả ta xuống đi Lam Trạm."
Lam Vong Cơ chậm rãi buông tay, Nguỵ Vô Tiện từ trên người y trượt xuống dưới, thật lâu chân mới chạm đất, tự nhiên thoải mái nắm lấy tay Lam Vong Cơ: "Ta không muốn trở về"
Lam Vong Cơ hỏi: "Còn muốn thử lại?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu nói: "Không, yêu thú gần đây bị chúng ta bắt hết rồi, không còn gì để thử! Ta muốn nói, hôm qua đi ngang qua thành Lịch Dương ta còn chưa có đi vào, đến đó xem một chút được không..."
"Được"
Vào thành, trong thành rất là náo nhiệt, đám đông rộn ràng nhốn nháo.
Nguỵ Vô Tiện nhìn đông nhìn tây, hứng thú dạt dào, vẫn như trước kia thấy cái gì mới lạ chơi vui đều muốn thử, Lam Vong Cơ cũng quen rồi, chỉ là nếu thấy Nguỵ Vô Tiện đi nhanh quá thì sẽ ra tay giữ chặt, Nguỵ Vô Tiện bị y kéo vài lần, rồi dứt khoát dắt đi, đôi tay bị nắm chặt, nhưng tay áo rộng của Lam Vong Cơ che lấp nhìn không rõ, nên nói đúng ra là bị thấy cũng không sao.
Nguỵ Vô Tiện nói chuyện suốt dọc đường đi, hết chuyện này tới chuyện nọ, Lam Vong Cơ luôn luôn đáp lại, cho đến cuối cùng hắn bắt đầu càng lúc càng đi chậm, đến đầu một con phố dài, Nguỵ Vô Tiện liền hoàn toàn đi không nổi nữa, còn bám lấy Lam Vong Cơ.
"....." Lam Vong Cơ chỉ có thể mở miệng dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Y không hỏi Nguỵ Vô Tiện có mệt hay không, bởi vì nhìn người này rõ ràng không mệt, không đi nổi không phải là kiểu mệt đi không nổi, mà là không muốn đi nữa.
Mùi rượu nồng đậm bay khắp ngoài đường, Lam Vong Cơ không cần nghe trả lời đã biết hồn Nguỵ Vô Tiện bị cái gì câu đi mất rồi.
Họ đang đứng ở đầu một con phố dài rộng, hai bên đường treo đầy các bảng hiệu quảng cáo phô trương cao cao thấp thấp, khăn đỏ phấp phới, chói mắt cực kỳ, hai mắt Nguỵ Vô Tiện cũng sáng rực không kém.
Cửa tiệm nào cũng có bề ngang rộng, các bình rượu tròn vo, đen tuyền bày từ trong tiệm ra tới bên ngoài, trước cửa tiệm đều có tiểu nhị đứng đó bưng khay có mấy ly rượu nhỏ mời chào khách qua đường, vừa thét to vừa vỗ ngực tự khen, Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn cả dãy quán rượu, rồi quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, trên mặt hiện rõ dòng chữ "Ta muốn uống".
Lam Vong Cơ không thể giả vờ không hiểu, lắc đầu, rồi mặc cho Nguỵ Vô Tiện hai mắt toả sáng kéo y vào con phố nhiều quán rượu đó.
Vừa đi vào, lập tức có tiểu nhị của năm sáu tiệm rượu khác nhau vây quanh, chào mời nhiệt tình vô cùng: "Nếm thử không? Rượu Hà gia nổi danh tại đây!"
"Công tử nếm một chút, nếm thử không tốn tiền, nếu thích thì ghé tiểu điếm nha!"
"Rượu này thơm nè! Thơm nhưng không nồng, nhưng đảm bảo đủ độ mạnh!"
"Công tử ơi...."
Lam Vong Cơ bị vây quanh, sắc mặt lạnh lùng không nói câu nào, giọng mời chào của các tiểu nhị nhỏ dần, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh dở khóc dở cười, người muốn uống là hắn, mà tại sao không ai mời chào hắn mua, toàn hướng sang Lam Vong Cơ là sao? Chẳng lẽ nhìn Lam Vong Cơ giống người biết uống rượu à?
À ha, hắn biết rồi, một Khôn Trạch nắm tay một Càn Nguyên, tiểu nhị của quán rượu không phản ứng, đoán chừng không phải là sợ chọc đến Càn Nguyên, mà chính là cảm thấy một Khôn Trạch như hắn sẽ không uống được rượu.
Khay rượu toàn đưa đến trước mặt Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ thoáng nhíu mày, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc không chịu nổi: "Này! Thôi đi, thôi đi, y không uống rượu".
Một tiểu nhị vội la lên: "Ai da, tiểu công tử, ngươi không thể uống, nhưng Càn Nguyên đều có thể uống, ngươi đứng có ngăn nha".
Nguỵ Vô Tiện vừa bực mình vừa buồn cười: "Ai nói ta không thể uống, người muốn uống chính là ta đó!"
Các tiểu nhị lần lượt câm mồm nhìn hắn, sau đó lại nhìn nhìn Lam Vong Cơ, có người cười gượng nói: "Công tử à, ngài xem vị người nhà này...."
Lam Vong Cơ nói: "Hắn có thể uống"
Tiểu nhị ở bên cạnh phản ứng nhanh chóng, ngay lập tức đưa chén tới trước mặt Nguỵ Vô Tiện, nhưng vẫn tốt bụng khuyên nhủ: "Tiểu công tử, đã vậy thì nếm thử loại này, nhưng chú ý nha, đừng uống nhanh quá, rượu này mạnh á, người bình thường uống một chén là say liền!"
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì: "Ta sẽ uống, không say thì ngươi tính sao?"
Nghe vậy tiểu nhị cũng kiên cường nói: "Uống xong còn đứng được thì ta theo họ ngươi!"
"Tốt!" Nguỵ Vô Tiện duỗi tay nhận chén rượu của tên tiểu nhị kia, uống một hơi cạn sạch, cười mỉm mỉm không để lộ chén rượu cho hắn xem, nói: "Cùng họ với ta?"
Kinh hãi, tên tiểu nhị đó chắc là không ngờ hắn lại uống thật, đã vậy uống xong mà mặt không đỏ, người vẫn tỉnh táo, thiếu niên Càn Nguyên bên cạnh cũng không có ý kiến gì, bèn ưỡn ngực, lớn gan nói: "Ta nói là uống xong một vò á!"
Nguỵ Vô Tiện vui vẻ, tuy rằng mới vừa rồi không ai tin hắn có thể uống rượu, nhưng đều là vì có ý tốt, thái độ không khiến người khác thấy khó chịu, liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, cười nói: "Vậy cho ta __ ba vò!"
Giành được ngôi đầu, tên tiểu nhị đầu tiên bỏ qua Lam Vong Cơ mời hắn uống rượu hô to tốt tốt tốt, người phóng ngay vào tiệm rượu.
Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ qua, Lam Vong Cơ để cho hắn quyết định.
Rượu mua rồi, nhưng cũng không định uống ở đây, Nguỵ Vô Tiện nhìn lên bầu trời, trước đây vì nôn nóng muốn trói yêu thú để bày trận thí nghiệm, bỏ mất một bữa ăn, tuy là không đáng ngại, nhưng nếu đã vào thành thì sao phải uỷ khuất chính mình: "Chúng ta kiếm gì ăn đi nha? Tìm tiệm cơm?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, cầm giùm hắn hai vò rượu, Nguỵ Vô Tiện chỉ cầm một vò, nhưng cũng không đòi hỏi gì thêm, hài lòng ôm lấy vò rượu đi tìm quán ăn.
Còn nghĩ, nếu lát nữa ăn cơm mà uống hết, thì có thể lại đi mua tiếp!