Giờ mẹo đến, Lam Vong Cơ mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc trong Tĩnh Thất, nhưng trong lòng ngực lại là trống không.
"......."
Khép hai mắt lại, y chậm rãi ngồi dậy, lúc cử động trong ngực vẫn hơi cảm thấy đau, nhưng thần sắc không vì vậy mà thay đổi, đưa tay thăm dò, chăn đệm bên cạnh không hề có hơi ấm, nhấp môi trầm mặc một hồi, sửa sang lại trung y rồi bước xuống giường.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên nhìn thấy một bóng người trên bệ cửa sổ, ngồi dựa vào khung cửa, đôi chân thon dài đung đưa nhẹ nhàng, sáo ngọc đang đưa lên môi, tiếng sáo réo rắt xuyên qua tia nắng ban mai mờ ảo.
Nắng sớm chiếu vào, bóng người sẫm màu in trên nền đất.
Lam Vong Cơ đến gần hắn, cũng không biết hắn đã ngồi đây bao lâu rồi, trên người chỉ mặc trung y mỏng manh màu trắng, tóc xoã ra, duỗi tay chạm vào, một thân lạnh lẽo mang chút ướt át, dường như thấm nhiễm sương sớm buổi sáng.
Tiếng sáo ngừng lại.
Giọng nói lười lười nhác nhác: "Lam Trạm, ngươi dậy rồi à? Sao không ngủ nhiều hơn một chút...."
"Giờ mẹo" Lam Vong Cơ khoác áo lên người hắn: "Ngươi tại sao không mặc thêm áo?"
Nguỵ Vô Tiện không nói gì, ngồi dậy rời lưng ra khỏi cửa sổ, không ra khỏi chỗ, Lam Vong Cơ đương nhiên đỡ hắn bước xuống, Nguỵ Vô Tiện liền dựa vào lòng ngực y, tuỳ ý đùa nghịch sáo ngọc trong tay.
Sau một lúc lâu nói: "Ngươi... hôm nay thấy thế nào?"
Lam Vong Cơ ôm hắn, cố gắng sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo kia, khẽ vén những sợi tóc đen nhánh loà xoà rơi xuống: "Tốt hơn hôm qua".
Nguỵ Vô Tiện trong lòng ngực y nhúc nhích, hơi xoay người, nhướn lên hôn y.
In lên khoé miệng cũng là đôi môi lạnh lẽo, chớp mắt một cái lại tách ra, chỉ là kiểm tra lướt qua.
Lam Vong Cơ đưa tay đỡ gáy hắn, động tác nhẹ nhàng nhưng không cho cự tuyệt kéo hắn trở về, môi lưỡi quấn quýt.
Hôm nay, đã hơn mười ngày kể từ bữa tiệc tối cuối cùng ở Hội Thanh Đàm Kỳ Sơn, Nguỵ Vô Tiện bị thương nhẹ hơn Lam Vong Cơ, khoẻ lại nhanh hơn một chút, Lam Vong Cơ bị thương nặng, ở trên giường dưỡng thương bảy ngày mới có thể ngồi dậy, mấy ngày gần đây vẫn còn đang điều trị. Hôm đó quay trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ôn Tình sớm đã biết cả hai cùng bị thương, nên mang hòm thuốc lên điều trị, mà đối với hành động lần này của Ôn Nhược Hàn, cả hai bên cũng không nhắc tới nhiều.
Không ai có thể nghĩ, Hội Thanh Đàm Kỳ Sơn Ôn thị lại trở thành như thế này.
Ôn Ninh cũng tới, mấy ngày đầu giúp Ôn Tình sắc thuốc, ngày thứ ba đưa thuốc cho Nguỵ Vô Tiện cuối cùng đã tỉnh lại còn nhỏ giọng kêu công tử, mặt đầy áy náy.
Nỗ lực cầm cự để trở về Cô Tô, sau khi được giúp đỡ hạ xuống đất, hắn đã hoàn toàn ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự, bị nguồn linh lực bên ngoài xâm nhập một cách ác ý khiến cho kinh mạch bị tổn thương, đừng nói trưởng bối Lam gia nhất thời chưa phát hiện ra, mà Nguỵ Vô Tiện lúc đó toàn bộ tâm trí đều đặt hết lên người Lam Vong Cơ đang bị trọng thương, nên căn bản không chú ý đến cơn đau nhức toàn thân chính là dấu hiệu cảnh báo, có thể đến Vân Thâm mới ngất xỉu đã khiến Ôn Tình đến bắt mạch rất là kinh ngạc.
Tỉnh dậy, hỏi mới biết đã qua ba ngày, lại nghe Lam Hi Thần nói rõ tình huống với hắn, vững dạ tin tưởng, thấy Ôn Ninh như thế, Nguỵ Vô Tiện sắc mặt tái nhợt vẫn cười một chút: "Được rồi, ngươi là người Ôn gia tốt, việc này cũng không phải do ngươi làm, không cần ngươi xin lỗi. Chưa kể ngươi và tỉ tỉ ngươi còn tới đặc biệt tới đây giúp đỡ trị thương, ta phải cảm ơn các ngươi."
Lam gia đương nhiên có thể giúp bọn họ trị thương, nhưng dù sao Ôn Tình cũng là y sư giỏi, có nàng giúp đỡ, có thể khoẻ nhanh hơn lại không bỏ sót triệu chứng.
Nguỵ Vô Tiện cũng biết được tình trạng Lam Vong Cơ ổn định là nhờ có Ôn Tình.
Nếu trước đây không biết nhánh nhà Ôn Tình này, sau ngày hôm đó, chắc sẽ hận toàn bộ Ôn thị, nhưng việc gì cũng có ngoại lệ, con người cũng vậy.
Nhưng dù biết như vậy, vẫn là dựa trên cơ sở biết Lam Vong Cơ không việc gì, nếu Lam Vong Cơ thật sự... thì hắn sao có thể phân biệt rõ ràng được?
Ôn Ninh nghe hắn nói, cứ đứng đó lắp bắp một hồi, Ôn Tình bước vào, vỗ gáy Ôn Ninh một cái, đuổi ra ngoài để bắt mạch cho Nguỵ Vô Tiện, ở đây ngoại trừ Lam Hi Thần còn có vài tên môn nhân Lam thị, nghe Ôn Tình nói kết quả chẩn bệnh, đua nhau thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn còn một việc.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ đang nhắm nghiền hai mắt ở bên cạnh, không biết trong lòng cảm thấy thế nào, khi mọi người đến đây thăm hỏi thì cũng miễn cưỡng cười cười, sau đó tĩnh tâm dưỡng thương, rốt cuộc đến ngày thứ năm thì Lam Vong Cơ tỉnh lại.
Tỉnh lại rồi, chỗ họ dưỡng thương đúng lúc không có ai khác tới nữa.
Đối diện với đôi mắt cực nhạt màu kia, sau một lúc lâu Nguỵ Vô Tiện vẫn chưa nói một câu nào, đến khi Lam Vong Cơ duỗi tay về phía hắn thì hắn mới phát hiện, không biết từ khi nào trên mặt mình đã nhoè ướt.
Miễn cưỡng lau đi những giọt nước mắt chất chứa từ mấy ngày trước, lần này nói chung là không thể nén xuống được nữa....
Hắn đang suy nghĩ, phương thức tu hành hiện tại, quá là chậm.
Bách gia chịu nhục ở Hội Thanh Đàm, mắt thấy nhưng lại muốn chịu đựng cho qua, hành động của Ôn thị càng lúc càng lớn hơn, hành vi ác liệt, nhưng vẫn vậy, chưa có dấu hiệu các gia tộc liên hợp lại, mặc dù sẵn lòng liên thủ, thì sau đó, có thể chống lại số lượng môn nhân và khách khanh đông đảo trải rộng khắp nơi của Ôn thị hay không?
Chưa kể là có càng lúc càng có nhiều gia tộc dao động muốn chọn gia nhập dưới trướng Ôn thị.
"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ nhẹ giọng gọi hắn.
Nguỵ Vô Tiện lấy lại tinh thần, thân mình đã ấm nhưng Lam Vong Cơ vẫn chưa có ý định buông hắn ra, hắn cũng không định bước ra, nhỏ giọng đáp: "Sao vậy?"
"Lại nghĩ cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu: "Không có gì".
Thân thể lại thả lỏng một chú, dụi vào ngực Lam Vong Cơ ngửi mùi đàn thanh lãnh đó, có lẫn một ít mùi thuốc đắng trong đó, một lát sau Nguỵ Vô Tiện mới mở miệng: "Nên dùng cơm sáng, dùng xong ngươi còn phải uống thuốc".
Lam Vong Cơ hơi hơi rũ xuống mi mắt.
"Ừm"
Có hai tiếng gõ nhẹ lên cửa Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện đứng dậy khép lại áo mà Lam Vong Cơ đã choàng thêm cho hắn, định đi ra mở cửa, thì Lam Vong Cơ ngăn hắn lại, nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa, quả nhiên thấy một môn sinh đem cơm đến cho bọn họ.
Thấy y, môn sinh kinh ngạc nói: "Nhị công tử".
Lam Vong Cơ gật đầu, sắc mặt bình tĩnh nhận hộp đồ ăn và chén thuốc từ môn sinh: "Đa tạ"
Tên môn sinh ngắt lời nói: "Không cần cảm tạ, thương thế của nhị công tử... vậy là đã khá hơn nhiều?"
Lam Vong Cơ nói: "Đã không còn ngại"
Lại kỳ lễ, mới đóng cửa lại, Nguỵ Vô Tiện tiến lại giúp mang đồ để lên bàn, hai người cùng quỳ xuống, an tĩnh dùng cơm.
Nguỵ Vô Tiện không cần uống thuốc nữa, dùng cơm xong, sau khi nhìn Lam Vong Cơ uống một chén lớn đầy thuốc, vừa đen vừa nồng, Nguỵ Vô Tiện liền thấy khó chịu, đã nhìn thấy vài lần, cảm thấy thuốc này đáng sợ hơn nhiều so với thuốc hắn uống mấy ngày trước, thế mà Lam Vong Cơ uống không hề đổi sắc mặt, cũng không giống như hắn nghẹn ngào uống từng ngụm từng ngụm, y uống một hơi hết sạch, dáng vẻ ưu nhã, giống như là ăn một chén canh bình thường vậy, uống xong không thừa một giọt nào.
Nhìn chén sứ đựng thuốc cuối cùng đã để lên bàn, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Đắng không?"
Lam Vong Cơ lắc đầu.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Người đừng có chối, chắc chắn là đắng, làm sao mà không đắng được?"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi lần nữa: "Nhị ca ca, thuốc, có đắng không?"
"......." Im lặng một hồi, Lam Vong Cơ đáp: "Đắng"
Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc gật đầu: "Vậy mới đúng, thuốc này vừa thấy là biết đắng muốn chết, Lam Trạm, ta không có đường ở đây, nhưng ta có thể giúp ngươi thấy đỡ đắng".
Nói rồi ngước mặt lên, Lam Vong Cơ không cần hắn thúc giục, tự giác cúi xuống.
Trong miệng hai người đều có vị thuốc, như Nguỵ Vô Tiện nói, thật sự là rất đắng, nhưng vị đắng này đến từ miệng Lam Vong Cơ, hắn lại không cảm thấy quá đắng, cẩn thận nếm kỹ, còn có thể nếm thấy một tia vị ngọt.
Nụ hôn này đặc biệt dài lâu.
Thật vất vả mới tách ra, Nguỵ Vô Tiện đầy vẻ đau lòng sờ tay lên mặt Lam Vong Cơ, tiếp tục an ủi nói: "Lam Trạm, thuốc đắng dã tật, ngươi ráng chịu đựng".
"Ừm"
"Nhưng không sao, khi ngươi uống thuốc, ta đều sẽ trung hoà giúp ngươi"
Lam Vong Cơ cúi đầu ôm sát eo của hắn, nhẹ giọng đáp: "Tốt"
Gần được một tháng, đã hoàn toàn khỏi hẳn, mọi thứ khôi phục lại như bình thường, nhưng dường như có chỗ nào đó không giống như trước.
Trước Hội Thanh Đàm nói là sẽ về Liên Hoa Ổ, nhưng nay huỷ bỏ, chỉ đề cập trong thư từ qua lại, Giang Trừng cũng không hỏi lý do, biết được Nguỵ Vô Tiện đã khoẻ, dặn hắn vẫn nên kềm chế một chút, đừng có ngay lập tức nhảy nhót lung tung.
Nguỵ Vô Tiện từ chỗ Lam Hi Thần biết được Giang gia không có việc gì, nên trong thư cũng không hỏi nhiều.
Đối với việc làm thế nào để nhanh chóng tích luỹ, trước mắt vẫn chưa có manh mối, nên chỉ có thể tiếp tục từng bước tu luyện, chăm chỉ rất nhiều, nhưng việc cải tiến Nhiên âm phù và Phong tà bàn bị gác lại, dù sao cũng đã hữu dụng rồi. Khi đang trầm mặc trong Tĩnh Thất nhìn mấy thứ đó thì đột nhiên nảy ra suy nghĩ.
Vì sao không mày mò loại bùa chú có thể gây ra lực sát thương?
Muốn thí nghiệm, cũng cần phải vào lúc đi săn đêm, không thể làm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Tĩnh Thất lại càng không thể.
Khi cố gắng bày trận để tiêu diệt yêu thú thì nảy ra một số ý tưởng.
Nếu phạm vi có thể mở rộng hơn nữa, bố trí nhanh chóng hơn thì nói không chừng....
Lật xem sách cổ trong Tàng Thư Các, không thấy có nhiều tài liệu liên quan, Nguỵ Vô Tiện dường như đã đọc hết một lượt tất cả sách ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, tìm không thấy cũng không quá nản lòng, bây giờ có rất nhiều sự việc vẫn còn bị nghĩ là kỳ lạ, hắn vốn dĩ mong muốn hiện thực hoá những ý tưởng này, thì sợ là hắn phải tự mình tìm hiểu thôi.
Có một ngày bỗng nhiên Lam Vong Cơ dẫn hắn đi gặp Lam Khải Nhân, trình bày ý tưởng, Lam Khải Nhân nhìn Nguỵ Vô Tiện, đồng ý.
Trước một dãy giá sách trong Tàng Thư Các, tấm chiếu được giở lên, Lam Vong Cơ mở ra mấy tấm ván gỗ, bên dưới là một cánh cửa bí mật.
Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nói: "Đây là Cấm Thư Thất (phòng chứa sách cấm)". (Nghe qua cảm thấy hơi đen tối, hehe...)
Bên dưới cánh cửa bí mật là một cầu thang tối khoảng hơn 50 bậc, lần theo các bậc cầu thang tối đi xuống dưới, trước mắt Nguỵ Vô Tiện hiện ra một thạch thất ngầm rộng lớn khô ráo, từng hàng kệ sách đứng sừng sững, cũng có kệ không đầy sách, một số cuốn sách còn tốt, một số bị bám bụi, có vẻ như có rất ít người động tới.
Sau đó, mỗi ngày Lam Vong Cơ đều đến đây cùng hắn một canh giờ, để Nguỵ Vô Tiện đi tìm số liệu theo yêu cầu của hắn, đúng thật là có mấy trận pháp tấn công được ghi lại, nhưng phạm vi vẫn không lớn như Nguỵ Vô Tiện hy vọng, cần phải ra tay cải tiến, nhưng xem kỹ thì thấy, loại trận pháp này nếu muốn thử nghiệm, phải nói là cực kỳ nguy hiểm, có lẽ nếu chỉ dựa vào hắn và Lam Vong Cơ, thì cũng không có cách nào độc lập thực hiện.
Trong Cấm Thư Thất có một cái bàn dài, được họ quét dọn bụi bặm, đốt nến lên ngồi xem sách cổ, Nguỵ Vô Tiện khi thì viết trên giấy, khi thì vẽ một số bản vẽ, có khi dừng lại thật lâu không viết gì.
Lam Vong Cơ cũng sẽ giúp hắn tìm kiếm, nhưng sách liên quan ở trong Cấm Thư Thất cũng không có nhiều, thực nhanh trong vòng mấy ngày Nguỵ Vô Tiện đã chỉnh sửa xong những tư liệu hắn đang dùng.
Thở ra một hơi thật dài, ánh mắt nhịn không được dừng lại trên những cuốn sách cấm còn chưa đụng tới, nhưng Lam Vong Cơ không nói, Nguỵ Vô Tiện cũng biết không phải sách nào trong Cấm Thư Thất hắn cũng đều có thể xem.
Chỉ là hắn chưa mở miệng, Lam Vong Cơ cũng có thể phát hiện ra ánh mắt hắn, trầm mặc một hồi hỏi: "Còn muốn tìm cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên có chút ý tưởng, nhẹ giọng hỏi: "Nơi này có nhạc phổ không?"
"Có"
"Vậy... ta có thể hay không....?"