> Chuyện nhỏ lúc mang thai
Trong nhà thật yên ắng.
Gió, cũng lặng lẽ, những tấm mành thỉnh thoảng vẫn đung đưa theo gió nay cũng lặng lẽ rũ xuống, che đi những khe cửa sổ, ánh nắng trưa rực rỡ, nhưng trong nhà lại tối tăm, cũng không có những mảng sáng loang lổ của những tán lá đổ xuống nền nhà, bồng bềnh trôi nổi.
Lâu rồi không đốt hương, không thấy làn khói thoang thoảng lượn lờ.
Một cánh tay vươn ra khỏi lớp chăn, sờ soạng một chút chỗ có thể với tới, không được cầm tay nhẹ nhàng, không cảm nhận được thứ gì đó chạm vào như trong tưởng tượng, lẩm bẩm kêu một tiếng: "..... Lam Trạm?"
Không có tiếng đáp lại.
"......."
Hắn bỗng nhiên tỉnh giấc ngay.
Nằm nghiêng trên giường, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện mở ra nhưng vẫn chưa tập trung lắm, vẫn là còn mê man một hồi, phát hiện ra người tất nhiên sẽ ngồi đây nhẹ nhàng vuốt ve hắn khi hắn tỉnh dậy, để cho tinh thần hắn tỉnh táo một chút rồi mới dịu dàng đỡ hắn dậy, đã không có mặt.
Hắn tự mình chậm rãi ngồi dậy.
Một bộ trung y rộng thùng thình, mặc vào làm nổi bật thân hình hơi gầy, giờ đang xộc xệch, lộ ra bờ vai trần, trên làn da non mịn rải rác các vết bầm xanh tím mới cũ không giống nhau, được tinh tế hôn lên vào mỗi đêm, ngay chỗ xương quai xanh tinh xảo còn thấy rõ ràng dấu răng.
Hắn ngồi bất động một hồi, thân mình mới vừa tỉnh ngủ còn mềm mại, mềm đến mức chưa ra dáng nổi, nhưng vẫn biết hiện giờ người kia không ở đây, có ngồi không vững cũng không ai đỡ, cho nên không nhúc nhích gì cả.
Theo lý thuyết, đáng lẽ là phải vùi mình trở về ngủ tiếp.
Đó là bản tính tự mình khó thức dậy khi đã ngủ say, có người chăm lo lại càng nghiêm trọng hơn một chút, thân hình hắn thời gian đầu chưa lộ bụng ra, mang thai hơn hai ba tháng, thân hình vẫn không thay đổi, lại càng ham ngủ hơn, giờ cảm thấy xương sống lưng mềm nhũn cả ra.
Chắc chủ yếu là không có ai dỗ dành hắn khi tỉnh giấc, nên bỗng nhiên không biết làm sao để tiếp tục ngủ lại.
Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái, thế mà lại càng tỉnh táo thêm một chút.
Uể oải lê mình ra mép giường, bước đôi chân trần xuống tấm chiếu xanh, từ từ đi đến bên cửa sổ, vén tấm mành lên, nhìn trời.
Quả nhiên là giờ ngủ trưa của hắn dạo gần đây
Nói ham ngủ, nghĩa là giờ mẹo khó tỉnh dậy, đại khái trễ đi nửa canh giờ so với thời gian làm việc và nghỉ ngơi mà khó khăn lắm mới tập được, đến trưa, dùng cơm xong phải ngủ một giấc, nếu không thì chưa tới giờ hợi đã ngủ, lúc đi vào giấc ngủ được người ta dịu dàng ôm lấy, dần dần chìm vào giấc ngủ với khoé miệng cong lên.
Lúc này không phải là giờ thức dậy của hắn, thật hiếm khi.
Cũng hiếm khi Lam Vong Cơ không canh chừng bên cạnh hắn, chắc là có chuyện quan trọng, thấy hắn ngủ say rồi, nên lặng lẽ tự mình đi xử lý, chỉ cần trở về trước khi hắn tỉnh lại, nói không chừng cũng không bị phát hiện.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện lại tỉnh giấc sớm.
Tỉnh rồi, từ từ có tinh thần mới suy nghĩ, tò mò không biết rốt cuộc Lam Vong Cơ phải đi làm chuyện gì – từ lúc hắn và Lam Vong Cơ lập khế ước, quả thật rất ít khi tách ra, ngoại trừ vài lần đó, còn thì mở mắt ra, chắc chắn là có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ.
Có vẻ là, ngay cả khi hắn ngủ, khoảng cách xa nhất thông thường của Lam Vong Cơ, cũng chỉ là ở bên ngoài Tĩnh Thất luyện kiếm, đúng giờ nhất định sẽ trở về phòng ngủ ngồi ở mép giường, ngàn xoa vạn ôm dỗ dành người đang mềm nhũn trong lòng ngực thức dậy.
Nhưng sau khi hắn vào ở Tĩnh Thất mấy tháng, qua giờ mẹo một chút là dậy, từ đó về sau đều là cùng nhau luyện kiếm, trừ thời gian mang thai.
Hiếm khi mở mắt ra mà không thấy người, có lẽ do Lam Vong Cơ đều là canh chừng hắn, ngược lại trong vài kỳ mưa móc trước đó, tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi hắn mệt quá ngủ thiếp đi mới ra ngoài một lúc, để báo cáo tình hình, hoặc là múc nước cho hắn tắm rửa hoặc mang về một chén canh đút cho hắn từng chút một.
Lúc này mới tò mò, một mình Lam Vong Cơ sẽ đi đâu?
Tìm thấy áo khoác được xếp ngay ngắn trong một góc tủ, lúc chuẩn bị đi ngủ, đương nhiên Lam Vong Cơ sẽ ôm hắn vào ngực cởi áo khoác giúp hắn, để ngủ thoải mái chút.
Mở áo ra, đưa tay mặc vào, bộ trung y rộng quá mức lòi ra một đoạn tay áo, Nguỵ Vô Tiện cầm lấy đoạn tay áo ngủ thừa ra đó đưa lên trước mắt, sẵn tiện ngửi ngửi.
Mùi đàn hương thanh lãnh thoang thoảng quanh quẩn trong hơi thở.
Cuối cùng hắn săn lên mấy vòng phần thừa ra đó, giấu vào bên trong tay áo khoác, không hề có ý định thay bộ trung y quá mức rộng rinh kia ra.
Động tác không quen thuộc và mới mẻ, chất vải may quần áo đầu đông cũng hơi nặng chút, hơi mất thời gian.
Ai biểu Lam Vong Cơ cho đến giờ vẫn cứ mặc quần áo cho hắn mỗi ngày, bất kể thay bao nhiêu lần, đều giúp hắn từng lớp từng lớp mặc vào.
Không phải là không mặc được, trang phục của Cô Tô Lam thị quả thực phiền phức, nhưng nhìn Lam Vong Cơ mặc cho hắn nhiều lần đương nhiên có thể làm, thỉnh thoảng Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ nổi hứng giúp Lam Vong Cơ mặc, vài lần đầu không quen lắm, cứ sờ tới sờ lui trên người của người ta, nếu như sau đó còn có chuyện quan trọng, Lam Vong Cơ sẽ mở miệng chỉ dẫn, nếu không có, thì cứ lẳng lặng nhìn hắn vật lộn với mớ áo, vật lộn hồi lâu, đương nhiên là... mặc không được.
Quần áo Nguỵ Vô Tiện mặc trên người y, bất kể là đã mặc xong trước rồi hay chưa mặc xong, đều bị cởi ra.
Hoặc là áo khoác mở ra khi ngồi lên người Lam Vong Cơ.
Dù sao cũng có lúc thành công, nhưng kiểu như là, Nguỵ Vô Tiện mặc cho Lam Vong Cơ, cảm thấy quen thuộc hơn là mặc cho chính mình.
Mặc xong xuôi là đã qua thời gian nửa nén hương.
Lam Vong Cơ tự mặc quần áo nhanh hơn và động tác dứt khoát, Nguỵ Vô Tiện đã từng rất kinh ngạc, bộ quần áo phức tạp như vậy làm sao có thể ngay lập tức tự mình biết cách mặc cho chỉnh tề cẩn thận tỉ mỉ.
Nhưng vì chiều hắn, nên rốt cuộc Lam Vong Cơ mất nhiều thời gian để mặc quần áo hơn là tự mình y mặc.
Cẩn thận và nhẹ nhàng, thậm chí là thong thả, Lam Vong Cơ sẽ mang Nguỵ Vô Tiện còn chưa tỉnh táo hẳn vào giờ mẹo ngồi ngay trước giường, rồi cẩn thận mặc từng lớp từng lớp lên người hắn.
Bởi vì trước khi bị đánh thức Nguỵ Vô Tiện vẫn muốn ngủ thêm, cứ hôn hết cái nọ tới cái kia lên người Lam Vong Cơ, bất kể là lòng bàn tay, lưng bàn tay hay là hai bên má, quần áo mặc xong, người tỉnh táo hơn, cong khoé môi, hôn lên môi Lam Vong Cơ.
Hôm này là tự mình mặc.
So với Lam Vong Cơ chậm rãi mặc đồ cho hắn còn lâu hơn.
Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, chẳng lẽ... từ khi thành hôn, sau khi thay đổi y phục, đây là lần đầu tiên tự mình mặc quần áo hay sao?
Không nhịn được phải ngó đi ngó lại vài lần, xác nhận là không có chỗ nào không đúng, mới đẩy cửa Tĩnh Thất đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa Tĩnh Thất, mới phát hiện là bên ngoài quá sáng.
Khi hắn ngủ, Lam Vong Cơ ở trong phòng cùng với hắn, sẽ kéo tấm mành cách chiếc giường khá xa lên cao một chút, để có ánh sáng đọc sách, hoặc là phê duyệt hồ sơ.
Thật ra bên trong Tĩnh Thất vào ban ngày cũng không quá mức tối tăm.
Hôm nay có lẽ trước khi Lam Vong Cơ đi ra ngoài, đã nhẹ nhàng lén buông tất cả mành sáo xuống, để cho hắn ngủ được sâu.
Nguỵ Vô Tiện mới nhớ ra, khi nãy cũng định kéo mấy tấm mành lên để ánh sáng chiếu vào, nhưng khi đi ra lại quên mất.
Tay để trên trán, che ánh nắng một hồi, nhìn khắp xung quanh, trong lòng đại khái nắm được những chỗ mà Lam Vong Cơ có khả năng đến nhất, nhưng tuy nói là đi tìm người, nhưng lại cũng không lo lắng gì, tìm không ra, thì Lam Vong Cơ nhất định cũng sẽ đi tìm hắn, Nguỵ Vô Tiện cứ ung dung nhàn nhã đi lang thang.
Điểm đến đầu tiên là Nhã Thất, nhưng không đi con đường gần nhất, mà là đi đông đi tây rồi mới từ từ đến đó, hắn nhớ lại bản thân lúc đến Vân Thâm Bất Tri Xứ để cầu học, vẫn ngày ngày chọc tức Lam Khải Nhân và chọc ghẹo Lam Vong Cơ, rồi bị phạt hết lần này tới lần khác.
Nhớ rõ là không chịu phục Lam Khải Nhân cái gì đó nên lại bị ông mắng, ý nghĩ vừa nảy ra, nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc, Lam Khải Nhân giận dữ, không nhịn xuống phải thốt ra chữ "Cút", Nguỵ Vô Tiện thực sự cút ra ngoài, khi những người khác tìm được, hắn còn đắc ý dào dạt mà nói ông hỏi thì hắn đáp thôi, muốn cút thì cút, Lam Khải Nhân còn muốn hắn thế nào nữa?
Biết rõ mình nói những điều đó chắc chắn Lam Khải Nhân sẽ rất nổi giận, nhưng đại khái là do tâm tính thiếu niên, không có tính nhẫn nại, nghĩ ra cái gì liền nói cái đó.
Có lẽ cuối cùng sau giờ tan học các công tử khác tìm thấy hắn, chỉ bàn tán về sắc mặt của Lam Khải Nhân, một đám thiếu niên, trưởng bối không ở đó, dù sao nói cái gì cũng có chút thoải mái hơn, có thể có người phụ hoạ, bắt đầu thảo luận những chuyện vớ vẩn trong lớp học, những người làm biếng tu luyện sẽ có một ước muốn, là có thể không cần tự mình khổ luyện, mà vẫn trực tiếp sử dụng được oán khí của các hung thần lệ quỷ thì thật là tuyệt vời.
Nếu như Nguỵ Vô Tiện hỉ hả thuận miệng phụ hoạ theo mà không cần làm rõ. Chắc hẳn là sẽ bị Giang Trừng trách mắng vài câu, nhưng hắn không để ý, nói là tại sao không đi đường cái cho đàng hoàng, mà lại đi trên cây cầu độc mộc đến khe núi tối tăm?
Rồi vì Triệu Thanh bị phân hoá ở lớp học, đề tài bị chuyển qua. Sau đó hắn lại quậy phá khiến cho thiếu niên Lam Vong Cơ phải giám sát chép phạt, những chuyện này thực sự không nói được.
Trước khi bị tìm thấy hắn cũng đi đông đi tây lang thang như hôm nay, nhưng cố tình tránh mặt môn sinh Lam gia, đỡ phải bị bắt trở về sớm, đi loanh quanh hái hoá nghịch cỏ, trong đám học sinh được trưởng bối trong đưa đến học thì chỉ có hắn là rành mọi nơi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, thậm chí cuối cùng là sống luôn ở đó.
Những điều này đã từng xảy ra, nhiều việc đã quên, bất ngờ nhớ tới nhưng lại giống như mới hôm qua.
Hôm nay hắn hiếm khi tự mình đi lang thang thoải mái, không cố ý chọn con đường nào, thỉnh thoảng gặp gỡ môn sinh, tựa như là ít khi thấy hắn lại đi một mình, ánh mắt kinh ngạc, nhưng vẫn vô cùng cung kính hành lễ, Nguỵ Vô Tiện đáp lễ, không ai hỏi gì, thì không cần phải giải thích.
Con đường đang đi trùng với con đường đã từng đi, liền nhớ tới một lần lúc còn thiếu niên, nói về oán khí, kỳ thật là điều đó cũng có thể làm được, nhưng nói thì nói vậy, đương nhiên hắn biết thứ này không nên đụng vào, không lâm vào bước đường cùng thì sẽ không mạo hiểm thử... Thật là đã trở thành một câu nói xằng bậy mà thời thiếu niên sử dụng để chọc giận thầy giáo.
Hai năm trước trở lại Mộ Khê Sơn, hắn cũng dường như quên mất trong đầm nước đen vẫn còn một cây thiết kiếm bị oán khí ăn mòn, không nhớ đã từng nhắc tới trong lúc hôn mê, cũng không có cơ hội để nghĩ về điều đó một lần nữa trong tương lai, Lam Vong Cơ lúc ấy xác nhận hắn vẫn chưa bị ảnh hưởng, cũng tỏ ý nếu có cơ hội thì gia tộc sẽ tìm cây kiếm đó để thanh lọc, chuyện này Nguỵ Vô Tiện cũng đã quên.
Con quái vật khổng lồ Kỳ Sơn Ôn thị đã sụp đổ cái rầm, Lam Vong Cơ thực sự vẫn nhớ rõ những lời đã nói trong động Đồ Lục Huyền Vũ lúc trước.
Tốn công khổ cực một phen, thật sự đã có thể đun chảy hoàn toàn cây thiết kiếm không biết có bao nhiêu là oán khí liên tục gào thét đến tê tâm liệt phế bám trên đó, bỏ đi oán khí, cuối cùng trở thành một khối sắt bình thường.
Luôn cảm thấy trong đó có ẩn chứ điều gì đó, nếu có thể lợi dụng oán khí, đích thực cũng rất đáng để xem xét, không phải là một thứ tầm thường.
Dù sao có thể độ hoá cũng là tốt.
Nhưng chính mình đã quên chuyện đó, chỉ vì hắn có nói qua, Lam Vong Cơ đồng ý rồi là sẽ nhớ rõ, đồng thời thực hiện được.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện tự mình lắc đầu, khẽ cười nói: "Lam Trạm người này thật là....."
Rốt cuộc hắn cũng tới Nhã Thất, mà Nhã Thất không có ai, Nguỵ Vô Tiện cũng không quan tâm, đổi sang hướng khác.
Không phải mỗi tháng, mà mới cách đây vài ngày, hắn còn đặc biệt đến thăm gian nhà hoa long đảm.
Gian nhà hoa long đảm trong Vân Thâm Bất Tri Xứ tuy nói là hẻo lánh, nhưng vẫn có người dốc lòng chăm sóc, thời gian hoa nở rất dài, hoa long đảm mà Lam phu nhân yêu thích khi còn sống nở rộ quanh năm, đoá hoa màu tím nhạt mềm mại mong manh, khiến người ta yêu thích, cũng không yếu ớt đến nỗi gió thổi là tan nát. Có một bông hoa còn nguyên vẹn đẫm sương đêm rơi trên góc hành lang, hắn cẩn thận nhặt lên, lát nữa có thể đặt trên án thư bên trong Tĩnh Thất.
Hắn ở trong gian nhà hoa long đảm một hồi, đi vòng quanh mấy bụi hoa, đột nhiên rất muốn nhìn thấy Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cũng không thể nào không thông báo tình hình mà để hắn một mình, rồi đi xuống núi, mà Vân Thâm Bất Tri Xứ, nghĩ đến cũng chỉ có mấy nơi đó là Lam Vong Cơ có thể đi, ví dụ như Lam Hi Thần cần Lam Vong Cơ giúp gì đó, nên mời Lam Vong Cơ tới một chuyến.
Rốt cuộc chắc là đến hỗ trợ vị huynh trưởng đã là tông chủ.
Đi về hướng Hàn Thất, Nguỵ Vô Tiện đi ngang Tàng Thư Các, bước trên con đường mòn lát đá trắng dọc hai bên, nhìn thấy cây hoa mộc lan bên ngoài cửa sổ Tàng Thư Các.
Vào mùa đông, khoảng tháng mười một, mười hai, thời tiết Cô Tô không lạnh lắm, sau đó tuyết mới có thể rơi xuống, dù sao thì Vân Thâm Bất Tri Xứ ở sâu trong núi nên nhiệt độ sẽ hơi thấp hơn ở Thải Y trấn, cây hoa mộc lan đã rụng hết lá, trên cành có vô số những nụ hoa sẽ nở rộ vào đầu xuân, màu nâu nhạt mộc mạc, hình dáng xinh xắn.
Lại phát hiện có một chút hương thơm tinh tế thấm vào ruột gan.
Ngửa đầu, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy có duy nhất một đoá hoa mộc lan mềm mại còn sót lại, không biết tại sao hoa mộc lan lại nở vào lúc này, thay vì những nụ hoa nhỏ xíu màu trắng dường như không nhìn thấy.
Nghiêng người qua, đứng dưới tàng cây nhìn lên, hắn đang nghĩ là muốn hái bông hoa này xuống sẽ đặt lên án thư của Lam Vong Cơ cùng với hoa long đảm.
Hắn và Lam Vong Cơ cũng không phải là người hay hái hoa, hái nhiều nhất đó giờ chỉ là đài sen, cũng cắm trong bình ngọc, cho nên đây chỉ là ngẫu nhiên nghĩ muốn làm như vậy mà thôi.
Hiện tại cũng thật sự ít khi leo cây, cây ở Liên Hoa Ổ, hồi thiếu niên cây nào hắn cũng từng leo lên, lần trước quay về Liên Hoa Ổ có giới thiệu với Lam Vong Cơ, đi quanh một cái cây và tỏ vẻ nghiêm túc nói hắn đã leo cây này.
Lam Vong Cơ nói: "Hồi nãy trên đường tới đây, cây nào ngươi cũng nói đã leo qua"
Nguỵ Vô Tiện phải tranh luận với y: "Cây này khác! Đây là cái cây đầu tiên ta leo lên khi đến Liên Hoa Ổ". Kể cho Lam Vong Cơ nghe lúc đó hơn nửa đêm, sư tỉ đốt đèn lồng đi tìm hắn, cánh tay yếu quá không đỡ được, nên hắn bị té gãy một chân".
Lam Vong Cơ nhìn chân hắn, hỏi tại sao nửa đêm lại đi leo cây.
Nguỵ Vô Tiện thật không muốn nhắc tới nữa, cuối cùng cười cười nói: "Mới vừa được Giang thúc thúc mang về Liên Hoa Ổ, ăn nhờ ở đậu quả thật là...."
Lam Vong Cơ sẽ không cười hắn, cũng sẽ không lo lắng cho hắn về những việc đã xảy ra trong quá khứ, chỉ lẳng lặng nghe, khúc sau nghe Nguỵ Vô Tiện biểu lộ là Giang Trừng thực sự quá đáng, còn dùng chó doạ hắn.
Đề tài chuyển tới chuyển lui, không biết tại sao chuyển sang hắn muốn ăn canh sườn hầm củ sen, Lam Vong Cơ liền gật đầu, đêm đó làm cho hắn ăn.
Cây ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không giống Liên Hoa Ổ là cây nào cũng từng leo rồi, nhưng gốc cây mộc lan trước mặt này, thì đã từng leo rồi.
Ôm hai con thỏ lông mịn trắng tươi trong lòng ngực, lúc đầu hắn đưa cho Lam Vong Cơ hai con thỏ đó, chỉ vì Lam Vong Cơ đã nhìn thấy hắn qua cành mộc lan phủ bóng xuống Tàng Thư Các, bị phát hiện, Nguỵ Vô Tiện lại muốn trêu chọc người ta, nên ra sau núi bắt mấy con thỏ, rồi không đi bằng cửa chính, leo lên cây này, mặt mày hớn hở hỏi Lam Vong Cơ có nghĩ đến hắn không.
Lam Vong Cơ lúc đầu không chịu nhận mấy con thỏ "xin lỗi" này, khi đó Nguỵ Vô Tiện tưởng rằng Lam Vong Cơ không muốn phạm quy định cấm sát sinh của Vân Thâm Bất Tri Xứ, bây giờ nghĩ đến... rõ ràng là bởi vì hắn nói sẽ đưa người khác, Lam Vong Cơ quả nhiên là Lam Vong Cơ, khi đó còn không chịu biểu lộ tâm ý, nhưng đã để ý chuyện hắn đem đồ đi tặng người ngoài.
Sau này rốt cuộc cũng thích con thỏ, hoặc là thích những gì hắn tặng, hoặc là lý do gì đó ngoài hai lý do này, hắn cũng không rõ lắm, nghĩ là cho dù hắn tặng cái gì thì Lam Vong Cơ cũng đều sẽ thích.
Cây này hắn đã từng leo rồi, ngựa quen đường cũ, cũng không để ý mình đang mặc bộ bạch y tay áo bay bay không phù hợp lắm, mặc giáo phục Lam gia đi leo cây, chỉ sợ chắc có mình hắn.
Leo lên gần ngọn cây thì dừng lại, vươn tay ra, hái bông hoa toả ra mùi thơm thanh thoát ngào ngạt, không biết sao gần đến mùa đông lại còn bông hoa này.
Cẩn thận cất vào ngực áo.
Hắn liếc mắt nhìn vào Tàng Thư Các, cửa sổ đang mở, nhưng bên trong không có bạch y thiếu niên dáng vẻ nghiêm túc đang lật cuốn sách như mọi khi.
Ở trên độ cao này phóng tầm nhìn ra xa xa, sau khi vừa chuyển hướng nhìn, thì thấy có người đang đến gần, trên mặt Nguỵ Vô Tiện vẫn còn cười, hái được đoá hoa nên trong lòng rất vui vẻ, còn cảm thấy tiện thể có thể nhìn một chút, có lẽ không thể gặp được tiểu công tử đẹp trai hiện giờ không biết đang nơi ở đâu để hắn phụng phịu.
Ánh mắt chợt ngưng lại, thấy rõ người đang tới là người nào.
Là Lam Khải Nhân __!
"......."
Sau khi ký khế ước với Lam Vong Cơ, tiền bối Lam gia bị hắn gọi là Lam lão nhân giờ biến thành tiếng thúc phụ từ miệng hắn, vốn không quen gọi vậy, không ngờ nếu hắn không gọi thúc phụ cho đàng hoàng, thì ngay cả Lam Vong Cơ cũng sẽ sửa lỗi hắn lúc riêng tư.
Sau này, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng thành thói quen, thật lâu sau sắc mặt Lam Khải Nhân mới không còn cổ quái nữa.
Lúc trước khi Nguỵ Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đi học, Lam Khải Nhân rất bất mãn hắn, quản giáo nghiêm khắc, các lá thư kể tội gửi về Liên Hoa Ổ dường như liên tục. Thật ra Nguỵ Vô Tiện có thể giả vờ ngoan, hắn cũng không phải là không thể tự kềm chế được, mà là cảm thấy ba nghìn điều gia quy này, cũ kỹ cổ hũ, huống chi đây là gia quy của nhà khác, hắn là người ngoài sao phải tuân thủ, cứ không tuân thủ là sẽ bị mắng sao?
Không phục nên lại càng cố ý, hầu hết thời gian hắn sợ phiền phức nên thật sự cũng không vi phạm lệnh cấm trước mặt người khác, thế mà làm lén lút, lại luôn bị thiếu niên Lam Vong Cơ bắt gặp chính xác từng lần một, rõ ràng là nhìn chằm chằm hắn mà, Lam Khải Nhân càng mắng hắn văng cả nước bọt nhiều hơn trước mặt mọi người, thì hắn sẽ càng làm ngược lại để tỏ vẻ hắn thật sự không sợ....
Rồi một ngày kia, Lam Khải Nhân lại đối xử tốt với hắn hết mức có thể, Nguỵ Vô Tiện nghịch chuyển phân hoá, thậm chí là ngay lập tức để cho Lam Vong Cơ lập khế ước, phải trả giá rất nhiều.
Vốn cũng không phải thật sự cảm thấy hắn là người xấu, mặc dù dạy dỗ mãi không chịu sửa, nhưng bản tính không ác.
Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được sự nhượng bộ của Lam Khải Nhân, nhưng rõ ràng là hắn bị Lam Vong Cơ lập khế ước, nên từ nay về sau phạm lỗi gì, thì chính là Lam Vong Cơ sẽ bị trách mắng.
Không phải là nghe lời hoàn toàn, nhưng tuyệt đối cố hết sức tránh Lam Khải Nhân, thì chắc chắn không lo phạm điều cấm trước mặt ông.
Lam Khải Nhân đã không la mắng hắn mấy năm nay.
Nhưng ấn tượng đầu tiên quá mức mãnh liệt, nên bây giờ Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy lão tiền bối cũ kỹ cổ hủ, thì trước tiên lo tự kiểm điểm mình một hồi, coi mình có làm sai chuyện gì không, tuyệt đối không thể hại Lam Vong Cơ lại bị giáo huấn.
Ý nghĩ đầu tiên, dưới lớp áo khoác của hắn, là trung y của Lam Vong Cơ, dư một đoạn tay áo dài kia.... hẳn là nên giấu kỹ.
Nhưng, hắn... ở trên cây, leo cây ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đương nhiên là không được, hắn có nên leo nhanh xuống rồi chạy trốn không? Đáng tiếc là khoảng cách quá gần rồi, trái lại giờ mà nhảy xuống là Lam Khải Nhân sẽ thấy hắn. Còn không thì không nên nhúc nhích, nếu Lam Khải Nhân cứ thế đi ngang qua, chỉ cần không ngước nhìn lên cây một cái....
Nhánh cây đều trụi lủi hết, thật sự không thể trông cậy có tí lá cây nào để che hắn lại.
Lam Khải Nhân càng lúc càng tới gần, Nguỵ Vô Tiện vẫn không nhúc nhích, tuyệt đối không gây tiếng động, mãnh liệt hy vọng Lam Khải Nhân đi qua mà không ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc càng đến gần rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện mới nhớ ra một chuyện còn nghiêm trọng hơn.
Hắn hiện giờ, là đang có bầu.
Có bầu khoảng hơn hai tháng.
Chưa lộ rõ, trừ việc ham ngủ ra thì không khó chịu gì, vì thế luôn quên rằng trong bụng... chính là đang mang đứa bé của hắn và Lam Vong Cơ.
Lam Khải Nhân đi đến dưới tàng cây, bóng cây có hình dạng quá mức quỷ dị, mặc dù không nghe tiếng thở, nhưng vẫn nhíu mày ngẩng đầu.
Liếc mắt một cái thấy Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt nhìn thẳng vào ông.
Lam Khải Nhân: "......."
Nguỵ Vô Tiện: "......"
Nguỵ Vô Tiện một tay ôm nhánh cây, tay kia không biết sao lại đặt lên bụng, dường như muốn che đi phần nào cái bụng đang mang thai ít tháng thật sự vẫn chưa nhìn ra, yên lặng một lát, vẻ mặt càng lúc trông càng vô tội, cực kỳ ngoan ngoãn lễ phép gọi một tiếng: "Chào thúc phụ"
Gió thổi qua, cây mộc lan rung rinh một chút, khiến Nguỵ Vô Tiện đang ngồi trên cây cũng lắc lư theo.
Lam Khải Nhân đang định khiển trách Nguỵ Vô Tiện không ra thể thống gì, sao có thể làm ra cái chuyện leo cây này, nhưng lập tức nhớ ra, trên cây, chính là người đang mang thai.
Nguỵ Vô Tiện vừa thấy vẻ mặt đang chuẩn bị tức giận của Lam Khải Nhân chuyển sang kinh ngạc liền biết thôi tiêu rồi.
Lam Vong Cơ trở về Tĩnh Thất, bên trong tối tăm, dường như vẫn giống như trước lúc y rời đi, nhưng ngay lập tức nhận ra Nguỵ Vô Tiện không ở đó.
Bây giờ đang ra ngoài tìm.
Cũng không lâu lắm, đã tìm thấy rồi.
Người, đang ở trên đây.
Cùng lúc đó dưới tàng cây là Lam Khải Nhân đang đứng.
Lam Vong Cơ: "......"
Người đang có thai đang bối rối nhìn xuống mặt đất đến nỗi thân hình dường như hơi run rẩy sắp rớt, thấy thúc phụ giống như sắp phát bệnh, bỗng nhiên vẻ mặt ngưng lại, hiển nhiên có ý muốn nhảy xuống để hỗ trợ.
Lam Vong Cơ la lên: "..... Nguỵ Anh, đừng nhúc nhích, ta tới đây!"
Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn thấy y, làm như không kịp phản ứng, người đã nhảy rồi, lại còn bị phân tâm.
Lam Vong Cơ trợn to mắt, nhảy một bước dài về phía trước đỡ ngay được người, hoặc nói đúng hơn là rơi trọn vào trong lòng.
Y lui lại mấy bước để giảm bớt tác động do Nguỵ Vô Tiện rơi xuống, không phải là đứng không vững, chỉ là lo lắng Nguỵ Vô Tiện bị đau khi nhảy thế này, hoặc là bị thương ở đâu đó.
Cẩn thận kiểm tra, Nguỵ Vô Tiện không sao.
Lam Khải Nhân một tay chỉ vào bọn họ, cả ngón tay và cánh tay đều run rẩy, giống như là ngọn nến tàn trong gió tái phát tâm bệnh, càng lúc càng thở không nổi.
Hiển nhiên không thể chấp nhận được một người đang có bầu lại đi leo cây.
Sau đó lại còn dũng cảm nhảy xuống ngay trước mặt ông ____
Các môn sinh đi ngang qua đều kinh hoàng kêu to: "Tiên sinh ____!!!"
Bị phạt.
Nhưng không phải Nguỵ Vô Tiện bị phạt, chính là phạt Lam Vong Cơ, phạt y tội sơ suất không chăm sóc kỹ đạo lữ đang mang thai.
Trong Tĩnh Thất, than cháy đỏ rực, toả ra từng làn hơi nóng ấm áp, mặc dù Nguỵ Vô Tiện mạnh mẽ, không cần lo lắng về độ lạnh thay đổi, nhưng với nhiệt độ giảm xuống ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, vẫn nên đốt than để sưởi.
Lam Vong Cơ lẳng lặng chép phạt gia quy, Nguỵ Vô Tiện ngồi xem ở bên cạnh.
Nói nhỏ: "Lam Trạm...."
Lam Vong Cơ vuốt ve hắn một chút, rồi lại tiếp tục chép phạt.
Nguỵ Vô Tiện không nói gì, im lặng được khoảng nửa canh giờ, cứ bồn chồn không yên mà điều chỉnh tư thế quỳ suốt, nhưng không chịu rời đi, nhất định phải nhìn thấy Lam Vong Cơ, cho dù là đang làm cái việc chép phạt cực kỳ nhàm chán.
Cho đến khi Lam Vong Cơ cảm thấy trên vai nặng xuống, hoá ra người ngồi bên cạnh đang ngủ đúng giờ.
Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại thấy Lam Vong Cơ vẫn đang chép, mà chính hắn cũng không biết bị ôm lên giường đắp chăn khi nào, bởi vì là mùa đông, nên trong chăn còn có thêm túi nước nóng.
Năm ngày sau, Lam Vong Cơ chép phạt xong.
Đã chịu đựng chờ một thời gian dài, Nguỵ Vô Tiện nghẹn ngào lao vào y: "Lam Trạm, Lam Trạm, Lam Trạm __!!!"
Lam Vong Cơ lập tức ôm được hắn, cẩn thận giảm lực đạo, im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng vuốt ve hắn, nói: "Ngày mai ngươi ở một mình, không được quậy phá, tự chăm sóc bản thân".
Nguỵ Vô Tiện nắm chặt lấy y nói: "Ngươi... ngươi định đi đâu?"
Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: "Phạt quỳ ở đá gia huấn"
Nguỵ Vô Tiện: "......"
Lam Vong Cơ lại nói: "Ba ngày"
"......" Nguỵ Vô Tiện: "Ta thật sự sai rồi ____"
Nhưng sau đó không đi quỳ, vì rốt cuộc không ai dám để cho Lam Vong Cơ không giám sát Nguỵ Vô Tiện chặt chẽ.
Sau đó, trong lúc mang thai, Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy cây là đi đường vòng.
Thân hình đã lộ rõ bụng một chút, hoàn toàn nhớ kỹ trong bụng mình có đứa bé, không thể quậy phá.
Đêm đó bị phạt, Nguỵ Vô Tiện biết sai, vẫn là cẩn thận nghiêm túc khoanh tay trước ngực cả buổi chiều, nghe Lam Khải Nhân văng nước bọt tung toé bao lâu thì bao lâu, nhưng trên án thư trong Tĩnh Thất dù sao vẫn có một bông hoa mộc lan trắng như tuyết và một đoá hoa long đảm màu tím nhạt.
Lam Vong Cơ thật ra không trách móc hắn, biết Nguỵ Vô Tiện đã lưu ý đến việc này, nên y cũng không nói nhiều.
Chỉ là rời đi có một lúc, Nguỵ Vô Tiện đã tỉnh lại, ra ngoài đi tìm.
Chưa tới giờ hợi, ngươi thực sự không ngủ trưa đã ngủ say rồi, làm thế nào mà ngủ chưa đủ đã tỉnh lại? Sao mà không biết là vì y rời đi nên Nguỵ Vô Tiện mới tỉnh....
Chỉ lần đó thôi.
Sau này tất nhiên sẽ không nhân lúc Nguỵ Vô Tiện ngủ say mà rời đi nữa.