[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-6: Phiên ngoại 4 (H)




> Việc "ấy" khi mang thai:)

Bên trong Tĩnh Thất.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên hỏi: "Ta rất béo sao?"

Nhìn vào bộ dáng hiếm thấy của người này sau khi thay quần áo, Lam Vong Cơ lắc đầu nói: "Không béo"

Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Vậy ta ngây thơ lắm hả?"

Lam Vong Cơ vuốt ve hắn, vẫn bình tĩnh nói: "Không"

Nguỵ Vô Tiện liếc y một cái, không nói gì, bỗng nhiên đứng bật dậy và muốn nhào vào người y, nhưng vừa mới nhúc nhích, thì Lam Vong Cơ đã kiên quyết giữ hắn lại bằng một tay, Nguỵ Vô Tiện cũng nhận ra chuyện gì nên tự mình dừng lại, lúc đó Lam Vong Cơ đỡ lấy hắn, và nhẹ nhàng bế hắn.

Nguỵ Vô Tiện vẫn khoá chặt trên người Lam Vong Cơ, nhưng không đẩy y xuống, mà ngoan ngoãn ôm lấy Lam Vong Cơ, tư thế này bù đắp cho sự chênh lệch chiều cao, khiến hắn ở vị trí cao hơn, cúi đầu xuống và trao nhau một nụ hôn dài và tinh tế với Lam Vong Cơ.

Môi khẽ nhếch lên, Nguỵ Vô Tiện thì thào nói nhỏ: "Mới vừa rồi ngươi trả lời câu hỏi thứ hai, thấy ngươi có ngập ngừng một chút, chắc chắn nghĩ là có, Hàm Quang Quân, ngươi sao có thể nghi ngờ là ta ngây thơ hả?"

"Không có nghi ngờ" Lam Vong Cơ lại hôn hắn.

Cảm nhận được Lam Vong Cơ đang nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng mềm mại hơi phồng lên của mình, không phải là tuỳ ý vuốt ve, mà là xoa theo cùng một hướng, và rất nhẹ nhàng, lặp đi lặp lại, giống như một hành động theo thói quen và vô thức.

Nguỵ Vô Tiện hôn y một hồi, rồi từ từ quay đầu, mỉm cười khúc khích bên tai của Lam Vong Cơ, thở dồn dập, hai chân bỗng nhiên kẹp lại.

Dưới lớp y phục rộng rãi, là đôi chân trần trụi, không một cọng lông tơ, đôi chân mịn màng hồng hào có thể cọ xát với nhau. Thực tế là cho dù y phục có giống nhau về kiểu dáng đi nữa, nhưng kích thước có khác nhau, rộng rãi như thế đương nhiên không phải của hắn, mà là của Lam Vong Cơ.

Trước đây cũng từng vô tình mặc nhầm quần áo, thực sự là quần áo quá giống nhau, chỉ có Hàm Quang Quân nghiêm túc mới "nhầm lẫn" mà đưa cho hắn, còn bản thân hắn cũng "hoàn toàn không để ý" người này đã mặc nhầm đồ cho mình. Bây giờ... hình dáng cơ thể thay đổi từng ngày, nên hắn hiên ngang và chủ động muốn mặc đồ thoải mái một chút, kích thước lớn một chút thế này... có phải là rất vừa không?

Hơn nữa sau khi mang thai, lư hương rỗng bằng ngọc đã bị cất đi, trong Tĩnh Thất không còn được đốt hương nữa, để tránh ảnh hưởng xấu đến cơ thể khi mang thai. Cho nên có một hơi thở thanh lãnh khó diễn tả, không rõ khác biệt chỗ nào, tương tự mùi đàn hương, chính là tín hương của Lam Vong Cơ, mùi này, chỉ có thể ngửi thấy trên cơ thể Lam Vong Cơ trong mấy tháng qua.

Vì vậy mặc quần áo của Lam Vong Cơ, để nó bao trùm cả người, lúc hít thở sẽ thấy mùi hương ngào ngạt, lại còn được chạm vào nhẹ nhàng.....

Hạ thể ẩn dưới lớp bạch y lại bị cọ xát, làn da nơi tư mật mềm mại và nhờn dính, ấm ấm áp áp mà tiếp xúc với nhau, ý tứ đã rõ.

Hắn cọ cọ vào người y, nhưng Lam Vong Cơ vẫn chỉ dè dặt ôm hắn, cẩn thận chạm vào hắn.

Chỉ một lát sau, Nguỵ Vô Tiện dựa vào người y, nhắm mắt thở hơi nhanh, càng được vuốt ve càng trở nên nhạy cảm hơn, gần như muốn khuỵu xuống.

Miễn cưỡng trụ vững hai đầu gối, bỏ qua khao khát muốn được hoà vào nhau đang từ từ bùng phát, Nguỵ Vô Tiện đưa tay xuống, đan vào mười món tay của Lam Vong Cơ, không cho y chạm vào, nắm chặt bàn tay đang hướng xuống giữa đôi chân đang mở rộng của hắn, phần da thịt mềm mại giữa hai chân chỉ bị Lam Vong Cơ chạm nhẹ qua một chút, đột nhiên khép chặt chân lại, kẹp tay Lam Vong Cơ lại.

Nguỵ Vô Tiện hít vài hơi trước khi mở chân ra lần nữa, ngón tay tách ra, dùng một trong các ngón tay để nạy ra những ngón tay thon dài đang nắm chặt của Lam Vong Cơ, rồi bắt đầu đưa vào trong cơ thể.

"A...."

Nội âm nhẹ nhàng nuốt trọn hai ngón tay.

Cảm giác mềm ấm và trơn nhớt khi chạm vào, hút vào chặt chẽ và tham lam muốn nuốt vào nhiều hơn, dòng nước ẩm ướt không ngăn được cứ chảy ra, rơi tích táp xuống, không biết nhiều như thế có theo trọng lực chảy dọc ra ngoài theo các ngón tay hay không, hay là huyệt khẩu hút hết vô, để ngón tay trong đó, thực ra là nước bị giữ lại bên trong nhiều hơn.

Nguỵ Vô Tiện di chuyển cơ thể, nhẹ nhàng lên xuống, chủ động nuốt vào nhả ra giống như dương v*t đang được đưa vào, đôi mắt ướt át nhìn Lam Vong Cơ mong đợi, khoé mắt đã hơi đỏ lên, thì thầm "Ta muốn".

Hắn nuốt các ngón tay vào sâu hơn, nói lại lần nữa: "Ta muốn" cùng với vài tiếng nức nở.

Khi có thai, thế mà ham muốn tình dục lại mạnh mẽ hơn, trước giờ vẫn luôn thích làm chuyện này với Lam Vong Cơ, cũng không phải là không được làm điều đó, nếu là động tình, biết là Lam Vong Cơ cũng sẽ làm với hắn, nên hạ thân bắt đầu ẩm ướt.

Hiện tại cơ thể này, ngày càng ham muốn, trở về Tĩnh Thất tất nhiên là bắt đầu đòi hỏi, khao khát Lam Vong Cơ làm hắn, làm hết sức vào, tốt nhất là ngay lập tức xâm nhập, tiến vào người hắn, lấp đầy hắn, thao thật dữ dội.

Cơ thể Khôn Trạch ngày càng say mê Càn Nguyên của mình hơn sau khi mang thai.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rằng đó là vì hắn quá thích Lam Vong Cơ, ham muốn gần như trở thành một cảm xúc sẽ bùng nổ bất cứ khi nào hắn nghĩ về nó.

Hai ngón tay dĩ nhiên là không đủ, hắn miễn cưỡng tách ra khỏi Lam Vong Cơ, đồng thời buông những ngón tay đang đan xen vào nhau, rồi mới hành động theo cách riêng của hắn, hướng dẫn Lam Vong Cơ tiến vào nhiều hơn, đột nhiên bên trong bị ấn xuống, chính là nơi cực kỳ nhạy cảm, Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển, cơ thể đã bắn ra.

Hắn co giật, vách bên trong thít chặt ngón tay, chặt đến nỗi những ngón tay của chính hắn hơi đau một chút, siết chặt các ngón tay đến mức bị ép ra ngoài, rời khỏi hậu huyệt phát ra tiếng nước nghe rõ ràng, mất đi thứ gì đó đang nằm trong cơ thể, cái miệng nhỏ đói khái lại mở ra, một dòng nước gần như phun ra.

Cứ thế chảy ra như không thể tự chủ được.

Nguỵ Vô Tiện kêu lên: "Lam Trạm...."

Lam Vong Cơ cuối cùng cũng nắm được vòng eo mềm đến mức khó nắm của hắn, nhưng nắm nhẹ nhàng, tay còn lại đỡ cặp mông mềm mại, xương sống của Nguỵ Vô Tiện dường như bị rút ra, tan chảy, chỉ biết dồn trọng lượng lên tay Lam Vong Cơ, cơ thể y dần hạ xuống, dương v*t cắm vào, rất từ từ tiến vào trong.

Nguỵ Vô Tiện tự mình ngồi xuống, hít một hơi nuốt hết vào, Lam Vong Cơ siết chặt eo hắn, mặc kệ tiếng nức nở của hắn, kiên định khống chế tốc độ ra vào, Nguỵ Vô Tiện liên tục run rẩy trong quá trình thâm nhập chậm chạp, ôm lấy Lam Vong Cơ nói: "Cho hết vào đi... ngươi vào đi... Lam Trạm... thao ta đi...."

Hai má ửng hồng, như hoa đào nở rộ, ánh mắt mê ly, choáng váng và đầy khao khát, mùi hương rượu ngọt ngào dường như không chỉ là mùi thơm của rượu, mà là mùi thơm của rượu khó diễn tả, ngọt ngào và ấm áp, toả ra quấn quýt cùng mùi đàn hương thật hấp dẫn.

Lam Vong Cơ vẫn chậm rãi tiến vào, ánh mắt kiên định, dường như kềm chế rất mãnh liệt, để không gây nguy hại đến Nguỵ Vô Tiện, cho dù Khôn Trạch có mời gọi thế nào đi nữa, cũng đều có thể tự kềm chế được, không thể lay chuyển. Nhưng một giọt mồ hôi lặng lẽ trượt trên khuôn mặt trắng như ngọc, Nguỵ Vô Tiện nghiêng người về phía trước, dùng đầu lưỡi liếm lấy giọt nước, hôn y một cái, nói: "Ca ca tốt, người đừng chịu đựng..."

"Ta chính là coi như hỏng rồi cũng không sao".

Lam Vong Cơ mạnh tay hơn, Nguỵ Vô Tiện rên rỉ, không nói nữa, Lam Vong Cơ mới thả lỏng ra, vẫn giữ vững eo của Nguỵ Vô Tiện để cho cây thịt thô dài từ từ đi vào hạ thể của Nguỵ Vô Tiện, lối vào hẹp co thắt lại để cho phần đầu no đủ và trơn nhẵn đâm vào từng chút một, cho đến khi chạm đến cung khang khẩu.

Chỉ một cái chạm nhẹ, toàn thân Nguỵ Vô Tiện đã rung động mãnh liệt, tránh một chút, mẫn cảm đến nỗi khó tránh được rùng mình.

Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, để hai tay hắn vòng lên trên, dương v*t chôn trong cơ thể rung lên, vuốt ve lưng của hắn để giúp hắn bình tĩnh lại.

Có thể nói thân thể của Khôn Trạch, về việc mang thai sinh con, mặc dù bị thiên đạo áp chế, nhưng khả năng thụ thai của Khôn Trạch tiên môn cũng tương đương với khả năng thụ thai của Trung Dung, còn có được một lợi thế trời cho duy nhất, là sinh cho Càn Nguyên những đứa con được thừa hưởng thiên phú cao, cảm giác khó chịu khi mang thai cũng ít hơn so với Trung Dung.

Điều duy nhất cần là đòi hỏi Càn Nguyên phải chiều chuộng nhiều hơn.

Nhu cầu đặc biệt mạnh mẽ, chỉ cần thận trọng hơn một chút, lưu ý bảo hộ nhiều hơn, Khôn Trạch khi mang thai sẽ gần như không có giai đoạn bất ổn, có thể tiếp nhận sự ân ái bất kỳ lúc nào, độ nhạy cảm của cơ thể tăng cao, có thể dễ dàng đạt cực khoái, sự phụ thuộc vào Càn Nguyên đã lên mức cực điểm cả về thể chất lẫn tinh thần.

Thời kỳ đầu không biết, mang thai được một tháng, lần đầu tiên bị chạm vào cung khang khẩu, Nguỵ Vô Tiện có phản ứng kịch liệt hơn so với trước đây, Lam Vong Cơ nghĩ rằng hắn không ổn, nên dừng lại ngay lập tức và rút ra, nhưng Nguỵ Vô Tiện kẹp chặt y lại không cho rút ra, chỉ là Lam Vong Cơ không di chuyển nữa, mím môi một lúc, sau cơn co giật dữ dội, hắn hôn Lam Vong Cơ từng chút từng chút, giọng nói ướt sũng: "Được rồi... thả lỏng..."

Mới biết mỗi khi làm như thế, thì sẽ là khoảng thời gian dài của cơn cực khoái mạnh mẽ.

Nguỵ Vô Tiện bắn ra ở phía trước, một dòng thuỷ dịch nhờn dính trong suốt bắn vào bụng dưới của Lam Vong Cơ, thoạt nhìn giống như khi giao hợp, dâm thuỷ chảy ra từ trong cung khang do bị thao.

"Còn muốn..."

Tuy khuôn mặt đầy vẻ say mê, cũng không thể dễ dàng thuyết phục Lam Vong Cơ tiếp tục, chỉ sợ là Nguỵ Vô Tiện cậy mạnh, hoặc cũng có thể là không cậy mạnh, nhưng sao có thể không lo lắng khi thấy phản ứng kích động như vậy?

Lúc đó Lam Vong Cơ đã rút ra, Nguỵ Vô Tiện không ngăn cản được, để cho y kiểm ra kỹ lưỡng, đấu tranh bày tỏ sự bất mãn nhưng bị giữ lại, Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Đừng nháo".

Giọng nói trầm thấp thu hút, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy mà phát run, im bặt.

Ngưng lại một chút nhưng không thể không cầu xin Lam Vong Cơ, nức nở và van xin, nũng nịu nói là thật sự không có việc gì, là quá thoải mái rồi, sau đó không biết là bắt đầu nói xằng nói bậy gì, hay là nói năng không mạch lạc, mà không biết chọn từ ngữ thế nào, tóm lại chỉ là muốn Lam Vong Cơ thao, nội dung có thể nói là dâm loạn đến mức không thể tưởng tượng nổi, Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn, dùng ngón tay đi vào trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện, xác nhận tình trạng thực sự không đáng ngại, ngón tay liền cong lên.

Chỉ là hơi cong, thân thể Nguỵ Vô Tiện đã vặn vẹo, bụng dưới của người mang thai một tháng chưa nhô ra, chỉ là quá mềm, bị căng ra như thế này, thân hình nghiêng đi thở không nổi, như thể lại đòi hỏi lần nữa.

Lam Vong Cơ rút ngón tay, thuỷ dịch chảy ra theo, kéo theo một sợi nước dính nhớp lấp lánh, nói gì đó mà Nguỵ Vô Tiện nghe không hiểu, càng không thể nghe được, khi hắn chỉ muốn Lam Vong Cơ tiến vào thật nhanh, để giày vò bên trong hắn bằng cái vật to lớn đó. Thật vất vả chờ đợi, nhưng Lam Vong Cơ lại cẩn thận không đâm vào chỗ đó, sốt ruột đến phát khóc, tự mình vặn vẹo, Lam Vong Cơ liên tục né tránh, bị vuốt ve miết Nguỵ Vô Tiện chịu không nổi: "Nghe lời".

Nguỵ Vô Tiện thút thít hôn y, đôi mắt ướt đẫm cụp xuống, mơ hồ nói gì đó.

Lần ân ái đó, chính là vì trải nghiệm những thay đổi của cơ thể mà đạt được khoái cảm chưa từng có trước đây, và bởi vì Lam Vong Cơ luôn coi trọng thân thể của hắn, khi chưa xác nhận rõ, thì sẽ kềm chế đến khi xác nhận xong, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy bản thân được chạm vào một cách dịu dàng và tinh tế, Lam Vong Cơ lại từ chối cho hắn, khiến hắn muốn phát điên.

Khi thực sự biết rằng hắn có thể tiếp nhận được việc đó, Lam Vong Cơ đã chiều theo hắn, Nguỵ Vô Tiện để cho cơn khoái cảm cuồng phong vũ bão đánh không còn một manh giáp, nhưng cơn cực khoái đến liên tục không dứt, lắc đầu không thể ngăn được dòng nước mắt, nhưng không đợi Lam Vong Cơ dừng lại, bị thao đến mức khóc nức nở, khàn cả giọng.

Cuối cùng cũng biết, Lam Vong Cơ đã vì hắn mà kềm nén đến cực hạn như thế nào, rõ ràng là vì sức khoẻ của hắn, nhưng hắn không quan tâm cố chấp không chịu hợp tác, một mực đòi hỏi, nếm phải trái đắng, mới biết hối hận, thì đã quá muộn.

Hôm sau tỉnh dậy thấy toàn thân đau mỏi, nhưng vẫn còn chút hơi sức để mà lằng nhằng, lầm bầm oán trách giống như đòi phải có một lời giải thích, trách Lam Vong Cơ thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười, Lam Vong Cơ mặc quần áo cho hắn, hắn còn muốn duỗi chân ra để trêu chọc, Lam Vong Cơ chụp được mắt cá chân của hắn, làm ra vẻ sắp sửa giang chân ra thì hắn mới vừa cười vừa xin tha thứ, không buông thả đến tận cùng __ thật sự sảng khoái, nhưng sau cùng cũng thật là mệt mỏi.

Khi khoái cảm đến cũng không biết là sảng khoái hay là đau nữa.

Không dễ dàng để làm quen một chút với cái thân thể trở nên như thế này, Nguỵ Vô Tiện thật sự không thể không cảm thán, cơ thể của Khôn Trạch quả thực là phi thường.

Mà bốn năm tháng qua, lẽ ra cũng đã quen, nhưng khi Lam Vong Cơ chạm nhẹ vào nơi đó, luôn luôn đều là phản ứng quá mức. Tiến vào sâu hơn, sau khi biết có thai thì tuyệt đối không vào sâu như lúc trước, cũng vẫn thoải mái đến mức không thể chịu nổi.

Lúc từng đợt từng đợt khoái cảm ào tới như những cơn sóng ập tới khiến cơ thể run rẩy, thì hắn nhận thấy Lam Vong Cơ sắp rút ra, lập tức giữ chặt y lại, mềm giọng nói: "Đừng..."

"... Ngươi, đừng rút ra... ta rất là thoải mái, ngươi biết mà..."

Cho là Lam Vong Cơ sẽ lo lắng khi thấy phản ứng như thế của hắn quá nhiều lần, Nguỵ Vô Tiện định ngồi xuống trong khi cơn co giật vẫn chưa hoàn toàn hết hẳn, Lam Vong Cơ đỡ lấy hắn, thuận theo mà ra vào nông hơn, đợi Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn như một vũng nước, dương v*t mới từ từ rút ra.

Mang theo nước nhỏ thành từng giọt.

Nguỵ Vô Tiện nói "Lam Trạm, ta đã nói là không việc gì mà tại sao ngươi vẫn...."

Khúc cuối nghe như thể có chút uỷ khuất, Lam Vong Cơ từ từ đặt hắn xuống giường, đỡ lấy hắn, cởi thắt lưng đã lỏng lẻo của hắn, không làm rơi thắt lưng của hắn xuống đất, Lam Vong Cơ vạch bộ trung y rộng rãi ra, phần da thịt bên trong mịn màng mềm mại, nhưng không trắng, mà là từ ửng hồng đến đỏ bừng, mướt mồ hôi, những vết tích hoan ái trước đó cùng với những vết tích vừa nãy nằm rải rác khắp người.

Nhưng không để lại những dấu tay mới trên đó, chỉ cúi đầu và hôn, hôn thật nhẹ nhàng, không hề dùng sức.

Nguỵ Vô Tiện nằm trên đệm, không ngồi dậy, quay đầu qua, tư thế này chỉ có thể nhìn nghiêng, nhìn dáng vẻ Lam Vong Cơ hôn lên phần bụng của hắn lộ ra sau khi cởi áo.

Ngược lại khi hôn lên phần bụng mềm mại cong lên, Lam Vong Cơ đối với chỗ này của hắn, cực kỳ nhẹ nhàng, nên đương nhiên là không để lại vết tích gì.

Khi nụ hôn không chút dục vọng rơi xuống, dường như theo đó mà Nguỵ Vô Tiện cũng đã phần nào thoát khỏi cơn tình triều trước đó, khẽ mỉm cười.

Ba tháng đầu trôi qua, cơ thể thay đổi hàng ngày, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lam Vong Cơ không đối xử với hắn tốt hơn, bởi vì thực sự không có cách nào để tốt hơn nữa, nghe nói Khôn Trạch thụ thai, thì mức độ nâng niu và chiều chuộng của Càn Nguyên sẽ tăng lên, Nguỵ Vô Tiện không cảm thấy điều này rõ ràng lắm, rốt cuộc thì Lam Vong Cơ, vẫn luôn luôn để hắn ở đầu trái tim, còn có thể để chỗ nào hơn được nữa?

Y hôn lên bụng hắn, Nguỵ Vô Tiện trêu chọc, đấy là hôn hắn, hay là hôn đứa bé?

Lam Vong Cơ nhìn hắn, bốn mắt giao nhau, cực kỳ chăm chú, rồi lại hôn lên môi hắn.

Hôn đến mức hắn thở hổn hển, mơ mơ hồ hồ mà run rẩy trở lại.

Nguỵ Vô Tiện cho là Lam Vong Cơ sẽ muốn vuốt ve bụng hắn lâu hơn, tuy nói là đã tốt đến mức không thể tốt hơn, nhưng nhìn vào cơ thể này của hắn, Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy thương xót nhiều hơn một chút, trong khi yêu, càng chú ý tuyệt đối không đè lên bụng, trước đây ôm thật chặt, như muốn ghì cho tan vào lòng ngực, thì hiện giờ ôm hôn cũng sẽ không siết mạnh.

Lam Vong Cơ chưa làm bất kỳ việc gì đại loại như kiểu nói chuyện với cái bụng của hắn, Nguỵ Vô Tiện cũng không tưởng tượng nổi một người đầy tiên khí như Hàm Quang Quân lại làm cái việc phàm tục như vậy, lúc muốn xúi giục thì toàn quên vì đủ loại lý do, nhưng dù sao, cũng thường xuyên xoa bụng hắn.

Lại được vuốt ve cái bụng lần nữa, có lúc bị vuốt ve đến động tình luôn, có lúc thì Nguỵ Vô Tiện được vuốt ve để bình tĩnh lại, chỉ biết để cho người ta ôm mình thật chặt.

Chắc là cũng muốn để cho hắn nghỉ ngơi một hồi, khi mang thai không nên để cơ thể hưng phấn liên tục quá lâu.

Tiếp đó có chút ngoài dự đoán, hắn được cẩn thận lật nghiêng qua, lúc nằm nghiêng trên giường, Lam Vong Cơ ôm hắn từ phía sau, Nguỵ Vô Tiện cứ muốn quay đầu lại, Lam Vong Cơ dứt khoát giữ yên khuôn mặt hắn, khe khẽ chạm vào chiếc cổ thon thả trắng ngần, và hôn lên, một hồi thở ra, nhẹ nhàng giữ lấy đầu của hắn, vuốt mái tóc xuôi xuống, kê một chiếc gối mềm bên dưới.

Từ từ bĩnh tĩnh lại sau nụ hôn, thạc vật thô dài nóng bỏng để lên ở phía sau, ma sát phía ngoài bờ mông, rồi chèn vào giữa kẽ mông, trượt vào từng chút một, Nguỵ Vô Tiện bất giác nhấc mông lên một chút, cọ cọ lại.

Toàn bộ phần đầu no đủ thuận lợi đi vào bên trong, trượt đến lối vào đang ướt đẫm nước.

Đồng thời đâm vào huyệt khẩu, giống như là cắm vào bờ mông của hắn, hoặc là giữa hai chân.

Bởi vì là tư thế ôm từ phía sau, bàn tay ấm áp hết sức dễ dàng xoa véo đầu v* mỏng manh, dùng hai ngón tay mà véo, véo đến khi đầu v* sưng lên dựng đứng, chụm hai ngón tay lại, lòng bàn tay che nửa ngực của hắn, như là giày vò thứ gì đó vô hình, rốt cuộc thì nam tử Khôn Trạch, sau khi thụ thai ngực cũng không lớn hơn, quầng vú đậm màu hơn, nhưng mà lại mềm hơn, có màu hồng nhạt rất đẹp.

Lam Vong Cơ xoa nắn vùng ngực như thế này, véo một bên núm vú, niết, nhào, vặn, nếu ở vị trí đối mặt nhau thì chắc chắn đôi môi hắn sẽ bị lấp lên, cho đến khi núm vú sưng đỏ đứng sững lên, trở nên cứng ngắc, bên kia bị bỏ bê, vẫn mềm và nhỏ xíu, nhưng từ màu hồng rất nhạt, nay đã hồng hơn.

Nguỵ Vô Tiện chịu không nổi, không biết là có muốn Lam Vong Cơ đừng chạm vào ngực mình nữa không, nam tử Khôn Trạch vừa không thể cho con bú, vừa không thể tạo ra sữa, tất nhiên sẽ không đau, mát xa cũng vô dụng, cũng không cần phải làm gì ở đó,... cũng không muốn chỉ thiên vị một bên, công bằng một chút, phải chạm vào bên kia nữa.

Bối rối nắm lấy bàn tay đang giày vò ngực hắn, không biết nên dời nó đi hay cứ để đấy, hay là để sang phía bên kia, cảm thấy dương v*t bên dưới đang từ từ ma xát, đến nỗi Nguỵ Vô Tiện lại nhấc mông lên, phần mông mềm mại và đàn hồi, tìm cách làm sao để đâm vào huyệt khẩu.

Vặn vẹo nửa thân trên, không để ý rằng hai chân đang kẹp chặt lại, Lam Vong Cơ luồn tay vào giữa hai chân hắn, vuốt ve hạ thể, vuốt ve vật phía trước đang vươn thẳng của hắn, lỗ sáo tiết ra thuỷ dịch chảy dọc xuống dưới gốc, để cho cơ thể hắn thả lỏng ra, nằm nghiêng một bên, như khi đi ngủ vào ban đêm, thoải mái nằm nghiêng, nép mình vào trong vòng tay của Lam Vong Cơ mà ngủ, hoặc buổi sáng thức dậy trong tư thế nằm trong vòng tay người đó thế này.

Hiện giờ trong tư thế này, từ từ đưa vào.

Một suy nghĩ không đúng lúc thoáng qua, thật hiếm khi thấy Lam Vong Cơ thay đổi tư thế.

Cơ thể đã lộ bụng rõ hơn nhiều, nghĩ muốn để cho hắn đỡ gánh nặng hơn, dù hiện tại cái bụng này cũng chưa cản trở hắn nhiều lắm, Lam Vong Cơ thử tiến vào từ bên hông, nhưng không biết y học được từ đâu....

Tư thế này tiến vào không sâu, lúc đầu chỉ có thể đẩy vào hơi hơi, nhưng Lam Vong Cơ đang ôm hắn, tư thế gần như được bao bọc hoàn toàn này khiến hắn cảm thấy thật thoả mãn, ngọt ngào và mềm mại.

Hai bên bẹn trở nên trơn dính, vì chỉ tiến vào hơi hơi khiến cho thuỷ dịch ngăn không được cứ chảy ra ngoài, không vào sâu được, nhưng khoái cảm có được từ thân thể nhạy cảm của hắn vẫn không giảm bớt, bên trong càng mút lấy, đã vậy thân thể vốn hơi cong, nên bàn tay đặc biệt dễ dàng thâm nhập vào giữa hai chân, sau đó chạm vào phần gốc dương v*t không được chôn trong cơ thể, xoa xoa vân vê từng chút một.

Làm tình kiểu nhẹ nhàng như vậy, hắn thấy thật thoải mái, giống như ngâm mình trong nước ấm, sẽ không bị kích thích quá độ, dư âm kéo dài và dễ chịu, nhưng Lam Trạm thì sao...?

Hai chân co lên cao hơn một chút, được Lam Vong Cơ ôm chặt lấy, dương v*t vào được càng sâu hơn.

Từ tốn đẩy đưa, tiếng rên rỉ của Nguỵ Vô Tiện ngày càng ngọt ngào và dẻo lại, giọng nói mềm ra, hắn không bao giờ có thể kềm nén được tiếng rên la, thậm chí Lam Vong Cơ có thể từ tiếng kêu to hay kêu nhỏ của hắn mà biết được hắn thích gì nhất, không chịu nổi cái gì, làm thế nào là nghiện nhất, chỗ nào lên đỉnh, có đạt tới đỉnh hay chưa.

Tư thế ôm ấp thế này đã làm hắn tiết ra một lần.

Rõ ràng là không mãnh liệt, nhưng khá thoải mái.

Lam Vong Cơ lại để hắn thay đổi vị trí một lần nữa, vẫn vào từ bên hông, như thể muốn thử một tư thế học hỏi ở đâu đó, để tìm ra một tư thế đỡ nặng nề nhất cho Nguỵ Vô Tiện khi mang thai, và là một tư thế sảng khoái. Nguỵ Vô Tiện nằm nghiêng, được hướng dẫn ôm lấy đầu gối co lên cao một chút của hắn, Lam Vong Cơ quỳ xuống và ngồi trên bắp chân của mình, từ từ tiến vào từ bên hông.

Tư thế này không giữ lâu, cần phải ôm đầu gối, mặc dù cơ thể Nguỵ Vô Tiện mềm mại, nhưng bụng đã to một chút nên không thoải mái, đi vào được một lúc, thì thả hai tay ra, không cần ôm gối nữa, chỉ cần nằm nghiêng và co một trong hai chân, để dương v*t có thể ra vào bên trong cơ thể, tư thế này, giả dụ lúc nãy đi vào, mặc dù không vào sâu như bình thường, nhưng lại đụng phải một vị trí nhạy cảm hiếm khi có thể chạm đến.

Nguỵ Vô Tiện bắt đầu cuộn tròn lại, phản ứng bắt đầu hơi kích động, để Lam Vong Cơ thuận tiện thao hắn, rốt cuộc phải chọn cách ôm từ sau lưng và vào từ bên hông.

Cường độ thao tác được khống chế cẩn thận, Lam Vong Cơ đã tăng lực đạo đến mức giới hạn mà Nguỵ Vô Tiện có thể chịu được, Nguỵ Vô Tiện chìm trong ý loạn tình mê, nhạy cảm đến run rẩy, vô thức đưa tay lên bảo vệ bụng, Lam Vong Cơ cũng ôm lấy hắn, vỗ về hắn.

Biết hắn đã thích ứng, vào sâu ra cạn, càng lúc càng dùng lực hơn, nhưng không vượt quá giới hạn của Nguỵ Vô Tiện, nhưng vẫn đâm vào khiến người nọ bắt đầu mơ hồ rên rỉ, đôi khi hét lên, ma sát mạnh vào vách bên trong, đôi khi cố tình đâm sâu vào phần thịt mềm, dần dần Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình thực sự không thể chịu đựng được nữa, mặc dù biết rõ Lam Vong Cơ tự kiểm soát rất tốt, nhưng trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Nắm chặt bàn tay đang vòng quanh thân mình, rên rỉ khóc lóc nỉ non, cầu xin tiến vào nhanh một chút, khóc nức nở cũng không làm người ta quan tâm, bây giờ lại nói câu khác, dường như đã quên hết những gì đã nói trước đây, Nguỵ Vô Tiện nói với giọng đau khổ: "Lam nhị ca ca... Lam Trạm.... Phu quân tốt.... Ngươi nhẹ một chút.... Hic, ngươi có nhớ không, trong bụng ta còn có tiểu Lam công tử của ngươi, hoặc là tiểu Lam cô nương, không thể làm hỏng được... Không được rồi, ta thật sự chịu không nổi rồi...."

Uỷ khuất đáng thương đủ cả, nhưng dương v*t xinh xắn ở phía trước rõ ràng đã cương đỏ, vươn thẳng lên trong không trung, theo từng nhịp đâm vào mà run rẩy.

Cho đến khi lỗ sáo hé mở một chút, phun ra chất lỏng màu trắng trong.

Cảm giác bên trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện co rút từng đợt không theo quy luật, Lam Vong Cơ tăng tốc độ càng nhanh hơn, nghe được giọng nói dính nhớp, rút dương v*t ra chỉ còn chừa lại phần đầu, rồi lại cắm vào thật sâu, cuối cùng mới phóng tinh.

Mặc dù vào từ bên hông không sâu, nhưng vì dương v*t của Lam Vong Cơ to dài, nên vẫn chạm vào cung khang khẩu vài lần, khi xuất tinh, cố tình lui ra một chút, không phóng tinh hoàn toàn vào bên trong cơ thể của Nguỵ Vô Tiện, mà trong quá trình xuất tinh đã rút ra, bạch trọc đầy bên trong, hơn một nửa bắn vào bụng và giữa hai chân Nguỵ Vô Tiện, tinh dịch trắng đục hoà lẫn với thuỷ dịch trong suốt, dâm mi đến rối tinh rối mù.

Sau đó được ôm hôn từng chút từng chút, hơi thở của Nguỵ Vô Tiện mới từ từ bình thường trở lại.

Khoé mắt vẫn đỏ hoe.

Tình sự kết thúc, thoả mãn rồi, hài lòng quay sang hôn Lam Vong Cơ, mắt nhắm nghiền, cũng không quan tâm Lam Vong Cơ đang nhẹ nhàng xoa xoa bụng của hắn.

Trầm giọng hỏi: "Buồn ngủ ư?"

Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Buồn ngủ...."

Vốn định hỏi Lam Vong Cơ tại sao biết được những tư thế này, nhưng đã quá muộn, cơ thể đang buồn ngủ này chứa đầy những thắc mắc chưa được giải toả.

Được ẵm lên nhẹ nhàng, đi đến bên thùng gỗ đầy nước, Nguỵ Vô Tiện mơ mơ hồ hồ, chỉ biết mình đã chìm vào trong nước, toàn thân được bao phủ bởi làn nước ấm có nhiệt độ vừa phải, thư giãn mà thở ra một hơi. Ngón tay đi vào hạ thể, khuấy hơi nông phía ngoài, vẫn hơi run rẩy một chút, sau đó không kìm được mà ngủ mất.

Lam Vong Cơ hôn hắn.

Nguỵ Vô Tiện dĩ nhiên đã ngủ.

Quá muộn để hỏi, nhưng bên trong Tàng Thư Các còn có cuốn sách nào mà y chưa từng đọc qua đâu.

...........................

Lời tác giả:

Về việc có thể làm trong ba tháng đầu của thai kỳ hay không, thì đúng là có liên quan đến sức khoẻ, ba tháng đầu rủi ro sẽ cao, không nên, nhưng cũng có thể tham khảo ý kiến bác sĩ. Nếu Vong Tiện sống trong thế giới của chúng ta, thì e là tôi không thể bỏ qua ý kiến bác sĩ, tôi sẽ không đụng đến Tiện Tiện trong ba tháng đầu tiên.

Nhưng.... đây là truyện ABO á! Vì vậy, đừng quan tâm đến việc có thể làm trong ba tháng đầu hay không. Hãy sử dụng các quy tắc trong thế giới của chúng ta thôi. Con trai không thể mang thai và cũng không có chuyện con trai chỉ mang thai 8 tháng. Tiện Tiện ở đây cần được yêu thương nhiều hơn khi mang thai, thế thôi!

Đối với các thiết lập khác với truyện ABO khác.... Thì hãy nhớ đây là thiết lập riêng! Riêng á! Hãy đọc truyện của tôi và tôi có quyền quyết định cuối cùng về thế giới của tôi! Không được phép sửa đổi!