[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-22: Phiên ngoại 12 (c)




Lam Hằng luyện chữ trong thư phòng, việc học do hai phụ thân tự dạy, sắp tới Nguỵ Vô Tiện ham ngủ, cần chăm sóc, nên việc luyện kiếm, tập đàn, những bài học cần được hướng dẫn, đều bị trì hoãn, Lam Hằng sẽ làm những việc có thể tự mình làm trước.

Lam Vong Cơ ở trong phòng ngủ chính, ngồi ở án thư cách giường không xa để phê duyệt bút ký của tiểu bối, kéo một tấm mành lên, ánh sáng êm dịu làm cho người vẫn không chịu rời giường có thể dần dần tỉnh lại sớm.

Làm xong công việc còn lại từ tối hôm trước, vẫn trông coi người nọ, có động tĩnh gì, là có thể phát hiện được ngay.

Cực kỳ giống Lam Vong Cơ khi còn nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng như được chạm khắc từ ngọc rất nghiêm túc, nhưng cứ sau một chặp, lại ngẩng đầu liếc nhìn về phía phòng ngủ chính.

Cuối cùng cũng hoàn thành bài tập được giao, không ai nhìn thấy, len lén thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào cửa, quả nhiên vẫn chưa mở. Thời gian còn lại ngồi thiền để tập hít thở, giờ mẹo đã qua một nửa, sắp đến giờ thìn, so với hôm qua đã nhiều hơn một khắc, đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gọi.

Lớp cấm chế cách âm trên cánh cửa hơi gợn sóng, giọng nói điềm tĩnh của Lam Vong Cơ truyền ra: "Chờ"

Một lát, một giọng nói hơi khàn và lười biếng khác cất lên, Nguỵ Vô Tiện cười khẽ, rõ ràng đã tỉnh, nhưng vẫn ẩn chứa ba phần chưa hết buồn ngủ, nói: "A Hằng, đợi một chút".

Lam Vong Cơ che lại quần áo nửa kín nửa hở của Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện lên tiếng, để Lam Hằng biết hắn đã thức dậy, miễn cưỡng thu tay về nhưng nháy mắt với Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ giúp hắn mặc bộ quần áo tầng tầng lớp lớp vào, thắt lưng ngay ngắn, chưa đi ra ngoài, áo khoác được để sang một bên, tuy chưa mặc đầy đủ, nhưng không phải là không tốt khi để Lam Hằng nhìn thấy.

Rốt cuộc mấy tháng trước, đã đem Lam Hằng sắp tròn 5 tuổi, lần đầu tiên thực sự ngủ riêng phòng với bọn họ, tạm thời dùng phòng bên cạnh làm phòng ngủ riêng cho Lam Hằng.

Đêm đầu tiên Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ không sử dụng cấm chế, để cho Lam Hằng có cảm giác hai phụ thân ngay phòng bên cạnh, cảm thấy an toàn, cũng vì vậy mà đêm đó hai người hiếm khi không làm cái gì cả.

Lần đầu ngủ một mình, Lam Hằng không phản đối, vốn cũng không khó dỗ. Ban đêm hai người dậy sang phòng bên cạnh xem xét, đứa nhỏ ngủ, không có nói mê hoặc có bất thường gì khác.

Cứ như vậy dần dần ổn định, thuận lợi tách phòng ngủ riêng.

Như vậy hai người không cần phải chờ đứa nhỏ ngủ say trước, mới đưa qua phòng bên, Lam Vong Cơ sắp xếp ổn thoả cho Lam Hằng xong quay lại, Nguỵ Vô Tiện chờ mãi cuối cùng mới chờ đến lúc có thể thân mật thoải mái.

Sau này mỗi tối nói chúc ngủ ngon xong, Lam Hằng tự đi vào phòng ngủ của mình, hai người muốn lăn lộn thế nào thì làm thế nấy, Nguỵ Vô Tiện bước vào phòng ngủ chính, nhào ngay vào người Lam Vong Cơ, áo xống rơi vương vãi dọc đoạn đường cho đến khi lăn lộn trên giường cũng thế.

Xong một lần, đã tắm rửa rồi vẫn có thể làm thêm lần nữa, vừa tỉnh giấc muốn làm thì làm ngay, sẽ không bị nhìn thấy....

Nhưng khi Lam Hằng còn ngủ chung phòng với bọn họ thì tuyệt đối không được, nếu tự mình để cho con trẻ nhìn thấy thì rất là không nên, có một số việc nhất định phải xem xét sự ảnh hưởng đến con trẻ.

Kể cả việc ăn mặc, Lam Hằng có ở đây Nguỵ Vô Tiện cũng không ăn mặc lỏng lẻo, hở hang, khi ở một mình với Lam Vong Cơ thì có thể, nói đúng hơn là rõ ràng cố ý mặc vậy, còn có con ở đó, thì tốt xấu gì cũng phải chú ý một chút.

Nhưng lúc trước cùng phòng mà ngủ khác giường, hoặc là trước khi ôm con đặt lên giường, trong lúc nằm giữa hai phụ thân, được nghe kể chuyện xưa trước khi ngủ, để tạo không khí sắp sửa đi ngủ, đều chỉ mặc trung y nhẹ nhàng.

Lúc này Lam Hằng muốn vào phòng ngủ chính, cơ thể Nguỵ Vô Tiện đang mang thai thực sự sợ nóng, áo trong ngoài đều đã mặc, nên áo khoác để bên cạnh không sao.

Lam Vong Cơ thì ngủ dậy là đã ăn mặc chỉnh tề, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ.

Lam Hằng đi vào phòng ngủ chính, chủ động bưng cơm sáng vẫn còn nóng đưa tới, thấy Nguỵ Vô Tiện dựa vào Lam Vong Cơ, nhìn nó mỉm cười.

Đặt bữa sáng lên, bước tới chào: "Phụ thân, cha".

Nguỵ Vô Tiện ôm nó vào lòng, siết chặt một chút: "Còn giúp ta mang cơm vào nha, đa tạ tiểu Lam công tử".

Lam Hằng trong vòng tay hắn, hai má dần dần ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn muốn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng không thành công lắm, nói: "Là phụ thân... đến phòng bếp mang về".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta biết rồi, đợi tí nữa ta cũng sẽ cám ơn phụ thân ngươi, ha.... Nhưng mà, hiện giờ cám ơn tiểu Lam công tư của chúng ta trước đã __"

Nguỵ Vô Tiện đưa tay ra, cho Lam Hằng xem, bỗng nhiên nắm chặt lại úp xuống, rồi lại đưa ra trước mặt mở ra lần nữa, trong lòng bàn tay lúc này đã có thêm một viên kẹo.

Tiểu Lam công tử mở to hai mắt.

Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng thúc giục nói: "Nhìn gì nữa? Thích còn không mau lấy đi? Hiện giờ phụ thân ngươi không nhìn thấy gì hết, thúc tổ ngươi ở đâu... Phụ thân ngươi không nói, ta không nói, ngươi không nói, chỉ một viên kẹo thôi, nào, có muốn hay không?"

"Muốn...." Lam Hằng nói: "Cám ơn cha, cám ơn phụ thân"

Nguỵ Vô Tiện cười: "Đã nói phụ thân ngươi『không nhìn thấy』rồi mà, ngươi còn nhắc đến"

Lam Vong Cơ vẫn nhìn thấy, nói "Không sao". Nói với Lam Hằng: "Ăn đi, đừng cầm lâu".

"Dạ"

Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm ăn cơm sáng, cố gắng muốn ăn không nói để làm gương cho tiểu Lam công tử, nhưng một lớn một nhỏ bên cạnh đã ăn rồi, đang nói chuyện về việc học mới vừa rồi, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được cũng tham gia, sau đó chuyển đề tài đến tận đẩu tận đâu.

Dù sao hắn cũng không phải lần đầu tiên làm gương xấu cho con, như chuyện không dậy đúng giờ mẹo, may mà, Lam Hằng giống phụ thân, nghe lời giữ đúng gia quy Lam thị, chứ không vì Nguỵ Vô Tiện không làm mà sẽ không tuân thủ.

Cơm xong, Lam Hằng chủ động muốn mang hộp cơm Nguỵ Vô Tiện vừa ăn đi rửa, Lam Vong Cơ để cho nó đi.

Nguỵ Vô Tiện ngả vào lòng ngực Lam Vong Cơ, bị điều chỉnh để có một tư thế đoan chính hơn, xoay tới xoay lui, được sửa đi sửa lại một cách vô cùng kiên nhẫn, cho đến cuối cùng lười nhúc nhích, quay đầu nói: "Hắn cám ơn ngươi"

Lam Vong Cơ: "Ừm"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Hắn nhìn thấy à?"

Viên kẹo, là Nguỵ Vô Tiện tự tay đưa cho Lam hằng, tay kia giấu sau lưng chọc chọc vào Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ hiểu ý, lẳng lặng đem viên kẹo đã chuẩn bị sẵn đưa cho hắn, Cô Tô Lam thị quả thật ít cho trẻ con ăn mấy thứ đồ ăn này nọ, nhưng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy ăn một chút cũng không sao, con nít nào cũng thích mấy thứ đồ ăn kiểu này, nên lần trước ra ngoài đã lén mua.

Đổi tay để thu hút ánh mắt của Lam Hằng, dùng tay áo che lại, động tác khéo léo dấu viên kẹo vào, sau đó mở ra cho Lam Hằng xem.

Có sự trợ giúp của Lam Vong Cơ, tuy rằng che giấu không nghiêm túc lắm, nhưng một đứa trẻ 5 tuổi vốn là không thể nhìn ra manh mối trong động tác của bọn họ.

Lam Hằng nói cám ơn, cũng có thể là bởi vì Lam Vong Cơ rõ ràng đã nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện cho con viên kẹo, nhưng không trách cứ, chỉ là càng nghĩ thì Nguỵ Vô Tiện càng thấy là không phải như vậy.

Lam Vong Cơ nói: "Có lẽ"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đứa nhỏ này, tương lai nói không chừng sẽ rất là giỏi, không hổ là được Hàm Quang Quân dạy dỗ".

"Cũng là do ngươi dạy"

"Chà, ngươi nói rất đúng, ha ha ha ha!"

Lam Hằng vào nhà, thấy Nguỵ Vô Tiện đang trong lòng Lam Vong Cơ cọ tới cọ lui, Lam Vong Cơ giống như nhẹ nhàng hít thở, đỡ người đứng dậy, mơ hồ nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nói mấy câu gì đó, hình như là "Nhị ca ca... ta cũng phải cám ơn ngươi..." Hôn một cái.

Quay đầu lại thấy thằng con, ai da một tiếng, Lam Vong Cơ đỡ hắn trong một tư thế cực kỳ không đứng đắn chút nào.

Nguỵ Vô Tiện đứng lên, có Lam Vong Cơ giúp một chút, nhẹ nhàng sửa lại cho đúng, nói: "Chậm một chút"

"Ta biết" Nguỵ Vô Tiện tiếp đón, khom người nhéo khuôn mặt tiểu Lam công tử một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết lại ửng đỏ lên, Nguỵ Vô Tiện nói: "Đi, dạy người luyện kiếm nào!"

Quay đầu hỏi Lam Vong Cơ cũng đang đi theo: "Đúng rồi, A Uyển đâu? Hôm nay không phải Lan Thất không có lớp học sao? Lam Trạm, kêu A Uyển đi cùng đi"

Phải ra khỏi Tĩnh Thất, nên áo khoác đã mặc vào, cũng may là Vân Thâm Bất Tri Xứ ở sâu trên núi, nên mùa hè không quá nóng, cơ thể trong thời gian mang thai sợ bị khô, ra ngoài có gió thổi, cũng sẽ không khó chịu.

Như dự kiến là đến mùa đông, mùa đông năm nay rất lạnh, tiểu Lam nhị công tử ra đời trong một trận tuyết rơi dày, tuyết rơi dường như có thể che đi âm thanh của vạn vật, nhưng tiếng khóc đầu tiên của đứa bé này làm như cả Vân Thâm Bất Tri Xứ đang bị bao phủ trong tuyết đều có thể nghe thấy.

Năm trước sinh tiểu Lam nhị công tử, trong tiết đại hàn của tháng chạp, chính là ngày sinh nhật.

Không lâu sau sẽ đến tháng giêng, ngày Tết náo nhiệt, Nguỵ Vô Tiện lại không được cho phép xuống núi, A Uyển phải về tiểu sơn thôn để họp mặt cùng người nhà họ Ôn, trước đó vài ngày, là do Lam Hi Thần dù đang bận rộn công việc của tông chủ, phải nhín chút thời gian để đi một chuyến.

Trong năm nay, có Lam Vong Cơ ở cùng, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Đêm giao thừa, trời có tuyết rơi, chỉ qua một đêm mặt đất khắp nơi đều trắng xoá, Nguỵ Vô Tiện muốn đi ra ngoài, miễn không phải xuống núi, người tu tiên, linh lực cao cường, sớm đã khôi phục hoàn toàn, ăn mặc đủ ấm thì Lam Vong Cơ cũng không ngăn cản.

Diện tích Vân Thâm Bất Tri Xứ rất là rộng lớn, muốn ăn bữa cơm đoàn viên, cũng phải đi dưới trời tuyết, Lam Khải Nhân đợi trưởng bối, nếu gặp Lam Vong Cơ, thường sẽ hỏi thăm, tỏ ý nếu Nguỵ Vô Tiện cần phải tĩnh dưỡng, lúc trời lạnh không cần miễn cưỡng ra khỏi Tĩnh Thất.

Nghe được từ miệng Lam Vong Cơ kể lại, Nguỵ Vô Tiện cười nói đã đi ra ngoài tới lui mấy lần, chỉ một trận tuyết, sao còn lo lắng?

Trong lòng biết có ý tốt, nên đã trả lời là sẽ tham dự, để sắp xếp.

Ôm đứa nhỏ quấn trong tả lót cùng tiểu Lam công tử lớn ngồi vào vị trí.

Gia yến của Cô Tô Lam thị là trước mặt mỗi người có một bàn gỗ, xếp thành hàng thật dài cùng ngồi, riêng đêm 30 là ngoại lệ, hiếm khi xếp thành hình tròn, mang ý nghĩa đoàn viên.

Ngày trừ tịch qua đi, ở Nhã Thất nói chuyện với sư tỉ đến thăm hắn, ngoại trừ tiểu Lam nhị công tử còn quấn tả, thì mấy đứa nhỏ gặp nhau cũng có chuyện để nói, nhận tiền lì xì, muội muội của Kim Lăng muốn xem con thỏ, lặng lẽ sán lại gần, núp phía sau góc áo của Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly cúi đầu, nghe tiểu nữ nhỏ giọng thỏ thẻ nói một hồi, sờ sờ đầu, hỏi Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ.

Người lớn ngưng câu chuyện lại, phải đứng dậy ra cửa đi đến chỗ nuôi thỏ, Nguỵ Vô Tiện để Lam Vong Cơ dìu hắn, Lam Hằng chạy đi lấy áo khoác mà Nguỵ Vô Tiện đã cởi ra do sợ nóng, Lam Vong Cơ nhận lấy, khoác lên người Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, đang muốn nhắc nhở giúp Lam Hằng mặc ấm, thì đứa nhỏ này đã biết cố gắng tự mình mặc, chỗ nào không biết cài vào thì mới chạy tới ngửa đầu nhìn lên.

Lam Vong Cơ mặc cho Nguỵ Vô Tiện xong, khom người điều chỉnh những chỗ Lam Hằng mặc còn chưa ngay ngắn.

Nguỵ Vô Tiện cũng giúp Lam Vong Cơ mặc áo.

Quấn thêm tả lót, rồi mới mang đứa nhỏ đi tới chỗ chuồng gỗ cho thỏ trú đông.

Có người dọn dẹp, thay cỏ khô và thêm đồ ăn nước uống, một nơi toàn những con thỏ lông trắng mịn như tuyết, một đám tròn tròn đứng sát vào sưởi ấm cho nhau, có con đang ngủ, có con đang hưng phấn, đi tới đi lui nghe nghe ngửi ngửi.

Dường như trên sàn chuồng gỗ cũng có một lớp tuyết dày, lớp tuyết liên tục bị xáo động, sờ vào không thấy tí băng giá nào, rất là ấm áp.

Cô nương nhỏ nhất Lan Lăng Kim thị hiện giờ có tính tình trầm lặng và e lệ, có được bao nhiêu đứa trẻ ba tuổi ít nói cơ chứ, nhưng cô bé này lại không nói nhiều lắm, hiếm khi nói, nếu nói thì giọng nói cũng nhẹ nhàng thỏ thẻ, còn phải kéo áo của cha mẹ, ghé sát vào nói thật nhỏ, lúc nhận tiền lì xì nói cám ơn, cũng rất nhỏ dường như không nghe thấy.

Cô bé nhút nhát xinh đẹp dễ thương, Kim Lăng là ca ca, rốt cuộc cũng biết chăm sóc em, chọn một con thỏ đưa vào tay muội muội.

Thấy con vật nhỏ đáng yêu, tiểu Kim cô nương cuối cùng cũng vui vẻ ra mặt, tiếng cười giòn tan, không còn thẹn thùng e sợ người lạ nữa.

Đến mặt trời lặn, vợ chồng tiểu Kim cáo từ.

Quay về Tĩnh Thất ăn cơm chiều, đút sữa cho tiểu Lam nhị công tử, so với Lam Hằng khi còn nhỏ thì cậu em trai này hay đòi uống sữa nhiều hơn, Lam Vong Cơ đánh đàn, Lam Hằng ngồi học hỏi kỹ năng dùng ngón tay, Nguỵ Vô Tiện thì lắng nghe đàn. Bất tri bất giác đêm đã khuya, năm nay cũng đã sắp hết.

Tắm rửa lên giường, Vong Cơ muốn để túi nước nóng vào trong chăn, Nguỵ Vô Tiện cười dùng mũi chân nhẹ nhàng đẩy ra: "Đừng mà... Nhị ca ca, ta nóng, đắp chăn được rồi, ngươi sờ tay ta xem, có ấm hay không?"

"Nếu không tin, thì ta cho ngươi sờ chân luôn nè...."

Lam Vong Cơ thật sự ngồi ở mép giường, thò tay vào trong chăn, lòng bàn tay bao lấy mắt cá chân, từng chút từng chút lần đi xuống, từ từ di chuyển từ mắt cá chân đến ngón chân, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy nhột, vừa cười vừa hít thở vào, vặn vẹo người, Lam Vong Cơ không buông tay, liếc hắn một cái, tiếp tục kiểm tra.

Chân kia cũng chịu cảnh ngộ như thế, lo lắng gió lạnh sẽ thổi luồn qua mép chăn bị tốc lên, nên Lam Vong Cơ không kéo đôi chân đang co rúm vì nhột của Nguỵ Vô Tiện ra khỏi chăn, không nhìn thấy mà chỉ sờ nắn khắp nơi từ mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn, cho đến các ngón chân trắng hồng đều kiểm tra hết.

Đúng thật là ấm áp.

Trong một tháng đầu sau khi sinh, người thường rất sợ bị phong hàn, cái gọi là chăm sóc cẩn thận lúc trong tháng, người tu tiên cũng cần phải chú ý, nhưng thân thể Nguỵ Vô Tiện rất tốt, đừng nói mấy ngày liên tục gió tuyết, ngay cả gió độc cũng không đến được gần hắn.

Lo rằng năm nay trời rất lạnh, nên tạm thời Lam Hằng không ngủ ở gian phòng bên cạnh, dù sao phòng ngủ chính cũng có nhiều người ngủ, hơn hai người là nhiều rồi.

Tiểu Lam nhị công tử bị quấn kín mít, tấm nệm nhỏ vừa ấm vừa mềm mại, thỉnh thoảng Lam Vong Cơ cũng sẽ chạm vào, xác nhận xem có bị lạnh hay không, hoặc cũng có thể là bị quấn quá nóng.

Nhìn chằm chằm vào ánh nến đung đưa, đều đã tắm táp rửa mặt xong, trẻ sơ sinh đã bú no, an ổn ngủ thật là say sưa.

Nguỵ Vô Tiện vẫy tay, kêu Lam Hằng lên nằm, Lam Vong Cơ để lại chút ánh nến cuối cùng, lên giường ôm lấy Lam Hằng bên trong.

Nguỵ Vô Tiện kể chuyện xưa trước khi ngủ, lên 5 tuổi cố gắng trưởng thành, nhưng dù sao cũng chỉ là con nít, hắn còn có thể liên tục kể thêm vài năm nữa, kể cho đưa nhỏ nghe, người lớn cũng có thể cùng nghe.

Đợi cho Lam Hằng ngủ say, Nguỵ Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ rất khẽ: "Nghe chuyện xưa đến khi ngủ mất, quả nhiên vẫn là trẻ con, còn tự nói mình đã lớn rồi, còn lâu".

Lam Vong Cơ nghe hắn trêu chọc Lam Hằng ở tuổi này luôn muốn tự mình làm mọi thứ, ánh mắt nhu hoà, hơi hơi mỉm cười.

"Ừm"

Nguỵ Vô Tiện cũng đã hơi buồn ngủ.

Lam Vong Cơ phát hiện thấy, nhẹ nhàng từ từ đứng dậy, chuẩn bị động tác, nghe Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm nói: "Đừng, không cần đem a Hằng về giường của nó, hôm nay thật sự rất lạnh, cho nó ngủ trên giường chúng ta đi".

Lam Vong Cơ: "Được"

Nguỵ Vô Tiện cố ý nhỏ giọng nói tiếp: "Dù sao.... gần đây hai chúng ta.... Ngươi cũng không chịu làm gì ta, không cần phải tách hai đứa nhỏ này ra". Sinh chưa được một tháng, cho rằng Nguỵ Vô Tiện chưa thể hồi phục hoàn toàn, việc thân mật, đương nhiên tạm ngưng.

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc.

Một lát sau ngáp.

Lam Vong Cơ hơi nghiêng người, nhẹ nhàng vung tay.

Đèn tắt.

Hôm nay không có trăng, Tĩnh Thất tối đen như mực.

Trong bóng đêm, Lam Vong Cơ nhổm người qua Lam Hằng, hôn Nguỵ Vô Tiện.

Hôn xong, tay hai người đều đặt lên đứa nhỏ, chồng lên nhau, giống như nhẹ nhàng ôm lấy.

Đến đêm, bên ngoài lại có tuyết rơi, mọi âm thanh đều không có.

Lam Hằng bỗng nhiên tỉnh giấc.

Nghe bên tai tiếng thở đều đặn, cảm nhận cái ôm của hai phụ thân, thật ấm áp khiến nó an tâm, thong thả nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng, đi ngủ tiếp.

Năm này qua năm khác, có hôm Nguỵ Vô Tiện nghĩ lại, cứ bắt đầu vào mùa đông kể từ năm đầu tiên bắt đầu sống chung, hoặc khi trời se lạnh, là Lam Vong Cơ luôn luôn kiểm tra xem hắn có bị lạnh không, chưa bao giờ quên.

Rõ ràng đã phân hoá hoàn toàn, đâu có cần phải quan tâm như thế nữa.

Tay chân lạnh như băng, làm sao có thể được?

Thoải mái tuỳ ý cho kiểm tra, lúc kiểm tra, suy nghĩ bậy bạ lại trêu chọc người ta, thuận tiện làm chút gì đó, liền ấm hơn, ấm đến mức ra mồ hôi luôn.

Có qua có lại, cho dù cơ thể Lam Vong Cơ rất tốt, lúc ôm dường như đông ấm hè lạnh, Nguỵ Vô Tiện vẫn cứ vô tư cống hiến thân mình, nửa nằm nửa ngồi, dán vào lòng ngực Lam Vong Cơ, cuộn mình thành một tư thế thoải mái, đôi tay y tự nhiên ôm lấy hắn.

"Lam nhị ca ca, ta sưởi ấm cho ngươi nè"

Hàm Quang Quân không hề biết sợ lạnh, nhưng chưa bao giờ từ chối cái bếp lò mủa hè thì nóng, mùa đông thì ấm này.