Vân Thâm Bất Tri Xứ vào tháng sáu thật là mát mẻ, ở rất là thoải mái, nhưng nếu Nguỵ Vô Tiện có thời gian, thì năm nào hắn cũng muốn quay về nơi đó một chuyến để hái đài sen.
Mãn nguyện ngả ngớn trên chiếc thuyền nhỏ, nằm gối đầu lên đùi Lam Vong Cơ đang ngồi rất đoan chính, được y ôm lấy, trong tay cầm một đài sen màu xanh lục có cành thật dài, chuyển động lắc lư, cái đầu lớn của đài sen gục xuống, đung đưa ở mép thuyền.
Đôi bàn tay thon dài trắng trẻo thật đẹp, giống như bằng ngọc, hái đài sen chất đống đầy chiếc thuyền nhỏ, bẻ gập cành sen và xé toạc phần đài sen căng phồng, mềm mại màu xanh lục, lấy ra những hạt sen, dùng móng tay gỡ bỏ lớp vỏ một cách cẩn thận, đưa tới trước mặt hắn để ngắm nhìn hạt sen tươi mềm trắng như ngọc tuyết pha lê, hắn không hề ngại ngùng há miệng ra để được đút ăn những hạt sen đã được lột vỏ sạch sẽ và chà xát.
"Thật ngọt", nói mà trong miệng đầy nước sen, ngọt lịm, mát lạnh.
Bàn tay đang bóc hạt sen của Lam Vong Cơ thấm ướt nước sen ngọt ngào, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nhổm dậy, nắm lấy mấy ngón tay trắng như ngọc, thò lưỡi ra liếm láp.
Lam Vong Cơ: ".... Nguỵ Anh"
Nguỵ Vô Tiện ngừng liếm, úp úp mở mở nói: "Cái này cũng ngọt, còn ngọt hơn á"
Hắn buông ra nhìn y nở nụ cười đắc ý, tiến lại gần, cả người quay lại, chống hai tay lên đầu gối, ngửa mặt đón nhận, hầu kết Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, không kềm chế được cúi đầu xuống, vuốt ve khuôn mặt Nguỵ Vô Tiện, hôn lên đôi môi đỏ hồng.
Nhận được phản ứng càng nồng nhiệt hơn.
Hồ sen bao la, nước hồ trong suốt, mặt trời toả ánh nắng rực rỡ, những chiếc ô màu xanh lục cao thấp vươn lên bầu trời, có một chiếc thuyền nhỏ trôi lững lờ, trôi ra khỏi mảng lá tầng tầng lớp lớp, chàng thiếu niên cười sảng khoái.
Đó là lần đầu tiên trở về sau khi kết khế với Lam Vong Cơ, đêm đến, hai thiếu niên chen chúc trên chiếc giường nhỏ từng thuộc về hắn thời niên thiếu.
Hai cơ thể tiếp xúc nhau thật ấm ấm áp áp qua lớp vải mỏng, Nguỵ Vô Tiện không thể nằm yên cứ nhắc mãi về chuyện nóng, cái ôm của Lam Vong Cơ cũng rất nóng bỏng, ôm nhau ngủ càng lúc càng nóng __ Nguỵ Vô Tiện không buông tha, Lam Vong Cơ cũng không buông.
Rốt cuộc là nóng, đây là lần đầu tiên không ngủ trong Tĩnh Thất kể từ khi ở bên nhau, mà lại là trong căn phòng ngủ nhỏ đã lâu không nằm của Nguỵ Vô Tiện. Dẫn người đã xác định tâm ý, vào không gian từng của riêng mình, ngủ trên chiếc giường nhỏ chật chội, không thể cách xa và sẽ không tách rời.
Tiếp tục việc lúc ban ngày còn dang dở, lệnh cấm vẫn còn, nên phải dùng tay và miệng để thân mật.
"Đừng nhúc nhích.... Ta đã nói rồi ta sẽ dạy ngươi...."
Nguỵ Vô Tiện vụng về bắt chước những hình minh hoạ trong cuốn sách mà hắn nhớ được, càng hưng phấn hơn trong tiếng thở dốc vì kềm nén của Lam Vong Cơ, không quan tâm đến đôi tay đang giữ vai hắn dường như muốn kềm chế nhưng lại không dùng sức, hắn hết sức tận tâm hầu hạ, ngậm lấy dương v*t nóng như lửa, liếm láp phần quy đầu no đủ, rồi thử nuốt sâu vào trong họng, chịu đựng việc bị chọc vào họng rất khó chịu, vẫn còn muốn tiếp tục nuốt vào.
Vật đó thật không tương xứng chút nào với khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của Lam Vong Cơ, vừa to dài vừa khủng khiếp.
Hai bên má của Nguỵ Vô Tiện đều mỏi, khó kềm lòng mà nghĩ tại sao lúc trước thứ này có thể thảo phạt bên trong cơ thể mình, vừa hung bạo vừa ngang ngược một cách vô lý, bắt buộc hắn phải mở ra khe hở quan trọng nhất, đau đến mức rơi lệ, nhưng ngay lập tức tràn ngập cảm giác cực kỳ thoả mãn không thể diễn tả, không cách nào kềm chế.
Cho đến khi dòng tinh dịch đặc sệt bắn vào trong tử cung, đổ đầy không sót ra một giọt nào....
Rốt cuộc cho đến khi Lam Vong Cơ phóng thích, một dòng dung dịch ấm nóng có mùi xạ hương nồng đậm bắn vào trong họng hắn, chưa có kinh nghiệm, bất ngờ không kịp chuẩn bị nên bị sặc, hắn ngồi dậy nhả vật trong họng ra, Lam Vong Cơ khó tránh khỏi bối rối kéo hắn lại, hắn che miệng tránh đi, kiên quyết nuốt toàn bộ xuống.
Ham muốn khó kềm chế, ngón tay tiến vào, mọi suy nghĩ bỗng chốc tan biến.
Vừa mê man vừa lúng túng, rên rỉ thở hổn hển, không thể ngừng khóc lóc và van xin, phóng thích ở lòng ngực Lam Vong Cơ, tiếng rên la khi cao trào vừa dẻo dính vừa ngọt ngào, tinh dịch lác đác rơi dính ở vùng bụng dưới.
Sau này khi đến Liên Hoa Ổ ngủ lại, thì ngủ ở phòng dành cho khách rộng rãi, phòng ngủ nhỏ đó không dùng nữa, tuy vậy mười năm, hai mươi năm sau, khi trở về thăm vẫn đi vào nhìn một cái.
Không có phòng ốc mới xây nào có thể thay thế được.
Chính ở chỗ này, quấn quýt triền miên, mà có Lam Hằng.
Cuối thu có sương giá, vẫn trong năm đó, Nguỵ Vô Tiện lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tuyết rơi đầu đông ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lam Vong Cơ đi ra ngoài tuần đêm, trong Tĩnh Thất càng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi nghe cả tiếng ngọn nến cháy tí tách, lúc ẩn lúc hiện, nhưng nó dường như trở thành âm thanh duy nhất trên thế giới này.
Cố gắng không ngủ, dù sao không có ai để hắn đè lên, hắn cũng không ngủ được, buồn chán muốn chết, bắt đầu nghĩ ngược lại các một vài ý tưởng thú vị mà hắn từng nghĩ qua.
Lần mày mò đầu tiên, thiếu cái nọ cái kia, tính toán xong quay đầu nói sơ qua với Lam Vong Cơ, muốn có một vài vật liệu, ví dụ như một thứ linh tinh này nọ mà Cô Tô Lam thị tất nhiên có sẵn.
Bây giờ vật liệu các thứ không thiếu thốn nữa, nên giờ chỉ chăm chú làm, cho đến lúc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Nguỵ Vô Tiện cũng không nghe được tiếng bước chân, lập tức bỏ qua một bên tờ giấy đang ghi ghi xoá xoá để ra mở cửa chào đón.
Nhìn ra, mới ngạc nhiên phát hiện ra yên tĩnh như vậy là vì tuyết đã rơi mà không có gió, hấp thụ hết mọi âm thanh.
Không biết có phải là do ánh trăng nhàn nhạt làm lộ thân mình không, nhưng vẫn là ánh sáng mờ ảo trong chiếc đèn lồng trên tay người nọ, làm nổi bật trên nền tuyết trắng tinh không ngừng rơi.
Bay lả tả không giống như những sợi lông ngỗng, tuyết rơi thế mà không nhỏ, có lẽ do chỉ mới rơi dày thế này được một lát thôi, nên mặt đất còn chưa bị bao phủ nhiều, Lam Vong Cơ trên đường trở về không thể cầm ô, chỉ có áo khoác vân văn, trên áo choàng phủ một lớp sương tuyết mỏng.
Đương nhiên là do mới rơi dính vào, nên chưa bám chặt, Nguỵ Vô Tiện tự tay phủi đi, mặc kệ Lam Vong Cơ nhẹ giọng phản đối, vỗ nhẹ cho tuyết rơi xuống, nắm tay người ấy kéo vào nhà, trong nhà ấm áp.
Sương tuyết bị chặn lại bên ngoài, nhưng trên người Lam Vong Cơ vẫn còn hơi lạnh, Nguỵ Vô Tiện không chút khách sáo cởi áo khoác của y rơi xuống, sờ lên ngực Lam Vong Cơ, thấy vẫn ấm áp, mới yên tâm.
Trời lạnh như vậy, đệ tử trực hệ bổn gia cũng không được miễn, đến phiên là vẫn phải đi tuần tra ban đêm.
Nhưng Lam Vong Cơ thật sự sẽ không bị nhiễm lạnh, tay Nguỵ Vô Tiện đang bị nắm chặt, do bỗng nhiên mở cửa nên tuyết bay từ bên ngoài vào, lại ra tay phủi tuyết, không khoác thêm áo lên người chỉ để ra mở cửa, sau khi vào nhà còn cởi áo khoác đầy hơi lạnh cho người ta.
Vậy nên đầu ngón tay có hơi lạnh.
Lam Vong Cơ lấy áo khoác nghiêm cẩn quấn hắn lại.
Giao hợp gần gũi trong nhiều tháng, thân thể chưa phân hoá hoàn chỉnh vẫn khoẻ mạnh như trước, nhưng đúng là trong năm nay có xảy ra việc rơi xuống nước dẫn đến phát sốt, có lẽ gió thổi làm tay lạnh.
Lời nghiêm cấm làm việc ấy của Ôn Tình đã dỡ bỏ, Lam Vong Cơ chỉ có thể chăm sóc càng cẩn thận hơn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cửa sổ mở toang, khắp vùng rừng núi ngoài cửa sổ đều là màu trắng bạc, cây tùng phủ đầy tuyết.
Lửa than cháy trong Tĩnh Thất, bên trong bếp lò ngọn lửa đỏ rực.
Nguỵ Vô Tiện thấy hành động mua thêm bếp lò này của Lam Vong Cơ có hơi lạ lẫm, nghĩ rằng dù sao cũng người tu tiên, còn thêm các quy tắc nghiêm ngặt của Lam gia và thức ăn đặc biệt khổ hạnh như thế, có lẽ Lam Vong Cơ vốn không có thói quen này vào mùa đông.
Sợ hắn lạnh hay sao?
Không phải là không thể chịu được lạnh, nhưng ấm áp một chút, cũng thoải mái.
Lúc ngủ dậy còn mặc trung y, được may bằng vật liệu dày hơn đồ mặc mùa hè nhiều, nhưng trong mắt Lam Vong Cơ, tất nhiên vẫn là mỏng manh.
Nguỵ Vô Tiện không ngàn ôm vạn xoa dỗ dành thì sẽ không thức dậy, nhưng lần đầu thấy tuyết lớn ở Vân Thâm, lạnh vậy mà lại hiếm hoi dậy sớm, vô cùng hào hứng leo cửa sổ xem tuyết, nói muốn chơi ném tuyết, gần như nửa người đã nhoài ra khỏi cửa sổ.
Liên Hoa Ổ ở Vân Mộng, địa hình bằng phẳng nên ít tuyết vào mùa đông, nếu có rơi cũng không dễ thấy tuyết đóng dày, thật sự là quá mới mẻ.
Lam Vong Cơ lắc đầu, khép áo lại cho hắn, rồi thay đồ cho Nguỵ Vô Tiện: "Ăn sáng trước đã".
Ăn xong, mặc đồ thật sự kín mít, rồi mới thả hắn ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ Lam Vong Cơ thật đúng là lo lắng cho hắn quá mức, nhưng hắn vẫn không cởi ra, cứ thế nặn một người tuyết nhỏ trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Lam Vong Cơ.
Tìm một sợi dây buộc lên trán người tuyết: "Nhìn nè, người Cô Tô Lam thị"
Nhiều năm sau, chút cám dỗ bé nhỏ ban đầu đó đã không còn nữa.
***
Cũng không phải là mùa đông, trong nhà mát mẻ.
Sáng sớm Nguỵ Vô Tiện vừa ngủ dậy, còn đang uể oải, mặc trung y hờ hững, quấn chiếc mền mỏng kéo từ trên giường, ngồi dựa vào bên cạnh Lam Vong Cơ, người mà ban đêm phải phê duyệt bao nhiêu là hồ sơ, sáng ra còn phải hoàn tất những công việc còn lại của đêm trước trong khi người nào đó vẫn chưa có chút sức lực nào để hoạt động vào buổi sáng sớm.
Nguỵ Vô Tiện được ôm lấy bởi cánh tay không cầm viết, một tay kia của Lam Vong Cơ cầm cuốn sách, kiểm duyệt những tin tức gần đây, bên tai nghe tiếng thở đều đặn và sâu.
Như thể vô thức cứ xoa xoa chầm chập vòng eo mềm mại, thon thon nhỏ nhỏ, nhưng vóc dáng của Khôn Trạch, chính là có phần mềm ấm, nhẹ nhàng xoa nắn, cảm thấy rất thích.
Giọng nói hơi khàn mang bảy phần buồn ngủ, ba phần ý cười vang lên, đêm hôm trước không chút nhẫn nhịn kềm nén, giọng nói vào sáng sớm vẫn còn lưu lại nhiều dục vọng: "Hàm Quang Quân? Không chuyên tâm nha... Ái chà, ngươi lại còn xoa mạnh hơn nữa chứ... Đúng rồi... chỗ đó thoải mái.... Ưm..."
"Tay nghề của Nhị ca ca thật là điêu luyện, vừa đọc hồ sơ lại vừa có thể giúp ta xoa ấn xoa ấn... Trong đó viết cái gì ngươi có đọc được không đó? Nói ta nghe một chút?"
Lam Vong Cơ buông sách xuống, hai tay ôm thân hình mềm mại ấp áp được quấn trong chăn mỏng của Nguỵ Vô Tiện mang ra phía trước, cúi đầu xuống, người nọ liền ngoan ngoãn ngửa mặt lên, hai người trao nhau một nụ hôn thật dài.
Vừa hôn xong, giọng Nguỵ Vô Tiện lại càng dẻo dính hơn một chút, thì thầm nhắc đi nhắc lại lỗi lầm: "Hàm Quang Quân, tiến bộ nha, đêm qua việc công chưa xong, sáng nay còn..."
"Xong rồi"
Với tay lấy chén nước ấm, Lam Vong Cơ nói: "Uống nước"
Nguỵ Vô Tiện nghiêng người, từ tay Lam Vong Cơ, uống từng ngụm nước, uống xong còn có khăn lau nhẹ nhàng.
Lam Vong Cơ nói: "Gần đây không có chuyện quan trọng".
Là trả lời cho câu hỏi trước đó.
Nguỵ Vô Tiện thoáng ngạc nhiên, rồi thấp giọng cười khẽ.
Buổi sáng mùa hè nhưng không đến nỗi đổ mồ hôi gì cả, vì Vân Thâm Bất Tri Xứ nằm sâu trên núi, sương sớm buổi sáng giăng đầy, nên sẽ không nóng.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện dường như vì dây dưa một trận như thế, nên hơi thở đã có chút ướt át, trong mắt cũng có chút ướt át, rõ ràng tấm chăn mỏng sớm đã bị lột ra, rơi trên mặt đất.
Đây là lúc đang mang thai đứa con thứ hai.
Tháng sáu, thai chưa lớn, mới hai tháng, bụng bằng phẳng không lộ ra, chỉ có chút sợ nóng.
Lam Vong Cơ lại hôn, ôm lấy người còn hơi buồn ngủ, Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái, không quên thuận tay quơ cái chăn, Lam Vong Cơ ôm hắn, hắn tha tấm chăn mỏng, được mang trở lại giường ngồi ngay ngắn.
Người nọ lấy khăn nhúng nước, lau khuôn mặt hơi rịn mồ hôi, quấn lại mái tóc dài đang tản ra.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ chăm chú vuốt mái tóc trên đầu ngón tay, để những sợi tóc mảnh mai trượt nhẹ nhàng qua kẽ tay, làm như suy nghĩ một lát, cuối cùng mang dây cột tóc tới, giúp hắn cột đuôi ngựa cao lên.
Như vậy mát mẻ.
Nguỵ Vô Tiện rất là hài lòng, hài lòng đến mức kéo mặt Lam Vong Cơ qua, hôn một cái thật kêu.
Bộ đồ ngủ mỏng manh thoáng khí trắng như tuyết hở ra, là do khi ngủ bị xộc xệch, không phải cố tình hở ra để khiêu khích, khiến người ta từ trên cao nhìn xuống, có thể loáng thoáng thấy một mảng ngực trắng nõn, núm vú mơn mởn dán vào bộ quần áo nhạt màu.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, làm như hơi muốn đứng lên, nếu mà bị giày vò một chút, chắc sẽ đổi màu, càng giống như cực kỳ mời gọi người ta đến ngắt lấy.
"Có thấy được không?" Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên hỏi nhỏ một câu, nhúc nhích, lớp vải mỏng cọ qua chỗ núm vú non mềm, rốt cuộc đêm qua bị yêu thương nhiều quá, mới qua một đêm, mẫn cảm đến cực điểm, "Cứng rồi"
Một đầu nhọn nho nhỏ non tơ thấp thoáng dưới lớp vải áo.
Lam Vong Cơ: "Cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện thần bí cười hì hì nói: "Ngươi nhìn chằm chằm nó, nó cứng rồi". Nhanh chóng áp sát người lại gần, một tay đặt lên đầu gối Lam Vong Cơ, cọ cọ một cách cẩn thận, chiếc áo khoác không hề có bất kỳ một nếp nhăn nào, chậm rãi tiến tới.
Đôi tay Lam Vong Cơ đặt trên đùi, bị lớp áo che lấp, cả mười ngón khẽ cuộn lại.
Nguỵ Vô Tiện: "Để ta xem nào, chỗ kia của Nhị ca ca, có phải cũng...." Tạm thời không ai ngăn lại, chính là được đằng chân lân đằng đầu, xác định mục tiêu rồi cứ thế công khai sờ soạng, ánh mắt Lam Vong Cơ trầm xuống, thấy được Nguỵ Vô Tiện tâm trí bay bổng, vốn không định sáng sớm dẫn lửa thiêu thân, tối hôm qua mới bị vật kia giày vò trong cơ thể phải cầu xin tha thứ không ngừng, hôm nay đã quên, muốn trêu chọc nữa rồi.
Cho đến khi Lam Vong Cơ trước sau vẫn bất động đột nhiên đưa tay, giữ chặt, cản hắn lại.
Khoé môi Nguỵ Vô Tiện cong lên, đang muốn trêu đùa, thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, cùng với giọng trẻ con cố nói thật nhỏ, ngữ khí nghiêm túc nhưng không dấu được sự non nớt: "Phụ thân?"
"....." Đôi tay định làm xấu tạm ngưng lại, đưa đầu ngón tay chỉ chỉ vào chiếc áo choàng trắng như tuyết tự hỏi.
Nguỵ Vô Tiện có thai, mỗi một ngày lại ngủ nhiều hơn một chút, giống như nắm được quy luật, Lam Hằng đến chào buổi sáng mỗi ngày cũng trễ đi một chút, dậy rồi thì mặc quần áo rửa mặt uống nước, chờ ở phòng bên cạnh.
Giờ mẹo, Lam Vong Cơ lặng lẽ đẩy cửa ra khỏi phòng ngủ chính, đương nhiên đã ăn mặc chỉnh tề.
Trẻ nhỏ 5 tuổi vẫn cần cha mẹ lưu ý, là phụ thân, Lam Vong Cơ sẽ kiểm tra xem quần áo Lam Hằng mặc đã đúng chưa, rửa mặt sạch chưa. Mọi thứ đều làm tốt, gật đầu, kêu Lam Hằng chờ ở phía trước.
Lam Vong Cơ ra ngoài một chuyến, không lâu sau mang ba phần ăn sáng trở về, nhìn đứa nhỏ tự ra ngồi trước cửa phòng ngủ chính, giống như đảm nhận trọng trách giữ cửa bảo vệ cho người còn đang ngủ say bên trong.
Trong đó có một phần ăn còn nóng, hai phần kia đã sẵn sàng để ăn, nhẹ giọng gọi: "Lại đây ăn cơm".
Lam Hằng ngưng ngồi thiền, mở mắt ra, im lặng đứng dậy, quay đầu lại nhìn căn phòng ngủ chính vẫn chưa có động tĩnh gì, ngồi trước mặt Lam Vong Cơ, hai cha con ngồi đối diện lẳng lặng ăn cơm.
Gia quy, ăn không nói.
Cơm xong, sắp xếp việc học đơn giản, Lam Vong Cơ dặn dò ngắn gọn rõ ràng, xác nhận là Lam Hằng không còn thắc mắc gì nữa, đang muốn đứng thẳng dậy, nhớ tới người nào đó mấy ngày trước đây vừa cười mỉm mỉm vừa giải thích, y thong thả giơ tay, xoa xoa đầu Lam Hằng.
"Rất tốt"
Vẻ mặt bình đạm, nhưng đôi mắt hơi sậm màu so với mắt của phụ thân, hơi mở to ra, dù lực chạm vào rất nhẹ, nhưng đôi khi đó là cách phụ thân khen ngợi nó.
"Cám ơn phụ thân!"
Lam Vong Cơ gật đầu, dọn dẹp xong, quay về phòng ngủ chính.