> Sau khi thành hôn, việc nhỏ về cách buộc tóc của Tiện
> Tiện có thai, thời điểm hoài thai tiểu Lam nhị công tử
Ngày thành hôn, Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, mỉm cười gỡ bỏ dây cột tóc màu đỏ, mái tóc dài từ trước đến nay vẫn được buộc cao, theo đó xoã ra.
Chỉ lấy hai phần tóc mai túm lại ở phía sau, dùng dây buộc lại.
Cùng Lam Vong Cơ bái đường thành thân, sau này đổi thói quen buộc tóc, rõ ràng vẫn là một người, nhưng ngày tân hôn thay đổi, khoác lên người bộ bạch y, mái tóc xoã ra mềm mại, khiến người ta có cảm giác trầm tĩnh hẳn, phai nhạt đi một chút hơi thở thiếu niên dường như không ai sánh bằng.
Năm năm sau, có Lam Hằng.
Không biết là tiểu Lam công tử hay tiểu Lam cô nương, khi có bầu khoảng hơn một tháng, một ngày nọ Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Vô Tiện cắn sợi dây cột tóc, mi mắt rũ xuống, đưa tay ra túm lại mái tóc đen nhánh đang xoã ra thành một bó, ánh mắt mơ hồ, mò mẫm cột lại.
Đã lâu, nhưng đó không phải là hành động nhỏ cần phải ghi nhớ gì.
Cột xong, Nguỵ Vô Tiện cử động làm như để xem cột có chặt không, phát hiện thấy ánh mắt, đi đến bên Lam Vong Cơ, giải thích: "Nóng quá, cột như vầy mát mẻ".
Tháng mười, Vân Thâm Bất Tri Xứ ở sâu trên núi nên sớm trở lạnh, mấy ngày trước Nguỵ Vô Tiện không muốn mặc quần áo mùa thu, Lam Vong Cơ ngủ dậy muốn thay áo cho hắn, Nguỵ Vô Tiện liền bám lấy y, gây cản trở, thấp giọng năn nỉ: "Đừng mà... không muốn mặc thêm áo, nóng...."
Lam Vong Cơ cũng cảm thấy rõ ràng thân thể người trong lòng có hơi nóng hơn so với trước, hết sức mềm mại ấm áp.
Đây cũng là dấu hiệu của việc mang thai.
Sau khi kiểm tra nhiệt độ, nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp dưới lớp vải mỏng của trang phục mùa hè, dán sát vào nhau một hồi rồi tách ra, biết bên ngoài nổi gió, vẫn khoác thêm áo cho người này: "Chớ ham lạnh".
Kiên nhẫn chờ đợi.
Nguỵ Vô Tiện lầu bầu một hồi rồi đưa tay cho Lam Vong Cơ mặc áo vào.
***
Khôn Trạch không cần kiêng kỵ việc yêu đương khi đang mang thai, ngược lại, cần phải được chăm sóc và chiều chuộng nhiều hơn.
Đêm đó, Nguỵ Vô Tiện chủ động cưỡi lên người Lam Vong Cơ, mò mẫm cởi quần áo, nâng dương v*t khổng lồ mà vội vàng chơi đùa rồi căn chỉnh để ngồi xuống ngay hậu huyệt đang ướt dầm dề háu ăn, muốn đem nó tiến vào trong cơ thể.
Lam Vong Cơ nắm eo và hông hắn để ngăn lại.
Hai người ngày ngày đều điên loan đảo phụng, thân tâm hoà hợp, không cần phải có màn dạo đầu quá nhiều, nhưng mang thai cần phải cẩn thận, ngón tay xoa và vuốt ve vùng đáy chậu mềm mại đang sưng lên vì ham muốn dâng trào, Lam Vong Cơ véo nhẹ chỗ đó, khiến Nguỵ Vô Tiện thở dồn dập, sau đó trượt hai ngón tay xâm nhập vào huyệt đạo mềm mại ướt át.
Khe thịt co rút lại phun ra thuỷ dịch, hai tay Nguỵ Vô Tiện chống lên phần bụng săn chắc của Lam Vong Cơ, được ngón tay tiến vào phát ra tiếng rên rỉ tràn đầy ham muốn, thân thể nhấp nhô, vòng eo đong đưa phun ra nuốt vào, từ hai ngón tay tăng lên thành ba ngón tay.
Lam Vong Cơ nói: "Đừng cử động"
Nguỵ Vô Tiện nghiêng sát người xuống một chút, cười nhẹ nói: "Hàm Quang Quân không cho ta, thì ta đành phải tự mình đến thôi, Á....."
Lam Vong Cơ rút ngón tay ra, nắm chặt lấy vùng eo thon gầy đến mức không thể tưởng tượng được, phần da thịt trong lòng bàn tay trơn mềm, có thai mới được một tháng, thân thể chưa thay đổi gì cả, nên người này không biết sợ, Lam Vong Cơ liền ấn Nguỵ Vô Tiện, để hắn ngồi xuống.
Cái miệng nhỏ đã được khuấy lộng hơi hé mở ra nịnh nọt mút lấy phần quy đầu no đủ, dần dần mở rộng ra, nuốt trọn phần đầu to lớn, rồi nguyên cả cây thịt to bự đi hết vào.
Khoé mắt ngấn nước, cả người Nguỵ Vô Tiện ngăn không được phải run rẩy, mới bị xâm nhập, lại còn một lần nuốt vào hết, dương v*t cương thẳng phía trước phun ra một dòng dịch thể trong suốt, nhìn giống như dịch thể bình thường vẫn tuôn ra từ hậu huyệt, khiến cho hạ thân của hai người đều ướt sũng, Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn nằm sấp lên người Lam Vong Cơ, dồn dập thở dốc.
Lam Vong Cơ ôm lấy Nguỵ Vô Tiện, cho hắn có chút thời gian thích ứng, rồi nhanh chóng đỉnh lộng lên, Nguỵ Vô Tiện gieo gió thì gặt bão, kêu to sợ hãi, rồi bị kéo vào ham muốn dục vọng.
Thay đổi tư thế, bị đè ngược lại trên giường, tay Nguỵ Vô Tiện bám lấy tấm lưng rộng lớn của Lam Vong Cơ, dương v*t ra vào liên tục trong cơ thể, đã cương cứng đến mức to nhất, nhiều lần đè ép tràn ra thuỷ dịch, chảy dọc hai bên chân đều là nước nôi đầm đìa.
Phần trong đùi bị vỗ đỏ ửng, đỏ đến mức nóng lên, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không thể để ý, tiếp nhận một trận, sảng khoái đến nỗi các ngón chân không chịu được phải cuộn lại, dương v*t phía trước run rẩy, dường như ngay sau đó muốn bắn ra, nhưng lại không bắn ra được chút gì.
Trong lúc mơ mơ màng màng lại nghĩ tới cái gì, kêu: "Lam Trạm, ngươi... cúi xuống đây chút, sát lại đây, xích qua chút... ừm..."
Lam Vong Cơ nghe lời tới gần, Nguỵ Vô Tiện liền cắn vào vành tai trắng như ngọc, nhỏ giọng hỏi: "Hàm Quang Quân, bên trong ta nóng đúng không?"
Bên trong cơ thể hắn đương nhiên là nóng, hơn nữa động tình thì nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên.
Nhưng mà mấy ngày nay, Lam Vong Cơ đi vào cơ thể Nguỵ Vô Tiện, cảm thấy đường hầm non mềm bên trong không cần cọ xát cũng đã vô cùng nóng bỏng, dòng dịch thể chảy ra dường như cũng nóng như suối nước nóng đầu nguồn.
Thời kỳ này thân thể Nguỵ Vô Tiện càng thêm nhạy cảm, ngay khi bị Lam Vong Cơ đâm vào là cảm xúc đạt ngay tới cao trào, đồng thời cũng nhận ra rõ ràng thân thể mình nóng đến kinh người.
Nghiêng đầu cười nhẹ, mặt ửng đỏ còn muốn khiêu khích, nắm tay Lam Vong Cơ để lên hai má rịn mồ hôi, cảm thấy bàn tay bình thường đặc biệt nóng ấm của Lam Vong Cơ, lúc này cũng hơi lạnh một chút: "Ta không phải phát sốt đó chứ?"
Phà ra hơi thở nóng ẩm như là vào một đêm mùa đông, trong Tĩnh Thất đốt lò than cũng có thể thở ra sương trắng.
Lam Vong Cơ cẩn thận chạm vào, xác nhận Nguỵ Vô Tiện là bởi vì mang thai nên cơ thể nhiệt độ tăng cao, không phải phát sốt.
"Không phải"
Nghe vậy Nguỵ Vô Tiện cố ý siết chặt ở bên trong, bóp vào thật mạnh, thở hổn hển nói: "Bên trong ta nóng như vậy, ngươi có thoải mái không? Hàm Quang Quân có thích hay không?"
Lam Vong Cơ nặng nề thở dốc, mở rộng chân hắn ra, Nguỵ Vô Tiện phải kêu "A" một tiếng, bị giữ chặt, đỉnh lộng càng mạnh càng sâu hơn.
Vội ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, cho dù biết người này chắc chắn khống chế được lực đạo chính xác, sẽ không làm hắn bị thương, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn nói một loạt lời lẽ lung tung cầu xin tha thứ, ví dụ như ngày mai, ngày mốt, từ hôm nay trở đi sẽ bán rẻ bản thân.
"Hàm Quang Quân, Lam nhị ca ca, Lam Trạm tốt... Nhị, ca, ca! Cầu xin ngươi mà, xin ngươi hãy thương xót, giữ cho ta cái mạng, đêm mai sẽ tuỳ ngươi làm gì thì làm, muốn thế nào thì thế đó, ngày mốt cũng có thể, ngày kia cũng có thể __!"
"Ngươi ngừng lại, ngày mai ăn cơm xong bắt đầu cũng được á, ta sẽ tự mình dạng chân cho ngươi làm được không..."
Cực khổ cầu xin, vẫn không xin được Lam Vong Cơ đổi ý tha mạng cho hắn lần này, tất cả những nhượng bộ không giới hạn đề nghị nãy giờ đều bị hắn rút lại.
Sau đó, đột nhiên hắn chuyển giọng càng mềm mại hơn nói: "Lam nhị ca ca, nhìn ta nè..."
Lam Vong Cơ vốn chưa từng dời mắt khỏi hắn, nhìn Nguỵ Vô Tiện lúc lắc cái đầu, mái tóc rối tung sau gáy, nhưng dây cột tóc đỏ tươi lại chưa bị rơi ra, thật hiếm khi, Nguỵ Vô Tiện nằm ngửa trên giường, tóc vẫn buộc một túm phía sau như lúc mới vừa ngủ dậy.
Mấy năm nay tu vi của hắn cực cao, dáng vẻ vẫn duy trì ở khoảng 20 tuổi, thậm chí bởi vì luôn mang tâm tính thích chơi đùa, nên thoạt nhìn khí chất có thể nói là còn trẻ hơn một chút.
Đổi lại thói quen buộc tóc như trước đây, với dáng vẻ này, trong một thoáng khiến người ta có ảo giác, dường như vẫn là chàng thiếu niên ngây ngô chưa lập gia đình.
Lúc này một thân quần áo tán loạn, khó khăn lắm mới còn giữ trung y treo ở khuỷu tay, chỉ có Lam Vong Cơ vẫn ăn mặc chỉnh tề, chỉ cởi hạ y, bộ giáo phục Lam thị có phong cách thanh niên, càng khiến cho gương mặt tuấn mỹ cho dù còn trẻ tuổi kia trở nên chín chắn thêm vài phần.
Giữa bọn họ dường như chênh lệch phải vài tuổi.
Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng nói: "Ca ca tốt... đối với ta dịu dàng một chút".
"......" Lam Vong Cơ: "Ngươi....."
Nguỵ Vô Tiện nói với toàn giọng mũi: "Hả?"
Tròng mắt xoay chuyển, hắn tiếp tục mềm giọng, hết sức đáng thương mà nói: "Ta còn nhỏ, ngươi đã nhẫn tâm khiến cho ta phải mang thai con của ngươi à? Thiệt không nghĩ ra.... Hàm Quang Quân ngươi lại như vậy"
Cẩn thận dò xét vẻ mặt Lam Vong Cơ, sau khi ngắm một lúc lâu, sắc mặt vẫn trắng không ửng đỏ, nhưng vành tai từ từ hơi có chút phiếm hồng, Nguỵ Vô Tiện không thể chịu nổi nữa, phụt cười thành tiếng, đã bị một phen đè lại, đành giả bộ giở giọng xin tha nói: "Ngươi nhẹ chút, nhẹ chút..."
Cười ha hả một cách phóng khoáng, gần giống y như chàng thiếu niên khi xưa.
Quấn quýt mãnh liệt, trong giai đoạn đặc biệt không được lăn lộn quá mức, lựa những tư thế nhẹ nhàng nhất đối với Nguỵ Vô Tiện, hắn đã ít nói hơn, chỉ rên rỉ không ngừng, Lam Vong Cơ vén vài sợi tóc đẫm mồ hôi vương trên khuôn mặt ửng hồng của Nguỵ Vô Tiện, chạm vào phần cổ mảnh mai, cảm nhận từng mạch máu nảy lên, rồi xuống đến xương quai xanh.
Thân hình Khôn Trạch vẫn lộ ra nét ngây thơ, có lẽ có liên quan đến việc Nguỵ Vô Tiện phân hoá bất thường, làm chậm lại quá trình phát triển khiến cho thân hình đang dần dần trưởng thành vẫn lộ ra nét non nớt.
Xoa nắn đầu v* non mềm, Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo người, cũng không biết là định tránh né hay hướng người về phía tay Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ xoa nắn chỗ non mềm vốn nhạt màu kia đến mức sưng đỏ, vừa đau nhói, lại vừa có dòng điện chạy lan khắp nơi khiến Nguỵ Vô Tiện cong eo lên: "Lam Trạm, ngươi đừng chơi đùa chỗ đó mãi __"
Lam Vong Cơ cúi người xuống hôn môi, lòng bàn tay đặt nhẹ lên vùng bụng mềm mại, hơi hõm xuống, nhìn không ra đang có thai, nhưng quả thật là có một sinh linh đang thành hình trong đó, Nguỵ Vô Tiện mới cảm thấy nóng.
Đã lâu rồi không buộc tóc cao lên, dường như trở lại thời thiếu niên, bộ dạng như thế, đã......
Khiến cho người ta có cảm giác kỳ lạ khó tả.
Nụ hôn của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hơn, chứa đầy tình cảm, che giấu sự thương xót cực kỳ mơ hồ, Nguỵ Vô Tiện ôm sau gáy y, vô cùng thân thiết mà gắn bó quấn quýt, lăn lộn cọ xát.
Vừa hơi tách ra, trong nháy mắt cười hì hì định nói chuyện khác, thì Lam Vong Cơ đã dùng sức đâm vào một cái, trúng vào ngay chỗ thịt mềm, Nguỵ Vô Tiện xụi lơ thành một vũng nước, gọi tên y, mơ màng sờ vào vùng bụng dưới, tựa như muốn sờ đến hình dạng của dương v*t đang trong cơ thể.
Thời điểm Nguỵ Vô Tiện bắn tinh là lỗ nhỏ phía trước chảy ra tích táp dịch thể hơi đục và loãng, Lam Vong Cơ cầm lấy dương v*t đã hơi mềm mà vuốt ve, giúp cho Nguỵ Vô Tiện hơi giãy giụa có thể phóng xuất hoàn toàn.
Nội âm vì đạt cao trào mà co thắt rất mạnh, Lam Vong Cơ lại đâm vào vài cái vừa sâu vừa mạnh, chưa chạm vào cung khang khẩu, nhưng âm đ*o non mịn đã hết sức triền miên nuốt vào, khiến y khó có thể tự kềm chế.
Thở dồn dập một hơi, định rút ra, nhưng Nguỵ Vô Tiện ở trong trạng thái thất thần nuốt trở lại dương v*t còn chưa bắn ra, thân hình run lên, làm cho Càn Nguyên bắn hết vào cơ thể hắn.
Dòng tinh dịch mạnh mẽ bắn vào cung khang khẩu lúc này đã đóng kín hoàn toàn, Nguỵ Vô Tiện hoa mắt tinh thần mê man, hạ thân đã phát tiết lại chảy ra chút dịch trong.
Lam Vong Cơ ôm vào lòng thân thể trần trụi ướt đẫm mồ hôi, từng chút từng chút vỗ về tấm lưng mịn màng, nghe thấy hơi thở dần dần đều đặn lại.
Mấy ngày liên tiếp, Nguỵ Vô Tiện làm không biết mệt, để ý thấy đa phần những lúc này nọ như thế, dây cột tóc vẫn không rớt ra, sau đó lại nói hươu nói vượn một trận với Lam Vong Cơ.
Sau một thời gian, chính thức bắt đầu vào mùa đông, toàn bộ Cô Tô đều phủ màu trắng bạc, Nguỵ Vô Tiện lại xoã tóc, ngoan ngoãn để cho Lam Vong Cơ mặc thêm áo khoác.
Khi thường xuyên đi lại, nhiệt độ cơ thể dễ dàng lên cao sẽ không tốt, nên người ngoài sẽ kinh ngạc thấy hắn cởi áo khoác khi tuyết còn rơi đầy mặt đất, hiểu lầm là Hàm Quang Quân chăm sóc cho đạo lữ không tốt, lúc đó mới cột tóc cao lên.
Nhưng phần gáy trắng nõn lộ ra nhanh chóng bị che lại, hiệu quả tản nhiệt không lớn.
Như thế đến đầu xuân, mỗi ngày mặc quần áo cho Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ đều phải lăn lộn một phen, trong mắt Lam Khải Nhân mấy tháng cuối Nguỵ Vô Tiện mới thực sự là an phận, cho rằng hắn biết dành nhiều thời gian ở trong nhà dưỡng thai, không chạy ra ngoài – thực ra là bởi vì nóng, trong Tĩnh Thất Lam Vong Cơ còn có thể chiều theo hắn, chỉ mặc một bộ trung y thoáng khí, uể oải bám dính lấy người bên cạnh mà than nóng nực.
Lúc ở một mình nơi riêng tư, thì trung y cũng không muốn mặc, vạch cổ áo ra, nhìn thấy một mảng da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, loang lổ các dấu vết hoan ái.
Phát hiện thấy ánh mắt Lam Vong Cơ từ cuốn sách nhìn sang, Nguỵ Vô Tiện còn chủ động mở áo rộng ra hơn một chút, đầu ngón tay còn chỉ vào từng chỗ, cho y thấy rõ ràng những chuyện tốt mà Hàm Quang Quân đã làm tối hôm qua, hào hứng mà kể tội.
Sau đó, thỉnh thoảng còn ban ngày tuyên dâm.
Khi tiểu Lam công tử thứ nhất được sinh ra, trước khi đầy tháng, thân thể cần tĩnh dưỡng để hồi phục, sợ nóng ham ngủ đều cần thời gian để điều chỉnh, lại là mùa hè, nên vẫn cột tóc đuôi ngựa.
Sau này, từ lúc Lam Hằng có trí nhớ cho tới nay, Nguỵ Vô Tiện chỉ khi thức dậy trong Tĩnh Thất, và trước khi đi ngủ, là mái tóc mới hoàn toàn xoã ra.
Khi ra ngoài là buộc túm hai mảnh tóc mai ra phía sau, dùng dây đỏ để cột.
Lúc còn nhỏ dựa theo lịch sinh hoạt của Lam thị, đến sau khi có thể ngủ một mình ở phòng bên cạnh, việc đầu tiên Lam Hằng làm khi thức dậy, là rửa mặt thay quần áo xong, tới phòng ngủ chính để vấn an, Nguỵ Vô Tiện trước giờ vẫn thức dậy hơi trễ một chút, nó cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì phụ thân đồng ý.
Nó gõ cửa, Lam Vong Cơ tuỳ tình hình có khi lên tiếng kêu nó chờ, có khi kêu nó đi vào.
Có thể bước vào, tất nhiên là Nguỵ Vô Tiện đã dậy, quần áo đã mặc xong, nhưng người mà đến giờ mẹo vẫn luôn buồn ngủ, thường hay ngồi gà gật trước bàn để cho Lam Vong Cơ buộc tóc.
Nhưng sau đó tinh thần liền tươi tỉnh, cười đùa với nó.
Lam Hằng nhìn mái tóc xoã ra của Nguỵ Vô Tiện, với dáng vẻ bình thường khi bước ra ngoài.
Những ngày gần đây rõ ràng ham ngủ, Lam Hằng ngủ dậy, mới đứng ở cửa nhỏ giọng gọi phụ thâan, thì Lam Vong Cơ đã mở cửa, nhẹ nhàng lắc đầu với nó, ý bảo đừng làm ồn người đang ngủ bên trong.
Mặc dù có làm ồn cũng không thức nổi.
Rồi sẽ dẫn nó đi luyện kiếm, hơn nửa canh giờ vòng về, chuẩn bị đồ ăn sáng, dỗ dành người nọ dậy ăn sáng.
Vào một ngày giống vậy, nhưng có gì đó hơi khác lạ, Lam Hằng bước trên bãi cỏ xanh đến gần, thấy những con thỏ trắng vây xung quanh cha, không giống bình thường.
Nguỵ Vô Tiện phát hiện ánh mắt của nó, cười tủm tỉm ngoắc nó lại: "Nào, A Hằng, lại đây"
Năm tuổi, Nguỵ Vô Tiện vẫn sẽ ôm nó như trước, cho dù Lam Hằng không phải là một đứa nhỏ hay nhõng nhẽo trong vòng tay cha mẹ, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt cái ôm này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng ngồi vào trong vòng tay ấm áp.
Cũng đã nhiều ngày rồi Nguỵ Vô Tiện ít khi ôm nó, đa phần có ôm cũng chỉ là ôm ngồi trong lòng, không giống trước kia đột nhiên đưa nó lên cao, nổi hứng còn xoay mấy vòng, đoán là nguyên nhân của việc này có liên quan đến việc cột tóc cao lên.
Đoán là Nguỵ Vô Tiện muốn nói cho nó biết....
Kéo nó vào ôm một chút, rồi lại tách ra, cho ngồi sang bên cạnh, Lam Hằng ngồi trên thảm cỏ mềm mại, giữa song thân.
Tay bị kéo qua, sờ lên bụng, cảm giác chỗ đó hơi phồng lên rất là nhỏ, khó nhận ra.
Lam Hằng nói: "Cha?"
Lam Vong Cơ cũng khẽ vuốt đầu nó.
Dựa lưng vào cây to phía sau, xen qua kẽ lá là những tia nắng lấp lánh chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của Nguỵ Vô Tiện, hắn nói: "Con sắp làm ca ca rồi".
".... Ca ca?"
"Kim Lăng tiểu công tử là ca ca của con, A Uyển là ca ca của con, gần đây còn có Cảnh Nghi, cũng là ca ca của con, sư huynh của con. Giờ tiểu Lam Hằng công tử của chúng ta, cũng sắp có người gọi là ca ca rồi".
Lam Hằng mở to hai mắt, nhìn Nguỵ Vô Tiện tràn đầy ý cười, lại nói: "Không biết là sẽ cho con một đệ đệ... hay là muội muội đây, Lam Hằng tiểu ca ca?"
"......."
Nguỵ Vô Tiện thấy nó không phản ứng gì, ngạc nhiên nói: "Không phải cũng giống A Lăng không tin chuyện này đó chứ, lại cho là ta béo ra hay sao?"
Hắn còn bốn tháng nữa mới có thể chứng minh là không phải béo.
Lam Hằng cúi đầu một hồi, ngửa đầu hỏi hắn: "Cha, con có thể sờ đệ đệ nữa được không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Làm thế nào biết là đệ đệ? Không chừng là muội muội mà"
Lam Hằng nói rõ ràng: "Là đệ đệ"
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc nhau, mỉm cười: "Phải không"
Lam Hằng vào tháng 5 giữa mùa hè, những hồ sen gần Liên Hoa Ổ đều đã phủ kín những đài sen nặng trĩu màu xanh mướt.
Tiểu Lam nhị công tử sinh ra khi Vân Thâm Bất Tri Xứ có trận tuyết lớn, tuyết rơi dày đặc, dường như che dấu mọi âm thanh, nhưng không dấu được tiếng trẻ sơ sinh khóc to vang vọng, tiếng khóc non nớt, khóc thật mạnh mẽ, nghe nói 5 năm trước không có tiếng khóc như vậy.
Lúc Lam Hằng được cho phép bước vào, bước qua tấm bình phong, ánh mắt đầu tiên, là nhìn thấy hình dáng của Lam Vong Cơ.
Áo khoác đã cởi ra, là trang phục mùa đông, thêu hoa văn mây cuốn, bên trong không có gió, tà áo trắng lặng lẽ rũ xuống.
Bóng dáng của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện cực kỳ dễ phân biệt, cho dù là mặc quần áo giống nhau, thì quần áo của Lam Vong Cơ cũng rộng hơn nhiều.
Có đôi khi Nguỵ Vô Tiện nằm vào trong lòng người ấy, nhìn từ phía sau sẽ không thấy.
Hai bóng hình hợp lại thành một người.
Lam Hằng bất tri bất giác dừng bước chân lại, Lam Vong Cơ nghiêng người, giọng Nguỵ Vô Tiện vang lên, có chứa bảy phần mệt mỏi, rồi lại tỉnh táo, có thể nghe ra ý cười rất nhỏ.
Hắn nhẹ giọng nói: "Lam Hằng tiểu ca ca, đến đây"
Lam Vong Cơ tránh ra một chút, ý bảo có thể lại đây, Lam Hằng từ từ tới gần, thấy Nguỵ Vô Tiện nằm trên giường, trong lòng ôm một bọc tả lót"
"Như lời con nói, đúng thật là đệ đệ"
Làm như muốn cho nó xem, nhưng lại không nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện mắt nhắm mắt rồi mở mắt, Lam Vong Cơ liền ra tay, nhẹ nhàng ẵm em bé ra khỏi tay Nguỵ Vô Tiện, hạ khuỷu tay xuống một chút, để Lam Hằng có thể nhìn thấy.
Nằm trong nhiều lớp tả vải, lộ ra một khuôn mặt nhỏ xíu, hồng hồng, do nam tử Khôn Trạch đẻ ra, nên em bé khó mà tròn căng hai má, không bị nhăn nheo.
Lam Hằng nhìn thật lâu, chậm rãi, nhẹ nhàng mà vuốt ve một chút.
Sờ nhẹ nhàng giống như lúc Nguỵ Vô Tiện kéo tay nó sờ lên bụng.
Có chút xuất thần.
Nguỵ Vô Tiện vô thanh vô tức lại chìm vào giấc ngủ say, Lam Hằng đã không nói gì về việc sắp có em trai, không nói ra suy nghĩ như thế nào, hôm nay nhìn thấy, hoá ra rất thích.
Thật là nhẹ nhõm.
Lần này đau hơn một chút, chỗ vết thương đã xử lý xong, đã rửa sạch hết máu me, tiểu Lam nhị công tử đã ăn no hai lần rồi mới tỉnh.
Lam Hằng thấy mái tóc của Nguỵ Vô Tiện xoã ra, trải dài trên gối, không biết sợi dây buộc tóc rơi ở đâu.
Tối mùa đông, được cẩn thận lau người, những sợi tóc mảnh mai vẫn rịn chút mồ hôi, Lam Vong Cơ lấy ngón tay nhẹ nhàng gạt qua.
Lại dùng khăn mềm lau tỉ mỉ.
Trẻ sơ sinh khóc, báo hiệu đã tỉnh lại, Lam Vong Cơ hỏi Lam Hằng: "Con ở đây trông chừng cha được không?"
Không nhắc nhở giờ hợi đã đến, cần trở về đi ngủ.
Lam Hằng gật đầu.
Lam Vong Cơ sờ đầu nó, nhẹ nhàng đẩy lại gần Nguỵ Vô Tiện. Ôm đứa bé đi ra ngoài, khoảng sau nửa nén hương cho tới một nén hương thì trở về.
Em bé được đặt vào trong chiếc giường nhỏ gần đó, đắp chăn kỹ, Lam Vong Cơ đi tới, thấy Lam Hằng còn đứng đó, kêu nó lên giường nằm.
Động tác Lam Hằng leo lên giường cực kỳ khẽ khàng, Nguỵ Vô Tiện lại tỉnh một chút, nhích lại gần, ôm nó một cách yếu ớt.
"Con xích vào trong đây một chút, nhường cho phụ thân con một chỗ".
Lúc này là đã lâu sau khi có thể tự ngủ một mình ở phòng bên, Lam Vong Cơ cúi người thì thầm sau khi nghe Nguỵ Vô Tiện gọi, rồi tắt nến nằm xuống.
Lam Hằng nói ngủ ngon, nằm giữa song thân nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Giữa đêm tỉnh giấc một lần, nghe thấy tiếng nói trầm thấp: "Không có gì".
"Ngủ tiếp đi"
Tiếng khóc của em bé mới sinh từ từ nhỏ dần, Lam Hằng lại đi ngủ.
Sau đó thỉnh thoảng Nguỵ Vô Tiện vẫn buộc tóc cao lên.
Chỉ là không lâu đến mấy tháng như thế.